Chứng Kiến Thần Thám
Chương 20: Câu đố trên lá thư cầu xin giúp đỡ
Edit: Cải Trắng
[ Q3 ] Chương 20: Câu đố trên lá thư cầu xin giúp đỡ.
Đọc xong lá thư, Chúc An Sinh đứng ngốc ra đó mấy giây, sau đó cô lại đọc lá thư thêm một lần nữa.
Lá thư này thật sự gửi tới cho Trì Trừng, hơn nữa còn là một lá thư xin giúp đỡ, nhưng mà chủ nhân của lá thư này rốt cuộc muốn cầu xin Trì Trừng giúp đỡ cái gì đây? Mà thử thách như lời người đó nói là cái gì?
Chúc An Sinh nhíu mày lại, cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc ô màu vàng kia.
Chiếc ô vàng này được gửi tới cùng với lá thư, hơn nữa cũng được nhắc tới trong nội dung thư. Thế nhưng nếu người này thật sự cần sự giúp đỡ Trì Trừng, thì sao lại gửi cho anh một cái ô chứ?
Chiếc ô màu vàng này có vấn đề!
Đây là điều đầu tiên Chúc An Sinh nghĩ tới, cô cẩn thận cầm ô màu vàng lên quan sát. Sau khi xem xong cô dứt khoát mở luôn ô ra xem, chính là cho dù cô có quan sát kỹ thêm tí nữa cô cũng không thể phát hiện ra điều gì bất thường ở cái ô màu vàng. Điều kỳ lạ duy nhất hiện giờ là màu sắc của chiếc ô này, đó là một vàng đẹp tới chói lóa.
Chúc An Sinh cầm lại lá thư mà xem, cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ " trò bịp bợm ", nó khiến cô rơi vào trầm tư.
Có một lá thư kỳ lạ, lại thêm một chiếc ô màu vàng, người gửi lá thư này tới cuối cùng là muốn cái gì đây?
Chúc An Sinh lập tức chìm trong suy nghĩ, cô nghĩ chuyện này nên báo lại cho Trì Trừng biết, khi Trì Trừng biết được cũng im lặng, sau đó anh nói vừa lúc anh cần quay lại viện nghiên cứu để lấy tư liệu, đợi anh quay lại.
Chúc An Sinh đem lá thư cùng với cái ô màu vàng để sang một bên, cả mấy hộp chuyển phát nhanh kia nữa, sau đó cô tiếp tục thu dọn văn phòng của anh. Chỉ là giờ cô chẳng còn nhiệt tình làm nữa, tâm tư cô giờ đây đều đặt cả trên lá thư cầu xin giúp đỡ và chiếc ô màu vàng.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, đúng lúc Chúc An Sinh thu dọn xong xuôi thì Trì Trừng trở lại viện nghiên cứu.
Trì Trừng đẩy cửa bước vào văn phòng, phản ứng đầu tiên khi vào phòng của anh là kinh ngạc, sau đó anh mới quay sang mỉm cười với Chúc An Sinh.
" Làm phiền cô rồi, dạo gần đây tâm tư của tôi đều đặt cả lên vụ án, không có thời gian quan tâm tới mấy thứ này. "
" Nhận tiền của anh, đây đương nhiên là việc tôi nên làm. "
Chúc An Sinh bình thản nói, dường như một chút cũng không để bụng chuyện nhỏ nhoi này, nhưng thực ra đáy lòng cô cũng hơi vui.
" Đây là lá thư đó sao? "
Trì Trừng chú ý tới tờ giấy để trên bàn làm việc của anh, để cùng với nó là một chiếc ô màu vàng.
Chúc An Sinh gật gật đầu, cô nhường đường cho anh. Trì Trừng đi tới bên bàn làm việc, liếc qua cái ô một cái, sau đó cầm lá thư lên, bắt đầu đọc.
Không mất quá nhiều thời gian, anh đã đọc xong.
" Thế nào? " Chúc An Sinh thấy anh đã đọc xong, liền hỏi.
" Không có gì, lá thư này được gửi cùng với cái ô sao? "
Trì Trừng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại lại hỏi vấn đề khác.
" Đúng vậy, anh có ấn tượng gì không? Nếu người này gửi tin cho anh, lại còn yêu cầu anh giúp đỡ, vậy người này chắc chắn biết anh, anh có biết người gửi bức thư này là ai không? "
Trì Trừng cầm lá thư, cũng không trả lời câu hỏi của Chúc An Sinh, anh trầm tư một lúc lâu, sau đó anh quay sang nhìn cô nở nụ cười.
" Tôi nổi tiếng như vậy, người biết tới tôi nhiều không đếm xuể, chỉ có một lá thư được đưa tới thế này thì làm sao tôi biết được là ai gửi? Nói không chừng đây chỉ là một trò đùa thôi. "
" Một trò đùa? "
Chúc An Sinh lặp lại ý của anh, cô không phủ nhận khả năng mà anh nói, kỳ thật lá thư này rất kỳ lạ, chỉ là cô có một loại trực giác, cô tin rằng có người thực sự đang cần sự giúp đỡ của anh.
" Vậy còn cái ô thì sao? Bên trong thư người đó có nhắc tới trò bịp bợm, là thử thách đối với anh, rồi người đó còn gửi tới một cái ô màu vàng, anh có biết ý nghĩa của cái ô này không? "
Nghe thấy lời Chúc An Sinh nói, anh mới cầm cái ô vàng đó lên xem, anh hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó lại có cảm giác muốn nói lại thôi.
Tâm trạng cô bất giác khẩn trương, cô cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Trì Trừng.
" Cái ô này... "
" Thật đẹp. "
Chúc An Sinh cảm thấy may mắn khi lúc này cô không uống nước. Cô còn tưởng anh phát hiện ra manh mối gì mới, hóa ra anh lại nói một câu chả đâu vào đâu.
Đột nhiên cô cảm thấy thất vọng quá, tự mình cầm lấy lá thư kia, cô bắt đầu nghiên cứu.
" Nếu đây thật sự là một trò đùa thì sao? " Trì Trừng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Chúc An Sinh, mỉm cười.
" Vậy nếu như thật sự có người cần giúp đỡ thì sao? " Chúc An Sinh cũng lấy bộ dáng nghiêm túc quay sang hỏi em.
" Nhỡ đâu đó là fan của tôi thì sao, thích tôi quá, cho nên tặng cho tôi cái ô này? "
Chúc An Sinh thực sự không còn gì để nói, cô không quen một Trì Trừng tự luyến như này đâu.
" Tôi hiện giờ chưa xử lý xong vụ án kia, nếu như cô kiên trì muốn biết như này, không bằng cô thử đi xem trò của hắn là gì đi, cô tìm ra được trò đùa của hắn đi, không phải hắn bảo sẽ trả thù lao thật hậu hĩnh sao? Nếu cô tìm ra được trò đùa đấy, số thù lao kia tôi sẽ chia cho cô một nửa. "
" Được thôi. "
Chúc An Sinh hoàn toàn không do dự tí nào, lập tức đồng ý, hơn nữa cô cũng không rõ, sao tâm trạng Trì Trừng không thể nhìn ra được.
Trì Trừng bị bộ dáng của Chúc An Sinh chọc cười, anh nhìn sự nghiêm túc của cô, nhớ tới trước đây mình cũng từng như thế thì phải.
" Vậy cô cố lên. "
Trì Trừng dứt lời liền quay người tìm tài liệu, sau đó rời đi ngay. Giờ trong văn phòng chỉ còn một lá thư, một cái ô màu vàng, và con người có hàng trăm mối tơ vò – Chúc An Sinh.
Ba mươi phút sau, Chúc An Sinh đã xem bức thư đó trên dưới mười lần rồi, cô lần nữa cầm lấy cái ô màu vàng.
Trong khoảng thời gian này cô luôn nghiên cứu cái ô màu vàng đó, cô biết cái ô này chắc chắn mang ý nghĩa nào đó, nếu như cô biết được ý nghĩa của nó thì sẽ biết được đáp án của trò đùa kia.
Nhưng thực sự là cho dù cô có nghiên cứu kỹ thế nào đi chăng nữa, từ phần cầm ô cho tới chỗ tán ô, tất cả đều chẳng có gì bất thường cả.
Hay, có khi lá thư đó thật sự là một trò đùa dai?
Lúc này Chúc An Sinh lại có chút dao động, nhưng cô lại nhớ tới ước định giữa cô và Trì Trừng, cô lại thôi, tiếp tục lấy đó làm động lực.
Chúc An Sinh bắt đầu lên mạng tra tư liệu về ô màu vàng, cô xem từng cái một, hy vọng có thể tìm được thông tin hữu ích nào đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã tới bảy rưỡi tối, ngoài cửa sổ bầu trời đã tối rồi, Chúc An Sinh không thể không đứng dậy bật đèn phòng lên. Nhưng mà trước khi cô kịp trở về ngồi trước màn hình máy tính thì Kiều Trì Na bước vào.
" Cô vẫn còn ở đây sao? "
Chúc An Sinh thấy Kiều Trì Na cầm theo một cái túi đi tới.
" Tôi còn phải ở lại tra một chút tư liệu. "
" Cái lá thư cầu xin giúp đỡ đó, cô không có manh mối gì sao? "
Kiều Trì Na tự nhiên hỏi một câu, nháy mắt Chúc An Sinh cảm thấy kinh ngạc.
" Sao cô lại biết về lá thư cầu xin giúp đỡ đó? "
Chúc An Sinh hỏi, cô nhớ cô chỉ mới nói chuyện lá thư này với Trì Trừng thôi mà, rồi cô lại chú ý tới cái túi mà Kiều Trì Na xách theo.
Kiều Trì Na hối hận cắn chặt răng, cô cảm thấy mình đúng là ngu ngốc mà, sáng nay rõ ràng Trì Trừng bảo cô giấu chuyện mình biết đi, thế mà cô vừa mở miệng ra đã lộ hết. Bất quá, điều khiến cô kinh ngạc là Chúc An Sinh quá nhạy bén, đột nhiên cô hiểu ra vì sao Trì Trừng phải lặn lội xa xôi như vậy tìm trợ lý.
" Đây là cái gì? " Chúc An Sinh chỉ chỉ vào cái túi Kiều Trì Na xách tới.
" Cô chắc hẳn vẫn chưa ăn cơm đâu, đây là tôi mang cơm tới cho cô đấy. "
Kiều Trì Na lấy đồ từ trong túi ra, Chúc An Sinh lúc này mới thấy rõ, đây là một phần cơm với thịt băm.
Thấy đồ ăn cô mới bắt đầu thấy đói, nhưng sau đó cô lại không biết nói gì, lần nữa rơi vào trầm tư.
Kiều Trì Na sao lại biết được cô vẫn còn ở trong văn phòng, lại còn vẫn chưa ăn cơm nữa? Càng quan trọng hơn là, sao Kiều Trì Na lại biết được về lá thư cầu xin giúp đỡ kia?
" Là Trì Trừng bảo cô đưa cơm tới đây sao? "
Chúc An Sinh sau mấy lần suy đoán liền biết được chân tướng sự việc, Kiều Trì Na chỉ có thể đứng bên cạnh cười xấu hổ.
" An Sinh, cô đừng nói với Trì Trừng là tôi lỡ miệng nhé, nhưng cô thật sự là chưa ăn cơm sao? "
Chúc An Sinh không nói gì, xem như thừa nhận là mình chưa ăn cơm. Cô đem phần cơm thịt băm kia mở ra, lập tức hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
" Cảm ơn cô, Kiều Trì Na, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay một chút đã. "
Nói cảm ơn với Kiều Trì Na xong, cô xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay, thế nhưng Kiều Trì Na không chú ý tới, trước khi vào nhà vệ sinh Chúc An Sinh còn cầm theo cả điện thoại di động.
Điện thoại của cô lúc còn ở trong nước đã cài thêm chế độ đường gọi quốc tế. Vừa vào nhà vệ sinh, cô liền gọi thoại cho Trì Trừng.
" Alo, có việc gì sao? "
" Tôi chỉ muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã bảo Kiều Trì Na đưa cơm tới. "
Trì Trừng hơi nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng, nụ cười của anh lúc này so với lúc bắt được hung thủ vụ án đầu độc kia càng rực rỡ hơn.
" Chút việc nhỏ thôi mà, tôi đưa cô từ thành phố Hộ Thủy tới đây, đương nhiên sẽ chăm sóc cô thật tốt. "
" Cảm ơn. "
Chúc An Sinh cũng cười, cô trao đổi với Trì Trừng bằng tiếng Trung, giờ cô không còn cảm giác cô đơn khi một mình nơi đất khách quê người nữa.
" Thế nào, cô đã tìm được cái gì về trò đùa kia chưa? "
Trì Trừng cố ý hỏi một câu, thực ra anh đã sớm biết đáp án, giờ mà cô vẫn còn ở lại văn phòng thì kết quả đã quá rõ ràng rồi.
" Vẫn chưa được. " Bỗng Chúc An Sinh cảm thấy mất mát, lắc lắc đầu.
" Có lẽ cô nên xem thật kỹ lá thư kia. "
Đột nhiên Trì Trừng nói một câu như vậy, cô chợt nhớ tới phản ứng của Trì Trừng chiều nay khi nhìn thấy lá thư.
Chúc An Sinh còn nhớ rõ, lúc mà Trì Trừng đi vào văn phòng, anh chỉ nghiêm túc xem xét mỗi lá thư, chẳng mảy may quan tâm gì tới cái ô màu vàng kia, mãi cho tới khi cô nhắc anh chú ý tới cái ô, anh mới cầm cái ô lên xem qua một lượt.
Trong thư có vấn đề!
" Tôi cúp máy trước đây. "
Chúc An Sinh nói xong câu này liền vội vàng cúp điện thoại, Trì Trừng ở đầu dây điện thoại bên kia chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Anh quyết định đứng dậy rời khỏi cục cảnh sát New York, vụ án đầu độc đó mới bắt được hung thủ, anh cảm thấy, có lẽ mình nên tham gia một vụ án mới rồi.
Chúc An Sinh một đường chạy như bay trở về văn phòng. Kiều Trì Na bị dáng vẻ vội vã này của cô dọa cho hoảng sợ, rồi sau đó, Kiều Trì Na lại thấy cô cầm lá thư kia lên xem một lần nữa.
Chúc An Sinh dùng tất cả góc độ để xem lá thư kia, mãi cho tới khi cô đặt thẳng bức thư ngang với tầm mắt mình.
Rốt cuộc! Cuối cùng Chúc An Sinh cũng biết tại sao ở lá thư lại có một tấm màng nhỏ, tấm màng này mắt thường khó có thể phát hiện được, nhưng mà lúc này, cô nhờ vào ánh đèn chiếu vào có thể thấy được tấm màng đó.
Vẻ mặt Chúc An Sinh hiện ra sự vui sướng, quả nhiên lá thư có vấn đề!
Nhưng mà cái ô màu vàng thì có ý nghĩa gì đây?
Chúc An Sinh một lần nữa rơi vào nghi hoặc, nhưng mà rất nhanh, cô lại nghĩ ra một ý tưởng táo bạo!
" Kiều Trì Na, cô có thể giúp tôi chuẩn bị một chậu nước không? "
[ Q3 ] Chương 20: Câu đố trên lá thư cầu xin giúp đỡ.
Đọc xong lá thư, Chúc An Sinh đứng ngốc ra đó mấy giây, sau đó cô lại đọc lá thư thêm một lần nữa.
Lá thư này thật sự gửi tới cho Trì Trừng, hơn nữa còn là một lá thư xin giúp đỡ, nhưng mà chủ nhân của lá thư này rốt cuộc muốn cầu xin Trì Trừng giúp đỡ cái gì đây? Mà thử thách như lời người đó nói là cái gì?
Chúc An Sinh nhíu mày lại, cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc ô màu vàng kia.
Chiếc ô vàng này được gửi tới cùng với lá thư, hơn nữa cũng được nhắc tới trong nội dung thư. Thế nhưng nếu người này thật sự cần sự giúp đỡ Trì Trừng, thì sao lại gửi cho anh một cái ô chứ?
Chiếc ô màu vàng này có vấn đề!
Đây là điều đầu tiên Chúc An Sinh nghĩ tới, cô cẩn thận cầm ô màu vàng lên quan sát. Sau khi xem xong cô dứt khoát mở luôn ô ra xem, chính là cho dù cô có quan sát kỹ thêm tí nữa cô cũng không thể phát hiện ra điều gì bất thường ở cái ô màu vàng. Điều kỳ lạ duy nhất hiện giờ là màu sắc của chiếc ô này, đó là một vàng đẹp tới chói lóa.
Chúc An Sinh cầm lại lá thư mà xem, cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ " trò bịp bợm ", nó khiến cô rơi vào trầm tư.
Có một lá thư kỳ lạ, lại thêm một chiếc ô màu vàng, người gửi lá thư này tới cuối cùng là muốn cái gì đây?
Chúc An Sinh lập tức chìm trong suy nghĩ, cô nghĩ chuyện này nên báo lại cho Trì Trừng biết, khi Trì Trừng biết được cũng im lặng, sau đó anh nói vừa lúc anh cần quay lại viện nghiên cứu để lấy tư liệu, đợi anh quay lại.
Chúc An Sinh đem lá thư cùng với cái ô màu vàng để sang một bên, cả mấy hộp chuyển phát nhanh kia nữa, sau đó cô tiếp tục thu dọn văn phòng của anh. Chỉ là giờ cô chẳng còn nhiệt tình làm nữa, tâm tư cô giờ đây đều đặt cả trên lá thư cầu xin giúp đỡ và chiếc ô màu vàng.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, đúng lúc Chúc An Sinh thu dọn xong xuôi thì Trì Trừng trở lại viện nghiên cứu.
Trì Trừng đẩy cửa bước vào văn phòng, phản ứng đầu tiên khi vào phòng của anh là kinh ngạc, sau đó anh mới quay sang mỉm cười với Chúc An Sinh.
" Làm phiền cô rồi, dạo gần đây tâm tư của tôi đều đặt cả lên vụ án, không có thời gian quan tâm tới mấy thứ này. "
" Nhận tiền của anh, đây đương nhiên là việc tôi nên làm. "
Chúc An Sinh bình thản nói, dường như một chút cũng không để bụng chuyện nhỏ nhoi này, nhưng thực ra đáy lòng cô cũng hơi vui.
" Đây là lá thư đó sao? "
Trì Trừng chú ý tới tờ giấy để trên bàn làm việc của anh, để cùng với nó là một chiếc ô màu vàng.
Chúc An Sinh gật gật đầu, cô nhường đường cho anh. Trì Trừng đi tới bên bàn làm việc, liếc qua cái ô một cái, sau đó cầm lá thư lên, bắt đầu đọc.
Không mất quá nhiều thời gian, anh đã đọc xong.
" Thế nào? " Chúc An Sinh thấy anh đã đọc xong, liền hỏi.
" Không có gì, lá thư này được gửi cùng với cái ô sao? "
Trì Trừng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại lại hỏi vấn đề khác.
" Đúng vậy, anh có ấn tượng gì không? Nếu người này gửi tin cho anh, lại còn yêu cầu anh giúp đỡ, vậy người này chắc chắn biết anh, anh có biết người gửi bức thư này là ai không? "
Trì Trừng cầm lá thư, cũng không trả lời câu hỏi của Chúc An Sinh, anh trầm tư một lúc lâu, sau đó anh quay sang nhìn cô nở nụ cười.
" Tôi nổi tiếng như vậy, người biết tới tôi nhiều không đếm xuể, chỉ có một lá thư được đưa tới thế này thì làm sao tôi biết được là ai gửi? Nói không chừng đây chỉ là một trò đùa thôi. "
" Một trò đùa? "
Chúc An Sinh lặp lại ý của anh, cô không phủ nhận khả năng mà anh nói, kỳ thật lá thư này rất kỳ lạ, chỉ là cô có một loại trực giác, cô tin rằng có người thực sự đang cần sự giúp đỡ của anh.
" Vậy còn cái ô thì sao? Bên trong thư người đó có nhắc tới trò bịp bợm, là thử thách đối với anh, rồi người đó còn gửi tới một cái ô màu vàng, anh có biết ý nghĩa của cái ô này không? "
Nghe thấy lời Chúc An Sinh nói, anh mới cầm cái ô vàng đó lên xem, anh hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó lại có cảm giác muốn nói lại thôi.
Tâm trạng cô bất giác khẩn trương, cô cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của Trì Trừng.
" Cái ô này... "
" Thật đẹp. "
Chúc An Sinh cảm thấy may mắn khi lúc này cô không uống nước. Cô còn tưởng anh phát hiện ra manh mối gì mới, hóa ra anh lại nói một câu chả đâu vào đâu.
Đột nhiên cô cảm thấy thất vọng quá, tự mình cầm lấy lá thư kia, cô bắt đầu nghiên cứu.
" Nếu đây thật sự là một trò đùa thì sao? " Trì Trừng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Chúc An Sinh, mỉm cười.
" Vậy nếu như thật sự có người cần giúp đỡ thì sao? " Chúc An Sinh cũng lấy bộ dáng nghiêm túc quay sang hỏi em.
" Nhỡ đâu đó là fan của tôi thì sao, thích tôi quá, cho nên tặng cho tôi cái ô này? "
Chúc An Sinh thực sự không còn gì để nói, cô không quen một Trì Trừng tự luyến như này đâu.
" Tôi hiện giờ chưa xử lý xong vụ án kia, nếu như cô kiên trì muốn biết như này, không bằng cô thử đi xem trò của hắn là gì đi, cô tìm ra được trò đùa của hắn đi, không phải hắn bảo sẽ trả thù lao thật hậu hĩnh sao? Nếu cô tìm ra được trò đùa đấy, số thù lao kia tôi sẽ chia cho cô một nửa. "
" Được thôi. "
Chúc An Sinh hoàn toàn không do dự tí nào, lập tức đồng ý, hơn nữa cô cũng không rõ, sao tâm trạng Trì Trừng không thể nhìn ra được.
Trì Trừng bị bộ dáng của Chúc An Sinh chọc cười, anh nhìn sự nghiêm túc của cô, nhớ tới trước đây mình cũng từng như thế thì phải.
" Vậy cô cố lên. "
Trì Trừng dứt lời liền quay người tìm tài liệu, sau đó rời đi ngay. Giờ trong văn phòng chỉ còn một lá thư, một cái ô màu vàng, và con người có hàng trăm mối tơ vò – Chúc An Sinh.
Ba mươi phút sau, Chúc An Sinh đã xem bức thư đó trên dưới mười lần rồi, cô lần nữa cầm lấy cái ô màu vàng.
Trong khoảng thời gian này cô luôn nghiên cứu cái ô màu vàng đó, cô biết cái ô này chắc chắn mang ý nghĩa nào đó, nếu như cô biết được ý nghĩa của nó thì sẽ biết được đáp án của trò đùa kia.
Nhưng thực sự là cho dù cô có nghiên cứu kỹ thế nào đi chăng nữa, từ phần cầm ô cho tới chỗ tán ô, tất cả đều chẳng có gì bất thường cả.
Hay, có khi lá thư đó thật sự là một trò đùa dai?
Lúc này Chúc An Sinh lại có chút dao động, nhưng cô lại nhớ tới ước định giữa cô và Trì Trừng, cô lại thôi, tiếp tục lấy đó làm động lực.
Chúc An Sinh bắt đầu lên mạng tra tư liệu về ô màu vàng, cô xem từng cái một, hy vọng có thể tìm được thông tin hữu ích nào đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã tới bảy rưỡi tối, ngoài cửa sổ bầu trời đã tối rồi, Chúc An Sinh không thể không đứng dậy bật đèn phòng lên. Nhưng mà trước khi cô kịp trở về ngồi trước màn hình máy tính thì Kiều Trì Na bước vào.
" Cô vẫn còn ở đây sao? "
Chúc An Sinh thấy Kiều Trì Na cầm theo một cái túi đi tới.
" Tôi còn phải ở lại tra một chút tư liệu. "
" Cái lá thư cầu xin giúp đỡ đó, cô không có manh mối gì sao? "
Kiều Trì Na tự nhiên hỏi một câu, nháy mắt Chúc An Sinh cảm thấy kinh ngạc.
" Sao cô lại biết về lá thư cầu xin giúp đỡ đó? "
Chúc An Sinh hỏi, cô nhớ cô chỉ mới nói chuyện lá thư này với Trì Trừng thôi mà, rồi cô lại chú ý tới cái túi mà Kiều Trì Na xách theo.
Kiều Trì Na hối hận cắn chặt răng, cô cảm thấy mình đúng là ngu ngốc mà, sáng nay rõ ràng Trì Trừng bảo cô giấu chuyện mình biết đi, thế mà cô vừa mở miệng ra đã lộ hết. Bất quá, điều khiến cô kinh ngạc là Chúc An Sinh quá nhạy bén, đột nhiên cô hiểu ra vì sao Trì Trừng phải lặn lội xa xôi như vậy tìm trợ lý.
" Đây là cái gì? " Chúc An Sinh chỉ chỉ vào cái túi Kiều Trì Na xách tới.
" Cô chắc hẳn vẫn chưa ăn cơm đâu, đây là tôi mang cơm tới cho cô đấy. "
Kiều Trì Na lấy đồ từ trong túi ra, Chúc An Sinh lúc này mới thấy rõ, đây là một phần cơm với thịt băm.
Thấy đồ ăn cô mới bắt đầu thấy đói, nhưng sau đó cô lại không biết nói gì, lần nữa rơi vào trầm tư.
Kiều Trì Na sao lại biết được cô vẫn còn ở trong văn phòng, lại còn vẫn chưa ăn cơm nữa? Càng quan trọng hơn là, sao Kiều Trì Na lại biết được về lá thư cầu xin giúp đỡ kia?
" Là Trì Trừng bảo cô đưa cơm tới đây sao? "
Chúc An Sinh sau mấy lần suy đoán liền biết được chân tướng sự việc, Kiều Trì Na chỉ có thể đứng bên cạnh cười xấu hổ.
" An Sinh, cô đừng nói với Trì Trừng là tôi lỡ miệng nhé, nhưng cô thật sự là chưa ăn cơm sao? "
Chúc An Sinh không nói gì, xem như thừa nhận là mình chưa ăn cơm. Cô đem phần cơm thịt băm kia mở ra, lập tức hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
" Cảm ơn cô, Kiều Trì Na, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay một chút đã. "
Nói cảm ơn với Kiều Trì Na xong, cô xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay, thế nhưng Kiều Trì Na không chú ý tới, trước khi vào nhà vệ sinh Chúc An Sinh còn cầm theo cả điện thoại di động.
Điện thoại của cô lúc còn ở trong nước đã cài thêm chế độ đường gọi quốc tế. Vừa vào nhà vệ sinh, cô liền gọi thoại cho Trì Trừng.
" Alo, có việc gì sao? "
" Tôi chỉ muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã bảo Kiều Trì Na đưa cơm tới. "
Trì Trừng hơi nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng, nụ cười của anh lúc này so với lúc bắt được hung thủ vụ án đầu độc kia càng rực rỡ hơn.
" Chút việc nhỏ thôi mà, tôi đưa cô từ thành phố Hộ Thủy tới đây, đương nhiên sẽ chăm sóc cô thật tốt. "
" Cảm ơn. "
Chúc An Sinh cũng cười, cô trao đổi với Trì Trừng bằng tiếng Trung, giờ cô không còn cảm giác cô đơn khi một mình nơi đất khách quê người nữa.
" Thế nào, cô đã tìm được cái gì về trò đùa kia chưa? "
Trì Trừng cố ý hỏi một câu, thực ra anh đã sớm biết đáp án, giờ mà cô vẫn còn ở lại văn phòng thì kết quả đã quá rõ ràng rồi.
" Vẫn chưa được. " Bỗng Chúc An Sinh cảm thấy mất mát, lắc lắc đầu.
" Có lẽ cô nên xem thật kỹ lá thư kia. "
Đột nhiên Trì Trừng nói một câu như vậy, cô chợt nhớ tới phản ứng của Trì Trừng chiều nay khi nhìn thấy lá thư.
Chúc An Sinh còn nhớ rõ, lúc mà Trì Trừng đi vào văn phòng, anh chỉ nghiêm túc xem xét mỗi lá thư, chẳng mảy may quan tâm gì tới cái ô màu vàng kia, mãi cho tới khi cô nhắc anh chú ý tới cái ô, anh mới cầm cái ô lên xem qua một lượt.
Trong thư có vấn đề!
" Tôi cúp máy trước đây. "
Chúc An Sinh nói xong câu này liền vội vàng cúp điện thoại, Trì Trừng ở đầu dây điện thoại bên kia chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Anh quyết định đứng dậy rời khỏi cục cảnh sát New York, vụ án đầu độc đó mới bắt được hung thủ, anh cảm thấy, có lẽ mình nên tham gia một vụ án mới rồi.
Chúc An Sinh một đường chạy như bay trở về văn phòng. Kiều Trì Na bị dáng vẻ vội vã này của cô dọa cho hoảng sợ, rồi sau đó, Kiều Trì Na lại thấy cô cầm lá thư kia lên xem một lần nữa.
Chúc An Sinh dùng tất cả góc độ để xem lá thư kia, mãi cho tới khi cô đặt thẳng bức thư ngang với tầm mắt mình.
Rốt cuộc! Cuối cùng Chúc An Sinh cũng biết tại sao ở lá thư lại có một tấm màng nhỏ, tấm màng này mắt thường khó có thể phát hiện được, nhưng mà lúc này, cô nhờ vào ánh đèn chiếu vào có thể thấy được tấm màng đó.
Vẻ mặt Chúc An Sinh hiện ra sự vui sướng, quả nhiên lá thư có vấn đề!
Nhưng mà cái ô màu vàng thì có ý nghĩa gì đây?
Chúc An Sinh một lần nữa rơi vào nghi hoặc, nhưng mà rất nhanh, cô lại nghĩ ra một ý tưởng táo bạo!
" Kiều Trì Na, cô có thể giúp tôi chuẩn bị một chậu nước không? "
Tác giả :
Tưởng Du Nguyên