Chuột Túi Xã Hội Đen

Chương 8

Mấy giờ sau, Huống Đông Tuần thức tỉnh, mở mắt ra, người thứ nhất nhìn thấy lại là khuôn mặt anh tuấn của Pitt đến nỗi khiến y muốn đánh một đấm vào bộ mặt đó.

“Ngươi tỉnh rồi?" Nói chuyện chính là Tiêu Tiểu Nhạc bên cạnh."Thân thể của ngươi không có trở ngại, nhưng phải khống chế cảm xúc…"

“Ít nói nhảm ──" Huống Đông Tuần vội vàng sờ bụng, cảm giác nó còn nhô ra, cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé kia vẫn còn, y mới thở phào một hơi."Mạc Bảo Bảo đâu? Cậu ta sao không kêu các ngươi hạ độc thủ với ta?"

“Hạ độc thủ? Ngươi nói quá lời…" Trên mặt Pitt hé mở nụ cười ấm áp như mặt trời, lại làm cho lòng Huống Đông Tuần cảm thấy một trận lạnh buốt.

Nam nhân hai mặt!

Y nhổ ống nước biển trên tay xuống, đứng dậy, không để ý Tiêu Tiểu Nhạc gọi lại, trở lại phòng bệnh của Mạc Bảo Bảo.

Hắn nằm ở trên giường, tựa hồ đang ngủ.

Huống Đông Tuần đứng ở trước giường, lẳng lặn chăm chú nhìn hắn vài phút, sau đó đại chưởng để lên bả vai Mạc Bảo Bảo, thật mạnh vỗ.

“Đừng giả bộ, đứng lên cho em ── "

“Bị em phát hiện rồi…" Mạc Bảo Bảo mở mắt ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.

Từ khi y vào cửa Mạc Bảo Bảo đã biết, nhưng lại không biết nên dùng thái độ thế nào đối mặt với y, đơn giản giả bộ ngủ.

“Tay anh xảy ra vấn đề, chân không có việc gì chớ? Theo em đi ra ngoài một chút đi!"

Đón nhận ánh mắt thúc giục của Huống Đông Tuần, Mạc Bảo Bảo lại cảm thấy có chút sợ hãi, vì thế lắp bắp nói: “Anh bệnh nặng mới khỏi, không nên trúng gió…"

“Anh không có dễ hỏng đến thế, đứng lên ──" Bất chấp tất cả, Huống Đông Tuần thô lỗ xách Mạc Bảo Bảo lên, lôi hắn ra phòng bệnh.

Chiều đầu thu, trong đình viện của bệnh viện, một mảnh an tường cùng yên tĩnh.

Hai người không lên tiếng vòng quanh bể phun nước vài vòng, cuối cùng dép lê đều bị mấy vũng nước trên mặt đất ướt nhẹp, mới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, nghỉ chân phơi giầy.

Hai người vẫn lặng yên như trước, sắp hoàng hôn, trước mặt bắt đầu có mấy bệnh nhân đi tản bộ, cũng có hình ảnh trẻ nhỏ chạy nhảy, bọn họ tụ tập ở bên cạnh bể phun nước, mò mấy chú cá vàng trong bể.

Đột nhiên, một bé trai khoảng bảy tám tuổi không cẩn thận rơi vào trong ao, Huống Đông Tuần cả kinh, vội vàng đứng dậy, mà Mạc Bảo Bảo đã vọt qua trước y, đem đứa nhỏ kéo lên.

Hộ sĩ chạy tới, tiếp nhận đứa nhỏ, còn thân thiết cùng Mạc Bảo Bảo bắt chuyện một trận, sau đó ôm đứa nhỏ lưu luyến ra đi.

“Anh không phải ghét con nít sao" Huống Đông Tuần nhịn không được nói móc: “Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, không biết còn tưởng rằng là con anh."

“Anh đối với con nít không có cảm tình gì, nhưng anh là một bác sĩ, chức nghiệp là cứu người ──" Nói đến đây, Mạc Bảo Bảo cười khổ một tiếng, nâng lên tay phải, lắc lắc đầu: “Có lẽ sau này anh không đi làm bác sĩ nữa …"

“Anh là người bi quan như thế sao?" Huống Đông Tuần kích động bắt lấy bả vai Mạc Bảo Bảo, hét lớn: “Cơ hội xa vời không phải là không có cơ hội, không thử làm sao biết trị không hết, anh rốt cuộc đang trốn tránh cái gì ── "

Bị lay lay mạnh bạo, Mạc Bảo Bảo không chỉ không có cảm thấy mơ hồ, ngược lại có một loại thông suốt.

Hắn… Rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?!

Dù là đối với bàn tay bị thương, hay đối với cảm tình… Hắn rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?!

“Tuần… Đừng lay …" Mạc Bảo Bảo đè tay Huống Đông Tuần lại."Em mang bầu, không cần quá kích động, đối với thai nhi không tốt…"

“Hừ! Em nếu có gì bất trắc, không phải lỗi của anh!" Huống Đông Tuần buông ra Mạc Bảo Bảo, ngồi trở lại ghế trên, từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá, vừa muốn đốt, đã bị Mạc Bảo Bảo cướp đi.

“Hút thuốc đối với thai nhi còn ảnh hưởng tệ hơn!" Mạc Bảo Bảo đem điếu thuốc quăn vào sọt rác “Huống chi thuốc đối với thân thể cũng có hại ── "

“Chẳng lẽ anh sẽ không hút sao ── "

“Anh không trừu, anh chỉ uống một lượng rượu vừa phải, có trợ giúp khơi thông mạch máu, anh định kỳ còn ở phòng tập thể thao vận động, bảo trì thân thể ở trạng thái tốt nhất."

Huống Đông Tuần cười nhạt: “Anh sống như vậy không mệt mỏi sao?!"

“Như thế nào lại mệt, này là vì muốn có một thân thể khỏe mạnh…" Hắn trân trọng chính mình như thế, lại vì Huống Đông Tuần cam nguyện mạo nguy hiểm tánh mạng… Mạc Bảo Bảo cúi đầu nhìn nhìn tay của mình, nhịn không được vừa khổ cười.

Ngồi vào bên cạnh y, Mạc Bảo Bảo đưa tay khoát lên bụng y, lẳng lặng cảm thụ cảm giác run động, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Nếu em muốn giữa lại đứa bé này, liền cai thuốc đi…"

Huống Đông Tuần đối với lời ấy không thể lập tức kịp phản ứng, vì thế sững sờ hỏi: “Anh không phải mãnh liệt phản đối…"

Mạc Bảo Bảo vỗ vỗ sườn mặt y."Anh hướng em thỏa hiệp… Anh đã bị em thuyết phục…"

“Anh ──" Y rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi từ đáy lòng nảy lên một cỗ hưng phấn ấm áp."Nói như vậy, anh… Anh là nói anh cũng yêu…"

“Anh không hiểu cái gì là yêu!" Mạc Bảo Bảo ngoài dự đoán của mọi người đánh gãy chứng thực của y.

Một trận gió nhẹ thổi qua, làm lay động vài sợi tóc trên trán Huống Đông Tuần, y dùng tay ngăn tóc, thấp giọng nói: “Em cũng không hiểu cái gì là yêu…"

Mạc Bảo Bảo là bởi vì quá mức phóng túng, mà quên mất cảm giác yêu; Huống Đông Tuần cũng là bởi vì quá mức nghiêm cẩn, chưa từng thử qua vị của tình yêu…

“Hai người không hiểu yêu, có thể yêu nhau sao?"

Huống Đông Tuần trầm mặc, thật lâu sau, mới đáp: “Chúng ta cùng nhau tìm tòi đi…"

“Ân…" Mạc Bảo Bảo cầm tay Huống Đông Tuần, cảm giác run nhè nhẹ làm cho đáy lòng Huống Đông Tuần co rút đau đớn.

“Chuyện tay anh không thể tiếp tục dấu diếm nữa, phải trị liệu…"

“Được…"

Mạc Bảo Bảo nâng mặt Huống Đông Tuần, chậm rãi tiến sát lại… Huống Đông Tuần có chút né tránh, nhưng không có chống cự, ngay vào lúc sắp môi chạm môi, vài hộ sĩ đi ngang qua, y vội vàng đẩy Mạc Bảo Bảo ra.

Các y tá khoái trá cùng Mạc Bảo Bảo chào hỏi, nói chuyện phiếm chốc lát rồi rời đi.

Mạc Bảo Bảo nhìn bể phun nước, không nói được lời nào.

Đột nhiên một xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng dán lên mép miệng hắn, sau đó lập tức biến mất, hắn nhìn về phía Huống Đông Tuần, thấy bộ dáng đỏ mặt nhưng cố gắng làm ra biểu tình nghiêm túc của y, nhịn không được nở nụ cười.

Người nam nhân này ngây thơ khiến người ngoài ý muốn… Hắn cảm thấy, cái cảm giác gọi tên là yêu mà mình đối với y, cũng càng ngày càng mãnh liệt.

***

Chạng vạng cùng ngày, Mạc Bảo Bảo tự mình khám thai cho Huống Đông Tuần.

"Đúng là một nhóc con đáng yêu…" Nhìn hình trên màn hình, trôi nổi giữa vùng phôi thai có một thân hình nhỏ bé mơ hồ, Mạc Bảo Bảo lộ ra khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.

Huống Đông Tuần cảm thấy tim đột nhiên đập gia tốc, y là lần đầu tiên thấy rõ sinh mệnh trong bụng của mình như thế, lần đầu tiên có thể cảm giác rõ rệt sự hiện hữu của nó như thế.

Chỉ cần đợi sáu tháng nữa, đứa bé này sẽ giống tinh linh giáng sinh đến thế giới này, đây là tiểu nam tử hán kế thừa huyết mạch của y cùng với Mạc Bảo Bảo!

Tay bọn họ lồng chặt vào nhau, cùng cảm thụ sự rung động do sinh mệnh ấy đem lại.

Mạc Bảo Bảo đem bệnh trạng tay của mình nói cho bác sĩ ngoại khoa của An Kiệt Tư, trải qua hội chẩn, bọn họ kết luận là do dây thần kinh bị dè lên, chỉ sợ phải làm giải phẫu não.

Nhưng Mạc Bảo Bảo cũng không nguyện nhận an bài như thế, bởi vì thân là chuyên gia ngoại khoa não, hắn biết giải phẫu não dù làm hoàn mỹ ra sao, chỗ miệng vết thương cũng sẽ bị lưu sẹo, ảnh hưởng đến sinh trưởng của tóc cũng phá hư mỹ quan của đầu.

Trải qua cuộc họp trên internet cùng Rumsfeld đại học ở Anh, bọn họ sắp xếp một phương án trị liệu cơ bản đích, không cần mổ não, nhưng phải đến Anh quốc đi trị liệu.

Vốn việc này đối với Mạc Bảo Bảo cũng giống như chuyến đi về nhà, nhưng là bởi vì sự tồn tại của Huống Đông Tuần, làm hắn do dự.

Hắn cùng với Huống Đông Tuần mới vừa bắt đầu, nếu hắn cứ như vậy mà đi, có phải sẽ bóp chết tình cảm còn đang trong giai đoạn nảy sinh này không? Huống chi… Huống Đông Tuần còn đang mang thai, vào lúc y cần mình đến thế, hắn lại không thể bồi ở bên cạnh y, mặc kệ đối với người lớn hay là đối đứa con kia, hắn đều áy náy vô cùng…

Mà Huống Đông Tuần lại không có nhiều băn khoăn như vậy, sau khi nghe hắn nói xong việc này không chút do dự đồng ý, hết thảy chuẩn bị sắp xếp, trước ngày bọn họ xuất phát, y đối với Mạc Bảo Bảo đưa ra yêu cầu duy nhất.

“Em muốn anh về nhà trước khi con được sinh ra, cũng chính là trong vòng sáu tháng, khỏe mạnh trở về!"

Mạc Bảo Bảo ôm lấy Huống Đông Tuần, hôn môi lỗ tai, cằm, vuốt bụng của hắn, động tác triền miên ôn nhu.

“Anh ── Anh đến lúc này rồi còn sắc tâm không thay đổi ──" Huống Đông Tuần không thể tin được mà trừng mắt Mạc Bảo Bảo, cảm thấy một vật gì đó nóng rực cứng rắn chạm vào bắp đùi của mình.

“Đã bốn tháng rồi, ta có thể làm cái gì… Sờ sờ mà thôi…" Khác thời khắc sầu não, bản tính sắc ma của Mạc Bảo Bảo vẫn như trước không có gì thay đổi, hai ba cái đã đem nút quần Huống Đông Tuần cởi bỏ, nụ hôn ẩm ướt kéo dài một đường đến ngực, cuối cùng đến cái bụng nhô ra.

“Rất khó xem đi… Giống sẹo lồi…" Huống Đông Tuần vươn tay che khuất cái bụng đã không còn cơ bụng của mình.

“Như thế nào lại khó coi…" Mạc Bảo Bảo kéo tay hắn ra, cúi đầu hôn vùng nhô cao gần cuốn rốn."Đây là nơi bắt đầu một sinh mệnh, là cái nôi nuôi dưỡng con của chúng ta…"

Lời nói buồn nôi làm cho Huống Đông Tuần đỏ mặt, y không được tự nhiên lầm bầm than thở: “Không biết là ai… Từng đối với đứa bé này căm thù đến tận xương tuỷ…"

“Anh sai rồi, tha thứ anh đi… Tuần thân ái…" Đôi môi tiếp tục di chuyển xuống, Mạc Bảo Bảo cở bỏ quần chíp của Huống Đông Tuần.

“Anh làm gì… A…"

Hắn một hơi ngậm vào phân thân của Huống Đông Tuần, lời lẽ miêu tả hình dạng của y, từ đỉnh đến gốc, tinh tế âu yếm.

“Ân…" Huống Đông Tuần nắm tóc Mạc Bảo Bảo, phát ra tiếng hút không khí vụn nhỏ, không tự chủ bắt đầu hùa theo động tác của hắn.

Ngón tay Mạc Bảo Bảo chậm rãi trượt đến Huống Đông Tuần, giữa khe hở, vuốt ve x khẩu.

“Anh, anh không phải nói chỉ sờ sờ thôi sao?" Huống Đông Tuần cau mày đè tay hắn lại.

“Đúng, chỉ là sờ sờ…" Đẩy tay Huống Đông Tuần ra, ngón trỏ Mạc Bảo Bảo lẻn vào, co rút liên tục trong dũng đạo chặt hẹp, đồng thời đưa phân thân nóng rực của y hút vào sâu bên trong yết hầu rồi chậm rãi nhổ ra, lặp lại vài lần, cảm giác vật nơn cổ họng một lần so với một lần càng trướng lớn hơn

Tiếng hít thở của Huống Đông Tuần càng ngày càng dồn dập, ngay tại lúc y cảm thấy mình phải sắp đạt tới cao trào, một loại cảm giác khoái cảm bị ngăn chặn làm cho y từ trên đám mây ngã về mặt đất.

Trợn mắt vừa thấy, nguyên lai Mạc Bảo Bảo đang nắm chặt phân thân y, ngăn trở y phun trào.

Huống Đông Tuần trừng mắt chất vấn: “Anh làm gì… Lúc này, anh cũng không quên trêu chọc em sao?"

“Không phải, anh như thế nào lại trêu chọc Tuần thân ái… Chính là…" Mạc Bảo Bảo hướng phía sau Huống Đông Tuần hất hàm dưới.

Huống Đông Tuần nghi hoặc quay đầu, thấy rõ vẻ mặt xấu hổ vẻ của Tiêu Tiểu Nhạc dẫn Lâm Di cùng A Xương đứng ở cửa.

“Mẹ ──" Huống Đông Tuần chấn động, như một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu tưới xuống, dục vọng nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Y nhanh chóng sửa sang lại hảo quần áo, nhảy xuống giường đi đến trước mặt ba người, nhưng chân tay luống cuống không biết mở miệng như thế nào.

“Khụ khụ…" Lâm Di thanh thanh yết hầu, dường như không thấy được một màn tình cảm mãnh liệt trước đó, tự nhiên nói: “Nghe nói ngày mai Mạc tiên sinh sẽ đi Anh quốc trị liệu, nên hôm nay ta tới thăm!"

“A Di, ngài quá khách khí!" Mạc Bảo Bảo nhàn nhã đứng lên, thẳng thắn cùng Lâm Di đối diện.

Lúc trước, hắn đối với Lâm Di vẫn luôn bận tâm, đó là bởi vì hắn cảm thấy mình thực có lỗi với Huống Đông Tuần, cho nên lúc đối mặt mẹ của y sẽ có một ít đuối lý, nhưng hiện tại, hắn cùng với Huống Đông Tuần lưỡng tâm tương hứa, ngay cả Huống Đông Tuần cũng đã tha thứ hắn, người khác lại càng không có cơ hội chất vấn hắn.

“Tại sao có thể tính khách khí, ngươi là vì cứu Đông Tuần mới bị thương đích…" Lâm Di đánh giá hắn một chút, sau đó cười nói: “Bất quá thoạt nhìn tinh thần của ngươi không tồi… Muốn đi Anh quốc bao lâu?"

“Chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm!"

“Đây không phải là có thể qua lúc Đông Tuần sinh?" Lâm Di mừng rỡ."Như vậy là tốt rồi, cũng kịp lúc cho đứa nhỏ đăng ký tạm trú…" Nàng nhìn thoáng qua Tiêu Tiểu Nhạc, đột nhiên nói: “Nhưng phải để tiểu Nhạc lưu lại chiếu cố Đông Tuần, chỉ có như vậy ta mới yên tâm ── chẳng sợ ngươi vừa đi không trở về, ta cũng tốt đối với người trong Lam bang có cái công đạo!"

Hắn sao lại không hiểu ý của Lâm Di, lưu lại Tiêu Tiểu Nhạc làm bảo mẫu vốn là làm con tin, nếu hắn là cố ý muốn không chịu trách nhiệm mà trốn đi, như vậy liền an bài Huống Đông Tuần cùng Tiêu Tiểu Nhạc kết hôn, coi như là uy hiếp hắn.

Bất quá lòng hắn là một mảnh bằng phẳng, cho nên vui vẻ đáp ứng."Hảo, tiểu Nhạc tới chiếu cố Tuần ta cũng yên tâm."

“A Di ── Bảo Bảo ──" Tiêu Tiểu Nhạc vô duyên vô cớ lại bị điểm danh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại một lần nữa nhấm nháp quả đắng làm ác.

***

Ngày Mạc Bảo Bảo đi Anh, Huống Đông Tuần không có đi đưa tiễn, mà là phái A Xương cùng Tiêu Tiểu Nhạc đến sân bay.

Tiêu Tiểu Nhạc khóc thật thê thảm, nàng ôm Pitt cuồng thân, trình độ thân mật làm cho bọn A Xương đi theo giám thị nhịn không được mặt đỏ, cũng muốn đòi một lão bà.

“Đại tẩu… Đây là đại ca muốn ta giao cho ngài …" A Xương đem một cái hộp đưa cho Mạc Bảo Bảo, sau đó bỡn cợt nở nụ cười, tuy rằng đại ca ở mặt ngoài chẳng quan tâm đại tẩu rời đi, nhưng trong lòng nhất định cũng là thực luyến tiếc đi.

Mạc Bảo Bảo tiếp nhận lễ vật, cẩn trọng bỏ vào túi du lịch, sau đó thúc giục Pitt còn đang hôn từ biệt.

Cuối cùng Tiêu Tiểu Nhạc luôn mãi dặn dò Pitt phải đề phòng Mạc Bảo Bảo, cũng cảnh cáo Mạc Bảo Bảo không được chiếm tiện nghi Pitt, mới lưu luyến để hai người bọn họ lên phi cơ.

Ở trên phi cơ, Mạc Bảo Bảo lấy hộp ra, mở lớp bao bìa ra, phát hiện mặt trên có treo một tờ giấy, viết rõ là cho Pitt, hắn nghi hoặc đem cái hộp đưa cho nam nhân bên cạnh, Pitt cũng có chút khó hiểu, sau khi mở họp ra, sửng sốt ba giây, cười ha hả.

Kia là một trái táo thủy tinh.

Lẳng lặng đặt ở trong vải nhung màu xanh biếc, làm nổi bật tính chân thực của trái táo.

Là trái cấm có thể xem, nhưng không thể ăn sao?!

Này thật là một tiếng lóng tuyệt diệu.

“Pitt, Tuần không phải một người ăn bậy dấm chua… Ngươi đã làm gì?" Mạc Bảo Bảo vuốt ve cây táo, tựa hồ thông qua thủy tinh trong suốt kia thấy được khuôn mặt tuấn tú cố tình ra vẻ nghiêm túc của Huống Đông Tuần.

Pitt thè lưỡi, lộ ra nụ cười như thiên sứ bình thường."Cũng không có gì, chỉ giỡn giỡn với cậu ta mà thôi, cũng coi như trợ ngươi giúp một tay."

“Ngươi người này ──" Mạc Bảo Bảo vươn tay muốn ôm Pitt, nhưng nhìn đến trái táo thủy tinh phóng ra hào quang lạnh như băng kia, cánh tay cứng đờ, sau đó thu trở về."Xem ra về sau ta thật là phải quy củ một chút … Nên vì một góc cây này, buông tha cho khắp rừng rậm…"

“Ngươi hãy hảo hảo coi chừng cây táo của ngươi đi…" Pitt ôn nhu nở nụ cười, trong tươi cười có một chút cô đơn, nhưng càng còn nhiều nỗi hoài niệm.

Hắn thừa nhận kiêu khích của mình đối với Huống Đông Tuần, trừ bỏ nghĩ muốn trợ giúp bọn họ phát hiện tình cảm của mình ra, còn có một chút tâm lý khoe khoang cùng đố kỵ.

Bất quá thứ mà hắn muốn đã không còn quan trọng, bởi vì hắn biết từ giờ khắc này, nam tử phong lưu tiêu dao này đã có nơi sống chung thân, chuyện hắn phong lưu đối với mọi người cũng đã thành dĩ vãng, trong đó kể cả tình cảm mãnh liệt cùng triền miên mà bọn họ từng có, đều đã trở thành lịch sử.

Đứng ở trong đình viện của Lam Viên, Huống Đông Tuần ngẩng đầu nhìn phi cơ lướt qua không trung, mang đi tình yêu vừa mới nảy sinh của y.

Sau khi Mạc Bảo Bảo rời đi, Huống Đông Tuần đem mọi chuyện ở Lam bang giao cho A Xương xử lý, mình cùng Tiêu Tiểu Nhạc dọn đến một góc hẻo lánh trong Lam Viên, lấy cớ đã sinh bệnh phải điều dưỡng thân thể.

Y cùng với Mạc Bảo Bảo cũng không thường xuyên liên hệ, thấy Tiêu Tiểu Nhạc cùng Pitt mỗi ngày đều gọi điện thoại thổ lộ tâm sự, mỗi lần nhìn đến bộ dáng ngọt ngào của Tiêu Tiểu Nhạc, y cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút phiền muộn…

Y cố không thèm nghĩ đến đủ loại tình cảnh của Mạc Bảo Bảo cùng Pitt một mình ở Anh quốc, cũng không đi quan tâm quan hệ giữa Lam bang cùng Kình Sát Minh càng ngày càng căng thẳng, mà chỉ tu thân dưỡng tính, dốc lòng tĩnh khí làm bạn với thai nhi đang lớn dần trong bụng, cảm thụ được ý thức trách nhiệm cùng cảm giác hạnh phúc càng ngày càng mãnh liệt của người làm cha.

Mùa thu qua đi nhanh chóng, mùa đông tiến đến, một hồi tuyết rơi đầy khắp nơi, toàn bộ Lam Viên trở thành thiên đường tuyết trắng, Huống Đông Tuần một mình bước chậm trong tuyết, hô hấp không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng mới mẻ, cảm giác thoải mái khắp cà người.

A Xương xa xa nhìn thấy thân ảnh của Huống Đông Tuần, vội vàng đã chạy tới đỡ lấy y, nhìn thấy y cho dù mặc trang phục mùa đông thật dày cũng che lấp không được cái bụng, nhíu mày lo lắng nói: “Đại ca, ngài đã bảy tháng, tại sao có thể một mình đi bộ dưới tuyết, vạn nhất vấp ngã, ngã hư tiểu thiếu chủ của chúng ta làm sao bây giờ?!"

“Đừng dài dòng ──" Huống Đông Tuần lớn tiêng đánh gãy lời của hắn, thẳng đến bây giờ y cũng chưa có quen được người khác che chở cùng chiếu cố."Ta không phải đã nói với ngươi, không có việc gì ít đến bên này sao?!"

"Đúng vậy, là có sự mà…" A Xương sờ sờ cái ót, tươi cười có chút sợ hãi.

Làm lão đại đại bang ba tháng, khí thế cả người A Xương đều được nâng cao, nhưng lão Đại chính quy vừa trừng mắt, lòng hắn vẫn run sợ.

“Bộ dáng ấp a ấp úng làm gì, nói mau!"

"Là, là như vậy, Kình Sát Minh gần đây là càng ngày càng kiêu ngạo, luôn đến khu chúng ta quấy rối ──" Muốn hắc đạo tranh đấu, trên mặt A Xương hiện ra một cỗ hung ác."Đương nhiên huynh đệ chúng ta cũng không phải dễ chọ, diệt vài cái đường khẩu của bọn chúng, còn đốt ── "

“Việc này ngươi không cần báo cáo với ta!" Ngữ khí Huống Đông Tuần nghiêm nghị lại."Hiện tại ngươi đã là lão Đại, mọi chuyện ngươi tự quyết đoán!"

"Đúng vậy… Chính là, có một chuyện, cần đại ca ngươi định đoạt…" A Xương thu liễm hung ác, thấp giọng nói: “Trong trong Kình Sát Minh truyền ra tin tức, có liên quan việc giao dịch thuốc phiện của bọn chúng bị bại lộ, chúng ta có thể thừa cơ ── "

Huống Đông Tuần không chút do dự phủ định nói: “Ta đã sớm nói, Lam bang không thể dính thuốc phiện!"

"Đúng vậy, ta là nói, chúng ta thừa cơ diệt Kình Sát Minh đi ── "

“Ngươi có nắm chắc?!"

“Bên trong Kình Sát Minh có quỷ, cuộc giao dịch thuốc phiện lần này chính là hắn bán đứng báo tin tức cảnh sát… Hắn cố ý cho chúng ta ra tay."

“Ngươi xem rồi lo liệu đi…" Huống Đông Tuần trầm tư trong chốc lát, rồi cho một cái đáp án mập mờ.

Y xoay người đi vào vào, khi vào cửa, quay đầu lại dùng miệng đề nghị nói: “Tuy rằng nói làm việc phải diệt cỏ tận gốc… Nhưng là cho hắn một đường sống cũng là cho mình một con đường lui, tóm lại, hết thảy xem quyết định của ngươi!"

Đóng cửa lại, ngay mặt nghênh đón mới Tiêu Tiểu Nhạc vừa rời giường, sau đó bọn hắn đi vào phòng chữa bệnh, bắt đầu làm công việc khám thai như mọi ngày.

Nhìn nàng đem nước thuốc vẽ loạn ở chính mình trên bụng, cảm giác lành lạnh thăm dò nhẹ nhàng chạy, thai nhi đã muốn thành hình hiện ra rõ ràng trên màn hình, thân hình nho nhỏ được bao bọc trong phôi thai.

Đây là cốt nhục của y, là đứa nhỏ mà y phải dùng tánh mạng để bảo hộ.

Cho nên y không muốn con của mình nghe thấy sự báo thù tàn khốc đẫm máu của hắc bang, y lại càng không nguyện lúc mang bầu mà tay lại nhiễm đầy máu tanh, vì đứa nhỏ chưa xuất thế của mình tăng thêm một số nợ máu.
Tác giả : Vạn Tiểu Mê
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại