Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống
Chương 6: Cô vợ nhỏ đến nhà
Tiêu Hạo về đến nhà, Tiêu mẫu Diêu Ái Phương đang thống kê số lượng hàng hóa trong tiệm, Tiêu phụ Tiêu Chính Hào thì đang phụ mẹ kiểm kê hàng hóa, sắp xếp theo thứ tự cố định một chỗ.
“Cha, me, con về rồi đây!"
Nghe thấy Tiêu Hạo trở về, đồng hồ cũng đã gần 1 giờ trưa.Diêu Ái Phương tạm dừng công việc kiểm hàng, có chút áy náy nói.
“Con trai chờ một chút nha, hôm nay mẹ bận quá chưa kịp làm cơm trưa.Chờ một xíu nữa mẹ vào bếp làm cho hai cha con ăn chút gì."
Tiêu Chính Hào cũng phụ họa nói.
“Tiểu Hạo, con cũng thông cảm, dạo này nhiều hàng hóa nhập về quầy quá cho nên chưa có nấu cơm.Chịu khó chờ một chút nữa nha con.Bà nó để đó tôi làm cho, vào bếp nấu cho tiểu Hạo ăn chút gì đi."
Nhìn Diêu Ái Phương trên đầu thỉnh thoảng có tóc bạc vài sợi, khuôn mặt cũng có 1 ít nếp nhăn, Tiêu Chính Hào thì gương mặt trung niên mà già nua trước tuổi.Tiêu Hạo tâm một trận quặn đau, thầm mắng bản thân trước đây ngu ngốc không biết suy nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ.
Tiêu Hạo suy nghĩ một hồi, nước mắt không nhịn được chảy xuống gò má non nớt.
Thấy con trai mình khóc, Diêu Ái Phương cùng Tiêu Chính Hào đều sững sờ, vội vàng chạy đến lo lắng hỏi.
“Con trai, làm sao con khóc?có chuyện gì nói cho mẹ nghe."
“Có phải ở trường bị thằng nào bắt nạt không?Nói đi, ba đến trường đòi cho mày cái công đạo."
Tiêu Hạo nghe cha mẹ truy vấn, vội vàng chùi nước mắt, có chút nghẹn ngào.
“Không phải, là cát bay vào mắt làm con chảy nước mắt thôi."
Hai người nhẹ nhàng thở ra, Diêu Ái Phương oán trách Tiêu Hạo.
“Con làm gì mà lại không cẩn thận như vậy đâu?mở mắt ra mẹ thổi cát ra cho nào."
Tiêu Chính Hào đứng một bên cũng gật đầu phụ họa.
Tiêu Hạo trong lòng khóc thét, cha mẹ, con trai bất hiếu trước giờ không để ý đến hai người.Từ nay hãy để con trai đến báo hiếu hai người đi thôi.
Quả thật Tiêu Hạo từ khi lên cấp 3 đến nay, không trốn học đi chơi net đã tốt, còn thường xuyên vòi tiền mua đồ.Nhất là gần đây xin hơn 2000 kim tệ mua một cái điện thoại.Thành tích học tập ở trường thì chỉ đạt trung bình, cha mẹ Tiêu Hạo vì sợ con trai áp lực nên cũng không tiện nói gì, chỉ là khuyên bảo cố gắng học tốt rồi lao đầu vào công việc.
“Con không có sao rồi, cha mẹ nhìn này, mắt con bình thường rồi đây."
Tiêu Hạo mở mắt ra, cười nói.Kết hợp với ánh mắt vừa khóc có hơi đỏ nhìn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu.
Diêu Ái Phương trợn trắng mắt, cốc đầu Tiêu Hạo một cái mà cười mắng.
“Cái thằng nhỏ này, không làm cho cha mẹ bớt lo.Được rồi, con đi lên phòng cất cặp vở thay đồ đi.Mẹ vào bếp làm mấy món ăn rồi xuống ăn."
Tiêu Hạo không đi cất cặp thay đồ mà thái độ nghiêm túc nói ra.
“Mẹ không cần vào bếp, dù sao mẹ còn bận nhiều việc.Bữa trưa hay là để con đến nấu đi.Con cũng vừa mới ăn trưa ở nhà bạn, con nấu cho cha mẹ ăn 2 phần nha."
Diêu Ái Phương cùng Tiêu Chính Hào nghe Tiêu Hạo nghiêm túc muốn vào bếp nấu ăn, sắc mặt có chút khó tin.Diêu Ái Phương tiến đến dùng tay sờ trán con trai mình, thấy bình thường không có sốt, nghi ngờ nói.
“Trán đâu có nóng đâu?làm sao lại nói lời kỳ lạ thế?con bị say nắng à?để mẹ lấy cho cái khăn lạnh."
Tiêu Hạo nghe mẹ mình nói bản thân bị ấm đầu, trên trán xuất hiện 3 đợt hắc tuyến.
“Mẹ, con là nói nghiêm túc.Con mới ở nhà bạn con nấu ăn cho người ta đây.Đạt tiêu chuẩn đại sư cấp đầu bếp đó."
Diêu Ái Phương nghe con mình khoác lác, âm thầm lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Bây giờ là mấy giờ?"
Tiêu Hạo bị mẹ hỏi cho sững sờ, nhìn đồng hồ đáp.
“1 giờ trưa á!"
Diêu Ái Phương vuốt vuốt trán mình, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Hạo nói.
“Là ban ngày chưa đi ngủ mà sao con còn nằm mơ như tỉnh thế hả con trai."
“..."
Tiêu Hạo bị mẹ khinh bỉ cho bất đắc dĩ.Trầm ngâm một hồi mới nói ra.
“Vậy thì đánh cược đi."
“Đánh cược cái gì."
“Nhường con nấu bữa trưa.Nếu con nấu ăn ngon, mẹ thưởng con cái gì cũng được.Còn nấu không ngon thì nguyện bị phạt chà bồn cầu 1 tuần."
Tiêu Chính Hào nghe con trai mình mở ra đánh cược, có chút nhìn Diêu Ái Phương muốn nói lại thôi.Diêu Ái Phương trừng mắt Tiêu Chính Hào, cười như không phải cười nhìn Tiêu Hạo.
“Đây là con nói nha con trai, mẹ không ép à.Cược thì cược, vậy còn vào bếp làm bữa trưa đi thôi.Mẹ cùng cha cũng rất hiếu kỳ, con trai chúng ta nấu ăn là bộ dáng gì đâu này."
Tiêu Hạo vui vẻ gật đầu.
“Tốt, vậy con đi chuẩn bị bữa trưa."
Nhìn Tiêu Hạo một mặt cao hứng chạy vào bếp, Tiêu Chính Hào tiến lên bất đắc dĩ nói.
“Bà nó làm vậy xem là tra tấn khổ 2 chúng ta dạ dày."
Diêu Ái Phương ném cho Tiêu Chính Hào cái bạch nhãn.
“Ông đó, làm gì mà căn, ít ra cũng phải tin tưởng con trai mình chứ."
Tiêu Chính Hào thở dài, có chút nghĩ mà sợ nói.
“Bảo tôi tin, tôi làm sao dám tin đây?năm ngoái thằng nhóc cũng thấy người ta làm ẩm thực, cao hứng bừng bừng chạy về nhà làm một nồi lẩu tôm.Kết quả đây, ăn xong anh phải giữ nhà vệ sinh mấy tiếng đồng hồ."
Diêu Ái Phương nhớ đến sự kiện năm ngoái, lại nhìn sắc mặt như trái mướp đắng Tiêu Chính Hào cười haha.
“Ông làm gì mà căng?không thấy hôm nay tiểu Hạo có chút khác thường sao?"
Tiêu Chính Hào nghe được liền gật đầu, lộ vẻ nghi ngờ.
“Cái thằng này nói ra hôm nay làm sao đổi tính, biết quan tâm hai cái bộ xương già này đâu."
Diêu Ái Phương véo lấy Tiêu Chính Hào bên eo, bất mãn nói.
“Ông nói hưu nói vượn cái gì, không cho phép nói xấu con trai tôi.Chắc là thằng bé tìm đến bạn gái nên mới thay đổi tính tình cũng không biết chừng."
Nghe vợ mình suy đoán, Tiêu Chính Hào một trận mồ hôi, thấp giọng nói.
“Bà nói chuyện trong mơ chi vậy, tiểu Hạo nếu có bạn gái thì tôi trực tiếp đứng ra tài trợ tiền của hồi môn cho nó mua đồ cưới."
Diêu Ái Phương nghe vậy cả giận nói.
“Ý ông là nguyền rủa con trai tôi không kiếm được cô nào chứ gì?Quả thật không có tiền đồ, chỉ biết nói xấu con trai mình."
Tiêu Chính Hào lộ vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng lầm bầm.
“Ài, người xưa nói con hư tại mẹ quả thật không sai."
Diêu Ái Phương thính lực cỡ nào nhạy bén, nghe xong giận dữ.
“Tiêu Chính Hào, đến tôi ông cũng dám nói xấu.Hôm nay ngủ ngoài ghế đệm đi nhé, đừng mong bước vào phòng 1 bước."
Nhìn giận dữ phất tay bỏ đi Diêu Ái Phương.Tiêu Chính Hào trong lòng ủy khuất:bảo bảo có khổ mà không nói được a.
Tiêu Hạo trong phòng bếp đang chế biến thức ăn, nghe bên ngoài phòng khách cha mẹ cãi nhau.Lão cha bị mẹ cho cự tuyệt vào phòng, tâm lý nhanh muốn cười trên nỗi đau người khác.Dám nói xấu bảo bảo, mẹ bảo bảo sẽ làm chủ.
Sau 30 phút, nhìn trên bàn ăn thịnh soạn đồ ăn thức uống trang trí không kém gì khách sạn 5*, hai người tròng mắt đều trừng lớn muốn lồi ra ngoài.
Diêu Ái Phương thử gắp một miếng mực xào hải sản.Ăn thử xong, Diêu Ái Phương sắc mặt thay đổi, ánh mắt phức tạp nhìn mình nhi tử, than thở nói.
“Cái này con làm thế nào làm ra đến?không có tiêu chuẩn đầu bếp khách sạn 5* là không làm ra được."
Tiêu Chính Hào nghe vợ mình khen con trai đồ ăn ngon, tâm lý 100 cái không tin vội vàng gắp thử một món lên ăn.Ăn xong 1 miếng, Tiêu Chính Hào lại gắp đến miếng thứ 2, thứ 3.Ăn cho đến khi trên bàn dĩa đồ ăn đã sạch bong, Tiêu Chính Hào mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt khác thường có chút đánh giá lại nhà mình con trai.
Ôm đã no căng cái bụng, Tiêu Chính Hào cảm thán nói.
“Quả nhiên hậu sanh khả úy, nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp 5* khách sạn.Này con làm thế nào vậy tiểu Hạo?"
Tiêu Hạo gặp 2 người đặt câu hỏi nghi vấn, tâm lý đã sớm cười vui vẻ đến nở hoa, lộ vẻ thần bí nói.
“Nói cho cha mẹ biết cũng không sao.Thật ra con tay nghề như thế cao siêu cũng là có người hướng dẫn."
“Là ai?"
Hai người trăm miệng một lời nghi vấn.
“Là người viết sách nấu ăn á!"
Tiêu Hạo một mặt vô tội nói ra.
Tiêu Hạo cha mẹ trên trán đầy tia hắc tuyến, thật có mắng chửi người xúc động.Lúc này, ở ngoài cửa, một cái đáng yêu nữ sinh cũng tiến vào trong nhà.Vừa vào liền thấy trên bàn ăn có nhiều món trang trí đẹp mắt như nhà hàng khách sạn.Nàng oa một tiếng rồi vội vàng chạy đi lấy chén cùng đũa đến ăn.
Đợi khi ăn no, nàng mới thỏa mãn mà vuốt lấy cái bụng căng tròn, than thở nói.
“Tay nghề của mẹ ngày một cao siêu.Cái này đủ để con ăn một đời cũng không chán."
Một nhà ba người đều nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị.Diêu Ái Phương cười haha đập nàng bả vai thần bí nói ra.
“Ly Ly nha đầu ngốc, cái này bàn cơm không phải mẹ làm?"
Tiêu Ly nghe Diêu Ái Phương thần thần bí bí, tâm lý một bụng nghi hoặc.
“Là ai?là ai?trù nghệ này xứng đáng làm đầu bếp khách sạn nhà hàng 5* đó.Con muốn mỗi ngày ăn ăn."
Diêu Ái Phương nhìn Tiêu Ly cười mắng.
“Ngươi cái nha đầu tham ăn này, người làm ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt đây."
Nói xong, Diêu Ái Phương chỉ hướng Tiêu Hạo.Tiêu Ly gương mặt kinh ngạc há to mồm, lắc đầu nói ra.
“Không thể nào?anh hai không thể nào là người nấu bàn cơm này được.Nếu không mặt trời mọc ở hướng Tây rồi á."
Tiêu Hạo bị em gái khinh bỉ như nhận lấy một vạn điểm bạo kích thương tổn, có chút u oán nói.
“Anh nói này Ly Ly, em không nên đả kích anh như vậy chứ?Anh có tệ đến mức như em nói vậy đâu này?"
“Sự thật có sao em nói vậy thôi.Tin hay không tùy anh háhá!"
Tiêu Ly rất là tùy ý nói ra.
Tiêu Hạo nội tâm vô cùng phiền muộn.Bản thân bị hệ thống khinh bỉ cũng thôi, về đến nhà, ngay cả em gái ruột cũng khinh bỉ mình, bản thân có kém đến như vậy sao?Tiêu Hạo lúc này bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Thôi, anh đây không chấp nhặt với mày.Sau này đừng có cầu anh nấu cái gì cho mày ăn nha."
Tiêu Ly nghe thấy Tiêu Hạo bắt đầu uy hiếp mình, có chút hoảng, vội vàng chạy đến làm gương mặt đáng thương cầu xin tha thứ.
“Anh hai đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân mà.Em lần sau không dám nữa ahuhu…"
Tiêu Hạo nghe thấy Tiêu Ly cầu xin tha thứ, nội tâm mềm nhũn, xoa đầu em gái nói.
“Ừ, Ly Ly ngoan.Anh hai em thật ra rất ưu tú, nhưng mà điệu thấp không muốn người biết thôi."
Tiêu Ly nghe Tiêu Hạo tự luyến, cảm thấy muốn ói, vội làm cái mặt quỷ cười hìhì, giảo hoạt nói.
“Quỷ mới tin.Trừ khi anh hai chứng minh đi!"
“Chứng minh cái gì?"
Tiêu Hạo nghe xong sững sờ, nghi ngờ hỏi.
“Anh hai nói anh ưu tú, mà sao không thấy dẫn về nhà cái chị dâu à?Em muốn gặp chị dâu hình dáng dài ra sao đây?"
Tiêu Ly ánh mắt như con hồ ly giảo hoạt nói.
Tiêu Chính Hào cũng có chút bất mãn nói.
“Nói mới nhớ, sao mày đến giờ vẫn chưa dắt về giới thiệu cho cả nhà bạn gái?"
Diêu Ái Phương trừng mắt Tiêu Chính Hào nhìn Tiêu Hạo an ủi nói.
“Con trai đừng thương tâm.18 tuổi chưa có mảnh tình vắt vai là bình thường.Nhớ năm đó cha con ổng bám theo mẹ từ năm nhất đại học, mãi đến 30 tuổi mới hốt du mẹ tới tay đây."
Gặp Diêu Ái Phương kể ra bản thân xấu hổ sự tình, Tiêu Chính Hào ho khan một tiếng vội vàng đổi đề tài.
“À đúng rồi tiểu Hạo, còn 1 tháng nữa là thi đại học rồi?Con chuẩn bị thế nào?nắm chắc thi đậu không?"
Tiêu Ly cũng bị mẹ gợi lên sự tích của cha thời đại học cho hứng thú lên, như một hiếu kỳ bảo bảo chạy đến lắc lắc tay Diêu Ái Phương hô.
“Mẹ, mẹ kể tiếp đi.Làm sao cha đuổi mẹ đến tay được vậy?"
Diêu Ái Phương nhìn hiếu kỳ bảo bảo Tiêu Ly, có chút ngượng ngùng nói.
“Thật ra chuyện là…"
Không đợi nàng nói hết, ngoài cửa có khách hàng đến.Diêu Ái Phương áy náy nói.
“Không có ý tứ nha con gái, có khách đến, mẹ ra tiếp khách."
Diêu Ái Phương đứng dậy rời đi.Vừa đi đến đại sảnh cửa tiệm, nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp mặc bộ váy thanh thuần màu trắng, bên tay con mua một túi dược liệu thuốc Nam.Nàng tiến đến, cười ngọt ngào bắt chuyện.
“Chào cô.Cho con hỏi đây có phải là nhà của Tiêu Hạo bạn học không ạ?"
Diêu Ái Phương gặp nữ hài đến hỏi con mình, có chút sững sờ quan sát kỹ hơn cô gái này.
Càng nhìn, Diêu Ái Phương càng kinh hãi.Cô gái này thật tốt xinh đẹp, có thể nói là cực phẩm nữ thần vạn dặm mới có một à, làm sao quen biết con trai mình đây.
Thấy Diêu Ái Phương tỉ mỉ quan sát mình, Khương Du Du có chút ngượng ngùng xen lẫn khẩn trương.Dạng như con dâu đi gặp mẹ chồng.
“À à đây đúng là nhà của Tiêu Hạo rồi?con tìm nó làm chi, để cô gọi nó.Tiểu Hạo, có bạn học đến tìm này!"
Tiêu Hạo đang muốn về phòng chuẩn bị nuốt Tẩy Tủy đan đâu rồi.Nghe được tiếng mẹ gọi, có chút sững sờ, chạy ra đại sảnh.Khi nhìn thấy người đến, Tiêu Hạo kích động chạy đến bế nàng lên xoay vòng.
“Tiểu bảo bối, thế nào lại chạy đến nhà anh rồi?"
Khương Du Du cũng bất chấp có người ở, hạnh phúc hôn lên Tiêu Hạo môi.Hai người thân mật cử động khiến Diêu Ái Phương đứng ngây người như phỗng.
Chờ khi hai người rời môi, một cái ho khan không có ý tứ thanh âm truyền đến.Diêu Ái Phương có chút cà lăm nhìn Tiêu Hạo hỏi.
“Cái này, là...là bạn gái con hả tiểu Hạo?"
Diêu Ái Phương quả thật chấn kinh không nói nên lời, con trai mình dạng gì mặt hàng nàng là hiểu rất rõ.Vậy mà không hiểu lại có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.Lúc nãy trên bàn ăn nàng còn nói con trai mình không có bạn gái còn ai ủi đâu rồi, bây giờ thì triệt để bị đánh mặt.
Tiêu Ly cùng Tiêu Chính Hào nghe thấy có người quen đến tìm Tiêu Hạo cũng hiếu kỳ chạy ra xem.Khi thấy hai người cảnh tượng hôn nhau, hai cha con cũng đứng như chết trận hóa đá tại chỗ.
Tiêu Hạo lắc đầu nói ra.
“Nàng không phải bạn gái con!"
Diêu Ái Phương nghe con trai câu trả lời, có chút thất vọng.Nhưng sau đó là cả giận nói.
“Con không phải người ta bạn trai, làm sao có thể tùy tiện hôn bừa đâu này.Sau này người ta không gả ra được thì làm sao?"
Tiêu Hạo không nói chuyện, Khương Du Du lúc này xuất ra một câu nói kinh người.
“Vâng, con không phải anh Hạo bạn gái.Bởi vì con là vợ sắp cưới của anh ấy."
Tiêu Hạo lúc này gật đầu thừa nhận.
“Không sai.Đến để con chính thức giới thiệu cho cả nhà biết, nàng là Khương Du Du, học chung trường với con.Con dự định sau khi kết thúc kì thi đại học sẽ chính thức rước nàng về Tiêu gia chúng ta.Cha, mẹ đối với người con dâu này thì hài lòng chứ hả?"
Không muốn làm người tức chết thì không được.Tiêu Hạo nói ra lời nói quá không chân thực, 3 người một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, trăm miệng một lời.
“Là thật?"
Tiêu Chính Hào vẻ mặt khó tin nói ra.
“Con trai, nếu muốn bạn gái không cần đi tìm dịch vụ cho thuê người yêu để lừa gạt cha mẹ đi.Nếu không tìm được thì cha giới thiệu cho con vài mối xem mắt là được mà."
Tiêu Hạo nghe cha mình nói, tâm lý lại lần nữa phun 3 lít máu, cười khổ nói.
“Cha à cha?Có người cha nào lại nói con trai mình như thế không chịu nổi không chứ?"
Tiêu Ly lúc này cũng không nhịn được chạy lên lôi kéo làm quen Khương Du Du.
“Em chào chị dâu, không ngờ anh hai không nên thân nhà em lại có thể hốt du được chị đến tay.Chị thật là xinh đẹp á, ăn đứt cả mấy cái nhất lưu minh tinh nhan sắc mấy con phố luôn đó chứ."
Khương Du Du nghe em chồng khen mình, nội tâm cũng vui vẻ, sờ sờ đầu Tiêu Ly ngượng ngùng nói ra.
“Đâu có, đâu có.Em cũng xinh đẹp không kém đây này."
Tiêu Ly không cho là đúng nói.
“Em nhan trị thế nào còn không biết sao?So với chị em kém xa.Anh hai đúng là có phúc mà không biết hưởng phúc mà."
Tiêu Hạo nghe em gái phê bình mình, mặt đen lại nói.
“Ly Ly, nói hưu nói vượn cái gì đâu.Anh làm sao mà trong phúc mà không biết hưởng?"
Mẹ nó, ông mày đây sờ cũng đã sờ, bóp cũng đã bóp, thấy cũng đã thấy.Còn thiếu móc thương xông trận thôi.Thế không phải hưởng phúc thì là gì?Tiêu Hạo nội tâm một bụng tức giận.
Tiêu Ly thấy anh hai sinh khí, lè lưỡi làm cái mặt quỷ cười trêu nói.
“Chị hai, anh hai bắt nạt em kìa.Chị mau giúp em giáo huấn tên này với."
Tiêu Hạo thấy Tiêu Ly muốn lôi kéo Khương Du Du về trận doanh mình, tức giận hô lên.
“Thối nha đầu, dám dụ dỗ cô vợ nhỏ của anh, gia pháp hầu hạ."
Tiêu Hạo nhào đến cù lét cô em gái, làm Tiêu Ly cười đến chảy cả nước mắt, vội dùng ánh mắt cầu xin hướng Khương Du Du.
“Chị hai, cứu em với, em sắp chịu hết nổi rồi."
Khương Du Du lắc đầu, lộ vẻ sợ hãi nói ra.
“Xin lỗi Ly Ly, chị không phải không cứu.Mà là không dám cứu á.Anh hai em gia pháp đáng sợ lắm, chị không muốn chịu hành hạ đâu."
Nhìn nhóm 3 người hihi haha đùa giỡn, Diêu Ái Phương hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Trò chuyện hòa nhập vào gia đình Tiêu Hạo một hồi, Khương Du Du mới đứng lên rời đi.Lúc này trong tiệm cũng đến mấy khách hàng, mẹ cũng ra ngoài đi tiếp khách, ba thì vào kho lấy hàng giao cho khách.Chỉ còn Tiêu Ly cùng Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo lúc này mới nói.
“Thế nào em gái?anh hai tìm đến cho em chị dâu hài lòng chứ?"
Tiêu Ly gật đầu, cười hở mười cái răng nói.
“Quá hài lòng luôn, anh hai thật lợi hại.Làm thế nào mà anh cua được chị dâu đến tay vậy?"
Tiêu Ly lúc này trong lòng vẫn còn hiếu kỳ vấn đề này.
Tiêu Hạo cười cười, nói ra hai chữ “bí mật." rồi xoay người đi về phòng đóng cửa lại làm Tiêu Ly bị khí đến phát run.
“Cha, me, con về rồi đây!"
Nghe thấy Tiêu Hạo trở về, đồng hồ cũng đã gần 1 giờ trưa.Diêu Ái Phương tạm dừng công việc kiểm hàng, có chút áy náy nói.
“Con trai chờ một chút nha, hôm nay mẹ bận quá chưa kịp làm cơm trưa.Chờ một xíu nữa mẹ vào bếp làm cho hai cha con ăn chút gì."
Tiêu Chính Hào cũng phụ họa nói.
“Tiểu Hạo, con cũng thông cảm, dạo này nhiều hàng hóa nhập về quầy quá cho nên chưa có nấu cơm.Chịu khó chờ một chút nữa nha con.Bà nó để đó tôi làm cho, vào bếp nấu cho tiểu Hạo ăn chút gì đi."
Nhìn Diêu Ái Phương trên đầu thỉnh thoảng có tóc bạc vài sợi, khuôn mặt cũng có 1 ít nếp nhăn, Tiêu Chính Hào thì gương mặt trung niên mà già nua trước tuổi.Tiêu Hạo tâm một trận quặn đau, thầm mắng bản thân trước đây ngu ngốc không biết suy nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ.
Tiêu Hạo suy nghĩ một hồi, nước mắt không nhịn được chảy xuống gò má non nớt.
Thấy con trai mình khóc, Diêu Ái Phương cùng Tiêu Chính Hào đều sững sờ, vội vàng chạy đến lo lắng hỏi.
“Con trai, làm sao con khóc?có chuyện gì nói cho mẹ nghe."
“Có phải ở trường bị thằng nào bắt nạt không?Nói đi, ba đến trường đòi cho mày cái công đạo."
Tiêu Hạo nghe cha mẹ truy vấn, vội vàng chùi nước mắt, có chút nghẹn ngào.
“Không phải, là cát bay vào mắt làm con chảy nước mắt thôi."
Hai người nhẹ nhàng thở ra, Diêu Ái Phương oán trách Tiêu Hạo.
“Con làm gì mà lại không cẩn thận như vậy đâu?mở mắt ra mẹ thổi cát ra cho nào."
Tiêu Chính Hào đứng một bên cũng gật đầu phụ họa.
Tiêu Hạo trong lòng khóc thét, cha mẹ, con trai bất hiếu trước giờ không để ý đến hai người.Từ nay hãy để con trai đến báo hiếu hai người đi thôi.
Quả thật Tiêu Hạo từ khi lên cấp 3 đến nay, không trốn học đi chơi net đã tốt, còn thường xuyên vòi tiền mua đồ.Nhất là gần đây xin hơn 2000 kim tệ mua một cái điện thoại.Thành tích học tập ở trường thì chỉ đạt trung bình, cha mẹ Tiêu Hạo vì sợ con trai áp lực nên cũng không tiện nói gì, chỉ là khuyên bảo cố gắng học tốt rồi lao đầu vào công việc.
“Con không có sao rồi, cha mẹ nhìn này, mắt con bình thường rồi đây."
Tiêu Hạo mở mắt ra, cười nói.Kết hợp với ánh mắt vừa khóc có hơi đỏ nhìn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu.
Diêu Ái Phương trợn trắng mắt, cốc đầu Tiêu Hạo một cái mà cười mắng.
“Cái thằng nhỏ này, không làm cho cha mẹ bớt lo.Được rồi, con đi lên phòng cất cặp vở thay đồ đi.Mẹ vào bếp làm mấy món ăn rồi xuống ăn."
Tiêu Hạo không đi cất cặp thay đồ mà thái độ nghiêm túc nói ra.
“Mẹ không cần vào bếp, dù sao mẹ còn bận nhiều việc.Bữa trưa hay là để con đến nấu đi.Con cũng vừa mới ăn trưa ở nhà bạn, con nấu cho cha mẹ ăn 2 phần nha."
Diêu Ái Phương cùng Tiêu Chính Hào nghe Tiêu Hạo nghiêm túc muốn vào bếp nấu ăn, sắc mặt có chút khó tin.Diêu Ái Phương tiến đến dùng tay sờ trán con trai mình, thấy bình thường không có sốt, nghi ngờ nói.
“Trán đâu có nóng đâu?làm sao lại nói lời kỳ lạ thế?con bị say nắng à?để mẹ lấy cho cái khăn lạnh."
Tiêu Hạo nghe mẹ mình nói bản thân bị ấm đầu, trên trán xuất hiện 3 đợt hắc tuyến.
“Mẹ, con là nói nghiêm túc.Con mới ở nhà bạn con nấu ăn cho người ta đây.Đạt tiêu chuẩn đại sư cấp đầu bếp đó."
Diêu Ái Phương nghe con mình khoác lác, âm thầm lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Bây giờ là mấy giờ?"
Tiêu Hạo bị mẹ hỏi cho sững sờ, nhìn đồng hồ đáp.
“1 giờ trưa á!"
Diêu Ái Phương vuốt vuốt trán mình, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Hạo nói.
“Là ban ngày chưa đi ngủ mà sao con còn nằm mơ như tỉnh thế hả con trai."
“..."
Tiêu Hạo bị mẹ khinh bỉ cho bất đắc dĩ.Trầm ngâm một hồi mới nói ra.
“Vậy thì đánh cược đi."
“Đánh cược cái gì."
“Nhường con nấu bữa trưa.Nếu con nấu ăn ngon, mẹ thưởng con cái gì cũng được.Còn nấu không ngon thì nguyện bị phạt chà bồn cầu 1 tuần."
Tiêu Chính Hào nghe con trai mình mở ra đánh cược, có chút nhìn Diêu Ái Phương muốn nói lại thôi.Diêu Ái Phương trừng mắt Tiêu Chính Hào, cười như không phải cười nhìn Tiêu Hạo.
“Đây là con nói nha con trai, mẹ không ép à.Cược thì cược, vậy còn vào bếp làm bữa trưa đi thôi.Mẹ cùng cha cũng rất hiếu kỳ, con trai chúng ta nấu ăn là bộ dáng gì đâu này."
Tiêu Hạo vui vẻ gật đầu.
“Tốt, vậy con đi chuẩn bị bữa trưa."
Nhìn Tiêu Hạo một mặt cao hứng chạy vào bếp, Tiêu Chính Hào tiến lên bất đắc dĩ nói.
“Bà nó làm vậy xem là tra tấn khổ 2 chúng ta dạ dày."
Diêu Ái Phương ném cho Tiêu Chính Hào cái bạch nhãn.
“Ông đó, làm gì mà căn, ít ra cũng phải tin tưởng con trai mình chứ."
Tiêu Chính Hào thở dài, có chút nghĩ mà sợ nói.
“Bảo tôi tin, tôi làm sao dám tin đây?năm ngoái thằng nhóc cũng thấy người ta làm ẩm thực, cao hứng bừng bừng chạy về nhà làm một nồi lẩu tôm.Kết quả đây, ăn xong anh phải giữ nhà vệ sinh mấy tiếng đồng hồ."
Diêu Ái Phương nhớ đến sự kiện năm ngoái, lại nhìn sắc mặt như trái mướp đắng Tiêu Chính Hào cười haha.
“Ông làm gì mà căng?không thấy hôm nay tiểu Hạo có chút khác thường sao?"
Tiêu Chính Hào nghe được liền gật đầu, lộ vẻ nghi ngờ.
“Cái thằng này nói ra hôm nay làm sao đổi tính, biết quan tâm hai cái bộ xương già này đâu."
Diêu Ái Phương véo lấy Tiêu Chính Hào bên eo, bất mãn nói.
“Ông nói hưu nói vượn cái gì, không cho phép nói xấu con trai tôi.Chắc là thằng bé tìm đến bạn gái nên mới thay đổi tính tình cũng không biết chừng."
Nghe vợ mình suy đoán, Tiêu Chính Hào một trận mồ hôi, thấp giọng nói.
“Bà nói chuyện trong mơ chi vậy, tiểu Hạo nếu có bạn gái thì tôi trực tiếp đứng ra tài trợ tiền của hồi môn cho nó mua đồ cưới."
Diêu Ái Phương nghe vậy cả giận nói.
“Ý ông là nguyền rủa con trai tôi không kiếm được cô nào chứ gì?Quả thật không có tiền đồ, chỉ biết nói xấu con trai mình."
Tiêu Chính Hào lộ vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng lầm bầm.
“Ài, người xưa nói con hư tại mẹ quả thật không sai."
Diêu Ái Phương thính lực cỡ nào nhạy bén, nghe xong giận dữ.
“Tiêu Chính Hào, đến tôi ông cũng dám nói xấu.Hôm nay ngủ ngoài ghế đệm đi nhé, đừng mong bước vào phòng 1 bước."
Nhìn giận dữ phất tay bỏ đi Diêu Ái Phương.Tiêu Chính Hào trong lòng ủy khuất:bảo bảo có khổ mà không nói được a.
Tiêu Hạo trong phòng bếp đang chế biến thức ăn, nghe bên ngoài phòng khách cha mẹ cãi nhau.Lão cha bị mẹ cho cự tuyệt vào phòng, tâm lý nhanh muốn cười trên nỗi đau người khác.Dám nói xấu bảo bảo, mẹ bảo bảo sẽ làm chủ.
Sau 30 phút, nhìn trên bàn ăn thịnh soạn đồ ăn thức uống trang trí không kém gì khách sạn 5*, hai người tròng mắt đều trừng lớn muốn lồi ra ngoài.
Diêu Ái Phương thử gắp một miếng mực xào hải sản.Ăn thử xong, Diêu Ái Phương sắc mặt thay đổi, ánh mắt phức tạp nhìn mình nhi tử, than thở nói.
“Cái này con làm thế nào làm ra đến?không có tiêu chuẩn đầu bếp khách sạn 5* là không làm ra được."
Tiêu Chính Hào nghe vợ mình khen con trai đồ ăn ngon, tâm lý 100 cái không tin vội vàng gắp thử một món lên ăn.Ăn xong 1 miếng, Tiêu Chính Hào lại gắp đến miếng thứ 2, thứ 3.Ăn cho đến khi trên bàn dĩa đồ ăn đã sạch bong, Tiêu Chính Hào mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt khác thường có chút đánh giá lại nhà mình con trai.
Ôm đã no căng cái bụng, Tiêu Chính Hào cảm thán nói.
“Quả nhiên hậu sanh khả úy, nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp 5* khách sạn.Này con làm thế nào vậy tiểu Hạo?"
Tiêu Hạo gặp 2 người đặt câu hỏi nghi vấn, tâm lý đã sớm cười vui vẻ đến nở hoa, lộ vẻ thần bí nói.
“Nói cho cha mẹ biết cũng không sao.Thật ra con tay nghề như thế cao siêu cũng là có người hướng dẫn."
“Là ai?"
Hai người trăm miệng một lời nghi vấn.
“Là người viết sách nấu ăn á!"
Tiêu Hạo một mặt vô tội nói ra.
Tiêu Hạo cha mẹ trên trán đầy tia hắc tuyến, thật có mắng chửi người xúc động.Lúc này, ở ngoài cửa, một cái đáng yêu nữ sinh cũng tiến vào trong nhà.Vừa vào liền thấy trên bàn ăn có nhiều món trang trí đẹp mắt như nhà hàng khách sạn.Nàng oa một tiếng rồi vội vàng chạy đi lấy chén cùng đũa đến ăn.
Đợi khi ăn no, nàng mới thỏa mãn mà vuốt lấy cái bụng căng tròn, than thở nói.
“Tay nghề của mẹ ngày một cao siêu.Cái này đủ để con ăn một đời cũng không chán."
Một nhà ba người đều nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị.Diêu Ái Phương cười haha đập nàng bả vai thần bí nói ra.
“Ly Ly nha đầu ngốc, cái này bàn cơm không phải mẹ làm?"
Tiêu Ly nghe Diêu Ái Phương thần thần bí bí, tâm lý một bụng nghi hoặc.
“Là ai?là ai?trù nghệ này xứng đáng làm đầu bếp khách sạn nhà hàng 5* đó.Con muốn mỗi ngày ăn ăn."
Diêu Ái Phương nhìn Tiêu Ly cười mắng.
“Ngươi cái nha đầu tham ăn này, người làm ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt đây."
Nói xong, Diêu Ái Phương chỉ hướng Tiêu Hạo.Tiêu Ly gương mặt kinh ngạc há to mồm, lắc đầu nói ra.
“Không thể nào?anh hai không thể nào là người nấu bàn cơm này được.Nếu không mặt trời mọc ở hướng Tây rồi á."
Tiêu Hạo bị em gái khinh bỉ như nhận lấy một vạn điểm bạo kích thương tổn, có chút u oán nói.
“Anh nói này Ly Ly, em không nên đả kích anh như vậy chứ?Anh có tệ đến mức như em nói vậy đâu này?"
“Sự thật có sao em nói vậy thôi.Tin hay không tùy anh háhá!"
Tiêu Ly rất là tùy ý nói ra.
Tiêu Hạo nội tâm vô cùng phiền muộn.Bản thân bị hệ thống khinh bỉ cũng thôi, về đến nhà, ngay cả em gái ruột cũng khinh bỉ mình, bản thân có kém đến như vậy sao?Tiêu Hạo lúc này bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Thôi, anh đây không chấp nhặt với mày.Sau này đừng có cầu anh nấu cái gì cho mày ăn nha."
Tiêu Ly nghe thấy Tiêu Hạo bắt đầu uy hiếp mình, có chút hoảng, vội vàng chạy đến làm gương mặt đáng thương cầu xin tha thứ.
“Anh hai đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân mà.Em lần sau không dám nữa ahuhu…"
Tiêu Hạo nghe thấy Tiêu Ly cầu xin tha thứ, nội tâm mềm nhũn, xoa đầu em gái nói.
“Ừ, Ly Ly ngoan.Anh hai em thật ra rất ưu tú, nhưng mà điệu thấp không muốn người biết thôi."
Tiêu Ly nghe Tiêu Hạo tự luyến, cảm thấy muốn ói, vội làm cái mặt quỷ cười hìhì, giảo hoạt nói.
“Quỷ mới tin.Trừ khi anh hai chứng minh đi!"
“Chứng minh cái gì?"
Tiêu Hạo nghe xong sững sờ, nghi ngờ hỏi.
“Anh hai nói anh ưu tú, mà sao không thấy dẫn về nhà cái chị dâu à?Em muốn gặp chị dâu hình dáng dài ra sao đây?"
Tiêu Ly ánh mắt như con hồ ly giảo hoạt nói.
Tiêu Chính Hào cũng có chút bất mãn nói.
“Nói mới nhớ, sao mày đến giờ vẫn chưa dắt về giới thiệu cho cả nhà bạn gái?"
Diêu Ái Phương trừng mắt Tiêu Chính Hào nhìn Tiêu Hạo an ủi nói.
“Con trai đừng thương tâm.18 tuổi chưa có mảnh tình vắt vai là bình thường.Nhớ năm đó cha con ổng bám theo mẹ từ năm nhất đại học, mãi đến 30 tuổi mới hốt du mẹ tới tay đây."
Gặp Diêu Ái Phương kể ra bản thân xấu hổ sự tình, Tiêu Chính Hào ho khan một tiếng vội vàng đổi đề tài.
“À đúng rồi tiểu Hạo, còn 1 tháng nữa là thi đại học rồi?Con chuẩn bị thế nào?nắm chắc thi đậu không?"
Tiêu Ly cũng bị mẹ gợi lên sự tích của cha thời đại học cho hứng thú lên, như một hiếu kỳ bảo bảo chạy đến lắc lắc tay Diêu Ái Phương hô.
“Mẹ, mẹ kể tiếp đi.Làm sao cha đuổi mẹ đến tay được vậy?"
Diêu Ái Phương nhìn hiếu kỳ bảo bảo Tiêu Ly, có chút ngượng ngùng nói.
“Thật ra chuyện là…"
Không đợi nàng nói hết, ngoài cửa có khách hàng đến.Diêu Ái Phương áy náy nói.
“Không có ý tứ nha con gái, có khách đến, mẹ ra tiếp khách."
Diêu Ái Phương đứng dậy rời đi.Vừa đi đến đại sảnh cửa tiệm, nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp mặc bộ váy thanh thuần màu trắng, bên tay con mua một túi dược liệu thuốc Nam.Nàng tiến đến, cười ngọt ngào bắt chuyện.
“Chào cô.Cho con hỏi đây có phải là nhà của Tiêu Hạo bạn học không ạ?"
Diêu Ái Phương gặp nữ hài đến hỏi con mình, có chút sững sờ quan sát kỹ hơn cô gái này.
Càng nhìn, Diêu Ái Phương càng kinh hãi.Cô gái này thật tốt xinh đẹp, có thể nói là cực phẩm nữ thần vạn dặm mới có một à, làm sao quen biết con trai mình đây.
Thấy Diêu Ái Phương tỉ mỉ quan sát mình, Khương Du Du có chút ngượng ngùng xen lẫn khẩn trương.Dạng như con dâu đi gặp mẹ chồng.
“À à đây đúng là nhà của Tiêu Hạo rồi?con tìm nó làm chi, để cô gọi nó.Tiểu Hạo, có bạn học đến tìm này!"
Tiêu Hạo đang muốn về phòng chuẩn bị nuốt Tẩy Tủy đan đâu rồi.Nghe được tiếng mẹ gọi, có chút sững sờ, chạy ra đại sảnh.Khi nhìn thấy người đến, Tiêu Hạo kích động chạy đến bế nàng lên xoay vòng.
“Tiểu bảo bối, thế nào lại chạy đến nhà anh rồi?"
Khương Du Du cũng bất chấp có người ở, hạnh phúc hôn lên Tiêu Hạo môi.Hai người thân mật cử động khiến Diêu Ái Phương đứng ngây người như phỗng.
Chờ khi hai người rời môi, một cái ho khan không có ý tứ thanh âm truyền đến.Diêu Ái Phương có chút cà lăm nhìn Tiêu Hạo hỏi.
“Cái này, là...là bạn gái con hả tiểu Hạo?"
Diêu Ái Phương quả thật chấn kinh không nói nên lời, con trai mình dạng gì mặt hàng nàng là hiểu rất rõ.Vậy mà không hiểu lại có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.Lúc nãy trên bàn ăn nàng còn nói con trai mình không có bạn gái còn ai ủi đâu rồi, bây giờ thì triệt để bị đánh mặt.
Tiêu Ly cùng Tiêu Chính Hào nghe thấy có người quen đến tìm Tiêu Hạo cũng hiếu kỳ chạy ra xem.Khi thấy hai người cảnh tượng hôn nhau, hai cha con cũng đứng như chết trận hóa đá tại chỗ.
Tiêu Hạo lắc đầu nói ra.
“Nàng không phải bạn gái con!"
Diêu Ái Phương nghe con trai câu trả lời, có chút thất vọng.Nhưng sau đó là cả giận nói.
“Con không phải người ta bạn trai, làm sao có thể tùy tiện hôn bừa đâu này.Sau này người ta không gả ra được thì làm sao?"
Tiêu Hạo không nói chuyện, Khương Du Du lúc này xuất ra một câu nói kinh người.
“Vâng, con không phải anh Hạo bạn gái.Bởi vì con là vợ sắp cưới của anh ấy."
Tiêu Hạo lúc này gật đầu thừa nhận.
“Không sai.Đến để con chính thức giới thiệu cho cả nhà biết, nàng là Khương Du Du, học chung trường với con.Con dự định sau khi kết thúc kì thi đại học sẽ chính thức rước nàng về Tiêu gia chúng ta.Cha, mẹ đối với người con dâu này thì hài lòng chứ hả?"
Không muốn làm người tức chết thì không được.Tiêu Hạo nói ra lời nói quá không chân thực, 3 người một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, trăm miệng một lời.
“Là thật?"
Tiêu Chính Hào vẻ mặt khó tin nói ra.
“Con trai, nếu muốn bạn gái không cần đi tìm dịch vụ cho thuê người yêu để lừa gạt cha mẹ đi.Nếu không tìm được thì cha giới thiệu cho con vài mối xem mắt là được mà."
Tiêu Hạo nghe cha mình nói, tâm lý lại lần nữa phun 3 lít máu, cười khổ nói.
“Cha à cha?Có người cha nào lại nói con trai mình như thế không chịu nổi không chứ?"
Tiêu Ly lúc này cũng không nhịn được chạy lên lôi kéo làm quen Khương Du Du.
“Em chào chị dâu, không ngờ anh hai không nên thân nhà em lại có thể hốt du được chị đến tay.Chị thật là xinh đẹp á, ăn đứt cả mấy cái nhất lưu minh tinh nhan sắc mấy con phố luôn đó chứ."
Khương Du Du nghe em chồng khen mình, nội tâm cũng vui vẻ, sờ sờ đầu Tiêu Ly ngượng ngùng nói ra.
“Đâu có, đâu có.Em cũng xinh đẹp không kém đây này."
Tiêu Ly không cho là đúng nói.
“Em nhan trị thế nào còn không biết sao?So với chị em kém xa.Anh hai đúng là có phúc mà không biết hưởng phúc mà."
Tiêu Hạo nghe em gái phê bình mình, mặt đen lại nói.
“Ly Ly, nói hưu nói vượn cái gì đâu.Anh làm sao mà trong phúc mà không biết hưởng?"
Mẹ nó, ông mày đây sờ cũng đã sờ, bóp cũng đã bóp, thấy cũng đã thấy.Còn thiếu móc thương xông trận thôi.Thế không phải hưởng phúc thì là gì?Tiêu Hạo nội tâm một bụng tức giận.
Tiêu Ly thấy anh hai sinh khí, lè lưỡi làm cái mặt quỷ cười trêu nói.
“Chị hai, anh hai bắt nạt em kìa.Chị mau giúp em giáo huấn tên này với."
Tiêu Hạo thấy Tiêu Ly muốn lôi kéo Khương Du Du về trận doanh mình, tức giận hô lên.
“Thối nha đầu, dám dụ dỗ cô vợ nhỏ của anh, gia pháp hầu hạ."
Tiêu Hạo nhào đến cù lét cô em gái, làm Tiêu Ly cười đến chảy cả nước mắt, vội dùng ánh mắt cầu xin hướng Khương Du Du.
“Chị hai, cứu em với, em sắp chịu hết nổi rồi."
Khương Du Du lắc đầu, lộ vẻ sợ hãi nói ra.
“Xin lỗi Ly Ly, chị không phải không cứu.Mà là không dám cứu á.Anh hai em gia pháp đáng sợ lắm, chị không muốn chịu hành hạ đâu."
Nhìn nhóm 3 người hihi haha đùa giỡn, Diêu Ái Phương hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Trò chuyện hòa nhập vào gia đình Tiêu Hạo một hồi, Khương Du Du mới đứng lên rời đi.Lúc này trong tiệm cũng đến mấy khách hàng, mẹ cũng ra ngoài đi tiếp khách, ba thì vào kho lấy hàng giao cho khách.Chỉ còn Tiêu Ly cùng Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo lúc này mới nói.
“Thế nào em gái?anh hai tìm đến cho em chị dâu hài lòng chứ?"
Tiêu Ly gật đầu, cười hở mười cái răng nói.
“Quá hài lòng luôn, anh hai thật lợi hại.Làm thế nào mà anh cua được chị dâu đến tay vậy?"
Tiêu Ly lúc này trong lòng vẫn còn hiếu kỳ vấn đề này.
Tiêu Hạo cười cười, nói ra hai chữ “bí mật." rồi xoay người đi về phòng đóng cửa lại làm Tiêu Ly bị khí đến phát run.
Tác giả :
Bại Gia Công Tử