Chung Cư Của Các Ảnh Đế
Chương 65: Sang phải hay sang trái
Trong phòng trà yên lặng, Tần Tu nhận danh thiếp của Jessica đưa tới, cúi đầu nhìn hàng chữ trên danh thiếp “Tập đoàn quốc tế Quan Triều (Trung Quốc) “. Jessica hay Dương Kiệt, Vương Tử Quỳnh cũng từng nhắc tới vị nữ đại diện của Quan Triều Quốc Tế này với Tần Tu. Dưới tay người phụ nữ này phải kể đến giọng ca mạnh mẽ Trịnh Khâu Hách, ban nhạc Rock D – D – D. Danh tiếng nghề nghiệp của cô so với Jason của Tinh Bang Giải Trí cũng không thua kém, thậm chí hai người được mệnh danh là song vương trong giới bầu sô.
“Vương Tử Quỳnh đã cực lực đề cử cậu với tôi. Trước tiên là ngoại hình, cậu thật sự làm cho tôi phải kinh diễm. Tôi thực ra cũng đang phân vân không biết có nên mời cậu vào hay không. Cậu biết đó, Quan Triền Quốc Tế dù sao cũng là một công ty chuyên sản xuất âm nhạc. Phần lớn những nghệ sĩ nổi tiếng hiện tại của công ty chúng tôi đều là ca sĩ, mà sở trường của cậu lại là diễn xuất."
Jessica cũng không nói lòng vòng nhiều, “Tôi biết Jason cũng đang nhắm đến cậu, hơn nữa tôi cảm thấy anh ta nhất định sẽ làm được." Nói tới đây Jessica cười rộ lên, như có chút nghiền ngẫm, “Nói thật tôi vẫn không rõ vì sao cậu lại không đồng ý kí hợp đồng gia nhập Tinh Bang, nhưng tôi lại nghĩ, có lẽ đây là cơ hội của hai chúng ta."
Tần Tu nhìn tấm danh thiếp trong tay có chút đăm chiêu, Tinh Bang Giải Trí anh tuyệt đối sẽ không ký, nhưng Quan Triều Quốc Tế cũng chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Nếu nói tầm ảnh hưởng ở châu Á thì Quan Triều Quốc Tế đương nhiên hơn hẳn Tinh Bang Giải Trí nhỏ tí tẹo. Là một trong ba công ty âm nhạc lớn của thế giới, sau lưng còn có TIDE – tập đoàn điện tử tầm cỡ quốc tế, ông trùm về thu âm và kỹ thuật số, cũng vì thế mà Quan Triều Quốc Tế có ưu thế mạnh mẽ vượt xa các công ty giải trí khác. Ví dụ như, họ nắm bản quyền ca khúc của gần 30% thị trường đĩa nhạc. Ngay cả các nghệ sĩ của Tinh Bang Giải Trí như Liên Tất Cơ,Âu Triết Luân phát hành đĩa nhạc, cũng không thể không nhờ đến mạng lưới phát hành rộng khắp của TIDE được, càng không nói đến những bộ phim mà An Gia Miện tham gia diễn xuất, gần như tất cả phần âm thanh giai đoạn tiền kỳ, hậu kỳ của bộ phim đều phải cậy đến sự giúp đỡ của TIDE.
Những công ty con của Quan Triều Quốc Tế ở Nhật Bản và Hàn Quốc cũng đều là những công ty giải trí lớn mạnh, nắm giữ gần nửa số ca sĩ và nhóm nhạc ở châu Á này. Chỉ tính ở mảng âm nhạc mà nói, Quan Triều Quốc Tế (Trung Quốc) cũng khiến cho Tinh Bang theo không kịp. Đây cũng chính là nguyên nhân để cho Tinh Bang gần đây rục rịch có những hành động nhằm từng bước lật đổ thế độc tài của Quan Triều trong lĩnh vực âm nhạc. Nhưng cũng như Jessica đã thẳng thắn nói, nghệ sĩ dưới trướng Quan Triều Quốc Tế đều là ca sĩ cùng người trong giới âm nhạc, tuy rằng cũng có sản xuất phim truyền hình và cũng có vài diễn viên, nhưng về cơ bản bọn họ đều là kiểu ca sĩ đá chân sang diễn xuất chút mà thôi.
Nếu nói Tinh Bang Giải Trí chỉ có cái chân què quặt trong lĩnh vực âm nhạc, thì Quan Triều Quốc Tế cũng chỉ có một đôi tay teo tóp ở mảng điện ảnh mà thôi
Đối với việc này Jessica cũng không giấu diếm, nhưng cô vẫn như cũ có vẻ rất tự tin: “Công ty chúng tôi ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình tạm thời so sánh thì kém hơn Tinh Bang, nhưng tôi tin cậu cũng biết ưu thế của chúng tôi. Lãnh đạo cũng đã quyết định thành lập công ty con ở Trung Quốc chuyên về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Cho nên tôi đến đây, thực hy vọng có thể ký với cậu. Việc này cũng là xuất phát từ tham vọng của riêng tôi, tôi muốn nhìn thấy nghệ sĩ của mình bước ra màn ảnh rộng, càng muốn thấy họ đứng trên sân khấu nhận những giải thưởng danh giá."
“Từ lúc lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh cho đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo cần một khoảng thời gian không ngắn." Tần Tu suy nghĩ nói, “Muốn cướp đoạt tài nguyên từ trong tay Tinh Bang Giải Trí lại càng không phải chuyện dễ dàng, bọn họ đã ký hợp đồng được với rất nhiều tân binh có năng lực, cạnh tranh cũng rất khốc liệt."
“Nhưng bọn họ không có cậu." Jessica nói, “Không có cậu, có thu nhận nhiều người mới đến đâu thì cũng chỉ là góp đủ số thôi. Cậu cũng đừng cho là tôi đang khen cậu, tôi nói như vậy là bởi vì tôi tin tưởng mắt nhìn người của mình. Cậu không phải không có khuyết điểm, nhưng cậu là tốt nhất. Đương nhiên, cậu có thể có rất nhiều lựa chọn, đối với cậu mà nói tôi tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu cậu đã vứt bỏ cơ hội gia nhập Tinh Bang, vì sao không chọn cho mình một con đường khác nhỉ?"
Tần Tu buông danh thiếp, đạm đạm trầm giọng một hơi nói với Jessica: “Tuy rằng công ty mẹ của Quan Triều đã muốn nhúng tay vào lĩnh vực điện ảnh, nhưng kết quả vẫn chưa biết được. Mới trước mắt thôi, ngoại trừ một hai ca sĩ mới lấn chân sang phim thần tượng, thì lĩnh vực điện ảnh này, Quan Triều vẫn chưa có tác phẩm nào thực sự có sức ảnh hưởng. Trịnh Khâu Hách lần đầu đóng phim điện ảnh tuy rằng doanh thu phòng vé không tồi, nhưng danh tiếng lại không tốt, cũng không được giới điện ảnh đánh giá cao. Tôi cũng không phải không tin Quan Triều có thể phát triển thêm, nhưng nếu tôi lựa chọn ký hợp đồng với Quan Triều, vậy có nghĩa là giai đoạn đầu tôi sẽ không có được tài nguyên gì trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình."
Jessica hiếm có khi lại không thể lập tức trả lời như lúc này, nhìn chàng trai tự do tuấn mỹ trước mắt hồi lâu, gương mặt liền nở nụ cười tán dương: “Óc quan sát của cậu tốt lắm, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Đúng vậy."
Nữ đại diện thoải mái dựa vào sô pha, “Giai đoạn đầu cậu có lẽ không có những tài nguyên mạnh mẽ trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình, nhưng tôi đương nhiên có biện pháp giúp cậu nổi tiếng. Lúc cậu đã nổi tiếng, đã được chú ý đến, có người yêu thích, có danh tiếng, cậu sẽ nhận ra mảng điện ảnh truyền hình của Quan Triều Trung Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng cho mình."
Tần Tu cảm thấy mình đã hiểu rõ: “Cô muốn tôi đi theo con đường thần tượng?"
Là tân binh trong lớp người mới, không ngờ đầu óc của chàng trai trẻ này lại có điểm thông minh quá. Jessica cũng không kiêng dè, gật đầu nói: “Tư chất cậu rất tốt đấy, đi theo con đường thần tượng cũng không thành vấn đề."
“. . . . . . Cô đã sắp đặt sẵn hết rồi sao?" Ngữ khí đối phương rõ ràng lộ ra toàn bộ đều đã có trù tính trước.
“Đúng vậy, về chuyện của cậu, tôi cùng Ngu tổng đã nói qua rất nhiều lần. Trên tay tôi có một phần bản kế hoạch chi tiết, tài nguyên về điện ảnh truyền hình của công ty giai đoạn trước cũng không nhiều lắm, nhưng cậu sẽ được ưu tiên hưởng dụng tất cả tài nguyên. Về lĩnh vực âm nhạc không nhất thiết nói tới, thứ chúng tôi cung cấp cho cậu tuyệt đối là tốt nhất. Chỉ nói đại diện thôi, nhìn vào doanh số sản phẩm hàng năm của TIDE cũng thấy thu nhập là cực kỳ khả quan , dù là chuyện này cậu có lẽ cũng không để ý lắm."
Tần Tu thoáng nhắm mắt: “. . . . . . Để tôi suy nghĩ một chút được không?"
“Đương nhiên." Jessica đưa ra một bản hợp đồng, “Cầm cái này cân nhắc kỹ lưỡng đi."
Tần Tu cầm lấy hợp đồng, đứng dậy, Jessica gọi với theo sau:
“Tần Tu, còn có một việc tôi cảm thấy phải nói với cậu. Người muốn có cậu trong tay có lẽ rất nhiều, nhưng bởi vì Tinh Bang rất hứng thú với cậu, Jason cũng không ngại khoa trương tham vọng này, cho nên các công ty quản lý bình thường chắc cũng không dám ra tay với cậu. Nếu cậu cự tuyệt Tinh Bang, lại cự tuyệt tôi, có khi lại gặp cảnh phải xấu hổ hạ thấp mình đấy . . . . . ." Nói tới đây liền mỉm cười, như là thấy có lỗi vì từ ngữ mình dùng không diễn đạt được ý.
“Thực ra tôi muốn nói là, những kẻ làm việc như chúng tôi này, đều có cái mũi đặc biệt mẫn cảm với ‘mùi ngôi sao’. Mà Jason cũng giống như tôi, thính tới độ có thể ngửi ra bộ dạng của cậu sau này. Tôi đã nói rồi, cậu là tốt nhất, nhưng cậu cũng có tỳ vết, tỳ vết này đặt vào tay người đại diện khác có thể sẽ hủy diệt cậu, nhưng đặt trong tay tôi hoặc Jason, lại trở thành thách thức. Tôi nghĩ cậu có thể hiểu ý tứ của tôi, nhỉ?"
Tần Tu nhíu mi nhìn người phụ nữ tươi cười đầy ẩn ý đang lưng tựa người trên sô pha, im lặng đi ra khỏi phòng trà.
***
Tiệc thịt nướng trên boong tàu lúc này đang rất náo nhiệt, lúc Tần Tu trở về không có thấy bóng dáng An Gia Miện cùng Jason đâu, chắc là đã đi nghỉ ngơi. Vương Tử Quỳnh đi kè kè theo sau Thái Như Ca, ý như muốn bảo vệ người đẹp, tuy rằng Vương Tử tiên sinh luôn nhận mình là Bi, nhưng thoạt nhìn thì có vẻ như tâm bệnh ‘hai tính hướng’ của hắn sắp được Thái đạo chữa khỏi rồi.
Tần Tu một mình đi đến một góc yên tĩnh, đứng tựa mạn tàu, cánh tay đặt lên lanồcan, ngắm nhìn ảnh ngược của ánh đèn trên mặt biển, đầu óc mơ hồ hỗn loạn trong gió biển. Ước vọng của anh chính là làm diễn viên ưu tú nhất, đứng ở vị trí cao nhất. Thế nhưng con đường trực tiếp dẫn đến ước vọng đó, anh không thể lựa chọn. Còn có rất nhiều đường mòn có thể đi, nhưng những con đường đó nhất định không thể dẫn anh lên vị trí cao nhất, cuối cùng chỉ còn một đường, tiền đồ cũng không biết được. Có thể thành công,cũng có thể thất bại, anh phải đánh cược một lần.
Lúc này Tần Tu ngược lại, lại cảm thấy quyết định bảo Thẩm Triệt đi thử vai lại thoải mái cỡ nào.
Tôi có thể giúp cậu đưa ra quyết định, nhưng ai giúp tôi quyết định bây giờ?
Không, anh không cần người khác tới giúp mình quyết định. Anh không phải Thẩm Triệt. Nếu anh có tài thay Thẩm Triệt quyết định, thì đương nhiên có thể định đoạt cho chính mình.
Chẳng hiểu sao lại lấy di động ra, nhìn thấy ba chữ “Tên đầu đất" trên màn hình, nhướn mi. Cậu đang làm cái gì vậy? Có phải đang tập nhảy không? Lông mày lại nhíu lại. Không lén tôi đi chơi bóng rổ đấy chứ. . . . . . Có nên gọi điện thoại hỏi một chút không nhỉ? Bị tên kia làm cho phát cáu một chút, nói không chừng sẽ không phiền lòng như thế này.
Vương Tử Quỳnh đang đứng cạnh bếp thịt nướng dùng tay huých huých nháy mắt ra hiệu về hướng Tần Tu.
Thái đạo quay đầu lại, thấy băng sơn mĩ nam khom lưng tựa người vào lan can, một tay nâng cằm, một tay giơ di động, nhìn màn hình đen tuyền cũng không biết nhìn cái gì mà thân mật như vậy, hơi hơi cong miệng, khóe mắt lại hiện lên ý cười không che dấu được.
“Tôi đem dưa chuột của mình ra cá, chắc chắn là đang nói chuyện yêu đương, cô cá cái gì?" Vương Tử Quỳnh hỏi nữ biên đạo xinh đẹp bên cạnh.
Thái Như Ca: “Tôi nghĩ anh nên lấy cúc hoa ra mà cá với tôi."
***
Thẩm Triệt hắt xì hai cái, theo bản năng dùng khăn mặt xoa xoa mũi, mới ý thức được đây là khăn mặt của Tần Tu, đành phải mệt mỏi chạy vào WC giặt cho sạch sẽ.
Khăn mặt trắng này hẳn là cái lúc Tần Tu chạy bộ về hay quàng trên cổ. “Vật này anh cũng đưa tôi dùng, không sợ tôi dùng nó để chà bồn cầu sao?" Tiếng lầm bầm truyền ra từ toilet yên lặng nghe thật là sởn gai ốc. Thẩm Triệt cúi đầu nhìn chiếc khăn mặt ướt đẫm, nghĩ đến chủ nhân khăn mặt này bây giờ đang cùng nữ biên đạo xinh đẹp hẹn hò, đêm nay lại trời trong mây tạnh, nghĩ đến đây cả người bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Trở về phòng học thể dục, một mạch nhảy xong bốn đoạn vũ đạo. Lúc xoay tròn 720 độ dưới chân không đủ lực liền trẹo một cái, Thẩm Triệt hình như bị chuột rút, gào lên chít chít rồi dừng lại.
Mắt cá chân rút gân, Thẩm Triệt đau đến ngã ngồi trên mặt đất, cắn răng cắn lợi nhịn một hồi lâu mới thở ra được. Tháo tai nghe ra, bốn phía liền trở nên im lặng, Thẩm Triệt nhìn thấy chính mình mồ hôi nhễ nhại trong gương. Cứ liều mạng như vậy, ngày mai không thử vai được thì thế nào.
Lấy DV của Tần Tu mở ra, bắt đầu xem lại video một lần, lực chú ý của cậu lại không đặt ở chính mình đang nhảy nhót giữa màn ảnh, mà dồn cả vào Tần Tu đứng ở phía sau cậu đang cầm DV, bên tai lại vang lên mấy câu nhắc nhở suốt mấy ngày nay của Tần Tu:
(chú thích chút ở đoạn này. Tần Tu cầm DV và quay lại hình Thẩm Triệt nhảy trong gương nên sẽ thu luôn cả hình của mình đang cầm DV lại nữa)
“Màn nhảy đôi phải luyện cho nhuần nhuyễn nhất. Lúc thử vai rất có thể cậu sẽ cùng nhảy đôi với một nữ vũ công, có điều động tác nâng người nữ lên tạm thời có thể chưa được luyện, nhưng không có chuyện biết cậu bị thương trước khi thử vai rồi mà vẫn bắt cậu thực hiện động tác này được. Nếu thực sự họ yêu cầu cậu làm cậu cứ nói chân mình bị thương. Không cần phải miễn cưỡng."
Bạn đang
“Vương Tử Quỳnh đã cực lực đề cử cậu với tôi. Trước tiên là ngoại hình, cậu thật sự làm cho tôi phải kinh diễm. Tôi thực ra cũng đang phân vân không biết có nên mời cậu vào hay không. Cậu biết đó, Quan Triền Quốc Tế dù sao cũng là một công ty chuyên sản xuất âm nhạc. Phần lớn những nghệ sĩ nổi tiếng hiện tại của công ty chúng tôi đều là ca sĩ, mà sở trường của cậu lại là diễn xuất."
Jessica cũng không nói lòng vòng nhiều, “Tôi biết Jason cũng đang nhắm đến cậu, hơn nữa tôi cảm thấy anh ta nhất định sẽ làm được." Nói tới đây Jessica cười rộ lên, như có chút nghiền ngẫm, “Nói thật tôi vẫn không rõ vì sao cậu lại không đồng ý kí hợp đồng gia nhập Tinh Bang, nhưng tôi lại nghĩ, có lẽ đây là cơ hội của hai chúng ta."
Tần Tu nhìn tấm danh thiếp trong tay có chút đăm chiêu, Tinh Bang Giải Trí anh tuyệt đối sẽ không ký, nhưng Quan Triều Quốc Tế cũng chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Nếu nói tầm ảnh hưởng ở châu Á thì Quan Triều Quốc Tế đương nhiên hơn hẳn Tinh Bang Giải Trí nhỏ tí tẹo. Là một trong ba công ty âm nhạc lớn của thế giới, sau lưng còn có TIDE – tập đoàn điện tử tầm cỡ quốc tế, ông trùm về thu âm và kỹ thuật số, cũng vì thế mà Quan Triều Quốc Tế có ưu thế mạnh mẽ vượt xa các công ty giải trí khác. Ví dụ như, họ nắm bản quyền ca khúc của gần 30% thị trường đĩa nhạc. Ngay cả các nghệ sĩ của Tinh Bang Giải Trí như Liên Tất Cơ,Âu Triết Luân phát hành đĩa nhạc, cũng không thể không nhờ đến mạng lưới phát hành rộng khắp của TIDE được, càng không nói đến những bộ phim mà An Gia Miện tham gia diễn xuất, gần như tất cả phần âm thanh giai đoạn tiền kỳ, hậu kỳ của bộ phim đều phải cậy đến sự giúp đỡ của TIDE.
Những công ty con của Quan Triều Quốc Tế ở Nhật Bản và Hàn Quốc cũng đều là những công ty giải trí lớn mạnh, nắm giữ gần nửa số ca sĩ và nhóm nhạc ở châu Á này. Chỉ tính ở mảng âm nhạc mà nói, Quan Triều Quốc Tế (Trung Quốc) cũng khiến cho Tinh Bang theo không kịp. Đây cũng chính là nguyên nhân để cho Tinh Bang gần đây rục rịch có những hành động nhằm từng bước lật đổ thế độc tài của Quan Triều trong lĩnh vực âm nhạc. Nhưng cũng như Jessica đã thẳng thắn nói, nghệ sĩ dưới trướng Quan Triều Quốc Tế đều là ca sĩ cùng người trong giới âm nhạc, tuy rằng cũng có sản xuất phim truyền hình và cũng có vài diễn viên, nhưng về cơ bản bọn họ đều là kiểu ca sĩ đá chân sang diễn xuất chút mà thôi.
Nếu nói Tinh Bang Giải Trí chỉ có cái chân què quặt trong lĩnh vực âm nhạc, thì Quan Triều Quốc Tế cũng chỉ có một đôi tay teo tóp ở mảng điện ảnh mà thôi
Đối với việc này Jessica cũng không giấu diếm, nhưng cô vẫn như cũ có vẻ rất tự tin: “Công ty chúng tôi ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình tạm thời so sánh thì kém hơn Tinh Bang, nhưng tôi tin cậu cũng biết ưu thế của chúng tôi. Lãnh đạo cũng đã quyết định thành lập công ty con ở Trung Quốc chuyên về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Cho nên tôi đến đây, thực hy vọng có thể ký với cậu. Việc này cũng là xuất phát từ tham vọng của riêng tôi, tôi muốn nhìn thấy nghệ sĩ của mình bước ra màn ảnh rộng, càng muốn thấy họ đứng trên sân khấu nhận những giải thưởng danh giá."
“Từ lúc lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh cho đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo cần một khoảng thời gian không ngắn." Tần Tu suy nghĩ nói, “Muốn cướp đoạt tài nguyên từ trong tay Tinh Bang Giải Trí lại càng không phải chuyện dễ dàng, bọn họ đã ký hợp đồng được với rất nhiều tân binh có năng lực, cạnh tranh cũng rất khốc liệt."
“Nhưng bọn họ không có cậu." Jessica nói, “Không có cậu, có thu nhận nhiều người mới đến đâu thì cũng chỉ là góp đủ số thôi. Cậu cũng đừng cho là tôi đang khen cậu, tôi nói như vậy là bởi vì tôi tin tưởng mắt nhìn người của mình. Cậu không phải không có khuyết điểm, nhưng cậu là tốt nhất. Đương nhiên, cậu có thể có rất nhiều lựa chọn, đối với cậu mà nói tôi tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu cậu đã vứt bỏ cơ hội gia nhập Tinh Bang, vì sao không chọn cho mình một con đường khác nhỉ?"
Tần Tu buông danh thiếp, đạm đạm trầm giọng một hơi nói với Jessica: “Tuy rằng công ty mẹ của Quan Triều đã muốn nhúng tay vào lĩnh vực điện ảnh, nhưng kết quả vẫn chưa biết được. Mới trước mắt thôi, ngoại trừ một hai ca sĩ mới lấn chân sang phim thần tượng, thì lĩnh vực điện ảnh này, Quan Triều vẫn chưa có tác phẩm nào thực sự có sức ảnh hưởng. Trịnh Khâu Hách lần đầu đóng phim điện ảnh tuy rằng doanh thu phòng vé không tồi, nhưng danh tiếng lại không tốt, cũng không được giới điện ảnh đánh giá cao. Tôi cũng không phải không tin Quan Triều có thể phát triển thêm, nhưng nếu tôi lựa chọn ký hợp đồng với Quan Triều, vậy có nghĩa là giai đoạn đầu tôi sẽ không có được tài nguyên gì trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình."
Jessica hiếm có khi lại không thể lập tức trả lời như lúc này, nhìn chàng trai tự do tuấn mỹ trước mắt hồi lâu, gương mặt liền nở nụ cười tán dương: “Óc quan sát của cậu tốt lắm, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Đúng vậy."
Nữ đại diện thoải mái dựa vào sô pha, “Giai đoạn đầu cậu có lẽ không có những tài nguyên mạnh mẽ trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình, nhưng tôi đương nhiên có biện pháp giúp cậu nổi tiếng. Lúc cậu đã nổi tiếng, đã được chú ý đến, có người yêu thích, có danh tiếng, cậu sẽ nhận ra mảng điện ảnh truyền hình của Quan Triều Trung Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng cho mình."
Tần Tu cảm thấy mình đã hiểu rõ: “Cô muốn tôi đi theo con đường thần tượng?"
Là tân binh trong lớp người mới, không ngờ đầu óc của chàng trai trẻ này lại có điểm thông minh quá. Jessica cũng không kiêng dè, gật đầu nói: “Tư chất cậu rất tốt đấy, đi theo con đường thần tượng cũng không thành vấn đề."
“. . . . . . Cô đã sắp đặt sẵn hết rồi sao?" Ngữ khí đối phương rõ ràng lộ ra toàn bộ đều đã có trù tính trước.
“Đúng vậy, về chuyện của cậu, tôi cùng Ngu tổng đã nói qua rất nhiều lần. Trên tay tôi có một phần bản kế hoạch chi tiết, tài nguyên về điện ảnh truyền hình của công ty giai đoạn trước cũng không nhiều lắm, nhưng cậu sẽ được ưu tiên hưởng dụng tất cả tài nguyên. Về lĩnh vực âm nhạc không nhất thiết nói tới, thứ chúng tôi cung cấp cho cậu tuyệt đối là tốt nhất. Chỉ nói đại diện thôi, nhìn vào doanh số sản phẩm hàng năm của TIDE cũng thấy thu nhập là cực kỳ khả quan , dù là chuyện này cậu có lẽ cũng không để ý lắm."
Tần Tu thoáng nhắm mắt: “. . . . . . Để tôi suy nghĩ một chút được không?"
“Đương nhiên." Jessica đưa ra một bản hợp đồng, “Cầm cái này cân nhắc kỹ lưỡng đi."
Tần Tu cầm lấy hợp đồng, đứng dậy, Jessica gọi với theo sau:
“Tần Tu, còn có một việc tôi cảm thấy phải nói với cậu. Người muốn có cậu trong tay có lẽ rất nhiều, nhưng bởi vì Tinh Bang rất hứng thú với cậu, Jason cũng không ngại khoa trương tham vọng này, cho nên các công ty quản lý bình thường chắc cũng không dám ra tay với cậu. Nếu cậu cự tuyệt Tinh Bang, lại cự tuyệt tôi, có khi lại gặp cảnh phải xấu hổ hạ thấp mình đấy . . . . . ." Nói tới đây liền mỉm cười, như là thấy có lỗi vì từ ngữ mình dùng không diễn đạt được ý.
“Thực ra tôi muốn nói là, những kẻ làm việc như chúng tôi này, đều có cái mũi đặc biệt mẫn cảm với ‘mùi ngôi sao’. Mà Jason cũng giống như tôi, thính tới độ có thể ngửi ra bộ dạng của cậu sau này. Tôi đã nói rồi, cậu là tốt nhất, nhưng cậu cũng có tỳ vết, tỳ vết này đặt vào tay người đại diện khác có thể sẽ hủy diệt cậu, nhưng đặt trong tay tôi hoặc Jason, lại trở thành thách thức. Tôi nghĩ cậu có thể hiểu ý tứ của tôi, nhỉ?"
Tần Tu nhíu mi nhìn người phụ nữ tươi cười đầy ẩn ý đang lưng tựa người trên sô pha, im lặng đi ra khỏi phòng trà.
***
Tiệc thịt nướng trên boong tàu lúc này đang rất náo nhiệt, lúc Tần Tu trở về không có thấy bóng dáng An Gia Miện cùng Jason đâu, chắc là đã đi nghỉ ngơi. Vương Tử Quỳnh đi kè kè theo sau Thái Như Ca, ý như muốn bảo vệ người đẹp, tuy rằng Vương Tử tiên sinh luôn nhận mình là Bi, nhưng thoạt nhìn thì có vẻ như tâm bệnh ‘hai tính hướng’ của hắn sắp được Thái đạo chữa khỏi rồi.
Tần Tu một mình đi đến một góc yên tĩnh, đứng tựa mạn tàu, cánh tay đặt lên lanồcan, ngắm nhìn ảnh ngược của ánh đèn trên mặt biển, đầu óc mơ hồ hỗn loạn trong gió biển. Ước vọng của anh chính là làm diễn viên ưu tú nhất, đứng ở vị trí cao nhất. Thế nhưng con đường trực tiếp dẫn đến ước vọng đó, anh không thể lựa chọn. Còn có rất nhiều đường mòn có thể đi, nhưng những con đường đó nhất định không thể dẫn anh lên vị trí cao nhất, cuối cùng chỉ còn một đường, tiền đồ cũng không biết được. Có thể thành công,cũng có thể thất bại, anh phải đánh cược một lần.
Lúc này Tần Tu ngược lại, lại cảm thấy quyết định bảo Thẩm Triệt đi thử vai lại thoải mái cỡ nào.
Tôi có thể giúp cậu đưa ra quyết định, nhưng ai giúp tôi quyết định bây giờ?
Không, anh không cần người khác tới giúp mình quyết định. Anh không phải Thẩm Triệt. Nếu anh có tài thay Thẩm Triệt quyết định, thì đương nhiên có thể định đoạt cho chính mình.
Chẳng hiểu sao lại lấy di động ra, nhìn thấy ba chữ “Tên đầu đất" trên màn hình, nhướn mi. Cậu đang làm cái gì vậy? Có phải đang tập nhảy không? Lông mày lại nhíu lại. Không lén tôi đi chơi bóng rổ đấy chứ. . . . . . Có nên gọi điện thoại hỏi một chút không nhỉ? Bị tên kia làm cho phát cáu một chút, nói không chừng sẽ không phiền lòng như thế này.
Vương Tử Quỳnh đang đứng cạnh bếp thịt nướng dùng tay huých huých nháy mắt ra hiệu về hướng Tần Tu.
Thái đạo quay đầu lại, thấy băng sơn mĩ nam khom lưng tựa người vào lan can, một tay nâng cằm, một tay giơ di động, nhìn màn hình đen tuyền cũng không biết nhìn cái gì mà thân mật như vậy, hơi hơi cong miệng, khóe mắt lại hiện lên ý cười không che dấu được.
“Tôi đem dưa chuột của mình ra cá, chắc chắn là đang nói chuyện yêu đương, cô cá cái gì?" Vương Tử Quỳnh hỏi nữ biên đạo xinh đẹp bên cạnh.
Thái Như Ca: “Tôi nghĩ anh nên lấy cúc hoa ra mà cá với tôi."
***
Thẩm Triệt hắt xì hai cái, theo bản năng dùng khăn mặt xoa xoa mũi, mới ý thức được đây là khăn mặt của Tần Tu, đành phải mệt mỏi chạy vào WC giặt cho sạch sẽ.
Khăn mặt trắng này hẳn là cái lúc Tần Tu chạy bộ về hay quàng trên cổ. “Vật này anh cũng đưa tôi dùng, không sợ tôi dùng nó để chà bồn cầu sao?" Tiếng lầm bầm truyền ra từ toilet yên lặng nghe thật là sởn gai ốc. Thẩm Triệt cúi đầu nhìn chiếc khăn mặt ướt đẫm, nghĩ đến chủ nhân khăn mặt này bây giờ đang cùng nữ biên đạo xinh đẹp hẹn hò, đêm nay lại trời trong mây tạnh, nghĩ đến đây cả người bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Trở về phòng học thể dục, một mạch nhảy xong bốn đoạn vũ đạo. Lúc xoay tròn 720 độ dưới chân không đủ lực liền trẹo một cái, Thẩm Triệt hình như bị chuột rút, gào lên chít chít rồi dừng lại.
Mắt cá chân rút gân, Thẩm Triệt đau đến ngã ngồi trên mặt đất, cắn răng cắn lợi nhịn một hồi lâu mới thở ra được. Tháo tai nghe ra, bốn phía liền trở nên im lặng, Thẩm Triệt nhìn thấy chính mình mồ hôi nhễ nhại trong gương. Cứ liều mạng như vậy, ngày mai không thử vai được thì thế nào.
Lấy DV của Tần Tu mở ra, bắt đầu xem lại video một lần, lực chú ý của cậu lại không đặt ở chính mình đang nhảy nhót giữa màn ảnh, mà dồn cả vào Tần Tu đứng ở phía sau cậu đang cầm DV, bên tai lại vang lên mấy câu nhắc nhở suốt mấy ngày nay của Tần Tu:
(chú thích chút ở đoạn này. Tần Tu cầm DV và quay lại hình Thẩm Triệt nhảy trong gương nên sẽ thu luôn cả hình của mình đang cầm DV lại nữa)
“Màn nhảy đôi phải luyện cho nhuần nhuyễn nhất. Lúc thử vai rất có thể cậu sẽ cùng nhảy đôi với một nữ vũ công, có điều động tác nâng người nữ lên tạm thời có thể chưa được luyện, nhưng không có chuyện biết cậu bị thương trước khi thử vai rồi mà vẫn bắt cậu thực hiện động tác này được. Nếu thực sự họ yêu cầu cậu làm cậu cứ nói chân mình bị thương. Không cần phải miễn cưỡng."
Bạn đang
Tác giả :
Thiên Bình Tọa