Chung Tình 2

Chương 35

Ngôn Cảnh Tắc không chờ Tô Mặc Tu động thủ, đã cực kỳ chủ động mà cởi quần ra: “Cưng ơi, chúng ta vào phòng nha?"

Tô Mặc Tu: “…… Xoay người lại!"

“Em muốn làm gì?" Ngôn Cảnh Tắc cả kinh.

Tô Mặc Tu nói: “Nhìn xem có bớt không."

Hóa ra chỉ là xem bớt?! Này cũng thật quá đáng!

Nhưng mà…… “Sao đột nhiên lại muốn nhìn bớt? Tô Nghiên Thanh nói gì với em?"

"Nói anh và anh ấy có một chân." Tô Mặc Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc: “…… Cái này tuyệt đối không có! Anh trong trong sạch sạch, chỉ có một mình em thôi!"

"Hửm? Anh ấy tới đây nói gì với anh?" Tô Mặc Tu hỏi.

"Cậu ta nói rời khỏi anh vì cậu ta phát hiện mình bị bệnh nan y, sợ anh không tiếp thu được mới có thể rời đi trước, hiện tại muốn nối lại tình xưa với anh."

Sắc mặt Tô Mặc Tu thay đổi.

“Đương nhiên, cục cưng à, anh chỉ yêu em, nên không chút do dự cự tuyệt cậu ta!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ừm." Tô Mặc Tu nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc không biết suy nghĩ cái gì.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Có phải em nên khen thưởng anh một chút không?"

“Anh muốn cái gì?" Tô Mặc Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, tháo mắt kính ra, lộ ra một nụ cười. 

Y rất ít cười, vĩnh viễn đều mang một khuôn mặt lạnh lùng, xuyên thấu qua kính nhìn thế giới này, hiện tại gỡ kính ra, lại còn cười như vậy……

Xuân về hoa nở, muôn hồng nghìn tía.

Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc nói không nên lời.

Tô Mặc Tu lại cười cười, nhìn chằm chằm hai mắt Ngôn Cảnh Tắc: “Anh có muốn nhìn xem trên người em có bớt hay không?" Người này là của y, chỉ có thể là của y!

Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng: “Đi vào phòng!"

Ngôn Cảnh Tắc kiểm tra toàn thân Tô Mặc Tu, xác định trên người Tô Mặc Tu không có bớt.

Nhưng có rất nhiều vết sẹo.

Ngay từ đầu bởi vì ôm được mỹ nhân về nên tâm tình Ngôn Cảnh Tắc rất tốt, nhưng sau đó động tác lại càng ngày càng nhẹ, cũng không còn miệng mồm ba hoa nữa.

Sáng sớm, Tô Mặc Tu thức dậy đã thấy Ngôn Cảnh Tắc ngồi trên giường, nhắm mắt lại không biết suy nghĩ cái gì.

Trên người Ngôn Cảnh Tắc có một ít vết thương, đều là Khang Tín Hậu tự mình hại mình để lại, tỷ như ngực có vài dấu vết bỏng thuốc lá.

Tô Mặc Tu nhìn những thứ đó, cảm thấy thật sự chướng mắt.

May mắn những việc đó không phải Ngôn Cảnh Tắc tự mình trải qua.

May mắn hắn là xuyên tới.

Từ từ…… Tô Mặc Tu đột nhiên nghĩ đến, đêm qua, động tác Ngôn Cảnh Tắc vô cùng thuần thục.

Là luyện ra trên người mình trước kia sao?

Mình trước kia rốt cuộc là thế nào?

Có phải so với y hiện tại càng làm cho người ta thích hơn không?

Tô Mặc Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc thật lâu, Ngôn Cảnh Tắc vẫn không nhúc nhích, y rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh đang làm gì vậy?"

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu: “Anh đang cứu vớt thế giới." Hắn đang chữa trị tiểu thế giới này.

Tô Mặc Tu: “……" Người này cũng quá thích nói hươu nói vượn.

Nhưng y vẫn rất thích.

Tô Mặc Tu thần thái sáng láng mà dậy khỏi giường, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.

Ngôn Cảnh Tắc lười biếng mà dậy khỏi giường, đem đóng gói toàn bộ ảnh chụp Tô Nghiên Thanh và Ứng Gia Lang ở bên nhau, gửi cho cha của Ứng Gia Lang. 

Cũng cùng đóng gói gửi qua còn có giấy tờ hắn trả thẻ cho Tô Nghiên Thanh. 

Ứng Gia Lang là con trai độc nhất của Ứng gia, bảo bối của Ứng gia.

Mẹ Ứng năm đó cũng là một nữ cường nhân, nhưng vì giáo dục Ứng Gia Lang, bà không tiếc từ bỏ sự nghiệp của mình. 

Ứng Gia Lang cũng tranh đua, các phương diện đều xuất sắc hơn Khang Tín Hậu, nhiều nhất chính là…… Cha Ứng còn rất khỏe mạnh, cho nên anh hiện tại còn ở chuyển động giữa các ban ngành của Ứng thị, mà Khang Tín Hậu đã là tổng tài.

Mặc kệ thế nào, Ứng Gia Lang là một đứa trẻ được cha mẹ ký thác kỳ vọng cao như vậy, cha Ứng mẹ Ứng muốn tiếp thu anh thích đàn ông cũng khó, càng đừng nói người anh thích lại là Tô Nghiên Thanh.

Ngôn Cảnh Tắc gửi xong, lại gửi thêm cái tin nhắn như cũ, nhắc nhở cha Ứng đi xem hòm thư.

Thời điểm cha Ứng nhận được tin nhắn Ngôn Cảnh Tắc nhắc nhở, ông đang cùng mẹ Ứng ăn bữa sáng.

Mẹ Ứng rất coi trọng bữa sáng, trên bàn cơm bọn họ có sắc có vị, tổng cộng sáu món.

Cha Ứng ăn một chút, bèn hỏi: “Gia Lang tối hôm qua lại không về sao?"

Mẹ Ứng nói: “Nói là bên ngoài có việc, không trở lại…… Em cảm thấy nó hơn phân nửa là yêu đương rồi."

"Yêu đương? Bảo nó mang người về cho chúng ta nhìn xem." cha Ứng nói.

"Em nói với nó rồi, nhưng nó tìm cớ qua loa lấy lệ với em, phỏng chừng còn chưa có quyết định chắc chắn gì."

“Nếu chưa quyết định nhất định phải quyết định, cũng đừng nói lung tung, làm một đống bạn gái cũ ra tới, con gái nhà lành nào còn có thể muốn nó được?" cha Ứng nói.

"Con trai mình là người thế nào anh còn không biết sao? Sao nó có thể có một đống bạn gái cũ được!"

Cha Ứng tưởng tượng thấy cũng phải, lại nói: “Đúng rồi, gần đây nó cũng không bận, em bảo nó về thăm mẹ nhiều một chút.

Tô Nghiên Thanh dọn khỏi nhà mẹ rồi, mẹ ở một mình quạnh quẽ lắm." 

Mẹ Ứng đáp ứng: “Em sẽ bảo nó đi thăm mẹ.

Nói đến Tô Nghiên Thanh kia, thật là không biết nên nói nó cái gì mới tốt, Khang Tín Hậu cũng coi như không tồi với nó, kết quả nó hố Khang Tín Hậu như vậy."

Cha Ứng nói: “Con nít thôi, chỉ thích làm ầm ĩ."

Mẹ Ứng nghĩ đến Tô Nghiên Thanh và Khang Tín Hậu, nghĩ lại con trai mình, thấy tự đắc mười phần: “Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Gia Lang của chúng ta tốt, không có mấy tật xấu lung tung rối loạn đó."

Bà nói xong, lại phát hiện cầm sắc mặt cha Ứng đang cầm điện thoại không thích hợp: “Anh sao vậy?"

“Vào thư phòng!" cha Ứng nói.

Trên di động xem đính kèm trong mail có rất nhiều thứ sẽ xem không rõ, cha Ứng mang theo mẹ Ứng vào thư phòng, mở máy tính lên……

Ảnh chụp Ứng Gia Lang và Tô Nghiên Thanh bên nhau cứ rõ ràng mà hiện ra trước mặt bọn họ.

Mẹ Ứng suýt chút nữa một hơi suyễn không lên.

Cha Ứng thì tốt hơn một chút, nhưng cũng nhịn không được muốn dùng một viên bảo tâm hoàn.

Cha Ứng rốt cuộc nói: “Mau gọi Gia Lang về đây!"

Dù con ông thật sự thích đàn ông cũng quyết không thể ở bên Tô Nghiên Thanh được!

Hơn nữa, ảnh chụp này là Khang Tín Hậu share cho ông, mặc kệ Khang Tín Hậu có phải có bệnh hay không, con của ông thông đồng vị hôn phu của Khang Tín Hậu, chuyện này cũng ván đã đóng thuyền, đây……

Ngôn Cảnh Tắc gửi ảnh đi xong thì buông ra mặc kệ.

Hắn bận thật sự, vô số game chờ hắn đánh!

Hắn làm vẫn là làm chuyện đứng đắn đó! Làm một người muốn đầu tư công ty game, chung quy cần phải chơi trước mấy trò, đúng không?

Còn sự thật 90% tài chính của hắn đầu tư vào ngành sản xuất khác không phải game…… Hắn đối với 10% hạng mục này vô cùng coi trọng, mới cường điệu khảo sát chứ bộ!

Người vào văn phòng tổng tài báo cáo tình hình: “……"

Khang tổng tuyệt lắm, ném tất cả công việc cho Tô Mặc Tu, sau đó bản thân mình thì chơi game cả ngày!

Sau khi hắn thất tình không muốn làm việc nên trầm mê vào game?

Đương nhiên, cái này kỳ thật không có gì…… Mấu chốt là, Tô trợ lý bị hắn buộc lại, cả ngày cùng hắn như hình với bóng, cũng không biết có thể bị buộc ra tật xấu gì hay không……

Người này lo lắng sốt ruột mà rời đi.

Ngôn Cảnh Tắc thấy người đi rồi, hỏi Tô Mặc Tu: “A Tu, em có muốn cùng anh vào phòng nghỉ ngủ một giấc không?"

“Không cần." Tô Mặc Tu ngồi ngay ngắn, Ngôn Cảnh Tắc lại muốn làm sao?

"Vậy anh đi ngủ một mình." Ngôn Cảnh Tắc nói, Tô Mặc Tu tìm một ít vấn đề hỏi hắn, hắn cần phải trả lời, còn muốn làm đầu tư, thật sự rất bận……

Ngôn Cảnh Tắc nói thẳng muốn một mình đi ngủ, không có đùa giỡn mình…… Tô Mặc Tu có chút mất mát, lại có chút lo lắng: “Mỗi ngày anh sáng ngủ một giấc, chiều ngủ một giấc, buổi tối còn ngủ, ngủ lâu như vậy không có vấn đề sao? Cần đi bệnh viện nhìn xem thử không?"

“Không thành vấn đề, lần trước tự sát bọn họ làm kiểm tra toàn thân cho anh rồi, thân thể anh thật sự tốt lắm, còn ngủ hơi nhiều…… Anh vẫn luôn ngủ được lắm."

“Hửm?" Tô Mặc Tu tò mò mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc —— Ngôn Cảnh Tắc hình như còn có chuyện muốn nói.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lúc người khác thức đêm học tập anh đang ngủ, lúc người khác tăng ca công tác anh đang ngủ, lúc người khác ngủ anh còn đang ngủ, đây là nguyên nhân người khác đầu trọc chết đột ngột, mà anh thì làn da đẹp khí sắc tốt đó."

Tô Mặc Tu nhịn không được sờ sờ đầu tóc mình.

Ngôn Cảnh Tắc chui vào phòng nghỉ, trả lời tin nhắn cho học sinh thông minh hiếu học “Tiểu Tô" của mình.

Mà nhìn đến tin trả lời của lão sư, Tô Mặc Tu cuối cùng từ bỏ lo lắng về đầu trọc.

Ngôn Cảnh Tắc bận rộn đến một nửa, bỗng nhận được điện thoại của Ứng Gia Lang, Ứng Gia Lang muốn gặp hắn.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Gần đây tâm tình tôi không tốt, không muốn ra cửa, nếu anh muốn gặp tôi, tới tiểu khu của tôi đi."

A Tu nhà hắn đáng tội nghiệp như vậy, bây giờ hắn nhìn, ngoại trừ A Tu ra, ai cũng không vừa mắt!

Vào ban đêm, Ngôn Cảnh Tắc gặp được Ứng Gia Lang.

Nguyên chủ và Ứng Gia Lang từng có rất nhiều lần giằng co, giữa hai người mỗi lần gặp mặt, không khí đều giương cung bạt kiếm.

Nhưng lần này……

Ứng Gia Lang phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc…… ngáp một cái.

Buổi tối lăn giường với cục cưng xong phải bắt đầu vội vàng cứu vớt thế giới, ban ngày còn phải nỗ lực đầu tư kiếm tiền, hắn quá khó khăn!

“Khang Tín Hậu, dù cha mẹ tôi phản đối, tôi cũng sẽ không từ bỏ Nghiên Thanh! Nghiên Thanh tuyệt không trở lại bên cạnh anh đâu!"

“Tôi cũng không muốn cậu ta trở lại bên mình." Ngôn Cảnh Tắc lại ngáp một cái.

Ứng Gia Lang có loại cảm giác một quyền đánh vào bông, những lời đã suy nghĩ trước đều nói không được nữa.

Nhưng thật ra Ngôn Cảnh Tắc lại ngáp, nói: “Chính là cậu ta lì lợm la liếm tôi, muốn trở lại bên tôi.… Tôi thật sự rất phiền."

“Anh giỡn cái gì vậy!" Ứng Gia Lang nhíu mày, Tô Nghiên Thanh cùng người trước này ở bên nhau, từ đầu tới đuôi chính là bị bắt buộc!

Ngôn Cảnh Tắc lấy di động ra, mở ghi âm trò chuyện hôm qua với Tô Nghiên Thanh: "Anh tự nghe một chút đi."

“Khang Tín Hậu, em rất nhớ anh……"

"Khang Tín Hậu, thật ra là em thích anh, trước đó nói lời quá đáng như vậy là vì em phát hiện em bệnh nan y, sợ anh chịu không nổi……"

“Khang Tín Hậu, em biết em sai rồi, em mắc phải bệnh nan y, vốn dĩ định tách khỏi anh, nhưng em phát hiện em còn thích anh…."

Đây xác thật là giọng của Tô Nghiên Thanh….

Ứng Gia Lang ngẩn người, mới nói: “Anh hợp âm lại?"

Ngôn Cảnh Tắc cười cười, lấy ra một chồng giấy tờ cho Ứng Gia Lang: “Tới đây, tôi cho anh xem mấy năm nay cậu ta tiêu của tôi bao nhiêu tiền! Nói thật với anh, tôi bây giờ tỉnh ngộ rồi, tôi phát hiện trước đó cậu ta đã PUA* tôi! Thật ra tôi căn bản không thích cậu ta, cậu ta chính là ỷ vào việc khi còn nhỏ tôi từng bị thương tâm lý mà PUA tôi, cũng may tôi kịp thời tìm bác sĩ tâm lý, thoát ra được."

(*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", nhưng càng ngày càng sai lệch thành các cách dùng các đòn tâm lý từng bướp ép sát, dụ dỗ, tẩy não con mồi….

Mình sẽ thêm ghi chú dài ở cuối chương)

“Anh nói bậy gì đó! Là anh vẫn luôn cưỡng bách em ấy!"

"Người anh em, đây là xã hội pháp trị, tôi có thể cưỡng bách cậu ta làm gì chứ? Tôi từng thương tổn cậu ta bao giờ? Năm đó vì cùng cậu ta bên nhau, tôi liều chết come out, đính hôn với cậu ta, kết quả cậu ta ngoại tình, nên thời gian trước tôi mới có một vài hành động quá khích….

Gặp được loại chuyện này, anh không nghĩ lại một chút hành vi làm tiểu tam của anh, còn cảm thấy tôi có bệnh à?"  Ngôn Cảnh Tắc khiếp sợ đầy mặt mà nhìn Ứng Gia Lang.

Ứng Gia Lang nghe Ngôn Cảnh Tắc nói mình là "tiểu tam", xấu hổ không thôi.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Con người cậu ta rất biết giả vờ, có phải cậu ta nói trước mặt anh rằng cậu ta đáng thương linh tinh gì đó không? Nếu cậu ta đáng thương, sao không trốn ra nước ngoài tránh tôi đi? Ngược lại xài nhiều tiền của tôi như vậy, mỗi ngày đều xài đấy.

Tôi thề là tôi không có bản lĩnh khiến cậu ta không xuất ngoại được."

Ứng Gia Lang: “……" Khang Tín Hậu xác thật không có bản lĩnh này……

Ngôn Cảnh Tắc biết, người được cha mẹ tỉ mỉ giáo dưỡng lớn lên như Ứng Gia Lang, đầu óc sẽ không quá hồ đồ.

Anh ta cùng Tô Nghiên Thanh ở bên nhau, nguyên nhân gây ra là do đồng tình.

Lúc đó Khang Tín Hậu rất điên cuồng, chuyện này làm Ứng Gia Lang có một loại cảm giác anh ta đang cứu vớt vương tử khỏi tay ác long, không phải rất kích động sao?

Nhưng là hiện tại hắn đã rời khỏi…… Ứng Gia Lang sớm hay muộn cũng có thể thấy rõ bộ mặt của Tô Nghiên Thanh.

Ngôn Cảnh Tắc đồng tình mà nhìn Ứng Gia Lang.

Ứng Gia Lang bị nhìn đến cả người không được tự nhiên.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đúng rồi Ứng Gia Lang, Tô Nghiên Thanh nói cậu ta bị bệnh nan y, không phải lời nói dối, trước đó còn muốn Tô Mặc Tu hiến gan cho cậu ta…… Nhưng anh xem những chuyện cậu ta làm với Tô Mặc Tu này, cậu ta dựa vào cái gì bắt Tô Mặc Tu hiến gan chứ?"

Ngôn Cảnh Tắc có chuẩn bị mà đến, lại cho Ứng Gia Lang một phần tư liệu.

Lúc cha nuôi Tô Mặc Tu chạy trốn, Tô Mặc Tu chỉ mới là một sinh viên.

Cha nuôi Tô Mặc Tu trộm chứng minh nhân dân của Tô Mặc Tu đi làm thẻ tín Hậu mượn online vân vân, tổng cộng cũng chỉ mượn bốn năm chục vạn, lúc sau chuyển tới chuyển đi, nợ nần bị nâng lên càng nhiều, lại đi theo bạn học cũ của Tô Mặc Tu gì đó vay tiền, tính luôn cả lợi tức thêm lên cũng cũng chỉ có trăm vạn thôi.

Tiền khác là cha nuôi Tô Mặc Tu lúc ấy lợi dụng thân phận mình là nhân viên chính phủ mượn, chỉ là những người đó tìm không thấy ông ta, tìm lên đầu Tô Mặc Tu.

Tô Nghiên Thanh xác thật “giúp" Tô Mặc Tu, gã tìm người trả hết mấy món nợ đó, lại bảo Tô Mặc Tu viết giấy nợ, mỗi tháng trả tiền cho người nọ.

Nhưng mà lăn lộn như vậy, gã trực tiếp đã nhân món nợ của Tô Mặc Tu lên vài lần!

Hơn nữa, cái gọi là người trung gian kia kỳ thật là Tô Nghiên Thanh tùy tiện tìm, Tô Mặc Tu mỗi tháng trả tiền, cuối cùng đều tới tay Tô Nghiên Thanh.

“Tô Mặc Tu sinh ra ở gia đình bình thường, rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng Tô Nghiên Thanh khẳng định biết gặp được loại chuyện này có thể tìm luật sư, vì cái gì cậu ta không giúp Tô Mặc Tu tìm?" Ngôn Cảnh Tắc nói, “Dù cho Tô Nghiên Thanh thật sự không hiểu…… Chút tiền ấy với cậu ta mà nói không coi là cái gì, Tô Mặc Tu lại là người bị hại, vì cái gì cậu ta không giúp Tô Mặc Tu trả?"

Ứng Gia Lang nhìn hai phần văn kiện trước mặt mình, mặt mày trầm xuống.

Trong đó một phần là giấy tờ của Tô Nghiên Thanh, mỗi tháng gã đều sẽ tiêu phí mấy chục vạn, một cái khác lại là tư liệu của Tô Mặc Tu.

Nợ nần lúc ấy Tô Mặc Tu thiếu, sẽ ảnh hưởng chính quy đến y, không đến 40 vạn.

Tô Nghiên Thanh ở trước mặt anh từng đề cập qua Tô Mặc Tu, dùng từ không tốt lắm, cũng bởi vậy ấn tượng của anh với Tô Mặc Tu vẫn luôn chẳng ra gì, kết quả……

Tô Mặc Tu trong miệng Tô Nghiên Thanh được gã giúp rồi một chút cũng không biết ơn kia, mấy năm nay mỗi tháng trả cho gã hơn cả vạn……

Tiền này đối với bọn họ mà nói không lag cái gì, nhưng Tô Mặc Tu là nhân viên làm công ăn lương mà thôi!

Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, vỗ vỗ bả vai Ứng Gia Lang một chút: “Anh em, tôi đã lên bờ, anh tự giải quyết cho tốt đi."

Mặt Ứng Gia Lang đều đen.

Ngôn Cảnh Tắc cũng mặc kệ anh, đi về nhà.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc về đến nhà, vừa lúc chú Lý đưa cơm chiều đến.

Đêm qua hắn vô cùng cẩn thận, Tô Mặc Tu không bị thương, nhưng vẫn là ăn chút thanh đạm tốt hơn, Ngôn Cảnh Tắc dặn dò riêng chú Lý làm cháo.

"Hôm nay em chỉ có thể ăn cháo." Ngôn Cảnh Tắc đem cháo dùng các loại hải sản băm nhuyễn và gạo kê đặt trước mặt Tô Mặc Tu.

Chú Lý nhịn không được nói: “Thiếu gia, như vậy có khi nào không tốt lắm không?"

“Có cái gì không tốt?" Ngôn Cảnh Tắc nói, “Em ấy bị thương, phải ăn chút thanh đạm."

Chú Lý kinh ngạc: “Tô trợ lý còn bị thương?!"

Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc gật đầu: “Có đôi khi con xuống tay không nặng nhẹ, chú biết mà."

Chú Lý hít hà một hơi.

Thiếu gia nhà ông cầm tù đả thương người gì đó có khi nào bị bắt không?

"Chú Lý, đừng nghe anh ấy nói bậy!" Tô Mặc Tu cảm thấy không thể lại hù dọa lão nhân này, “Con không sao, chúng con khá tốt.

Con và anh ấy đang yêu nhau."

Y muốn cho người khác biết chuyện này…… Mặt Tô Mặc Tu không thể tránh né mà hơi đỏ.

Chú Lý: “!!!" thiếu gia nhà ông lợi hại như vậy? Mới chia tay Tô Nghiên Thanh không bao lâu, thế nhưng đã yêu đương với Tô trợ lý rồi!

Đây là coi Tô trợ lý như thế thân ư?

Tô trợ lý thì sao? Nhìn bộ dáng này của y, như là khăng khăng một mực với thiếu gia nhà ông rồi……

Từ từ, mấy năm trước thiếu gia nhà ông vẫn luôn đối xử với Tô trợ lý không tốt lắm, Tô trợ lý lại không rời không bỏ thiếu gia…… Hay là Tô trợ lý kỳ thật vẫn luôn yêu thầm thiếu gia, hiện tại vì thượng vị, không tiếc làm thế thân?

Vậy thì có hơi rối loạn……

Chú Lý đồng tình mà nhìn Tô Mặc Tu: “Tô trợ lý, con muốn ăn cái gì, cứ việc nói với chú, chú làm hết cho con ăn!"

Ông cũng chỉ có thể làm chút việc nhỏ như vậy thôi, hầy!

Hết chương 35.

▬▬ι═══════ﺤ-═══════ι▬▬

****PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục hoặc hơn nữa.

Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".

Điều bạn không biết là PUA còn có cả một tổ chức đào tạo.

Theo tài khoản Wechat “Chiết Truyền Khách", từng có phóng viên mai phục vào tổ chức giảng dạy PUA, qua đó chụp lén nội dung đào tạo của họ.

Người được gọi là giảng viên PUA đã tự thừa nhận: "Ngũ Bộ Hãm Tỉnh Thuật" (một kỹ năng PUA) gồm có 5 bước để khiến "con mồi" sập bẫy, thậm chí có rất nhiều kỹ năng đã phá vỡ ranh giới pháp lý và đạo đức của con người.

Bước 1: Xây dựng hình ảnh cá nhân và tạo ra một cái bẫy khiến con người ta tò mò.

Một số khóa học của PUA sẽ cung cấp cho học viên các đồ dùng cần thiết để họ có thể xây dựng những hình ảnh hoặc video chất lượng cao, qua đó đăng tải lên trang cá nhân của mình và tạo ra một hình mẫu lạnh lùng, thanh lịch, đẹp trai và nhiều tiền, gây cảm giác ấn tượng với người đối diện.

Bước 2: Tạo sự tin tưởng giữa hai bên, biến ra một cái bẫy gây tò mò.

Thông qua bước đầu tiên, anh ta đã tạo cho bản thân một con người ảo, người này nói chung rất giỏi giang, rất biết quan tâm và vô cùng trang nhã.

Sau đó, anh ta sẽ phá vỡ sự thiết lập này, và cho bạn biết rằng anh ta cũng có những mặt yếu đuối, chẳng hạn như từ ngày nhỏ đã không được ở bên cạnh bố mẹ, bị tổn thương sâu sắc về mặt tình cảm.

Và sau đó anh ta sẽ nói với bạn, "Em là người đầu tiên biết những chuyện này của anh".

Bằng cách này, anh ta cho thấy rằng anh ta rất tin tưởng bạn, bạn có thể bảo vệ anh ta trước những tổn thương.

Bước 3: Từ từ ép đối phương phải tự nói ra, tạo ra một cái bẫy khiến người ta si mê.

PUA sẽ không nói thẳng ra, anh ta sẽ như thế này, sẽ như thế kia với bạn.

Nhưng anh ta sẽ ngụ ý bảo bạn phải nói ra.

Chẳng hạn như: "Nếu em yêu anh, em có thể… Đã yêu anh thì em phải trung thực với anh, không được lừa dối và phản bội anh...."

Hơn nữa, anh ta tiếp tục gợi ra cho đối phương tin rằng đây là một tình yêu đích thực: "Tại sao em lại thích anh? Em cũng là một cô gái có rất nhiều người theo đuổi mà? Tại sao em lại hứa với anh?"

Bước 4: Khiến đối phương cảm thấy có lỗi, sau đó cố ý dùng lòng tự trọng của bản thân để thủ tiêu bẫy.

Trong thời gian này, anh ta bắt đầu cố gắng tìm ra những lỗi lầm của bạn (có lẽ nó không phải là lỗi của bạn, nhưng anh ta sẽ nói đó là của bạn), và sau đó phóng đại mọi chuyện lên.

Từ đó trong lòng bạn sẽ cảm thấy tội lỗi vì bản thân vô tình làm một chuyện sai trái với anh ta.

Bạn sẽ từ từ nghĩ rằng, là bởi vì bạn nên câu chuyện tình yêu của hai người mới có biến cố, cứ như vậy bạn sẽ đau lòng, sụp đổ.

Thời gian này, anh ta sẽ cho bạn một cái cớ để quay lại.

Sau đó tự bản thân bạn sẽ nghĩ rằng: "Ah! Vốn dĩ mình yêu anh ấy nhiều như vậy".

Bước 5: Bắt đầu liên quan đến những hành vi bạo lực, lừa đảo, tự tử để tạo ra cái bẫy lợi dụng tình cảm.

PUA ở rất gần chúng ta.

Một số người nghĩ rằng PUA là một chuyện hoang đường, chắc chắn rất hiếm gặp.

Trong thực tế, khi tìm kiếm PUA trên mạng Internet, có thể dẫn đến nhiều khóa học như PUA-video, thậm chí có cả video hướng dẫn thôi miên người khác và những video này đều được trả tiền.

PUA ở rất gần chúng ta.

Dưới đây là một số biểu hiện của bọn họ trong một mối quan hệ:

(1) Tự cho mình là trung tâm

(2) Sử dụng điểm yếu của bạn để châm biếm, trêu chọc, chỉ trích từng nhất cử nhất động của bạn

(3) Tỏ ra là người có quyền, giả vờ rằng biết hết tất cả về bạn, và thậm chí cố gắng thuyết phục bạn rằng những gì bạn tin tưởng đều là sai và bạn đang tự lừa dối chính mình;

(4) Tìm cách để bạn tin rằng, trừ anh ta ra thì tất cả mọi người đều đang lừa dối bạn, sẽ làm hại bạn.

(5) Làm cho bạn cảm thấy rằng suy nghĩ và cảm xúc của bạn không quan trọng;

(6) Khiến bạn nghi ngờ lý trí của bản thân

(7) Họ không phải lúc nào cũng đối xử tệ với bạn.

Thường xuyên sẽ cho bạn những điều ngọt ngào, liên tục sử dụng những điều tích cực để thao túng bạn làm những gì phù hợp với nhu cầu của họ.

Điều này làm bạn bối rối, hoang mang và bắt đầu đặt câu hỏi về tất cả mọi thứ.

(8) Có xu hướng nghiêng về tình dục, đôi khi phủ nhận về những gì mà họ đã nói và hứa trước đây

(9) Giỏi trong việc bóp méo sự thật, đưa ra một bài tranh luận dài và phức tạp để chứng minh cho quan điểm của mình;

PUA không chỉ tồn tại ở những người yêu đương mà lan rộng tới bạn bè, đồng nghiệp, đối tác, và thậm chí là các thành viên trong gia đình..
Tác giả : Quyết Tuyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại