Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống
Chương 31: Mua xe
Hoa Lư, Chân Vũ các tổng bộ.
Tống Thần Dật sắc mặt âm trầm nhìn một đám thuộc hạ quát.
“Bọn mày đây là làm ăn kiểu gì?Làm thế nào để tiểu Ngữ trốn ra được?"
Nhóm thuộc hạ có khổ mà không thể nói.Không lẽ nói là tiểu thư chạy đi nhà vệ sinh rồi trốn đi sao?nghe mà mất mặt xấu hổ.
Nhìn thấy cả đám đều câm như hến, Tống Thần Dật càng tức giận.Đứng một bên lão già lúc này cũng nhịn không được thấp giọng nói.
“Tống các chủ, tiểu thư hôm qua có đặt một vé máy bay đi Đồng Xuyên tỉnh."
“Đồng Xuyên tỉnh."
Tống Thần Dật quá sợ hãi kinh hô lên.
“Không được, Đồng Xuyên tỉnh quá nguy hiểm.Huyết Linh giáo ở đó đang vận chuyển thế cục vô cùng phức tạp.Ta phải tự thân đến đón Ngữ nhi trở về."
Lão già bên cạnh lắc đầu ngăn lại Tống Thần Dật.
“Các chủ, mời ngài bình tĩnh.Sự tình cũng không phải hỏng bét đến tình trạng như vậy.Nếu ngài đi rồi, Huyết Linh giáo phân đà ở Hoa Lư nơi này sẽ rục rịch động tác lớn.Ngài đừng quên là có tên kia ở đây nữa."
Vừa nghe đến tên kia, Tống Thần Dật sắc mặt trở nên vặn vẹo.Thoáng cái bình tĩnh trở lại, Tống Thần Dật mới ngồi xuống uống ly trà.
“Vậy được rồi.Phiền phức Cát lão giúp tôi đến Đồng Xuyên tỉnh đón Ngữ nhi trở về."
Cát lão ngự vật phi hành rời khỏi.Ngồi trên ghế Tống Thần Dật sắc mặt khó coi lẩm bẩm.
“Có con trai lão già kia khống chế cục diện ở Hoa Lư, có vẻ như tình huống ngoài tầm kiểm soát rồi.Phải báo cho Long Hồn biết."
Trong biệt thự văn hóa Sa Huỳnh, Tiêu Hạo thỏa mãn gật đầu nhìn kiến trúc xung quanh, có chút khó hiểu quay sang hỏi Tống Nhạc.
“Cậu không ngạc nhiên chút nào về vấn đề lúc nãy?"
Tống Nhạc nghe vậy lắc đầu cười khẽ.
“Không ngạc nhiên.Vì cái này trong tiểu thuyết thấy nhiều nên thành quen rồi.Cái gì Thi Quỷ tông thiếu tông chủ, Kim Đan, Trúc Cơ, Luyện Khí thấy trong thể loại tiên hiệp cổ đầy."
Tiêu Hạo triệt để im lặng với Tống Nhạc, mày đây là cái gì logic?đem trong tiểu thuyết xem ở đời thực mà bình chân như vại.Có thể thằng này cho trung niên nhân lúc nãy là diễn kịch cũng nên.
Nhưng Tiêu Hạo lại không biết được Tống Nhạc trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn.Khi nghe trung niên nhân là Quỷ tu, Tống Nhạc có chút sợ hãi.Nhưng nghe đến ba người một nam hai nữ trong nhóm này là tu đạo giả, đặc biệt cô gái xinh đẹp nhìn như vô hại kia lại là nửa bước Kim Đan, tương đương với nửa bước Đại Tông Sư.Tống Nhạc đã triệt để kinh hãi đến ngốc.
Lắc đầu thầm mắng mình tự cho là đúng.Làm sao một cái Luyện Khí kỳ tu sĩ đi bao nuôi hai cái Trúc Cơ cùng Giả Đan tu sĩ đâu.Đáp án là 2 nữ nhân xinh đẹp này cam tâm tình nguyện đi theo Tiêu Hạo.
Tống Nhạc có chút không hiểu nhìn hai cô gái xinh đẹp này:một cái tu đạo giả Luyện Khí kỳ làm sao có thể để hai người cam tâm tình nguyện đi theo đây?Tống Nhạc ngày càng hiếu kỳ thân phận của Tiêu Hạo.
Cao Viễn một bên không tim không phổi nói ra.
“Tống quản lý, đây là chương trình chào đón chủ nhân mới vào nhà của công ty sao?"
Tống Nhạc nghe vậy sững sờ, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, đây là một chương trình bên công ty triển khai.Vì tổng giám đốc dự án chương trình này cũng là một fan tiên hiệp nên mới thiết kế ra cái này trò chơi nhằm để chủ nhân mới ứng đối tình huống."
Cao Viễn lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, Tiêu Hạo ba người một bên cười không nói.
“Công ty của Tống quản lý quả thật biết chơi."
Tiêu Hạo nghe Cao Viễn lời nói, khóe miệng giật giật, trong lòng mắng to thằng em não tàn.Nếu ca không nhanh trí đại phát thần uy thì bọn mày đã chết hết cả nhóm rồi biết không?
Hoa Lư, Long Hồn tổng bộ.
Diệp Húc sắc mặt khó coi nhận lấy tin tức trong vạn lý truyền âm phù từ Chân Vũ các Tống Thần Dật.
“Hắn đã đến."
Trầm mặc một hồi, Diệp Húc mới quyết định nói ra thông tin.
“Là ai đến?"
“Huyết Linh giáo thiếu giáo chủ Doãn Chí Thanh."
Diệp Húc đưa ra một cái tin tức nổ tung trời.
“Cái gì?"
Đám cao tầng Long Hồn nghe Doãn Chí Thanh 3 chữ, thần sắc lộ vẻ kiêng kị.
Thằng này tuy tu vi không nổi bật, chỉ đạt đến Kim Đan viên mãn, chuẩn bị phá Đan thành Anh, nhưng năm nay Doãn Chí Thanh mới 122 tuổi.Ở cái tuổi này mà bước vào Kim Đan viên mãn cũng được xem là kỳ tài tu luyện rồi.
Đáng sợ là ở sau lưng thằng này có một cái lão cha tốt:Huyết Linh giáo giáo chủ Doãn Chí Minh.
Nếu Doãn Chí Thanh ở S quốc có gì ngoài ý muốn, Doãn Chí Minh không giết đến tận cửa, thậm chí điên cuồng trả thù mới là lạ.
Diệp Húc còn nhớ rõ trận chiến 50 năm trước, Doãn Chí Thanh mới Trúc Cơ viên mãn mà có thể chống đỡ Kim Đan sơ kỳ mấy chưởng.Có thể nói thằng này thủ đoạn bảo mệnh rất nhiều, là một con gián rất khó giết chết.
“Doãn Chí Thanh là một tên vô cùng khó chơi, không biết hắn bản thân hiện tại đã là tu vi gì.Nhưng 50 năm trước, hắn lại có thể ở Trúc Cơ kỳ tu vi mà ngạnh kháng Kim Đan kỳ mấy kích."
“Ông trời ơi."
Đám cao tầng đã triệt để kinh hãi rồi.Một người trong đó có chút nghi vấn hỏi.
“Tin tức này liệu có đáng tin không?S quốc chúng ta cũng không có gì đáng giá để bọn người Huyết Linh giáo khai thác à?"
Diệp Húc gật đầu xác nhận.
“Tin tức này đến từ Tống các chủ đưa cho ta, không thể sai được."
Dừng lại một chút, Diệp Húc đưa ra chỉ thị.
“Bắt đầu tiến hành tăng cường phạm vi thanh trừng, tìm kiếm Huyết Linh giáo phân đà.Thấy Huyết Linh giáo người, một cái giết một cái, một đôi giết một đôi.Làm tốt sẽ theo số lượng công lao mà đổi điểm cống hiến."
Sau khi kết thúc cuộc thảo luận, Diệp Húc lắc đầu nói thầm.
“Tới đâu hay tới đó đi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi."
Trong biệt thự, Tiêu Hạo đang tiến hành ngâm mình thoải mái trong bồn tắm bằng gỗ.
Đừng nhìn nó bằng gỗ mà xem thường.Gỗ này cũng không phải gỗ bình thường mà làm từ cây Đằng Vân trên vùng Lam Sơn phía Bắc mới có.
Gỗ này vô cùng chắc chắn, không bị mối mọt trong vòng trăm năm.
Mà trên thành của bồn gỗ lại chạm khắc 2 con rồng có dát vàng nhìn vô cùng cao quý.
“A thoải mái thật.Hạo ca lần đầu tiên à nha."
Sau khi tắm xong, Tiêu Hạo tinh thần sảng khoái bước đến phòng khách.Nhìn thấy Tống Nhạc đang cầm điện thoại xem truyện đâu.Hai nữ thì về phòng mới tu luyện đi, Cao Viễn thằng em thì nhìn ti vi chằm chằm.
Nhìn đồng hồ cũng đã 2 giờ chiều, Tiêu Hạo móc điện thoại ra gọi về nhà.
“Alo mẹ à, hôm nay con về trễ."
“Vâng đã biết."
“Tối nay về nhà con cho cả nhà một kinh hỉ."
Cúp điện thoại, Tiêu Hạo nói với Tống Nhạc cùng Cao Viễn.
“Hai người muốn cùng tôi đi mua đồ không?"
Cao Viễn nghi hoặc hỏi.
“Hạo ca là mua cái gì?"
Tiêu Hạo cười thần bí.
“Mày đi với anh chẳng phải sẽ biết."
Tống Nhạc một bên oán thầm.
“Làm gì mà thần thần bí bí."
Cao Viễn lúc này hỏi.
“Không gọi 2 vị chị dâu đi cùng sao Hạo ca."
Tiêu Hạo lắc đầu.
“Hai cô nàng này có việc riêng của mình, ba chúng ta đi là được.Mang theo phụ nữ phiền phức lắm."
Cao Viễn nghe vậy cười trêu.
“Hạo ca không phải là sợ có ai đánh chủ ý hai vị chị dâu đi."
Tiêu Hạo lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Tao là sợ không kìm chế nổi mà đánh người."
Thế là 3 người một đường trò chuyện ra khỏi biệt thự, Tống Nhạc gọi điện cho một chiếc xe 7 chỗ công ty tới đón 3 người đến chỗ mua bán xế hộp.
Đến nơi, Cao Viễn cùng Tống Nhạc ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo.
“Lại là mua xế hộp?không biết Hạo ca ưa thích loại nào đâu?"
Tống Nhạc hỏi dò.
Tiêu Hạo lắc đầu nói.
“Hạo ca cũng không hiểu nhiều về xe, chiếc nào đắt nhất thì hốt về.Tiện thể mua cho ông bà già 2 chiếc, cho tiểu Viễn mày một chiếc, cho tiểu Nhạc cậu một chiếc cùng hai cô vợ nhỏ của anh 2 chiếc."
Tống Nhạc cùng Cao Viễn nghe xong, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Hạo khó có thể tin.Cao Viễn càng khoa trương, kinh ngạc há to mồm, nói chuyện có chút cà lăm.
“Hạo ca, anh nói là thật?"
Tiêu Hạo cười cười nhún nhún vai.
“Hạo ca lúc nào cũng luôn không bạc đãi anh em mình."
Tống Nhạc đã cả kinh chết lặng, trong lòng lúc này bắt đầu dao động tư tưởng của mình.Chẳng lẽ ấn tượng đầu gặp mặt không phải là thật?
“Được rồi, lời nói nhảm cũng đừng có xách lên nữa.Ai mua chiếc gì thì cứ đi chọn đi.Hạo ca hôm nay bao hết chỗ này."
Đám nữ nhân viên bán xe bị lời nói của Tiêu Hạo cho kinh ngạc đến ngây người.Nhưng khi nhìn đến một thân quần áo hàng vỉa hè, chỉ có bên cạnh thanh niên đồ vest là lịch sự, giá tiền cũng xem là thượng hạng mặt hàng.Nhưng mà để nhóm nữ nhân viên khó hiểu là anh chàng đẹp trai đồ vest lại gọi người mặc vỉa hè hàng là Hạo ca, tâm lý cũng có chút suy đoán.Chắc là loại ẩn ẩn điệu thấp công tử ca.
Thế là một nhóm nữ nhân viên tiến hành lên chào hàng, đôi khi còn làm mấy động tác ỏng ẹo, ưỡn ngực lắc mông khiến Tiêu Hạo cùng Cao Viễn miệng đắng lưỡi khô, chật vật nuốt nước miếng.
Tống Nhạc một bên cũng bị mấy cô nhân viên đeo bám, âm thầm bĩu môi thầm mắng hai cái không có tiền đồ.Không hiểu sao khi nhìn thấy Tiêu Hạo bị đám nữ nhân viên này câu dẫn, Tống Nhạc tâm lý một trận khó chịu như đồ mình bị cướp đi một dạng.
Cuối cùng, trong quá trình chật vật thoát khỏi câu dẫn của nhóm nữ nhân viên.Từ chối giao lưu số điện thoại, Tiêu Hạo mua cho cả nhà 4 người hai chiếc Porsche 555 giá 5 tỷ 1 chiếc, hai chiếc Lamborghini 2020 limited bản giới hạn, chỉ bán tối đa ra thị trường trên thế giới 30 chiếc với giá 15 tỉ 1 chiếc.Cao Viễn thì chọn cho mình con Maybach 22 đồng giá Porsche 555 5 tỷ.Tống Nhạc thì chọn Porsche 555 giống Tiêu Hạo mua 2 chiếc.
Thanh toán xong 50 tỷ tiền xe, Cao Viễn lúc này mới hỏi.
“Mua nhiều xe như vậy thì chỗ đâu mà đậu xe hả Hạo ca?"
Tống Nhạc đứng một bên nghe vậy cười nhạt.
“Yên tâm, trong khu biệt thự có một bãi đậu xe rất lớn.Chứa gần ngàn chiếc cũng dư sức.Nên nhớ đây là khu biệt thự sang trọng nhất tỉnh này."
Cao Viễn nghe vậy gật đầu, có chút khó hiểu hỏi.
“Hạo ca, anh chưa tìm được xe nào ưng ý sao?"
Tiêu Hạo cũng cảm thấy có chút lúng túng.Vì bản thân cũng không biết là mình phù hợp xe nào à?Hạo ca có thân phận vô cùng trâu bò, làm sao chỉ có thể đi xe mấy tỷ đây?Ít nhất phải chục tỷ trở lên.Mà Lamborghini 2020 bản limited đã mua đứt 2 chiếc rồi, hết hàng nhập về S quốc nên mới rơi vào lúng túng.
“Ở đây có loại xe nào giá trên chục tỷ không?"
Nữ nhân viên nghe vậy có chút chần chờ nói ra.
“Có là có nhưng mà…"
Cao Viễn một bên nghe vậy cả giận.
“Ấp úng cái gì?Hạo ca không thiếu tiền, cứ nói mẹ nó ra đi."
Nữ nhân viên nghe vậy thành thật trả lời.
“Thật ra thì cái này có thì có nhưng chỉ còn lại một chiếc."
“Là chiếc nào?"
Tiêu Hạo có chút tò mò hỏi.
“Xin lỗi, hiện tại chiếc đó ở trong gara trưng bày phía sau cửa hàng.Nếu ngài thật sự muốn mua nó, mời đi theo tôi."
Ba người cùng nhau đi theo cô nhân viên.Khi tiến đến thấy cổ xe này, Tiêu Hạo cũng bị giật mình.
Cái xe này hình dáng vô cùng bắt mắt, đường nét hoa văn trên xe khảm kim cương mang đậm phong cách cổ xưa phương Đông.Sau một hồi ngồi thử, Tiêu Hạo vô cùng hài lòng gật đầu.
“Báo giá đi."
Cô nhân viên do dự một chút vẫn nói.
“50 tỷ."
“Cái gì?"
Cao Viễn lúc này gầm thét lên.
“Sao mày không đi ăn cướp đi.Xe này có gì đặc biệt mà 50 tỉ?"
“Tiểu Viễn im lặng."
Tiêu Hạo quát Cao Viễn một tiếng rồi ném cho nữ nhân viên cái thẻ.
“Xe này tôi mua, rất phù hợp với bản thân phong cách.Quét thẻ đi."
Cuối cùng, vì bán xe này nữ nhân viên không làm chủ được nên đi gọi quản lý.Quản lý chạy đến nhiệt tình tư vấn cho Tiêu Hạo về xế hộp đắt nhất cửa hàng này.
Sau khi thanh toán xong xuôi, quản lý hứa hẹn sẽ nhanh chóng cấp cho bảng số xe rồi sẽ lái xe về đến tận nhà Tiêu Hạo.Lúc này thanh âm hệ thống trong đầu vang lên.
“Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ bại gia.Khen thưởng một vạn điểm hối đoái cùng một môn ngẫu khoa kỹ chế tác đã gửi vào hòm thư, mời kiểm tra và nhận."
Tống Thần Dật sắc mặt âm trầm nhìn một đám thuộc hạ quát.
“Bọn mày đây là làm ăn kiểu gì?Làm thế nào để tiểu Ngữ trốn ra được?"
Nhóm thuộc hạ có khổ mà không thể nói.Không lẽ nói là tiểu thư chạy đi nhà vệ sinh rồi trốn đi sao?nghe mà mất mặt xấu hổ.
Nhìn thấy cả đám đều câm như hến, Tống Thần Dật càng tức giận.Đứng một bên lão già lúc này cũng nhịn không được thấp giọng nói.
“Tống các chủ, tiểu thư hôm qua có đặt một vé máy bay đi Đồng Xuyên tỉnh."
“Đồng Xuyên tỉnh."
Tống Thần Dật quá sợ hãi kinh hô lên.
“Không được, Đồng Xuyên tỉnh quá nguy hiểm.Huyết Linh giáo ở đó đang vận chuyển thế cục vô cùng phức tạp.Ta phải tự thân đến đón Ngữ nhi trở về."
Lão già bên cạnh lắc đầu ngăn lại Tống Thần Dật.
“Các chủ, mời ngài bình tĩnh.Sự tình cũng không phải hỏng bét đến tình trạng như vậy.Nếu ngài đi rồi, Huyết Linh giáo phân đà ở Hoa Lư nơi này sẽ rục rịch động tác lớn.Ngài đừng quên là có tên kia ở đây nữa."
Vừa nghe đến tên kia, Tống Thần Dật sắc mặt trở nên vặn vẹo.Thoáng cái bình tĩnh trở lại, Tống Thần Dật mới ngồi xuống uống ly trà.
“Vậy được rồi.Phiền phức Cát lão giúp tôi đến Đồng Xuyên tỉnh đón Ngữ nhi trở về."
Cát lão ngự vật phi hành rời khỏi.Ngồi trên ghế Tống Thần Dật sắc mặt khó coi lẩm bẩm.
“Có con trai lão già kia khống chế cục diện ở Hoa Lư, có vẻ như tình huống ngoài tầm kiểm soát rồi.Phải báo cho Long Hồn biết."
Trong biệt thự văn hóa Sa Huỳnh, Tiêu Hạo thỏa mãn gật đầu nhìn kiến trúc xung quanh, có chút khó hiểu quay sang hỏi Tống Nhạc.
“Cậu không ngạc nhiên chút nào về vấn đề lúc nãy?"
Tống Nhạc nghe vậy lắc đầu cười khẽ.
“Không ngạc nhiên.Vì cái này trong tiểu thuyết thấy nhiều nên thành quen rồi.Cái gì Thi Quỷ tông thiếu tông chủ, Kim Đan, Trúc Cơ, Luyện Khí thấy trong thể loại tiên hiệp cổ đầy."
Tiêu Hạo triệt để im lặng với Tống Nhạc, mày đây là cái gì logic?đem trong tiểu thuyết xem ở đời thực mà bình chân như vại.Có thể thằng này cho trung niên nhân lúc nãy là diễn kịch cũng nên.
Nhưng Tiêu Hạo lại không biết được Tống Nhạc trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn.Khi nghe trung niên nhân là Quỷ tu, Tống Nhạc có chút sợ hãi.Nhưng nghe đến ba người một nam hai nữ trong nhóm này là tu đạo giả, đặc biệt cô gái xinh đẹp nhìn như vô hại kia lại là nửa bước Kim Đan, tương đương với nửa bước Đại Tông Sư.Tống Nhạc đã triệt để kinh hãi đến ngốc.
Lắc đầu thầm mắng mình tự cho là đúng.Làm sao một cái Luyện Khí kỳ tu sĩ đi bao nuôi hai cái Trúc Cơ cùng Giả Đan tu sĩ đâu.Đáp án là 2 nữ nhân xinh đẹp này cam tâm tình nguyện đi theo Tiêu Hạo.
Tống Nhạc có chút không hiểu nhìn hai cô gái xinh đẹp này:một cái tu đạo giả Luyện Khí kỳ làm sao có thể để hai người cam tâm tình nguyện đi theo đây?Tống Nhạc ngày càng hiếu kỳ thân phận của Tiêu Hạo.
Cao Viễn một bên không tim không phổi nói ra.
“Tống quản lý, đây là chương trình chào đón chủ nhân mới vào nhà của công ty sao?"
Tống Nhạc nghe vậy sững sờ, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, đây là một chương trình bên công ty triển khai.Vì tổng giám đốc dự án chương trình này cũng là một fan tiên hiệp nên mới thiết kế ra cái này trò chơi nhằm để chủ nhân mới ứng đối tình huống."
Cao Viễn lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, Tiêu Hạo ba người một bên cười không nói.
“Công ty của Tống quản lý quả thật biết chơi."
Tiêu Hạo nghe Cao Viễn lời nói, khóe miệng giật giật, trong lòng mắng to thằng em não tàn.Nếu ca không nhanh trí đại phát thần uy thì bọn mày đã chết hết cả nhóm rồi biết không?
Hoa Lư, Long Hồn tổng bộ.
Diệp Húc sắc mặt khó coi nhận lấy tin tức trong vạn lý truyền âm phù từ Chân Vũ các Tống Thần Dật.
“Hắn đã đến."
Trầm mặc một hồi, Diệp Húc mới quyết định nói ra thông tin.
“Là ai đến?"
“Huyết Linh giáo thiếu giáo chủ Doãn Chí Thanh."
Diệp Húc đưa ra một cái tin tức nổ tung trời.
“Cái gì?"
Đám cao tầng Long Hồn nghe Doãn Chí Thanh 3 chữ, thần sắc lộ vẻ kiêng kị.
Thằng này tuy tu vi không nổi bật, chỉ đạt đến Kim Đan viên mãn, chuẩn bị phá Đan thành Anh, nhưng năm nay Doãn Chí Thanh mới 122 tuổi.Ở cái tuổi này mà bước vào Kim Đan viên mãn cũng được xem là kỳ tài tu luyện rồi.
Đáng sợ là ở sau lưng thằng này có một cái lão cha tốt:Huyết Linh giáo giáo chủ Doãn Chí Minh.
Nếu Doãn Chí Thanh ở S quốc có gì ngoài ý muốn, Doãn Chí Minh không giết đến tận cửa, thậm chí điên cuồng trả thù mới là lạ.
Diệp Húc còn nhớ rõ trận chiến 50 năm trước, Doãn Chí Thanh mới Trúc Cơ viên mãn mà có thể chống đỡ Kim Đan sơ kỳ mấy chưởng.Có thể nói thằng này thủ đoạn bảo mệnh rất nhiều, là một con gián rất khó giết chết.
“Doãn Chí Thanh là một tên vô cùng khó chơi, không biết hắn bản thân hiện tại đã là tu vi gì.Nhưng 50 năm trước, hắn lại có thể ở Trúc Cơ kỳ tu vi mà ngạnh kháng Kim Đan kỳ mấy kích."
“Ông trời ơi."
Đám cao tầng đã triệt để kinh hãi rồi.Một người trong đó có chút nghi vấn hỏi.
“Tin tức này liệu có đáng tin không?S quốc chúng ta cũng không có gì đáng giá để bọn người Huyết Linh giáo khai thác à?"
Diệp Húc gật đầu xác nhận.
“Tin tức này đến từ Tống các chủ đưa cho ta, không thể sai được."
Dừng lại một chút, Diệp Húc đưa ra chỉ thị.
“Bắt đầu tiến hành tăng cường phạm vi thanh trừng, tìm kiếm Huyết Linh giáo phân đà.Thấy Huyết Linh giáo người, một cái giết một cái, một đôi giết một đôi.Làm tốt sẽ theo số lượng công lao mà đổi điểm cống hiến."
Sau khi kết thúc cuộc thảo luận, Diệp Húc lắc đầu nói thầm.
“Tới đâu hay tới đó đi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi."
Trong biệt thự, Tiêu Hạo đang tiến hành ngâm mình thoải mái trong bồn tắm bằng gỗ.
Đừng nhìn nó bằng gỗ mà xem thường.Gỗ này cũng không phải gỗ bình thường mà làm từ cây Đằng Vân trên vùng Lam Sơn phía Bắc mới có.
Gỗ này vô cùng chắc chắn, không bị mối mọt trong vòng trăm năm.
Mà trên thành của bồn gỗ lại chạm khắc 2 con rồng có dát vàng nhìn vô cùng cao quý.
“A thoải mái thật.Hạo ca lần đầu tiên à nha."
Sau khi tắm xong, Tiêu Hạo tinh thần sảng khoái bước đến phòng khách.Nhìn thấy Tống Nhạc đang cầm điện thoại xem truyện đâu.Hai nữ thì về phòng mới tu luyện đi, Cao Viễn thằng em thì nhìn ti vi chằm chằm.
Nhìn đồng hồ cũng đã 2 giờ chiều, Tiêu Hạo móc điện thoại ra gọi về nhà.
“Alo mẹ à, hôm nay con về trễ."
“Vâng đã biết."
“Tối nay về nhà con cho cả nhà một kinh hỉ."
Cúp điện thoại, Tiêu Hạo nói với Tống Nhạc cùng Cao Viễn.
“Hai người muốn cùng tôi đi mua đồ không?"
Cao Viễn nghi hoặc hỏi.
“Hạo ca là mua cái gì?"
Tiêu Hạo cười thần bí.
“Mày đi với anh chẳng phải sẽ biết."
Tống Nhạc một bên oán thầm.
“Làm gì mà thần thần bí bí."
Cao Viễn lúc này hỏi.
“Không gọi 2 vị chị dâu đi cùng sao Hạo ca."
Tiêu Hạo lắc đầu.
“Hai cô nàng này có việc riêng của mình, ba chúng ta đi là được.Mang theo phụ nữ phiền phức lắm."
Cao Viễn nghe vậy cười trêu.
“Hạo ca không phải là sợ có ai đánh chủ ý hai vị chị dâu đi."
Tiêu Hạo lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.
“Tao là sợ không kìm chế nổi mà đánh người."
Thế là 3 người một đường trò chuyện ra khỏi biệt thự, Tống Nhạc gọi điện cho một chiếc xe 7 chỗ công ty tới đón 3 người đến chỗ mua bán xế hộp.
Đến nơi, Cao Viễn cùng Tống Nhạc ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo.
“Lại là mua xế hộp?không biết Hạo ca ưa thích loại nào đâu?"
Tống Nhạc hỏi dò.
Tiêu Hạo lắc đầu nói.
“Hạo ca cũng không hiểu nhiều về xe, chiếc nào đắt nhất thì hốt về.Tiện thể mua cho ông bà già 2 chiếc, cho tiểu Viễn mày một chiếc, cho tiểu Nhạc cậu một chiếc cùng hai cô vợ nhỏ của anh 2 chiếc."
Tống Nhạc cùng Cao Viễn nghe xong, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Hạo khó có thể tin.Cao Viễn càng khoa trương, kinh ngạc há to mồm, nói chuyện có chút cà lăm.
“Hạo ca, anh nói là thật?"
Tiêu Hạo cười cười nhún nhún vai.
“Hạo ca lúc nào cũng luôn không bạc đãi anh em mình."
Tống Nhạc đã cả kinh chết lặng, trong lòng lúc này bắt đầu dao động tư tưởng của mình.Chẳng lẽ ấn tượng đầu gặp mặt không phải là thật?
“Được rồi, lời nói nhảm cũng đừng có xách lên nữa.Ai mua chiếc gì thì cứ đi chọn đi.Hạo ca hôm nay bao hết chỗ này."
Đám nữ nhân viên bán xe bị lời nói của Tiêu Hạo cho kinh ngạc đến ngây người.Nhưng khi nhìn đến một thân quần áo hàng vỉa hè, chỉ có bên cạnh thanh niên đồ vest là lịch sự, giá tiền cũng xem là thượng hạng mặt hàng.Nhưng mà để nhóm nữ nhân viên khó hiểu là anh chàng đẹp trai đồ vest lại gọi người mặc vỉa hè hàng là Hạo ca, tâm lý cũng có chút suy đoán.Chắc là loại ẩn ẩn điệu thấp công tử ca.
Thế là một nhóm nữ nhân viên tiến hành lên chào hàng, đôi khi còn làm mấy động tác ỏng ẹo, ưỡn ngực lắc mông khiến Tiêu Hạo cùng Cao Viễn miệng đắng lưỡi khô, chật vật nuốt nước miếng.
Tống Nhạc một bên cũng bị mấy cô nhân viên đeo bám, âm thầm bĩu môi thầm mắng hai cái không có tiền đồ.Không hiểu sao khi nhìn thấy Tiêu Hạo bị đám nữ nhân viên này câu dẫn, Tống Nhạc tâm lý một trận khó chịu như đồ mình bị cướp đi một dạng.
Cuối cùng, trong quá trình chật vật thoát khỏi câu dẫn của nhóm nữ nhân viên.Từ chối giao lưu số điện thoại, Tiêu Hạo mua cho cả nhà 4 người hai chiếc Porsche 555 giá 5 tỷ 1 chiếc, hai chiếc Lamborghini 2020 limited bản giới hạn, chỉ bán tối đa ra thị trường trên thế giới 30 chiếc với giá 15 tỉ 1 chiếc.Cao Viễn thì chọn cho mình con Maybach 22 đồng giá Porsche 555 5 tỷ.Tống Nhạc thì chọn Porsche 555 giống Tiêu Hạo mua 2 chiếc.
Thanh toán xong 50 tỷ tiền xe, Cao Viễn lúc này mới hỏi.
“Mua nhiều xe như vậy thì chỗ đâu mà đậu xe hả Hạo ca?"
Tống Nhạc đứng một bên nghe vậy cười nhạt.
“Yên tâm, trong khu biệt thự có một bãi đậu xe rất lớn.Chứa gần ngàn chiếc cũng dư sức.Nên nhớ đây là khu biệt thự sang trọng nhất tỉnh này."
Cao Viễn nghe vậy gật đầu, có chút khó hiểu hỏi.
“Hạo ca, anh chưa tìm được xe nào ưng ý sao?"
Tiêu Hạo cũng cảm thấy có chút lúng túng.Vì bản thân cũng không biết là mình phù hợp xe nào à?Hạo ca có thân phận vô cùng trâu bò, làm sao chỉ có thể đi xe mấy tỷ đây?Ít nhất phải chục tỷ trở lên.Mà Lamborghini 2020 bản limited đã mua đứt 2 chiếc rồi, hết hàng nhập về S quốc nên mới rơi vào lúng túng.
“Ở đây có loại xe nào giá trên chục tỷ không?"
Nữ nhân viên nghe vậy có chút chần chờ nói ra.
“Có là có nhưng mà…"
Cao Viễn một bên nghe vậy cả giận.
“Ấp úng cái gì?Hạo ca không thiếu tiền, cứ nói mẹ nó ra đi."
Nữ nhân viên nghe vậy thành thật trả lời.
“Thật ra thì cái này có thì có nhưng chỉ còn lại một chiếc."
“Là chiếc nào?"
Tiêu Hạo có chút tò mò hỏi.
“Xin lỗi, hiện tại chiếc đó ở trong gara trưng bày phía sau cửa hàng.Nếu ngài thật sự muốn mua nó, mời đi theo tôi."
Ba người cùng nhau đi theo cô nhân viên.Khi tiến đến thấy cổ xe này, Tiêu Hạo cũng bị giật mình.
Cái xe này hình dáng vô cùng bắt mắt, đường nét hoa văn trên xe khảm kim cương mang đậm phong cách cổ xưa phương Đông.Sau một hồi ngồi thử, Tiêu Hạo vô cùng hài lòng gật đầu.
“Báo giá đi."
Cô nhân viên do dự một chút vẫn nói.
“50 tỷ."
“Cái gì?"
Cao Viễn lúc này gầm thét lên.
“Sao mày không đi ăn cướp đi.Xe này có gì đặc biệt mà 50 tỉ?"
“Tiểu Viễn im lặng."
Tiêu Hạo quát Cao Viễn một tiếng rồi ném cho nữ nhân viên cái thẻ.
“Xe này tôi mua, rất phù hợp với bản thân phong cách.Quét thẻ đi."
Cuối cùng, vì bán xe này nữ nhân viên không làm chủ được nên đi gọi quản lý.Quản lý chạy đến nhiệt tình tư vấn cho Tiêu Hạo về xế hộp đắt nhất cửa hàng này.
Sau khi thanh toán xong xuôi, quản lý hứa hẹn sẽ nhanh chóng cấp cho bảng số xe rồi sẽ lái xe về đến tận nhà Tiêu Hạo.Lúc này thanh âm hệ thống trong đầu vang lên.
“Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ bại gia.Khen thưởng một vạn điểm hối đoái cùng một môn ngẫu khoa kỹ chế tác đã gửi vào hòm thư, mời kiểm tra và nhận."
Tác giả :
Bại Gia Công Tử