Chưa Từng Nói Yêu Em
Chương 48
Tô đại tiểu thư ủy khuất bản thân nói vài câu chọc cười anhnhưng Mặc mỹ nhân vẫn không tỏ thái độ gì. Quay người lại,anh lại nằm lên giường. Ở nhà mang đến canh gà tần, anh cũng chẳng có tâm trạng ăn miếng nào.
Tô Quý chỉ có thể tiếp tục nịnh nọt anh, ngồi bên giường, nhẹlay người anh, "Viễn Ninh, anh cứ mắng em vài câu đi! Ngàn lần đừng tức giận mà!"
Mặc Viễn Ninh nằm thẳng người, nhắm mắt lại. Tuy rất tức giận nhưng dáng vẻ nằm của anh vẫn rất đúng chuẩn như mỹ nhân nằm trong quan tài thủy tinh. Nghe cô nói vậy, cũng chỉ khẽ hừmột tiếng, chẳng thèm động đậy..
không có Mặc Viễn Ninh phối hợp thì mọi việc đều khó khăn khiến cho Tô Quý cảm thấy đau đầu. Cảm thấy chỉ nói miệngkhông hiệu quả, cô chỉ có thể xoa xoa mặt anh, sau đó cảm thán: "Hữu mỹ nhân hềm kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. . . . . . " (Tạm dịch: ‘Có mỹ nhân, gặp hoài vẫn nhớ. một ngày không gặp, nhớ nhung như cuồng).
Bị người khác vừa sờ má vừa đọc thơ, cảm giác này chẳng tốt chút nào. hiện giờ bản tính kiêu ngạo của Mặc Viễn Ninh nổi lên làm sao có thể mặc cô thích làm gì thì làm. Rốt cuộc anh mở mắt, liếc cô một cái, rồi quay lưng về phía cô.
một người giỏi giang trên thương trường, không bỏ qua bất cứ điều gì như Mặc công tử lại tính sai một điều chính là những việc liên quan đến Tô đại tiểu thư.
anh quay lưng thì phía sau có có một khoảng trống không lớnkhông nhỏ, Tô Quý thấy vậy vội cởi giày, nằm sát vào ngườianh.
Mặc Viễn Ninh có thể cảm nhận hai tay cô đang để trên lưnganh, sau đó dường như cả người cô đều dán lên lưng. anh cảm thấy thật sự bất đắc dĩ, miễn cưỡng mở miệng nói: "Tô tiểu thư, cái giường này không lớn!"
Tô Quý tủi thân mà đáp lại: "anh lại gọi em là Tô tiểu thư. . . . . . "
Giọng điệu của cô thực sự rất đang thương, giống như nếu anhcòn nói như vậy lần nữa, cô sẽ khóc lên.
Rốt cuộc vẫn không nỡ đối xử tệ với cô, anh chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua thân thể mềm mại nóng bỏng đằng sau kia.
Nhưng dường như cô không hề có ý định bỏ qua cho anh. mộtlát sau, qua lớp áo bệnh nhân, anh vẫn cảm thấy ngón tay sử dụng lực vừa phải vẽ vòng vòng sau lưng mình không khác nào gãi ngứa."
anh chỉ có thể thở dài một tiếng: "Đừng làm rộn!"
Tô Quý càng bạo hơn, để đầu lên bả vai anh, nói nhỏ: "Gọi em là Tiểu Nguyệt!"
Người da mặt dày yêu cầu người ta gọi nhũ danh vẫn là Tô đại tiểu thư tự phụ suốt 4 năm không nói một tiếng "yêu" với người ta sao?
Tay cô vẫn không dừng lại, Mặc Viễn Ninh chỉ có thể im lặng mộtchút, sau đó bất đắc dĩ nói: "Đừng làm rộn, Tiểu Nguyệt!"
Tô Quý cười thỏa mãn một tiếng, hai tay vòng ôm lấy anh.
cô ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, khoan khoái quen thuộc lẫn cả mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc nhưng Tô Quý không hề cảm thấy khó ngửi chút nào.
Vì thế, cô lại dưa sát vào anh thêm một chút, giống như con mèo nhỏ rúc tìm chỗ ấm áp.
Tình cảm của anh và cô giống như đã mang đến đau khỏ cho cả hai.
Nếu như yêu một người, sao lại không phát hiện người đó có chút khác thường chứ?
cô cũng vậy! cô có thể cảm nhận được anh muốn rời đi. Bất kể nguyên nhân là gì, anh muốn đi đâu. . . . . Nhưng rốt cuộc làanh vẫn định rời đi.
Nàng không thể tránh né mà nghĩ tới hắn kia chuyên nghiệp trinh thám đều không thể tra được dấu vết để lại đi qua, có lẽhắn còn có biện pháp, để giờ này ngày này, ở trong này phát sinh hết thảy đều biến thành một cái khác đi qua.
Cũng sẽ vô tích có thể tìm ra, cũng sẽ biến thành cuộc đời củahắn trung, một khác đoạn bị phủ đầy bụi bí mật.
Nhưng cô vẫn không cách nào buông tay. . . . . một người khi vẫn còn ở bên cạnh nhau có thể còn một chút cơ hội. Đến cuối cùng, lúc nhận ra mới biết người mình yêu rốt cuộc là ai?
""Nhưng nàng vẫn là không có cách nào như vậy buông tay...một người khi còn sống trung, có thể có vài lần cơ hội, tại cuối cùng thời điểm, tỉnh ngộ lại chính mình sở yêu người rốt cuộc là ai?
một người khi còn sống trung, lại có vài lần cơ hội, thể gặp đượcmột cái có thể làm cho mình ái mộ tương ái người?
"Viễn Ninh. . . . . " cô ôm anh, cố gắng dán sát vào người anh, "Đừng bỏ mặc em! Đừng quên rằng em yêu anh. . . . . Cho dù trước kia em đã khiến anh đau khổ như thế nào. . . . . "
nói xong lại đợi thật lâu nhưng vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh. . . . . cô biết anh vẫn tỉnh, ngoại trừ những lúc bị bất xỉu anh chưa bao giờ ngủ trước cô.
Cuối cùng, cô chỉ còn cách hôn lên bả vai anh qua lớp áo, nhỏgiọng nhắc lại: "Viễn Ninh, em yêu anh!"
Trong giọng nói lại thể hiện sự kiên định mà chính cô cũngkhông phát hiện.
Vô luận Tô Quý cố gắng như thế nào, thái độ của Mặc Viễn Ninh với cô cũng không cải thiện chút nào.
anh bị ép buộc không gọi cô là "Tô tiểu thư!", cũng cố gắngkhông thể hiện thái độ lạnh như băng đối với cô. Nhưng càng dịu dàng, an ổn ở chung dường như bọn họ đã không còn khả năng phát triển thêm.
Mặc Viễn Ninh ở trong bệnh viện lần này cũng mất hơn nửa tháng. Phương Hoành gọi điện thoại cho Tô Quý nói trợ lý Mặcđã hết ngày nghỉ phép. Sau đó sẽ là nghỉ không lương, còn cả đơn xin từ chức của anh theo quy định công ty cũng nên duyệt.
Tô Quý nghe việc này mà cảm thấy đau đầu, "không có việc gì! Cùng lắm thì tôi để anh ấy làm chủ tịch hội đồng quản trị!"
Quả nhiên, Phương Hoành ngậm miệng ngay tức khắc. Cấp dưới tiền nhiệm có cơ hội lại trở thành sếp của mình, đối với anh ta mà nói cũng chẳng mấy quan trọng, một giây tiếp theo nói tiếp: "Được, chúc cô thành công, Tô tổng!"
Tô Quý còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì anh ta đã cúp điện thoại!, giống như không bao giờ muốn để ý đến việc nhà của sếp.
Lúc cô nghe điện thoại là ở ngoài phòng khách. Kết quả, sau khi trở lại phòng bệnh, Mặc Viễn Ninh ngồi trên ghế sa lông ngẩng đầu nhìn cô: "Phương Hoành?"
hiện tại, anh đang tạm thời rời vị trí công tác, chẳng những gọi Tô Quý là ‘Tô tiểu thư’ mà ngay cả Phương Hoành cũng gọi thẳng tên.
Tô Quý cũng không che dấu, gật gật đầu: "Đúng vậy! nói về việc nghỉ phép của anh!"
cô không có ý định nói việc từ chức, Mặc Viễn Ninh lại dường như đang chờ việc này, tâm trạng không tồi mà nở nụ cười: "Chắc tiền lương tháng này của tôi cũng bị trừ sạch rồi. Nhưng mà cũng chẳng sao! Cũng may không phải lo về tiền thuốc men!"
Lần nằm viện này, Tô Quý đương nhiên thay anh trả tiền viện phí.
anh vừa nói vậy, Tô Quý nhớ lại lần trước cô còn để anh tự gánh tiền thuốc men, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì bản thân quánhỏ nhen: "không nói đến những chuyện này nữa. . . . . anhkhông muốn làm trợ lý nữa thì Tô Khang còn vị trí khác cho anh. Tóm lại anh sẽ không mất việc!"
cô hi vọng Mặc Viễn Ninh có thể thuận miệng hỏi vị trí mới củaanh là gì như vậy cô cũng có thể thuận tiện mời anh trở về.
Nhưng dường như Mặc Viễn Ninh đã nhìn thấu ý đồ của cô, nghe xong chỉ mỉm cười, cũng không có tiếp tục hỏi thêm gì, chỉ cười nói một câu: "Phương Hoành cũng không tệ, tuy cũng hơi ngốc nhưng giữ lại vẫn còn có thể dùng được!"
Tô Quý cũng cười cười, liên tục gật đầu, không biết buồn thay cho Phương Hoành hay cho bản thân.
Ở bệnh viện thêm hai tuần lễ nữa, Mặc Viễn Ninh rốt cuộc cũng găp được người nên xuất hiện từ lâu.
nói hắn ta nên sớm xuất hiện, kỳ thật cũng không chính xác. Bởi vì anh chỉ biết là có người sẽ đến nhưng cũng không biết chính xác là ai.
Người nọ đến sau giờ trưa. Buổi sáng, Tô Quý đến chăm sóc anhlúc truyền dịch, sau đó lại đút cơm trưa cho anh, bận rộn xong mới vào phòng trong ngủ ngơi. Cho đến khi hắn ta tới, trong phòng bệnh chỉ có một mình Mặc Viễn Ninh nửa nằm nửa ngồitrên ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc Viễn Ninh mở mắt ra thấy người đến là hắn ta cũng khôngcảm thấy kinh ngạc, mím môi dưới: "Quả nhiên là mày!"
Trong phòng bệnh, dưới lớp áo blouse trắng nhưng ánh mắt khống hề có tình thương người, chỉ có sự lạnh lẽo, khát máukhông phù hợp với tuổi: "Đương nhiên là tao!"
Hơn một năm trước, hắn ta chính là người xuất hiện tại nơi Tô Quý bị giam dưới tầng hầm kia."
hắn chính là hơn một năm trước, đương Tô Quý bị giam trênmặt đất tầng hầm khi, xuất hiện tại Mặc Viễn Ninh phía sau cái kia tổ chức sát thủ.
Theo Lin nói, trước khi rời đi Mặc Viễn Ninh là người ưu tú nhất , đáng tiếc. . . . . Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hắn ta vẫn kém anh một chút.
Đứng trước mặt Mặc Viễn Ninh, hắn ta cười cười, nụ cười khác hẳn với Mặc Viễn Ninh, lộ ra chút tùy ý, tac ác: "Chính thức làm quen một chút! Tao tên là Merle!"
Mặc Viễn Ninh căn bản cũng không thèm đứng lên, mà chỉ đánh giá hắn ta một chút, đột nhiên nở nụ cười: "thì ra là thế, ngay cả tên cũng khiến người khác nhớ tới tao!"
Biệt danh của anh trong tổ chức vẫn là họ tiếng Trung của mình "Mặc". Tuy rằng mọi người cố gắng như thế nào nhưng vẫnkhông thể chính xác, nghe qua có chút giống với từ "Merl".
anh vừa dứt lời, sắc mặt của Merle có chút vặn vẻo, hắn ta cố gắng thu hồi cảm xúc: "Tao không ngại cho mày đổ máu ở đây, ngay trong căn phòng này!"
Mặc Viễn Ninh lúc này mới đứng lên. Bọn họ nói chuyện vẫnkhông lớn. Tô Quý vẫn đang ngủ trong phòng, anh cũng khôngliếc về căn phòng kia: "đi lên tầng thượng, nơi đó không có ai quấy rầy!"
Có thể lần trước khi thấy Tô Quý bị thương, té xỉu ngã trên đấtthì Mặc Viễn Ninh lại làm như không thấy đã khiến Merle khắc sâu ấn tượng. hiện tại, hắn ta không thèm để ý cô gái Trung Quốc kia, cười khẽ một tiếng, che giấu ánh mắt khát máu, đi ra ngoài trước.
Phòng bệnh VIP ở ngay tầng áp chót. Bọn họ cũng không dùng thang máy mà đi thang bộ lên tầng thượng.
Tầng lầu này cũng chỉ có một phòng bệnh VIP duy nhất nên nhân viên cũng ít. Hơn nữa, trên sân thượng này cũng bỏ không, trừ bỏ một số vật dụng cũ cũng không còn gì khác.
Sau khi bọn họ lên sân thượng, Merle cũng rất nhanh chóng lấy dao găm mà hắn ta hay dùng. sự hiếu chiến trong cơ thể hắnđang kều gào không ngừng, khóe môi cũng nở nụ cười dữ tợn, quay đầu lại nhìn Mặc Viễn Ninh: "Ở Trung Quốc không có cách nào dùng súng nhưng cận chiến cũng khiến tao thích!"
Mặc Viễn Ninh vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân. Đó là một bộ giống như đồ lót của Trung Quốc cổ đại. một bên có dây buộc, chưa nói tới có đẹp mắt hay không nhưng rất dễ cởi.
Chính là hiện tại người anh hơi gầy yếu, mặc quần áo như vậytrên người có chút giống như tiên phong đạo cốt.
anh đứng đó chỉ khẽ nở nụ cười, so với vẻ giương cung bạt kiếm của Merle thì bộ dạng anh vẫn có dáng vẻ thanh tao lịch sự: "Còn chuẩn bị kỹ càng như vậy! Xem ra mày không để tao tìm vũ khí rồi!"
Merle thấy bộ dạng anh không chút nào để ý. Vốn dĩ, ánh mắtđang sung huyết, lúc này càng không hề do dự mà tấn công về phía Mặc Viễn Ninh.
Tô Quý chỉ có thể tiếp tục nịnh nọt anh, ngồi bên giường, nhẹlay người anh, "Viễn Ninh, anh cứ mắng em vài câu đi! Ngàn lần đừng tức giận mà!"
Mặc Viễn Ninh nằm thẳng người, nhắm mắt lại. Tuy rất tức giận nhưng dáng vẻ nằm của anh vẫn rất đúng chuẩn như mỹ nhân nằm trong quan tài thủy tinh. Nghe cô nói vậy, cũng chỉ khẽ hừmột tiếng, chẳng thèm động đậy..
không có Mặc Viễn Ninh phối hợp thì mọi việc đều khó khăn khiến cho Tô Quý cảm thấy đau đầu. Cảm thấy chỉ nói miệngkhông hiệu quả, cô chỉ có thể xoa xoa mặt anh, sau đó cảm thán: "Hữu mỹ nhân hềm kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. . . . . . " (Tạm dịch: ‘Có mỹ nhân, gặp hoài vẫn nhớ. một ngày không gặp, nhớ nhung như cuồng).
Bị người khác vừa sờ má vừa đọc thơ, cảm giác này chẳng tốt chút nào. hiện giờ bản tính kiêu ngạo của Mặc Viễn Ninh nổi lên làm sao có thể mặc cô thích làm gì thì làm. Rốt cuộc anh mở mắt, liếc cô một cái, rồi quay lưng về phía cô.
một người giỏi giang trên thương trường, không bỏ qua bất cứ điều gì như Mặc công tử lại tính sai một điều chính là những việc liên quan đến Tô đại tiểu thư.
anh quay lưng thì phía sau có có một khoảng trống không lớnkhông nhỏ, Tô Quý thấy vậy vội cởi giày, nằm sát vào ngườianh.
Mặc Viễn Ninh có thể cảm nhận hai tay cô đang để trên lưnganh, sau đó dường như cả người cô đều dán lên lưng. anh cảm thấy thật sự bất đắc dĩ, miễn cưỡng mở miệng nói: "Tô tiểu thư, cái giường này không lớn!"
Tô Quý tủi thân mà đáp lại: "anh lại gọi em là Tô tiểu thư. . . . . . "
Giọng điệu của cô thực sự rất đang thương, giống như nếu anhcòn nói như vậy lần nữa, cô sẽ khóc lên.
Rốt cuộc vẫn không nỡ đối xử tệ với cô, anh chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua thân thể mềm mại nóng bỏng đằng sau kia.
Nhưng dường như cô không hề có ý định bỏ qua cho anh. mộtlát sau, qua lớp áo bệnh nhân, anh vẫn cảm thấy ngón tay sử dụng lực vừa phải vẽ vòng vòng sau lưng mình không khác nào gãi ngứa."
anh chỉ có thể thở dài một tiếng: "Đừng làm rộn!"
Tô Quý càng bạo hơn, để đầu lên bả vai anh, nói nhỏ: "Gọi em là Tiểu Nguyệt!"
Người da mặt dày yêu cầu người ta gọi nhũ danh vẫn là Tô đại tiểu thư tự phụ suốt 4 năm không nói một tiếng "yêu" với người ta sao?
Tay cô vẫn không dừng lại, Mặc Viễn Ninh chỉ có thể im lặng mộtchút, sau đó bất đắc dĩ nói: "Đừng làm rộn, Tiểu Nguyệt!"
Tô Quý cười thỏa mãn một tiếng, hai tay vòng ôm lấy anh.
cô ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, khoan khoái quen thuộc lẫn cả mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc nhưng Tô Quý không hề cảm thấy khó ngửi chút nào.
Vì thế, cô lại dưa sát vào anh thêm một chút, giống như con mèo nhỏ rúc tìm chỗ ấm áp.
Tình cảm của anh và cô giống như đã mang đến đau khỏ cho cả hai.
Nếu như yêu một người, sao lại không phát hiện người đó có chút khác thường chứ?
cô cũng vậy! cô có thể cảm nhận được anh muốn rời đi. Bất kể nguyên nhân là gì, anh muốn đi đâu. . . . . Nhưng rốt cuộc làanh vẫn định rời đi.
Nàng không thể tránh né mà nghĩ tới hắn kia chuyên nghiệp trinh thám đều không thể tra được dấu vết để lại đi qua, có lẽhắn còn có biện pháp, để giờ này ngày này, ở trong này phát sinh hết thảy đều biến thành một cái khác đi qua.
Cũng sẽ vô tích có thể tìm ra, cũng sẽ biến thành cuộc đời củahắn trung, một khác đoạn bị phủ đầy bụi bí mật.
Nhưng cô vẫn không cách nào buông tay. . . . . một người khi vẫn còn ở bên cạnh nhau có thể còn một chút cơ hội. Đến cuối cùng, lúc nhận ra mới biết người mình yêu rốt cuộc là ai?
""Nhưng nàng vẫn là không có cách nào như vậy buông tay...một người khi còn sống trung, có thể có vài lần cơ hội, tại cuối cùng thời điểm, tỉnh ngộ lại chính mình sở yêu người rốt cuộc là ai?
một người khi còn sống trung, lại có vài lần cơ hội, thể gặp đượcmột cái có thể làm cho mình ái mộ tương ái người?
"Viễn Ninh. . . . . " cô ôm anh, cố gắng dán sát vào người anh, "Đừng bỏ mặc em! Đừng quên rằng em yêu anh. . . . . Cho dù trước kia em đã khiến anh đau khổ như thế nào. . . . . "
nói xong lại đợi thật lâu nhưng vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh. . . . . cô biết anh vẫn tỉnh, ngoại trừ những lúc bị bất xỉu anh chưa bao giờ ngủ trước cô.
Cuối cùng, cô chỉ còn cách hôn lên bả vai anh qua lớp áo, nhỏgiọng nhắc lại: "Viễn Ninh, em yêu anh!"
Trong giọng nói lại thể hiện sự kiên định mà chính cô cũngkhông phát hiện.
Vô luận Tô Quý cố gắng như thế nào, thái độ của Mặc Viễn Ninh với cô cũng không cải thiện chút nào.
anh bị ép buộc không gọi cô là "Tô tiểu thư!", cũng cố gắngkhông thể hiện thái độ lạnh như băng đối với cô. Nhưng càng dịu dàng, an ổn ở chung dường như bọn họ đã không còn khả năng phát triển thêm.
Mặc Viễn Ninh ở trong bệnh viện lần này cũng mất hơn nửa tháng. Phương Hoành gọi điện thoại cho Tô Quý nói trợ lý Mặcđã hết ngày nghỉ phép. Sau đó sẽ là nghỉ không lương, còn cả đơn xin từ chức của anh theo quy định công ty cũng nên duyệt.
Tô Quý nghe việc này mà cảm thấy đau đầu, "không có việc gì! Cùng lắm thì tôi để anh ấy làm chủ tịch hội đồng quản trị!"
Quả nhiên, Phương Hoành ngậm miệng ngay tức khắc. Cấp dưới tiền nhiệm có cơ hội lại trở thành sếp của mình, đối với anh ta mà nói cũng chẳng mấy quan trọng, một giây tiếp theo nói tiếp: "Được, chúc cô thành công, Tô tổng!"
Tô Quý còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì anh ta đã cúp điện thoại!, giống như không bao giờ muốn để ý đến việc nhà của sếp.
Lúc cô nghe điện thoại là ở ngoài phòng khách. Kết quả, sau khi trở lại phòng bệnh, Mặc Viễn Ninh ngồi trên ghế sa lông ngẩng đầu nhìn cô: "Phương Hoành?"
hiện tại, anh đang tạm thời rời vị trí công tác, chẳng những gọi Tô Quý là ‘Tô tiểu thư’ mà ngay cả Phương Hoành cũng gọi thẳng tên.
Tô Quý cũng không che dấu, gật gật đầu: "Đúng vậy! nói về việc nghỉ phép của anh!"
cô không có ý định nói việc từ chức, Mặc Viễn Ninh lại dường như đang chờ việc này, tâm trạng không tồi mà nở nụ cười: "Chắc tiền lương tháng này của tôi cũng bị trừ sạch rồi. Nhưng mà cũng chẳng sao! Cũng may không phải lo về tiền thuốc men!"
Lần nằm viện này, Tô Quý đương nhiên thay anh trả tiền viện phí.
anh vừa nói vậy, Tô Quý nhớ lại lần trước cô còn để anh tự gánh tiền thuốc men, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì bản thân quánhỏ nhen: "không nói đến những chuyện này nữa. . . . . anhkhông muốn làm trợ lý nữa thì Tô Khang còn vị trí khác cho anh. Tóm lại anh sẽ không mất việc!"
cô hi vọng Mặc Viễn Ninh có thể thuận miệng hỏi vị trí mới củaanh là gì như vậy cô cũng có thể thuận tiện mời anh trở về.
Nhưng dường như Mặc Viễn Ninh đã nhìn thấu ý đồ của cô, nghe xong chỉ mỉm cười, cũng không có tiếp tục hỏi thêm gì, chỉ cười nói một câu: "Phương Hoành cũng không tệ, tuy cũng hơi ngốc nhưng giữ lại vẫn còn có thể dùng được!"
Tô Quý cũng cười cười, liên tục gật đầu, không biết buồn thay cho Phương Hoành hay cho bản thân.
Ở bệnh viện thêm hai tuần lễ nữa, Mặc Viễn Ninh rốt cuộc cũng găp được người nên xuất hiện từ lâu.
nói hắn ta nên sớm xuất hiện, kỳ thật cũng không chính xác. Bởi vì anh chỉ biết là có người sẽ đến nhưng cũng không biết chính xác là ai.
Người nọ đến sau giờ trưa. Buổi sáng, Tô Quý đến chăm sóc anhlúc truyền dịch, sau đó lại đút cơm trưa cho anh, bận rộn xong mới vào phòng trong ngủ ngơi. Cho đến khi hắn ta tới, trong phòng bệnh chỉ có một mình Mặc Viễn Ninh nửa nằm nửa ngồitrên ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc Viễn Ninh mở mắt ra thấy người đến là hắn ta cũng khôngcảm thấy kinh ngạc, mím môi dưới: "Quả nhiên là mày!"
Trong phòng bệnh, dưới lớp áo blouse trắng nhưng ánh mắt khống hề có tình thương người, chỉ có sự lạnh lẽo, khát máukhông phù hợp với tuổi: "Đương nhiên là tao!"
Hơn một năm trước, hắn ta chính là người xuất hiện tại nơi Tô Quý bị giam dưới tầng hầm kia."
hắn chính là hơn một năm trước, đương Tô Quý bị giam trênmặt đất tầng hầm khi, xuất hiện tại Mặc Viễn Ninh phía sau cái kia tổ chức sát thủ.
Theo Lin nói, trước khi rời đi Mặc Viễn Ninh là người ưu tú nhất , đáng tiếc. . . . . Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hắn ta vẫn kém anh một chút.
Đứng trước mặt Mặc Viễn Ninh, hắn ta cười cười, nụ cười khác hẳn với Mặc Viễn Ninh, lộ ra chút tùy ý, tac ác: "Chính thức làm quen một chút! Tao tên là Merle!"
Mặc Viễn Ninh căn bản cũng không thèm đứng lên, mà chỉ đánh giá hắn ta một chút, đột nhiên nở nụ cười: "thì ra là thế, ngay cả tên cũng khiến người khác nhớ tới tao!"
Biệt danh của anh trong tổ chức vẫn là họ tiếng Trung của mình "Mặc". Tuy rằng mọi người cố gắng như thế nào nhưng vẫnkhông thể chính xác, nghe qua có chút giống với từ "Merl".
anh vừa dứt lời, sắc mặt của Merle có chút vặn vẻo, hắn ta cố gắng thu hồi cảm xúc: "Tao không ngại cho mày đổ máu ở đây, ngay trong căn phòng này!"
Mặc Viễn Ninh lúc này mới đứng lên. Bọn họ nói chuyện vẫnkhông lớn. Tô Quý vẫn đang ngủ trong phòng, anh cũng khôngliếc về căn phòng kia: "đi lên tầng thượng, nơi đó không có ai quấy rầy!"
Có thể lần trước khi thấy Tô Quý bị thương, té xỉu ngã trên đấtthì Mặc Viễn Ninh lại làm như không thấy đã khiến Merle khắc sâu ấn tượng. hiện tại, hắn ta không thèm để ý cô gái Trung Quốc kia, cười khẽ một tiếng, che giấu ánh mắt khát máu, đi ra ngoài trước.
Phòng bệnh VIP ở ngay tầng áp chót. Bọn họ cũng không dùng thang máy mà đi thang bộ lên tầng thượng.
Tầng lầu này cũng chỉ có một phòng bệnh VIP duy nhất nên nhân viên cũng ít. Hơn nữa, trên sân thượng này cũng bỏ không, trừ bỏ một số vật dụng cũ cũng không còn gì khác.
Sau khi bọn họ lên sân thượng, Merle cũng rất nhanh chóng lấy dao găm mà hắn ta hay dùng. sự hiếu chiến trong cơ thể hắnđang kều gào không ngừng, khóe môi cũng nở nụ cười dữ tợn, quay đầu lại nhìn Mặc Viễn Ninh: "Ở Trung Quốc không có cách nào dùng súng nhưng cận chiến cũng khiến tao thích!"
Mặc Viễn Ninh vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân. Đó là một bộ giống như đồ lót của Trung Quốc cổ đại. một bên có dây buộc, chưa nói tới có đẹp mắt hay không nhưng rất dễ cởi.
Chính là hiện tại người anh hơi gầy yếu, mặc quần áo như vậytrên người có chút giống như tiên phong đạo cốt.
anh đứng đó chỉ khẽ nở nụ cười, so với vẻ giương cung bạt kiếm của Merle thì bộ dạng anh vẫn có dáng vẻ thanh tao lịch sự: "Còn chuẩn bị kỹ càng như vậy! Xem ra mày không để tao tìm vũ khí rồi!"
Merle thấy bộ dạng anh không chút nào để ý. Vốn dĩ, ánh mắtđang sung huyết, lúc này càng không hề do dự mà tấn công về phía Mặc Viễn Ninh.
Tác giả :
Tạ Lâu Nam