Chưởng Thượng Kiều

Chương 9: Tiên duyên (2)

Tiếng gió bên tai thổi vù vù, Chân Chu cảm thấy bản thấy bản thân mình đang cưỡi mây đạp gió, nhắm chặt hai mắt, không dám cứ động, chốc lát sau, nàng lấy hết dũng khí mở mắt ra, phát hiện chim ưng mang nàng lướt qua Tang Chi Cốc, nhìn xuống bên dưới, dòng nước đen ngòm, sóng lớn ồn ào, mây mù bao phủ xung quanh, bên bờ Tây có rất nhiều người đợi qua sông, từ trên cao nhìn xuống, đám người ấy nhỏ bé như đàn kiến.

Gió to thổi cả người nàng khẽ lay, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, nàng không dám nhìn kỹ, bủn rủn chân tay, thu đuôi rắn lại, ổn định cơ thể rồi mới yên lặng.

Tòa thượng cảnh tiên sơn kia, người đời đều nghĩ qua Tang Chi Cốc rồi sẽ tới, nhưng qua Tang Chi Cốc rồi mới biết, thực ra tòa thượng cảnh ấy xa không tưởng được.

Bạch ưng bay một ngày một đêm mới tới được, sáng sớm hôm sau, tiếng gió bên tay đã nhỏ đi, tốc độ bay của bạch ưng cũng chậm lại

Nàng mở mắt ra nhìn, thấy ở nơi không xa, trên núi Bích Phù mặt trời đã mọc, tươi sáng rực rỡ, Lăng Tiêu Ngọc Điện mơ mơ hồ hồ.

Nàng biết, nơi đó chính là Hồng Quân Thượng Cảnh mà bao nhiêu người tu tiên mơ ước.

Người nàng chờ đợi năm trăm năm đang ở đó.

Bạch ưng là linh thú, đạo hạnh hơn mấy ngàn năm, mặc dù bay liên tục một ngày một đêm cũng không thấy mệt mỏi.

Chân Chu khác với nó, nằm dưới móng vuốt bạch ưng lâu như vậy, vô cùng mệt mỏi, nhưng giây phút này, tất cả mệt mỏi đều tan thành mây khói, nàng mở to hai mắt, nhìn về tiên sơn càng ngày càng gần, trong lòng vô cùng kích động.

Bạch ưng giống như cảm nhận được nỗi lòng của nàng, kêu một tiếng, bay nhanh về phía trước, trong nháy mắt, bạch ưng đã bay đến tiên sơn, xoay người mấy vòng, nó hạ cánh, để Chân Chu trong sân cỏ, sau đó vỗ cánh bay tới hướng khác.

Chân Chu nhìn theo bóng dáng bạch ưng trong mây, lấy lại bình tĩnh rồi nhìn về phía xa.

Bây giờ vẫn còn sáng, ở sườn núi xa mấy dặm kia, mây mù lượn quanh, cỏ ngọc kỳ hoa bên cạnh tỏa ra mùi thơm, bên cạnh không có một bóng người, bốn bề yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, không còn âm thanh nào nữa.

Chân Chu không dám thở mạnh, đang nhìn xung quanh bỗng nhiên truyền tới một tiếng chuông.

Âm thanh rõ ràng, kéo dài mãi vẫn chưa ngừng, bay theo gió, không nhanh không chậm, vang vọng bốn phía, giống như vang lên tận trời, đánh thức cõi trần.

Theo âm thanh này, mặt trời bỗng nhiên mọc lên từ sau núi, chim vỗ cánh bay về rừng phát ra âm thanh, khắp núi non, muôn thú cũng bắt đầu thức giấc.

Tất cả đột nhiên thức giấc, tỉnh lại từ trong mơ.

Chân Chu quay đầu lại, thấy xa xa có người, trong ngọn núi trùng điệp hiện ra một cánh cửa, sau cánh cửa là cung điện san sát nhau, cột cung cao tận trời, trên không là phượng loan, hạc trắng, tiếng hót véo von, ở phía cuối phát ra ánh sáng vạn trượng.

Chân Chu nhìn không chớp mắt, tim đập liên hồi, bỗng nhiên không thể kiềm chế nổi.

Sau khi bạch ưng mang nàng tới đây, nàng mới nhớ ra một chuyện.

Người tự xưng là Lục Áp Đạo Quân kia chỉ bảo hắn ở đâu nhưng lại không bảo hắn là ai.

Lúc đó nàng cũng quên hỏi.

Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng.

Nàng biết chàng đang ở đâu đó sau cánh cửa kia.

Chân Chu chạy tới cửa, sau đó chạy vào, ai ngờ cơ thể mất thăng bằng, ngã rầm trên mặt đất, sau khi nghĩ lại mới biết hôm nay mình là rắn, không phải là người.

Chẳng những như vậy, nàng còn là con rắn không tay không chân.

Nàng cười khổ, dứt khoát biến hình rắn, phía dưới có người đang tuần tra, nàng bò lên bậc đá, mới đụng tới, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một vầng sáng màu vàng óng, nàng không kịp chuẩn bị, bị vầng sáng này đánh bay ra ngoài, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Cú đánh này không nhẹ, cả người Chân Chu trở nên đau đớn, choáng váng, lớp da mới đụng trúng cũng trở nên đỏ ửng, đau rát.

Nàng bỗng nhiên ngây dại, sau khi lấy lại tinh thần mới thấy vầng sáng trước mắt đã biến mất.

Chân Chu lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía thềm đá cuối cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định, từ từ nhích lại gần, thử thăm dò, nhẹ đụng vào thềm đá.

Tia sáng vừa rồi lại xuất hiện, Chân Chu bị bắn ra ngoài, ngã trên mặt đất, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa đã vỡ rồi.

Chân Chu không nhịn đau được, kêu một tiếng rồi quỳ rạp trên mặt đất, sau khi đau đớn qua đi, nàng mở to hai mắt nhìn thềm đá chằm chằm, không dám tới gần nữa, cứ rời đi như vậy, nàng không cam lòng.

"Đừng xông vào nữa! Cẩn thận bị thương!"

Bụi cỏ phía sau bỗng nhiên phát ra âm thành ồm ồm.

Chân Chu càng hoảng sợ hơn, quay đầu thấy một con nhím bò ra, miệng khép mở nói chuyện với nàng, sau đó nó cuốn thành một quả cầu, xoay trong trước mặt nàng, cọ cọ móng vuốt, biến thành một thanh niên, tướng mạo thật thà chất phát, hai con mắt tròn vo, nhìn nàng với vẻ thân thiết.

Tuy Chân Chu cũng là con rắn tu luyện hơn năm trăm năm, nhưng thấy cảnh tượng như vậy cũng không tin tưởng nổi, sau khi tỉnh táo lại mới nhớ ra, trời sinh nhím đã bắt rắn ăn, nghĩ mình không phải đối thủ của y, cô vội vàng xoay người chạy trốn.

Con nhím sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra, vội vàng nói. "Ngươi đừng sợ, ta không hại ngươi đâu! Ta tu hành được một nghìn năm, ăn thịt sẽ giảm bớt tu vi của ta. Từ hai trăm năm trước ta đã bắt đầu ăn chay rồi!"

Chân Chu quay đầu nhìn y, thấy y cũng đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng thành khẩn, lúc bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Con nhím thấy nàng không sợ mình nữa, vui vẻ, vội vàng đi tới bên cạnh nàng, hỏi chuyện vết thương của nàng, nghe nàng bảo không sao, y dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó liếc nhìn bậc đá cuối cùng ở trên cao, nói. "Ngươi là người mới tới, định đi vào sao? Ta nói cho ngươi biết, sơn môn có kết giới, không phải sinh linh trong núi này không thể vào được, một bước cũng không vào được."

Chân Chu hiểu ra, quay đầu nhìn sơn môn, suy nghĩ một lát.

Con nhím thấy được thất vọng trong mắt nàng, an ủi. "Nhưng mà, ngươi đừng buồn, một tháng nữa là la thiên pháp hội nghìn năm một lần, ngoại trừ lục hợp bát hoang, còn có nhiều thân tiên tới đây, ngay cả yêu tinh như chúng ta cũng được vào."

"La thiên pháp hội?"

Lần đầu Chu Chân nghe thấy.

"Ngươi không biết la thiên pháp hội? Vậy ngươi tới đây làm gì?"

Con nhím dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Chân Chu "Ah" một cái. "Ta...tới tu hành."

"Vậy thì đúng rồi, ngươi may mắn lắm, trùng hợp..."

Con nhím nhiệt tình giải thích cho nàng nghe. "Thượng cảnh nghìn năm tổ chức la thiên pháp hội một lần, ngoại trừ giảng kinh giảng đạo còn chọn những người có duyên để nhập môn làm đồ đệ. Năm trăm năm trước ta tới nơi đây cũng là vì la thiên pháp hội, bây giờ cũng chờ được rồi, ngươi không biết ta vui biết bao đâu! Ta tự biết bản thân tầm thường, không nghĩ tới chuyện được nhập môn, chỉ cần nghe được Thanh Dương Thượng Quân giảng kinh là thỏa mãn rồi, có lợi ích đối với tu hành của ta! Người đừng lo, lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi, ngươi đi theo ta là được."

Trong lòng Chân Chu khẽ dao động, không nhịn được hỏi. "Thanh Dương Thượng Quân là ai?"

Nàng mới hỏi xong, con nhím đã trừng to mắt nhìn nàng, nàng giải thích. "Ta ở nơi xa ôi hẻo lánh, là một vùng nông thôn nhỏ, chưa bao giờ đi xa, chỉ nghe người ta nhắc tới cái tên này nhưng không rõ lắm..."

Con nhím lộ vẻ hiểu rõ, trịnh trọng nói. "Thì ra là vậy! Ta nói cho người biết, trước kia Hồng Quân Lão Tổ nhận Tam Thanh làm đồ đệ, sau khi Tam Thanh lên làm Thiên Tôn, lão tổ không nhận thêm đồ đệ nào nữa, mãi tới vạn năm trước mới nhận Thanh Dương Tử làm đồ đệ của ông ấy. Tuy tuổi tác Thanh Dương Tử chênh lệch rất lớn với Tam Thanh, nhưng đạo hạnh lại cao thâm, tinh thông mọi thứ, ngàn năm nay, lão tổ bế quan tu hành, Thượng Cảnh do người bảo vệ. Ta nghe nói..."

Con nhím thấp giọng. "La thiên pháp hội lần này, sau khi tu hành của Thanh Dương Thượng Quân viên mãn, lao tổ sẽ giao Thượng Cảnh cho Thượng Quân, còn mình dạo chơi bốn biển, không quan tâm gì nữa."

Chân Chu nghe xong, không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ.

"Ta là Ô Uy, ngươi tên gì?"

Chân Chu tỉnh táo lại, cười một cái. "Ta là Chân Chu."

...

Bây giờ không thể vào sơn môn, vậy cũng chỉ có thể chờ một tháng nữa thôi.

Chờ năm trăm năm rồi, chờ thêm một tháng nữa cũng không sao cả.

Chân Chu tính toán, sau đó kết bạn với con nhím tinh tên Ô Uy kia.

Sau khi đi theo Ô Uy, Chân Chu vẫn không biến thành hình người.

Sở dĩ làm như vậy, thứ nhất, là vì nàng không muốn dùng hình người để nói chuyện cùng người khác phái nào ngoại trừ Hướng Tinh Bắc, thứ hai, muốn duy trì hình người thì phải hao phí linh lực. Đối với người có đạo hạnh cao thâm, chút linh lực ấy không tính là gì, nhưng với tu hành của Chân Chu, giữ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Cho nên nàng vẫn biến thành con rắn.

Ô Uy cũng như vậy, so với chuyện biến thành người, y càng thích hình dáng con nhím hơn.

Cho nên một rắn một nhím luôn đi chung với nhau.

Ô Uy biết nàng là rắn cái, thấy hình dánh nàng mảnh mai lại xinh đẹp, đạo hạnh của y cao hơn nàng, cũng sinh sống ở đây năm trăm năm, quen thuộc nơi này vô cùng, đảm nhận trách nhiệm bảo vệ nàng, cũng rất quan tâm nàng.

Chân Chu bị giam trong phiến đá kia, dùng tinh hoa trời trăng mà sống, nàng cũng không cần ăn thức ăn, bây giờ thoát khỏi tảng đá đó rồi, nàng phát hiện bản thân cũng cần phải ăn, chuyện này không tính là gì, đáng sợ là, sau mấy ngày ăn trái cây rừng mà Ô Uy mang về, có một ngày nàng lặng lẽ leo lên cây, nhìn chằm chằm đôi chim đứng trên cây, cái đầu tròn tròn của nàng ngoẹo sang một bên, nhìn nó hơn mười phút, trong miệng đầy nước bọt.

Nàng muốn ăn chúng, rất muốn ăn.

Lúc Chân Chu nảy ra suy nghĩ này, nàng cũng bị bản thân làm cho giật mình, nhanh chóng nghoe nguẩy cái đuôi tạo ra động tĩnh ồn ào, cuối cùng cũng khiến đôi chim kia vỗ cánh bay đi, quay đầu nhìn mấy cái trứng chim trong ổ, nuốt nuốt nước bọt, nhìn chúng không chớp mắt, sau đó bò xuống.

Ô Uy biết nàng nhịn xuống cơn thèm thịt, vô cùng vui vẻ, để bày tỏ lòng mình, y nhanh chóng đi hái về rất nhiều trái cây cho nàng.

Nàng không phải rắn, không phải rắn! Nàng là Chu Chu, là vợ Hướng Tinh Bắc.

Nếu như Hướng Tinh Bắc biết suýt chút nữa đã ăn một tổ chim hạnh phúc, chàng còn dám yêu nàng sao?

Chân Chu cắn một trái đào, thở dài một hơi.

Trái cây trong núi vô cùng phong phú, nàng có thể dùng ý chí của mình khống chế bản năng muốn ăn thịt, có thể ngăn chặn bản thân mắc phải sai lầm cấp thấp này.

Thế nhưng, làm một con rắn tinh chưa đủ đạo hạnh, ngoài chuyện ăn uống, nàng không khống chế được chuyện gì nữa.

Hơn nửa tháng sau, có một ngày, Chân Chu phát hiện cả người mình bỗng nhiên rất ngứa, ngứa muốn chết, ước gì có thể cọ cọ trên vỏ cây cả ngày, còn bảo nhím tinh dùng gai đâm mình.

Tuy không có kinh nghiệm, nhưng theo bản năng, nàng cũng biết mình muốn lột da rồi.

Kiếp trước khi vẫn còn làm người, bởi vì vấn đề nghề nghiệp, cộng thêm trời sinh đã thích làm đẹp, nàng rất quan tâm chuyện dưỡng da, chẳng những là mặt, còn có da thịt toàn thân.

Đời này làm rắn, đã là loại động vật cấp thấp, nếu như không dưỡng da cho tốt, lấy gì để cho chàng một cuộc gặp gỡ ấn tượng đây?

Chân Chu cảm thấy vô cùng lo lắng trước khi lột da.

Con nhím tinh cũng rất lo lắng.

Y biết lúc rắn lột da, cơ thể rất yếu ớt, cũng rất dễ bị những con vật khác ăn thịt. Tuy y ăn chay nhưng không có nghĩa tất cả thú trong rừng này đều ăn chay như y, vậy nên lúc Chân Chu lột da, y giấu nàng dưới đống cỏ, che chắn thật cẩn thận, còn mình đứng một bên canh chừng.

Chân Chu trốn trong bụi cỏ, trải qua quá trình lột da mà cả đời này nàng không quên nổi, sau đó mới phát hiện, nàng trưởng thành rồi, lớn hơn một chút so với cơ thể bình thường, làn da màu trắng trở nên hồng nhạt, hoa văn trên da cũng đẹp trên, tròn vo, mềm mại, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, tự mình cũng muốn cắn mình một cái.

Sao rắn có thể đáng yêu như vậy chứ, quả thật không giống bình thường.

Quan trọng hơn là, nàng có cảm giác, sau khi lột xác xong, linh lực của nàng cũng tăng lên, hình như tăng rất nhiều, nàng có cảm giác mình có thể biến thành người hoàn toàn, chỉ nghĩ như vậy thôi cũng thấy mệt, hơn nữa không biết có thể giữ được bao lâu.

Nhưng suy nghĩ này vẫn khiến nàng cảm thấy vui vẻ không gì sánh được.

Nàng có thể dùng hình dáng xinh đẹp nhất xuất hiện trước mặt Hướng Tinh Bắc.

Nếu như không phải mới lột da xong, cơ thể nàng yếu ớt giống như đứa trẻ mới ra đời, xoay người một cái cũng cảm thấy không có sức lực, nàng sẽ biến thành hình người, xem xem có thể hiện ra hai cái đùi hay không.

Nghỉ ngơi một lát, lại nghỉ thêm lát nữa, chờ khôi phục thể lực, nàng thử lại lần nữa.

Chân Chu ôm theo trạng thái vui vẻ, cuộn cơ thể thành một vòng tròn, lúc nhắm mắt lại, Ô Uy đứng bên cạnh nàng bảo vệ nàng đã chạy tới tảng đá cách nàng mười bước chân.

Khuôn mặt ngăm đen của y ửng hồng, tim đập nhanh, không dám ngẩng đầu nhìn về phía đống cỏ mà nàng ẩn thân.

Vừa rồi lúc y đứng bên cạnh trông chừng nàng, ngửi được một mùi hương kỳ lạ.

Mùi hương này vô cùng kỳ lạ, thơm ngào ngạc, nóng hừng hực, còn có cả vị ngọt nhàn nhạt, rất dễ chịu, tỏa ra xung quanh, lúc y ngửi thấy, mặt đỏ tim đập, máu trong người trở nên nóng hơn.

Y sợ lỡ như nàng phát hiện ra sự khác lạ của mình, nàng sẽ tức giận.

Ô Uy chạy tới cạnh tảng đá, cái mùi khiến cả người y thay đổi cũng dần nhạt đi.

Y âm thầm thở ra một hơi, lúc quay đầu lại bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Một con hạc tiên to lớn đang lao xuống phía dưới, vọt vào đống cỏ mà nàng ẩn thân, phát ra tiếng kêu mừng rỡ khi nhìn thấy con mồi, con hạc tiên kia dùng mỏ nhọn mổ một cái, Ô Uy chưa kịp phản ứng, con hạc kia đã quắp lấy nàng bay đi.

Ô Uy sợ hãi, chạy lại muốn đoạt lại nàng từ trong miệng học tiên, nhưng đã muộn, hạc tiên vỗ cánh bay lên trời cao, mang nàng bay về phía sơn môn, bóng dáng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong mắt y.

Ô Uy gào lên một tiếng, chạy như điên về phía sơn môn, mong trước khi nàng bị thương, y có thể cứu nàng về.

Thế nhưng còn có hy vọng nữa sao?

..

Chân Chu không kịp đề phòng, cái gọi là người ngồi trong nhà cũng không so được họa từ trên trời rơi xuống đủ để diễn tả tình cảnh của nàng bây giờ.

Cái gì cũng không biết, chỉ kịp kêu một tiếng đã bị con hạc tiên này ngậm trong miệng.

Nàng mới lột ra, chỉ giống như đứa trẻ mới ra đời, cả người không có sức lức, cũng không có năng lực để phản khác. Khác với khi bạch ưng mang nàng đi, con hạc này kẹp nàng ở trong miệng, bay tới bay lui trên không trung, đầu nàng suýt chút nữa đã đứt đôi, trong lúc kinh hồn bạt vía, chuẩn bị hôn mê, đùng một cái, con hạc tiên lại vứt nàng trên mặt đất.

Ở đây gần sơn môn, cũng không quá cao, nơi nàng ngã xuống không phải thềm đá mà là giữa bụi cỏ.

Dù có như vậy nhưng suýt chút nữa nàng đã ngất đi, mắt tối sầm lại, mãi cũng không lấy lại tinh thần, eo nàng vô cùng đau đớn, nơi đó bị hạc tiên mổ một cái, máu xuất hiện trên da thịt mềm mại, trắng muốt.

Chân Chu hét lên một tiếng, sau khi đau đớn qua đi, thấy con hạc chết tiệt đang bay lượn trên không, nàng trừng đôi mắt đen nhìn nó, mỏ con hạc kia lại hướng về phía mình, đột nhiên nhớ tới câu chú mà Lục Áp Đạo Quân từng dặn dò, đang muốn niệm chú, chợt nghe được một tiếng sáo, một giọng nói trong trẻo truyền tới tai nàng. "Xích Đan, ngươi làm gì thế?"

Hạc tiên dừng lại, kêu một cái giống như khoe khoang với người kia mình mới tìm được một món ăn mình hài lòng.

Vừa mới thử mổ một cái, hương vị tươi non kia không gì sánh bằng.

Chân Chu thấy một đạo đồng mười hai, mười ba tuổi chạy tới sơn môn rồi nghiêng đầu nhìn nàng, kinh ngạc nói. "Một con rắn xinh đẹp như vậy! Thoạt nhìn hình như còn có cả linh lực! Thượng Quân đã nói, gần đây có nhiều linh vật vào núi, phải để bọn chúng vào, cũng không được làm tổn thương chúng, ngươi không thể ăn nó!"

Hạc tiên không nỡ, nhưng không dám cãi lời tiểu đồng, nhìn chằm chằm Chân Chu nằm trên mặt đất, chảy máu không ngừng.

"Đi, đi, không được nhìn."

Tiểu đồng đuổi hạc tiên đi, quay đầu nhìn phía sau. "Thượng Quân, người mau tới đây xem đi. Xích Đan mới làm bị thương một con rắn, trông nó vô cùng đáng thương, xin Thượng Quân hãy giúp nó."

Chân Chu quay đầu lại.

Một vị đạo sĩ trẻ tuổi, bước dọc theo thềm đá, không nhanh không chậm đi về phía sơn môn. Màu da của chàng như ngọc, lông mày sắc lẹm, hai mắt sáng như sao, tuấn tú xuất trần, trên người chàng mặc một bộ quần áo màu xanh thẫm, sạch sẽ, không dính một hạt bụi, gió thổi qua, ống tay áo của chàng bay phất phơ, phiêu lãng như gió.

Hình như chàng mới từ xa về, sau vai còn có một thanh trường kiếm, cả người tỏa ra hơi thở sạch sẽ, chim thú bên cánh rừng cạnh đó cũng cảm nhận được hơi thở của chàng, không hẹn mà cùng yên lặng, trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng hoa rơi, chảy xuôi theo thềm đá dành cho người đi bộ, im lặng bay theo gió.

Chân Chu yên lặng nhìn, hai mắt không chớp, sương mù bỗng nhiên lấp đầy hai mắt nàng.

Nàng quên đi sợ hãi trong người, quên mất trên cơ thể mình vẫn còn chảy máu, nàng nhìn chàng không chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt một cái, tới khi nàng mở mắt, chàng đã biến mất.

Chàng chính là người nàng đã đợi năm trăm năm.

Dù cho bây giờ chàng mặc áo đạo sĩ, lạc vào cõi tiên, nhưng khuôn mặt ấy, nàng nhắm mắt lại cũng có thể vẽ nên.
Tác giả : Bồng Lai Khách
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại