Chức Nghiệp Thế Thân
Chương 76
Vì động đất không lớn, thôn làng không bị thiệt hại nghiêm trọng, chỉ có một số người bị thương nhẹ vì không kịp chạy ra ngoài.
Dù vậy nhưng vẫn không ai dám lơ là, người trong thôn đều mang đệm chăn ra ngoài, bày la liệt trên đất, mặc kệ trời rét căm căm, quyết định ngủ bên ngoài cả đêm.
Dân ở đây thưa thớt, nhà cửa kiến trúc cũng nhỏ và thấp, động đất gây thiệt hại không lớn, nhưng mối lo lớn nhất là động đất cắt đứt đường dây liên lạc với bên ngoài, hiện giờ tình huống vẫn đang phức tạp, ai cũng hoảng sợ.
Chu Tường cũng lấy hai bộ đệm chăn trong phòng ra, trải hai lớp xuống đất, sau đó rúc vào tranh thủ chợp mắt.
Phần lớn mọi người đều không ngủ được, bên tai Chu Tường vẫn vang lên hàng loạt âm thanh lục đục, mới đầu hắn còn thấy phiền, sao mãi không chịu yên đi, nhưng cả ngày quay phim mệt mỏi, đến tối lại phải è cổ cõng Yến Minh Tu cả một quãng dài, lúc này cả người hắn đã rã rời, mệt nhọc dần ăn mòn ý thức, hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bình minh lên, trời rạng sáng, xung quanh rất nhiều tiếng tranh cãi, Chu Tường tỉnh lại. Mọi người đều đang tất bật, hắn híp mắt nhìn nhìn, chỉ thấy vài đôi chân đi tới đi lui trước mặt.
Hắn nâng đầu ngồi dậy, chóp mũi đông lạnh cứng đờ.
Stage manager chạy đến đẩy đẩy hắn, “Quay về khách sạn, không sao rồi."
Chu Tường mơ màng đứng dậy, ôm chăn đi theo mọi người.
Vừa vào phòng đã thấy Yến Minh Tu nằm trên giường, có vẻ vẫn chưa tỉnh, Uông Vũ Đông an vị tại chiếc ghế bên cạnh, đang xem tin tức.
Thấy Chu Tường bước vào, Uông Vũ Đông lạnh lùng liếc hắn, “Ra ngoài, bảo khách sạn dọn cho một phòng khác."
Chu Tường không nói gì, xoay người bỏ đi.
“Chu Tường." Âm thanh lạnh lẽo của Uông Vũ Đông lại vang lên sau lưng hắn, “Đừng tưởng mình to tát, trong lòng cậu biết rõ cậu là thứ gì rồi đấy."
Chu Tường tự giễu cười cười, cũng không quay đầu lại, bỏ đi thẳng.
Đương nhiên hắn biết mình là thứ gì, chẳng cần người khác phải nhắc nhở nữa.
Hắn được thu xếp cho một phòng mới ở tầng trên. Bước vào phòng, hắn mở TV lên trước, giờ đã hơn sáu giờ sáng, rất nhiều người vẫn chưa biết nơi này có động đất, nhưng đài báo đã kịp đưa tin.
Hóa ra động đất phát sinh tại biên giới Kiềm Quế, cấp độ 4.7, vì địa phương quá lớn, nhân viên phân tán, trước mắt vẫn chưa tổng kết được thương vong và thiệt hại tài sản, các chuyên gia cục địa chấn đang phân tích phạm vi động đất, dự đoán hai – ba ngày sau, khả năng sẽ có dư chấn quy mô nhỏ.
Xem ra trận động đất này không gây tổn thất lớn, vậy thì lịch quay phim cũng không cần thay đổi gì nhiều, hắn không muốn quay lại nơi này thêm một lần nào nữa.
Xem xong tin tức cũng gần đến bảy giờ, hắn nghĩ Trần Anh chắc đã dậy, trước khi bà xem TV, phải gọi về báo để bà yên tâm.
Sau đó hắn lại ngủ một mạch, trằn trọc cả đêm, hắn mệt mỏi quá rồi.
Hắn ngủ thẳng đến chiều, mãi tới khi có người đến gọi hắn dậy tiếp tục quay phim.
Lúc này thôn làng đã khôi phục lại trật tự, bọn họ định tranh thủ mấy tiếng trước khi mặt trời lặn, quay thêm một phần nội dung.
Từ lúc đó đến khi quay về phòng nghỉ ngơi, Chu Tường đều không nhìn thấy Yến Minh Tu.
Vài ngày kế tiếp, Yến Minh Tu hình như vẫn ở trong phòng, không ra ngoài một bước.
Chu Tường quần quật đi sớm về khuya, hắn vừa phải chịu đựng những cái nhìn ngờ vực của đồng nghiệp, vừa phải phòng bị mấy mánh khóe chơi bẩn của Đàm Ân, tệ nhất chính là, chỉ cần Uông Vũ Đông có mặt, phân đoạn nào hắn cũng phải diễn đi diễn lại ít nhất bảy – tám lần, dù cảnh quay của hắn không nhiều, Uông Vũ Đông cũng không xuất hiện lâu, nhưng mỗi ngày chỉ cần một hai lần như vậy, cũng đủ khiển hắn mệt muốn đứt hơi.
Ai cũng nhận ra Chu Tường đã làm mất lòng Uông Vũ Đông, vì vậy số người chủ động nói chuyện với hắn càng ngày càng ít.
Chu Tường cũng chưa đến mức chán nản ủ ê vì việc này, điều làm hắn hoang mang chính là, hắn có cảm giác mình đang đi theo một cái vòng luẩn quẩn, từng bước từng bước lặp lại những gì đã xảy ra trong kiếp trước.
Mọi chuyện diễn ra chẳng khác nào hắn đang giẫm lên vết xe đổ, hắn chỉ có thể trơ mắt chứng kiến những sự việc năm đó lặp lại dần dần, dù chi tiết quá trình không giống nhau, nhưng hướng đi đã trùng khớp hơn phân nữa, hắn cứ như bị một sức mạnh vô hình lôi kéo phải tiếp tục cất bước, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Hắn bắt đầu sợ hãi.
Hắn đã chết một lần rồi, hắn sợ chết, hắn sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng của hắn sẽ giống như kiếp trước…
Chẳng lẽ hắn nhận được sinh mệnh mới chỉ để lặp lại sai lầm trước kia? Nếu vậy thì còn ý nghĩa gì?
Chu Tường muốn ngăn cản những chuyện sắp phát sinh, nhưng lại phát hiện mình lực bất tòng tâm, hắn đã không còn kiểm soát được tình thế.
Lại qua hai ngày sau, rốt cục hắn mới nhìn thấy Yến Minh Tu. Tính theo lịch trình, các cảnh quay của Chu Tường đã sắp hoàn tất, hắn chuẩn bị cùng Yến Minh Tu quay về.
Phân cảnh của Yến Minh Tu rất ít, chỉ quay hai ngày là xong. Nhưng trạng thái tinh thần của y không tốt, nên tiến độ rất chậm, tất nhiên không ai dám thúc giục y, đạo diễn cũng không yêu cầu cao đối với y, chỉ cần y lộ mặt là đủ lắm rồi.
Địa điểm quay phim khác nhau, Chu Tường thử liếc mắt ra xa nhìn Yến Minh Tu một cái, Yến Minh Tu cũng trùng hợp quay lại nhìn hắn, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao thoa, trái tim hắn nảy lên dữ dội. Ánh mắt của Yến Minh Tu rất sâu, rất trầm, giống như một cái động không đáy, chỉ thoáng nhìn qua cũng đủ thấy áp lực nặng nề. Hắn không biết cảm giác của mình khi ấy là sao, hắn chỉ biết trong lòng cực kỳ khó chịu.
Yến Minh Tu chỉ nhìn hắn một lần rồi quay sang hướng khác, Chu Tường cũng cứng ngắc xoay người đi.
Đoàn làm phim sắp xếp xe, chờ đến sáng hôm sau sẽ đưa hai người xuống núi, còn những người khác ở lại tiếp tục công việc.
Tối hôm đó, Chu Tường thu dọn xong hành lý, đang định đi ngủ, đột nhiên điện thoại bàn của khách sạn vang lên.
Hắn nhìn màn hình hiển thị, thấy là số của phòng Yến Minh Tu.
Ngập ngừng một chút, cuối cùng hắn vẫn nhấc ống nghe lên, “Alo."
“Anh lại đây ngay." Yến Minh Tu nói xong một câu, lập tức cúp máy.
Chu Tường thở dài, mặc quần áo đi xuống lầu.
Hắn vẫn giữ thẻ phòng của Yến Minh Tu, do dự một lát, hắn quyết định gõ cửa trước.
Yến Minh Tu nói, “Tự vào đi."
Chu Tường lấy thẻ mở cửa, bước vào phòng.
Yến Minh Tu đang ngồi dựa vào đầu giường, mặt mũi trắng bệch, đôi môi tím tái như đang sinh bệnh. Lần đầu tiên Chu Tường thấy Yến Minh Tu như vậy.
Yến Minh Tu chỉ vào ghế dựa, “Ngồi xuống."
Chu Tường ngồi xuống.
Dù sắc mặt không tốt, nhưng ánh mắt y vẫn sắc sảo như thường, đôi mắt có thể làm xiêu lòng bất cứ ai, lúc này lại đang chăm chú nhìn hắn không chớp, rồi y chậm rãi lên tiếng, “Tại sao anh dám chắc chắn bộ phim đó của Uông Vũ Đông dùng cascadeur?"
Quả nhiên là chuyện này.
Chu Tường thấp giọng đáp, “Tôi đoán thôi."
“Đừng tưởng lý do đó lừa được tôi. Uông Vũ Đông chỉ mặt đay nghiến anh, anh còn không dám mở miệng, vậy thì một chuyện chẳng có cơ sở như thế, tại sao anh lại dám tùy tiện phát ngôn? Đã vậy, anh còn nói đúng? Nhất định anh biết điều gì đó."
Chu Tường đương nhiên biết rất nhiều điều, bởi vì hắn chính là đương sự, nhưng tiếc là hắn không thể nói ra.
Hắn đành phải đáp, “Hồi trước tôi có nghe một ít tin vịt, hơn nữa những động tác đó, quả thật có vẻ Uông Vũ Đông không làm được."
Yến Minh Tu híp mắt nhìn hắn, “Chu Tường, tôi cảm thấy anh còn rất nhiều chuyện giấu giếm tôi, nếu có một ngày tôi biết anh gạt tôi chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Chu Tường chẳng có cách nào đối diện thẳng với y, ánh mắt sâu thẳm của y tựa như có thể nhìn xuyên qua hắn.
Yến Minh Tu lại nói, “Tôi hỏi anh một chuyện, anh nghĩ cho kỹ rồi trả lời."
Chu Tường gật đầu.
“Anh và ‘Chu Tường’ có rất nhiều điểm tương đồng. Dáng dấp xấp xỉ, trùng tên trùng họ, cùng trải qua những sự việc giống nhau, thậm chí cùng làm việc trong công ty Vương tổng, cùng là nhân viên của Thái Uy, cùng làm cascadeur. Quan trọng nhất, ngày Chu Tường gặp nạn cũng chính là ngày anh gặp nạn."
Chu Tường hô hấp nặng nề, trái tim thình thình nện trong ***g ngực. Hắn không biết tại sao Yến Minh Tu lại đột ngột chuyển đề tài từ Uông Vũ Đông sang bản thân hắn.
Yến Minh Tu sắc bén hỏi hắn, “Tôi muốn biết, tại sao lại như thế?"
END76.
Dù vậy nhưng vẫn không ai dám lơ là, người trong thôn đều mang đệm chăn ra ngoài, bày la liệt trên đất, mặc kệ trời rét căm căm, quyết định ngủ bên ngoài cả đêm.
Dân ở đây thưa thớt, nhà cửa kiến trúc cũng nhỏ và thấp, động đất gây thiệt hại không lớn, nhưng mối lo lớn nhất là động đất cắt đứt đường dây liên lạc với bên ngoài, hiện giờ tình huống vẫn đang phức tạp, ai cũng hoảng sợ.
Chu Tường cũng lấy hai bộ đệm chăn trong phòng ra, trải hai lớp xuống đất, sau đó rúc vào tranh thủ chợp mắt.
Phần lớn mọi người đều không ngủ được, bên tai Chu Tường vẫn vang lên hàng loạt âm thanh lục đục, mới đầu hắn còn thấy phiền, sao mãi không chịu yên đi, nhưng cả ngày quay phim mệt mỏi, đến tối lại phải è cổ cõng Yến Minh Tu cả một quãng dài, lúc này cả người hắn đã rã rời, mệt nhọc dần ăn mòn ý thức, hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bình minh lên, trời rạng sáng, xung quanh rất nhiều tiếng tranh cãi, Chu Tường tỉnh lại. Mọi người đều đang tất bật, hắn híp mắt nhìn nhìn, chỉ thấy vài đôi chân đi tới đi lui trước mặt.
Hắn nâng đầu ngồi dậy, chóp mũi đông lạnh cứng đờ.
Stage manager chạy đến đẩy đẩy hắn, “Quay về khách sạn, không sao rồi."
Chu Tường mơ màng đứng dậy, ôm chăn đi theo mọi người.
Vừa vào phòng đã thấy Yến Minh Tu nằm trên giường, có vẻ vẫn chưa tỉnh, Uông Vũ Đông an vị tại chiếc ghế bên cạnh, đang xem tin tức.
Thấy Chu Tường bước vào, Uông Vũ Đông lạnh lùng liếc hắn, “Ra ngoài, bảo khách sạn dọn cho một phòng khác."
Chu Tường không nói gì, xoay người bỏ đi.
“Chu Tường." Âm thanh lạnh lẽo của Uông Vũ Đông lại vang lên sau lưng hắn, “Đừng tưởng mình to tát, trong lòng cậu biết rõ cậu là thứ gì rồi đấy."
Chu Tường tự giễu cười cười, cũng không quay đầu lại, bỏ đi thẳng.
Đương nhiên hắn biết mình là thứ gì, chẳng cần người khác phải nhắc nhở nữa.
Hắn được thu xếp cho một phòng mới ở tầng trên. Bước vào phòng, hắn mở TV lên trước, giờ đã hơn sáu giờ sáng, rất nhiều người vẫn chưa biết nơi này có động đất, nhưng đài báo đã kịp đưa tin.
Hóa ra động đất phát sinh tại biên giới Kiềm Quế, cấp độ 4.7, vì địa phương quá lớn, nhân viên phân tán, trước mắt vẫn chưa tổng kết được thương vong và thiệt hại tài sản, các chuyên gia cục địa chấn đang phân tích phạm vi động đất, dự đoán hai – ba ngày sau, khả năng sẽ có dư chấn quy mô nhỏ.
Xem ra trận động đất này không gây tổn thất lớn, vậy thì lịch quay phim cũng không cần thay đổi gì nhiều, hắn không muốn quay lại nơi này thêm một lần nào nữa.
Xem xong tin tức cũng gần đến bảy giờ, hắn nghĩ Trần Anh chắc đã dậy, trước khi bà xem TV, phải gọi về báo để bà yên tâm.
Sau đó hắn lại ngủ một mạch, trằn trọc cả đêm, hắn mệt mỏi quá rồi.
Hắn ngủ thẳng đến chiều, mãi tới khi có người đến gọi hắn dậy tiếp tục quay phim.
Lúc này thôn làng đã khôi phục lại trật tự, bọn họ định tranh thủ mấy tiếng trước khi mặt trời lặn, quay thêm một phần nội dung.
Từ lúc đó đến khi quay về phòng nghỉ ngơi, Chu Tường đều không nhìn thấy Yến Minh Tu.
Vài ngày kế tiếp, Yến Minh Tu hình như vẫn ở trong phòng, không ra ngoài một bước.
Chu Tường quần quật đi sớm về khuya, hắn vừa phải chịu đựng những cái nhìn ngờ vực của đồng nghiệp, vừa phải phòng bị mấy mánh khóe chơi bẩn của Đàm Ân, tệ nhất chính là, chỉ cần Uông Vũ Đông có mặt, phân đoạn nào hắn cũng phải diễn đi diễn lại ít nhất bảy – tám lần, dù cảnh quay của hắn không nhiều, Uông Vũ Đông cũng không xuất hiện lâu, nhưng mỗi ngày chỉ cần một hai lần như vậy, cũng đủ khiển hắn mệt muốn đứt hơi.
Ai cũng nhận ra Chu Tường đã làm mất lòng Uông Vũ Đông, vì vậy số người chủ động nói chuyện với hắn càng ngày càng ít.
Chu Tường cũng chưa đến mức chán nản ủ ê vì việc này, điều làm hắn hoang mang chính là, hắn có cảm giác mình đang đi theo một cái vòng luẩn quẩn, từng bước từng bước lặp lại những gì đã xảy ra trong kiếp trước.
Mọi chuyện diễn ra chẳng khác nào hắn đang giẫm lên vết xe đổ, hắn chỉ có thể trơ mắt chứng kiến những sự việc năm đó lặp lại dần dần, dù chi tiết quá trình không giống nhau, nhưng hướng đi đã trùng khớp hơn phân nữa, hắn cứ như bị một sức mạnh vô hình lôi kéo phải tiếp tục cất bước, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Hắn bắt đầu sợ hãi.
Hắn đã chết một lần rồi, hắn sợ chết, hắn sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng của hắn sẽ giống như kiếp trước…
Chẳng lẽ hắn nhận được sinh mệnh mới chỉ để lặp lại sai lầm trước kia? Nếu vậy thì còn ý nghĩa gì?
Chu Tường muốn ngăn cản những chuyện sắp phát sinh, nhưng lại phát hiện mình lực bất tòng tâm, hắn đã không còn kiểm soát được tình thế.
Lại qua hai ngày sau, rốt cục hắn mới nhìn thấy Yến Minh Tu. Tính theo lịch trình, các cảnh quay của Chu Tường đã sắp hoàn tất, hắn chuẩn bị cùng Yến Minh Tu quay về.
Phân cảnh của Yến Minh Tu rất ít, chỉ quay hai ngày là xong. Nhưng trạng thái tinh thần của y không tốt, nên tiến độ rất chậm, tất nhiên không ai dám thúc giục y, đạo diễn cũng không yêu cầu cao đối với y, chỉ cần y lộ mặt là đủ lắm rồi.
Địa điểm quay phim khác nhau, Chu Tường thử liếc mắt ra xa nhìn Yến Minh Tu một cái, Yến Minh Tu cũng trùng hợp quay lại nhìn hắn, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao thoa, trái tim hắn nảy lên dữ dội. Ánh mắt của Yến Minh Tu rất sâu, rất trầm, giống như một cái động không đáy, chỉ thoáng nhìn qua cũng đủ thấy áp lực nặng nề. Hắn không biết cảm giác của mình khi ấy là sao, hắn chỉ biết trong lòng cực kỳ khó chịu.
Yến Minh Tu chỉ nhìn hắn một lần rồi quay sang hướng khác, Chu Tường cũng cứng ngắc xoay người đi.
Đoàn làm phim sắp xếp xe, chờ đến sáng hôm sau sẽ đưa hai người xuống núi, còn những người khác ở lại tiếp tục công việc.
Tối hôm đó, Chu Tường thu dọn xong hành lý, đang định đi ngủ, đột nhiên điện thoại bàn của khách sạn vang lên.
Hắn nhìn màn hình hiển thị, thấy là số của phòng Yến Minh Tu.
Ngập ngừng một chút, cuối cùng hắn vẫn nhấc ống nghe lên, “Alo."
“Anh lại đây ngay." Yến Minh Tu nói xong một câu, lập tức cúp máy.
Chu Tường thở dài, mặc quần áo đi xuống lầu.
Hắn vẫn giữ thẻ phòng của Yến Minh Tu, do dự một lát, hắn quyết định gõ cửa trước.
Yến Minh Tu nói, “Tự vào đi."
Chu Tường lấy thẻ mở cửa, bước vào phòng.
Yến Minh Tu đang ngồi dựa vào đầu giường, mặt mũi trắng bệch, đôi môi tím tái như đang sinh bệnh. Lần đầu tiên Chu Tường thấy Yến Minh Tu như vậy.
Yến Minh Tu chỉ vào ghế dựa, “Ngồi xuống."
Chu Tường ngồi xuống.
Dù sắc mặt không tốt, nhưng ánh mắt y vẫn sắc sảo như thường, đôi mắt có thể làm xiêu lòng bất cứ ai, lúc này lại đang chăm chú nhìn hắn không chớp, rồi y chậm rãi lên tiếng, “Tại sao anh dám chắc chắn bộ phim đó của Uông Vũ Đông dùng cascadeur?"
Quả nhiên là chuyện này.
Chu Tường thấp giọng đáp, “Tôi đoán thôi."
“Đừng tưởng lý do đó lừa được tôi. Uông Vũ Đông chỉ mặt đay nghiến anh, anh còn không dám mở miệng, vậy thì một chuyện chẳng có cơ sở như thế, tại sao anh lại dám tùy tiện phát ngôn? Đã vậy, anh còn nói đúng? Nhất định anh biết điều gì đó."
Chu Tường đương nhiên biết rất nhiều điều, bởi vì hắn chính là đương sự, nhưng tiếc là hắn không thể nói ra.
Hắn đành phải đáp, “Hồi trước tôi có nghe một ít tin vịt, hơn nữa những động tác đó, quả thật có vẻ Uông Vũ Đông không làm được."
Yến Minh Tu híp mắt nhìn hắn, “Chu Tường, tôi cảm thấy anh còn rất nhiều chuyện giấu giếm tôi, nếu có một ngày tôi biết anh gạt tôi chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Chu Tường chẳng có cách nào đối diện thẳng với y, ánh mắt sâu thẳm của y tựa như có thể nhìn xuyên qua hắn.
Yến Minh Tu lại nói, “Tôi hỏi anh một chuyện, anh nghĩ cho kỹ rồi trả lời."
Chu Tường gật đầu.
“Anh và ‘Chu Tường’ có rất nhiều điểm tương đồng. Dáng dấp xấp xỉ, trùng tên trùng họ, cùng trải qua những sự việc giống nhau, thậm chí cùng làm việc trong công ty Vương tổng, cùng là nhân viên của Thái Uy, cùng làm cascadeur. Quan trọng nhất, ngày Chu Tường gặp nạn cũng chính là ngày anh gặp nạn."
Chu Tường hô hấp nặng nề, trái tim thình thình nện trong ***g ngực. Hắn không biết tại sao Yến Minh Tu lại đột ngột chuyển đề tài từ Uông Vũ Đông sang bản thân hắn.
Yến Minh Tu sắc bén hỏi hắn, “Tôi muốn biết, tại sao lại như thế?"
END76.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa