Chưởng Sự
Quyển 1 Chương 19: Sau thu tính sổ (nhị)
Bốp ——
Vốn vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ trong sân, nhưng khoảnh khắc này lại im bặt. Mọi người người nhìn chằm chằm Mặc Tử chật vật té ngã trên mặt đất, đa số đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không rõ nguyên nhân.
Những nha hoàn lúc trước có mặt trong Song Hỉ lâu thấy phu nhân gọi Mặc Tử tiến lên, nghĩ là phu nhân muốn ban thưởng cho nàng. Dù sao chuyện xưa Mặc Tử kể, đều khiến các phu nhân, các cô nương vui vẻ yêu thích.
Nha hoàn Ngải Liễu của Tứ phu nhân, còn có đại nha hoàn Ngải Hạnh bên người Trương thị, vừa thấy tình huống này trên mặt liền hiện lên nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.
Bởi vì, Mặc Tử đã trúng một cái tát của Trương thị, chính là một cái tát hung hăng, không chút lưu tình.
Bạch Hà hít vào một ngụm khí lạnh. Lục Cúc thậm chí còn kêu lên một tiếng.
Cầu Tam nương đứng ở bên người Trương thị. Dưới ánh đèn mờ mịt, không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng nàng không lên tiếng, khẽ động cũng không, thậm chí còn ngăn cản Tiểu Y đang muốn xông lên phía trước.
Đinh ——
Không biết thế nào bấc đèn lại nảy lên liên tục.
Ánh mắt mê muội của Trương thị lúc này mới trở nên thanh tỉnh, thi nhiên buông tay trái vừa giơ cao. Lúc trước nàng dùng tay phải đánh, cảm thấy chưa hết giận, muốn dùng tay trái cho Mặc Tử thêm một cái tát, ai ngờ Mặc Tử lại gục luôn xuống đất. Chẳng lẽ nàng dùng lực đạo còn lớn hơn so với mình nghĩ, nhưng bàn tay một chút cũng không thấy đau a? Lại nhìn Mặc Tử, lấy tay bụm mặt, mu bàn tay hơi hơi cong lên, phần nhiều chắc là mặt đã sưng.
Trương thị vừa lòng, giọng nói mang theo sự cay nghiệt : “Không biết xấu hổ! Tưởng rằng biết ăn nói mà muốn mê hoặc chủ tử khách nhân? Cũng không biết xem những chuyện phóng đãng từ dâm thư nào, dám lấy ra nói. Còn cùng ca cơ bên ngoài so cao thấp? Thắng ư? Chỉ làm cho người khác nói trong phủ chúng ta có loại kỹ nữ thấp hèn, vô cớ phá hỏng thanh danh chủ tử nhà ngươi."
Mặc Tử cái gì cũng không nói, dường như bị đánh choáng váng, cúi đầu nhìn mặt đất.
Cầu Tam nương nghe được câu nói cuối cùng của Trương thị, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh.
Nhưng khi Trương thị quay đầu nhìn Cầu Tam nương, nụ cười kia đã biến mất.
“Tam nương, hai tỷ tỷ của ngươi đã sớm gả đi, ngươi chính là trưởng nữ trong phủ, bọn muội muội bên dưới đều nhìn ngươi mà học. Ngươi theo lão gia ở bên ngoài nhiều năm, không quan tâm đến bọn nha đầu bên người không biết lớn nhỏ. Người hiểu chuyện biết đó là tâm tính thiện lương của ngươi; không biết chuyện lại nghĩ ngươi không biết dạy dỗ nha hoàn. Ta đã sớm muốn nói với ngươi, phải quản giáo đầy tớ nhiều hơn, xem ngươi mới ở trong nhà an ổn nửa năm, cho đến hôm nay. Thật sự là xem không vừa mắt, khiến cho ta tức giận mà động thủ. Đêm nay ngươi cũng nhìn thấy đi? Rõ ràng là người đàn bà đanh đá không muốn phu quân thú thiếp, lại còn làm ra cái gì mà điệu từ ngắn, chàng nông ta nông, làm bộ làm tịch. Sau chuyện lạ hẳn có ý đồ, nha đầu này của ngươi thật thông minh, thừa dịp Ngải Liễu đi ngoài, liền tranh thủ tiến vào Nhạn lâu câu dẫn nam nhân. Mượn chuyện xưa kể, nhưng thật ra ta thấy nàng chính là gà mà muốn trèo cao làm phượng hoàng đi." Trước sau ý của Trương thị đều nói Cầu Tam nương không biết quản giáo, còn nói Mặc Tử nhất định có ý đồ.
“Mẫu thân, đây chính là người không phải. Nếu không thích phương pháp dạy dỗ nha đầu của ta, tại sao không sớm nói với ta. Ta chẳng lẽ thực sự để cho nha hoàn leo lên đầu sao? Lại nói, nếu mẫu thân nhắc nhở trước, đêm nay bất luận thế nào ta cũng không để cho Mặc Tử đến Song hỷ lâu, chọc mẫu thân tức giận, hại người ở trước mặt khách nhân mất thể diện." Những lời này của Cầu Tam nương đúng là trong bông gói kim, có điều thái độ châm chọc quá rõ ràng.
Mặc Tử vẫn đang cúi đầu âm thầm thở dài, tính tình Cầu Tam nương này, nếu đã nhẫn thì nên nhẫn cho tới cùng. Cũng một nội dung nhưng nếu đổi thành cách nói nhu hòa, sẽ không đến mức khiến cho tất cả mọi người nhận ra hai người đang bất hòa. Tuy rẳng quan hệ đối đầu của hai người này, từ trên xuống dưới Cầu phủ không ai là không biết.
Cầu Tam nương không nhịn được, nhưng điểm này Trương thị cao hơn nàng, một chút tức giận cũng không có, còn bày ra bộ dạng mẹ hiền: “Ta mất thể diện có quan trọng gì, nhưng đáng tiếc muội muội của ta càng trở nên yêu thích Lục nương Thất nương hơn."
Cầu Tam nương thật muốn rút tóc nữ nhân trước mắt này. Cái gì mà Vệ thị càng thích Lục nương Thất nương, rõ ràng là nàng kiên quyết đem người đẩy tới trước mặt Vệ thị. Mà nàng ta sau khi nói tên Cầu Thủy Vân cũng không hề nhắc đến mình trước mặt Vệ thị. Hiện tại lại đem nước bẩn hắt lên đầu Mặc Tử.
“An mụ mụ, đi lấy gia pháp bổng đến đây cho ta, hôm nay ta không đánh chết tiện tỳ này không được, vì ta mà xả giận." Ngẫm lại một cái tát thật sự không thể hết giận, hơn nữa còn bị lời nói của Cầu Tam nương kích động, Trương thị đúng là muốn đùa ác, giết gà dọa khỉ.
Đám nữ nhân đang im lặng rốt cục cũng ồ lên, bắt đầu châu đầu ghé tai nhau, bởi vì ai cũng nghĩ Trương thị đối với nha hoàn Mặc Tử bên người Cầu Tam nương chỉ là khiển trách nho nhỏ mà thôi, hiện tại lại muốn dùng đến gia pháp bổng.
Lúc trước, một người bị Trương thị dùng gia pháp bổng đánh chính là nha đầu kiêu ngạo nhất trong viện Cầu Ngũ, trước mặt Ngũ phu nhân, hai cái nha đầu to khỏe đánh nàng năm mươi gậy, cho đến khi đưa ra khỏi phủ, nhìn bộ dạng dường như không sống nổi.
Mặc Tử lúc này ngẩng đầu.
Cầu Tam nương thấy sắc mặt nàng như thường, không sợ hãi, cũng không quật cường, bộ dáng thường thường thản nhiên. Giống như người bị chấp hành gia pháp, căn bản không phải nàng. Cầu Tam nương thật muốn hỏi Mặc Tử, tại sao một chút cũng không sợ? Nói cho cùng cũng là chính mình chọc giận Trương thị, liên lụy tới nàng.
Gia pháp bổng này chính là một cây gậy dài năm thước do tổ mẫu truyền cho chính thất phu nhân, đương nhiên Trương thị không thể dùng nó để trừng phạt Cầu Tam nương, nhưng đánh một nha đầu, cho dù là đánh đến chết hay tàn phế, Trương thị vẫn có quyền. Hơn nữa một khi đã đem gậy ra, Cầu Tam nương cũng không thể chống lại quy củ tổ mẫu đã lưu lại.
Cầu Tam nương vốn chưa từng hoang mang lo sợ, thúc thủ vô sách, lúc này miệng lại rất chậm rất chậm giật giật. Nàng thu đôi mắt lại, quay đầu, liếc mắt nhìn ba cái nha đầu gấp đến độ sắp khóc ra tiếng, để cho các nàng đừng đẩy nàng nữa.
Trương thị tự cao, không làm gì được Cầu Tam nương, cho nên mới vô cớ lấy nha đầu khác để trút giận, trong lòng rất thống khoái.
Chỉ chốc lát sau, An mụ mụ cùng với hai nha hoàn to khỏe khiêng gia pháp bổng đến, đem gậy đặt xuống bên người Mặc Tử. Âm thanh gậy va chạm với mặt đất trầm thấp khiến cho bọn nha đầu nhát gan rụt lại phía sau mấy bước.
“Phu nhân, các vị thiếu phu nhân, các cô nương, mời tránh xa một chút, tránh bị hoảng sợ." An mụ mụ nói.
“Kéo đến gần đây." Tâm địa Trương thị tàn nhẫn, làm sao có thể sợ loại chuyện như thế này, “Loại tình huống như thế này không thể để cho phát sinh, tuy rằng vi phạm lần đầu, cũng quyết không nương tay, đánh tám mươi gậy cho ta."
Âm thanh xì xào lại lập tức cao lên. Đây là chính là muốn đem người đẩy vào chỗ chết.
Bạch Hà hốt hoảng từ trong đám người lao ra, quỳ rạp trên mặt đất, liều mạng dập đầu, “Phu nhân… Mặc Tử luôn luôn an thủ bổn phận… Sẽ không làm ra những loại chuyện như thế này … trong đó nhất định là có hiểu lầm… Phu nhân… Cầu xin ngài tha cho Mặc Tử …"
Lần này Cầu Tam nương không ngăn lại, người thứ hai tiến lên cũng là nàng cố ý thả đi.
Lục Cúc cũng chạy lên phía trước, nằm sát trên đất, “Phu nhân, nếu ngài thật sự muốn phạt, Lục Cúc nguyện vì Mặc Tử chịu chung phạt."
Bạch Hà cũng vội vàng nói theo: “Bạch Hà cũng nguyện ý. Mong phu nhân từ bi."
Mặc Tử không nghĩ tới Bạch Hà cùng Lục Cúc lại nguyện ý vì nàng mà làm đến nước này. Giao tình của các nàng xưa nay mặc dù tốt, nhưng đối với việc trung thành của các nàng với Cầu Tam nương, Mặc Tử không cho là đúng, còn cho rằng đó là nô tính. Hôm nay trong trường hợp này hai người vì nàng mà đứng ra, che chở nàng như chị em ruột, khiến nàng hổ thẹn lại cảm động không thôi.
“Tam nương, những nha đầu này của ngươi thật càn rỡ, đều là ngươi quản giáo không đúng." Trương thị không thể tưởng được bọn nha đầu của Cầu Tam nương lại đoàn kết như vậy, tức giận trong lòng càng không kiềm chế được, “Như thế càng đơn giản, đều đánh chết cho ta, sau đó để phòng nhân sự tìm nha hoàn tốt hơn cho ngươi."
Rõ ràng là muốn chặt đứt tay chân Tam nương, làm cho nàng không thể dùng người, tức giận trong lòng Cầu Tam nương so với Trương thị cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.
“Đây là có chuyện gì? Còn chưa có vào cửa, đã nghe thấy nhao nhao ồn ào!" Cầu Ngũ tiến vào trong sân, thấy người người đều đứng ở bên ngoài, rất náo nhiệt.
Cầu Tứ theo sát sau đó, liếc mắt nhìn người ngồi dưới đất, trái phải bị hai nha hoàn áp chế, mặt lập tức nghiêm túc trở lại, ánh mắt biến đổi.
“Mẫu thân, muộn rồi." Hắn nói, “Có việc gì ngày mai nói sau."
—
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Văn mới.
Cầu đề cử.
Cúi đầu cảm tạ.
Vốn vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ trong sân, nhưng khoảnh khắc này lại im bặt. Mọi người người nhìn chằm chằm Mặc Tử chật vật té ngã trên mặt đất, đa số đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không rõ nguyên nhân.
Những nha hoàn lúc trước có mặt trong Song Hỉ lâu thấy phu nhân gọi Mặc Tử tiến lên, nghĩ là phu nhân muốn ban thưởng cho nàng. Dù sao chuyện xưa Mặc Tử kể, đều khiến các phu nhân, các cô nương vui vẻ yêu thích.
Nha hoàn Ngải Liễu của Tứ phu nhân, còn có đại nha hoàn Ngải Hạnh bên người Trương thị, vừa thấy tình huống này trên mặt liền hiện lên nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa.
Bởi vì, Mặc Tử đã trúng một cái tát của Trương thị, chính là một cái tát hung hăng, không chút lưu tình.
Bạch Hà hít vào một ngụm khí lạnh. Lục Cúc thậm chí còn kêu lên một tiếng.
Cầu Tam nương đứng ở bên người Trương thị. Dưới ánh đèn mờ mịt, không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng nàng không lên tiếng, khẽ động cũng không, thậm chí còn ngăn cản Tiểu Y đang muốn xông lên phía trước.
Đinh ——
Không biết thế nào bấc đèn lại nảy lên liên tục.
Ánh mắt mê muội của Trương thị lúc này mới trở nên thanh tỉnh, thi nhiên buông tay trái vừa giơ cao. Lúc trước nàng dùng tay phải đánh, cảm thấy chưa hết giận, muốn dùng tay trái cho Mặc Tử thêm một cái tát, ai ngờ Mặc Tử lại gục luôn xuống đất. Chẳng lẽ nàng dùng lực đạo còn lớn hơn so với mình nghĩ, nhưng bàn tay một chút cũng không thấy đau a? Lại nhìn Mặc Tử, lấy tay bụm mặt, mu bàn tay hơi hơi cong lên, phần nhiều chắc là mặt đã sưng.
Trương thị vừa lòng, giọng nói mang theo sự cay nghiệt : “Không biết xấu hổ! Tưởng rằng biết ăn nói mà muốn mê hoặc chủ tử khách nhân? Cũng không biết xem những chuyện phóng đãng từ dâm thư nào, dám lấy ra nói. Còn cùng ca cơ bên ngoài so cao thấp? Thắng ư? Chỉ làm cho người khác nói trong phủ chúng ta có loại kỹ nữ thấp hèn, vô cớ phá hỏng thanh danh chủ tử nhà ngươi."
Mặc Tử cái gì cũng không nói, dường như bị đánh choáng váng, cúi đầu nhìn mặt đất.
Cầu Tam nương nghe được câu nói cuối cùng của Trương thị, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh.
Nhưng khi Trương thị quay đầu nhìn Cầu Tam nương, nụ cười kia đã biến mất.
“Tam nương, hai tỷ tỷ của ngươi đã sớm gả đi, ngươi chính là trưởng nữ trong phủ, bọn muội muội bên dưới đều nhìn ngươi mà học. Ngươi theo lão gia ở bên ngoài nhiều năm, không quan tâm đến bọn nha đầu bên người không biết lớn nhỏ. Người hiểu chuyện biết đó là tâm tính thiện lương của ngươi; không biết chuyện lại nghĩ ngươi không biết dạy dỗ nha hoàn. Ta đã sớm muốn nói với ngươi, phải quản giáo đầy tớ nhiều hơn, xem ngươi mới ở trong nhà an ổn nửa năm, cho đến hôm nay. Thật sự là xem không vừa mắt, khiến cho ta tức giận mà động thủ. Đêm nay ngươi cũng nhìn thấy đi? Rõ ràng là người đàn bà đanh đá không muốn phu quân thú thiếp, lại còn làm ra cái gì mà điệu từ ngắn, chàng nông ta nông, làm bộ làm tịch. Sau chuyện lạ hẳn có ý đồ, nha đầu này của ngươi thật thông minh, thừa dịp Ngải Liễu đi ngoài, liền tranh thủ tiến vào Nhạn lâu câu dẫn nam nhân. Mượn chuyện xưa kể, nhưng thật ra ta thấy nàng chính là gà mà muốn trèo cao làm phượng hoàng đi." Trước sau ý của Trương thị đều nói Cầu Tam nương không biết quản giáo, còn nói Mặc Tử nhất định có ý đồ.
“Mẫu thân, đây chính là người không phải. Nếu không thích phương pháp dạy dỗ nha đầu của ta, tại sao không sớm nói với ta. Ta chẳng lẽ thực sự để cho nha hoàn leo lên đầu sao? Lại nói, nếu mẫu thân nhắc nhở trước, đêm nay bất luận thế nào ta cũng không để cho Mặc Tử đến Song hỷ lâu, chọc mẫu thân tức giận, hại người ở trước mặt khách nhân mất thể diện." Những lời này của Cầu Tam nương đúng là trong bông gói kim, có điều thái độ châm chọc quá rõ ràng.
Mặc Tử vẫn đang cúi đầu âm thầm thở dài, tính tình Cầu Tam nương này, nếu đã nhẫn thì nên nhẫn cho tới cùng. Cũng một nội dung nhưng nếu đổi thành cách nói nhu hòa, sẽ không đến mức khiến cho tất cả mọi người nhận ra hai người đang bất hòa. Tuy rẳng quan hệ đối đầu của hai người này, từ trên xuống dưới Cầu phủ không ai là không biết.
Cầu Tam nương không nhịn được, nhưng điểm này Trương thị cao hơn nàng, một chút tức giận cũng không có, còn bày ra bộ dạng mẹ hiền: “Ta mất thể diện có quan trọng gì, nhưng đáng tiếc muội muội của ta càng trở nên yêu thích Lục nương Thất nương hơn."
Cầu Tam nương thật muốn rút tóc nữ nhân trước mắt này. Cái gì mà Vệ thị càng thích Lục nương Thất nương, rõ ràng là nàng kiên quyết đem người đẩy tới trước mặt Vệ thị. Mà nàng ta sau khi nói tên Cầu Thủy Vân cũng không hề nhắc đến mình trước mặt Vệ thị. Hiện tại lại đem nước bẩn hắt lên đầu Mặc Tử.
“An mụ mụ, đi lấy gia pháp bổng đến đây cho ta, hôm nay ta không đánh chết tiện tỳ này không được, vì ta mà xả giận." Ngẫm lại một cái tát thật sự không thể hết giận, hơn nữa còn bị lời nói của Cầu Tam nương kích động, Trương thị đúng là muốn đùa ác, giết gà dọa khỉ.
Đám nữ nhân đang im lặng rốt cục cũng ồ lên, bắt đầu châu đầu ghé tai nhau, bởi vì ai cũng nghĩ Trương thị đối với nha hoàn Mặc Tử bên người Cầu Tam nương chỉ là khiển trách nho nhỏ mà thôi, hiện tại lại muốn dùng đến gia pháp bổng.
Lúc trước, một người bị Trương thị dùng gia pháp bổng đánh chính là nha đầu kiêu ngạo nhất trong viện Cầu Ngũ, trước mặt Ngũ phu nhân, hai cái nha đầu to khỏe đánh nàng năm mươi gậy, cho đến khi đưa ra khỏi phủ, nhìn bộ dạng dường như không sống nổi.
Mặc Tử lúc này ngẩng đầu.
Cầu Tam nương thấy sắc mặt nàng như thường, không sợ hãi, cũng không quật cường, bộ dáng thường thường thản nhiên. Giống như người bị chấp hành gia pháp, căn bản không phải nàng. Cầu Tam nương thật muốn hỏi Mặc Tử, tại sao một chút cũng không sợ? Nói cho cùng cũng là chính mình chọc giận Trương thị, liên lụy tới nàng.
Gia pháp bổng này chính là một cây gậy dài năm thước do tổ mẫu truyền cho chính thất phu nhân, đương nhiên Trương thị không thể dùng nó để trừng phạt Cầu Tam nương, nhưng đánh một nha đầu, cho dù là đánh đến chết hay tàn phế, Trương thị vẫn có quyền. Hơn nữa một khi đã đem gậy ra, Cầu Tam nương cũng không thể chống lại quy củ tổ mẫu đã lưu lại.
Cầu Tam nương vốn chưa từng hoang mang lo sợ, thúc thủ vô sách, lúc này miệng lại rất chậm rất chậm giật giật. Nàng thu đôi mắt lại, quay đầu, liếc mắt nhìn ba cái nha đầu gấp đến độ sắp khóc ra tiếng, để cho các nàng đừng đẩy nàng nữa.
Trương thị tự cao, không làm gì được Cầu Tam nương, cho nên mới vô cớ lấy nha đầu khác để trút giận, trong lòng rất thống khoái.
Chỉ chốc lát sau, An mụ mụ cùng với hai nha hoàn to khỏe khiêng gia pháp bổng đến, đem gậy đặt xuống bên người Mặc Tử. Âm thanh gậy va chạm với mặt đất trầm thấp khiến cho bọn nha đầu nhát gan rụt lại phía sau mấy bước.
“Phu nhân, các vị thiếu phu nhân, các cô nương, mời tránh xa một chút, tránh bị hoảng sợ." An mụ mụ nói.
“Kéo đến gần đây." Tâm địa Trương thị tàn nhẫn, làm sao có thể sợ loại chuyện như thế này, “Loại tình huống như thế này không thể để cho phát sinh, tuy rằng vi phạm lần đầu, cũng quyết không nương tay, đánh tám mươi gậy cho ta."
Âm thanh xì xào lại lập tức cao lên. Đây là chính là muốn đem người đẩy vào chỗ chết.
Bạch Hà hốt hoảng từ trong đám người lao ra, quỳ rạp trên mặt đất, liều mạng dập đầu, “Phu nhân… Mặc Tử luôn luôn an thủ bổn phận… Sẽ không làm ra những loại chuyện như thế này … trong đó nhất định là có hiểu lầm… Phu nhân… Cầu xin ngài tha cho Mặc Tử …"
Lần này Cầu Tam nương không ngăn lại, người thứ hai tiến lên cũng là nàng cố ý thả đi.
Lục Cúc cũng chạy lên phía trước, nằm sát trên đất, “Phu nhân, nếu ngài thật sự muốn phạt, Lục Cúc nguyện vì Mặc Tử chịu chung phạt."
Bạch Hà cũng vội vàng nói theo: “Bạch Hà cũng nguyện ý. Mong phu nhân từ bi."
Mặc Tử không nghĩ tới Bạch Hà cùng Lục Cúc lại nguyện ý vì nàng mà làm đến nước này. Giao tình của các nàng xưa nay mặc dù tốt, nhưng đối với việc trung thành của các nàng với Cầu Tam nương, Mặc Tử không cho là đúng, còn cho rằng đó là nô tính. Hôm nay trong trường hợp này hai người vì nàng mà đứng ra, che chở nàng như chị em ruột, khiến nàng hổ thẹn lại cảm động không thôi.
“Tam nương, những nha đầu này của ngươi thật càn rỡ, đều là ngươi quản giáo không đúng." Trương thị không thể tưởng được bọn nha đầu của Cầu Tam nương lại đoàn kết như vậy, tức giận trong lòng càng không kiềm chế được, “Như thế càng đơn giản, đều đánh chết cho ta, sau đó để phòng nhân sự tìm nha hoàn tốt hơn cho ngươi."
Rõ ràng là muốn chặt đứt tay chân Tam nương, làm cho nàng không thể dùng người, tức giận trong lòng Cầu Tam nương so với Trương thị cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.
“Đây là có chuyện gì? Còn chưa có vào cửa, đã nghe thấy nhao nhao ồn ào!" Cầu Ngũ tiến vào trong sân, thấy người người đều đứng ở bên ngoài, rất náo nhiệt.
Cầu Tứ theo sát sau đó, liếc mắt nhìn người ngồi dưới đất, trái phải bị hai nha hoàn áp chế, mặt lập tức nghiêm túc trở lại, ánh mắt biến đổi.
“Mẫu thân, muộn rồi." Hắn nói, “Có việc gì ngày mai nói sau."
—
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Văn mới.
Cầu đề cử.
Cúi đầu cảm tạ.
Tác giả :
Thanh Phong Linh Tâm