Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi
Chương 25: Lựa ngày không bằng đụng ngày
Thẳng đến năm này qua đi, chuyện của hai người cũng không có ngả bài cùng cha mẹ Kỳ gia, mặc dù an an ổn ổn qua một năm là ước định của hai người, nhưng Kỳ Dĩ cứ thấy hình như, Đạm Ngữ cũng là luyến tiếc phá vỡ loại ấm áp này mà không ngừng kéo dài kỳ hạn kia ra.
Đêm 30 hai lão Kỳ gia vẫn cho Đạm Ngữ một túi lì xì thiệt to, Đạm Ngữ mở ra rõ ràng là mấy tấm gia gia phấn hồng (polime), Đạm Ngữ đẩy lại không chịu nhận, Kỳ Dĩ từ bên cạnh lướt qua: “Cho cậu đem bọn họ thành cha mẹ để hiếu thuận, vậy thì sao không để ba mẹ cho cậu tiền lì xì?"
Kỳ ba ba ăn tết hiếm mới có uống đến mức mặt đỏ bừng bừng, vỗ vai Kỳ Dĩ tán thưởng: “Ừm, con trai nói không sai."
Năm sau hai người quay về trường là do Kỳ ba ba đưa người cùng với hành lý đi cùng nhau, Kỳ ba ba tặng thêm một đống đồ ăn đồ uống, Kỳ gia trên phương diện buôn bán còn có chút bạn bè làm về trang phục, Đạm Ngữ bởi vậy mà được tặng thêm mấy bộ áo khoác ngoài.
Kỳ mụ mụ lúc đó nhìn Đạm Ngữ đã nói: “Tiểu Dịch lớn lên được, mặc cái gì cũng thanh tú. Nhìn khiến người ta yêu thích." Kỳ mụ mụ đại khái hình dung Đạm Ngữ không gì khác ngoài hai chữ thanh tú.
Trở lại trường học chính thức nhập học được một vài ngày, Kỳ Dĩ bị một cô nàng xa lạ gõ tới cửa, nói là cầu nhận một vở kịch đam mỹ nội dung tương đối đặc biệt.
Cái gọi là nội dung vở kịch tương đối đặc biệt, Đạm Ngữ tự đẽo gọt một chút, đại khái đặc biệt ở chỗ là một vở kịch nam nam sinh tử kịch. Tiểu thụ của vở kịch ấy là một đại hiệp chính nghĩa nho nhã đoan trang, thế nhưng bị ai đó hạ một loại dược nào đó có công năng đặc biệt thành phần đặc biệt thuộc tính là XXOO kí tên là OOXX.
Đạm Ngữ xem xong kịch bản ôm bụng lăn trên giường, sao lại có loại tư duy và tình tiết huyền huyễn như thế a! MD khôi hài quá đi a.
Kỳ Dĩ lo lắng mà kéo người tới: “Làm sao vậy?"
Đạm Ngữ hồi lâu rốt cục mới khôi phục lại như thường, đem kịch bản đưa cho Kỳ Dĩ xem. Kỳ Dĩ xem qua tình tiết một chút, sắc mặt đen lại: “Cậu muốn tôi đi ***g tiếng cái này?"
Đạm Ngữ lại lăn: “Đã từ chối rồi, ông đây đã từ chối rồi."
Không quá vài ngày, đã có CV chạy tới tỏ ý muốn kéo Đạm Ngữ ***g tiếng vở kịch kia, nói rõ hơn một chút đó chính là hợp ca nam ở KTV. Đạm Ngữ bên này còn chưa có đáp ứng, người chuẩn bị kia đã vô cùng gấp gáp mà chạy đi dụ dỗ Kỳ Dĩ rồi, cũng lời lẽ sắt son biểu thị rằng: Đạm Ngữ đại nhân sẽ nhận vở kịch này, cầu Kỳ Dĩ đại nhân nhận hậu kỳ.
Kỳ Dĩ thì nghi nghi hoặc, người ngồi bên cạnh chưa gật đầu mà, vì sao đối phương đã kết luận Đạm Ngữ sẽ nhận chứ?
Cô nàng chuẩn bị tỏ ý, chúng tôi đã tìm ra cá nhân liên quan đi kéo người rồi.
Kỳ Dĩ có chút hiếu kỳ, ngược lại không có thực sự đi hỏi thăm vị liên quan với Đạm Ngữ là ai, cuối cùng đáp lại một câu “Đạm Ngữ nhận thì tôi sẽ nhận. Không cần hỏi lại tôi" rồi kết thúc.
Đạm Ngữ bên này còn đang ứng phó hợp ca nam, hợp xướng nam tỏ ý “Tổ kịch kia dựa vào âm phổ, vai này cũng khiến người ta quan tâm, đương nhiên chủ yếu là tự cảm thấy cùng Đạm Ngữ hợp tác rất vui vẻ" các loại.
Đạm Ngữ suy nghĩ một lát rồi hỏi: cậu là không phải đối với tôi ấn tượng không tồi chứ?
Hợp ca nam: đúng không sai a, làm sao vậy? Không thể sao?
Đạm Ngữ: có muốn trao đổi dãy số a các loại không?
Hợp ca nam: có thể a, 138XXXXXXXX, còn của cậu?
Đạm Ngữ: X cái đầu cậu í! Nếu như tới cưa đàn ông thì quên đi, kịch hợp tác cái quái gì, tạm thời đối với nội dung vở kịch này không có hứng thú gì ﹁_﹁
Hợp ca nam: dứt khoát như thế sao?
Đạm Ngữ: ông đây không thích loại giọng này của cậu, hơn nữa nhà ông mày có hiền thê rồi!
Hợp ca nam: vậy thì quên đi.
Đối phương ngược lại cũng không dây dưa, người dây dưa hoa cỏ vốn cũng không có thật tình vì nhẫn nại gì cho cam. Đạm Ngữ phì một tiếng cười, cút đi là tốt nhất. Dù sao không biết đối với người này ấn tượng vẫn thật là không tốt, có thể là lần gặp mặt kia cảm thấy các loại lời nói và việc làm của đối phương quá ngả ngớn táo bạo, trước đây cũng hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua nam nhân này ở trong giới ***g tiếng mạng dụ dỗ ai ai thế nào ra sao, ỷ vào có chút sự nghiệp có chút tiền thì có thể tìm ong dẫn bướm.
Vẫn là cải trắng đại hiệp tốt, vừa kiên định ổn trọng cũng sẽ không xằng bậy. Đạm Ngữ rất thỏa mãn, khen thưởng đại hiệp bên cạnh một trận ‘Thập Bát Mô’.
Kỳ Dĩ ù ù cạc cạc, người bên cạnh này sao bỗng nhiệt tình thế: “Cậu nhận vở kịch ấy rồi?"
“Không, mới lười tiếp, ông đây nam nhi bảy thước, việc quái gì phải sinh con cho đàn ông a!"
“Bảy thước là cái khái niệm gì?"
“Tôi làm sao biết!"
“…"
Hai lão Kỳ qua thường giống nhau lui tới khắp nơi bôn ba, ngược lại gửi đồ tặng đồ gì gì đó cho con trai đều bắt đầu là chia đôi.
Loại chuyện công khai này lại giống như thành xương cá nơi cổ họng, ói không ói nổi nuốt thì nghẹn lại.
Dây dây dưa dưa kết quả cuối cùng, lại là lấy phương thức thảm khốc nhất phơi bày tất cả. Hai người vô số lần hối hận, nếu như lúc ấy thừa dịp bầu không khí sum vầy đúng lúc công khai, có lẽ sau này không có nhiều năm lạnh lùng và không được tha thứ như vậy.
Ngày đó là sinh nhật Kỳ Dĩ, không sai, hậu quả của việc liên tục từ chối và trốn tránh trong tương lại, là mất đi lúc chào năm mới thời gian hơn bốn tháng có thể ôn hòa đàm phán. Ngày đó hai lão Kỳ gia theo thường lệ đi công tác không có nhà, hai người tất nhiên là về nhà Kỳ Dĩ mừng sinh nhật.
Nếu như không phải Kỳ ba ba quên mang tài liệu mà chậm chuyến bay cùng với Kỳ mụ mụ về nhà lấy, nếu như trong khoảnh khắc mở cửa hai người không phải vừa lúc lăn trên sô pha, nếu như tất cả không phải vừa khớp bất đắc dĩ như vậy, có lẽ hậu quả cũng sẽ không kịch liệt như vậy.
Kỳ mụ mụ tại chỗ bị hình ảnh đầy kích thích ở hiện trường chấn đến mức cơ hồ ngất xỉu đi, Kỳ ba ba vẫn trấn định một chút, mặt đen nghiêm lại để hai người sửa sang dung nhan.
Bốn con người mặt đối mặt ngồi trên sô pha, Kỳ Dĩ nắm chặt tay Đạm Ngữ, Đạm Ngữ tái mặt né tránh.
“Rốt cục xảy ra chuyện gì?" Kỳ ba ba nghiễm nhiên là người trấn định nhất ở hiện trường, trong bầu không khí xấu hổ quỷ dị mở miệng.
Kỳ Dĩ nhìn người bên cạnh lạnh run lui lại liếc mắt: “Chính là như hai người đã thấy, chúng ta không chỉ là bạn học, mà còn là người yêu."
Kỳ mụ mụ đỡ đầu quay đầu dựa vào trên tay vịn sô pha.
“Hoang đường! Các con hai đứa con trai, vậy mà! Vậy mà…" Kỳ ba ba cũng có chút nổi máu, giận chỉ ngón tay vào hai đứa mà có chút run rẩy, cuối cùng một phát vỗ trên mặt bàn trà, chén trà trên bàn cách cách cách nảy lên.
“Chú Kỳ, chú bớt giận đi…" Đạm Ngữ rót qua chén nước bưng qua cho hai lão.
Kỳ mụ mụ ngước mặt lên, nghĩ đến khuôn mặt trước mắt nhu thuận chọc người trìu mến này từng vô số lần khiến mình cảm thấy yêu thương cưng chiều, lại vừa nghĩ tới vừa vào cửa một khắc ấy hình ảnh đứa nhỏ này cùng với con mình dây dưa cùng một chỗ… Kỳ mụ mụ trước mắt biến đen, vội vàng xoay mặt qua.
Kỳ Dĩ đem Đạm Ngữ túm tới đằng sau mình: “Lúc ấy là con trêu chọc cậu ấy trước, cậu ấy là bị con bức mới gật đầu," Kỳ Dĩ ngẩng đầu hai mắt yên lặng nhìn về phía cha: “Bây giờ chúng ta không muốn chia tay, cũng chia không nổi, ba mẹ, hai người rõ ràng cũng rất thích Đình Dịch, có thể… Thử tiếp thu chúng con không?"
Kỳ ba ba trầm mặt không run chút nào. Đạm Ngữ lui ở phía sau Kỳ Dĩ len lén nhìn lưng Kỳ mụ mụ uốn lượn, để lộ lo lắng vô cùng.
Kỳ Dĩ lại mở miệng: “Chúng ta cùng một chỗ hơn nửa năm, một mực lo lắng làm sao để nói cho ba mẹ biết, ba mẹ, Đình Dịch trong nhà không còn người thân, cậu ấy vẫn đem hai người trở thành cha mẹ của mình mà tận hiếu, hai người… Hẳn là cảm giác được chứ?"
Kỳ mụ mụ quả nhiên quay đầu, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Đạm Ngữ.
Tiếng chuông di động vang lên, Kỳ ba ba đi tiếp cuộc điện thoại ấy, trở về ấn vai Kỳ mụ mụ nói: “Tôi bây giờ phải đi xa đuổi kịp máy bay, lần hội nghị này bà không nên đi, hảo hảo ở lại trong nhà, A Dĩ, ở nhà hảo hảo chiếu cố mẹ con… Tiểu Dịch, con quay về trường học được chứ? Chuyện các con, chờ ta trở lại rồi nói, ta với mẹ A Dĩ cũng phải hảo hảo ngẫm lại, hai đứa các con tạm thời không nên gặp mặt nhau.
Đạm Ngữ gật đầu, nụ cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.
Kỳ ba ba đi vào phòng ngủ cầm tư liệu đi ra, thấy Kỳ Dĩ lo lắng mà tự xoa bóp lưng cho mẹ nó, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, Đạm Ngữ còn đang ngồi ngốc một bên trong phòng khách, ánh mắt dây dưa ở bên kia chỗ mẹ Kỳ Dĩ, bộ dạng cứ nghĩ tới rồi lại sợ hãi rụt rè.
“Tiểu Dịch, ta đi sân bay thuận tiện đưa con về trường?"
Đạm Ngữ quay mặt sang nhìn qua Kỳ ba ba: “Không cần, con… Con ngồi tàu điện ngầm là được rồi, chú, chú bận thì đi đi."
Kỳ Dĩ nhìn bóng lưng Đạm Ngữ bước nhanh ra ngoài mà nóng ruột, gần như khẩn cầu mà nhìn cha mẹ mình: “Mẹ, con đi tiễn cậu ấy, con thực sự lo lắng."
Kỳ mụ mụ mệt mỏi lấy tay bưng kín mặt.
Lúc Kỳ Dĩ đuổi theo thì lỡ một chuyến thang máy, thẳng đến con đường nhỏ thông hướng trạm tàu điện ngầm mới đuổi kịp người.
Kỳ Dĩ một phen ôm lấy người ấy, kéo người ta trốn vào một góc, một bên hôn đầy mặt và đầu cổ Đạm Ngữ.
Đạm Ngữ vốn cậy mạnh nhìn xuống chút chua xót này nhất thời nhịn không được, chôn vào trong lòng Kỳ Dĩ một lần tối trời tối đất.
Kỳ Dĩ dùng ống tay áo lau một mảng mặt cho cậu: “Đừng khóc, sẽ qua thôi, không nên buông tha, đừng buông tha…"
Đạm Ngữ hung hăng nện một quyền trên vai Kỳ Dĩ: “Ông đây là bị cậu dụ dỗ, cậu nếu dám bội tình bạc nghĩa quay đầu lại là bờ, ông đây nhất định thiến cậu!" Tiếng nuối tiếc nuối oa oa giảm lực độ của bão nổi.
“Sẽ không," Kỳ Dĩ hôn nhẹ cậu, đem tình tự bạo phát của đối phương trấn an xuống, “Cậu cũng biết ba mẹ tôi cũng không phải con người nhẫn tâm, nhất định luyến tiếc chúng ta thôi. Hôm nay trở lại hảo hảo nghỉ ngơi, tôi sẽ nói hảo hảo với bọn họ, chờ tôi, chờ tôi là tốt rồi."
============
(1)nguyên văn ‘Thập Bát Mô’ tức là mười tám lần sờ mó: đây là một phong tục biểu diễn trong hôn lễ dùng để khiêu khích cô dâu còn lưu truyền trong dân gian (tỷ dụ nông thôn Hồ Nam), tùy từng địa phương mà hình thành phiên bản khác nhau.
Thông thường, hôn lễ nháo tới hơn 9h, lúc ấy mới đưa cô dâu chú rể vào động phòng, các chàng trai trong thôn thì cùng nhau vọt tới tân phòng, ở giữa phòng sắp đặt một băng ghế để cô dâu ngồi, lựa ra một chàng trai có thể nói có thể ca cùng cô dâu ngồi chung một băng ghế, chú rể thì bị mọi người ngăn ở một bên. Ca sĩ luôn luôn trước cùng cô dâu trò chuyện việc nhà, để nàng buông lỏng cảnh giác, sau đó nói: “Em gái à, anh dạy em hát bài này nhé!" Cô dâu kinh ngạc nói: “Bài gì cơ?" Mọi người ở đó cùng nhau ồn ào: “Bài gì thế?"
Ca sĩ mắt lộ *** quang, ép sát cô dâu, cất tiếng biểu diễn:
Gấp bồn chồn tới chậm rãi đánh chiêng, dừng chiêng ngóng cổ nghe hát.
Mọi người vui vẻ nhàn rỗi nói chuyện cũng hát qua, nghe ta hát qua ‘Thập Bát Mô’.
Ông chủ nghe xong ‘Thập bát mô’, không khỏi sờ ngân lượng.
Ông già nghe xong ‘Thập bát mô’, ôm gối đầu hô bà nó ơi.
Một sờ nha, mò lấy nha, bên trên đầu cô ả nha, một đầu tóc đen như mực nhiễm lên, tựa như mây đen che đầy trời. Ai ôi, tựa như mây đen che đầy trời kìa.
Hai sờ nha, mò lấy nha, bên lông mi cô ả, hai đường lông mi cong lại cong, tựa như trăng sáng thiếu nửa bên. Ai ôi, tựa như trăng sáng thiếu nửa bên.
Ba sờ nha, mò lấy nha, bên trên mắt cô ả nha, hai làn thu thủy ở hai bên, tựa như trái nho. Ai ôi, tựa như trái nho nha.
Bốn sờ nha, mò lấy nha, bên trên mũi cô ả nha, đầu to hướng xuống, đầu nhỏ nhướn lên, tựa như một tòa tiểu Kim Sơn. Ai ôi, tựa như một tòa tiểu Kim Sơn.
Năm sờ nha, mò lấy nha, bên lỗ tai cô ả, giống như hai cái bánh sủi cảo, còn có một đôi vòng tai lớn. Ai ôi, còn có một đôi vòng tai lớn.
Sáu sờ nha, mò lấy nha, bên trên vai cô ả, hai bờ vai tròn lại tròn, ta càng sờ ước càng thích. Ai ôi, ta càng sờ ước càng thích.
Bảy sờ nha, mò lấy nha, cánh tay cong của cô ả, tựa như con sông nhỏ cong lại cong, giống như là sừng trâu. Ai ôi, giống như là sừng trâu ấy.
Tám sờ nha, mò lấy nha, nách cô ả. Sờ tới sờ lui vui chết ta, tựa như tổ chim khách đắp lên. Ai ôi, tựa như tổ chim khách đắp lên.
Chín sờ nha, mò lấy nha, bên lưng cô ả, cũng phân kỳ lân ở hai bên, ta càng sờ càng thích. Ai ôi, ta càng sờ càng thích.
Mười sờ nha, mò lấy nha, bên trên mông cô ả nha, hai cái mông tròn lại tròn, tựa như hai bồ cào lớn. Ai ôi, tựa như hai bồ cào lớn.
… …
Thông thường ca sĩ sẽ không ra tay thật, chỉ là làm ra vẻ thôi, thế nhưng *** quang ngập mắt đã dọa đến cô dâu, hát tới lúc mấu chốt, các cậu trai nghịch ngợm sẽ bỗng đem đèn điện tắt đi, cô dâu thét chói tai không ngừng.
Toàn bộ trong quá trình ấy, rất ít có cô dâu có thể chịu được bài ca ấy, đầu tiên là mặt mắc cỡ đỏ bừng, sau lại, sẽ ủy khuất khóc lên, mọi người thấy làm ồn kha khá rồi, sẽ buông chú rể ra, để chú rể tới dỗ cô dâu, thẳng đến khi cô dâu lộ ra nét tươi cười ngọt ngào mới thôi.
~oOo~
Tác giả :
Kiều Tu Hồ La Bặc