Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi
Chương 16: Buông tha so với động tâm thật khốn khổ
Đạm Ngữ từ phòng nước xách hai phích nước đi ra, lắc la lắc lư dưới ánh đèn u ám trên con đường cái của vườn trường.
Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra chứ? Đạm Ngữ hốt hoảng mà nghĩ, vẫn cho rằng cậu ta thích con gái, nếu như sớm biết vậy… Sớm biết vậy, mình sẽ cùng cậu ta bảo trì cự ly sao?
Bây giờ là 10h17, Đạm Ngữ chầm chậm mà hoảng, 11h tắt đèn, dù thế nào đi nữa cũng không thể kéo dài tới lúc tắt đèn mới trả lại. Nếu như vậy, mình sớm trở lại một chút, xấu hổ thì cứ xấu hổ đi.
Kỳ thực mình cũng không phải cố ý muốn tránh né cậu ta, bất quá bỗng nhiên nghe tin tức đột ngột như thế, chung quy cũng phải mất một chút thời gian giảm xóc chứ.
Chuẩn bị tâm lý một chút, Đạm Ngữ đem các loại hình ảnh trở lại làm sao trả lời cải trắng đại hiệp đều tưởng tượng qua một lần.
Nếu như trực tiếp cự tuyệt, có chút không thích hợp, cải trắng đại hiệp sẽ bị thương tâm đi, hơn nữa mình cũng sẽ luyến tiếc… Nếu như tiếp thu, vậy càng đáng sợ rồi, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý cùng nam sinh quen nhau a!
Lúc Đạm Ngữ đẩy cửa ký túc xá ra, lão đại hướng cậu ra thế chớ có lên tiếng, đè thấp thanh âm nhắc nhở: “A Dĩ không thoải mái lắm, đang ngủ."
Ngẩng đầu nhìn đến chăn mền phồng như cái trống phía trên giường mình, chẳng lẽ là mình ở bên ngoài lắc lư lâu quá khiến cậu ấy mất hứng sao? Cũng không biết cậu ấy có khó chịu thật không…
Đạm Ngữ nhìn đỉnh giường cũng chính là ván giường của cái giường bên trên đờ ra, cảm thấy thân thể cứng ngắc khó chịu vô cùng, nhưng lại không dám xoay người, giường Đạm Ngữ vốn dễ lay động, đây cũng là nguyên nhân lúc lão đại từ phía trên giường Đạm Ngữ chuyển sang cái giường chéo với cậu. A Dĩ cũng không biết có thật thân thể khó chịu không, đánh thức cậu ấy thì không tốt lắm.
Kéo chăn qua che trên đầu, Đạm Ngữ ở trong lòng khóc thét: mình thực là quá biến chất rồi, vì sao lại nghĩ có người thích hình như… có chút vui vẻ chứ?
Ngày hôm sau Đạm Ngữ thức dậy Kỳ Dĩ đã không có ở ký túc xá nữa rồi, cậu ấy quen dậy sớm tập luyện.
Đạm Ngữ thu dọn một chút rồi đi học tiết buổi sáng bắt đầu lúc tám giờ.
Trên bục giảng thầy giáo nước miếng tung bay, Đạm Ngữ phát ngốc ra, suy nghĩ nửa ngày rốt cục lấy di động ra bắt đầu gửi tin nhắn: buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi?
Đạm Ngữ kiên quyết bất chấp ấn nút gửi tin, nhắc nhở gửi tin nhắn xong mới hai ba giây, thì có tin nhắn mới gửi đến.
Đạm Ngữ ấn mở: buổi trưa vẫn là cùng ăn sao?
Một hồi lại có một tin nhắn mới: được. Vẫn là Học Tam, chỗ cũ gặp.
Lúc Đạm Ngữ tan học xong chạy tới căn tin Học Tam, đúng là cao điểm dòng người buổi trưa, Kỳ Dĩ đã mua xong cơm nước, đang ở chỗ hai người bình thường vẫn ngồi chờ cậu.
Đạm Ngữ bỗng nhiên nghĩ lòng chua xót: có phải cậu ấy mỗi một lần chờ mình tới như vậy, đều là ôm theo ôn nhu cùng chờ đợi không?
Hai người im lìm không hé răng mà cùng nhau dùng bữa, bầu không khí khó chịu đến không nói nên lời.
Đạm Ngữ chọc bát cơm, vốn luôn là mình líu ríu như chim sẻ thêm A Dĩ cũng luôn luôn cổ động, lúc hai người ăn cơm đều sẽ tỏ ra rất mau: “A Dĩ…"
Kỳ Dĩ mạnh ngẩng đầu, nhìn mặt Đạm Ngữ.
Cậu sáng sớm rốt cục là mấy giờ rời giường a, Đạm Ngữ thấy trong mắt cậu ấy tơ máu hiện rõ trong ấy: “Ăn xong chúng ta đi dạo đi."
Kỳ Dĩ buông chiếc đũa xuống.
Phía Bắc X đại có một mảng rừng cây nhỏ, là nơi các tình lữ lựa chọn hẹn hò trong vườn trường, Đạm Ngữ đi đằng trước không tự nhiên lắm, Kỳ Dĩ ở phía sau chậm rãi nối gót.
Đạm Ngữ dừng lại, nhưng không ngẩng đầu nhìn đối phương: “A Dĩ, tôi…"
“Cậu nói đi." Kỳ Dĩ thanh âm nặng nề, “Tôi nghe đây."
“A Dĩ… Tôi không nghĩ tới cùng nam sinh quen nhau."
Đạm Ngữ dừng lại, Kỳ Dĩ lại không có ý tiếp lời, chỉ là thẳng băng đứng đó.
Đạm Ngữ không thể không tiếp tục: “Tôi vẫn nghĩ, sau khi tốt nghiệp đại học tìm một công việc, mua một phòng ở, Bắc Kinh không được thì đổi một thành thị tiêu phí thấp, sau đó tìm một cô vợ kết hôn sinh con, chờ tới lúc đó, tôi cũng coi như có thân nhân rồi…"
“Tôi đã biết." Kỳ Dĩ cắt đứt mơ ước của cậu, “Tôi ngay từ đầu đã biết cậu chỉ thích nữ sinh, sau lại dần dần tiếp xúc, tôi cho rằng sẽ có một chút khả năng…" Kỳ Dĩ nhẹ nhàng cười, cậu luôn luôn hiếm cười, biểu tình trên mặt cũng là nghiêm túc chiếm đa số, lúc này cười rộ lên đem đường cong khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng vặn vẹo, đã có chút cảm giác thê thảm, “Tôi chỉ là có chút không cam lòng, vẫn nghĩ thử một lần."
“A Dĩ, tôi…"
“Tôi bây giờ đã thử qua rồi," Kỳ Dĩ đưa tay ra xoa đầu cậu, đáy mắt đuôi mày đều là thương tâm cùng luyến tiếc hiển hiện, “Tôi tuyệt đối sẽ không trở thành người thương tổn lý tưởng của cậu."
Kỳ Dĩ nhanh chóng thu hồi tay lại, xoay người đi mất.
Đạm Ngữ nhìn bóng lưng cậu ấy đi xa, bây giờ muốn mình gật đầu đáp ứng cậu, hiển nhiên vẫn là chuyện lạ lùng, nhưng mà mình cũng rõ ràng là không muốn cậu khổ sở như vậy, vốn ý của mình cũng không phải buộc cậu ấy nói những lời ấy, nhưng mà đi đứng quá mức trầm trọng, ngay cả khí lực đuổi theo cũng không có.
Vốn ngày hôm nay chính là nghĩ nói cho cậu ấy, xin cậu ấy cho mình một chút thời gian. Như bây giờ, mình cũng rất khó qua a.
Cuộc đời tôi vẫn lo lắng là kết hôn sinh con, cho nên cậu bỗng nhiên cho tôi một chọn lựa như vậy, tôi cần phải hảo hảo suy nghĩ một chút.
Khi đã hiểu rõ, xác định mình sẽ không hối hận không tiếc nuối, lại tới nói cho cậu ấy.
Thời gian suy nghĩ điều này vượt xa quá hi vọng của Đạm Ngữ, sau buổi trưa hôm đó, Kỳ Dĩ không xuất hiện trong tầm mắt cậu lần nào nữa.
Cậu ấy không về ký túc xá nữa.
Q của cậu ấy không còn login nữa.
Cậu ấy không gửi tin nhắn hay gọi điện cho mình nữa.
Cậu ấy không đi qua tiết Triết buổi chiều hôm thứ hai nữa.
Thì ra cậu ấy muốn rời khỏi cuộc sống của mình, cũng có thể quyết tuyệt như thế.
Đạm Ngữ nhìn chỗ ngồi vắng vẻ bên trái mình, nắm chặt di động mà từng đợt ủy khuất trào dâng: nè, cậu làm gì không về ký túc xá?
Năm phút đồng hồ sau tin nhắn trở lại qua: ba mẹ tôi hiếm có ở nhà, buổi tối về nhà bồi hai lão.
Đạm Ngữ nhìn tin nhắn mà muốn khóc, có ba mẹ thì giỏi lắm a, có thể muốn đi thì đi sao?!
Thứ năm là sinh nhật Đạm Ngữ, phòng ngủ lão đại lão tam theo thường lệ sẽ cùng Đạm Ngữ ăn cơm, trước khi đi ăn lão đại còn gọi cho Kỳ Dĩ một cuộc điện thoại, Kỳ Dĩ ở bên kia nói đang ở nhà, sẽ không qua.
Đạm Ngữ liếc qua chiếc giường mấy ngày không có bóng dáng chủ nhân, phiền toái vô cùng: “Đi, chúng ta đi thôi, thiếu một hỗn đản cũng không sao hết."
Lúc ăn xong trở về Đạm Ngữ thả người xuống giường.
Điện thoại di động ở trong túi áo ngoài rung rung, Đạm Ngữ moi ra nhìn: nhận một mail. Ngoài ra xem thử ngăn tủ vuông thứ 2 đầu tiên bên trái. ─── Kỳ Dĩ.
Đạm Ngữ nhảy dựng lên, chạy tới chỗ ngăn tủ sờ mó, là mấy trang giấy. Dưới ánh đèn bàn nhu hòa, trên trang giấy hiện ra nét bút họa giản đơn, thiếu niên mặt mày tươi sáng hoạt bát thần sắc hào hứng.
Nhìn các loại thần thái của mình giữa các đường cong chằng chịt, Đạm Ngữ đã hiểu, đây là Kỳ Dĩ trộm vẽ. Vuốt vết xé so le sát mép giấy, té ra đây là lý do bản phác họa không hề hoàn chỉnh.
Mở máy vi tính đăng nhập hòm thư. Có một mail của Kỳ Dĩ ───
Thừa dịp các cậu ra ngoài, tôi về nhà một chuyến.
Bức chân dung ấy là thành quả của hơn phân nửa học kỳ tiết Triết, tha lỗi tôi còn để lại riêng mấy tấm.
Trong khoảng thời gian này, làm cho cậu 12 lần hậu kỳ, sau này nếu cần, cũng có thể tiếp tục.
Không muốn phá hư cuộc đời của cậu, nhưng tôi không tin vào định lực của mình. Cho nên không thể làm gì khác hơn là rời bỏ khỏi cuộc sống của cậu.
Nhưng thời gian cậu cần, tôi sẽ vẫn ở đó, số Q số hòm thư điện thoại di động của tôi, vĩnh viễn sẽ không đổi.
Sinh nhật vui vẻ.
Đạm Ngữ nằm úp sấp trên bàn, bỗng nhiên thương tâm đến không thể tự kìm nén. Con người này, sao có thể ôn nhu như vậy chứ?
Kỳ Dĩ đem mail xóa xóa cắt cắt, rốt cục vẫn là gửi đi. Đem công năng ẩn rõ ràng của người nào đó trong danh sách bạn tốt của QQ xóa bỏ, đợi một lát, vẫn là không trả lời thư.
Ly Đồ: nè, hôm nay không phải sinh nhật tên kia?
Kỳ Dĩ: ừ.
Ly Đồ: cậu đang ở nhà?
Kỳ Dĩ: ừ, cậu ấy cũng nói vậy.
Ly Đồ: nói cậu ký túc xá dọn hăng hái như vậy a, bây giờ khiến cho ký túc xá cũng không thể ở lại rồi.
Kỳ Dĩ: lúc đó không nén được.
Ly Đồ: không nén dọn ký túc xá, hay là không nén được ngả bài?
Kỳ Dĩ: cả hai.
Ly Đồ: chiếu theo thái độ của cậu lúc đem tôi làm tình địch ấy, tôi nghĩ cậu sẽ không đơn giản buông tha.
Kỳ Dĩ: tôi không phải buông tha.
Kỳ Dĩ: chỉ là không muốn quấy rầy cậu ấy nữa.
Kỳ Dĩ: Ly Đồ, bẻ cong cậu ấy, tôi không đành lòng.
Ly Đồ: ai…
Kỳ Dĩ: tôi đi ngủ.
Ly Đồ: tâm tình nếu như không tốt, có thể uống chút rượu.
Kỳ Dĩ: đây là lời học sinh khoa y nên nói sao?
Ly Đồ: cùng là người thiên nhai lưu lạc cô đơn.
Kỳ Dĩ đóng máy vi tính, đem giấy phác họa trên bàn bỏ vào ngăn kéo dưới đáy.
(“▔□▔)/
Tác giả :
Kiều Tu Hồ La Bặc