Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 13

Hoắc Lương phát hiện thái độ của Tiết Tiểu Tần đối với anh có chút khác thường. Ngày trước, cô luôn có phần lạnh nhạt. Sau khi hai người kết hôn, anh vẫn cảm giác cô có chút xa cách. Nhưng bây giờ cô không như thế, cô làm cho anh nghĩ… Cô đã thích anh.

Cô bộc lộ con người thật ra trước mặt anh, hùng hồn biểu đạt sự yêu thích của cô dành cho anh. Việc này khiến Hoắc Lương hết sức hưởng thụ, mừng rỡ như điên. Đương nhiên, trên mặt anh vẫn không có cảm xúc gì.

Tiết Tiểu Tần mở rộng trái tim mình, đồng thời, cô cũng cảm nhận được Hoắc Lương thích cô bao nhiêu? Có lẽ cách nói này quá ngang, nhưng nếu bạn là Tiết Tiểu Tần, bạn hoàn toàn hiểu được cảm nhận của cô ấy.

Vì sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ đến thế chứ? Mọi chuyện của cô đều được anh sắp xếp tốt. Hơn nữa, từ lúc Tiết Tiểu Tần đối mặt thổ lộ với anh, những hành vi và bí mật nhỏ quái gở của Hoắc Lương hoàn toàn biến mất!

Mặc dù anh vẫn ít nói và lạnh lùng như trước, nhưng anh đối xử với Tiết Tiểu Tần rất dịu dàng, săn sóc. Có thể gọi là cầu được ước thấy, nói gì nghe đó. Nếu như Tiết Tiểu Tần muốn lên trời, Hoắc Lương sẽ ngồi xổm xuống làm bậc thang cho cô đi lên.

Vì có thời gian ba tháng hưởng tuần trăng mật, cho nên Tiết Tiểu Tần muốn được đi chơi. Cô đăng thông báo tạm nghỉ đăng bài viết mới trên weibo, không có gì quan trọng hơn ông xã, cục cưng đi hưởng tuần trăng mật đây!

Cũng chỉ có thời điểm này, cô mới cảm nhận được tình yêu lặng lẽ của các fans dành cho cô.

Nhưng cuối cùng, bọn họ không ra ngoài được. Bởi vì, Hoắc Lương không thích đi ra ngoài, còn Tiết Tiểu Tần chân vừa ra khỏi cửa liền rụt trở về… Coi như xong, thời tiết này quá kinh khủng, trời còn chưa vào đông đã đóng băng người ta thành bộ dạng quỷ này rồi. Cô tiếp tục làm tổ trong nhà thôi.

Tóm lại, Hoắc Lương đã hứa sau này sẽ đền bù cho cô.

Tuy rằng Tiết Tiểu Tần muốn đi chơi, nhưng cô không tha thiết lắm. Trước khi gặp Hoắc Lương, bình thường cô muốn đi du lịch liền đi, cô đi gần hết khắp nẻo Thần Châu(*) rồi. Hoắc Lương đề nghị ra nước ngoài, Tiết Tiểu Tần nghiêm khắc cự tuyệt.

(*) Chỉ Trung Quốc.

Tính tình cô rất trạch. Hơn nữa, ở chung một chỗ với Hoắc Lương thú vị hơn ra ngoài chơi rất nhiều.

Thế nhưng, Hoắc Lương đang nghỉ phép nhưng vẫn có nhiều ca giải phẫu lớn cần anh thực hiện, anh đã sớm tắt số di động dành riêng cho công việc. Anh cố tình mua căn nhà hiện tại làm phòng tân hôn của hai người, nói cách khác, trừ khi anh chủ động hiến thân, nếu không không ai biết được anh đang ở chỗ nào.

Anh không muốn làm gì hết, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tiết Tiểu Tần.

Nói thật, anh chẳng muốn đi đâu hết, ngoài trừ nhà mình. Tâm nguyện tốt đẹp nhất của anh chính là cùng Tiết Tiểu Tần dựa vào nhau, cùng trôi qua những ngày hạnh phúc đơn giản. Anh hi vọng thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Anh không thích thế giới này, nếu không phải vẫn còn ánh sáng tồn tại Hoắc Lương nghĩ, anh sẽ không trở thành bác sĩ ngoại khoa cứu người. Linh hồn của anh bị bóng tối cắn nuốt trở thành con người cực đoa, hung ác đến đáng sợ.

Lúc anh kết hôn không có nói cho nhiều người biết nhưng vì tập tục địa phương, Hoắc Lương nhờ người nhà bệnh nhân đảm nhận vai trò người nhà chú rể. Cho nên, anh không nghĩ rằng bọn họ sẽ ‘bán đứng’ anh, nói cho viện trưởng biết anh kết hôn, còn dẫn viện trưởng đến nhà Tiết Tiểu Tần.

Cho nên, khi nhận được điện thoại của mẹ Tiết, Hoắc Lương có chút kinh ngạc — Mặc dù kinh ngạc, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như trước.

Tiết Tiểu Tần đứng bên cạnh ôm cánh tay anh, vẻ mặt giảo hoạt nghiêng tai nghe ké. Ba phút sau, Hoắc Lương cúp điện thoại, ôm cô vào lòng. Ánh mắt anh lộ vẻ không vui: “Đi."

“Đi đâu?" Tiết Tiểu Tần tò mò hỏi.

“Nhà ba mẹ."

Tiết Tiểu Tần gật đầu, cô rất tò mò về ba mẹ Hoắc Lương. Nhưng Hoắc Lương nói anh không có ba mẹ cũng không bạn bè. Bởi vậy, Tiết Tiểu Tần không hỏi nữa, cô đúng là người phụ nữ biết săn sóc. Tiết Tiểu Tần nhận ra Hoắc Lương không có nhiều tình cảm với ba mẹ mình.

Nhưng sau khi kết hôn, anh liền đổi cách xưng hô với ba mẹ cô, hoàn toàn xem ba mẹ cô thành trưởng bối. Điều này khiến Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất uất ức. Khi một người đàn ông thật lòng thích một người phụ nữ, anh ta sẽ cẩn thận và chu đáo hơn bất kì kẻ nào.

Hai vợ chồng vào thay quần áo rồi về nhà mẹ đẻ. Vừa vào phòng khách, hai người liền thấy ba Tiết mẹ Tiết đang ngồi nói chuyện với viện trưởng cùng người xa lạ mặc âu phục xa xỉ.  Tiết Tiểu Tần liếc nhìn Hoắc Lương, Hoắc Lương mặt không đổi sắc, hỏi: “Ai cho các người đến đây?"

Tiết Tiểu Tần sống lâu như vậy… Lần đầu tiên, cô thấy có người dám nói chuyện như thế với cấp trên của mình. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, Hoắc Lương liền nắm chặt tay cô nhưng ánh mắt vẫn không có thiện ý. Rất dễ nhận ra, anh hoàn toàn không chào đón những người này tới quấy rầy cuộc sống của anh.

Ba Tiết thấy vậy vội vã đứng lên: “Tiểu Tần, lại đây, ba có chuyện muốn nói với con." Dứt lời, ông túm lấy mẹ Tiết: “Bà cũng đi với tôi."

Cứ như vậy, một nhà ba người chừa lại không gian riêng cho Hoắc Lương.

Trước khi rời đi, Tiết Tiểu Tần không quên nhắc nhở Hoắc Lương: “Nói chuyện cho tốt nhé."

Ánh mắt Hoắc Lương hơi dịu xuống, gật đầu với cô. Nhưng khi bóng dáng Tiết Tiểu Tần vừa biến mất, ánh mắt anh lập tức lạnh như băng. Anh đứng trong phòng khách, mắt nhìn xuống viện trưởng: “Ông không nên quấy rầy cuộc sống riêng của tôi."

“Việc này… Bác sĩ Hoắc, tôi không có ý này…"

“Nhưng ông vẫn làm." Giọng nói của Hoắc Lương rất bình thản, đôi mắt dưới cặp kính vàng vô cùng lạnh nhạt xa cách. Anh không muốn nghe bất cứ lời khuyên nào, dù bọn họ có đau khổ hơn nữa anh cũng không quan tâm. Với anh, tình cảm của người khác chính là một gánh nặng, trói buộc, thậm chí còn là phiền phức đáng ghét.

Anh luôn bài xích thế giới này, trừ Tiết Tiểu Tần. Anh luôn cho rằng bọn họ đều ngu như bò, càng phản cảm khi bọn họ đến gần hoặc nói chuyện với anh. Nếu có thể, anh hy vọng trên thế giới này chỉ còn lại anh và Tiết Tiểu Tần. Như vậy, anh sẽ vui vẻ hơn một chút.

Giống như bây giờ, anh nhìn sô pha dưới mông viện trưởng: “Ông làm dơ sô pha của tôi."

Ý thức sở hữu cá nhân của anh ta rất nghiêm trọng, anh đã xem ba Tiết mẹ Tiết là người nhà mình, cho nên dù đây là nhà ba mẹ vợ thì anh cũng cảm thấy hành động của người này là xúc phạm đến anh.

Anh là thiên tài, nhưng phần lớn thiên tài đều là người cổ quái. Đây là lần đầu tiên viện trưởng nhìn thấy Hoắc Lương thô lỗ như thế. Trước kia, Hoắc Lương luôn có mặt ở bệnh viện, có công tác liền làm, mười mấy tiếng không ngủ cũng không sao, cường độ và hiệu suất làm việc cao như một người máy hoàn mỹ. Đó là lí do ông cầu xin mọi người cho ông biết nơi Hoắc Lương đang ở.

Nói ngắn gọn, Hoắc Lương chính là bảng hiệu vàng của bệnh viện của ông.

Người thân của bệnh nhân ngồi im nãy giờ cũng lên tiếng: “Hoắc tiên sinh, là như thế này…"

“Tôi không có hứng thú nghe." Hoắc Lương lạnh giọng cắt đứt: “Cũng không muốn nghe."

Lúc này, Tiết Tiểu Tần cầm ly nước ra, đặt trước mặt Hoắc Lương. Tiết Tiểu Tần ngồi xuống ghế thuận tay kéo Hoắc Lương ngồi xuống ghế luôn. Tuy rằng ba mẹ nói đừng làm phiền Hoắc Lương bàn công việc, nhưng cô luôn cảm thấy không thể để một mình anh đối mặt: “Anh uống chút nước đi."

Hoắc Lương liếc nhìn ly nước, Tiết Tiểu Tần lườm: “Là ly của em, không có dùng chung hết."

Nghe vậy, anh mới chịu vươn tay cầm ly nước uống cho thấm giọng. Từ giây phút Tiết Tiểu Tần xuất hiện, anh lặng lẽ thu hồi khoảng cách từ chối người ngàn dặm. Tuy vẻ mặt vẫn không biểu cảm như trước, nhưng bầu không khí dễ chịu hơn lúc nãy nhiều.

Viện trưởng nhanh chóng chào hỏi với Tiết Tiểu Tần, thuận tiện nhờ Tiết Tiểu Tần giúp khuyên nhủ Hoắc Lương. Phụ nữ thường dễ mềm lòng hơn đàn ông. Nếu có thể ông đã không tới quấy rầy Hoắc Lương, chuyện này không phải chính tay anh phẩu thuật thì không được!

Nhưng trước tiên, Tiết Tiểu Tần hỏi ông chuyện như thế nào.

Chuyện hết sức đơn giản, chính là có một bệnh nhân lớn tuổi muốn giải phẩu cắt bỏ cái bướu sưng. Hệ số khó khăn cao, mức độ nguy hiểm cũng lớn. Quả thật, bác sĩ khác trong khoa cũng có thể làm được, nhưng người nhà của bệnh nhân khăng khăng muốn bác sĩ Hoắc – bác sĩ nổi tiếng của khoa ngoại thực hiện ca giải phẩu này. Viện trưởng bị giày vò đến hết cách, nếu cứ tiếp tục dây dưa bệnh nhân sẽ mất mạng. Cuối cùng, ông quyết định đi tìm Hoắc Lương, hy vọng anh bán một cái nhân tình.

“Bác sĩ khác có thể làm, tại sao cứ bắt buộc Hoắc Lương?" Tiết Tiểu Tần không hiểu: “Chẳng lẽ vì anh ấy nổi tiếng?"

Viện trưởng ho khan một tiếng, nói thật nguyên nhân chủ yếu chính là người nhà bệnh nhân có quan hệ. Bọn họ nhờ cấp trên gây áp lực, nếu ông không đáp ứng… Tóm lại, chuyện như thế có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba… Kéo dài mãi không bao giờ dứt. Không chỉ một mình Hoắc Lương buồn bực, những bác sĩ khác cũng có ý kiến.

Bọn họ có thể làm phẩu thuật, vì sao muốn bác sĩ Hoắc làm bác sĩ mổ chính? Cái này có ý gì? Là bệnh viện coi thường bọn họ hay bệnh nhân không tin tưởng bọn họ?

“Ồ, tồi hiểu rồi!" Tiết Tiểu Tần cũng nhận ra được hàng, đồng hồ trên tay người nhà bệnh nhân ở ghế đối diện cũng hơn một trăm vạn đó! Hoắc Lương nhà cô cũng có vài cái cùng nhãn hiệu!!!

Sau khi kết hôn với Hoắc Lương, tiêu chuẩn sống của Tiết Tiểu Tần trực tiếp bay lên… Bây giờ, đối với hàng hiệu cô quen thuộc như lòng bàn tay. Một cái đồng hồ đeo tay của Hoắc Lương bằng tổng tiền chi tiêu một năm của cô cộng lại.

Cô thật sự không hiểu nổi thế giới của người có tiền.

“Bác sĩ Hoắc, anh xem…"

“Không làm."

Trong lòng viện trưởng cũng hi vọng Hoắc Lương từ chối. Hoắc Lương nổi tiếng cũng có địa vị nhưng tính tình không tốt. Có nhiều chuyện ông ngại không dám nói, nhưng Hoắc Lương thì khác, anh là bác sĩ tài giỏi nổi danh ở nước ngoài. Nếu như anh không chịu nhận, ông cũng không có cách ép buộc? Hơn nữa, ông cũng không thể uy hiếp Hoắc Lương. Nói cho cùng, Hoắc Lương làm bác sĩ thật có lời.

Nhưng không ngờ, người cự tuyệt không phải Hoắc Lương mà là người phụ nữ nhìn có vẻ dễ nói chuyện bên cạnh anh.

Tiết Tiểu Tần nghĩ rất đơn giản: Hoắc Lương không muốn, vậy thì không làm. Nếu chỉ có Hoắc Lương mới làm được, cứu một màng người hơn xây bảy tháp phù đồ. Cô sẽ thử khuyên Hoắc Lương. Thế nhưng xét cho cùng, Hoắc Lương là chồng cô, cô đương nhiên đứng về phía anh. Huống chi, không phải không có người làm mà do người nhà bệnh nhân yêu cầu Hoắc Lương phải làm!!! Không cho người ta hưởng tuần trăng mật hả???

Hoắc Lương liếc nhìn Tiết Tiểu Tần, làm trò hôn môi cô trước mặt mọi người.

Tiết Tiểu Tần đỏ mặt, đẩy anh: “Làm gì vậy."

“Không làm." Hoắc Lương liếc viện trượng: “Nếu sau này ông còn làm phiền người nhà của tôi, tôi sẽ từ chức."

Viện trưởng suýt rơi nước mắt nói cám ơn anh, ông lập tức đứng lên nói với người nhà bệnh nhân: “X tiên sinh, anh cũng thấy đó, tính tình của Hoắc Lương chính là như thế. Chúng ta quay về đi, bệnh tình của cụ nhà không thể kéo dài được nữa. Nếu tiếp tục kéo dài sẽ có chuyện thật đó!"

Vị X tiên sinh thô tục kia tức giận muốn trừng Hoắc Lương, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Lương, gã liền rùng mình.
Tác giả : Ai Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại