Chưởng Sự
Quyển 2 Chương 40: Nhất định là ta (lục)
Bởi vì cảm giác tay chân như bị bó buộc, tâm tình của Cầu Tam nương rất kém. Nàng lớn đến như vậy, luôn là muốn đi đến nơi nào sẽ đến nơi đó. Trước khi xuất giá đã phải gò bó ở nhà nửa năm, là vì muốn đánh mất nghi ngờ nàng nắm giữ sổ sách giấy tờ của Trương thị. Có điều, sự thật nàng là nàng có nắm giữ.
Gian lận được bao nhiêu bạc? Không, không thể nói gian lận. Đó là nàng nên được.
Từ mười bốn tuổi trở đi, nàng đã giúp phụ thân chuyện làm ăn, thật vất mới trở nên thịnh vượng, Trương thị lại chỉ cần thổi gió bên gối, nỗ lực sáu bảy năm của đã qua tay hai đệ đệ vô dụng chưa bao giờ phải động tay động chân vào công việc. Dựa vào cái gì? Phần gia nghiệp kia, nếu một nửa là công sức của nàng, đương nhiên nàng phải mang đi một nửa. Thật ra nàng đã dự đoán được có một ngày như vậy, bởi thế đã sớm động tay động chân vào sổ sách. Mở Vọng Thu lâu, mua thôn trang, còn có tiền lời do buôn bán lậu. Tích lũy lại, có lẽ trong những nàng dâu của Tiêu gia, không có ai giàu có được như nàng. Nếu tính thêm Thủy tịnh châu, có lẽ khoảng ba mươi vạn lượng. So với bên trên không đủ, nhưng so với bên dưới lại có thừa.
Thời thế này, vô luận nam nữ, chỉ cần có bạc, là có thực lực.
Cầu Tam nương cất dấu “của cải khổng lồ" cho nên ngày ngày trải qua rất tự tại, nhưng trong hoàn cảnh này, phát hiện ra có nhiều bạc cũng vô dụng . Trong mắt người khác, danh hiệu Tam thiếu phu nhân còn huy hoàng hơn bạc vàng nhiều lắm. Cho nên, nàng không thể tùy tiện đi dạo ngoài đường, tùy tiện kiểm tra sản nghiệp của mình. Nàng nên ngồi ở sân vườn hoa lệ, chờ đám chưởng sự cúi đầu đưa sổ sách lên, mà nàng cũng chỉ có thể thông qua những thứ này chỉ huy bọn họ làm việc.
Cầu Tam nương chưa từng bị ai trói buộc, đột nhiên cảm thấy kinh hoảng, giống như khi kiếm tiền đã không thể trở thành mục tiêu duy nhất của nàng, nàng sẽ bị lạc lối.
Những lời này, nàng không thể nói với Tiểu Y, bởi vì Tiểu Y nghe không hiểu; cũng không nói với Bạch Hà, bởi vì hi vọng của Bạch Hà là nàng có thể trở thành một người mẹ hiền vợ tốt; lại càng không thể nói với Lục Cúc, bởi vì Lục Cúc chỉ biết lo lắng suông. Đối tượng duy nhất nàng có thể nói, chỉ có Mặc Tử. Cho dù, nàng đối xử với Mặc Tử có thể nói là không quá tốt, mà mỗi lần chứng kiến sự thông minh tài năng của Mặc Tử, trong lòng nhận ra mình không thể so sánh với, cũng chỉ có cắn răng cho nàng một vài ưu việt. Nhưng, Cầu Tam nương tin tưởng, nếu như thế gian có người có thể hiểu thấu tâm tình của mình, có lẽ chỉ là Mặc Tử. Hai nàng có một điểm rất giống nhau, chính là khinh thường quy phạm khắt khe của xã hội này đối với nữ tử, tin tưởng chỉ có bản thân mạnh mẽ, mới có thể tự mình quyết định, mà không cần ỷ lại người khác.
Trong khi tâm tư vẫn còn rối bời, xe ngựa đã dừng ở trước cửa Lâm phủ, Bạch Hà và Tiểu Y nâng nàng xuống xe.
Tiểu đội trưởng của đám hộ vệ thấy thế cũng tiến lên hỏi, “Tam thiếu phu nhân, là nơi này sao?"
Cầu Tam nương nghiêm mặt lạnh lùng, nói: “Không phải."
Tiểu đội trưởng nhìn ra Cầu Tam nương hờn giận, có điều hắn là nam nhân, cũng không để ý nhiều, “Ta được biết Tam thiếu phu nhân là tới xem biệt viện mới mua được. Nếu như không phải, vẫn không nên tùy tiện dừng chân ở nơi xa lạ."
Cầu Tam nương cảm giác sợi dây xích vô hình trên người lại siết thật chặt, hộ vệ của Kính Vương phủ so với người bình thường đều kiêu ngạo hơn, phải không? Lại nói tiếp, đều là do Tiêu Tam kia không tiền đồ, không thể thăng quan tiến chức, cho nên những tùy tùng trong phủ đều có thể càn rỡ với nàng.
“Nếu ta đã dừng lại, tất nhiên không phải địa phương xa lạ. Ngươi chẳng qua chỉ là tùy tùng, quản ta đi chỗ nào làm cái gì? Chẳng lẽ ta là tù nhân sao?" Vừa mở miệng đã cho thấy bất mãn cực độ. Chưa từng có cảm giác bị bó buộc khiến cho tâm tình của nàng phát hỏa.
Ý định ban đầu của tiểu đội trưởng cũng không phải xấu, chỉ là tận trung với cương vị công tác. Vương phi phân phó hắn bảo hộ Cầu Tam nương an toàn, hắn liền hết sức tránh đi những địa phương có thể mang đến nguy hiểm. Thấy Cầu Tam nương mất hứng, trong lòng hắn chỉ nghĩ thầm một câu nữ nhân chính là phiền toái, còn lại cái gì cũng không nhiều lời, lui về phía sau.
Bạch Hà là người vô cùng giữ bổn phận, mặc dù biết Cầu Tam nương nói nặng lời, nhưng thân là nha đầu nàng cũng không dám khuyên bảo, chỉ tiến lên gõ cửa, để lại Tiểu Y bên cạnh Cầu Tam nương.
Cầu Tam nương cũng cảm giác được mọi chuyện có hơi quá chút, lập tức ảo não. Tính tình của nàng cương trực thẳng thắn, nhưng cũng không phải người dễ xúc động, cảm xúc hôm nay thật sự là quá tệ, giống như cả người bị trói gô, đau đớn cho nên liều lĩnh giãy dụa. Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử thông minh, chọc vào rắc rối thì biết nên tự mình sửa chữa.
“Tiêu hộ vệ, Tam nương nói chuyện có chút nóng nảy, xin không cần để bụng." Tiểu đội trưởng này có thể kiêu ngạo, tự nhiên có liên quan đến họ Tiêu. Hắn là cháu trai của đệ nhất hộ vệ Tiêu Uy bên người lão vương gia, tên là Tiêu Mân. Lão vương gia và Tiêu Uy tình như anh em, đối đãi với Tiêu Mân chẳng khác gì cháu ruột của mình. Tiêu Mân từ nhỏ đã lập chí tòng quân, Tiêu Uy cảm thấy hắn thiếu tính nhẫn nại, cho nên an bày làm hộ vệ trong phủ trước.
Tiêu Mân lúc trước nói thầm trong lòng, lúc này cũng không ngờ Cầu Tam nương có thể cúi đầu nhận sai, cho nên không tiếp tục so đo, “Tam thiếu phu nhân mới lên kinh thành, tò mò chút là chuyện bình thường. Là Tiêu Mân quá mức quy tắc, làm cho trong lòng Tam thiếu phu nhân không thoải mái, thật có lỗi." Là hán tử lòng dạ không thể hẹp hòi.
Cầu Tam nương nghe thế cũng có cái nhìn mới đối với người này, xem ra dựa vào mấy câu nói thật không thể phán đoán một người.
“Đây là tòa nhà mà bạn tốt của ta ở Lạc châu vừa mua, ngày thường ra ngoài không tiện, nếu đã thuận đường đi qua, muốn ghé qua một chút, sẽ không trì hoãn lâu." Cảm thấy là người sảng khoái, Cầu Tam nương cũng nguyện ý giải thích rõ ràng. Đương nhiên, đây là giải thích với người ngoài, không phải lời thật.
“Là ta lo lắng nhiều, Tam thiếu phu nhân không cần hoảng hốt, chỉ cần trước bữa tối chúng ta có thể trở về phủ là được." Tiêu Mân cũng hòa khí. Hắn ngẫm lại cũng phải, nhóm phu nhân trong viện muốn ra ngoài một chuyến quả thực khó.
Đạt được sự cảm thông, không khí cũng tốt hơn nhiều.
Ngay khi mọi người đang đợi cửa lớn của Lâm phủ mở ra, góc đường Lộc Giác đột nhiên xuất hiện một lão nhân đầu bạc trắng. Đợi lão nhân đến gần, Cầu Tam nương nhìn thấy người nọ thật ra cũng không già, mà tướng mạo lại là tóc bạc mặt hồng. Trong tay lão nhân cầm một tấm biển thân là cây trúc, một mặt viết quẻ một mặt viết tướng. Trên người mặc áo đạo bào màu trắng, hai ống tay áo vừa dài vừa rộng, chân trần đi một đôi guốc gỗ. Một cây trâm đen bóng cột lại búi tóc bạc, râu trắng như tuyết, hàng mi dài điểm bạc, trên mặt lại không có một nếp nhăn, vô cùng nhẵn nhụi. Đi đường chậm rãi, có vài phần nhàn tản tiêu diêu.
Guốc gỗ lạch cạch lạch cạch đi qua xe ngựa của Vương phủ, đi qua bên người Tiêu Mân, cũng đi qua Cầu Tam nương và Tiểu Y, nhưng không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cầu Tam nương nhìn người nọ, cảm thấy thầy tướng số này nhìn qua rất có tiên cốt, không giống người thường. Người nọ đi qua, truyền đến một câu nói nhỏ ——
“Vị nữ nương này, số mệnh rất tốt, đáng tiếc, đáng tiếc."
Cầu Tam nương tin phật tin duyên, nghe người nọ mở miệng nói có ý riêng, không khỏi cất tiếng hỏi, “Tiên sinh nói là ai?"
“Hỏi ta là ai, ta nói đó là ai." Thầy tướng số đi không nhanh, giọng nói rất rõ ràng.
“Tiên sinh xin dừng bước, có thể nói ta nghe một chút, vì sao đáng tiếc hay không?" Tại sao lại nói nàng?
“Có vận mệnh Khổng Tước bay lên thành Phượng Hoàng, đáng tiếc phú quý không lâu dài, vận may có chừng. Ngươi nói có đáng tiếc hay không?" Thầy tướng số không dừng bước, vẫn khoan thai bước đi.
Thầy tướng số nhất định không chịu ngừng, Cầu Tam nương lại càng cảm thấy hắn không tầm thường, “Tiên sinh…"
Người nọ cuối cùng cũng xoay người lại, vuốt chòm râu bạc, nhìn Cầu Tam nương lắc đầu, “Vị nương tử này, trong số mạng ngươi thiếu Thủy, nên trong tên mới có một chữ Thủy. Gần đây ngươi mới được gả đi, phu gia phú quý, cho dù rời xa cố hương. Ánh mắt ngươi khí độ phi phàm, vốn đã đại phú đại quý. Nhưng, trên trán ngươi có mây đen tích tụ, là điềm báo cùng đường mạt lộ. Thủy trong tên của ngươi đã khô, không lâu nữa sẽ tiền mất tài tan, lại không thể có thêm vận may."
Cầu Tam nương thấy lão nhân nói chuyện của mình cực chuẩn, tình cảnh hiện tại đúng là nửa bước khó đi, thực sự có cảm giác cùng đường, “Tiên sinh, ta nên làm như thế nào mới có thể cởi bỏ khốn cục thiếu Thủy này?"
Lão nhân thở dài, xoay người sang chỗ khác, “Vinh hoa phú quý vốn là nhất thời, nương tử buông tay cũng không sao."
Cầu Tam nương không phải người có cá tính dễ dàng buông tay, bước nhanh đi đến trước mặt thầy tướng số, cúi người, “Xin tiên sinh hãy chỉ điểm bến mê. Nếu có thể hóa giải, tất nhiên lòng thành tạ ơn."
“Thủy khô cạn, trừ phi lại có Thủy nữa đến. Nếu như trong Thủy có Mộc, càng có thể chảy lưu loát. Chính là Thủy Mộc này, trong tay ngươi có, cũng sẽ không phát triển trong tay ngươi, nhất định phải do mệnh trời chúc Thủy duyên Mộc mới được. Thủy mặc dù có thể khiến ngươi hưng vượng, nhưng không phải là phát tài, mà là mọc rễ. Rễ sâu thì cành vượng, rễ ngắn thì khô." Trong con người người nọ sáng lóe lên, nhìn chằm chằm tướng mạo Cầu Tam nương, “Nương tử tuy rằng muốn làm thiên nga, nhưng lòng dạ không rộng, sao có thể bay cao? Ngươi vốn nên có quý nhân tương trợ, đáng tiếc —— “
Lại là một cái đáng tiếc.
Cầu Tam nương vừa muốn hỏi lại cẩn thận, đã thấy cửa lớn của Lâm phủ kẽo kẹt mở ra, Mặc Tử và Sầm Nhị đi đầu ra đón.
Thầy tướng số thuận theo ánh mắt Cầu Tam nương nhìn lại, nhất thời ha ha cười: “Nương tử, ngươi xem ta nói đúng hay không? Thủy Mộc đã ở trong tay ngươi, ngươi có người giúp mình mang Thủy đến. Nhưng ngươi lại ngu dốt, mắt vụng tai điếc, muốn chặt đứt cánh của người ta, ham tiểu lợi trước mắt. Mọi việc, tâm thành thì tất linh, tâm rộng thì tất xa. Nếu ngươi không chịu buông tay, sao có thể đạt được chân tâm đây?"
Cầu Tam nương cả kinh nói không ra lời.
“Có tâm hiểu được, hiểu được có tâm. Tâm ngươi đã tiêu, khí cũng yếu, vận kiệt. Lão hủ cùng ngươi có duyên, mới chỉ ra chỗ ngu dốt của ngươi. Nương tử, tự giải quyết cho tốt đi." Người nọ rung đùi đắc ý, gõ gõ gậy trúc, bước đi.
Cầu Tam nương cúi người thật sâu, “Tiên sinh, Tam nương chỉ muốn hỏi lời cuối cùng, nhất định là nàng sao?"
Người nọ không chịu nhận Cầu Tam nương lễ, tránh người qua chỗ khác, có chút bị tức giận, vỗ miệng mình, “Không thể nói, không thể nói. Không quản được lại mở miệng, sẽ lại bạc đầu thêm. Cứ tiếp tục như thế, mạng ta không kéo dài được bao lâu. Chỉ muốn kiếm cơm ăn thôi, nói hươu nói vượn, ôi —— lại cứ nhìn không hợp mắt."
Guốc gỗ lạch cạch, người nọ không trả lời vấn đề của Cầu Tam nương, cũng không quay đầu lại, nhìn như đi rất chậm, chỉ chốc lát sau đã khuất xa.
Cầu Tam nương kinh ngạc nhìn tấm biển thoang thoáng, ngẩn người. Đem mỗi lời nói của lão nhân, từng câu từng chữ đều nhớ kỹ ở trong lòng. Nàng suy nghĩ, cố gắng hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong đó.
“Cầu tiểu thư? Cầu tiểu thư?" Mặc Tử dựa theo kịch bản phía trước đã thống nhất hô gọi, lại thấy Cầu Tam nương nhìn chằm chằm bóng dáng của một thầy tướng số ngây người. Rũ mắt xuống, không biết Cầu Tam nương nghĩ cái gì, khóe miệng nàng giật nhẹ.
“Mặc ca vẫn chưa sửa được cách xưng hô sao?" Bạch Hà từ phía sau đi lên, cười nhắc nhở, “Cô nương nhà chúng ta nay đã là Kính phu nhân của Tam công tử ở Vương phủ, nên gọi là Tam nãi nãi."
Mặc Tử vội vàng đổi giọng gọi Tam nãi nãi, vẫn không được đến nửa câu đáp lại. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cầu Tam nương nhìn chằm chằm mình, con ngươi cực kỳ phức tạp.
Gian lận được bao nhiêu bạc? Không, không thể nói gian lận. Đó là nàng nên được.
Từ mười bốn tuổi trở đi, nàng đã giúp phụ thân chuyện làm ăn, thật vất mới trở nên thịnh vượng, Trương thị lại chỉ cần thổi gió bên gối, nỗ lực sáu bảy năm của đã qua tay hai đệ đệ vô dụng chưa bao giờ phải động tay động chân vào công việc. Dựa vào cái gì? Phần gia nghiệp kia, nếu một nửa là công sức của nàng, đương nhiên nàng phải mang đi một nửa. Thật ra nàng đã dự đoán được có một ngày như vậy, bởi thế đã sớm động tay động chân vào sổ sách. Mở Vọng Thu lâu, mua thôn trang, còn có tiền lời do buôn bán lậu. Tích lũy lại, có lẽ trong những nàng dâu của Tiêu gia, không có ai giàu có được như nàng. Nếu tính thêm Thủy tịnh châu, có lẽ khoảng ba mươi vạn lượng. So với bên trên không đủ, nhưng so với bên dưới lại có thừa.
Thời thế này, vô luận nam nữ, chỉ cần có bạc, là có thực lực.
Cầu Tam nương cất dấu “của cải khổng lồ" cho nên ngày ngày trải qua rất tự tại, nhưng trong hoàn cảnh này, phát hiện ra có nhiều bạc cũng vô dụng . Trong mắt người khác, danh hiệu Tam thiếu phu nhân còn huy hoàng hơn bạc vàng nhiều lắm. Cho nên, nàng không thể tùy tiện đi dạo ngoài đường, tùy tiện kiểm tra sản nghiệp của mình. Nàng nên ngồi ở sân vườn hoa lệ, chờ đám chưởng sự cúi đầu đưa sổ sách lên, mà nàng cũng chỉ có thể thông qua những thứ này chỉ huy bọn họ làm việc.
Cầu Tam nương chưa từng bị ai trói buộc, đột nhiên cảm thấy kinh hoảng, giống như khi kiếm tiền đã không thể trở thành mục tiêu duy nhất của nàng, nàng sẽ bị lạc lối.
Những lời này, nàng không thể nói với Tiểu Y, bởi vì Tiểu Y nghe không hiểu; cũng không nói với Bạch Hà, bởi vì hi vọng của Bạch Hà là nàng có thể trở thành một người mẹ hiền vợ tốt; lại càng không thể nói với Lục Cúc, bởi vì Lục Cúc chỉ biết lo lắng suông. Đối tượng duy nhất nàng có thể nói, chỉ có Mặc Tử. Cho dù, nàng đối xử với Mặc Tử có thể nói là không quá tốt, mà mỗi lần chứng kiến sự thông minh tài năng của Mặc Tử, trong lòng nhận ra mình không thể so sánh với, cũng chỉ có cắn răng cho nàng một vài ưu việt. Nhưng, Cầu Tam nương tin tưởng, nếu như thế gian có người có thể hiểu thấu tâm tình của mình, có lẽ chỉ là Mặc Tử. Hai nàng có một điểm rất giống nhau, chính là khinh thường quy phạm khắt khe của xã hội này đối với nữ tử, tin tưởng chỉ có bản thân mạnh mẽ, mới có thể tự mình quyết định, mà không cần ỷ lại người khác.
Trong khi tâm tư vẫn còn rối bời, xe ngựa đã dừng ở trước cửa Lâm phủ, Bạch Hà và Tiểu Y nâng nàng xuống xe.
Tiểu đội trưởng của đám hộ vệ thấy thế cũng tiến lên hỏi, “Tam thiếu phu nhân, là nơi này sao?"
Cầu Tam nương nghiêm mặt lạnh lùng, nói: “Không phải."
Tiểu đội trưởng nhìn ra Cầu Tam nương hờn giận, có điều hắn là nam nhân, cũng không để ý nhiều, “Ta được biết Tam thiếu phu nhân là tới xem biệt viện mới mua được. Nếu như không phải, vẫn không nên tùy tiện dừng chân ở nơi xa lạ."
Cầu Tam nương cảm giác sợi dây xích vô hình trên người lại siết thật chặt, hộ vệ của Kính Vương phủ so với người bình thường đều kiêu ngạo hơn, phải không? Lại nói tiếp, đều là do Tiêu Tam kia không tiền đồ, không thể thăng quan tiến chức, cho nên những tùy tùng trong phủ đều có thể càn rỡ với nàng.
“Nếu ta đã dừng lại, tất nhiên không phải địa phương xa lạ. Ngươi chẳng qua chỉ là tùy tùng, quản ta đi chỗ nào làm cái gì? Chẳng lẽ ta là tù nhân sao?" Vừa mở miệng đã cho thấy bất mãn cực độ. Chưa từng có cảm giác bị bó buộc khiến cho tâm tình của nàng phát hỏa.
Ý định ban đầu của tiểu đội trưởng cũng không phải xấu, chỉ là tận trung với cương vị công tác. Vương phi phân phó hắn bảo hộ Cầu Tam nương an toàn, hắn liền hết sức tránh đi những địa phương có thể mang đến nguy hiểm. Thấy Cầu Tam nương mất hứng, trong lòng hắn chỉ nghĩ thầm một câu nữ nhân chính là phiền toái, còn lại cái gì cũng không nhiều lời, lui về phía sau.
Bạch Hà là người vô cùng giữ bổn phận, mặc dù biết Cầu Tam nương nói nặng lời, nhưng thân là nha đầu nàng cũng không dám khuyên bảo, chỉ tiến lên gõ cửa, để lại Tiểu Y bên cạnh Cầu Tam nương.
Cầu Tam nương cũng cảm giác được mọi chuyện có hơi quá chút, lập tức ảo não. Tính tình của nàng cương trực thẳng thắn, nhưng cũng không phải người dễ xúc động, cảm xúc hôm nay thật sự là quá tệ, giống như cả người bị trói gô, đau đớn cho nên liều lĩnh giãy dụa. Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử thông minh, chọc vào rắc rối thì biết nên tự mình sửa chữa.
“Tiêu hộ vệ, Tam nương nói chuyện có chút nóng nảy, xin không cần để bụng." Tiểu đội trưởng này có thể kiêu ngạo, tự nhiên có liên quan đến họ Tiêu. Hắn là cháu trai của đệ nhất hộ vệ Tiêu Uy bên người lão vương gia, tên là Tiêu Mân. Lão vương gia và Tiêu Uy tình như anh em, đối đãi với Tiêu Mân chẳng khác gì cháu ruột của mình. Tiêu Mân từ nhỏ đã lập chí tòng quân, Tiêu Uy cảm thấy hắn thiếu tính nhẫn nại, cho nên an bày làm hộ vệ trong phủ trước.
Tiêu Mân lúc trước nói thầm trong lòng, lúc này cũng không ngờ Cầu Tam nương có thể cúi đầu nhận sai, cho nên không tiếp tục so đo, “Tam thiếu phu nhân mới lên kinh thành, tò mò chút là chuyện bình thường. Là Tiêu Mân quá mức quy tắc, làm cho trong lòng Tam thiếu phu nhân không thoải mái, thật có lỗi." Là hán tử lòng dạ không thể hẹp hòi.
Cầu Tam nương nghe thế cũng có cái nhìn mới đối với người này, xem ra dựa vào mấy câu nói thật không thể phán đoán một người.
“Đây là tòa nhà mà bạn tốt của ta ở Lạc châu vừa mua, ngày thường ra ngoài không tiện, nếu đã thuận đường đi qua, muốn ghé qua một chút, sẽ không trì hoãn lâu." Cảm thấy là người sảng khoái, Cầu Tam nương cũng nguyện ý giải thích rõ ràng. Đương nhiên, đây là giải thích với người ngoài, không phải lời thật.
“Là ta lo lắng nhiều, Tam thiếu phu nhân không cần hoảng hốt, chỉ cần trước bữa tối chúng ta có thể trở về phủ là được." Tiêu Mân cũng hòa khí. Hắn ngẫm lại cũng phải, nhóm phu nhân trong viện muốn ra ngoài một chuyến quả thực khó.
Đạt được sự cảm thông, không khí cũng tốt hơn nhiều.
Ngay khi mọi người đang đợi cửa lớn của Lâm phủ mở ra, góc đường Lộc Giác đột nhiên xuất hiện một lão nhân đầu bạc trắng. Đợi lão nhân đến gần, Cầu Tam nương nhìn thấy người nọ thật ra cũng không già, mà tướng mạo lại là tóc bạc mặt hồng. Trong tay lão nhân cầm một tấm biển thân là cây trúc, một mặt viết quẻ một mặt viết tướng. Trên người mặc áo đạo bào màu trắng, hai ống tay áo vừa dài vừa rộng, chân trần đi một đôi guốc gỗ. Một cây trâm đen bóng cột lại búi tóc bạc, râu trắng như tuyết, hàng mi dài điểm bạc, trên mặt lại không có một nếp nhăn, vô cùng nhẵn nhụi. Đi đường chậm rãi, có vài phần nhàn tản tiêu diêu.
Guốc gỗ lạch cạch lạch cạch đi qua xe ngựa của Vương phủ, đi qua bên người Tiêu Mân, cũng đi qua Cầu Tam nương và Tiểu Y, nhưng không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cầu Tam nương nhìn người nọ, cảm thấy thầy tướng số này nhìn qua rất có tiên cốt, không giống người thường. Người nọ đi qua, truyền đến một câu nói nhỏ ——
“Vị nữ nương này, số mệnh rất tốt, đáng tiếc, đáng tiếc."
Cầu Tam nương tin phật tin duyên, nghe người nọ mở miệng nói có ý riêng, không khỏi cất tiếng hỏi, “Tiên sinh nói là ai?"
“Hỏi ta là ai, ta nói đó là ai." Thầy tướng số đi không nhanh, giọng nói rất rõ ràng.
“Tiên sinh xin dừng bước, có thể nói ta nghe một chút, vì sao đáng tiếc hay không?" Tại sao lại nói nàng?
“Có vận mệnh Khổng Tước bay lên thành Phượng Hoàng, đáng tiếc phú quý không lâu dài, vận may có chừng. Ngươi nói có đáng tiếc hay không?" Thầy tướng số không dừng bước, vẫn khoan thai bước đi.
Thầy tướng số nhất định không chịu ngừng, Cầu Tam nương lại càng cảm thấy hắn không tầm thường, “Tiên sinh…"
Người nọ cuối cùng cũng xoay người lại, vuốt chòm râu bạc, nhìn Cầu Tam nương lắc đầu, “Vị nương tử này, trong số mạng ngươi thiếu Thủy, nên trong tên mới có một chữ Thủy. Gần đây ngươi mới được gả đi, phu gia phú quý, cho dù rời xa cố hương. Ánh mắt ngươi khí độ phi phàm, vốn đã đại phú đại quý. Nhưng, trên trán ngươi có mây đen tích tụ, là điềm báo cùng đường mạt lộ. Thủy trong tên của ngươi đã khô, không lâu nữa sẽ tiền mất tài tan, lại không thể có thêm vận may."
Cầu Tam nương thấy lão nhân nói chuyện của mình cực chuẩn, tình cảnh hiện tại đúng là nửa bước khó đi, thực sự có cảm giác cùng đường, “Tiên sinh, ta nên làm như thế nào mới có thể cởi bỏ khốn cục thiếu Thủy này?"
Lão nhân thở dài, xoay người sang chỗ khác, “Vinh hoa phú quý vốn là nhất thời, nương tử buông tay cũng không sao."
Cầu Tam nương không phải người có cá tính dễ dàng buông tay, bước nhanh đi đến trước mặt thầy tướng số, cúi người, “Xin tiên sinh hãy chỉ điểm bến mê. Nếu có thể hóa giải, tất nhiên lòng thành tạ ơn."
“Thủy khô cạn, trừ phi lại có Thủy nữa đến. Nếu như trong Thủy có Mộc, càng có thể chảy lưu loát. Chính là Thủy Mộc này, trong tay ngươi có, cũng sẽ không phát triển trong tay ngươi, nhất định phải do mệnh trời chúc Thủy duyên Mộc mới được. Thủy mặc dù có thể khiến ngươi hưng vượng, nhưng không phải là phát tài, mà là mọc rễ. Rễ sâu thì cành vượng, rễ ngắn thì khô." Trong con người người nọ sáng lóe lên, nhìn chằm chằm tướng mạo Cầu Tam nương, “Nương tử tuy rằng muốn làm thiên nga, nhưng lòng dạ không rộng, sao có thể bay cao? Ngươi vốn nên có quý nhân tương trợ, đáng tiếc —— “
Lại là một cái đáng tiếc.
Cầu Tam nương vừa muốn hỏi lại cẩn thận, đã thấy cửa lớn của Lâm phủ kẽo kẹt mở ra, Mặc Tử và Sầm Nhị đi đầu ra đón.
Thầy tướng số thuận theo ánh mắt Cầu Tam nương nhìn lại, nhất thời ha ha cười: “Nương tử, ngươi xem ta nói đúng hay không? Thủy Mộc đã ở trong tay ngươi, ngươi có người giúp mình mang Thủy đến. Nhưng ngươi lại ngu dốt, mắt vụng tai điếc, muốn chặt đứt cánh của người ta, ham tiểu lợi trước mắt. Mọi việc, tâm thành thì tất linh, tâm rộng thì tất xa. Nếu ngươi không chịu buông tay, sao có thể đạt được chân tâm đây?"
Cầu Tam nương cả kinh nói không ra lời.
“Có tâm hiểu được, hiểu được có tâm. Tâm ngươi đã tiêu, khí cũng yếu, vận kiệt. Lão hủ cùng ngươi có duyên, mới chỉ ra chỗ ngu dốt của ngươi. Nương tử, tự giải quyết cho tốt đi." Người nọ rung đùi đắc ý, gõ gõ gậy trúc, bước đi.
Cầu Tam nương cúi người thật sâu, “Tiên sinh, Tam nương chỉ muốn hỏi lời cuối cùng, nhất định là nàng sao?"
Người nọ không chịu nhận Cầu Tam nương lễ, tránh người qua chỗ khác, có chút bị tức giận, vỗ miệng mình, “Không thể nói, không thể nói. Không quản được lại mở miệng, sẽ lại bạc đầu thêm. Cứ tiếp tục như thế, mạng ta không kéo dài được bao lâu. Chỉ muốn kiếm cơm ăn thôi, nói hươu nói vượn, ôi —— lại cứ nhìn không hợp mắt."
Guốc gỗ lạch cạch, người nọ không trả lời vấn đề của Cầu Tam nương, cũng không quay đầu lại, nhìn như đi rất chậm, chỉ chốc lát sau đã khuất xa.
Cầu Tam nương kinh ngạc nhìn tấm biển thoang thoáng, ngẩn người. Đem mỗi lời nói của lão nhân, từng câu từng chữ đều nhớ kỹ ở trong lòng. Nàng suy nghĩ, cố gắng hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong đó.
“Cầu tiểu thư? Cầu tiểu thư?" Mặc Tử dựa theo kịch bản phía trước đã thống nhất hô gọi, lại thấy Cầu Tam nương nhìn chằm chằm bóng dáng của một thầy tướng số ngây người. Rũ mắt xuống, không biết Cầu Tam nương nghĩ cái gì, khóe miệng nàng giật nhẹ.
“Mặc ca vẫn chưa sửa được cách xưng hô sao?" Bạch Hà từ phía sau đi lên, cười nhắc nhở, “Cô nương nhà chúng ta nay đã là Kính phu nhân của Tam công tử ở Vương phủ, nên gọi là Tam nãi nãi."
Mặc Tử vội vàng đổi giọng gọi Tam nãi nãi, vẫn không được đến nửa câu đáp lại. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cầu Tam nương nhìn chằm chằm mình, con ngươi cực kỳ phức tạp.
Tác giả :
Thanh Phong Linh Tâm