Chuyện Cái Tờ Rym...
Chương 5
Mình biết, chắc chắn có rất nhiều trong số quý vị độc giả đây đang cầu mong tới ngày mình bị ‘thịt’.
Người ơi đừng mơ mộng nữa! Mình là trym! T-R-Y-M!
Thằng nào chọt được mình! Trừ khi trym già Chọt Cúc Mày có thể thu nhỏ đến độ chọt được vô lỗ nhỏ trên đầu mình – Aida~~ xấu hổ ghê, thế thành SM bạo dâm nặng đô cmnr.
Nói chung thì, cõi lòng tịch liêu của thằng muôn đời làm top các người không hiểu được đâu.
—–
Chọt Cúc Mày cũng tỏ vẻ hắn cũng ếu hiểu gì sất. Hắn hình như rất muốn đè mình ra làm một trận, nên bắn xong rồi lại cương lên rất nhanh.
Bởi vì chủ nhân của mình phản kháng dữ dội nên hắn không thể chọt vô hoa cúc của ảnh. Mặc dù theo quan sát của mình thì hắn có hứng thú với mình hơn là đóa cúc kia.
Chọt Cúc Mày ngạo mạn giải thích, vừa rồi chỉ là do hắn lâu rồi không hành sự.
Mình ếu tin. Mình cũng lâu rồi không hành sự, 15 năm chứ có ít ỏi gì. Có thấy bị ra sớm gì đâu?
Cho nên, mình tin rằng Chọt Cúc Mày quả thật đã lâu không xả – nếu không hắn đã không chạy rông ngay tại văn phòng thế này – nhưng bệnh ra sớm của hắn khẳng định không phải vì nhịn đã lâu nên mới thế.
Thế nên, mình dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn: “Không nên giấu bệnh sợ thuốc!"
“Đúng vậy, không nên giấu bệnh sợ thuốc…" Hắn lặp lại, rồi làm thế Mãnh Hổ Lạc Địa…
… Đậu má! Mình tuyệt đối không thừa nhận mình bị cọ đến độ bắn vài lần và trung bình cứ hai phút lại ra một lần đâu!
Mình không bị xuất tinh sớm!
Đúng là đau hơn hoạn! Chết! Nhầm! Phủi phui cái mồm quạ đen này.
Hiển nhiên, chủ nhân của mình vô cùng xấu hổ trước biểu hiện kém cỏi của trym ảnh. Anh nâng thân hình dặt dẹo của mình dậy, đau lòng mà khóc…
T^T Mình cũng muốn khóc!
Lão sếp đắc chí kéo quần lên, định ôm chủ nhân vào lòng.
Chủ nhân ngước đôi mắt đỏ hồng lên, thê thảm nhìn lão, sau đó…
Auuuu! Mình thực sự… muốn nhắm cmn mắt lại.
Một cước ‘đoạn tử tuyệt tôn’…
Nhìn thôi cũng đủ đau bi rồi. Quả này so với quả bóp ‘đoạn tử tuyệt tôn’ cho thằng Đầu Bự còn kinh khủng hơn gấp bội.
Thiệt là bõ tức! Chủ nhân của mình đúng là sát thủ diệt trym.
Tàn nhẫn với bản thân, đối với kẻ thù còn tàn nhẫn hơn.
Người ơi đừng mơ mộng nữa! Mình là trym! T-R-Y-M!
Thằng nào chọt được mình! Trừ khi trym già Chọt Cúc Mày có thể thu nhỏ đến độ chọt được vô lỗ nhỏ trên đầu mình – Aida~~ xấu hổ ghê, thế thành SM bạo dâm nặng đô cmnr.
Nói chung thì, cõi lòng tịch liêu của thằng muôn đời làm top các người không hiểu được đâu.
—–
Chọt Cúc Mày cũng tỏ vẻ hắn cũng ếu hiểu gì sất. Hắn hình như rất muốn đè mình ra làm một trận, nên bắn xong rồi lại cương lên rất nhanh.
Bởi vì chủ nhân của mình phản kháng dữ dội nên hắn không thể chọt vô hoa cúc của ảnh. Mặc dù theo quan sát của mình thì hắn có hứng thú với mình hơn là đóa cúc kia.
Chọt Cúc Mày ngạo mạn giải thích, vừa rồi chỉ là do hắn lâu rồi không hành sự.
Mình ếu tin. Mình cũng lâu rồi không hành sự, 15 năm chứ có ít ỏi gì. Có thấy bị ra sớm gì đâu?
Cho nên, mình tin rằng Chọt Cúc Mày quả thật đã lâu không xả – nếu không hắn đã không chạy rông ngay tại văn phòng thế này – nhưng bệnh ra sớm của hắn khẳng định không phải vì nhịn đã lâu nên mới thế.
Thế nên, mình dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn: “Không nên giấu bệnh sợ thuốc!"
“Đúng vậy, không nên giấu bệnh sợ thuốc…" Hắn lặp lại, rồi làm thế Mãnh Hổ Lạc Địa…
… Đậu má! Mình tuyệt đối không thừa nhận mình bị cọ đến độ bắn vài lần và trung bình cứ hai phút lại ra một lần đâu!
Mình không bị xuất tinh sớm!
Đúng là đau hơn hoạn! Chết! Nhầm! Phủi phui cái mồm quạ đen này.
Hiển nhiên, chủ nhân của mình vô cùng xấu hổ trước biểu hiện kém cỏi của trym ảnh. Anh nâng thân hình dặt dẹo của mình dậy, đau lòng mà khóc…
T^T Mình cũng muốn khóc!
Lão sếp đắc chí kéo quần lên, định ôm chủ nhân vào lòng.
Chủ nhân ngước đôi mắt đỏ hồng lên, thê thảm nhìn lão, sau đó…
Auuuu! Mình thực sự… muốn nhắm cmn mắt lại.
Một cước ‘đoạn tử tuyệt tôn’…
Nhìn thôi cũng đủ đau bi rồi. Quả này so với quả bóp ‘đoạn tử tuyệt tôn’ cho thằng Đầu Bự còn kinh khủng hơn gấp bội.
Thiệt là bõ tức! Chủ nhân của mình đúng là sát thủ diệt trym.
Tàn nhẫn với bản thân, đối với kẻ thù còn tàn nhẫn hơn.
Tác giả :
Minh Quỷ