Chuyển Công Thành Thủ

Chương 4

Thời điểm Đường Văn Minh tỉnh lại, đối với hoàn cảnh bản thân bấy giờ có chút phát mộng, hắn ngồi trên giường nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Tạm gác mấy chuyện râu ria vụn vặt qua một bên, hình như tối hôm qua hắn có bắn tinh thì phải.

Không! Khẳng định là có bắn tinh!

“Ô hô…"

Đường Văn Minh đang định cất giọng cuồng tiếu, chợt nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn lập tức bịt kín miệng lại, trong lòng trào dâng cảm xúc không nơi phát tiết, hắn đành phải véo đùi mình để an ủi.

Hưng phấn qua đi, Đường Văn Minh thăm dò lõa nam bên cạnh, không ngờ kế hoạch trả thù xã hội của hắn lại bị dập tắt ngay từ đầu, đúng là phải cám ơn anh ta vì đã chữa khỏi chứng bệnh kia cho hắn, hơn nữa người ta còn làm mình sảng khoái muốn chết, thôi thì tha cho cây dưa chuột này một lần vậy.

Hai ba nhát thu thập xong, Đường Văn Minh cước bộ nhẹ nhàng rời đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng lười nói, còn chưa ra đến cửa hắn đã đem Phương Dịch người này ném ra sau đầu.

Phương Dịch tỉnh lại vốn định tặng người bên gối cùng anh triền miên cả đêm một nụ hôn chào buổi sáng, nếu có thể làm thêm hiệp nữa thì càng tốt. Thế nhưng mở mắt ra, giường ngủ đã sớm không có một bóng người, ga giường lành lạnh, xem ra người đã đi được một lúc, nhìn quanh bốn phía một lượt xác định người nọ không để lại cho mình tên tuổi linh tinh gì đó, Phương Dịch nổi giận rồi.

Thằng nhóc kia coi anh là gậy mát xa sao?! Sướng xong liền vỗ vỗ mông bỏ đi, ngay cả phí bảo dưỡng cũng không cho một đồng!

Phương Dịch đấm mạnh xuống gối, anh nhất định phải tìm cho ra thằng nhóc vô lễ kia, sau đó làm hắn mông nở hoa, thở phì phò mới thôi!

Lúc trả phòng mới biết tiền phòng đã được thanh toán, Phương Dịch chớp mắt hỏi lễ tân: “Cậu ấy quẹt thẻ hay dùng tiền mặt?"

Trực quầy lễ tân là một cậu trai trẻ tuổi, bằng một nụ cười tiêu chuẩn, cậu trả lời: “Là quẹt thẻ."

“Ồ." Phương Dịch dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, cười cười hỏi: “Cậu ấy ký là tên là gì?"

“Đây là chuyện riêng tư của khách hàng, khách sạn không được phép tiết lộ." Cậu trai trả lời rất chuyên nghiệp.

“Nhưng cậu ta là tên lừa đảo, tôi bị lừa." Phương Dịch mặt tỏ vẻ khó chịu.

“Ngài có cần tôi báo cảnh sát không? Xin hỏi người đó lừa ngài thứ gì? Nói ra bọn tôi phối hợp tìm kiếm sẽ dễ hơn, có khi vẫn còn ở trong phòng đó."

Phương Dịch chớp mắt, cười lộ ra cả hàm răng trắng: “Cậu ấy lừa mất trái tim tôi."

Cậu trai tim đập bình bịch, nâng tay ôm ngực hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói với Phương Dịch: “Xin đừng đùa giỡn với nhân viên đang trực."

Cuối cùng Phương Dịch cũng biết được người đó họ Đường, anh ngồi trong xe đem tất cả những người họ Đường trong giới mình quen loại bỏ một lần, vẫn không có manh mối gì, vì thế nhắn tin cho bạn kêu hắn hỗ trợ tìm người.

“Đường…"

Vừa nghĩ đến bộ dạng Đường Văn Minh tối hôm qua lúc cao trào tru tréo lên thế nào, Phương Dịch nhịn không được bật cười, người này thật sự là rất thú vị, anh bắt đầu chờ mong vào lần gặp tiếp theo.

Cảm thấy một người thật thú vị, có khi đó chính là khởi đầu của thích.

Đường Văn Minh không hề biết mình đã gây chú ý với đối tượng tình một đêm, hiện tại hắn đã quên hết mọi chuyện trên thế giới, tâm tình sáng lạn chỉ trực bùng cháy, chuyện làm hắn sầu não hơn nửa năm nay đã tan thành mây khói, hắn vui vẻ thiếu điều khỏa thân chạy vòng quanh.

Vừa về đến nhà Đường Văn Minh liền phi thẳng vào phòng tắm, hắn muốn tắm rửa thơm tho sạch sẽ để đêm nay đi quyến rũ tiểu thụ.

Đường Văn Minh cầm vòi hoa sen tưới lên “qua qua" của mình, một bên nâng cục cưng lên nhẹ nhàng kỳ cọ, một bên nói với nó: “Qua qua yêu dấu, cưng ngủ say nửa năm rốt cuộc đã mạnh mẽ trở lại, để thưởng cho bé cưng, đêm nay ba ba mang cưng đi tìm tiểu thụ mềm nhũn được không? Cưng không được yếu thế đâu đó!"

Đường Văn Minh vui vẻ rửa mặt cho “qua qua", vừa rửa vừa ngân nga.

“Nói nhiều lạp lạp, nói nhiều lạp lạp, nói nhiều a nói nhiều a, nói nhiều nữa a…"

(Xin lỗi, editor vô năng ko biết bài này=]]]]] )

Đường Văn Minh lên đồ rất bảnh rất chói lọi, nước hoa phun khắp người, đứng xa xa cũng có thể ngửi được nội tiết tố nồng đậm trên người hắn tỏa ra.

Đến Bar gay náo nhiệt nhất thành phố, hắn tay trái chụp tới một tiểu thụ nhăn nhó, tay phải quơ lấy một tiểu thụ thẹn thùng, Đường Văn Minh cảm thấy thói đời bon chen cũng chẳng thể hơn được thế này.

Cuối cùng hắn ôm một tiểu thụ xinh đẹp thẳng tiến đến khách sạn gần nhất, vừa vào phòng liền quăng tiểu thụ xuống giường, hung ác tụt quần tiểu thụ làm đối phương sợ tới mức oa oa kêu to.

“Ca ca, anh đúng là dũng mãnh nha!"

“Hừ, đợi lát nữa ca ca càng dũng mãnh cho cưng xem."

Đường Văn Minh cười phớ lớ, hắn niết niết cặp mông trơn mịn, lại sờ sờ chú chim mềm mại của tiểu thụ, vừa lòng gật gù, sau đó tụt quần mình ra, ngay cả cởi cũng chưa kịp cởi, hắn kéo tiểu thụ lên dỗ dành: “Ngoan nào bảo bối, liếm liếm cho ca ca."

Tiểu thụ kia mặt mũi đỏ bừng, ghé sát đầu lại gần “qua qua" đang bán nhuyễn của Đường Văn Minh nhẹ nhàng liếm lên đỉnh một chút dẫn tới hắn khuây khoả mà thở dài một tiếng. Tiểu thụ sau khi được cổ vũ thì nhiệt tình cầm lấy “qua qua" hắn lên xuống vài cái. Cảm thấy “qua qua" đã triệt để thẳng cứng, đương lúc cậu há miệng tính ngậm vào thì bị Đường Văn Minh đẩy ra.

Tiểu thụ kia có chút tủi thân ngồi trên giường nhìn Đường Văn Minh, thấy hắn sắc mặt đại biến, cậu thầm nghĩ hay là mình làm gì sai rồi, sau đó bất an uốn éo thân thể, nhỏ giọng gọi hắn: “Ca ca?"

Đường Văn Minh mặt đen chẳng khác gì than, lúc vừa mới cương còn chưa thấy gì, đến khi triệt để cứng lên liền có một cỗ đau đớn quen thuộc từ giữa “qua qua" chạy dọc xuống, đau đến mức cả người phát run.

Sao thế này? Đáng lẽ phải khỏi rồi chứ? Vì sao lại cảm thấy đau?

Đường Văn Minh nhấc quần lên, từ trong ví tiền rút ra mấy tờ màu đỏ đưa cho tiểu thụ, nói: “Hôm nay không có hứng, cưng cầm tiền bắt xe về đi, còn dư thì mua đồ ăn khuya."

Tiểu thụ vẻ mặt lã chã chực khóc, chẳng lẽ cậu kỹ thuật kém như vậy sao? Cậu đã rất cố gắng luyện tập rồi mà, thấy Đường Văn Minh mặt không chút thay đổi nhìn mình, tiểu thụ đành phải nhận tiền, mặc quần lên, đi được vài bước vẫn không thấy đối phương có ý giữ mình lại, cậu chỉ biết nuốt nước mắt bước đi.

Rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề? Tối hôm qua rõ ràng bắn tinh, không sai. Đường Văn Minh cẩn thận nhớ lại từng chi tiết tối qua, hình ảnh Phương Dịch vừa cắn mở gói bao cao su vừa nhìn xuống hắn lập tức xuất hiện trong đầu, “qua qua" dưới hạ thân bỗng chốc cứng rắn.

“Mẹ kiếp!"

Sao thế này?! Đường Văn Minh cởi quần, cúi đầu nhìn “qua qua" đang run run rẩy rẩy, trong lòng nhất thời nổi cáu, hắn chỉ vào nó mà mắng: “Mi làm cái gì vậy?! Buổi sáng không phải đã nói rồi sao, đúng lúc gay cấn thì lại phát bệnh, tóm lại mi có được cái tích sự gì không?!"

Mắng xong Đường Văn Minh vẫn chưa hết giận, dùng lực búng “qua qua" một cái, kết quả là hắn đau đến mức lăn đùng ra giường, kêu rên nửa ngày mới phục hồi tinh thần.

Nhìn “qua qua" đã mềm xuống phân nửa, Đường Văn Minh dừng một chút, hắn ngồi trên giường, đút một ngón tay vào kẽ mông xoa ấn nếp nhăn ở hậu môn, nghĩ đến thứ nóng rực của Phương Dịch tối qua ra vào ở chỗ này, động tác trên tay vô thức mạnh hơn, đến khi hắn phục hồi tinh thần thì ngón tay đã vói vào bên trong, còn “qua qua" lại ngẩng cao đầu tựa hồ đang diễu võ dương oai với hắn.

Đường Văn Minh vì tư thế này mà cương rất lâu, tuy trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng hắn lại là một mảnh hoang vu.

Dính bom nguyên tử, đạn hạt nhân vân vân đều không thể hình dung được tâm tình Đường Văn Minh lúc này, hắn chỉ hận không thể một đao thiến luôn tiểu thụ làm gãy “qua qua" đêm đó!

Chưa hết, còn cả đám dưa chuột nhởn nhơ hái cúc nữa! Rất đáng giận!

Buổi sáng mới dập tắt kế hoạch báo thù xã hội, trong lòng hắn nay lại dựng lên ngọn cờ khởi nghĩa.

Đường Văn Minh mặc quần áo gọn gàng, rửa mặt xong liền quay lại hộp đêm vừa rồi, bên trong có rất nhiều tiểu thụ ném cho hắn đủ loại ánh mắt, nhưng giờ đây tất cả đều không thể lọt vào mắt hắn.

Hắn dùng nhãn thần bắn phá vào đám đông một vòng, cuối cùng chốt hạ trên người 1 kia. Tiểu công này thân cao vừa vừa, dáng người tiêm gầy, mặt mũi ngược lại không hề tệ, y mang kính mắt gọng vàng, dạo này đang thịnh hành thể loại thư sinh công nho nhã. Dưa chuột y có vẻ rất dễ hái, Đường Văn Minh thẳng một đường đi đến chỗ người nọ, gỡ tiểu thụ đang dán lên người y ra, hất hất cằm với y, dùng khẩu khí ra lệnh nói: “Cậu, đi theo tôi."

Tiểu công kia sững sờ giống như đang nhìn một đứa thần kinh, hỏi: “Anh là ai?"

Đường Văn Minh tiến lên một bước đặt tay lên vai y, hai mắt lập lòe theo dõi đối phương: “Có phải đêm nay cậu muốn tìm người qua đêm không? Nếu đúng thì đi theo tôi."

Tiểu công kia mặt đầy chán ghét đánh giá hắn một phen, bĩu môi nói: “Tôi chỉ thích tiểu thụ mềm mại đáng yêu, đô như anh hả, chậc chậc, hay là thôi đi."

Đường Văn Minh túm lấy cổ áo tiểu công nhấc cả người y lên, cúi đầu nhìn người đàn ông so với mình còn thấp hơn một đoạn, cả giận mắng: “Tôi đã dâng lên tận mồm, vậy mà cậu dám ghét bỏ? Có phải không muốn sống nữa đúng không?!"

Tiểu công này khí lực không bằng Đường Văn Minh, bị hắn trừng thì có chút hoảng, vì không muốn mất mặt trước mặt các tiểu thụ, y đành cứng rắn ngẩng cổ nói với Đường Văn Minh: “Anh muốn thế nào? Nghĩ tôi sợ anh sao?"

Đường Văn Minh nghe vậy ánh mắt bốc lửa, trực tiếp dùng tư thế này lôi người đi.

Mà tiểu thụ vừa rồi bị hắn đẩy ra đã lui vào trong đám đông, các tiểu công đánh nhau các tiểu thụ phải tránh qua một bên chính là nguyên tắc, trong lúc nhất thời không một ai đi ra giúp tiểu công bị Đường Văn Minh lôi đi kia.

Thời buổi gì thế này, cư nhiên còn có tráng thụ muốn mạnh mẽ bạo dưa?! Quá đáng sợ! Vì sao đêm nay y lại đi chơi một mình cơ chứ, biết thế rủ thêm vài đứa bạn đi cùng, tiểu công khóc không ra nước mắt.

Tiểu công kia cùng Đường Văn Minh ra sức giằng co, y hoảng sợ kêu ré lên, nghe vào tai có chút nhức nhối: “Anh muốn làm gì? Buông ra, tôi không muốn đi theo anh! Anh còn như vậy nữa tôi báo cảnh sát đó!"

“Bớt nói nhảm!" Đường Văn Minh cho tiểu công một bạt tay, dùng lực kéo y đi.

Nếu như Đường Văn Minh đối với các tiểu thụ còn có chút kiên nhẫn và phong độ thì ngược lại hắn đối với tiểu công như với kẻ thù, không hề khách khí.

Phương Dịch vừa vào bar liền chứng kiến cảnh tượng Đường Văn Minh vẻ mặt tàn nhẫn túm một nam nhân không buông, nam nhân kia không ngừng giãy dụa, hoảng sợ như thể sắp bị hiếp dâm.

Phương Dịch vui vẻ cười.

——— —————— —————— ————-

[ Đây là câu chuyện nhỏ tác giả viết cầm hơi, mọi người chớ trách.]

Một ngày nọ của nhiều năm về sau, khi Phương Dịch vừa đi công tác về.

Đường Văn Minh ở trong phòng khách quỳ bàn phím, Phương Dịch ngồi trên sô pha đối diện mắt lạnh nhìn hắn.

Đường Văn Minh bất an vặn vẹo một chút, nói :“Còn phải quỳ bao lâu nữa?"

Phương Dịch không trả lời, Đường Văn Minh nói tiếp: “Anh vừa về đã bắt tôi quỳ bàn phím, chẳng hiểu phạm sai lầm gì mà phải quỳ bàn phím."

“Nếu em tự nguyện ngoan ngoãn quỳ chứng tỏ trong lòng em có quỷ, em chột dạ." Phương Dịch giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

Đường Văn Minh vẻ mặt mờ mịt vô tội: “Phải không? Tôi còn tưởng anh muốn chơi mấy trò tình thú chứ, nếu không phải tôi đây không quỳ nữa."

Đường Văn Minh vừa định đứng lên liền nghe thấy Phương Dịch quát một tiếng “Quỳ xuống", hắn không tự giác lại quỳ xuống, Phương Dịch đen mặt ném di động của mình cho hắn.

“Tự xem đi!"

Đường Văn Minh cầm lấy di động, chỉ thấy trên màn hình là ảnh chụp mình cùng một cậu trai trẻ tuổi ôm ôm ấp ấp, tay hắn còn đặt trên mông người ta, hắn không khỏi mở to hai mắt, này không phải là ảnh hắn đến gay bar chơi tiện thể tán tỉnh tiểu thụ sao?!

“Ngày đó không phải anh đang đi công tác sao? Sao lại có ảnh chụp."

“Hừ." Phương Dịch cười lạnh một tiếng, dùng tư thái trên cao nhìn xuống hắn: “Em nghĩ tôi nhiều năm đến gay bar như vậy cho vui thôi à? Toàn bộ gay bar trong thành phố tôi đều quen biết, chỉ cần em xuất hiện một mình mà không có tôi đi cùng lập tức có người báo cho tôi biết, em ngẫm lại xem có bao nhiêu người nhìn em như hổ rình mồi?"

“Một lũ xem náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn! Tôi đắc tội với bọn họ lúc nào chứ?!" Đường Văn Minh tức giận bất bình.

Phương Dịch cười khẽ, nói: “Ai bảo em câu tôi đi mất, có rất nhiều người là fan của tôi đấy."

Đường Văn Minh nghe lời này không khỏi có chút dương dương tự đắc: “Đúng vậy, tôi có bản lĩnh cỡ nào nha, bọn họ có thể so với tôi sao?"

Phương Dịch thấy hắn bắt đầu hưng phấn liền nhân cơ hội đặt câu hỏi: “Tiểu thụ kia sờ có thích không?"

“Ai nha, anh không biết tiểu thụ kia mềm mại cỡ nào đâu, khuôn mặt kia cứ như là đào mật…" Đường Văn Minh cao hứng phấn chấn trả lời, bỗng nhiên liếc thấy Phương Dịch sắc mặt đã đen đến tột cùng, vội vàng sửa lời: “Đương nhiên cậu ta không đẹp trai như anh."

“Có vẻ em rất thích nhỉ." Phương Dịch cười đến là ôn nhu, thanh âm cũng chậm lại một chút: “Hôn qua?"

“Chỉ hôn mặt một cái, chỉ một cái!" Đường Văn Minh giơ một ngón tay lên, thành khẩn hứa hẹn: “Tôi tuyệt đối chưa lên giường với cậu ta, nguyên nhân anh biết mà."

“Hừ." Phương Dịch lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt kia giống như muốn tàn nhẫn lăng trì hắn: “Không thể lên giường là có thể hôn hôn ôm ôm một cái?"

“Nghe được đấy, tôi cũng muốn thử xem." Phương Dịch đứng lên sửa sang lại quần áo, nói: “Đêm nay tôi đi tìm vui, đã lâu không được mò mẫm tiểu thụ mơn mởn nhưi đào như mật, cả ngày cùng một chỗ với quả mướp già như em, sờ thôi cũng làm tay thô ráp."

Nghe vậy Đường Văn Minh chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười: “Không phải anh sờ rất vui vẻ sao?"

Phương Dịch nghẹn một chút, quay lại trừng mắt nhìn hắn, Đường Văn Minh bĩu môi nói: “Tôi chỉ cùng bọn họ chơi đùa, lại không làm đến bước cuối cùng, mà dù có muốn thì “qua qua" của tôi cũng vô lực mà, cả ngày để nó nhàn rỗi như vậy chẳng lẽ tôi không thể làm chút việc cho đã nghiền, để các tiểu thụ đáng yêu an ủi tâm hồn héo hon của tôi một phen?"

“Ồ, hóa ra tôi khiến em tâm hồn héo hon." Phương Dịch vẻ mặt áy náy, dùng ngữ điệu hối hận nói với hắn: “Là tôi sai, vậy từ hôm nay trở đi cấm dục tôi đi, em cứ thỏa thích đi tìm mấy tiểu thụ cầu an ủi đi."

Đường Văn Minh ngây ngẩn cả người, chuyện này liên quan đến tính phúc của hắn nha, nửa giây cũng không thể chậm trễ, vì thế vội vàng đứng lên truy vấn Phương Dịch, bị anh trừng mắt đành ngoan ngoãn quỳ xuống bàn phím, sốt ruột nói: “Sao lại cấm dục được? Tôi là thanh niên huyết khí phương cương, làm sao mà nhịn được đây?"

“Là tôi cấm dục, không phải em."

“Em có thể đi tìm đàn ông khác đến thỏa mãn mình mà." Phương Dịch tốt bụng đề nghị, trên mặt tươi cười thập phần chân thành.

Đường Văn Minh tưởng tượng hình ảnh kia một chút, run run nói: “Thôi, đàn ông khác thật ghê tởm, tôi không cần, tôi chỉ muốn anh."

“Lúc trước đã nói rồi mà, dưa chuột của anh chỉ thuộc về tôi, cúc hoa của tôi chỉ thuộc về anh, sao anh có thể bỏ gánh mặc kệ như vậy chứ."

Phương Dịch đen mặt, tức giận mắng hắn: “Cái gì cũng là em nói, em có từng suy xét cho tôi hay không?!"

“Có a, khi nào anh muốn làm tôi đều cho anh làm, chẳng lẽ anh quên rồi?" Đường Văn Minh hai mắt sáng lên, mặt đắc ý như muốn nói ‘Xem, ta đây sủng nhà ngươi cỡ nào’.

Là em muốn tôi làm mới đúng?! Tôi chỉ là gậy mát xa bằng thịt! Phương Dịch tức giận chỉ muốn bóp chết hắn.

“Cấm dục một tháng!"

“A? Như vậy sao được?!"

Thấy Đường Văn Minh bộ dạng ‘Tôi không sai, là anh cố tình gây sự’, Phương Dịch đau đầu cực kỳ, nhóm tiểu công khác đều là cường ngạnh chiếm đoạt tiểu thụ, nội dung rung động tâm can như phim bom tấn Mĩ, còn anh lại phải cùng một đám tiểu nhược thụ tranh đoạt không tiết tháo thụ, tình tiết cứ như phim tâm lý gia đình lúc tám giờ tối, quả là không có thiên lý mà!

Đời trước chắc anh tạo nghiệt gì nên đời này mới gặp phải quỷ đòi nợ thế này!

Đường Văn Minh vặn vẹo một chút, ngẩng đầu nhìn Phương Dịch, cũng không để ý sắc mặt anh tái mét, nói: “Anh chơi đủ chưa? Khi nào thì đi ăn tối đây? Tôi đói bụng rồi, ăn gì bây giờ ta? Ừm… thèm lẩu cay quá…"

Nhìn Đường Văn Minh hoàn toàn chìm trong cơm tối, Phương Dịch cảm giác anh có thể báo danh tham gia kỷ lục Guinness thế giới chuyên mục người nhẫn nại nhất, là nói nếu như có giải này thật.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại