Chút Chuyện Của Thặng Nữ
Chương 44
Ta biết cách dạy con của mỗi người mẹ đều không giống nhau, mẹ của ta theo chủ nghĩa dùng đòn roi dạy con ngoan, cho nên trước đây ta bị đánh không ít, hiện tại đôi khi không vừa ý bà cũng đánh ta hai ba cái. Còn mẹ của Tô Vãn lại là kiểu lấy lý lẽ để thu phục lòng người, cho nên bộ dáng của Tô Vãn làm cho người ta phát sinh cảm giác nàng là con nhà gia giáo, đương nhiên giai đoạn phản nghịch trước kia cùng với hay “lỡi lẽ ác độc" trước mặt ta đã được lược bỏ, bởi vậy ta có thể hiểu được nỗi thất vọng của dì Tô đối với Tô Vãn và thái độ giận chó đánh mèo của bà đối với ta.
Trên thiên hạ không gì đáng thương bằng lòng cha mẹ, ta nghĩ dì Tô đau lòng tuyệt đối không thua gì Tô Vãn, mà ta chính là đầu sỏ làm ly gián tình cảm mẹ con của hai người họ. Không phải ta tự đề cao bản thân mình nhưng Tô Vãn đã từng nói, bởi vì ta nên nàng mới nói thật hết với dì Tô.
Tô Vãn nói, Dương Thần, cái gì nên nói mình đã nói, nên làm mình cũng đã làm, nếu cậu vẫn còn do dự, không xác định được, mình không miễn cưỡng cậu, ít nhất mình đã cố gắng hết sức, sau này sẽ không tiếc nuối gì nữa.
Ta hỏi Tô Vãn:
“Mình xứng đáng sao?"
Những lời này ta không chỉ một lần hỏi Tô Vãn, không phải ta không tin tưởng Tô Vãn mà là ta không tin chính mình, làm sao ta lại xứng đáng để Tô Vãn hi sinh vì mình như vậy.
Tô Vãn có chút miễn cưỡng nhìn ta cười:
“Nếu cậu thật lòng yêu một người, cậu sẽ biết rằng có xứng đáng hay là không."
Ta nghe ra được ngụ ý của nàng, ý của nàng là ta không hoàn toàn yêu nàng, cho nên mới không quyết tâm.
Ta cũng không do dự tự hỏi lòng, ta có yêu Tô Vãn không? Bỏ ngoài tai hết thảy, nguyện ý vì Tô Vãn vứt bỏ tất cả, cho dù có phải đoạn tuyệt với mẹ mình sao?
Một chút trầm mặc ngắn ngủi của ta tựa hồ khiến cho Tô Vãn nản lòng thoái chí, vẻ mặt Tô Vãn mệt mỏi, nhìn ta nói:
“Để cậu phải tự hỏi như vậy đã chứng minh tất cả, mình mệt rồi, cứ như vậy đi."
Không chờ ta đáp lại, nàng đã đứng dậy trở về phòng, cánh cửa gỗ kia ngăn cách hai chúng ta ở hai không gian khác nhau.
Ta nghĩ Tô Vãn thật sự rất tổn thương, vừa bởi vì dì Tô, vừa bởi vì ta, nàng không hề chỉ trích ta câu nào, chỉ dùng sự im lặng để trút hết bất mãn, mà ta tình nguyện để nàng cãi nhau với ta, giống như với dì Tô vậy, chứ không phải là đem mọi ủy khuất cùng tức giận dằn xuống đáy lòng, tra tấn ta, đồng thời tra tấn chính mình. Ta thậm chí sinh ra chán ghét bản thân, nếu lúc trước không đáp ứng Tô Vãn, sẽ không lâm vào cục diện như ngày hôm nay, nếu đã đáp ứng rồi nhưng lại vẫn cứ sợ bóng sợ gió như thế, hoặc chính như Tô Vãn nói, ta chưa đủ yêu nàng. Ta thật sự cần phải suy nghĩ thật kĩ về tình cảm của mình.
Vô cùng mất hứng, ngày nối ngày trôi qua đạm nhạt, nháy mắt đã đến lễ mừng năm mới, phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập hương vị vui mừng, công ty cũng mở tiệc liên hoan cho nhân viên, hơn nữa còn có tiền thưởng cuối năm cùng với một kì nghỉ dài hạn, mọi người ai cũng vui mừng lộ rõ trên mặt. Ta đương nhiên cũng vui mừng hớn hở, chỉ là càng lúc càng miễn cưỡng cười, sự u sầu buồn tẻ trong nhà so với không khí tươi sáng bên ngoài quả thật một trời một vực. Ta và Tô Vãn cùng sống chung dưới một mái nhà, thế nhưng có thể vài ngày không gặp mặt, Tô Vãn đột nhiên trở nên bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ, dù cho những khi cả hai đều có mặt ở nhà, nàng cũng luôn nhốt mình trong phòng, cách thức sống chung của hai chúng ta hiện tại không khác gì hai người khách thuê nhà không quen biết nhau.
Nếu muốn so tính kiên nhẫn, ta tuyệt đối không bằng Tô Vãn, ta sắp bị thái độ đột nhiên trở nên lạnh lùng của Tô Vãn bức điên rồi, thời gian dài, ta thậm chí không nhớ nổi vì cái gì ta và nàng lại nảy sinh mâu thuẫn, là vì Tô Vãn cùng mẹ nàng cãi nhau một trận ầm ĩ mà ta an ủi không đúng lúc, hay là vì Tô Vãn cảm thấy được ta chưa đủ yêu nàng, muốn dùng thời gian để làm nguội lạnh đi phần tình cảm này. Mặc kệ là loại nào, ta đều hi vọng Tô Vãn có thể nói thẳng cho ta biết, chứ không phải là để ta suy đoán lung tung, nhẫn nhịn quá mức sẽ gây bùng nổ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chi bằng chia tay đi.
Khi ý niệm chia tay này nổi lên trong đầu ta, nước mắt lập tức rơi xuống, cái ta nghĩ đến chính là, nếu ta và Tô Vãn chia tay, như vậy tình cảm hơn mười năm này cũng theo đó biến mất, cũng chỉ có sau khi nghĩ đến việc chia tay, ta mới biết được ta yêu Tô Vãn nhiều như thế nào, đó là một loại hỗn hợp giữa tình bạn và tình yêu, tình cảm mười mấy năm, Tô Vãn đã sớm dung nhập vào xương tủy ta, nếu phải lấy ra thật sự sẽ rất đau đớn, ta không nỡ.
Sự việc dù thế nào cũng phải giải quyết, ta hiểu Tô Vãn, nàng không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa lần này cũng là cố ý ngầm trừng phạt ta, cho nên nếu muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có thể là ta giơ cờ hàng, vả lại không kịp chờ đến ngày mai. Ta nhân lúc Tô Vãn không ở nhà vào phòng nàng, thấy nàng đã thu thập xong hành lí, chuẩn bị trở về quê mừng năm mới, tết âm lịch hàng năm Tô Vãn đều về nhà ngoại, nhà bà ngoại nàng ở nông thôn, phải ngồi xe buýt đến bốn năm tiếng mới tới, cho nên hôm nay là cơ hội cuối cùng.
Bởi vì là ngày đi làm cuối cùng, không có chuyện gì làm, ăn cơm trưa xong, sếp phát cho mỗi người một bao tiền lì xì rồi cho chúng ta tan tầm, ta cân nhắc tối nay nên mở miệng như thế nào với Tô Vãn.
Kỳ thật ta cũng là một người trọng sĩ diện, nếu không cũng sẽ không chiến tranh lạnh thời gian qua, hơn nữa kiểu chiến tranh lạnh này vẫn thường phát sinh giữa chúng ta, có đôi khi là ta thỏa hiệp, có đôi khi là nàng thỏa hiệp, có nhiều lúc bởi vì không thường xuyên gặp mặt nên tự động hòa hảo. Duy nhất chỉ có lần này là không giống, lần này cho dù ta bằng lòng xuống nước, cũng không chắc chắn có thể hòa hảo được như ban đầu, cái Tô Vãn muốn không phải là câu nhận lỗi của ta, mà là lòng kiên định.
Trên đường trở về, ta không ngừng hỏi chính mình, Dương Thần, cô có cho cậu ấy được không?
Trên thiên hạ không gì đáng thương bằng lòng cha mẹ, ta nghĩ dì Tô đau lòng tuyệt đối không thua gì Tô Vãn, mà ta chính là đầu sỏ làm ly gián tình cảm mẹ con của hai người họ. Không phải ta tự đề cao bản thân mình nhưng Tô Vãn đã từng nói, bởi vì ta nên nàng mới nói thật hết với dì Tô.
Tô Vãn nói, Dương Thần, cái gì nên nói mình đã nói, nên làm mình cũng đã làm, nếu cậu vẫn còn do dự, không xác định được, mình không miễn cưỡng cậu, ít nhất mình đã cố gắng hết sức, sau này sẽ không tiếc nuối gì nữa.
Ta hỏi Tô Vãn:
“Mình xứng đáng sao?"
Những lời này ta không chỉ một lần hỏi Tô Vãn, không phải ta không tin tưởng Tô Vãn mà là ta không tin chính mình, làm sao ta lại xứng đáng để Tô Vãn hi sinh vì mình như vậy.
Tô Vãn có chút miễn cưỡng nhìn ta cười:
“Nếu cậu thật lòng yêu một người, cậu sẽ biết rằng có xứng đáng hay là không."
Ta nghe ra được ngụ ý của nàng, ý của nàng là ta không hoàn toàn yêu nàng, cho nên mới không quyết tâm.
Ta cũng không do dự tự hỏi lòng, ta có yêu Tô Vãn không? Bỏ ngoài tai hết thảy, nguyện ý vì Tô Vãn vứt bỏ tất cả, cho dù có phải đoạn tuyệt với mẹ mình sao?
Một chút trầm mặc ngắn ngủi của ta tựa hồ khiến cho Tô Vãn nản lòng thoái chí, vẻ mặt Tô Vãn mệt mỏi, nhìn ta nói:
“Để cậu phải tự hỏi như vậy đã chứng minh tất cả, mình mệt rồi, cứ như vậy đi."
Không chờ ta đáp lại, nàng đã đứng dậy trở về phòng, cánh cửa gỗ kia ngăn cách hai chúng ta ở hai không gian khác nhau.
Ta nghĩ Tô Vãn thật sự rất tổn thương, vừa bởi vì dì Tô, vừa bởi vì ta, nàng không hề chỉ trích ta câu nào, chỉ dùng sự im lặng để trút hết bất mãn, mà ta tình nguyện để nàng cãi nhau với ta, giống như với dì Tô vậy, chứ không phải là đem mọi ủy khuất cùng tức giận dằn xuống đáy lòng, tra tấn ta, đồng thời tra tấn chính mình. Ta thậm chí sinh ra chán ghét bản thân, nếu lúc trước không đáp ứng Tô Vãn, sẽ không lâm vào cục diện như ngày hôm nay, nếu đã đáp ứng rồi nhưng lại vẫn cứ sợ bóng sợ gió như thế, hoặc chính như Tô Vãn nói, ta chưa đủ yêu nàng. Ta thật sự cần phải suy nghĩ thật kĩ về tình cảm của mình.
Vô cùng mất hứng, ngày nối ngày trôi qua đạm nhạt, nháy mắt đã đến lễ mừng năm mới, phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập hương vị vui mừng, công ty cũng mở tiệc liên hoan cho nhân viên, hơn nữa còn có tiền thưởng cuối năm cùng với một kì nghỉ dài hạn, mọi người ai cũng vui mừng lộ rõ trên mặt. Ta đương nhiên cũng vui mừng hớn hở, chỉ là càng lúc càng miễn cưỡng cười, sự u sầu buồn tẻ trong nhà so với không khí tươi sáng bên ngoài quả thật một trời một vực. Ta và Tô Vãn cùng sống chung dưới một mái nhà, thế nhưng có thể vài ngày không gặp mặt, Tô Vãn đột nhiên trở nên bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ, dù cho những khi cả hai đều có mặt ở nhà, nàng cũng luôn nhốt mình trong phòng, cách thức sống chung của hai chúng ta hiện tại không khác gì hai người khách thuê nhà không quen biết nhau.
Nếu muốn so tính kiên nhẫn, ta tuyệt đối không bằng Tô Vãn, ta sắp bị thái độ đột nhiên trở nên lạnh lùng của Tô Vãn bức điên rồi, thời gian dài, ta thậm chí không nhớ nổi vì cái gì ta và nàng lại nảy sinh mâu thuẫn, là vì Tô Vãn cùng mẹ nàng cãi nhau một trận ầm ĩ mà ta an ủi không đúng lúc, hay là vì Tô Vãn cảm thấy được ta chưa đủ yêu nàng, muốn dùng thời gian để làm nguội lạnh đi phần tình cảm này. Mặc kệ là loại nào, ta đều hi vọng Tô Vãn có thể nói thẳng cho ta biết, chứ không phải là để ta suy đoán lung tung, nhẫn nhịn quá mức sẽ gây bùng nổ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chi bằng chia tay đi.
Khi ý niệm chia tay này nổi lên trong đầu ta, nước mắt lập tức rơi xuống, cái ta nghĩ đến chính là, nếu ta và Tô Vãn chia tay, như vậy tình cảm hơn mười năm này cũng theo đó biến mất, cũng chỉ có sau khi nghĩ đến việc chia tay, ta mới biết được ta yêu Tô Vãn nhiều như thế nào, đó là một loại hỗn hợp giữa tình bạn và tình yêu, tình cảm mười mấy năm, Tô Vãn đã sớm dung nhập vào xương tủy ta, nếu phải lấy ra thật sự sẽ rất đau đớn, ta không nỡ.
Sự việc dù thế nào cũng phải giải quyết, ta hiểu Tô Vãn, nàng không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa lần này cũng là cố ý ngầm trừng phạt ta, cho nên nếu muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có thể là ta giơ cờ hàng, vả lại không kịp chờ đến ngày mai. Ta nhân lúc Tô Vãn không ở nhà vào phòng nàng, thấy nàng đã thu thập xong hành lí, chuẩn bị trở về quê mừng năm mới, tết âm lịch hàng năm Tô Vãn đều về nhà ngoại, nhà bà ngoại nàng ở nông thôn, phải ngồi xe buýt đến bốn năm tiếng mới tới, cho nên hôm nay là cơ hội cuối cùng.
Bởi vì là ngày đi làm cuối cùng, không có chuyện gì làm, ăn cơm trưa xong, sếp phát cho mỗi người một bao tiền lì xì rồi cho chúng ta tan tầm, ta cân nhắc tối nay nên mở miệng như thế nào với Tô Vãn.
Kỳ thật ta cũng là một người trọng sĩ diện, nếu không cũng sẽ không chiến tranh lạnh thời gian qua, hơn nữa kiểu chiến tranh lạnh này vẫn thường phát sinh giữa chúng ta, có đôi khi là ta thỏa hiệp, có đôi khi là nàng thỏa hiệp, có nhiều lúc bởi vì không thường xuyên gặp mặt nên tự động hòa hảo. Duy nhất chỉ có lần này là không giống, lần này cho dù ta bằng lòng xuống nước, cũng không chắc chắn có thể hòa hảo được như ban đầu, cái Tô Vãn muốn không phải là câu nhận lỗi của ta, mà là lòng kiên định.
Trên đường trở về, ta không ngừng hỏi chính mình, Dương Thần, cô có cho cậu ấy được không?
Tác giả :
Lạc Khuynh