Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh
Chương 45
“Rất nhanh."
Rất nhanh.
Nhanh.
Cái rắm ấy! Vốn là chẳng nhanh lắm, nhưng Tiết Tiểu Tần chưa ăn điểm tâm lại bị mất cái bánh gato yêu dấu, còn bị tên bệnh thần kinh Hoắc tiên sinh lôi kéo vận động kịch liệt, cô sắp đói thành rắm rồi!
Vất vả ăn được một chút lấp bụng, Tiết Tiểu Tần không chịu ăn nữa, cứ quấn lấy Hoắc Lương đòi anh dẫn cô đi mua bánh gato. Không mua bánh gato, không ăn cơm! Cô chính là cô gái có khí tiết, có kiên trì!
Hoắc Lương bị cô giày vò, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Anh ôm cô, hai người cùng đi tắm rửa thay quần áo mới. Lúc này, anh mới nắm tay Tiết Tiểu Tần cùng ra khỏi cửa. Vừa chờ thang máy, vừa giáo dục Tiết Tiểu Tần: “Lần sau trước khi mở cửa, em phải nhìn cho kĩ xem người ở bên ngoài là ai. Lỡ như người ở ngoài không phải anh mà là kẻ xấu thì sao? Nhớ chưa?"
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn trả lời: “Nhớ ạ."
Hoắc Lương hài lòng gật đầu, nắm tay Tiết Tiểu Tần cùng vào thang máy. Trong thang máy còn có một đôi tình lữ khác cũng tay nắm tay, cả hành trình Hoắc Lương đều xem người ta là không khí, liếc mắt nhìn một cái cũng lười.
Người như Hoắc Lương, ánh mắt anh sinh ra vì Tiết Tiểu Tần, ngôn ngữ cũng xuất hiện vì cô, lãng mạn hay si tình đều chỉ thuộc về một mình cô. Có lúc, không hiểu phong tình khiến người ta bóp cổ tay thở dài, có lúc, lãng mạn đến mức làm cho người khác phải ngưỡng mộ.
Lái xe đến tiệm bánh gato, Hoắc Lương vừa sờ túi liền lúng túng… Anh… Không có mang theo tiền.
Mặc dù bây giờ anh đã có thói quen mang vài tờ tiền mặt trên người, nhưng hồi sáng đi làm về anh mua bánh gato và hoa hết sạch rồi. Cho nên… cuối cùng… vẫn là Tiết Tiểu Tần tự bỏ tiền mua bánh gato cho mình.
Trong lúc chờ nhân viên cửa hàng đóng gói hộp bánh, Tiết Tiểu Tần thuận tay lướt weibo, thấy một người hâm mộ vô cùng ‘hiểm độc’ nói: Vừa khéo cô có thể chơi cosplay công nhân điện nước với Hoắc tiên sinh nhớ!!! Chao ôi! Ngẫm lại thiệt là khiến người ta kích động!!!!!!!!!!!!
Giây phút này, Tiết Tiểu Tần rất muốn lôi người kia ra hắc…
Cầm túi giấy trong tay, Tiết Tiểu Tần kéo tay Hoắc Lương ra chỗ đậu xe ngoài tiệm bánh, vừa hay chạm mặt viện trưởng.
Không biết sao ông viện trưởng vừa thấy Hoắc Lương thì hai mắt sáng lên, trước lên tiếng chào Tiết Tiểu Tần, sau lại ân cần hỏi han cô vài câu. Hoắc Lương hoàn toàn mặc kệ ông.
Chào hỏi xong thì tiến vào đề tài chính, viện trưởng quay qua nói với Hoắc Lương: “Bác sĩ Hoắc, chuyện là thế này, tôi nghe bạn bè ở bệnh viện khác nói, hiện tại có người đang tìm kiếm anh ở từng bệnh viện đó."
“Tìm tôi?" Hoắc Lương hỏi: “Ai?"
“Không biết, chỉ biết người kia họ Kỷ." Viện trưởng nói: “Người muốn tìm anh là một phụ nữ trung niên, nhìn có vẻ rất nóng ruột. Tôi nhờ người hỏi thăm giúp thì biết trong nhà bà ta có người bị bệnh nặng. Chỉ có anh mới có thể cứu được, nên bà ta vội vã tìm anh ở khắp nơi. Hình như bà ta không phải người ở Bắc Kinh, mà đặc biệt từ Thượng Hải bay qua đấy. Nghe nói anh ở Mỹ, bà ta còn cố tình đi qua Mỹ mấy chuyến, về sau mới biết anh đã về nước và định cư ở Bắc Kinh nhưng không biết anh làm việc ở bệnh viện nào. Vì vậy, bà ta buộc lòng phải đi tìm từng bệnh viện một. Anh có muốn tôi giúp anh liên lạc với bà ta hay không? Nhìn hoàn cảnh bà ta rất tội nghiệp, nghe đâu đứa trẻ kia bị bệnh rất nhiều năm, trị không hết."
Ánh mắt của Hoắc Lương rất kì quái, ngay cả Tiết Tiểu Tần cũng không biết hình dung như thế nào. Anh hỏi viện trưởng: “Có hỏi thăm là bệnh gì hay không?"
Viện trưởng lắc đầu: “Bọn họ không nói, hỏi cũng chẳng trả lời. Anh có muốn hay không —— “
“Không." Hoắc Lương thản nhiên từ chối: “Làm phiền viện trưởng giúp tôi nói với các bệnh viện khác, nếu có người đến nghe ngóng tin tức của tôi, ông cứ nói là không biết gì hết, cũng chưa từng thấy tôi. Nếu bọn họ tìm tới đây, làm phiền viện trưởng từ chối giúp tôi. Bằng không, tôi cũng không ngại rời khỏi bệnh viện."
Anh nghiêm túc chứ không phải đe dọa, giống như chỉ thông báo cho viện trưởng biết một sự thật có thể xảy ra. Viện trưởng lập tức đồng ý, hơn nữa ông còn cam đoan với anh sẽ không để những người đó tìm tới tận cửa. Thật ra, ông cảm thấy gia đình bọn họ rất đáng thương, nghĩ có thể giúp được bao nhiêu thì giúp. Dẫu sao thì tài năng chữa bệnh của Hoắc Lương đã rõ như ban ngày, khỏi cần chứng minh.
Hơn nữa, công việc hiện tại của Hoắc Lương rất nhẹ nhàng, chỉ khi gặp ca nào có độ khó cao mà các bác sĩ khác không làm được hoặc không chắc sẽ phẩu thuật thành công, viện trưởng mới gọi điện thoại cho Hoắc Lương. Về phần vì sao Hoắc Lương không muốn người khác biết hành tung của mình, không muốn để những người đó tìm được, viện trưởng không hỏi nhiều. Từ xưa tới giờ, ông không phải loại người tò mò nhiều chuyện, vả lại, giữ Hoắc Lương ở lại bệnh viện mới là điều quan trọng nhất nhưng thứ khác đều là mây bay. Cho dù Hoắc Lương có bắt ông ngày ngày phải quỳ xuống lau giày cho anh ta, ông cũng bằng lòng!
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Lương không tốt, Tiết Tiểu Tần chủ động nói chuyện với viện trưởng, vừa cám ơn vừa chào tạm biệt ông. Chờ ông viện trường đi rồi, Tiết Tiểu Tần mới lo lắng nhìn Hoắc Lương. Trên nét mặt anh không chút thay đổi dường như có một tia không nhịn được.
Tiết Tiểu Tần cẩn thận hỏi: “Chồng à, anh sao thế?"
“Không sao." Hoắc Lương hôn cô một cái, mở cửa xe và cài dây an toàn giúp cô rồi mới tự mình ngồi vào ghế lái. Nhưng Tiết Tiểu Tần không cảm thấy như vậy, cô nhíu mày: “Chồng à, không phải chúng ta đã nói phải thẳng thắn với nhau hay sao? Anh lại có chuyện giấu em đúng không?"
Hoắc Lương ngẩn người một xíu, rồi nói: “Anh không có gạt em."
“Vậy biểu cảm vừa rồi của anh là thế nào hả? Anh đừng hòng gạt em!" Bây giờ, ánh mắt Tiết Tiểu Tần rất sắc bén, Hoắc Lương hiểu cô, cô cũng hiểu rõ anh: “Có phải anh biết người đang tìm anh là ai hay không?"
“Chỉ là suy đoán thôi, anh không dám khẳng định." Giọng anh hờ hững: “Có lẽ là mẹ anh."
Mẹ của Hoắc Lương? Người phụ nữ bỏ rơi anh lúc anh năm tuổi, người từng nhốt anh trong nhà vệ sinh suốt ba ngày ba đêm? Cái người phụ nữ sinh con nhưng không bảo vệ, chăm sóc, thậm chí vì sợ ông chồng say xỉn đánh đập mà đẩy con ra chịu đòn đó ư? Tiết Tiểu Tần cả kinh: “Sao có thể bà ta?"
Mấy hôm trước, Hoắc Lương nhận được bưu phẩm từ thầy hướng dẫn ở bên Mỹ gởi qua, nói là có người phụ nữ tự xưng là mẹ của anh tìm anh, xin địa chỉ của anh. Thế nhưng thầy hướng dẫn không cho, đuổi bà ta rời đi. Bởi vì ông không biết Hoắc Lương có quan hệ như thế nào với bà ta, nên ông gửi bưu phẩm kể rõ mọi chuyện cho anh biết.
Tiết Tiểu Tần nghe xong chỉ nở nụ cười: “Nghe có vẻ như bà ta muốn tìm anh làm giải phẫu."
“Không phải."
“Không phải gì?" Tiết Tiểu Tần không hiểu: “Làm sao anh biết không phải?"
“Trên thế giới này, bác sĩ có tiếng tăm nhiều vô số kể, thầy hướng dẫn của anh cũng là một bác sĩ nổi tiếng. Dù cho thuật chữa bệnh của ông không bằng anh, cũng tuyệt đối không có người gặp ông ấy mà không đưa hồ sơ bệnh án của bệnh nhân nhờ ông ấy phân tích, mà chỉ kiên trì muốn tìm anh. Càng miễn bàn từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng nói bệnh nhân mắc bệnh gì, lại khẳng định chỉ có anh mới cứu được." Vẻ mặt Hoắc Lương vô cùng lạnh nhạt: “Đoán chừng là có âm mưu khác."
Tiết Tiểu Tần cũng lo lắng: “Anh nói đúng. Hai mươi mấy năm không liên lạc, không xuất hiện, vừa xuất hiện liền đòi gặp anh cho bằng được, chắc chắn là có mục đích!" Cô cầm tay anh: “Em sẽ ở bên cạnh anh, chồng nè, anh đừng buồn nữa."
Hoắc Lương trở tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng nhẹ nhàng hôn một cái: “Anh không có buồn rầu gì hết, em quên rồi sao, anh là người bẩm sinh thiếu hụt về mặt nhận biết tình cảm. Đối với bọn họ, anh không có một chút cảm giác quyến luyến, tự nhiên sẽ không tiếc nuối, càng không cảm thấy đau lòng. Hiện giờ, anh chỉ phiền chán, không hi vọng bà ta xuất hiện trong cuộc sống của anh."
Không có ai hi vọng cuộc sống vốn ngăn nắp, sạch sẽ của bản thân bỗng xuất hiện một vết nhơ.
Đối với Hoắc Lương, mẹ của anh chính là vết nhơ, một vết nhơ hèn nhát, ích kỉ.
Tiết Tiểu Tần gật đầu, thầm nghĩ, nếu bọn họ dám xuất hiện, cô nhất định đánh bọn họ một trận tơi bời hoa lá. ( Ó ^ Ò)
Ngày thường, Tiết Tiểu Tần hay xem tin tức này nọ, nghe thấy rất nhiều tin về các bậc cha mẹ cầm thú. Cô vẫn không hiểu nổi tại sao trên thế giới này lại có những loại người như vậy? Bọn họ sinh con nhưng lại không chịu trách nhiệm, đánh đập, mắng nhiếc, giày xéo, thậm chí là ngược đãi… Những chuyện này khiến cho Tiết Tiểu Tần cảm thấy không rét mà run. Cha mẹ vốn là người anh hùng của những đứa con, lúc con cái lo lắng sợ hãi cha mẹ sẽ là cảng tránh gió, là hậu thuẫn duy nhất để con cái trở nên kiên cường.
Gia đình chính là tốt đẹp như thế đó! Ấy vậy mà trên đời này có vài người không xứng đáng làm cha làm mẹ.
Từ nhỏ, Tiết Tiểu Tần được sinh ra trong gia có ba mẹ hiền lành, ba mẹ đều yêu thương cô, xem cô là hòn ngọc quý mà nâng trên tay. Bởi vì được yêu thương, nên cô học được cách để yêu thương mọi người, đây đều là ba Tiết mẹ Tiết dạy cho cô. Có lẽ, Tiết Tiểu Tần có chút khuyết điểm, nhưng cô biết phân biệt phải trái, chưa từng phạm phải lỗi lầm.
Hiện tại, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại chưa thỏa thuận với Hoắc Lương xong, nên tạm thời cô chưa có ý định sinh con. Thế nhưng nếu có một ngày, Tiết Tiểu Tần nói là nếu như… Cô chuẩn bị xong tâm lý làm mẹ, cô và Hoắc Lương sẽ có con, vậy thì cô sẽ cố gắng nghiêm túc học tập để làm người mẹ tốt, dốc hết tất cả tình yêu thương dành cho con của mình.
Còn mẹ của Hoắc Lương.
Tiết Tiểu Tần chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng nếu cô là bà ta, cô tuyệt đối không bao giờ đối xử với Hoắc Lương như thế.
Bởi vì đó đơn thuần nhưng là việc làm tàn nhẫn đến cực điểm. Nghĩ tới đây, Tiết Tiểu Tần lặng lẽ nắm một ngón tay của Hoắc Lương, chờ khi anh quay qua nhìn mình, cô liền nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Trong mắt Hoắc Lương cũng tràn ngập ý cười. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng đối phương sẽ tìm được mình, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể tìm được. Viện trưởng giao tiếp rộng, chỉ cần ông mở miệng sẽ không có người tiết lộ tin tức của anh. Bắc Kinh có rất nhiều bệnh viện, thông tin lý lịch của bác sĩ đều được bảo vệ. Cho nên, nếu đối phương muốn tìm anh, cứ từ từ mà tìm.
Rất nhanh.
Nhanh.
Cái rắm ấy! Vốn là chẳng nhanh lắm, nhưng Tiết Tiểu Tần chưa ăn điểm tâm lại bị mất cái bánh gato yêu dấu, còn bị tên bệnh thần kinh Hoắc tiên sinh lôi kéo vận động kịch liệt, cô sắp đói thành rắm rồi!
Vất vả ăn được một chút lấp bụng, Tiết Tiểu Tần không chịu ăn nữa, cứ quấn lấy Hoắc Lương đòi anh dẫn cô đi mua bánh gato. Không mua bánh gato, không ăn cơm! Cô chính là cô gái có khí tiết, có kiên trì!
Hoắc Lương bị cô giày vò, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Anh ôm cô, hai người cùng đi tắm rửa thay quần áo mới. Lúc này, anh mới nắm tay Tiết Tiểu Tần cùng ra khỏi cửa. Vừa chờ thang máy, vừa giáo dục Tiết Tiểu Tần: “Lần sau trước khi mở cửa, em phải nhìn cho kĩ xem người ở bên ngoài là ai. Lỡ như người ở ngoài không phải anh mà là kẻ xấu thì sao? Nhớ chưa?"
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn trả lời: “Nhớ ạ."
Hoắc Lương hài lòng gật đầu, nắm tay Tiết Tiểu Tần cùng vào thang máy. Trong thang máy còn có một đôi tình lữ khác cũng tay nắm tay, cả hành trình Hoắc Lương đều xem người ta là không khí, liếc mắt nhìn một cái cũng lười.
Người như Hoắc Lương, ánh mắt anh sinh ra vì Tiết Tiểu Tần, ngôn ngữ cũng xuất hiện vì cô, lãng mạn hay si tình đều chỉ thuộc về một mình cô. Có lúc, không hiểu phong tình khiến người ta bóp cổ tay thở dài, có lúc, lãng mạn đến mức làm cho người khác phải ngưỡng mộ.
Lái xe đến tiệm bánh gato, Hoắc Lương vừa sờ túi liền lúng túng… Anh… Không có mang theo tiền.
Mặc dù bây giờ anh đã có thói quen mang vài tờ tiền mặt trên người, nhưng hồi sáng đi làm về anh mua bánh gato và hoa hết sạch rồi. Cho nên… cuối cùng… vẫn là Tiết Tiểu Tần tự bỏ tiền mua bánh gato cho mình.
Trong lúc chờ nhân viên cửa hàng đóng gói hộp bánh, Tiết Tiểu Tần thuận tay lướt weibo, thấy một người hâm mộ vô cùng ‘hiểm độc’ nói: Vừa khéo cô có thể chơi cosplay công nhân điện nước với Hoắc tiên sinh nhớ!!! Chao ôi! Ngẫm lại thiệt là khiến người ta kích động!!!!!!!!!!!!
Giây phút này, Tiết Tiểu Tần rất muốn lôi người kia ra hắc…
Cầm túi giấy trong tay, Tiết Tiểu Tần kéo tay Hoắc Lương ra chỗ đậu xe ngoài tiệm bánh, vừa hay chạm mặt viện trưởng.
Không biết sao ông viện trưởng vừa thấy Hoắc Lương thì hai mắt sáng lên, trước lên tiếng chào Tiết Tiểu Tần, sau lại ân cần hỏi han cô vài câu. Hoắc Lương hoàn toàn mặc kệ ông.
Chào hỏi xong thì tiến vào đề tài chính, viện trưởng quay qua nói với Hoắc Lương: “Bác sĩ Hoắc, chuyện là thế này, tôi nghe bạn bè ở bệnh viện khác nói, hiện tại có người đang tìm kiếm anh ở từng bệnh viện đó."
“Tìm tôi?" Hoắc Lương hỏi: “Ai?"
“Không biết, chỉ biết người kia họ Kỷ." Viện trưởng nói: “Người muốn tìm anh là một phụ nữ trung niên, nhìn có vẻ rất nóng ruột. Tôi nhờ người hỏi thăm giúp thì biết trong nhà bà ta có người bị bệnh nặng. Chỉ có anh mới có thể cứu được, nên bà ta vội vã tìm anh ở khắp nơi. Hình như bà ta không phải người ở Bắc Kinh, mà đặc biệt từ Thượng Hải bay qua đấy. Nghe nói anh ở Mỹ, bà ta còn cố tình đi qua Mỹ mấy chuyến, về sau mới biết anh đã về nước và định cư ở Bắc Kinh nhưng không biết anh làm việc ở bệnh viện nào. Vì vậy, bà ta buộc lòng phải đi tìm từng bệnh viện một. Anh có muốn tôi giúp anh liên lạc với bà ta hay không? Nhìn hoàn cảnh bà ta rất tội nghiệp, nghe đâu đứa trẻ kia bị bệnh rất nhiều năm, trị không hết."
Ánh mắt của Hoắc Lương rất kì quái, ngay cả Tiết Tiểu Tần cũng không biết hình dung như thế nào. Anh hỏi viện trưởng: “Có hỏi thăm là bệnh gì hay không?"
Viện trưởng lắc đầu: “Bọn họ không nói, hỏi cũng chẳng trả lời. Anh có muốn hay không —— “
“Không." Hoắc Lương thản nhiên từ chối: “Làm phiền viện trưởng giúp tôi nói với các bệnh viện khác, nếu có người đến nghe ngóng tin tức của tôi, ông cứ nói là không biết gì hết, cũng chưa từng thấy tôi. Nếu bọn họ tìm tới đây, làm phiền viện trưởng từ chối giúp tôi. Bằng không, tôi cũng không ngại rời khỏi bệnh viện."
Anh nghiêm túc chứ không phải đe dọa, giống như chỉ thông báo cho viện trưởng biết một sự thật có thể xảy ra. Viện trưởng lập tức đồng ý, hơn nữa ông còn cam đoan với anh sẽ không để những người đó tìm tới tận cửa. Thật ra, ông cảm thấy gia đình bọn họ rất đáng thương, nghĩ có thể giúp được bao nhiêu thì giúp. Dẫu sao thì tài năng chữa bệnh của Hoắc Lương đã rõ như ban ngày, khỏi cần chứng minh.
Hơn nữa, công việc hiện tại của Hoắc Lương rất nhẹ nhàng, chỉ khi gặp ca nào có độ khó cao mà các bác sĩ khác không làm được hoặc không chắc sẽ phẩu thuật thành công, viện trưởng mới gọi điện thoại cho Hoắc Lương. Về phần vì sao Hoắc Lương không muốn người khác biết hành tung của mình, không muốn để những người đó tìm được, viện trưởng không hỏi nhiều. Từ xưa tới giờ, ông không phải loại người tò mò nhiều chuyện, vả lại, giữ Hoắc Lương ở lại bệnh viện mới là điều quan trọng nhất nhưng thứ khác đều là mây bay. Cho dù Hoắc Lương có bắt ông ngày ngày phải quỳ xuống lau giày cho anh ta, ông cũng bằng lòng!
Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Lương không tốt, Tiết Tiểu Tần chủ động nói chuyện với viện trưởng, vừa cám ơn vừa chào tạm biệt ông. Chờ ông viện trường đi rồi, Tiết Tiểu Tần mới lo lắng nhìn Hoắc Lương. Trên nét mặt anh không chút thay đổi dường như có một tia không nhịn được.
Tiết Tiểu Tần cẩn thận hỏi: “Chồng à, anh sao thế?"
“Không sao." Hoắc Lương hôn cô một cái, mở cửa xe và cài dây an toàn giúp cô rồi mới tự mình ngồi vào ghế lái. Nhưng Tiết Tiểu Tần không cảm thấy như vậy, cô nhíu mày: “Chồng à, không phải chúng ta đã nói phải thẳng thắn với nhau hay sao? Anh lại có chuyện giấu em đúng không?"
Hoắc Lương ngẩn người một xíu, rồi nói: “Anh không có gạt em."
“Vậy biểu cảm vừa rồi của anh là thế nào hả? Anh đừng hòng gạt em!" Bây giờ, ánh mắt Tiết Tiểu Tần rất sắc bén, Hoắc Lương hiểu cô, cô cũng hiểu rõ anh: “Có phải anh biết người đang tìm anh là ai hay không?"
“Chỉ là suy đoán thôi, anh không dám khẳng định." Giọng anh hờ hững: “Có lẽ là mẹ anh."
Mẹ của Hoắc Lương? Người phụ nữ bỏ rơi anh lúc anh năm tuổi, người từng nhốt anh trong nhà vệ sinh suốt ba ngày ba đêm? Cái người phụ nữ sinh con nhưng không bảo vệ, chăm sóc, thậm chí vì sợ ông chồng say xỉn đánh đập mà đẩy con ra chịu đòn đó ư? Tiết Tiểu Tần cả kinh: “Sao có thể bà ta?"
Mấy hôm trước, Hoắc Lương nhận được bưu phẩm từ thầy hướng dẫn ở bên Mỹ gởi qua, nói là có người phụ nữ tự xưng là mẹ của anh tìm anh, xin địa chỉ của anh. Thế nhưng thầy hướng dẫn không cho, đuổi bà ta rời đi. Bởi vì ông không biết Hoắc Lương có quan hệ như thế nào với bà ta, nên ông gửi bưu phẩm kể rõ mọi chuyện cho anh biết.
Tiết Tiểu Tần nghe xong chỉ nở nụ cười: “Nghe có vẻ như bà ta muốn tìm anh làm giải phẫu."
“Không phải."
“Không phải gì?" Tiết Tiểu Tần không hiểu: “Làm sao anh biết không phải?"
“Trên thế giới này, bác sĩ có tiếng tăm nhiều vô số kể, thầy hướng dẫn của anh cũng là một bác sĩ nổi tiếng. Dù cho thuật chữa bệnh của ông không bằng anh, cũng tuyệt đối không có người gặp ông ấy mà không đưa hồ sơ bệnh án của bệnh nhân nhờ ông ấy phân tích, mà chỉ kiên trì muốn tìm anh. Càng miễn bàn từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng nói bệnh nhân mắc bệnh gì, lại khẳng định chỉ có anh mới cứu được." Vẻ mặt Hoắc Lương vô cùng lạnh nhạt: “Đoán chừng là có âm mưu khác."
Tiết Tiểu Tần cũng lo lắng: “Anh nói đúng. Hai mươi mấy năm không liên lạc, không xuất hiện, vừa xuất hiện liền đòi gặp anh cho bằng được, chắc chắn là có mục đích!" Cô cầm tay anh: “Em sẽ ở bên cạnh anh, chồng nè, anh đừng buồn nữa."
Hoắc Lương trở tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng nhẹ nhàng hôn một cái: “Anh không có buồn rầu gì hết, em quên rồi sao, anh là người bẩm sinh thiếu hụt về mặt nhận biết tình cảm. Đối với bọn họ, anh không có một chút cảm giác quyến luyến, tự nhiên sẽ không tiếc nuối, càng không cảm thấy đau lòng. Hiện giờ, anh chỉ phiền chán, không hi vọng bà ta xuất hiện trong cuộc sống của anh."
Không có ai hi vọng cuộc sống vốn ngăn nắp, sạch sẽ của bản thân bỗng xuất hiện một vết nhơ.
Đối với Hoắc Lương, mẹ của anh chính là vết nhơ, một vết nhơ hèn nhát, ích kỉ.
Tiết Tiểu Tần gật đầu, thầm nghĩ, nếu bọn họ dám xuất hiện, cô nhất định đánh bọn họ một trận tơi bời hoa lá. ( Ó ^ Ò)
Ngày thường, Tiết Tiểu Tần hay xem tin tức này nọ, nghe thấy rất nhiều tin về các bậc cha mẹ cầm thú. Cô vẫn không hiểu nổi tại sao trên thế giới này lại có những loại người như vậy? Bọn họ sinh con nhưng lại không chịu trách nhiệm, đánh đập, mắng nhiếc, giày xéo, thậm chí là ngược đãi… Những chuyện này khiến cho Tiết Tiểu Tần cảm thấy không rét mà run. Cha mẹ vốn là người anh hùng của những đứa con, lúc con cái lo lắng sợ hãi cha mẹ sẽ là cảng tránh gió, là hậu thuẫn duy nhất để con cái trở nên kiên cường.
Gia đình chính là tốt đẹp như thế đó! Ấy vậy mà trên đời này có vài người không xứng đáng làm cha làm mẹ.
Từ nhỏ, Tiết Tiểu Tần được sinh ra trong gia có ba mẹ hiền lành, ba mẹ đều yêu thương cô, xem cô là hòn ngọc quý mà nâng trên tay. Bởi vì được yêu thương, nên cô học được cách để yêu thương mọi người, đây đều là ba Tiết mẹ Tiết dạy cho cô. Có lẽ, Tiết Tiểu Tần có chút khuyết điểm, nhưng cô biết phân biệt phải trái, chưa từng phạm phải lỗi lầm.
Hiện tại, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại chưa thỏa thuận với Hoắc Lương xong, nên tạm thời cô chưa có ý định sinh con. Thế nhưng nếu có một ngày, Tiết Tiểu Tần nói là nếu như… Cô chuẩn bị xong tâm lý làm mẹ, cô và Hoắc Lương sẽ có con, vậy thì cô sẽ cố gắng nghiêm túc học tập để làm người mẹ tốt, dốc hết tất cả tình yêu thương dành cho con của mình.
Còn mẹ của Hoắc Lương.
Tiết Tiểu Tần chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng nếu cô là bà ta, cô tuyệt đối không bao giờ đối xử với Hoắc Lương như thế.
Bởi vì đó đơn thuần nhưng là việc làm tàn nhẫn đến cực điểm. Nghĩ tới đây, Tiết Tiểu Tần lặng lẽ nắm một ngón tay của Hoắc Lương, chờ khi anh quay qua nhìn mình, cô liền nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Trong mắt Hoắc Lương cũng tràn ngập ý cười. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng đối phương sẽ tìm được mình, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể tìm được. Viện trưởng giao tiếp rộng, chỉ cần ông mở miệng sẽ không có người tiết lộ tin tức của anh. Bắc Kinh có rất nhiều bệnh viện, thông tin lý lịch của bác sĩ đều được bảo vệ. Cho nên, nếu đối phương muốn tìm anh, cứ từ từ mà tìm.
Tác giả :
Ai Lam