Chưởng Ôn
Chương 78: Kí ức tiêu thất
Chứng mất trí nhớ tạm thời của Nghiêm Văn Khâm khiến người vui kẻ sầu, sau khi được bác sĩ chẩn đoán chính xác một lần nữa thì kết luận đây là di chứng của cuộc phẫu thuật, dù sao phẫu thuật não là đại phẫu, không có ảnh hưởng là điều không thể nào. Nghiêm Quốc Đống nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm không nhớ nổi chuyện của mấy năm gần đây, tất nhiên chuyện của PE nửa điểm cũng không nhớ nổi, nàng giống như trở về như trước đây, lúc còn làm thẩm phán, một đoạn trí nhớ ở giữa này mất đi, có lẽ là an bài tốt nhất đối với nàng.
Ai cũng không biết Nghiêm Văn Khâm là để bệnh tình kéo dài đến khi cơ thể suy sụp mới phẫu thuật, nàng quá mức ẩn nhẫn, người bên cạnh biết được bệnh của nàng rất ít, chỉ có duy nhất có một người biết được tất cả là Tiểu Đường thì đã chết. May mắn là trong trí nhớ hiện tại của nàng không có bóng dáng của Tiểu Đường, cho nên mới không đề cập gì đến hắn.
Sau khi phẫu thuật thì cơ thể Nghiêm Văn Khâm không phục không tồi, đến khi tỉnh lai thì cũng chuyển biến nhanh hơn, rất nhanh đã có thể xuất viện. Thói quen của nàng là bận rộn nhiều chuyện, để cho nàng cứ ở nhà dưỡng bệnh như vậy nàng làm không được. Sau khi xuất viện thì Nghiêm Văn Khâm về thành phố A tĩnh dưỡng, cho dù mẹ và lão thái gia cực lực phản đối thì nàng vẫn lôi Nghiêm Văn Huy ra làm cái cớ để họ đồng ý.
Vẫn là thành phố này, vẫn là căn nhà đó, nhưng hết thảy lại giống như không còn như trước. Thiếu đi kí ức làm cho Nghiêm Văn Khâm cảm thấy trong sinh mệnh như thiếu đi thứ rất quan trọng, dù Nghiêm Văn Huy đã kể lại những chuyện của mấy năm gần đây thì nàng vẫn cảm thấy Nghiêm Văn Huy đang che giấu điều quan trọng gì đó, về phần là cái gì thì nàng như thế nào cũng không biết được.
Nghiêm Văn Huy lo lắng thân thể của Nghiêm Văn Khâm còn chưa khôi phục hoàn toàn cho nên dọn đến đây ở, đem Lý Y Y giao cho Lý Đào chăm sóc, bụng của nàng cũng đang lớn dần, hai chị em chăm sóc lẫn nhau cũng thuận tiện hơn.
"Chị, chị xem mấy mẫu tóc giả này làm rất tốt, nhìn rất thật, chị thử xem". Nghiêm Văn Huy đặc biệt yêu cầu làm ra mấy mẫu tóc giả rồi tự mình cẩn thận chọn lựa.
"Chị không cần mấy thứ này, quá không thoải mái, đội mũ là được rồi". Nghiêm Văn Khâm một chút cũng không để ý mái tóc đen ngắn củn vừa mới mọc trên đầu mình.
Vốn dĩ phụ nữ rất quan tâm đến tóc dài, hiện giờ một đầu bóng lưỡng nếu là kẻ khác thì thật khó chấp nhận, nhưng Nghiêm Văn Khâm lại thập phần thản nhiên tiếp nhận hiện trạng này của mình. Dùng lời của nàng mà nói đầu của nàng mổ một dao, mở ra một cái lỗ lớn như vậy mà còn có thể sống thì nàng đã cực kì biết ơn, thiếu đi tóc thì có tính là gì, huống chi còn có thể dài ra lại.
"Được rồi, nghe lời chị. Đúng rồi, có đồ này giao cho chị đây". Nghiêm Văn Huy nói xong lấy từ túi xách một chiếc hộp tinh xảo, đưa đến trước mặt Nghiêm Văn Khâm, nói: "Đây là Diệp Tiêu Nhiên để em đưa lại cho chị".
"Diệp Tiêu Nhiên?". Nghe đến cái tên này tâm Nghiêm Văn Khâm không tự chủ run lên một cái, thế nhưng cái tên này lại không có ấn tượng gì, rõ ràng là cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi người này là ai.
"Chị sẽ không quên cô ấy nhanh như vậy chứ, lúc ở bệnh viện......."
"A, đúng rồi, ở bệnh viện đã đã gặp qua cô ấy, nhớ rồi". Nghiêm Văn Khâm cười tiếp nhận chiếc hộp, mở ra thì thấy đó là hai chiếc vòng tay màu bạc tinh mỹ.
Nghiêm Văn Khâm chăm chú nhìn hai vòng tay hồi lâu, cầm lên, trong lòng dâng lên một trận bi thương, thế nhưng kì lạ chính là loại bi thương này cũng không phải là vì nghĩ đến Thư Thấm Tuyết đã ra đi mà là một loại thương cảm không hiểu nổi. Có lẽ vòng tay này xúc động đến lòng của nàng, có lẽ vòng tay này đã cùng nàng trải qua rất nhiều chuyện cũ, chỉ là nàng không nhớ rõ mà thôi.
"Vòng tay này lúc chị đưa cho Thấm Tuyết em ấy rất thích, năm đó vẫn tiếc vì không mua được chiếc còn lại, thì ra là ở chỗ của Diệp Tiêu Nhiên". Hai tay nàng cầm hai chiếc vòng, đặt ở trước mắt, giống như nhớ đến trấn nhỏ năm đó khi nàng và Thư Thấm Tuyết ở cùng nhau, nhưng trong hoảng hốt thì trong đầu nàng lại xuất hiện một ít kí ức vụn vặt khác.
Một cái sân tinh xảo, một đại thúc đang xem báo, còn có một ít thư pháp, người chèo thuyền bên sông nhỏ, đó là thứ gì? Chẳng lẽ là cảnh trong mơ hay là chuyện đã trải qua? Nàng cố gắng muốn nhớ lại nhưng đầu lại đau đớn từng cơn, nên đành phải mạnh mẽ đình chỉ trí nhớ của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở như thế của Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Huy nghĩ nàng vì nhớ đến Thư Thấm Tuyết mà tâm sinh bi thương, trong lòng lại tiếc hận thay cho Diệp Tiêu Nhiên. Hai người trong lúc đó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ bởi vì một cuộc giải phẫu mà gạt bỏ toàn bộ sao?
"Chị".
"Hửm?".
"Có phải là chị vẫn không thể quên được Thấm Tuyết không?". Nghiêm Văn Huy mang theo ý thăm dò hỏi thử, cái này ngược lại khiến Nghiêm Văn Khâm thấy kì quái, Văn Huy sao lại hỏi ra một vấn đề như vậy, chuyện của nàng và Thư Thấm Tuyết em ấy là người biết rõ nhất mà. "Văn Huy em đang nói gì vậy, Thấm Tuyết là người mà đời này chị không thể quên được". Nghiêm Văn Khâm mang theo ý cười nhợt nhạt nói.
"Nga~". Nghiêm Văn Huy thấp giọng đáp lại, thầm nghĩ vậy Diệp Tiêu Nhiên tính là cái gì, chỉ là nàng không có nói ra miệng. Nàng đã đáp ứng Diệp Tiêu Nhiên sẽ không nhắc đến chuyện của bọn họ với Nghiêm Văn Khâm, như vậy đối với nàng mới tốt.
Diệp Tiêu Nhiên nói đúng, mấy năm nay Nghiêm Văn Khâm đã quá mệt mỏi, lưng đeo nhiều thứ, thừa nhận cũng nhiều chuyện, bây giờ là lúc nên nghỉ ngơi. Cần gì phải nhớ đến những kẻ gây thống khổ này, khiến cho nàng dừng lại ở lúc an bình, cái gì cũng không nhớ đến, hảo hảo sống là được rồi.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút". Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng vỗ đầu vai Nghiêm Văn Huy, còn mình thì tự đi về phòng ngủ. Những biểu tình rất nhỏ của Nghiêm Văn Huy không thể trốn khỏi mắt nàng, nàng thông minh như vậy, làm sao không hiểu cô em gái này được, nếu không phải cất giấu chuyện trong lòng thì cần gì mỗi lần nói chuyện với mình đều lóe lên ánh mắt đó.
Nếu nàng không muốn nói thì Nghiêm Văn Khâm cũng không muốn hỏi nhiều, có lẽ một ngày nào đó, ở lúc lơ đãng nàng có thể nhớ lại tất cả thì sao. Nếu ông trời muốn nàng quên đi, vậy thì nàng liền chấp nhận, không muốn đi nghĩ nhiều.
Vừa vào phòng ánh mắt của nàng liền dừng trên tủ đầu giường, kì lạ, khung ảnh của nàng và Thư Thấm Tuyết bao nhiêu năm luôn đặt ở đây đã đi đâu rồi? Đả xảy ra chuyện gì mà có thể khiến nàng cất ảnh chụp đi? Nghiêm Văn Khâm thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có khoảng trống, giống như nhớ đến cái gì đó, bên trong đã xảy ra chuyện gì nàng không hề biết. Trước đây khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhận ra nàng đã mất đi người nàng yêu nhất cuộc đời này thì cái loại bi thương đó đều có thể thời khắc cắn nuốt nàng.
Nhưng bây giờ nhớ lại thì nàng lại bình tĩnh đến thần kì, nàng tin tưởng ông trời đã an bài tốt nhất, mang đi Thư Thấm Tuyết có lẽ là thưởng thức em ấy, bây giờ lại khiến mình mất trí nhớ, có lẽ là cứu vớt mình, có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện khiến nàng cực độ thống khổ. Nàng rất rõ ràng, lúc bởi vì hiện tại mà thống khổ giãy dụa thì tiềm thức của mình sẽ trốn tránh, mà lần phẫu thuật này đã khiến nàng thành công trốn thoát.
Ban đêm yên lặng, Nghiêm Văn Huy đã sớm ngủ nhưng Nghiêm Văn Khâm nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại thì hiện lên ánh mắt mất mác của Diệp Tiêu Nhiên khi ở bệnh viện. Nàng ngồi dậy, nhịn không được cầm lấy vòng tay trên bàn, thật lâu sau nàng đặt xuống, từ trên giường đứng dậy đi về hướng thư phòng.
Thư phòng không có biến hóa gì, hết thảy bố trí đều là kiểu mình thích, giá sách áp tường chứa đầy sách, trên bàn làm việc gỗ lim đặt một chiếc đèn bàn kiểu cổ, trên mặt bàn hé ra một ít giấy trắng, Nghiêm Văn Khâm có chút tò mò mở ra, nháy mắt liền kinh sợ.
Người cầm pháp chùy là mình, đang đối mặt với một phạm nhân ở tòa án, người chịu thẩm vấn mang theo còng tay kia rõ ràng là một người phụ nữ, tay nàng nắm chặt pháp chùy lộ ra ánh mắt lạnh băng, còn bóng lưng của người kia lại tràn ngập thê lương.
Có chút quen thuộc, lại không biết là ai? Bức tranh này có ý nghĩ gì?
Nghiêm Văn Khâm cau mày, mở ra ngăn kéo bàn làm việc, phát hiện bên trong có một sấp báo được đặt chỉnh tề, nàng lật ra, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên dồn dập, đây là cái gì?
"Dạ Kiêu bị phán án một năm ba tháng tù, nhiều người hoan hô!", "Thiết mặt nữ thẩm phán ra tay, Dạ Kiêu không có chỗ trốn", "Nữ thẩm phán đệ nhất thành phố A từ quan theo thương", "Nhân vật phong vân của thương giới Nghiêm Văn Khâm tài năng vượt bậc".
Nghiêm Văn Khâm buông những thứ này xuống, lăng lăng ngồi trên ghế, "Dạ Kiêu" rõ ràng là chỉ Diệp Tiêu Nhiên, thì ra cô ấy từng ngồi tù, mà còn do chính tay mình phán án. Nghĩ đến đây trong lòng dần tích tụ, nặng nề không thôi, có loại phiền muộn không nói nên lời.
Nàng cùng Diệp Tiêu Nhiên trong lúc đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Còn có bức tranh đẹp đẽ trên tường mà mình chưa thấy qua kia, là một vùng quê xinh đẹp, mặt cỏ xanh tươi, gió thổi bay vành mũ của nàng, nàng lẳng lặng ngồi, tươi cười u nhã nhìn người vẽ, trong mắt tràn đầy thâm tình và hạnh phúc.
Nghiêm Văn Khâm nhịn không được vuốt ve bức tranh kia, miệng nhẹ ngâm tên Diệp Tiêu Nhiên. Mỗi lần nghĩ đến cô, trong lòng nàng liền khó chịu không thôi, đêm dài nàng không thể đi vào giấc ngủ, thay một thân quần áo, lấy áo khoác và mũ liền đi ra ngoài.
Thời tiết đã muốn vào đông có chút rét lạnh, tốc độ xe của Nghiêm Văn Khâm chậm rãi tiến về phía trước, giống như đã lâu lắm rồi không có ngắm nhìn thành phố này, mỗi một cây cối, mỗi một con đường, thậm chí mỗi một cột đèn giao thông đều quen thuộc như vậy, lần này trở về lại có cảm giác xa lạ.
Xe bất tri bất giác chạy đến một phố bar, đây là nơi tụ tập quán bar, khi thành phố A bắt đầu cuộc sống về đêm thì mới hoạt động. Nhìn ánh đèn chớp nhoáng, Nghiêm Văn Khâm không có dừng xe mà chạy thẳng đến cửa của bar Phong Trì, nàng cũng không biết mình vì sao lại dừng ở đây, chỉ là cực kì muốn đi vào nhìn thử.
Nàng biết đây là một quán khá tĩnh lặng, sẽ không trùng hợp bởi vì trong trí nhớ của nàng đã từng đến nơi này, thế nhưng tất cả những gì nàng nhớ đều là nhiều năm trước, bar Phong Trì trước đây cũng là tác phong như vậy, chỉ là bây giờ bên ngoài đã được tân trang rất nhiều.
Nơi này vẫn tĩnh lặng như cũ, âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đều là được diễn tấu trực tiếp trên sân khấu, bên trong không hề có tiếng ồn ào náo động. Nhìn đến vẻ mặt của những người ở đây, có người lộ ra ý cười mệt mỏi, có người nhắm mắt nghe nhạc, có người nâng ly rượu uống sạch, mỗi gương mặt đều có một bóng lưng cô đơn khác nhau.
Nàng ngồi xuống một góc không quá thu hút, gọi một ly cocktail, lẳng lặng thưởng thức âm nhạc. Bỗng nhiên một tiếng bình rượu bị đập vang lên, ngay sau đó là tiếng mắng chửi, Nghiêm Văn Khâm chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một đôi nam nữ đang tranh chấp.
Cãi nhau vài câu, cô gái giơ tay quăng cho người đàn ông một cái tát, hắn ta bị đánh thì cơn tức cũng bốc lên, dùng sức đẩy cô gái, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh cô gái đột nhiên đứng dậy, phất tay đem người kia đánh ngã trên mặt đất.
"Đừng đánh!". Cô gái khóc lóc sướt mướt hô lên, không biết làm sao.
Đằng sau bảo an của Phong Trì đã tiến vào, một cô gái có thân thủ cực kì tốt trong đó hai ba bước đã đánh hạ những người gây sự, sau đó bảo an tiến lên áp chế đứng dậy.
"Dám ở Phong Tri gây sự, chán sống rồi!". Liễu Thi trừng mắt nhìn mấy người này, tên đầu sỏ bị cưỡng chế cố ngẩng đầu lên, không phục quát lớn: "Phong Trì nho nhỏ mà cũng dám động đến lão tử, cô có biết lão tử là ai không? Lão tử là huynh đệ Thất ca của Trầm gia đấy".
"A? Người của Trầm gia?". Liễu Thi hừ lạnh một tiếng, phản ứng lại là một cái tát lên đầu của hắn ta, nói: "Trầm gia chúng mày nhìn thấy Kiêu tỷ còn phải lễ nhượng ba phần, mày tính là cái gì, dám ở chỗ của Kiêu tỷ mà giương oai".
"Kiêu tỷ cái rắm, chẳng qua là kẻ ngồi tù, tức chết ta.....".
"Chát!", người đàn ông còn chưa nói xong thì đã trúng liên hoàn tát của Liễu Thi, vừa muốn ngẩng đầu lên thì đã bị trúng một quyền ngã trên đất, Liễu Thi kéo cổ áo hắn, huy nắm đấm muốn tiếp tục.
"Liễu Thi". Đằng sau đám người vây xem vang lên một giọng nói, Liễu Thi lúc này mới dừng tay.
Diệp Tiêu Nhiên hờ hững nhìn thoáng qua người trên mặt đất, lại nhìn những người bên cạnh, ai cũng không dám hé răng. Đây là gương mặt xuất hiện trên vô số đầu đề khiến người ta sợ hãi, có ai mà không nhận ra. Danh hào của Kiêu tỷ chưa từng bởi vì cô ngồi tù mà biến mất, mà tên đầu sỏ vừa mới mạnh miệng giờ đã sợ đến mức không dám đứng lên, chẳng qua là không muốn mất mặt trước anh em, không ngờ lại đụng đầu trực tiếp ở chỗ này với Diệp Tiêu Nhiên.
Một mái tóc xoăn rơi trên đầu vai của cô, trên sóng mũi là kính đen, một thân áo khoác da màu đen, quần bó cùng giày bó cao đến đầu gối, ngũ quan tinh mỹ đến mức khiến người ta ao ước, trang điểm nhợt nhạt lộ ra tia cao quý cùng lãnh diễm.
Người dưới tay Trầm Uy có ai không biết chuyện xưa của Diệp Tiêu Nhiên, ai chẳng biết Trầm Uy từng chiếu cố Diệp Tiêu Nhiên. Bây giờ Diệp Tiêu Nhiên độc lập kinh doanh hai sản nghiệp là tập đoàn Tân Nghiệp cùng với giới vui chơi, sau lưng có Chu Huy chống đỡ, ngay cả Trầm Uy cũng phải kiêng kị cô ba phần. Mặc kệ luận địa vị hay tài lực thì vẫn là ưu ái của boss Chu Huy, Diệp Tiêu Nhiên so với Trầm Uy đã muốn ưu việt hơn.
Người đàn ông nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên thì không dám ngẩng đầu nữa, cảm thấy mình rất là xui xẻo, thấy nữ nhân mình thích gặp được bạn trai cũ thì liền nổi lên tranh chấp, tất cả đều bởi vì lo mặt mũi. Rất không đáng, vì mặt mũi mà hôm nay động đến thái sơn, mới vừa nãy còn lớn tiếng nói Diệp Tiêu Nhiên như vậy, chỉ sợ sau này mình không thể lăn lộn ở thành phố A được nữa, có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không mới là vấn đề.
"Thả bọn họ đi đi". Diệp Tiêu Nhiên thản nhiên nói một câu, Liễu Thi gật đầu, ánh mắt ý tứ, bảo an liền đem mấy người lôi ra khỏi quán, lại quay qua xin lỗi bồi thường tiền rượu cho những người bị ảnh hưởng.
"Cám ơn Kiêu tỷ". Tên đàn ông được thả cảm kích đáp lời Diệp Tiêu Nhiên, nhưng Diệp Tiêu Nhiên không hề liếc đến hắn, ánh mắt dừng lại một góc bên trong.
Nghiêm Văn Khâm thấy Diệp Tiêu Nhiên đang nhìn mình thì đứng lên, hai người cứ như vậy cách nhau vài bước chân, cứ như vậy đối diện nhau.
Không biết vì sao một khắc khi nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên, trong lòng Nghiêm Văn Khâm liền dâng lên một trận vui mừng không hiểu nổi.
Nghiêm Văn Khâm đội một chiếc mũ len màu tím, áo khoác gió màu vàng nhạt, bên vành nón nhìn không thấy một cọng tóc nào. Nhìn đến bộ dáng bây giờ của nàng, nhớ đến tình cảnh nàng ngủ say trong bệnh viện, nhìn thấy nàng bây giờ đã khôi phục khỏe mạnh, rõ ràng đứng trước mặt mình, cười với mình, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên cứ như vậy vui vẻ như nở hoa, rồi lại thê lương như mặt trời sau hoàng hôn.
Cô sẽ không quên chuyện đã đồng ý với Nghiêm lão thái công, nếu nàng đã mất trí nhớ thì cứ để mọi chuyện trở lại như ban đầu đi.
Vốn là chuyện nhà của mình, vì cái gì nhất định phải bắt nàng gánh chịu. Cô từng sai lầm rồi, cô không muốn lại sai nữa, cô thua thiệt nàng rất nhiều, hiện giờ cô chỉ thầm nghĩ nàng tốt là được, thoải mái làm Nghiêm đại tiểu thư, không cần dính đến những chuyện này nữa.
Về phần quá khứ, cứ để cho nó theo gió tan đi. Có lẽ, thứ cô có thể làm vì nàng chỉ có chừng đó mà thôi.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn Nghiêm Văn Khâm, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm nhấc chân muốn đi về phía mình thì cô quay đầu đi, gắt gao cắn răng, áp chế cỗ đau đớn đang đánh úp trong lòng, nhấc chân, dần dần rời xa nàng.
Nghiêm Văn Khâm dừng chân, chỉ là nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi biến mất trước mắt mình mà nàng có chút ảm đạm thất thần ngồi xuống, cầm lấy ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch.
Liễu Thi nhìn một màn này của Nghiêm Văn Khâm và Diệp Tiêu Nhiên mà không khỏi cảm thấy kì quái. Từ sau khi trở về từ thành phố C Diệp Tiêu Nhiên sau đó luôn có vẻ hậm hực, chuyện công ty cơ hồ đều giao cho nàng và Niên Thiếu Dương xử lí, ngẫu nhiên chỉ có đại hội cổ đông, các quyết sách quan trọng thì cô mới đến nhìn một cái. Mà hơn mười cái hội sở đều giao lại cho Liễu Thi quản lí, nàng từng làm vệ sĩ cho cô, bây giờ quản lý hơn mười cái hội sở thật sự là có chút cố sức. Nhưng dù sao cũng đi theo Diệp Tiêu Nhiên lâu như vậy, chậm rãi thì cũng thuậm buồm xui gió, chỉ là chuyện của hội sở quá mức bận rộn, không thể lúc nào cũng ra vào với Diệp Tiêu Nhiên, thân phận của nàng nghiễm nhiên đã bị thay đổi.
Diệp Tiêu Nhiên có ba trợ thủ, một đám đều bị ủy thác trọng trách, nhìn như là đề cao chức vụ cho họ nhưng thực chất là đem bọn họ đẩy ra khỏi bên cạnh cô. Bây giờ chỉ có mỗi Hạ Diệp là chưa bị điều đi, ngẫu nhiên sẽ giúp Diệp Tiêu Nhiên xử lý chuyện bên truyền thông, nhưng Liễu Thi cảm thấy nàng sớm hay muộn gì cũng bị điều đi, ngay cả Tần Hâm cũng đã bị chuyển đi nơi khác ngầm trợ giúp Tề Phi, A Mạch vất vả mới có được cũng bị đẩy cho Tề Phi.
Mỗi người đều có sứ mệnh của mình, đều có người hiệp trợ, cô lại trở thành một mình một người. Ra ngoài không mang theo vệ sĩ, có việc cũng không tiệu tập bọn họ cùng nhau thương lượng, cô rốt cuộc là đang làm gì?
Liễu Thi thực hi vọng mình là suy nghĩ quá nhiều, ít nhất, bên người cô hẳn là có ai đó.
Hôm nay quả thật đúng dịp, Diệp Tiêu Nhiên chính là muốn tìm một nơi thanh tĩnh, cô đầu tiên là nghĩ đến Phong Trì, từ sau khi bar Dạ Vũ bị hỏa hoạn được trùng kiến lại thì trở về đã không còn cảm giác thân thiết nữa. Ngược lại ở chỗ này, nơi năm đó gặp gỡ Tề Phi mới có thể để nội tâm cô tìm được một ít kí thác.
Có lẽ thiếu chút nữa mất đi Tề Phi khiến cô nhận ra sinh mệnh thực yếu ớt, chính bởi vì cô nghĩ mỗi người đều ương ngạnh như cô, thế nhưng cô đã quên cái chết của cha mẹ chỉ là trong chớp mắt, mất đi rất dễ dàng, có lại mới là khó khăn nhất.
Nhìn thấy Liễu Thi đứng trầm mặc bên cạnh mình, Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng mở miệng: "Không phải là tôi nhúng tay quản chuyện hôm nay nên không vui chứ".
"Đương nhiên không phải". Liễu Thi nhanh chóng ngẩng đầu trả lời, Diệp Tiêu Nhiên kéo lên ý cười nhợt nhạt, đã không còn đạm mạc như lúc đối mặt với Nghiêm Văn Khâm. "Cô có vẻ có tâm sự?".
Liễu Thi há miệng muốn nói lại thôi.
"Nói đi".
"Kiêu tỷ, tôi đã quen ở bên cạnh cô, thật sự không thích hợp làm người quản lý". Liễu Thi rốt cuộc nói ra suy nghĩ của mình, chờ Diệp Tiêu Nhiên có thể hiểu được ý đồ của mình.
Diệp Tiêu Nhiên nâng ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Tôi không tin người khác, giao cho cô tôi mới yên tâm, nhưng nếu cô thật sự không được thì tôi có thể tự mình làm".
Ngắn gọn mấy câu lại nói đến Liễu Thi không thể nói gì, làm sao lại nhẫn tâm nhắc lại chuyện này, vì cô phân ưu vốn là chuyện nàng nên làm. Lời của Diệp Tiêu Nhiên lại khiến nàng có chút hổ thẹn, chẳng lẽ nói nàng chỉ có thể làm vệ sĩ, không thể chia sẻ nhiều hơn? Thân thủ tốt thì tốn chút tiền chỗ nào mà không thuê được, còn cần mình hay sao?
Cô tín nhiệm mình như vậy, Niên Thiếu Dương còn có thể đảm nhiệm trọng trách công ty lớn hơn, nàng chỉ muốn quản mười cái hội sở mà đã ăn không tiêu? Không khỏi uổng công mấy năm nay Diệp Tiêu Nhiên bồi dưỡng đi.
"Tôi sẽ hết sức, Kiêu tỷ cứ yên tâm". Liễu Thi ngữ khí trở nên cực kì chắc chắn, Diệp Tiêu Nhiên vừa lòng gật gật đầu, buông ly rượu, vỗ nhẹ bả vai Liễu Thi. "Làm cho tốt", nói xong liền đi.
Ra đến bãi đỗ xe Phong Trì thì phát hiện chiếc xe dừng bên cạnh xe của mình đúng là xe của Nghiêm Văn Khâm, mà nàng lúc này đang đứng trong gió, mỗi một hơi thở ra đều mang theo hàn ý. Diệp Tiêu Nhiên dừng bước nhìn nàng, nàng giống như một mực chờ cô, hai tay ôm ngực, đứng ở chỗ kia đi qua đi lại, mãi cho đến khi thấy Diệp Tiêu Nhiên mới dừng lại, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng cô.
"Trời lạnh, thân thể của chị mới hồi phục, về sớm một chút nghỉ ngơi đi". Diệp Tiêu Nhiên cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nàng, nàng có chút hưng phần đi lên vài bước, trên mặt vẫn luôn lộ ý cười.
"Tôi, tôi thật có lỗi, tôi không nhớ rõ chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết em nhất định là bạn rất tốt của tôi, rất quan tâm tôi, đúng hay không?". Nghiêm Văn Khâm khi nói chuyện thì nhớ đến mấy bài báo ở thư phòng.
Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu.
"Chúng ta lúc trước đã xảy ra chuyện gì không thoải mái sao?". Nghiêm Văn Khâm muốn hỏi chuyện vụ án kia, so với hỏi thăm người khác thì nàng càng muốn nghe chính miệng cô nói, nàng biết nàng uyển chuyển hỏi như vậy Diệp Tiêu Nhiên nhất định nghe hiểu.
Nhưng mà cô vẫn một mực bình tĩnh như cũ nói: "Chúng ta trước đây cũng có rất nhiều chuyện không vui vẻ".
"Vui hay không vui đều đã là quá khứ, quan trọng là........ bây giờ cùng tương lai". Diệp Tiêu Nhiên nói xong mở cửa xe, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái. "Chúc mừng chị khang phục", nói xong liền ngồi vào xe, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Nghiêm Văn Khâm.
"Cám ơn~~". Nhìn theo đuôi xe của cô, Nghiêm Văn Khâm thật sâu thở dài một hơi.
Nàng không biết, Diệp Tiêu Nhiên vẫn luôn nhìn thân ảnh của nàng qua gương chiếu hậu, gió lạnh đêm tối như thanh kiếm sắc bén cắt trên thân thể cô, nhưng lại đau trong lòng cô.
Ai cũng không biết Nghiêm Văn Khâm là để bệnh tình kéo dài đến khi cơ thể suy sụp mới phẫu thuật, nàng quá mức ẩn nhẫn, người bên cạnh biết được bệnh của nàng rất ít, chỉ có duy nhất có một người biết được tất cả là Tiểu Đường thì đã chết. May mắn là trong trí nhớ hiện tại của nàng không có bóng dáng của Tiểu Đường, cho nên mới không đề cập gì đến hắn.
Sau khi phẫu thuật thì cơ thể Nghiêm Văn Khâm không phục không tồi, đến khi tỉnh lai thì cũng chuyển biến nhanh hơn, rất nhanh đã có thể xuất viện. Thói quen của nàng là bận rộn nhiều chuyện, để cho nàng cứ ở nhà dưỡng bệnh như vậy nàng làm không được. Sau khi xuất viện thì Nghiêm Văn Khâm về thành phố A tĩnh dưỡng, cho dù mẹ và lão thái gia cực lực phản đối thì nàng vẫn lôi Nghiêm Văn Huy ra làm cái cớ để họ đồng ý.
Vẫn là thành phố này, vẫn là căn nhà đó, nhưng hết thảy lại giống như không còn như trước. Thiếu đi kí ức làm cho Nghiêm Văn Khâm cảm thấy trong sinh mệnh như thiếu đi thứ rất quan trọng, dù Nghiêm Văn Huy đã kể lại những chuyện của mấy năm gần đây thì nàng vẫn cảm thấy Nghiêm Văn Huy đang che giấu điều quan trọng gì đó, về phần là cái gì thì nàng như thế nào cũng không biết được.
Nghiêm Văn Huy lo lắng thân thể của Nghiêm Văn Khâm còn chưa khôi phục hoàn toàn cho nên dọn đến đây ở, đem Lý Y Y giao cho Lý Đào chăm sóc, bụng của nàng cũng đang lớn dần, hai chị em chăm sóc lẫn nhau cũng thuận tiện hơn.
"Chị, chị xem mấy mẫu tóc giả này làm rất tốt, nhìn rất thật, chị thử xem". Nghiêm Văn Huy đặc biệt yêu cầu làm ra mấy mẫu tóc giả rồi tự mình cẩn thận chọn lựa.
"Chị không cần mấy thứ này, quá không thoải mái, đội mũ là được rồi". Nghiêm Văn Khâm một chút cũng không để ý mái tóc đen ngắn củn vừa mới mọc trên đầu mình.
Vốn dĩ phụ nữ rất quan tâm đến tóc dài, hiện giờ một đầu bóng lưỡng nếu là kẻ khác thì thật khó chấp nhận, nhưng Nghiêm Văn Khâm lại thập phần thản nhiên tiếp nhận hiện trạng này của mình. Dùng lời của nàng mà nói đầu của nàng mổ một dao, mở ra một cái lỗ lớn như vậy mà còn có thể sống thì nàng đã cực kì biết ơn, thiếu đi tóc thì có tính là gì, huống chi còn có thể dài ra lại.
"Được rồi, nghe lời chị. Đúng rồi, có đồ này giao cho chị đây". Nghiêm Văn Huy nói xong lấy từ túi xách một chiếc hộp tinh xảo, đưa đến trước mặt Nghiêm Văn Khâm, nói: "Đây là Diệp Tiêu Nhiên để em đưa lại cho chị".
"Diệp Tiêu Nhiên?". Nghe đến cái tên này tâm Nghiêm Văn Khâm không tự chủ run lên một cái, thế nhưng cái tên này lại không có ấn tượng gì, rõ ràng là cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi người này là ai.
"Chị sẽ không quên cô ấy nhanh như vậy chứ, lúc ở bệnh viện......."
"A, đúng rồi, ở bệnh viện đã đã gặp qua cô ấy, nhớ rồi". Nghiêm Văn Khâm cười tiếp nhận chiếc hộp, mở ra thì thấy đó là hai chiếc vòng tay màu bạc tinh mỹ.
Nghiêm Văn Khâm chăm chú nhìn hai vòng tay hồi lâu, cầm lên, trong lòng dâng lên một trận bi thương, thế nhưng kì lạ chính là loại bi thương này cũng không phải là vì nghĩ đến Thư Thấm Tuyết đã ra đi mà là một loại thương cảm không hiểu nổi. Có lẽ vòng tay này xúc động đến lòng của nàng, có lẽ vòng tay này đã cùng nàng trải qua rất nhiều chuyện cũ, chỉ là nàng không nhớ rõ mà thôi.
"Vòng tay này lúc chị đưa cho Thấm Tuyết em ấy rất thích, năm đó vẫn tiếc vì không mua được chiếc còn lại, thì ra là ở chỗ của Diệp Tiêu Nhiên". Hai tay nàng cầm hai chiếc vòng, đặt ở trước mắt, giống như nhớ đến trấn nhỏ năm đó khi nàng và Thư Thấm Tuyết ở cùng nhau, nhưng trong hoảng hốt thì trong đầu nàng lại xuất hiện một ít kí ức vụn vặt khác.
Một cái sân tinh xảo, một đại thúc đang xem báo, còn có một ít thư pháp, người chèo thuyền bên sông nhỏ, đó là thứ gì? Chẳng lẽ là cảnh trong mơ hay là chuyện đã trải qua? Nàng cố gắng muốn nhớ lại nhưng đầu lại đau đớn từng cơn, nên đành phải mạnh mẽ đình chỉ trí nhớ của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở như thế của Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Huy nghĩ nàng vì nhớ đến Thư Thấm Tuyết mà tâm sinh bi thương, trong lòng lại tiếc hận thay cho Diệp Tiêu Nhiên. Hai người trong lúc đó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ bởi vì một cuộc giải phẫu mà gạt bỏ toàn bộ sao?
"Chị".
"Hửm?".
"Có phải là chị vẫn không thể quên được Thấm Tuyết không?". Nghiêm Văn Huy mang theo ý thăm dò hỏi thử, cái này ngược lại khiến Nghiêm Văn Khâm thấy kì quái, Văn Huy sao lại hỏi ra một vấn đề như vậy, chuyện của nàng và Thư Thấm Tuyết em ấy là người biết rõ nhất mà. "Văn Huy em đang nói gì vậy, Thấm Tuyết là người mà đời này chị không thể quên được". Nghiêm Văn Khâm mang theo ý cười nhợt nhạt nói.
"Nga~". Nghiêm Văn Huy thấp giọng đáp lại, thầm nghĩ vậy Diệp Tiêu Nhiên tính là cái gì, chỉ là nàng không có nói ra miệng. Nàng đã đáp ứng Diệp Tiêu Nhiên sẽ không nhắc đến chuyện của bọn họ với Nghiêm Văn Khâm, như vậy đối với nàng mới tốt.
Diệp Tiêu Nhiên nói đúng, mấy năm nay Nghiêm Văn Khâm đã quá mệt mỏi, lưng đeo nhiều thứ, thừa nhận cũng nhiều chuyện, bây giờ là lúc nên nghỉ ngơi. Cần gì phải nhớ đến những kẻ gây thống khổ này, khiến cho nàng dừng lại ở lúc an bình, cái gì cũng không nhớ đến, hảo hảo sống là được rồi.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút". Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng vỗ đầu vai Nghiêm Văn Huy, còn mình thì tự đi về phòng ngủ. Những biểu tình rất nhỏ của Nghiêm Văn Huy không thể trốn khỏi mắt nàng, nàng thông minh như vậy, làm sao không hiểu cô em gái này được, nếu không phải cất giấu chuyện trong lòng thì cần gì mỗi lần nói chuyện với mình đều lóe lên ánh mắt đó.
Nếu nàng không muốn nói thì Nghiêm Văn Khâm cũng không muốn hỏi nhiều, có lẽ một ngày nào đó, ở lúc lơ đãng nàng có thể nhớ lại tất cả thì sao. Nếu ông trời muốn nàng quên đi, vậy thì nàng liền chấp nhận, không muốn đi nghĩ nhiều.
Vừa vào phòng ánh mắt của nàng liền dừng trên tủ đầu giường, kì lạ, khung ảnh của nàng và Thư Thấm Tuyết bao nhiêu năm luôn đặt ở đây đã đi đâu rồi? Đả xảy ra chuyện gì mà có thể khiến nàng cất ảnh chụp đi? Nghiêm Văn Khâm thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có khoảng trống, giống như nhớ đến cái gì đó, bên trong đã xảy ra chuyện gì nàng không hề biết. Trước đây khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhận ra nàng đã mất đi người nàng yêu nhất cuộc đời này thì cái loại bi thương đó đều có thể thời khắc cắn nuốt nàng.
Nhưng bây giờ nhớ lại thì nàng lại bình tĩnh đến thần kì, nàng tin tưởng ông trời đã an bài tốt nhất, mang đi Thư Thấm Tuyết có lẽ là thưởng thức em ấy, bây giờ lại khiến mình mất trí nhớ, có lẽ là cứu vớt mình, có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện khiến nàng cực độ thống khổ. Nàng rất rõ ràng, lúc bởi vì hiện tại mà thống khổ giãy dụa thì tiềm thức của mình sẽ trốn tránh, mà lần phẫu thuật này đã khiến nàng thành công trốn thoát.
Ban đêm yên lặng, Nghiêm Văn Huy đã sớm ngủ nhưng Nghiêm Văn Khâm nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại thì hiện lên ánh mắt mất mác của Diệp Tiêu Nhiên khi ở bệnh viện. Nàng ngồi dậy, nhịn không được cầm lấy vòng tay trên bàn, thật lâu sau nàng đặt xuống, từ trên giường đứng dậy đi về hướng thư phòng.
Thư phòng không có biến hóa gì, hết thảy bố trí đều là kiểu mình thích, giá sách áp tường chứa đầy sách, trên bàn làm việc gỗ lim đặt một chiếc đèn bàn kiểu cổ, trên mặt bàn hé ra một ít giấy trắng, Nghiêm Văn Khâm có chút tò mò mở ra, nháy mắt liền kinh sợ.
Người cầm pháp chùy là mình, đang đối mặt với một phạm nhân ở tòa án, người chịu thẩm vấn mang theo còng tay kia rõ ràng là một người phụ nữ, tay nàng nắm chặt pháp chùy lộ ra ánh mắt lạnh băng, còn bóng lưng của người kia lại tràn ngập thê lương.
Có chút quen thuộc, lại không biết là ai? Bức tranh này có ý nghĩ gì?
Nghiêm Văn Khâm cau mày, mở ra ngăn kéo bàn làm việc, phát hiện bên trong có một sấp báo được đặt chỉnh tề, nàng lật ra, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên dồn dập, đây là cái gì?
"Dạ Kiêu bị phán án một năm ba tháng tù, nhiều người hoan hô!", "Thiết mặt nữ thẩm phán ra tay, Dạ Kiêu không có chỗ trốn", "Nữ thẩm phán đệ nhất thành phố A từ quan theo thương", "Nhân vật phong vân của thương giới Nghiêm Văn Khâm tài năng vượt bậc".
Nghiêm Văn Khâm buông những thứ này xuống, lăng lăng ngồi trên ghế, "Dạ Kiêu" rõ ràng là chỉ Diệp Tiêu Nhiên, thì ra cô ấy từng ngồi tù, mà còn do chính tay mình phán án. Nghĩ đến đây trong lòng dần tích tụ, nặng nề không thôi, có loại phiền muộn không nói nên lời.
Nàng cùng Diệp Tiêu Nhiên trong lúc đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Còn có bức tranh đẹp đẽ trên tường mà mình chưa thấy qua kia, là một vùng quê xinh đẹp, mặt cỏ xanh tươi, gió thổi bay vành mũ của nàng, nàng lẳng lặng ngồi, tươi cười u nhã nhìn người vẽ, trong mắt tràn đầy thâm tình và hạnh phúc.
Nghiêm Văn Khâm nhịn không được vuốt ve bức tranh kia, miệng nhẹ ngâm tên Diệp Tiêu Nhiên. Mỗi lần nghĩ đến cô, trong lòng nàng liền khó chịu không thôi, đêm dài nàng không thể đi vào giấc ngủ, thay một thân quần áo, lấy áo khoác và mũ liền đi ra ngoài.
Thời tiết đã muốn vào đông có chút rét lạnh, tốc độ xe của Nghiêm Văn Khâm chậm rãi tiến về phía trước, giống như đã lâu lắm rồi không có ngắm nhìn thành phố này, mỗi một cây cối, mỗi một con đường, thậm chí mỗi một cột đèn giao thông đều quen thuộc như vậy, lần này trở về lại có cảm giác xa lạ.
Xe bất tri bất giác chạy đến một phố bar, đây là nơi tụ tập quán bar, khi thành phố A bắt đầu cuộc sống về đêm thì mới hoạt động. Nhìn ánh đèn chớp nhoáng, Nghiêm Văn Khâm không có dừng xe mà chạy thẳng đến cửa của bar Phong Trì, nàng cũng không biết mình vì sao lại dừng ở đây, chỉ là cực kì muốn đi vào nhìn thử.
Nàng biết đây là một quán khá tĩnh lặng, sẽ không trùng hợp bởi vì trong trí nhớ của nàng đã từng đến nơi này, thế nhưng tất cả những gì nàng nhớ đều là nhiều năm trước, bar Phong Trì trước đây cũng là tác phong như vậy, chỉ là bây giờ bên ngoài đã được tân trang rất nhiều.
Nơi này vẫn tĩnh lặng như cũ, âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đều là được diễn tấu trực tiếp trên sân khấu, bên trong không hề có tiếng ồn ào náo động. Nhìn đến vẻ mặt của những người ở đây, có người lộ ra ý cười mệt mỏi, có người nhắm mắt nghe nhạc, có người nâng ly rượu uống sạch, mỗi gương mặt đều có một bóng lưng cô đơn khác nhau.
Nàng ngồi xuống một góc không quá thu hút, gọi một ly cocktail, lẳng lặng thưởng thức âm nhạc. Bỗng nhiên một tiếng bình rượu bị đập vang lên, ngay sau đó là tiếng mắng chửi, Nghiêm Văn Khâm chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một đôi nam nữ đang tranh chấp.
Cãi nhau vài câu, cô gái giơ tay quăng cho người đàn ông một cái tát, hắn ta bị đánh thì cơn tức cũng bốc lên, dùng sức đẩy cô gái, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh cô gái đột nhiên đứng dậy, phất tay đem người kia đánh ngã trên mặt đất.
"Đừng đánh!". Cô gái khóc lóc sướt mướt hô lên, không biết làm sao.
Đằng sau bảo an của Phong Trì đã tiến vào, một cô gái có thân thủ cực kì tốt trong đó hai ba bước đã đánh hạ những người gây sự, sau đó bảo an tiến lên áp chế đứng dậy.
"Dám ở Phong Tri gây sự, chán sống rồi!". Liễu Thi trừng mắt nhìn mấy người này, tên đầu sỏ bị cưỡng chế cố ngẩng đầu lên, không phục quát lớn: "Phong Trì nho nhỏ mà cũng dám động đến lão tử, cô có biết lão tử là ai không? Lão tử là huynh đệ Thất ca của Trầm gia đấy".
"A? Người của Trầm gia?". Liễu Thi hừ lạnh một tiếng, phản ứng lại là một cái tát lên đầu của hắn ta, nói: "Trầm gia chúng mày nhìn thấy Kiêu tỷ còn phải lễ nhượng ba phần, mày tính là cái gì, dám ở chỗ của Kiêu tỷ mà giương oai".
"Kiêu tỷ cái rắm, chẳng qua là kẻ ngồi tù, tức chết ta.....".
"Chát!", người đàn ông còn chưa nói xong thì đã trúng liên hoàn tát của Liễu Thi, vừa muốn ngẩng đầu lên thì đã bị trúng một quyền ngã trên đất, Liễu Thi kéo cổ áo hắn, huy nắm đấm muốn tiếp tục.
"Liễu Thi". Đằng sau đám người vây xem vang lên một giọng nói, Liễu Thi lúc này mới dừng tay.
Diệp Tiêu Nhiên hờ hững nhìn thoáng qua người trên mặt đất, lại nhìn những người bên cạnh, ai cũng không dám hé răng. Đây là gương mặt xuất hiện trên vô số đầu đề khiến người ta sợ hãi, có ai mà không nhận ra. Danh hào của Kiêu tỷ chưa từng bởi vì cô ngồi tù mà biến mất, mà tên đầu sỏ vừa mới mạnh miệng giờ đã sợ đến mức không dám đứng lên, chẳng qua là không muốn mất mặt trước anh em, không ngờ lại đụng đầu trực tiếp ở chỗ này với Diệp Tiêu Nhiên.
Một mái tóc xoăn rơi trên đầu vai của cô, trên sóng mũi là kính đen, một thân áo khoác da màu đen, quần bó cùng giày bó cao đến đầu gối, ngũ quan tinh mỹ đến mức khiến người ta ao ước, trang điểm nhợt nhạt lộ ra tia cao quý cùng lãnh diễm.
Người dưới tay Trầm Uy có ai không biết chuyện xưa của Diệp Tiêu Nhiên, ai chẳng biết Trầm Uy từng chiếu cố Diệp Tiêu Nhiên. Bây giờ Diệp Tiêu Nhiên độc lập kinh doanh hai sản nghiệp là tập đoàn Tân Nghiệp cùng với giới vui chơi, sau lưng có Chu Huy chống đỡ, ngay cả Trầm Uy cũng phải kiêng kị cô ba phần. Mặc kệ luận địa vị hay tài lực thì vẫn là ưu ái của boss Chu Huy, Diệp Tiêu Nhiên so với Trầm Uy đã muốn ưu việt hơn.
Người đàn ông nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên thì không dám ngẩng đầu nữa, cảm thấy mình rất là xui xẻo, thấy nữ nhân mình thích gặp được bạn trai cũ thì liền nổi lên tranh chấp, tất cả đều bởi vì lo mặt mũi. Rất không đáng, vì mặt mũi mà hôm nay động đến thái sơn, mới vừa nãy còn lớn tiếng nói Diệp Tiêu Nhiên như vậy, chỉ sợ sau này mình không thể lăn lộn ở thành phố A được nữa, có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không mới là vấn đề.
"Thả bọn họ đi đi". Diệp Tiêu Nhiên thản nhiên nói một câu, Liễu Thi gật đầu, ánh mắt ý tứ, bảo an liền đem mấy người lôi ra khỏi quán, lại quay qua xin lỗi bồi thường tiền rượu cho những người bị ảnh hưởng.
"Cám ơn Kiêu tỷ". Tên đàn ông được thả cảm kích đáp lời Diệp Tiêu Nhiên, nhưng Diệp Tiêu Nhiên không hề liếc đến hắn, ánh mắt dừng lại một góc bên trong.
Nghiêm Văn Khâm thấy Diệp Tiêu Nhiên đang nhìn mình thì đứng lên, hai người cứ như vậy cách nhau vài bước chân, cứ như vậy đối diện nhau.
Không biết vì sao một khắc khi nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên, trong lòng Nghiêm Văn Khâm liền dâng lên một trận vui mừng không hiểu nổi.
Nghiêm Văn Khâm đội một chiếc mũ len màu tím, áo khoác gió màu vàng nhạt, bên vành nón nhìn không thấy một cọng tóc nào. Nhìn đến bộ dáng bây giờ của nàng, nhớ đến tình cảnh nàng ngủ say trong bệnh viện, nhìn thấy nàng bây giờ đã khôi phục khỏe mạnh, rõ ràng đứng trước mặt mình, cười với mình, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên cứ như vậy vui vẻ như nở hoa, rồi lại thê lương như mặt trời sau hoàng hôn.
Cô sẽ không quên chuyện đã đồng ý với Nghiêm lão thái công, nếu nàng đã mất trí nhớ thì cứ để mọi chuyện trở lại như ban đầu đi.
Vốn là chuyện nhà của mình, vì cái gì nhất định phải bắt nàng gánh chịu. Cô từng sai lầm rồi, cô không muốn lại sai nữa, cô thua thiệt nàng rất nhiều, hiện giờ cô chỉ thầm nghĩ nàng tốt là được, thoải mái làm Nghiêm đại tiểu thư, không cần dính đến những chuyện này nữa.
Về phần quá khứ, cứ để cho nó theo gió tan đi. Có lẽ, thứ cô có thể làm vì nàng chỉ có chừng đó mà thôi.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn Nghiêm Văn Khâm, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm nhấc chân muốn đi về phía mình thì cô quay đầu đi, gắt gao cắn răng, áp chế cỗ đau đớn đang đánh úp trong lòng, nhấc chân, dần dần rời xa nàng.
Nghiêm Văn Khâm dừng chân, chỉ là nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi biến mất trước mắt mình mà nàng có chút ảm đạm thất thần ngồi xuống, cầm lấy ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch.
Liễu Thi nhìn một màn này của Nghiêm Văn Khâm và Diệp Tiêu Nhiên mà không khỏi cảm thấy kì quái. Từ sau khi trở về từ thành phố C Diệp Tiêu Nhiên sau đó luôn có vẻ hậm hực, chuyện công ty cơ hồ đều giao cho nàng và Niên Thiếu Dương xử lí, ngẫu nhiên chỉ có đại hội cổ đông, các quyết sách quan trọng thì cô mới đến nhìn một cái. Mà hơn mười cái hội sở đều giao lại cho Liễu Thi quản lí, nàng từng làm vệ sĩ cho cô, bây giờ quản lý hơn mười cái hội sở thật sự là có chút cố sức. Nhưng dù sao cũng đi theo Diệp Tiêu Nhiên lâu như vậy, chậm rãi thì cũng thuậm buồm xui gió, chỉ là chuyện của hội sở quá mức bận rộn, không thể lúc nào cũng ra vào với Diệp Tiêu Nhiên, thân phận của nàng nghiễm nhiên đã bị thay đổi.
Diệp Tiêu Nhiên có ba trợ thủ, một đám đều bị ủy thác trọng trách, nhìn như là đề cao chức vụ cho họ nhưng thực chất là đem bọn họ đẩy ra khỏi bên cạnh cô. Bây giờ chỉ có mỗi Hạ Diệp là chưa bị điều đi, ngẫu nhiên sẽ giúp Diệp Tiêu Nhiên xử lý chuyện bên truyền thông, nhưng Liễu Thi cảm thấy nàng sớm hay muộn gì cũng bị điều đi, ngay cả Tần Hâm cũng đã bị chuyển đi nơi khác ngầm trợ giúp Tề Phi, A Mạch vất vả mới có được cũng bị đẩy cho Tề Phi.
Mỗi người đều có sứ mệnh của mình, đều có người hiệp trợ, cô lại trở thành một mình một người. Ra ngoài không mang theo vệ sĩ, có việc cũng không tiệu tập bọn họ cùng nhau thương lượng, cô rốt cuộc là đang làm gì?
Liễu Thi thực hi vọng mình là suy nghĩ quá nhiều, ít nhất, bên người cô hẳn là có ai đó.
Hôm nay quả thật đúng dịp, Diệp Tiêu Nhiên chính là muốn tìm một nơi thanh tĩnh, cô đầu tiên là nghĩ đến Phong Trì, từ sau khi bar Dạ Vũ bị hỏa hoạn được trùng kiến lại thì trở về đã không còn cảm giác thân thiết nữa. Ngược lại ở chỗ này, nơi năm đó gặp gỡ Tề Phi mới có thể để nội tâm cô tìm được một ít kí thác.
Có lẽ thiếu chút nữa mất đi Tề Phi khiến cô nhận ra sinh mệnh thực yếu ớt, chính bởi vì cô nghĩ mỗi người đều ương ngạnh như cô, thế nhưng cô đã quên cái chết của cha mẹ chỉ là trong chớp mắt, mất đi rất dễ dàng, có lại mới là khó khăn nhất.
Nhìn thấy Liễu Thi đứng trầm mặc bên cạnh mình, Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng mở miệng: "Không phải là tôi nhúng tay quản chuyện hôm nay nên không vui chứ".
"Đương nhiên không phải". Liễu Thi nhanh chóng ngẩng đầu trả lời, Diệp Tiêu Nhiên kéo lên ý cười nhợt nhạt, đã không còn đạm mạc như lúc đối mặt với Nghiêm Văn Khâm. "Cô có vẻ có tâm sự?".
Liễu Thi há miệng muốn nói lại thôi.
"Nói đi".
"Kiêu tỷ, tôi đã quen ở bên cạnh cô, thật sự không thích hợp làm người quản lý". Liễu Thi rốt cuộc nói ra suy nghĩ của mình, chờ Diệp Tiêu Nhiên có thể hiểu được ý đồ của mình.
Diệp Tiêu Nhiên nâng ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Tôi không tin người khác, giao cho cô tôi mới yên tâm, nhưng nếu cô thật sự không được thì tôi có thể tự mình làm".
Ngắn gọn mấy câu lại nói đến Liễu Thi không thể nói gì, làm sao lại nhẫn tâm nhắc lại chuyện này, vì cô phân ưu vốn là chuyện nàng nên làm. Lời của Diệp Tiêu Nhiên lại khiến nàng có chút hổ thẹn, chẳng lẽ nói nàng chỉ có thể làm vệ sĩ, không thể chia sẻ nhiều hơn? Thân thủ tốt thì tốn chút tiền chỗ nào mà không thuê được, còn cần mình hay sao?
Cô tín nhiệm mình như vậy, Niên Thiếu Dương còn có thể đảm nhiệm trọng trách công ty lớn hơn, nàng chỉ muốn quản mười cái hội sở mà đã ăn không tiêu? Không khỏi uổng công mấy năm nay Diệp Tiêu Nhiên bồi dưỡng đi.
"Tôi sẽ hết sức, Kiêu tỷ cứ yên tâm". Liễu Thi ngữ khí trở nên cực kì chắc chắn, Diệp Tiêu Nhiên vừa lòng gật gật đầu, buông ly rượu, vỗ nhẹ bả vai Liễu Thi. "Làm cho tốt", nói xong liền đi.
Ra đến bãi đỗ xe Phong Trì thì phát hiện chiếc xe dừng bên cạnh xe của mình đúng là xe của Nghiêm Văn Khâm, mà nàng lúc này đang đứng trong gió, mỗi một hơi thở ra đều mang theo hàn ý. Diệp Tiêu Nhiên dừng bước nhìn nàng, nàng giống như một mực chờ cô, hai tay ôm ngực, đứng ở chỗ kia đi qua đi lại, mãi cho đến khi thấy Diệp Tiêu Nhiên mới dừng lại, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng cô.
"Trời lạnh, thân thể của chị mới hồi phục, về sớm một chút nghỉ ngơi đi". Diệp Tiêu Nhiên cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nàng, nàng có chút hưng phần đi lên vài bước, trên mặt vẫn luôn lộ ý cười.
"Tôi, tôi thật có lỗi, tôi không nhớ rõ chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết em nhất định là bạn rất tốt của tôi, rất quan tâm tôi, đúng hay không?". Nghiêm Văn Khâm khi nói chuyện thì nhớ đến mấy bài báo ở thư phòng.
Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu.
"Chúng ta lúc trước đã xảy ra chuyện gì không thoải mái sao?". Nghiêm Văn Khâm muốn hỏi chuyện vụ án kia, so với hỏi thăm người khác thì nàng càng muốn nghe chính miệng cô nói, nàng biết nàng uyển chuyển hỏi như vậy Diệp Tiêu Nhiên nhất định nghe hiểu.
Nhưng mà cô vẫn một mực bình tĩnh như cũ nói: "Chúng ta trước đây cũng có rất nhiều chuyện không vui vẻ".
"Vui hay không vui đều đã là quá khứ, quan trọng là........ bây giờ cùng tương lai". Diệp Tiêu Nhiên nói xong mở cửa xe, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái. "Chúc mừng chị khang phục", nói xong liền ngồi vào xe, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Nghiêm Văn Khâm.
"Cám ơn~~". Nhìn theo đuôi xe của cô, Nghiêm Văn Khâm thật sâu thở dài một hơi.
Nàng không biết, Diệp Tiêu Nhiên vẫn luôn nhìn thân ảnh của nàng qua gương chiếu hậu, gió lạnh đêm tối như thanh kiếm sắc bén cắt trên thân thể cô, nhưng lại đau trong lòng cô.
Tác giả :
Cẩm Phong