Chứng Cứ Không Tiếng Động
Chương 34: Đi về phía trước
Edit: Ling
Nguyễn Vi đưa tay với Lôi Bằng nhưng anh ta chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, thật giống như một con nhím.
Lẫn trong mái tóc đen của anh ta, Nguyễn Vi phát hiện ra có một số ít sợi tóc xám trắng, cùng với những nếp nhăn ở trán và khóe mắt không phù hợp tuổi tác, thân hình thon gầy làm xương gò má lồi ra dị thường. Mỗi chi tiết nhỏ trên người Lôi Bằng đều làm Nguyễn Vi đau nhói.
“Con trai của tôi đâu? Còn có mẹ tôi, bọn họ ở nơi nào?" Không thấy Lôi Mục Dương cùng mẹ khiến Lôi Bằng cảm thấy hoảng hốt, anh ta thống khổ hỏi, “Các người tại sao không chịu buông tha tôi, để tôi thấy bọn họ một lần cuối đi, một lần là tốt rồi."
Nguyễn Vi nhìn thấy trong mắt người đàn ông trung niên này chứa lệ nóng. Từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua một đôi mắt khiến lòng người nát tan như vậy, so với cái chết càng làm người ta sợ hãi tuyệt vọng hơn, phảng phất trong ánh mắt ấy là sự đau khổ bị giam cấm mãi mãi.
Đột nhiên, Nguyễn Vi làm khẩu hình nghiêm, cực kỳ tiêu chuẩn hướng về phía Lôi Bằng chào.
“Chào đồng chí! Tôi là phó đội trưởng đội trinh sát hình sự Bạch thành Nguyễn Vi, rất xin lỗi vì đến muộn như vậy, hi vọng đồng chí có thể tha thứ chúng tôi."
Lôi Bằng mê man nhìn Nguyễn Vi. Anh ta nhìn thấy trong đôi mắt của Nguyễn Vi là sự cứng cỏi và thuần khiết như kim cương.
“Cô......" Dường như Lôi Bằng nghe thấy âm thanh vỡ kén truyền đến từ một góc tối nào đó, bắt đầu không thể khống chế được mà run rẩy, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
“Ba ngày trước, chúng tôi tìm được trong két sắt ở nhà nghi phạm Ngô Minh khẩu súng lục thuộc về Cao Thiên Hồng, hiện nay tất cả 7 tên hung thủ tham gia gây án đã sa lưới, đồng thời bọn họ cũng đã thành khẩn nhận tội. Anh vô tội, hết thảy đều đã kết thúc rồi."
Lôi Bằng há to miệng nhưng không thể phát ra thanh âm nào, chỉ để nước mắt chảy xuống.
Một ít nước mắt chảy vào trong miệng khiến lục phủ ngũ tạng của anh ta đều xoắn lại thành một đoàn. Hai gò má của anh ta như thể co giật, trên cổ gân xanh dường như muốn nổ tung. Anh ta đứng dậy mồ hôi đầm đìa bắt đầu gào thét, bữa sáng bị nôn sạch.
Lôi Bằng mơ hồ nhìn mình nôn, tựa như anh ta thấy được, máu chảy đầm đìa. Đó là linh hồn của anh ta bị cắn nát.
—-
“Mộng Quân, cô ấy là chết như thế nào?"
Ở trong phòng giam của Lôi Bằng, Nguyễn Vi nghe thấy Lôi Bằng nằm trên giường suy nhược hỏi.
“Lúc đó, Ngô Minh cùng đồng bọn giả trang thành cảnh sát truy nã yêu cầu Tần Mộng Quân cùng Cao Thiên Hồng xuống xe, mấy người phát sinh tranh chấp. Trong quá trình tranh chấp đồng bọn của Ngô Minh dùng còng tay giữ chặt hai người bọn họ, lập tức Ngô Minh cướp súng lục của Cao Thiên Hồng rồi sát hại bọn họ."
Lôi Bằng nghe vậy khó khăn ngồi dậy, mắt phải của anh ta không nhúc nhích: “Tại sao?"
“Ngô Minh trước đó cũng là một cảnh sát dân sự, sau đó bởi vì hành vi không ngay thẳng nên bị khai trừ. Vào lúc này hắn cám dỗ bạn học khi còn bé Chu Nguyên Phúc, mà Chu Nguyên Phúc khi đó cũng đã là một tên phá khóa có tay nghề rồi." Nguyễn Vi hồi tưởng đến khẩu cung của Chu Nguyên Phúc.
Chu Nguyên Phúc bị truy nã nên chạy trốn tới trấn Vĩnh Trúc, hắn liên lạc với Ngô Minh tìm kiếm trợ giúp, cuối cùng Ngô Minh đang chạy trốn trên đường bị Trương Ức An đánh gục.
“Hai người bọn họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Sau đó một quãng thời gian thì tụ hợp đến bảy người thành một tập đoàn phạm tội. Đầu tiên, bọn họ gây một vài án mạng ở quê, sau vì Ngô Minh phanh thây người rồi đút cho mấy con lợn bên trong trang trại nên tội ác của bọn họ không bị bại lộ, có điều bọn họ bắt đầu lo lắng có người phát hiện ra nhiều người mất tích nên bắt đầu lẩn trốn sau khi gây án."
Nguyễn Vi nói qua loa, nhưng Lôi Bằng nghe tới kinh hồn bạt vía, nhưng có một vấn đề: “Nếu mấy vụ án trước không bị phát hiện thì sao bọn chúng lại nhận tội?"
Nguyễn Vi liếc mắt nhìn Lôi Bằng một cái, cô biết vì sao anh ta lại hỏi như vậy. Cho dù những người kia hại anh ta ở trong nhà tù ba năm với tội danh hung thủ, nhưng anh ta vẫn hi vọng những người này được xét xử công bằng.
“Bọn họ đương nhiên sẽ không chủ động nhận tội, nhưng chúng tôi tìm thấy ở két sắt trong nhà Ngô Minh một chồng ghi chép."
“Ghi chép?" Lôi Bằng không rõ.
“Có lẽ là vì trước đây Ngô Minh là cảnh sát nên việc ghi chép đã biến thành thói quen kỳ cục của hắn. Hắn ép cung nạn nhân, rồi khi kết thúc hắn lại để nạn nhân ký tên lên bản ghi chép."
Bỗng nhiên Lôi Bằng hiểu ra, trên mặt anh ta hiện lên nụ cười đã lâu không thấy: “Tôi muốn nói với cô tiếng cảm ơn, nhưng hai chữ này thực sự quá nhẹ, cô có thể hiểu được tâm ý của tôi không?"
Nguyễn Vi gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Thật ra, người cứu anh là Dương Dương."
“Dương Dương?" Lôi Bằng ngạc nhiên hỏi, nước mắt bắt đầu dâng lên.
Nguyễn Vi vì Lôi Bằng giải thích một hồi, Lôi Mục Dương đã ngồi tàu một mình tới Đông thành như thế nào, tìm tới cô để xin sự trợ giúp: “Mặt khác hi vọng anh bỏ qua cho, ngày hôm nay Dương Dương và bà nội không tới là bởi vì tôi khuyên bọn họ ở lại."
Lôi Bằng nghi hoặc nhìn Nguyễn Vi, chờ đợi cô nói lý do.
“Anh còn nhớ Dương Phong không? Anh ấy hiện tại đang chuẩn bị giúp anh kháng án."
“Dương Phong! Anh ta có khỏe không?" Đột nhiên, Lôi Bằng kích động đứng lên. Hai năm trước chính là Dương Phong giúp anh ta tìm được lỗ hổng trong chứng cứ, biện hộ vô cùng đanh thép, đến mức cho dù những tên quan lại kia bao che lẫn nhau, nhưng quan tòa chỉ xử hoãn tử hình lại. Tuy theo lẽ thường mà nói thì anh ta được phán vô tội rồi.
“Yên tâm đi, anh ấy rất tốt, hiện tại mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, anh chẳng mấy chốc sẽ chính thức được khôi phục tự do." Nguyễn Vi hồi tưởng đến lúc nghe được tin hung thủ thật sự sa lưới, Dương Phong kích động như một đứa bé nhảy nhót tưng bừng.
Nước mắt Lôi Bằng lại dâng lên làn nữa, cuối cùng anh ta đã hiểu vì sao Nguyễn Vi lại khuyên Dương Dương và mẹ ở lại.
Lôi Bằng lần thứ hai lệ nóng quanh tròng, anh cuối cùng đã rõ Nguyễn Vi tại sao khuyên dương dương cùng mẹ ở lại.
Anh ta đang mong đợi một ngày kia, lúc anh ta sẽ chính thức được tự do, anh ta sẽ về nhà một cách trong sạch nhất.
“Cảm ơn." Lôi Bằng vừa khóc vừa cười nói với Nguyễn Vi ở đối diện.
“Rất hân hạnh được biết anh, Lôi Bằng. Tôi tên là Nguyễn Vi." Nguyễn Vi lần thứ hai hướng về Lôi Bằng đưa tay ra.
Tay Lôi Bằng có chút lạnh lẽo, nhưng tay Nguyễn Vi lại ấm áp, Lôi Bằng vẫn nhớ.
—-
Ở một quán bán hàng rong lề đường Đông Thành, Nguyễn Vi dùng răng nhẹ nhàng mở một chai bia.
Trong nháy mắt bọt bia trào ra, làm ướt quần áo Nguyễn Vi, bởi vậy mà cô cười đến nghiêng ngả.
“Đội phó Nguyễn, cô uống nhiều như vậy làm sao mà về nhà đây?" Lý Bình Uy nhìn Nguyễn Vi, khẽ hỏi.
Đồng thời Lý Bình Uy quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trên người Trương Ức An, người đang ăn xâu thịt dê: “Trương pháp y, hiện tại nơi này chỉ có anh không uống rượu, một lúc nữa anh có thể đưa đội phó Nguyễn về nhà không?"
Trương Ức An nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Nguyễn Vi mỉm cười, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Vi đột nhiên nhếch lông mày, ‘hung tợn’ nhìn chằm chằm Lý Bình Uy nói: “Lý Bình Uy, tên nhóc nhà cậu đúng là thích quản việc không đâu. Nhưng không sao, các người lần này quản việc cũng được, ngày hôm nay hãy ăn uống thoải mái! Tôi mời khách!"
Mọi người hoan hô một trận, những chai bia liên tục được mở ra, âm thanh bọt khí vang lên một khúc nhạc vui tươi.
Ông chủ lại nướng một đống xâu thịt lớn, bốc hơi nóng, vị thơm nức mũi, thậm chí còn có thể nghe được tiếng xèo xèo vang lên trên chảo dầu.
Bạch Phàm uống xong, đột nhiên đứng lên hát vang một bài, gây nên một trận huyên náo.
Trong tiếng cười vui, buổi liên hoan này tới tận mười một giờ khuya mới kết thúc.
Những người khác được bạn bè đón đi hoặc đã lên xe taxi, còn Nguyễn Vi thì được Trương Ức An đỡ đi đến bãi đậu xe.
Mở cửa xe, anh ôm Nguyễn Vi ngồi vào ghế, cài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái.
Vặn chìa khóa, Trương Ức An chuẩn bị đạp chân ga thì Nguyễn Vi đột nhiên tỉnh táo bắt lấy cánh tay của anh.
Trương Ức An bị sợ hãi giật mình một cái.
“Trương pháp y, anh nói xem, có phải là tôi điên rồi không? Tôi sao lại cảm thấy anh giống Trương Tiểu Minh vậy?"
Tiếng nói mớ của Nguyễn Vi vang lên bên tai Trương Ức An. Cô không tỉnh táo, quả nhiên, buông tay Trương Ức An rất nhanh, vô lực ngã về phía cửa sổ.
“Tôi nhất định là điên rồi, anh đã nói anh không phải Trương Tiểu Minh, tôi làm sao còn có thể nghĩ như vậy, tôi khẳng định điên rồi." Nguyễn Vi đầu kề sát cửa sổ từ từ trượt xuống, tự nói với chính mình.
“Trương Tiểu Minh, anh đến cùng là ở nơi nào vậy?"
Tiếng nói thầm của Nguyễn Vi khiến Trương Ức An đau lòng. Anh lấy ra một cái khăn lót dưới đầu Nguyễn Vi. Cuối cùng Nguyễn Vi cũng thấy thoải mái.
Nếu như có thể, Trương Ức An thật muốn ngay lúc này đánh thức Nguyễn Vi.
Anh chính là Trương Tiểu Minh! Người yêu tha thiết Nguyễn Vi – Trương Tiểu Minh!
Nhưng là anh không thể.
Trương Tiểu Minh đã thành hi vọng cùng động lực của Nguyễn Vi, vì lẽ đó anh không thể mạo hiểm như vậy, nếu như Nguyễn Vi biết chân tướng, anh không dám chắc Nguyễn Vi có suy sụp hay không.
Thế nên, cứ như vậy đi.
Trương Ức An chuẩn bị đạp chân ga, bỗng nhiên, Nguyễn Vi lại mở miệng lần nữa.
“Trương Tiểu Minh, nếu như anh chết rồi thì báo mộng cho tôi đi, tôi sẽ không lưu tâm nữa."
Trương Ức An không kịp đề phòng nên để đầu đụng vào vô lăng, anh hoảng sợ quay sang nhìn Nguyễn Vi đang say rất nồng.
Anh có chút cảm động, lại có chút dở khóc dở cười. Anh muốn nói cho Nguyễn Vi, em tuy rằng không ngại, nhưng anh rất để ý.
Nhưng, vẫn là cứ như vậy đi.
—-
Thời gian phán quyết vô tội đã qua hai tháng, Lôi Bằng khôi phục chức vụ cảnh sát, Mã Sâm bị cách chức điều tra, cuối cùng tòa án tuyên hắn tội tra tấn bức cung, xử tù giam một năm, hoãn thi hành án một năm.
Hôm nay là ngày giỗ của Tần Mộng Quân.
Rất nhiều người đều hỏi Lôi Bằng, có hận Tần Mộng Quân hay không.
Lôi Bằng đều lắc đầu một cái, còn có nghĩa lý gì đây?
Ngày này anh ta đi tới cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng Lâu Lan, Tần Mộng Quân rất thích hoa hồng. Anh ta quyết định đi thăm Tần Mộng Quân. Anh ta muốn nói cho cô ấy biết, Dương Dương lớn rồi, rất hiểu chuyện, hung thủ cũng đã lọt lưới.
Thời điểm Lôi Bằng chuẩn bị trả tiền, ba người trong tiệm hoa thu hút sự chú ý của anh ta.
Hóa ra là trong tiệm hoa chỉ còn dư lại một bó hoa hồng Lâu Lan cuối cùng, nhưng cả ba người – đôi vợ chồng già cùng người trẻ tuổi kia đều muốn mua loại hoa hồng này.
“Quên đi bà, cái khác cũng rất tốt, bó hoa để cho thằng nhóc này đi." Ông lão khuyên vợ của mình, nhưng người vợ bỗng nhiên khóc lớn: “Tiểu Anh thích nhất là loại hoa này, con bé chỉ thích loại hoa này."
Phó Tiêu nhìn đôi vợ chồng trước mắt, chuyện này đối với họ cực kỳ đau lòng, anh không nhịn được liên tưởng tới cha mẹ của Tô Tú Anh. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, bọn họ cũng sẽ rất khó để vượt qua.
“Hai vị, bó hoa này để cho hai người mua đi, tôi đi những hàng khác." Phó Tiêu mỉm cười nói.
Hai người cảm kích gật đầu liên tục, nước mắt như những hạt trân châu liên tục chảy xuống. Hôm nay là sinh nhật Tô Tú Anh, Đổng Bình Văn đến nay vẫn không khai địa điểm chôn tử thi, bọn họ cũng chỉ có thể vì là con gái mua một bó hoa cô yêu nhất.
“Bó hoa này cho cậu." Lôi Bằng cầm lấy bó hoa hồng Lâu Lan đưa cho người trẻ tuổi kia, còn mình mua một bó hoa hồng trắng.
Bốn người cầm ba bó hoa đi ra khỏi cửa hàng, mỉm cười gật đầu hỏi thăm lẫn nhau, rồi hòa vào biển người, mỗi người một ngả.
Ánh nắng vàng lấp lánh khắp Bạch Thành, mọi người vội vã rời đi.
Thật giống những giọt nước mưa chảy xuống hòa vào biển lớn, bọn họ làm việc nghĩa chẳng ngại khó khăn.
Nguyễn Vi đưa tay với Lôi Bằng nhưng anh ta chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, thật giống như một con nhím.
Lẫn trong mái tóc đen của anh ta, Nguyễn Vi phát hiện ra có một số ít sợi tóc xám trắng, cùng với những nếp nhăn ở trán và khóe mắt không phù hợp tuổi tác, thân hình thon gầy làm xương gò má lồi ra dị thường. Mỗi chi tiết nhỏ trên người Lôi Bằng đều làm Nguyễn Vi đau nhói.
“Con trai của tôi đâu? Còn có mẹ tôi, bọn họ ở nơi nào?" Không thấy Lôi Mục Dương cùng mẹ khiến Lôi Bằng cảm thấy hoảng hốt, anh ta thống khổ hỏi, “Các người tại sao không chịu buông tha tôi, để tôi thấy bọn họ một lần cuối đi, một lần là tốt rồi."
Nguyễn Vi nhìn thấy trong mắt người đàn ông trung niên này chứa lệ nóng. Từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua một đôi mắt khiến lòng người nát tan như vậy, so với cái chết càng làm người ta sợ hãi tuyệt vọng hơn, phảng phất trong ánh mắt ấy là sự đau khổ bị giam cấm mãi mãi.
Đột nhiên, Nguyễn Vi làm khẩu hình nghiêm, cực kỳ tiêu chuẩn hướng về phía Lôi Bằng chào.
“Chào đồng chí! Tôi là phó đội trưởng đội trinh sát hình sự Bạch thành Nguyễn Vi, rất xin lỗi vì đến muộn như vậy, hi vọng đồng chí có thể tha thứ chúng tôi."
Lôi Bằng mê man nhìn Nguyễn Vi. Anh ta nhìn thấy trong đôi mắt của Nguyễn Vi là sự cứng cỏi và thuần khiết như kim cương.
“Cô......" Dường như Lôi Bằng nghe thấy âm thanh vỡ kén truyền đến từ một góc tối nào đó, bắt đầu không thể khống chế được mà run rẩy, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.
“Ba ngày trước, chúng tôi tìm được trong két sắt ở nhà nghi phạm Ngô Minh khẩu súng lục thuộc về Cao Thiên Hồng, hiện nay tất cả 7 tên hung thủ tham gia gây án đã sa lưới, đồng thời bọn họ cũng đã thành khẩn nhận tội. Anh vô tội, hết thảy đều đã kết thúc rồi."
Lôi Bằng há to miệng nhưng không thể phát ra thanh âm nào, chỉ để nước mắt chảy xuống.
Một ít nước mắt chảy vào trong miệng khiến lục phủ ngũ tạng của anh ta đều xoắn lại thành một đoàn. Hai gò má của anh ta như thể co giật, trên cổ gân xanh dường như muốn nổ tung. Anh ta đứng dậy mồ hôi đầm đìa bắt đầu gào thét, bữa sáng bị nôn sạch.
Lôi Bằng mơ hồ nhìn mình nôn, tựa như anh ta thấy được, máu chảy đầm đìa. Đó là linh hồn của anh ta bị cắn nát.
—-
“Mộng Quân, cô ấy là chết như thế nào?"
Ở trong phòng giam của Lôi Bằng, Nguyễn Vi nghe thấy Lôi Bằng nằm trên giường suy nhược hỏi.
“Lúc đó, Ngô Minh cùng đồng bọn giả trang thành cảnh sát truy nã yêu cầu Tần Mộng Quân cùng Cao Thiên Hồng xuống xe, mấy người phát sinh tranh chấp. Trong quá trình tranh chấp đồng bọn của Ngô Minh dùng còng tay giữ chặt hai người bọn họ, lập tức Ngô Minh cướp súng lục của Cao Thiên Hồng rồi sát hại bọn họ."
Lôi Bằng nghe vậy khó khăn ngồi dậy, mắt phải của anh ta không nhúc nhích: “Tại sao?"
“Ngô Minh trước đó cũng là một cảnh sát dân sự, sau đó bởi vì hành vi không ngay thẳng nên bị khai trừ. Vào lúc này hắn cám dỗ bạn học khi còn bé Chu Nguyên Phúc, mà Chu Nguyên Phúc khi đó cũng đã là một tên phá khóa có tay nghề rồi." Nguyễn Vi hồi tưởng đến khẩu cung của Chu Nguyên Phúc.
Chu Nguyên Phúc bị truy nã nên chạy trốn tới trấn Vĩnh Trúc, hắn liên lạc với Ngô Minh tìm kiếm trợ giúp, cuối cùng Ngô Minh đang chạy trốn trên đường bị Trương Ức An đánh gục.
“Hai người bọn họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Sau đó một quãng thời gian thì tụ hợp đến bảy người thành một tập đoàn phạm tội. Đầu tiên, bọn họ gây một vài án mạng ở quê, sau vì Ngô Minh phanh thây người rồi đút cho mấy con lợn bên trong trang trại nên tội ác của bọn họ không bị bại lộ, có điều bọn họ bắt đầu lo lắng có người phát hiện ra nhiều người mất tích nên bắt đầu lẩn trốn sau khi gây án."
Nguyễn Vi nói qua loa, nhưng Lôi Bằng nghe tới kinh hồn bạt vía, nhưng có một vấn đề: “Nếu mấy vụ án trước không bị phát hiện thì sao bọn chúng lại nhận tội?"
Nguyễn Vi liếc mắt nhìn Lôi Bằng một cái, cô biết vì sao anh ta lại hỏi như vậy. Cho dù những người kia hại anh ta ở trong nhà tù ba năm với tội danh hung thủ, nhưng anh ta vẫn hi vọng những người này được xét xử công bằng.
“Bọn họ đương nhiên sẽ không chủ động nhận tội, nhưng chúng tôi tìm thấy ở két sắt trong nhà Ngô Minh một chồng ghi chép."
“Ghi chép?" Lôi Bằng không rõ.
“Có lẽ là vì trước đây Ngô Minh là cảnh sát nên việc ghi chép đã biến thành thói quen kỳ cục của hắn. Hắn ép cung nạn nhân, rồi khi kết thúc hắn lại để nạn nhân ký tên lên bản ghi chép."
Bỗng nhiên Lôi Bằng hiểu ra, trên mặt anh ta hiện lên nụ cười đã lâu không thấy: “Tôi muốn nói với cô tiếng cảm ơn, nhưng hai chữ này thực sự quá nhẹ, cô có thể hiểu được tâm ý của tôi không?"
Nguyễn Vi gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Thật ra, người cứu anh là Dương Dương."
“Dương Dương?" Lôi Bằng ngạc nhiên hỏi, nước mắt bắt đầu dâng lên.
Nguyễn Vi vì Lôi Bằng giải thích một hồi, Lôi Mục Dương đã ngồi tàu một mình tới Đông thành như thế nào, tìm tới cô để xin sự trợ giúp: “Mặt khác hi vọng anh bỏ qua cho, ngày hôm nay Dương Dương và bà nội không tới là bởi vì tôi khuyên bọn họ ở lại."
Lôi Bằng nghi hoặc nhìn Nguyễn Vi, chờ đợi cô nói lý do.
“Anh còn nhớ Dương Phong không? Anh ấy hiện tại đang chuẩn bị giúp anh kháng án."
“Dương Phong! Anh ta có khỏe không?" Đột nhiên, Lôi Bằng kích động đứng lên. Hai năm trước chính là Dương Phong giúp anh ta tìm được lỗ hổng trong chứng cứ, biện hộ vô cùng đanh thép, đến mức cho dù những tên quan lại kia bao che lẫn nhau, nhưng quan tòa chỉ xử hoãn tử hình lại. Tuy theo lẽ thường mà nói thì anh ta được phán vô tội rồi.
“Yên tâm đi, anh ấy rất tốt, hiện tại mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, anh chẳng mấy chốc sẽ chính thức được khôi phục tự do." Nguyễn Vi hồi tưởng đến lúc nghe được tin hung thủ thật sự sa lưới, Dương Phong kích động như một đứa bé nhảy nhót tưng bừng.
Nước mắt Lôi Bằng lại dâng lên làn nữa, cuối cùng anh ta đã hiểu vì sao Nguyễn Vi lại khuyên Dương Dương và mẹ ở lại.
Lôi Bằng lần thứ hai lệ nóng quanh tròng, anh cuối cùng đã rõ Nguyễn Vi tại sao khuyên dương dương cùng mẹ ở lại.
Anh ta đang mong đợi một ngày kia, lúc anh ta sẽ chính thức được tự do, anh ta sẽ về nhà một cách trong sạch nhất.
“Cảm ơn." Lôi Bằng vừa khóc vừa cười nói với Nguyễn Vi ở đối diện.
“Rất hân hạnh được biết anh, Lôi Bằng. Tôi tên là Nguyễn Vi." Nguyễn Vi lần thứ hai hướng về Lôi Bằng đưa tay ra.
Tay Lôi Bằng có chút lạnh lẽo, nhưng tay Nguyễn Vi lại ấm áp, Lôi Bằng vẫn nhớ.
—-
Ở một quán bán hàng rong lề đường Đông Thành, Nguyễn Vi dùng răng nhẹ nhàng mở một chai bia.
Trong nháy mắt bọt bia trào ra, làm ướt quần áo Nguyễn Vi, bởi vậy mà cô cười đến nghiêng ngả.
“Đội phó Nguyễn, cô uống nhiều như vậy làm sao mà về nhà đây?" Lý Bình Uy nhìn Nguyễn Vi, khẽ hỏi.
Đồng thời Lý Bình Uy quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trên người Trương Ức An, người đang ăn xâu thịt dê: “Trương pháp y, hiện tại nơi này chỉ có anh không uống rượu, một lúc nữa anh có thể đưa đội phó Nguyễn về nhà không?"
Trương Ức An nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Nguyễn Vi mỉm cười, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Vi đột nhiên nhếch lông mày, ‘hung tợn’ nhìn chằm chằm Lý Bình Uy nói: “Lý Bình Uy, tên nhóc nhà cậu đúng là thích quản việc không đâu. Nhưng không sao, các người lần này quản việc cũng được, ngày hôm nay hãy ăn uống thoải mái! Tôi mời khách!"
Mọi người hoan hô một trận, những chai bia liên tục được mở ra, âm thanh bọt khí vang lên một khúc nhạc vui tươi.
Ông chủ lại nướng một đống xâu thịt lớn, bốc hơi nóng, vị thơm nức mũi, thậm chí còn có thể nghe được tiếng xèo xèo vang lên trên chảo dầu.
Bạch Phàm uống xong, đột nhiên đứng lên hát vang một bài, gây nên một trận huyên náo.
Trong tiếng cười vui, buổi liên hoan này tới tận mười một giờ khuya mới kết thúc.
Những người khác được bạn bè đón đi hoặc đã lên xe taxi, còn Nguyễn Vi thì được Trương Ức An đỡ đi đến bãi đậu xe.
Mở cửa xe, anh ôm Nguyễn Vi ngồi vào ghế, cài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái.
Vặn chìa khóa, Trương Ức An chuẩn bị đạp chân ga thì Nguyễn Vi đột nhiên tỉnh táo bắt lấy cánh tay của anh.
Trương Ức An bị sợ hãi giật mình một cái.
“Trương pháp y, anh nói xem, có phải là tôi điên rồi không? Tôi sao lại cảm thấy anh giống Trương Tiểu Minh vậy?"
Tiếng nói mớ của Nguyễn Vi vang lên bên tai Trương Ức An. Cô không tỉnh táo, quả nhiên, buông tay Trương Ức An rất nhanh, vô lực ngã về phía cửa sổ.
“Tôi nhất định là điên rồi, anh đã nói anh không phải Trương Tiểu Minh, tôi làm sao còn có thể nghĩ như vậy, tôi khẳng định điên rồi." Nguyễn Vi đầu kề sát cửa sổ từ từ trượt xuống, tự nói với chính mình.
“Trương Tiểu Minh, anh đến cùng là ở nơi nào vậy?"
Tiếng nói thầm của Nguyễn Vi khiến Trương Ức An đau lòng. Anh lấy ra một cái khăn lót dưới đầu Nguyễn Vi. Cuối cùng Nguyễn Vi cũng thấy thoải mái.
Nếu như có thể, Trương Ức An thật muốn ngay lúc này đánh thức Nguyễn Vi.
Anh chính là Trương Tiểu Minh! Người yêu tha thiết Nguyễn Vi – Trương Tiểu Minh!
Nhưng là anh không thể.
Trương Tiểu Minh đã thành hi vọng cùng động lực của Nguyễn Vi, vì lẽ đó anh không thể mạo hiểm như vậy, nếu như Nguyễn Vi biết chân tướng, anh không dám chắc Nguyễn Vi có suy sụp hay không.
Thế nên, cứ như vậy đi.
Trương Ức An chuẩn bị đạp chân ga, bỗng nhiên, Nguyễn Vi lại mở miệng lần nữa.
“Trương Tiểu Minh, nếu như anh chết rồi thì báo mộng cho tôi đi, tôi sẽ không lưu tâm nữa."
Trương Ức An không kịp đề phòng nên để đầu đụng vào vô lăng, anh hoảng sợ quay sang nhìn Nguyễn Vi đang say rất nồng.
Anh có chút cảm động, lại có chút dở khóc dở cười. Anh muốn nói cho Nguyễn Vi, em tuy rằng không ngại, nhưng anh rất để ý.
Nhưng, vẫn là cứ như vậy đi.
—-
Thời gian phán quyết vô tội đã qua hai tháng, Lôi Bằng khôi phục chức vụ cảnh sát, Mã Sâm bị cách chức điều tra, cuối cùng tòa án tuyên hắn tội tra tấn bức cung, xử tù giam một năm, hoãn thi hành án một năm.
Hôm nay là ngày giỗ của Tần Mộng Quân.
Rất nhiều người đều hỏi Lôi Bằng, có hận Tần Mộng Quân hay không.
Lôi Bằng đều lắc đầu một cái, còn có nghĩa lý gì đây?
Ngày này anh ta đi tới cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng Lâu Lan, Tần Mộng Quân rất thích hoa hồng. Anh ta quyết định đi thăm Tần Mộng Quân. Anh ta muốn nói cho cô ấy biết, Dương Dương lớn rồi, rất hiểu chuyện, hung thủ cũng đã lọt lưới.
Thời điểm Lôi Bằng chuẩn bị trả tiền, ba người trong tiệm hoa thu hút sự chú ý của anh ta.
Hóa ra là trong tiệm hoa chỉ còn dư lại một bó hoa hồng Lâu Lan cuối cùng, nhưng cả ba người – đôi vợ chồng già cùng người trẻ tuổi kia đều muốn mua loại hoa hồng này.
“Quên đi bà, cái khác cũng rất tốt, bó hoa để cho thằng nhóc này đi." Ông lão khuyên vợ của mình, nhưng người vợ bỗng nhiên khóc lớn: “Tiểu Anh thích nhất là loại hoa này, con bé chỉ thích loại hoa này."
Phó Tiêu nhìn đôi vợ chồng trước mắt, chuyện này đối với họ cực kỳ đau lòng, anh không nhịn được liên tưởng tới cha mẹ của Tô Tú Anh. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, bọn họ cũng sẽ rất khó để vượt qua.
“Hai vị, bó hoa này để cho hai người mua đi, tôi đi những hàng khác." Phó Tiêu mỉm cười nói.
Hai người cảm kích gật đầu liên tục, nước mắt như những hạt trân châu liên tục chảy xuống. Hôm nay là sinh nhật Tô Tú Anh, Đổng Bình Văn đến nay vẫn không khai địa điểm chôn tử thi, bọn họ cũng chỉ có thể vì là con gái mua một bó hoa cô yêu nhất.
“Bó hoa này cho cậu." Lôi Bằng cầm lấy bó hoa hồng Lâu Lan đưa cho người trẻ tuổi kia, còn mình mua một bó hoa hồng trắng.
Bốn người cầm ba bó hoa đi ra khỏi cửa hàng, mỉm cười gật đầu hỏi thăm lẫn nhau, rồi hòa vào biển người, mỗi người một ngả.
Ánh nắng vàng lấp lánh khắp Bạch Thành, mọi người vội vã rời đi.
Thật giống những giọt nước mưa chảy xuống hòa vào biển lớn, bọn họ làm việc nghĩa chẳng ngại khó khăn.
Tác giả :
Tưởng Du Nguyên