Chung Cư Yêu Quái
Chương 2: Xin lỗi cho tôi nói thẳng, anh là học sinh tiểu học chăng?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu Cửu Châu Sơn Hải.
Đây là một khu dân cư yêu quái được ẩn giấu trong xã hội loài người, từ khi thành lập đến nay đã hơn ba trăm năm.
Khu dân cư yêu quái lâu năm này, vào hôm nay, lần đầu tiên phòng bị nghênh đón một làn sóng con người.
Anh trai bảo vệ canh cửa cảnh giác nhìn người đầu toát mồ hôi, đang lái một chiếc xe điện chạy tới, mặt viết đầy hai chữ mộng bức.
(*) Xe điện nhỏ:
“Chào đồng chí! Chúng tôi nhận được tin báo cảnh sát!
Vị cảnh sát còn rất trẻ, từ động tác đưa giấy chứng nhận công tác cũng không thành thục được thì có thể đoán y chỉ là thực tập sinh.
“Đường Sơn Hải số 1, khu Cửu Châu Sơn Hải, nhà 666 báo cảnh sát, bảo là gặp sự cố bạo lực."
Anh trai bảo vệ: …
Anh trai bảo vệ:???
Nhà 666… chẳng phải là nhóc yêu quái mới tới kia sao?
Cảnh sát có chút sốt ruột: “Tôi phải đi vào."
Anh trai bảo vệ: “…"
Nhưng mà cậu có biết rằng dân ở nơi này là đều người nào không?
Sự cố bạo lực ở nơi này cậu ngăn được chắc???
Anh trai bảo vệ vừa khiếp sợ vừa suy nghĩ, vì tránh cho khu chung cư này bị những người bình thường chú ý đến, cuối cùng vẫn ngồi đấy, cảnh giác nhìn xe điện nhỏ bí bo bí bo bí bo chạy vào toà nhà số 6.
Ảnh đế tiên sinh còn đang kêu gào gào, mà hiển nhiên Hoàng nữ sĩ vẫn còn tức giận, người khác nghe động tĩnh của hai người này thì chắc cũng đi vòng qua hành lang lầu 6 bên kia, gây ra âm thanh vang vọng loảng xoảng loảng xoảng, vừa nghe là đã có thể tưởng tượng được hình ảnh cực kỳ máu me.
Thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng mắng chửi đầy buồn bực và tiếng sập cửa của nhà hàng xóm khác trên lầu này, trong chớp mắt chung cư cao cấp theo phong cách phương Tây yên tĩnh an bình trở thành chợ bán thức ăn.
Cố Bạch cúi đầu nhìn trang ghi chép liên hệ trên điện thoại di động của mình, bên trên số 110 là một dãy số điện thoại riêng, đó là số của cảnh sát xuất đồn, vừa nãy y đã gọi điện thoại tới bảo rằng đã tiến vào khu chung cư rồi.
Chuyện này làm cho Cố Bạch thở ra một hơi, nhưng nghe đến tiếng kêu đau của Ảnh đế tiên sinh ở bên ngoài, cậu lại nhịn không được rụt cổ một cái, nắm chặt điện thoại di động, cầu nguyện trên tinh thần cho Ảnh đế tiên sinh gặp bạo lực ở ngoài kia.
Địch tiên sinh, kiên trì một chút nữa thôi.
Chú cảnh sát sắp đến rồi!
Phải kiên cường nha Địch tiên sinh!
Cố Bạch cổ vũ cho Ảnh đế tiên sinh ở trong lòng.
Từ nhỏ, Cố Bạch đã đặc biệt tín nhiệm cảnh sát.
Khi cậu còn nhỏ, lúc chuyện gì cậu cũng không hiểu, cha cậu đã nói với cậu rằng có việc thì tìm chú cảnh sát nhé.
Vì thế từ nhỏ Cố Bạch liên lạc nhiều nhất là với đồn công an trực thuộc các khu.
Từ chuyện trong nhà có trộm đến bài tập không biết làm, cậu cũng sẽ dùng giọng nói còn vương mùi sữa mềm nhũn, lạch bạch lạch bạch chạy đến điện thoại bàn gọi cho đồn công an của khu.
Gặp chuyện thì tìm cảnh sát ngay lập tức, đây là một phản xạ có điều kiện của Cố Bạch rồi.
Lúc Cố Bạch đang cố gắng cổ vũ cho Ảnh đế tiên sinh bị đánh bầm dập ở bên ngoài, ngoài cửa lại vang lên một tiếng gào khóc, kèm theo một âm thanh “Đính đong" vang lên.
Cố Bạch nhịn không được thở nhẹ một cái, quay đầu nhìn về phía cửa, do dự có nên nhìn qua mắt mèo xem xét tình hình trận chiến hay không.
Ngay khi cậu đang nằm sấp trên cửa chuẩn bị nhìn ra ngoài thì nghe được tiếng thang máy mở cửa.
Sau đó là tiếng hét trung khí mười phần: “Cảnh sát đây! Tất cả mau dừng tay!!"
Động tĩnh ở bên ngoài im bặt.
Phảng phất như thời gian bị nhấn tạm dừng, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.
Cố Bạch cảm thấy vô cùng kính nể và sùng bái đối với lực uy hiếp của cảnh sát.
Nếu không phải cậu thật sự đặc biệt yêu thích hội hoạ, Cố Bạch cảm thấy cậu nhất định sẽ trở thành một vị cảnh sát nỗ lực vì quang vinh của nhân dân!
Địch tiên sinh và Hoàng nữ sĩ —— bao gồm tất cả các hộ gia đình khác trong toà nhà cũng không nghĩ đến rằng có một ngày bọn họ sẽ đối mặt với cảnh sát loài người.
Hơn nữa còn do một hộ gia đình trong đám bọn họ gọi đến.
Đây là thằng nhỏ ngốc nhà ai thả ra lăn qua lăn lại gây chuyện vậy!
Lúc Cố Bạch mở cửa ra, ngay lập tức nhận được ánh mắt hung hăng từ bốn phía của các gia đình lâu năm ở chung cư.
Cố Bạch vừa ló ra cái đầu và rụt trở lại trong nháy mắt.
“Nhìn cái gì hả!" Hoàng Diệc Ngưng để chân trần, đôi chân trắng trẻo non mềm đạp trên thảm trải sàn mềm mại trên hành lang, một tay cầm hung khí giày cao gót của mình, một tay gõ gõ lan can hành lang, dựng thẳng lông mày nhìn đám người đang thò đầu ra kia: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đều cút về ổ cho lão nương! Nếu không tối nay sẽ tìm đến mấy người đấy!"
Cô vừa nói xong, một giây sau từ trên xuống dưới toà nhà trở thành một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái.
Cảnh sát nhìn diễn xuất mạnh mẽ, bá đạo như chuyện đương nhiên này làm cho sững sờ, sợ hãi.
Hoàng Diệc Ngưng lớn lên ôn nhu động lòng người, thuộc loại vừa nhìn lần đầu thì sẽ kinh diễm, nhìn càng lâu càng xinh đẹp, vì thế mặc dù diễn xuất của cô ấy như một bãi bùn nhão, nhưng cũng sẽ có nhiều người nhan khống ném tiền cho khuôn mặt này của cô.
Hơn nữa hình tượng bên ngoài của Hoàng Diệc Ngưng là thức thời, ôn hoà, EQ lại cực cao, tao nhã và tài trí, xưa nay không dính líu đến loại phim lớn cần diễn xuất chống trận, quan hệ ở trong giới đặc biệt tốt.
Ít nhất là từ xưa đến nay chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn rít gào của Hoàng Diệc Ngưng.
Cố Bạch cẩn thận ló ra nửa cái đầu, nhìn một vòng, phát hiện các gia đình khác đã đi về cả rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm, xỏ dép lê chạy ra ngay lập tức.
Cậu nhìn cảnh sát mặc đồng phục có cảm giác đặc biệt thân thiết, lê dép lê đi đến bên cạnh y, kéo kéo vạt áo của vị cảnh sát còn đang sững sờ: “Ngài cảnh sát, là tôi báo nguy."
“Sự cố bạo lực…?" Vị cảnh sát hỏi.
Cố Bạch mím môi gật gật đầu.
Dựa theo quy trình xử lý trước sau như một, chắc là người hoà giải làm chủ.
Vị cảnh sát thực tập sinh đối mặt với hai vị đại lão giới giải trí, cảm giác vô cùng nhụt chí, y quay đầu nhìn cậu trai báo cảnh sát đầy mặt tin cậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn y, cảm nhận sâu sắc thân là một người cảnh sát nhân dân thì phải có trách nhiệm.
Y hít sâu một hơi, sau đó dựa theo bài học của tiền bối, kiên trì tiến hành một buổi giáo dục tư tưởng cho hai vị đại lão không để y vào trong mắt.
Có dạy dỗ được hai vị đại lão kia hay không, cảnh sát không biết, nhưng khẳng định là giáo dục được nhóc khả ái báo cảnh sát kia.
Cố Bạch tỏ ra chín chắn, nghe rất chăm chú, thậm chí còn đắc ý lê dép lê đưa vị cảnh sát đã giáo dục xong xuôi xuống lầu.
Chờ cậu đi thang máy trở lại, Hoàng nữ sĩ cũng đã dồn Địch tiên sinh đến góc tường.
Chỉ thấy một tay cô chống lên tường, một tay khác cầm giày cao gót bén nhọn đang khua khua ngay cái chân thứ ba của Địch tiên sinh, hung ác nói: “Còn dám giành đàn ông với bà, bà sẽ cắt luôn cái thứ đồ chơi này của bây!"
Địch tiên sinh bị chặn ở góc tường ai oán, kinh sợ đáp một tiếng.
Hoàng nữ sĩ hài lòng thu tay, đi lượm chiếc giày gót khác bị mình ném qua một bên về, sau đó mở cửa nhà số 665, trước khi vào nhà thì nhìn lướt qua Cố Bạch đang đứng ngay cửa thang máy.
Cố Bạch cảm giác cả người mát lạnh, đột nhiên lùi về sau ba bước, đưa mắt nhìn Hoàng Diệc Ngưng ngẩng đầu ưỡn ngực giống như một vị thần thắng lợi bước vào phòng, sau đó cậu mới run lập cập đi đến bên cạnh Địch tiên sinh đang kinh sợ co thành một quả cầu ở góc hành lang.
Từ nhỏ Cố Bạch chưa từng nhìn thấy phụ nữ như Hoàng Diệc Ngưng, đại khái là cậu có một ưu điểm chính là khuôn mặt trẻ con, đặc biệt có thể kích phát tình mẹ của phụ nữ, Cố Bạch gặp phụ nữ, tất cả đều ôn ôn nhu nhu, dịu dàng như gió xuân với cậu.
Đối với một cậu trai thành niên như Cố Bạch thì loại đối xử một lời không hợp chính là đánh bầm dập một trận, còn dồn người ta đến góc tường, khí thế hùng hổ nói muốn chém bay cái chân thứ ba của người ta, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cố Bạch nhìn Địch tiên sinh kinh hãi co thành một cục, cảm thấy ném hắn một mình lẻ loi có chút quá đáng thương.
Không nói đến việc hắn vừa mới bị đánh, còn bị uy hiếp thiến luôn cái chân thứ ba.
Tuy rằng nguyên nhân là… hự… cướp đàn ông.
Cố Bạch nghĩ tới nguyên nhân, nhất thời bắt đầu do dự giữa đi cùng hay là không đi.
Nói không chừng bây giờ Địch tiên sinh cảm thấy rất mất mặt, trước mặt người xa lạ là cậu bị chọc thủng xu hướng giới tính, còn bị một vị nữ sĩ đuổi theo đánh một trận no đòn.
Hiện tại hắn đang chôn đầu trong khuỷu tay, chắc là bị đánh mặt nên không muốn người khác nhìn thấy chăng?
Cố Bạch suy nghĩ một chút, quyết định săn sóc giả vờ thành dáng vẻ cái gì tui cũng hông biết, yên tĩnh không hề có một tiếng động lùi xuống.
Nhưng trong nháy mắt cậu nhấc chân lên, Địch tiên sinh rầm rì ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn cậu, ánh mắt kia giống như một chú cún lông vàng tội nghiệp bị chủ nhân vứt bỏ.
Cố Bạch nghe vị Địch tiên sinh này thở dài ưu sầu và nhẹ nhàng, sau đó nói với cậu rằng: “Thật đói."
Cố Bạch: …
Cố Bạch:???
Bị đánh một trận còn bị uy hiếp cắt phăng cái chân thứ ba mà phản ứng của anh lại là thật đói?!
Địch Lương Tuấn đứng dậy, Cố Bạch phát hiện mình chỉ cao đến bả vai hắn.
“Nhóc con, cậu tên gì?" Địch Lương Tuấn vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi.
“Dạ là Cố Bạch." Bé ngoan Cố Bạch trả lời, “Tôi biết anh, Địch tiên sinh."
“Tại sao cậu lại báo cảnh sát?" Địch Lương Tuấn nhìn nhóc con trước mắt ôm mười hai vạn phần kiên trì, dịu dàng nhắc nhở cậu, “Thân phận của những người ở nơi này như chúng tôi không bình thường, nếu chúng tôi có bất hoà, cũng không cần quấy rầy người khác."
Cố Bạch nhìn Ảnh đế trước mắt một chút, lại liếc nhìn cửa nhà 665 đóng chặt một hồi, nghĩ đến địa vị trong giới giải trí của bọn họ, bừng tỉnh gật đầu.
Cố Bạch hiểu được rằng lúc nãy cậu báo cảnh sát, có thể sẽ mang đến phiền phức cho hai người này.
“Xin lỗi, Địch tiên sinh." Cố Bạch mím mím môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Địch Lương Tuấn nhìn bé con ngoan ngoãn tinh xảo trước mắt, thấy bộ dáng đối phương ngẩng đầu nhìn mình vô cùng chăm chú, ánh mắt trong suốt long lanh, trên mặt là biểu tình áy náy khổ sở, giống như một giây sau là có thể khóc ngay.
Ngón tay Địch tiên sinh hơi giật giật, dừng lại, sau đó lại giật giật tiếp.
Rốt cục là hắn vẫn không khống chế được hai tay mình làm bừa, giơ tay đặt lên đầu Cố Bạch rồi tiến hành một lần xoa vò cực kỳ tàn ác.
Ư ư ư, đây là con cái nhà ai thế!
Tám trăm năm rồi chưa từng thấy bé con yêu quái nào biết điều, nghe lời lại đáng yêu như vậy đó!
Sao lại đáng yêu thế chứ!
“Cố Bạch à!" Địch Lương Tuấn nhéo nhéo cái mặt mềm nhũn của Cố Bạch, vẻ mặt tươi cười, “Cậu có biết nấu cơm không?"
Cố Bạch bị nụ cười này câu đến hốt hoảng, trong nháy mắt giống như nằm mơ, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi biết."
“Tôi muốn ăn gà." Địch Lương Tuấn yêu cầu, xoay Cố Bạch về phía cửa nhà 666 đang mở, một lớn một nhỏ cùng đi vào.
Mãi đến khi Địch tiên sinh uống say khướt, nằm sõng soài trên ghế salon gào khóc thảm thiết, Cố Bạch mới mơ mơ màng màng phục hồi tinh thần, sững sờ nhìn bát đũa trong bồn rửa chén.
Cậu cư nhiên mang hàng xóm mới gặp mặt lần đầu về nhà, còn nấu cơm cho người ta ăn!
Cố Bạch thề, cậu tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy được!
Cố Bạch sợ hãi lấy điện thoại di động ra, cực kỳ thành thạo nhấn ba phím 110.
Trước khi nhấn nút gọi, Cố Bạch lại nhớ đến lời nói lúc trước của Địch Lương Tuấn, quay đầu liếc mắt nhìn Ảnh đế tiên sinh nằm trên ghế salon.
Hắn đang khụt khịt mũi, tay dài chân dài uỷ uỷ khuất khuất co ro lại nằm trên ghế salon đơn ngoài phòng khách.
Cố Bạch rụt tay lại, ngừng nửa ngày, cuối cùng vẫn đặt điện thoại di động qua một bên, đi rửa sạch sẽ bát đũa trong bồn rửa chén trước mắt, sau đó dọn dẹp nhà bếp rồi mới trở về phòng khách.
Địch tiên sinh nằm một đống trên ghế salon sững sờ.
Cố Bạch nhìn đôi mắt của hắn, quay đầu lôi ra mấy tác phẩm hội hoạ của mình, chuẩn bị đem lên phòng vẽ tranh trên lầu để treo.
“Cố Bạch ơi!" Địch Lương Tuấn bỗng nhiên gào lên một tiếng.
Cố Bạch đang cầm tranh, bị một tiếng rống của hắn doạ run một cái.
“Cậu nói thử coi, tại sao Hoàng Diệc Ngưng lại không yêu tôi?" Địch Lương Tuấn hỏi.
Cố Bạch:???
Nà ní??
“Chao ôi." Địch Lương Tuấn thở dài nặng nề, ôm chai rượu, vẻ mặt ưu sầu chọc người đau lòng.
Một giây sau đó, hắn lại vỗ đùi một cái đét, trở nên đắc ý: “May ghê, tôi là hồ ly tinh, rù quyến người ta hơn cô ấy, nếu không thì cũng không biết cô ấy sẽ chạy mất với tên đàn ông hoang nào!"
Cố Bạch khiếp sợ nhìn Ảnh đế tiên sinh.
Không theo đuổi được người ta, cướp đàn ông với người ta mà còn kiêu ngạo tự xưng mình là hồ ly tinh.
Xin lỗi cho tôi nói thẳng nha Địch tiên sinh.
Anh là học sinh tiểu học chăng?
Tác giả có lời muốn nói:
Địch tiên sinh: Không có người nào có thể từ chối yêu cầu quỵt cơm của bản hồ ly!
Hoàng nữ sĩ: Lão nương lật tay một cái là một chiếc giày cao gót (vào mặt đấy)!Chè: đừng hỏi tui anh công đâu rồi, còn mấy chương nữa ảnh mới xuất hiện cơ, Địch tiên sinh hong phải chân ái của Bạch Bạch đâu Cơ mà… tui cảm thấy tui quên gắn cái tag nhân thê cho Bạch Bạch rồi =v=.
Khu Cửu Châu Sơn Hải.
Đây là một khu dân cư yêu quái được ẩn giấu trong xã hội loài người, từ khi thành lập đến nay đã hơn ba trăm năm.
Khu dân cư yêu quái lâu năm này, vào hôm nay, lần đầu tiên phòng bị nghênh đón một làn sóng con người.
Anh trai bảo vệ canh cửa cảnh giác nhìn người đầu toát mồ hôi, đang lái một chiếc xe điện chạy tới, mặt viết đầy hai chữ mộng bức.
(*) Xe điện nhỏ:
“Chào đồng chí! Chúng tôi nhận được tin báo cảnh sát!
Vị cảnh sát còn rất trẻ, từ động tác đưa giấy chứng nhận công tác cũng không thành thục được thì có thể đoán y chỉ là thực tập sinh.
“Đường Sơn Hải số 1, khu Cửu Châu Sơn Hải, nhà 666 báo cảnh sát, bảo là gặp sự cố bạo lực."
Anh trai bảo vệ: …
Anh trai bảo vệ:???
Nhà 666… chẳng phải là nhóc yêu quái mới tới kia sao?
Cảnh sát có chút sốt ruột: “Tôi phải đi vào."
Anh trai bảo vệ: “…"
Nhưng mà cậu có biết rằng dân ở nơi này là đều người nào không?
Sự cố bạo lực ở nơi này cậu ngăn được chắc???
Anh trai bảo vệ vừa khiếp sợ vừa suy nghĩ, vì tránh cho khu chung cư này bị những người bình thường chú ý đến, cuối cùng vẫn ngồi đấy, cảnh giác nhìn xe điện nhỏ bí bo bí bo bí bo chạy vào toà nhà số 6.
Ảnh đế tiên sinh còn đang kêu gào gào, mà hiển nhiên Hoàng nữ sĩ vẫn còn tức giận, người khác nghe động tĩnh của hai người này thì chắc cũng đi vòng qua hành lang lầu 6 bên kia, gây ra âm thanh vang vọng loảng xoảng loảng xoảng, vừa nghe là đã có thể tưởng tượng được hình ảnh cực kỳ máu me.
Thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng mắng chửi đầy buồn bực và tiếng sập cửa của nhà hàng xóm khác trên lầu này, trong chớp mắt chung cư cao cấp theo phong cách phương Tây yên tĩnh an bình trở thành chợ bán thức ăn.
Cố Bạch cúi đầu nhìn trang ghi chép liên hệ trên điện thoại di động của mình, bên trên số 110 là một dãy số điện thoại riêng, đó là số của cảnh sát xuất đồn, vừa nãy y đã gọi điện thoại tới bảo rằng đã tiến vào khu chung cư rồi.
Chuyện này làm cho Cố Bạch thở ra một hơi, nhưng nghe đến tiếng kêu đau của Ảnh đế tiên sinh ở bên ngoài, cậu lại nhịn không được rụt cổ một cái, nắm chặt điện thoại di động, cầu nguyện trên tinh thần cho Ảnh đế tiên sinh gặp bạo lực ở ngoài kia.
Địch tiên sinh, kiên trì một chút nữa thôi.
Chú cảnh sát sắp đến rồi!
Phải kiên cường nha Địch tiên sinh!
Cố Bạch cổ vũ cho Ảnh đế tiên sinh ở trong lòng.
Từ nhỏ, Cố Bạch đã đặc biệt tín nhiệm cảnh sát.
Khi cậu còn nhỏ, lúc chuyện gì cậu cũng không hiểu, cha cậu đã nói với cậu rằng có việc thì tìm chú cảnh sát nhé.
Vì thế từ nhỏ Cố Bạch liên lạc nhiều nhất là với đồn công an trực thuộc các khu.
Từ chuyện trong nhà có trộm đến bài tập không biết làm, cậu cũng sẽ dùng giọng nói còn vương mùi sữa mềm nhũn, lạch bạch lạch bạch chạy đến điện thoại bàn gọi cho đồn công an của khu.
Gặp chuyện thì tìm cảnh sát ngay lập tức, đây là một phản xạ có điều kiện của Cố Bạch rồi.
Lúc Cố Bạch đang cố gắng cổ vũ cho Ảnh đế tiên sinh bị đánh bầm dập ở bên ngoài, ngoài cửa lại vang lên một tiếng gào khóc, kèm theo một âm thanh “Đính đong" vang lên.
Cố Bạch nhịn không được thở nhẹ một cái, quay đầu nhìn về phía cửa, do dự có nên nhìn qua mắt mèo xem xét tình hình trận chiến hay không.
Ngay khi cậu đang nằm sấp trên cửa chuẩn bị nhìn ra ngoài thì nghe được tiếng thang máy mở cửa.
Sau đó là tiếng hét trung khí mười phần: “Cảnh sát đây! Tất cả mau dừng tay!!"
Động tĩnh ở bên ngoài im bặt.
Phảng phất như thời gian bị nhấn tạm dừng, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.
Cố Bạch cảm thấy vô cùng kính nể và sùng bái đối với lực uy hiếp của cảnh sát.
Nếu không phải cậu thật sự đặc biệt yêu thích hội hoạ, Cố Bạch cảm thấy cậu nhất định sẽ trở thành một vị cảnh sát nỗ lực vì quang vinh của nhân dân!
Địch tiên sinh và Hoàng nữ sĩ —— bao gồm tất cả các hộ gia đình khác trong toà nhà cũng không nghĩ đến rằng có một ngày bọn họ sẽ đối mặt với cảnh sát loài người.
Hơn nữa còn do một hộ gia đình trong đám bọn họ gọi đến.
Đây là thằng nhỏ ngốc nhà ai thả ra lăn qua lăn lại gây chuyện vậy!
Lúc Cố Bạch mở cửa ra, ngay lập tức nhận được ánh mắt hung hăng từ bốn phía của các gia đình lâu năm ở chung cư.
Cố Bạch vừa ló ra cái đầu và rụt trở lại trong nháy mắt.
“Nhìn cái gì hả!" Hoàng Diệc Ngưng để chân trần, đôi chân trắng trẻo non mềm đạp trên thảm trải sàn mềm mại trên hành lang, một tay cầm hung khí giày cao gót của mình, một tay gõ gõ lan can hành lang, dựng thẳng lông mày nhìn đám người đang thò đầu ra kia: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đều cút về ổ cho lão nương! Nếu không tối nay sẽ tìm đến mấy người đấy!"
Cô vừa nói xong, một giây sau từ trên xuống dưới toà nhà trở thành một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái.
Cảnh sát nhìn diễn xuất mạnh mẽ, bá đạo như chuyện đương nhiên này làm cho sững sờ, sợ hãi.
Hoàng Diệc Ngưng lớn lên ôn nhu động lòng người, thuộc loại vừa nhìn lần đầu thì sẽ kinh diễm, nhìn càng lâu càng xinh đẹp, vì thế mặc dù diễn xuất của cô ấy như một bãi bùn nhão, nhưng cũng sẽ có nhiều người nhan khống ném tiền cho khuôn mặt này của cô.
Hơn nữa hình tượng bên ngoài của Hoàng Diệc Ngưng là thức thời, ôn hoà, EQ lại cực cao, tao nhã và tài trí, xưa nay không dính líu đến loại phim lớn cần diễn xuất chống trận, quan hệ ở trong giới đặc biệt tốt.
Ít nhất là từ xưa đến nay chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn rít gào của Hoàng Diệc Ngưng.
Cố Bạch cẩn thận ló ra nửa cái đầu, nhìn một vòng, phát hiện các gia đình khác đã đi về cả rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm, xỏ dép lê chạy ra ngay lập tức.
Cậu nhìn cảnh sát mặc đồng phục có cảm giác đặc biệt thân thiết, lê dép lê đi đến bên cạnh y, kéo kéo vạt áo của vị cảnh sát còn đang sững sờ: “Ngài cảnh sát, là tôi báo nguy."
“Sự cố bạo lực…?" Vị cảnh sát hỏi.
Cố Bạch mím môi gật gật đầu.
Dựa theo quy trình xử lý trước sau như một, chắc là người hoà giải làm chủ.
Vị cảnh sát thực tập sinh đối mặt với hai vị đại lão giới giải trí, cảm giác vô cùng nhụt chí, y quay đầu nhìn cậu trai báo cảnh sát đầy mặt tin cậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn y, cảm nhận sâu sắc thân là một người cảnh sát nhân dân thì phải có trách nhiệm.
Y hít sâu một hơi, sau đó dựa theo bài học của tiền bối, kiên trì tiến hành một buổi giáo dục tư tưởng cho hai vị đại lão không để y vào trong mắt.
Có dạy dỗ được hai vị đại lão kia hay không, cảnh sát không biết, nhưng khẳng định là giáo dục được nhóc khả ái báo cảnh sát kia.
Cố Bạch tỏ ra chín chắn, nghe rất chăm chú, thậm chí còn đắc ý lê dép lê đưa vị cảnh sát đã giáo dục xong xuôi xuống lầu.
Chờ cậu đi thang máy trở lại, Hoàng nữ sĩ cũng đã dồn Địch tiên sinh đến góc tường.
Chỉ thấy một tay cô chống lên tường, một tay khác cầm giày cao gót bén nhọn đang khua khua ngay cái chân thứ ba của Địch tiên sinh, hung ác nói: “Còn dám giành đàn ông với bà, bà sẽ cắt luôn cái thứ đồ chơi này của bây!"
Địch tiên sinh bị chặn ở góc tường ai oán, kinh sợ đáp một tiếng.
Hoàng nữ sĩ hài lòng thu tay, đi lượm chiếc giày gót khác bị mình ném qua một bên về, sau đó mở cửa nhà số 665, trước khi vào nhà thì nhìn lướt qua Cố Bạch đang đứng ngay cửa thang máy.
Cố Bạch cảm giác cả người mát lạnh, đột nhiên lùi về sau ba bước, đưa mắt nhìn Hoàng Diệc Ngưng ngẩng đầu ưỡn ngực giống như một vị thần thắng lợi bước vào phòng, sau đó cậu mới run lập cập đi đến bên cạnh Địch tiên sinh đang kinh sợ co thành một quả cầu ở góc hành lang.
Từ nhỏ Cố Bạch chưa từng nhìn thấy phụ nữ như Hoàng Diệc Ngưng, đại khái là cậu có một ưu điểm chính là khuôn mặt trẻ con, đặc biệt có thể kích phát tình mẹ của phụ nữ, Cố Bạch gặp phụ nữ, tất cả đều ôn ôn nhu nhu, dịu dàng như gió xuân với cậu.
Đối với một cậu trai thành niên như Cố Bạch thì loại đối xử một lời không hợp chính là đánh bầm dập một trận, còn dồn người ta đến góc tường, khí thế hùng hổ nói muốn chém bay cái chân thứ ba của người ta, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cố Bạch nhìn Địch tiên sinh kinh hãi co thành một cục, cảm thấy ném hắn một mình lẻ loi có chút quá đáng thương.
Không nói đến việc hắn vừa mới bị đánh, còn bị uy hiếp thiến luôn cái chân thứ ba.
Tuy rằng nguyên nhân là… hự… cướp đàn ông.
Cố Bạch nghĩ tới nguyên nhân, nhất thời bắt đầu do dự giữa đi cùng hay là không đi.
Nói không chừng bây giờ Địch tiên sinh cảm thấy rất mất mặt, trước mặt người xa lạ là cậu bị chọc thủng xu hướng giới tính, còn bị một vị nữ sĩ đuổi theo đánh một trận no đòn.
Hiện tại hắn đang chôn đầu trong khuỷu tay, chắc là bị đánh mặt nên không muốn người khác nhìn thấy chăng?
Cố Bạch suy nghĩ một chút, quyết định săn sóc giả vờ thành dáng vẻ cái gì tui cũng hông biết, yên tĩnh không hề có một tiếng động lùi xuống.
Nhưng trong nháy mắt cậu nhấc chân lên, Địch tiên sinh rầm rì ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn cậu, ánh mắt kia giống như một chú cún lông vàng tội nghiệp bị chủ nhân vứt bỏ.
Cố Bạch nghe vị Địch tiên sinh này thở dài ưu sầu và nhẹ nhàng, sau đó nói với cậu rằng: “Thật đói."
Cố Bạch: …
Cố Bạch:???
Bị đánh một trận còn bị uy hiếp cắt phăng cái chân thứ ba mà phản ứng của anh lại là thật đói?!
Địch Lương Tuấn đứng dậy, Cố Bạch phát hiện mình chỉ cao đến bả vai hắn.
“Nhóc con, cậu tên gì?" Địch Lương Tuấn vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi.
“Dạ là Cố Bạch." Bé ngoan Cố Bạch trả lời, “Tôi biết anh, Địch tiên sinh."
“Tại sao cậu lại báo cảnh sát?" Địch Lương Tuấn nhìn nhóc con trước mắt ôm mười hai vạn phần kiên trì, dịu dàng nhắc nhở cậu, “Thân phận của những người ở nơi này như chúng tôi không bình thường, nếu chúng tôi có bất hoà, cũng không cần quấy rầy người khác."
Cố Bạch nhìn Ảnh đế trước mắt một chút, lại liếc nhìn cửa nhà 665 đóng chặt một hồi, nghĩ đến địa vị trong giới giải trí của bọn họ, bừng tỉnh gật đầu.
Cố Bạch hiểu được rằng lúc nãy cậu báo cảnh sát, có thể sẽ mang đến phiền phức cho hai người này.
“Xin lỗi, Địch tiên sinh." Cố Bạch mím mím môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Địch Lương Tuấn nhìn bé con ngoan ngoãn tinh xảo trước mắt, thấy bộ dáng đối phương ngẩng đầu nhìn mình vô cùng chăm chú, ánh mắt trong suốt long lanh, trên mặt là biểu tình áy náy khổ sở, giống như một giây sau là có thể khóc ngay.
Ngón tay Địch tiên sinh hơi giật giật, dừng lại, sau đó lại giật giật tiếp.
Rốt cục là hắn vẫn không khống chế được hai tay mình làm bừa, giơ tay đặt lên đầu Cố Bạch rồi tiến hành một lần xoa vò cực kỳ tàn ác.
Ư ư ư, đây là con cái nhà ai thế!
Tám trăm năm rồi chưa từng thấy bé con yêu quái nào biết điều, nghe lời lại đáng yêu như vậy đó!
Sao lại đáng yêu thế chứ!
“Cố Bạch à!" Địch Lương Tuấn nhéo nhéo cái mặt mềm nhũn của Cố Bạch, vẻ mặt tươi cười, “Cậu có biết nấu cơm không?"
Cố Bạch bị nụ cười này câu đến hốt hoảng, trong nháy mắt giống như nằm mơ, ngoan ngoãn trả lời: “Tôi biết."
“Tôi muốn ăn gà." Địch Lương Tuấn yêu cầu, xoay Cố Bạch về phía cửa nhà 666 đang mở, một lớn một nhỏ cùng đi vào.
Mãi đến khi Địch tiên sinh uống say khướt, nằm sõng soài trên ghế salon gào khóc thảm thiết, Cố Bạch mới mơ mơ màng màng phục hồi tinh thần, sững sờ nhìn bát đũa trong bồn rửa chén.
Cậu cư nhiên mang hàng xóm mới gặp mặt lần đầu về nhà, còn nấu cơm cho người ta ăn!
Cố Bạch thề, cậu tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy được!
Cố Bạch sợ hãi lấy điện thoại di động ra, cực kỳ thành thạo nhấn ba phím 110.
Trước khi nhấn nút gọi, Cố Bạch lại nhớ đến lời nói lúc trước của Địch Lương Tuấn, quay đầu liếc mắt nhìn Ảnh đế tiên sinh nằm trên ghế salon.
Hắn đang khụt khịt mũi, tay dài chân dài uỷ uỷ khuất khuất co ro lại nằm trên ghế salon đơn ngoài phòng khách.
Cố Bạch rụt tay lại, ngừng nửa ngày, cuối cùng vẫn đặt điện thoại di động qua một bên, đi rửa sạch sẽ bát đũa trong bồn rửa chén trước mắt, sau đó dọn dẹp nhà bếp rồi mới trở về phòng khách.
Địch tiên sinh nằm một đống trên ghế salon sững sờ.
Cố Bạch nhìn đôi mắt của hắn, quay đầu lôi ra mấy tác phẩm hội hoạ của mình, chuẩn bị đem lên phòng vẽ tranh trên lầu để treo.
“Cố Bạch ơi!" Địch Lương Tuấn bỗng nhiên gào lên một tiếng.
Cố Bạch đang cầm tranh, bị một tiếng rống của hắn doạ run một cái.
“Cậu nói thử coi, tại sao Hoàng Diệc Ngưng lại không yêu tôi?" Địch Lương Tuấn hỏi.
Cố Bạch:???
Nà ní??
“Chao ôi." Địch Lương Tuấn thở dài nặng nề, ôm chai rượu, vẻ mặt ưu sầu chọc người đau lòng.
Một giây sau đó, hắn lại vỗ đùi một cái đét, trở nên đắc ý: “May ghê, tôi là hồ ly tinh, rù quyến người ta hơn cô ấy, nếu không thì cũng không biết cô ấy sẽ chạy mất với tên đàn ông hoang nào!"
Cố Bạch khiếp sợ nhìn Ảnh đế tiên sinh.
Không theo đuổi được người ta, cướp đàn ông với người ta mà còn kiêu ngạo tự xưng mình là hồ ly tinh.
Xin lỗi cho tôi nói thẳng nha Địch tiên sinh.
Anh là học sinh tiểu học chăng?
Tác giả có lời muốn nói:
Địch tiên sinh: Không có người nào có thể từ chối yêu cầu quỵt cơm của bản hồ ly!
Hoàng nữ sĩ: Lão nương lật tay một cái là một chiếc giày cao gót (vào mặt đấy)!Chè: đừng hỏi tui anh công đâu rồi, còn mấy chương nữa ảnh mới xuất hiện cơ, Địch tiên sinh hong phải chân ái của Bạch Bạch đâu Cơ mà… tui cảm thấy tui quên gắn cái tag nhân thê cho Bạch Bạch rồi =v=.
Tác giả :
Tuý Ẩm Trường Ca