Chúng Mình Lấy Nhau Đi
Quyển 9 - Chương 42: Anh Noãn Noãn, em cảm thấy anh vẫn khá hợp vào vai chồng!
So với trước đây được tự do tự tại ở nhà, đi làm thật là khổ hơn bao nhiêu, lại thêm Trưởng Ban Trợ lý Bạch Tinh Tinh yêu cầu cao và rất nghiêm khắc, nên mới đi làm được hơn một tuần, Xán Xán đã gầy hẳn đi.
- Em gầy đi đấy. – Buổi sáng, Triệu Noãn Noãn khi đưa Xán Xán đi làm đã thốt lên lời xót xa.
Xán Xán đang tựa vào kính xe ngủ, nghe câu nói của Triệu Noãn Noãn lập tức choàng tỉnh:
- Thật ạ? Gầy đi thật sao?
Triệu Noãn Noãn gật đầu, chăm chú lái xe nhưng trong lòng đã tính toán thực đơn bữa tối hôm nay. Phải bồi bổ cho cô ấy mới được.
* * *
Buổi sáng nghe Triệu Noãn Noãn nói mình gầy đi Xán Xán vui lắm. Bước vào cửa công ty, cô sải chân rõ dài, tâm tình rất hào hứng. Đang dợm chân bước vào thang máy, cửa từ từ khép lại, đột ngột có người xông vào.
- Sao thế? Có việc gì vui thế? – Lạc Thiếu Tuấn bước vào, nhìn cô mỉm cười.
Xán Xán chợt có chút không thoải mái, đúng lúc đang thư thái thì đột nhiên có người xông vào. Nhất là người đó lại là sếp lớn của mình.
- Không có gì ạ. – Cô bối rối cười, giơ tay nhấn nút thang máy. Lạc Thiếu Tuấn bình thản như không ảnh hưởng gì:
- Việc vui không muốn chia sẻ với anh sao?
Xán Xán giật mình, vội giải thích:
- Không có việc gì lớn đâu ạ, mà là hôm nay đi làm, anh Noãn Noãn bảo em gầy đi.
- Vậy hả? – Lạc Thiếu Tuấn ngừng một lát, chừng như quan sát cô rồi gật đầu. – Có vẻ là gầy đi rồi.
- Thật ạ? Anh cũng thấy thế sao? – xán Xán cười tít mắt, lớn thế này rồi mà trong một ngày có hai người nói cô gầy đi, đó là lần đầu tiên đấy! Xem ra lần này việc giảm cân có hy vọng rồi đây.
Đang hớn hở, bỗng cảm thấy trước mặt có một luồng khí mạnh ép gần vào mình, Xán Xán ngẩng nhìn, phát hiện Lạc Thiếu Tuấn không biết từ bao giờ đã tiến đến với cô. Thang máy không lớn nhưng hai người đứng vẫn thừa chỗ, cho nên.. . Tại sao anh lại đến gần thế? Đến nỗi hai người dồn lại trong một góc thang may? Cô giật mình lùi lại vài bước, lập tức cảm giác sau lưng lạnh toát, hóa ra đã lùi vào tận góc rồi.
Lạc Thiếu Tuấn không bận tâm, cứ tiến thêm một bước đến gần cô, ánh mắt rọi thẳng vào mặt cô, sau đó chậm rãi cất tiếng:
- Gầy đến nỗi mặt cũng nhỏ đi, nhìn dễ thương hơn hẳn so với trước.
Giọng nói khiến cô cảm thấy có vẻ gì như cưa cẩm!!!
Xán Xán hoảng hốt đến hóa đá, chỉ sợ không thận trọng sẽ chạm vào anh.
Lạc Thiếu Tuấn cũng không vội vàng, vẫn cái giọng cưa cẩm ấy hỏi cô:
- Em thấy… anh nói đúng không?
Lúc này không chỉ trong lòng mà khắp cả làn da cô đều nổi gai ốc. Đột nhiên cô muốn đẩy tung ra rồi đá cho anh ta một phát.
Đương nhiên, dù muốn thế nào thì cũng không làm thế được.
Thế là khi thang máy kêu “đing" một tiếng để mở cửa, Xán Xán đẩy Lạc Thiếu Tuấn ra, xông vọt ra ngoài.
- Ui da! – Đầu va phải vật gì đó mềm mềm, Xán Xán xoa đầu ngẩng lên nhìn, sững sờ.
Hóa ra là Bạch Tinh Tinh mặt đỏ tía tai đang trừng mắt nhìn cô, hai tay không biết đang ôm gì đó, phía sau cô ấy là nàng tiên Tử Hà lúc nào trông cũng lạnh lùng.
Chẳng phải cô vừa mới… vừa mới va phải ngực Bạch Tinh Tinh hay sao? Xán Xán cuống lên, vội vàng nở nụ cười biết lỗi.
- Trương phong Bạch, thật… thật không phải với chị
- Tô! Xán! Xán! – Bạch Tinh Tinh dằn từng tiếng, vì ngại Lạc Thiếu Tuấn đứng sau mà không lên cơn – Lần sau đi đứng cho cẩn thận!
- Vâng! – Xán Xán gật đầu lia lịa rồi chuổn nhanh cho sạch mắt.
* * *
Bữa trưa.
- Xán Xán!
Bị Vương Mỹ Lệ đập mạnh một phát, đang nuốt miếng cơm chút nữa thì Xán Xán chết nghẹn.
Chính xác là một tuần đi làm, Xán Xán nhận ra trong Ban Trợ lý ngoài Bạch Tinh Tinh và Tử Hà, những người khác đều quá cởi mở, nhất là Ngô Hiểu Phi, không những là bà trùm buôn tin mà còn đúng là một hủ nữ thượng thừa. Xán Xán gặp Ngô Hiểu Phi!
Cứ đến giờ nghỉ trưa, Vương Mỹ Lệ chẳng ngại ngần quấy nhiều Xán Xán.
- Ặc ặc ặc… – Xán Xán nước mắt nước mũi sặc sụa, giận dữ nhìn Vương Mỹ Lệ. – Cậu muốn giết người à?
Vương Mỹ Lệ không thèm để ý, ngoái sang nhìn Ôn Như đang mải mê xem tạp chí người đẹp ở bàn bên cạnh:
- Muốn giết thì tôi cũng phải giết cô ta trước!
Ôn Nhu buông quyển tạp chí xuống, lửa giận như bắn ra trong mắt.
Khiếp quá, Xán Xán vã mồ hôi toàn thân. Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết, yêu đến nỗi muốn giết người yêu?
- Xán Xán, nghe nói sáng nay cậu dũng mãnh lắm à? – Vương Mỹ Lệ đang nhìn Ôn Nhu bỗng quay sang cô, mắt nhìn đầy vẻ tò mò.
- Dũng mãnh? – Xán Xán nhất thời thấy khó hiểu.
Lúc này Ôn Nhu cũng buông tờ tạp chí:
- Phải rồi! Tớ nghe nói sáng nay cậu dũng mãnh xông lên ăn tươi nuốt sống món đậu hũ Bạch cốt tinh. Thế nào rồi? Ngực mụ ấy là thật hay giả? Tay có cảm giác thế nào?
- Còn nữa, còn nữa cơ, nghe nói ngực Bạch cốt tinh là silicon đấy. Thật hay giả?
- Nói điêu! Ngực mụ ấy toàn mousse thì có!
- Đừng có đoán mò, mắt tôi nhìn hơi bị siêu đấy!
- Vương Mỹ Lệ, cậu là người không có lương tâm! Cậu nói thật đi, cậu đã nhìn trộm bao nhiêu ngực phụ nữ rồi?
- Cô quá đáng quá rồi đấy…
Xán Xán ngồi một bên nghe hóng mà chan chứa mồ hôi, tình yêu công sở quả là rắc rối!
- Đừng bận tâm tới hai kẻ điên đó!
Xán Xán giật mình, Ngô Hiểu Phi không biết từ bao giờ đã ngồi bên cạnh cô.
Ngực Bạch cốt tinh toàn độn thôi, động vào thực ra là một bọc nước ấy mà!
Oa oa! Xán Xán nhìn Ngô Hiểu Phi đầy ngưỡng mộ:
- Sao cậu biết?
Ngô Hiểu Phi hất hàm:
Việc này giấu tớ sao được? Con gái hàng xóm nhà dì tớ thường bán đồ lót cho dân văn phòng ở đây mà, đừng nói số đo của Bạch cốt tinh, bất kể chị em nào trong công ty lớn nhỏ bao nhiêu tớ biết hết.
Hả! Xán Xán bất chợt ôm chặt ngực mình. Ngô Hiểu Phi cậu thật đáng sợ quá!
- Biết tớ lợi hại thế nào chưa? – Ngô Hiểu Phi tự hào nhướn mày đột ngột hạ giọng ghé sát tai Xán Xán – Đã biết tớ lợi hại thì khai thạt với tớ đi! Anh chàng sáng nào cũng đưa cậu bằng BMW là ai? Đừng nói là anh họ cậu đấy! Đánh chêt tớ cũng không tin!
Xán Xán mồ hôi đầm đìa:
- Anh ấy, anh ấy là một người bạn của tớ…
- Bạn? – Ngô Hiểu Phi nhìn vẻ rất coi thường – Bạn trai thì là bạn trai! Nói cứ như hai người trong sáng lắm ấy!
- Không phải mà! – Xán Xán cuống lên – Bạn mà tớ nói chỉ là bạn bình thường, như anh trai thôi.
- Tô Xán Xán, cậu bốc phét ít thôi! Anh ấy là bạn bình thường thôi à? Hai kẻ điên kia cũng chỉ là chị em thôi đấy! – Nói rồi chỉ tay vào Vương Mỹ Lệ và Ôn Nhu vừa cãi nhau giờ đã thân mật ngọt xớt. Xán Xán thoắt cái như hóa đá.
- Khai thực ra! Nếu không tớ rải truyền đơn mỗi người trong công ty một tờ bây giờ!
Từ hóa đá, Xán Xán cảm thấy vỡ vụn.
- Thật sự tớ không lừa cậu mà! Bọn tó không có quan hệ gì đâu anh ấy là GAY! – Anh Noãn Noãn, em có lỗi với anh, dù sao cô ấy cũng là hủ nữ, sẽ không nhìn anh với áanh mắt kỳ thị đâu!
- GAY?! – Ngô Hiểu Phi hai mắt sáng rực – Cậu nói anh chàng dẹp trai ấy là GAY? Là vợ hay là chồng? Loại gì? Mau lên, tớ cần biết đầy đủ!
Xán Xán cuống lên:
- Anh ấy là vợ…
- Vợ? – Ngô Hiểu Phi nhìn Xán Xán khó hiểu – Tớ thấy anh ấy rất mạnh mẽ mà? Sao là vợ được? Cậu đừng có đánh trống lảng, định cố tình lừa tớ hả?
- Tớ không dám mà… – Xán Xán ôm chặt ngực mình, làm ra vẻ sợ hãi.
- Thế cậu nói xem anh ấy là loại vợ gì?
Xán Xán nghĩ một lúc:
- Chắc là thuộc loại cam chịu…
- Xán Xán! – sắc mặt Ngô Hiểu Phi đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc – Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì tớ bảo cho cậu biết, anh ấy tuyệt đối không phải là vai vợ! Cùng lắm anh ấy chỉ ở vai vợ nhất thời thôi. Người đàn ông như thế cần phải được trau dồi để trở thành người chồng mới phải!
Trời ơi…
Ngô Hiểu Phi không ngớt rót vào tai những lời răn dạy, Xán Xán bắt đầu nảy ra những ngờ vực về thân phận làm vợ của Triệu Noãn Noãn trong mối tình đồng giới. Cô ây nói không sai mà!
Ngắm kỹ Triệu Noãn Noãn, ngũ quan sáng rõ vuông vắn, vóc dáng cao lớn, thân hình khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, trông thế sao có thể là vai vợ được? Chẳng lẽ từ khi cô nhìn thấy Cao Vũ thì anh ấy mới tự nguyện vào vai vợ? Không hiểu nổi, không thể hiểu…
Suốt ngày trong óc Xán Xán cứ vang lên những lời nói của Ngô Hiểu Phi. Tan làm một cái, cô chạy ngay xuống lầu, chui thẳng lên xe Triệu Noãn Noãn đang đợi. Ngồi lên xe rồi cô cứ dán mắt nhìn mãi vào Triệu Noãn Noãn.
- Em nhìn đủ chưa?
Triệu Noãn Noãn vẫn chuyên tâm lái, rốt cuộc không nhịn được, phanh két một cái dừng xe bên đường quay lại nhìn Xán Xán đang ngây ngô ngắm mình – Từ lúc lên xe đến giờ, em cứ đăm đăm nhìn anh không nói một tiếng, mặt anh có vết gì sao?
Xán Xán định thần nhìn vẻ mặt ghê gớm của Triệu Noãn, sợ đến nỗi tim đập bồm bộp. Hóa ra mình quá đáng rồi, cứ nhìn người ta suốt quãng đường! Tội quá, tội quá…
- Rốt cuộc em nhìn cái gì?
Xán Xán chống cằm nhìn anh chăm chắm mở miệng rất chân thành.
- Anh Noãn Noãn, em cảm thấy anh vẫn rất hợp vào vai chổng đấy!
Im ắng, im ắng, im ắng…
Đột ngột máy lại khởi động, xe lại từ từ chuyển bánh
- Anh Noãn Noãn?
- Anh Noãn Noãn!
Sao anh không nói? Dù gì cũng phát biểu ý kiến chứ!
Đáng ghét! Làm sao mà cười một cách quái lạ vậy?
- Em gầy đi đấy. – Buổi sáng, Triệu Noãn Noãn khi đưa Xán Xán đi làm đã thốt lên lời xót xa.
Xán Xán đang tựa vào kính xe ngủ, nghe câu nói của Triệu Noãn Noãn lập tức choàng tỉnh:
- Thật ạ? Gầy đi thật sao?
Triệu Noãn Noãn gật đầu, chăm chú lái xe nhưng trong lòng đã tính toán thực đơn bữa tối hôm nay. Phải bồi bổ cho cô ấy mới được.
* * *
Buổi sáng nghe Triệu Noãn Noãn nói mình gầy đi Xán Xán vui lắm. Bước vào cửa công ty, cô sải chân rõ dài, tâm tình rất hào hứng. Đang dợm chân bước vào thang máy, cửa từ từ khép lại, đột ngột có người xông vào.
- Sao thế? Có việc gì vui thế? – Lạc Thiếu Tuấn bước vào, nhìn cô mỉm cười.
Xán Xán chợt có chút không thoải mái, đúng lúc đang thư thái thì đột nhiên có người xông vào. Nhất là người đó lại là sếp lớn của mình.
- Không có gì ạ. – Cô bối rối cười, giơ tay nhấn nút thang máy. Lạc Thiếu Tuấn bình thản như không ảnh hưởng gì:
- Việc vui không muốn chia sẻ với anh sao?
Xán Xán giật mình, vội giải thích:
- Không có việc gì lớn đâu ạ, mà là hôm nay đi làm, anh Noãn Noãn bảo em gầy đi.
- Vậy hả? – Lạc Thiếu Tuấn ngừng một lát, chừng như quan sát cô rồi gật đầu. – Có vẻ là gầy đi rồi.
- Thật ạ? Anh cũng thấy thế sao? – xán Xán cười tít mắt, lớn thế này rồi mà trong một ngày có hai người nói cô gầy đi, đó là lần đầu tiên đấy! Xem ra lần này việc giảm cân có hy vọng rồi đây.
Đang hớn hở, bỗng cảm thấy trước mặt có một luồng khí mạnh ép gần vào mình, Xán Xán ngẩng nhìn, phát hiện Lạc Thiếu Tuấn không biết từ bao giờ đã tiến đến với cô. Thang máy không lớn nhưng hai người đứng vẫn thừa chỗ, cho nên.. . Tại sao anh lại đến gần thế? Đến nỗi hai người dồn lại trong một góc thang may? Cô giật mình lùi lại vài bước, lập tức cảm giác sau lưng lạnh toát, hóa ra đã lùi vào tận góc rồi.
Lạc Thiếu Tuấn không bận tâm, cứ tiến thêm một bước đến gần cô, ánh mắt rọi thẳng vào mặt cô, sau đó chậm rãi cất tiếng:
- Gầy đến nỗi mặt cũng nhỏ đi, nhìn dễ thương hơn hẳn so với trước.
Giọng nói khiến cô cảm thấy có vẻ gì như cưa cẩm!!!
Xán Xán hoảng hốt đến hóa đá, chỉ sợ không thận trọng sẽ chạm vào anh.
Lạc Thiếu Tuấn cũng không vội vàng, vẫn cái giọng cưa cẩm ấy hỏi cô:
- Em thấy… anh nói đúng không?
Lúc này không chỉ trong lòng mà khắp cả làn da cô đều nổi gai ốc. Đột nhiên cô muốn đẩy tung ra rồi đá cho anh ta một phát.
Đương nhiên, dù muốn thế nào thì cũng không làm thế được.
Thế là khi thang máy kêu “đing" một tiếng để mở cửa, Xán Xán đẩy Lạc Thiếu Tuấn ra, xông vọt ra ngoài.
- Ui da! – Đầu va phải vật gì đó mềm mềm, Xán Xán xoa đầu ngẩng lên nhìn, sững sờ.
Hóa ra là Bạch Tinh Tinh mặt đỏ tía tai đang trừng mắt nhìn cô, hai tay không biết đang ôm gì đó, phía sau cô ấy là nàng tiên Tử Hà lúc nào trông cũng lạnh lùng.
Chẳng phải cô vừa mới… vừa mới va phải ngực Bạch Tinh Tinh hay sao? Xán Xán cuống lên, vội vàng nở nụ cười biết lỗi.
- Trương phong Bạch, thật… thật không phải với chị
- Tô! Xán! Xán! – Bạch Tinh Tinh dằn từng tiếng, vì ngại Lạc Thiếu Tuấn đứng sau mà không lên cơn – Lần sau đi đứng cho cẩn thận!
- Vâng! – Xán Xán gật đầu lia lịa rồi chuổn nhanh cho sạch mắt.
* * *
Bữa trưa.
- Xán Xán!
Bị Vương Mỹ Lệ đập mạnh một phát, đang nuốt miếng cơm chút nữa thì Xán Xán chết nghẹn.
Chính xác là một tuần đi làm, Xán Xán nhận ra trong Ban Trợ lý ngoài Bạch Tinh Tinh và Tử Hà, những người khác đều quá cởi mở, nhất là Ngô Hiểu Phi, không những là bà trùm buôn tin mà còn đúng là một hủ nữ thượng thừa. Xán Xán gặp Ngô Hiểu Phi!
Cứ đến giờ nghỉ trưa, Vương Mỹ Lệ chẳng ngại ngần quấy nhiều Xán Xán.
- Ặc ặc ặc… – Xán Xán nước mắt nước mũi sặc sụa, giận dữ nhìn Vương Mỹ Lệ. – Cậu muốn giết người à?
Vương Mỹ Lệ không thèm để ý, ngoái sang nhìn Ôn Như đang mải mê xem tạp chí người đẹp ở bàn bên cạnh:
- Muốn giết thì tôi cũng phải giết cô ta trước!
Ôn Nhu buông quyển tạp chí xuống, lửa giận như bắn ra trong mắt.
Khiếp quá, Xán Xán vã mồ hôi toàn thân. Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết, yêu đến nỗi muốn giết người yêu?
- Xán Xán, nghe nói sáng nay cậu dũng mãnh lắm à? – Vương Mỹ Lệ đang nhìn Ôn Nhu bỗng quay sang cô, mắt nhìn đầy vẻ tò mò.
- Dũng mãnh? – Xán Xán nhất thời thấy khó hiểu.
Lúc này Ôn Nhu cũng buông tờ tạp chí:
- Phải rồi! Tớ nghe nói sáng nay cậu dũng mãnh xông lên ăn tươi nuốt sống món đậu hũ Bạch cốt tinh. Thế nào rồi? Ngực mụ ấy là thật hay giả? Tay có cảm giác thế nào?
- Còn nữa, còn nữa cơ, nghe nói ngực Bạch cốt tinh là silicon đấy. Thật hay giả?
- Nói điêu! Ngực mụ ấy toàn mousse thì có!
- Đừng có đoán mò, mắt tôi nhìn hơi bị siêu đấy!
- Vương Mỹ Lệ, cậu là người không có lương tâm! Cậu nói thật đi, cậu đã nhìn trộm bao nhiêu ngực phụ nữ rồi?
- Cô quá đáng quá rồi đấy…
Xán Xán ngồi một bên nghe hóng mà chan chứa mồ hôi, tình yêu công sở quả là rắc rối!
- Đừng bận tâm tới hai kẻ điên đó!
Xán Xán giật mình, Ngô Hiểu Phi không biết từ bao giờ đã ngồi bên cạnh cô.
Ngực Bạch cốt tinh toàn độn thôi, động vào thực ra là một bọc nước ấy mà!
Oa oa! Xán Xán nhìn Ngô Hiểu Phi đầy ngưỡng mộ:
- Sao cậu biết?
Ngô Hiểu Phi hất hàm:
Việc này giấu tớ sao được? Con gái hàng xóm nhà dì tớ thường bán đồ lót cho dân văn phòng ở đây mà, đừng nói số đo của Bạch cốt tinh, bất kể chị em nào trong công ty lớn nhỏ bao nhiêu tớ biết hết.
Hả! Xán Xán bất chợt ôm chặt ngực mình. Ngô Hiểu Phi cậu thật đáng sợ quá!
- Biết tớ lợi hại thế nào chưa? – Ngô Hiểu Phi tự hào nhướn mày đột ngột hạ giọng ghé sát tai Xán Xán – Đã biết tớ lợi hại thì khai thạt với tớ đi! Anh chàng sáng nào cũng đưa cậu bằng BMW là ai? Đừng nói là anh họ cậu đấy! Đánh chêt tớ cũng không tin!
Xán Xán mồ hôi đầm đìa:
- Anh ấy, anh ấy là một người bạn của tớ…
- Bạn? – Ngô Hiểu Phi nhìn vẻ rất coi thường – Bạn trai thì là bạn trai! Nói cứ như hai người trong sáng lắm ấy!
- Không phải mà! – Xán Xán cuống lên – Bạn mà tớ nói chỉ là bạn bình thường, như anh trai thôi.
- Tô Xán Xán, cậu bốc phét ít thôi! Anh ấy là bạn bình thường thôi à? Hai kẻ điên kia cũng chỉ là chị em thôi đấy! – Nói rồi chỉ tay vào Vương Mỹ Lệ và Ôn Nhu vừa cãi nhau giờ đã thân mật ngọt xớt. Xán Xán thoắt cái như hóa đá.
- Khai thực ra! Nếu không tớ rải truyền đơn mỗi người trong công ty một tờ bây giờ!
Từ hóa đá, Xán Xán cảm thấy vỡ vụn.
- Thật sự tớ không lừa cậu mà! Bọn tó không có quan hệ gì đâu anh ấy là GAY! – Anh Noãn Noãn, em có lỗi với anh, dù sao cô ấy cũng là hủ nữ, sẽ không nhìn anh với áanh mắt kỳ thị đâu!
- GAY?! – Ngô Hiểu Phi hai mắt sáng rực – Cậu nói anh chàng dẹp trai ấy là GAY? Là vợ hay là chồng? Loại gì? Mau lên, tớ cần biết đầy đủ!
Xán Xán cuống lên:
- Anh ấy là vợ…
- Vợ? – Ngô Hiểu Phi nhìn Xán Xán khó hiểu – Tớ thấy anh ấy rất mạnh mẽ mà? Sao là vợ được? Cậu đừng có đánh trống lảng, định cố tình lừa tớ hả?
- Tớ không dám mà… – Xán Xán ôm chặt ngực mình, làm ra vẻ sợ hãi.
- Thế cậu nói xem anh ấy là loại vợ gì?
Xán Xán nghĩ một lúc:
- Chắc là thuộc loại cam chịu…
- Xán Xán! – sắc mặt Ngô Hiểu Phi đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc – Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì tớ bảo cho cậu biết, anh ấy tuyệt đối không phải là vai vợ! Cùng lắm anh ấy chỉ ở vai vợ nhất thời thôi. Người đàn ông như thế cần phải được trau dồi để trở thành người chồng mới phải!
Trời ơi…
Ngô Hiểu Phi không ngớt rót vào tai những lời răn dạy, Xán Xán bắt đầu nảy ra những ngờ vực về thân phận làm vợ của Triệu Noãn Noãn trong mối tình đồng giới. Cô ây nói không sai mà!
Ngắm kỹ Triệu Noãn Noãn, ngũ quan sáng rõ vuông vắn, vóc dáng cao lớn, thân hình khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, trông thế sao có thể là vai vợ được? Chẳng lẽ từ khi cô nhìn thấy Cao Vũ thì anh ấy mới tự nguyện vào vai vợ? Không hiểu nổi, không thể hiểu…
Suốt ngày trong óc Xán Xán cứ vang lên những lời nói của Ngô Hiểu Phi. Tan làm một cái, cô chạy ngay xuống lầu, chui thẳng lên xe Triệu Noãn Noãn đang đợi. Ngồi lên xe rồi cô cứ dán mắt nhìn mãi vào Triệu Noãn Noãn.
- Em nhìn đủ chưa?
Triệu Noãn Noãn vẫn chuyên tâm lái, rốt cuộc không nhịn được, phanh két một cái dừng xe bên đường quay lại nhìn Xán Xán đang ngây ngô ngắm mình – Từ lúc lên xe đến giờ, em cứ đăm đăm nhìn anh không nói một tiếng, mặt anh có vết gì sao?
Xán Xán định thần nhìn vẻ mặt ghê gớm của Triệu Noãn, sợ đến nỗi tim đập bồm bộp. Hóa ra mình quá đáng rồi, cứ nhìn người ta suốt quãng đường! Tội quá, tội quá…
- Rốt cuộc em nhìn cái gì?
Xán Xán chống cằm nhìn anh chăm chắm mở miệng rất chân thành.
- Anh Noãn Noãn, em cảm thấy anh vẫn rất hợp vào vai chổng đấy!
Im ắng, im ắng, im ắng…
Đột ngột máy lại khởi động, xe lại từ từ chuyển bánh
- Anh Noãn Noãn?
- Anh Noãn Noãn!
Sao anh không nói? Dù gì cũng phát biểu ý kiến chứ!
Đáng ghét! Làm sao mà cười một cách quái lạ vậy?
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng