Chúa Tể Vũ Trụ
Chương 31: Rung động (p1)
Đột nhiên bị phun đầy mặt, Hoàng Như Long cứng người lại, sau đó ánh mắt tức giận nhìn Cao Hải
Cao Hải biết mình thất thố liền mở miệng
“Ây, xin lỗi, không cố ý, không cố ý"
Nhân viên thấy thế liền cười lấy ra khăn tay trong người đưa cho Hoàng Như Long
Hắn ta nhận lấy ngỏ ý cám ơn rồi liền lau mặt, đang yên đang lành bị phun đầy mặt, ai không tức giận?
“Ngươi xác định là 100 triệu đồng liên bang?" Cao Hải sợ mình nghe lầm liền hỏi lại, nếu như là 20 triệu, 30 triệu hắn cũng có thể tiếp nhận, nhưng mà… 100 triệu, mẹ nó đây là vũ công hay là cấp cao ma chủng? Ma chủng còn có thể dùng tu luyện, vũ công lại có tác dụng gì? Ngoài sướng mắt chứ làm gì còn thứ khác? 100 triệu? Sao không đi ăn cướp?
“Đúng, có thể ngài không biết, nhưng vũ công cấp cao được huấn luận 1 cách tỉ mỉ nhất, vũ đạo đẹp mắt nhất, hơn nữa bên trong ẩn chứa công pháp vũ kỹ, 1 bản hoàng giai công pháp cũng đã hơn 10 triệu đồng liên bang rồi thưa ngài" Nhân viên kiên nhẫn giải thích
“Ngươi xác định?" Cao Hải vẫn có chút không tin
“Đúng thưa ngài, chúng tôi không lấy danh dự của mình ra làm trò đùa" Nhân viên khẳng định
“Được rồi, vậy thì cao cấp vũ công đi, xem như ta mời mọi người thưởng thức" Vũ Minh không quan trọng gì nói, dù sao hắn còn tới 1 tỷ chưa tiêu xài đây
“Vậy thì cám ơn ngươi rồi" Cao Hải gật đầu nói, dù sao với gia cảnh bọn họ, hơn nữa lại là đại thiếu gia cả gia tộc, mỗi tháng tài nguyên tu luyện cũng hơn 100 triệu rồi, xem như dùng trước 1 tháng kinh phí tu luyện đi
“Vậy được, xin các vị chờ trong chốc lát, bởi cao cấp vũ công cần chút thời gian lại đây, không phải có sẵn nên cần thời gian đi mời" người nhân viên nói
“Được, không sao, ngươi đi xuống đi" Vũ Minh phất tay nói
Người nhân viên gật đầu lui xuống
Hoàng Như Long lúc này mới nói
“Vũ Minh, ngươi thật nhiều tiền a, ta dù có thể lấy ra 100 triệu cũng không nỡ tiêu xài như thế"
“Không có cách, ai bảo ta là Vũ gia thiếu gia đâu này? Hơn nữa hôm nay còn mang theo em gái xinh đẹp đi dạo chơi, không tiêu phí 1 chút chỉ sợ cha mẹ ta lại nói ta không chăm sóc chu đáo cho nàng đây" Vũ Minh cười nói
“Ồ, hai ngươi là anh em? Ta còn tưởng là người yêu chứ" Hoàng Như Long giật mình nói
“Ha ha, lúc đầu ta cũng như các ngươi nghĩ thế, nhưng rất may mắn là không phải, nàng như thế xinh đẹp, muốn theo đuổi phải nhanh chân lên, nếu không sau này không có cơ hội đâu" Cao Hải hào hứng vừa uống vừa nói
“Được rồi đừng trêu chọc nàng, mặt nàng giờ đỏ như trái gấc rồi! Nói thêm 1 hồi ta sợ nàng xấu hổ không dám nhìn người khác nữa" Vũ Minh cười đùa
“Ta đâu có" Đường Nguyệt lẩm bẩm, 2 tay còn ôm lấy mặt nói
“Ngươi xem, ha ha" thấy cử chỉ của nàng, Vũ Minh liền cười lớn, mọi người ở đây cũng cười theo khiến nàng càng thêm xấu hổ
“Đúng rồi, Vũ gia các ngươi từ lúc nào đi ra 1 tiểu công chúa? Trước giờ ta lại chưa nghe nói tới?" Hoàng Như Long tò mò hỏi
“Cũng không phải bí mật gì, có lẽ 1 hay 2 ngày nữa các ngươi đều sẽ biết, nói cũng không sao" Vũ Minh bắt đầu kể lại câu chuyện, dù sao chuyện này cha hắn đêm qua cũng đã công bố ra ngoài, có thể bây giờ toàn bộ Nam thành đều đã hiểu rõ
Khi Vũ Minh nói xong, cả đám lâm vào trầm mặc, 1 lúc sau Hoàng Như Long mới lên tiếng
“Em gái ngươi số thật khổ, sau này các ngươi nên hảo hảo bù đắp cho nàng"
“Điều đó là tất nhiên" Vũ Minh gật đầu khẳng định
“Thiên gia, không biết họ có trả thù hay không, các ngươi nên cẩn thận" Cao Hải lúc này nói
“Thiên gia thực lực không đơn giản" Hoàng Như Long nói
“So với Hoàng gia các ngươi thì thế nào?" Vũ Minh thăm dò
“Ta cũng không chắc, dù sao đây là chuyện của trưởng bối trong nhà, nhưng tại Đông thành, Thiên gia thế lực rất lớn, toàn bộ gia tộc tại đó cũng không muốn đắc tội bọn họ" Hoàng Như Long trầm tư nói
“Kể cả Hoàng gia ngươi?" Cao Hải khó tin
“Đúng, kể cả gia tộc ta, nghe đồn Thiên gia có người tại võ giả liên minh, lúc đầu ta cũng không quá để ý, nhưng nghe ngươi nói như vậy, xem ra Thiên gia nắm giữ sức mạnh khá là kinh khủng" Hoàng Như Long nhìn chằm chằm Vũ Minh nói
“Không quan trọng" Vũ Minh tỉnh bơ đáp
Lúc này đột nhiên không gian chấn động, phía nơi xa xuất hiện hơn 7 cánh cổng không gian, từ đó bước ra 7 vị thiếu nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha khiến người khác khó lòng dời mắt
Bên kia người nhân viên đi tới, đưa họ vào trong nhà, chỉ 1 lát sau, bước ra 7 người con gái mặc áo, giống như là áo kiểu thời cổ trang nhưng lại hở phần eo, vải khá mỏng nhưng lại chẳng nhìn rõ bên trong, tay áo rất dài, chạm xuống cả dưới nền đất, cùng mái tóc dài thả xuống ngang vai, mỗi người một vẻ khiến cho đám người Vũ Minh say đắm
Ánh mắt Vũ Minh có chút kỳ dị, hắn nhìn chằm chằm 1 người, 1 cô gái dáng người mảnh mai, người này hắn biết, bởi đó chính là Tô Ánh Tuyết
“Ngươi gây họa lớn rồi ngươi biết không, Bạch Tử?" Vũ Minh thầm nghĩ, khẽ nở nụ cười, nhìn trận thế này hắn biết, đây là chủ ý của Bạch Tử, hắn đã đưa 1 vài loại giải trí kinh diễm của kiếp trước vào thời đại này, và còn sắp xếp Tô Ánh Tuyết gặp hắn tại đây, trả thù cũng nhanh đấy
Tô Ánh Tuyết cũng nhận ra Vũ Minh, nàng có chút xấu hổ nhưng rất nhanh liền chấn định lại, làm việc tại đây hơn 1 năm, sớm muộn 1 ngày nàng cũng sẽ gặp được người quen, nàng đã sớm quen với điều đó, chỉ là nàng không nghĩ tới sẽ gặp Vũ Minh tại nơi này, hơn nữa lại còn nhảy cho hắn xem
Nhận ra tâm tình có chút chập chùng của nàng, Vũ Minh nở nụ cười chấn an, tay ra hiệu cố lên cổ vũ nàng
Một người trong số vũ công bước lên, nhìn nàng có vẻ là đội trưởng, nàng nhìn mấy người Vũ Minh, tuy không nói gì nhưng mấy người họ nhìn thấy có vài vị nhạc sư đi tới bên cạnh cách đó hơn mười mét ngồi xuống, họ hiểu là buổi diễn sắp bắt đầu
Bảy người 1 lúc cùng bắt đầu múa, bước chân mỗi người như có như không chạm xuống đất, nếu người khác nhìn lướt qua còn tưởng họ đang đạp trên không
Cánh tay uyển chuyển, mềm mại nhưng động tác lại rất mạnh mẽ, dứt khoát
Thần thái của mỗi người như đang nói ra 1 thứ ngôn ngữ không lời, phơi bày ra vẻ đẹp cùng vô cùng thuần khiết của nội tâm
Kết hợp cùng vải lụa che đậy đi những đường cong uyển chuyển, nhưng lại giống như phơi trần mọi thứ cho người xem, thêm giai điệu nhạc nhẹ nhàng thanh thoát khiến người xem bị cuốn hút, hấp dẫn
Giống như 1 ca sĩ, thay vì dùng giọng hát thì họ lại dùng hành động của cơ thể nói lên suy nghĩ của mình, đặc biệt là sự kết hợp của 7 người càng đặc biệt khiến mấy người Vũ Minh chết mê chết mệt
Chưa dừng lại ở đó, khi mấy người tụ vào 1 chỗ như đang nói điều gì với nhau, có thể mấy người bên cạnh Vũ Minh không biết, nhưng Vũ Minh hắn lại nghe rõ vào tai
“Ánh Tuyết, cố lên, lần này nếu như thành công thì ngươi chính thức có thể bước vào hàng ngũ đỉnh cấp vũ công"
“Dạ, cám ơn các vị tỷ tỷ dành cho ta cơ hội này" Tô Ánh Tuyết cảm kích nói
“Được rồi, cám ơn nói sau đi, mau lên đi"
Tô Ánh Tuyết gật đầu rồi đi lên phía trước, 6 người còn lại 2 người đi vào bên trong, chỉ còn lại 5 người ở ngoài
Tô Ánh Tuyết đi lên phía trước, nơi nàng bước tới không biết từ lúc nào đã xuất hiện 1 nền gạch phẳng bóng loáng
Nàng bước lên trên đó, bắt đầy trình diễn vũ đạo của mình, Vũ Minh chưa bao giờ được chứng kiến nàng nhảy, hắn rất chăm chú, đồng thời còn lén lút thu hình lại về xem
Tô Ánh Tuyết 2 tay vung vẩy, mềm dẻo cánh tay khiến cho chiếc tay éo dài kia phất phới trên không trung, nó như đang cố vẽ lại 1 bức tranh đẹp đẽ nào đó
Mấy người Vũ Minh có chút say mê, nàng múa thật sự quá đẹp, thời gian trôi qua từng giây, mấy người Vũ Minh bây giờ đã lạc vào tiên cảnh, trước mặt họ chỉ có 1 vị tiên nữ đang nhảy múa 1 mình, hòa mình vào với tự nhiên mà không phải 1 người vũ công nhảy múa cho họ xem
Trong nhà 2 người lúc trước đi vào bây giờ lại đi ra, trên tay họ cầm 1 dải lụa dài, mỏng. Họ đi lên đưa tấm lụa cho 4 người vũ công đang đứng xem, sau đó họ lại lấy ra từ không gian trang bị 4 chậu mực, đi tới đặt tại 4 góc nơi Tô Ánh Tuyết đang múa rồi liền đi vào trong
Đến đây điệu nhạc bắt đầu lên cao, 4 người đang cầm 4 đầu dải lụa dài chạy nhanh tới, sau đó ném về phía Tô Ánh Tuyết, lúc này Tô Ánh Tuyết đang đứng 1 chân, 2 tay dang ngang thì đột nhiên nhảy lên cao
Tấm lụa kia bay tới đúng lúc nàng vừa nhảy lên, chân nàng khẽ chạm vào tấm lụa khiến nó chậm rãi rơi xuống đất, phủ kín không gian nơi nàng đứng, chỉ chừa lại 4 góc đặt chậu mực
Nàng quay tròn 1 vòng trên không trung sau đó chạm đất gần 1 chậu mực, sau đó 2 tay dang ngang, người ngửa ra phía sau, 1 chân làm trụ 1 chân duỗi ra ngoài đến phía trên chậu mực
Rồi nàng liền xoay người lại, mũi chân khẽ chạm vào chậu mực bên trong khiến cho đôi tất trắng trên chân của nàng thấm đẫm mực đen
Sau đó nàng liền tiến tới tấm vải lựa trắng, đôi chân như đang dùng 1 bộ pháp thần kỳ, cánh tay không ngừng phe phẩy ống tay áo dài như 1 người nghiện rượu đang say, bước tới bước lui không có quy tắc
Hết lùi xuống lại tiến lên, cứ như thế 1 vòng gần 1 phần 3 tấm lụa bị chân nàng làm đen
Tiếp đó nàng dừng lại tại bên ngoài tấm lụa phía trên, 1 chân đầu gối khẽ thấp xuống, 2 tay dang ngang, đầu khẽ cúi. Bốn người khác đứng ngoài, nhóm gót đứng bằng mũi chân chạy nhanh tới, 1 tay trước ngực 1 tay cho ra sau, tốc độ làm ống tay áo phe phẩy như đang được gió thổi vào
Họ tiến tới 4 góc tấm lụa, cầm lên rồi ném nhẹ ra ngoài
Tô Ánh Tuyết lúc này ngửa người ra phía sau, 2 ống tay áo nhúng vào chậu mực, tấm vải đang dần hạ xuống thì nàng liền hất ống tay áo lên, chạy theo đánh vào trên tấm lụa vài cái
Do tác động của nàng mà nhất thời tấm vải không lập tức hạ xuống ngay, nàng dùng ống tay áo đánh nhiều lần vào tấm vải rồi cuối cùng nàng ngửa người ra sau, 2 ống tay áo đánh cùng 1 lúc vào tấm vải khiến nó bay ra ngoài 1 chút, nàng đứng lên, 1 chân đưa lên trước khụy đồi gối xuống 1 chút, chân còn lại cho ra sau khiến cơ thể nàng hạ thấp xuống, 2 tay dang ngang hất ra 2 ống tay áo dài, chỉ là 2 ống tay áo bây giờ chẳng còn 1 chút mực nào cả
Tấm vải bay ra ngoài thì được 4 người khác giữ lấy, Tô Ánh Tuyết thấy thế liền gật đầu, 4 người họ lại ném tấm lụa về phía nàng
Cao Hải biết mình thất thố liền mở miệng
“Ây, xin lỗi, không cố ý, không cố ý"
Nhân viên thấy thế liền cười lấy ra khăn tay trong người đưa cho Hoàng Như Long
Hắn ta nhận lấy ngỏ ý cám ơn rồi liền lau mặt, đang yên đang lành bị phun đầy mặt, ai không tức giận?
“Ngươi xác định là 100 triệu đồng liên bang?" Cao Hải sợ mình nghe lầm liền hỏi lại, nếu như là 20 triệu, 30 triệu hắn cũng có thể tiếp nhận, nhưng mà… 100 triệu, mẹ nó đây là vũ công hay là cấp cao ma chủng? Ma chủng còn có thể dùng tu luyện, vũ công lại có tác dụng gì? Ngoài sướng mắt chứ làm gì còn thứ khác? 100 triệu? Sao không đi ăn cướp?
“Đúng, có thể ngài không biết, nhưng vũ công cấp cao được huấn luận 1 cách tỉ mỉ nhất, vũ đạo đẹp mắt nhất, hơn nữa bên trong ẩn chứa công pháp vũ kỹ, 1 bản hoàng giai công pháp cũng đã hơn 10 triệu đồng liên bang rồi thưa ngài" Nhân viên kiên nhẫn giải thích
“Ngươi xác định?" Cao Hải vẫn có chút không tin
“Đúng thưa ngài, chúng tôi không lấy danh dự của mình ra làm trò đùa" Nhân viên khẳng định
“Được rồi, vậy thì cao cấp vũ công đi, xem như ta mời mọi người thưởng thức" Vũ Minh không quan trọng gì nói, dù sao hắn còn tới 1 tỷ chưa tiêu xài đây
“Vậy thì cám ơn ngươi rồi" Cao Hải gật đầu nói, dù sao với gia cảnh bọn họ, hơn nữa lại là đại thiếu gia cả gia tộc, mỗi tháng tài nguyên tu luyện cũng hơn 100 triệu rồi, xem như dùng trước 1 tháng kinh phí tu luyện đi
“Vậy được, xin các vị chờ trong chốc lát, bởi cao cấp vũ công cần chút thời gian lại đây, không phải có sẵn nên cần thời gian đi mời" người nhân viên nói
“Được, không sao, ngươi đi xuống đi" Vũ Minh phất tay nói
Người nhân viên gật đầu lui xuống
Hoàng Như Long lúc này mới nói
“Vũ Minh, ngươi thật nhiều tiền a, ta dù có thể lấy ra 100 triệu cũng không nỡ tiêu xài như thế"
“Không có cách, ai bảo ta là Vũ gia thiếu gia đâu này? Hơn nữa hôm nay còn mang theo em gái xinh đẹp đi dạo chơi, không tiêu phí 1 chút chỉ sợ cha mẹ ta lại nói ta không chăm sóc chu đáo cho nàng đây" Vũ Minh cười nói
“Ồ, hai ngươi là anh em? Ta còn tưởng là người yêu chứ" Hoàng Như Long giật mình nói
“Ha ha, lúc đầu ta cũng như các ngươi nghĩ thế, nhưng rất may mắn là không phải, nàng như thế xinh đẹp, muốn theo đuổi phải nhanh chân lên, nếu không sau này không có cơ hội đâu" Cao Hải hào hứng vừa uống vừa nói
“Được rồi đừng trêu chọc nàng, mặt nàng giờ đỏ như trái gấc rồi! Nói thêm 1 hồi ta sợ nàng xấu hổ không dám nhìn người khác nữa" Vũ Minh cười đùa
“Ta đâu có" Đường Nguyệt lẩm bẩm, 2 tay còn ôm lấy mặt nói
“Ngươi xem, ha ha" thấy cử chỉ của nàng, Vũ Minh liền cười lớn, mọi người ở đây cũng cười theo khiến nàng càng thêm xấu hổ
“Đúng rồi, Vũ gia các ngươi từ lúc nào đi ra 1 tiểu công chúa? Trước giờ ta lại chưa nghe nói tới?" Hoàng Như Long tò mò hỏi
“Cũng không phải bí mật gì, có lẽ 1 hay 2 ngày nữa các ngươi đều sẽ biết, nói cũng không sao" Vũ Minh bắt đầu kể lại câu chuyện, dù sao chuyện này cha hắn đêm qua cũng đã công bố ra ngoài, có thể bây giờ toàn bộ Nam thành đều đã hiểu rõ
Khi Vũ Minh nói xong, cả đám lâm vào trầm mặc, 1 lúc sau Hoàng Như Long mới lên tiếng
“Em gái ngươi số thật khổ, sau này các ngươi nên hảo hảo bù đắp cho nàng"
“Điều đó là tất nhiên" Vũ Minh gật đầu khẳng định
“Thiên gia, không biết họ có trả thù hay không, các ngươi nên cẩn thận" Cao Hải lúc này nói
“Thiên gia thực lực không đơn giản" Hoàng Như Long nói
“So với Hoàng gia các ngươi thì thế nào?" Vũ Minh thăm dò
“Ta cũng không chắc, dù sao đây là chuyện của trưởng bối trong nhà, nhưng tại Đông thành, Thiên gia thế lực rất lớn, toàn bộ gia tộc tại đó cũng không muốn đắc tội bọn họ" Hoàng Như Long trầm tư nói
“Kể cả Hoàng gia ngươi?" Cao Hải khó tin
“Đúng, kể cả gia tộc ta, nghe đồn Thiên gia có người tại võ giả liên minh, lúc đầu ta cũng không quá để ý, nhưng nghe ngươi nói như vậy, xem ra Thiên gia nắm giữ sức mạnh khá là kinh khủng" Hoàng Như Long nhìn chằm chằm Vũ Minh nói
“Không quan trọng" Vũ Minh tỉnh bơ đáp
Lúc này đột nhiên không gian chấn động, phía nơi xa xuất hiện hơn 7 cánh cổng không gian, từ đó bước ra 7 vị thiếu nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha khiến người khác khó lòng dời mắt
Bên kia người nhân viên đi tới, đưa họ vào trong nhà, chỉ 1 lát sau, bước ra 7 người con gái mặc áo, giống như là áo kiểu thời cổ trang nhưng lại hở phần eo, vải khá mỏng nhưng lại chẳng nhìn rõ bên trong, tay áo rất dài, chạm xuống cả dưới nền đất, cùng mái tóc dài thả xuống ngang vai, mỗi người một vẻ khiến cho đám người Vũ Minh say đắm
Ánh mắt Vũ Minh có chút kỳ dị, hắn nhìn chằm chằm 1 người, 1 cô gái dáng người mảnh mai, người này hắn biết, bởi đó chính là Tô Ánh Tuyết
“Ngươi gây họa lớn rồi ngươi biết không, Bạch Tử?" Vũ Minh thầm nghĩ, khẽ nở nụ cười, nhìn trận thế này hắn biết, đây là chủ ý của Bạch Tử, hắn đã đưa 1 vài loại giải trí kinh diễm của kiếp trước vào thời đại này, và còn sắp xếp Tô Ánh Tuyết gặp hắn tại đây, trả thù cũng nhanh đấy
Tô Ánh Tuyết cũng nhận ra Vũ Minh, nàng có chút xấu hổ nhưng rất nhanh liền chấn định lại, làm việc tại đây hơn 1 năm, sớm muộn 1 ngày nàng cũng sẽ gặp được người quen, nàng đã sớm quen với điều đó, chỉ là nàng không nghĩ tới sẽ gặp Vũ Minh tại nơi này, hơn nữa lại còn nhảy cho hắn xem
Nhận ra tâm tình có chút chập chùng của nàng, Vũ Minh nở nụ cười chấn an, tay ra hiệu cố lên cổ vũ nàng
Một người trong số vũ công bước lên, nhìn nàng có vẻ là đội trưởng, nàng nhìn mấy người Vũ Minh, tuy không nói gì nhưng mấy người họ nhìn thấy có vài vị nhạc sư đi tới bên cạnh cách đó hơn mười mét ngồi xuống, họ hiểu là buổi diễn sắp bắt đầu
Bảy người 1 lúc cùng bắt đầu múa, bước chân mỗi người như có như không chạm xuống đất, nếu người khác nhìn lướt qua còn tưởng họ đang đạp trên không
Cánh tay uyển chuyển, mềm mại nhưng động tác lại rất mạnh mẽ, dứt khoát
Thần thái của mỗi người như đang nói ra 1 thứ ngôn ngữ không lời, phơi bày ra vẻ đẹp cùng vô cùng thuần khiết của nội tâm
Kết hợp cùng vải lụa che đậy đi những đường cong uyển chuyển, nhưng lại giống như phơi trần mọi thứ cho người xem, thêm giai điệu nhạc nhẹ nhàng thanh thoát khiến người xem bị cuốn hút, hấp dẫn
Giống như 1 ca sĩ, thay vì dùng giọng hát thì họ lại dùng hành động của cơ thể nói lên suy nghĩ của mình, đặc biệt là sự kết hợp của 7 người càng đặc biệt khiến mấy người Vũ Minh chết mê chết mệt
Chưa dừng lại ở đó, khi mấy người tụ vào 1 chỗ như đang nói điều gì với nhau, có thể mấy người bên cạnh Vũ Minh không biết, nhưng Vũ Minh hắn lại nghe rõ vào tai
“Ánh Tuyết, cố lên, lần này nếu như thành công thì ngươi chính thức có thể bước vào hàng ngũ đỉnh cấp vũ công"
“Dạ, cám ơn các vị tỷ tỷ dành cho ta cơ hội này" Tô Ánh Tuyết cảm kích nói
“Được rồi, cám ơn nói sau đi, mau lên đi"
Tô Ánh Tuyết gật đầu rồi đi lên phía trước, 6 người còn lại 2 người đi vào bên trong, chỉ còn lại 5 người ở ngoài
Tô Ánh Tuyết đi lên phía trước, nơi nàng bước tới không biết từ lúc nào đã xuất hiện 1 nền gạch phẳng bóng loáng
Nàng bước lên trên đó, bắt đầy trình diễn vũ đạo của mình, Vũ Minh chưa bao giờ được chứng kiến nàng nhảy, hắn rất chăm chú, đồng thời còn lén lút thu hình lại về xem
Tô Ánh Tuyết 2 tay vung vẩy, mềm dẻo cánh tay khiến cho chiếc tay éo dài kia phất phới trên không trung, nó như đang cố vẽ lại 1 bức tranh đẹp đẽ nào đó
Mấy người Vũ Minh có chút say mê, nàng múa thật sự quá đẹp, thời gian trôi qua từng giây, mấy người Vũ Minh bây giờ đã lạc vào tiên cảnh, trước mặt họ chỉ có 1 vị tiên nữ đang nhảy múa 1 mình, hòa mình vào với tự nhiên mà không phải 1 người vũ công nhảy múa cho họ xem
Trong nhà 2 người lúc trước đi vào bây giờ lại đi ra, trên tay họ cầm 1 dải lụa dài, mỏng. Họ đi lên đưa tấm lụa cho 4 người vũ công đang đứng xem, sau đó họ lại lấy ra từ không gian trang bị 4 chậu mực, đi tới đặt tại 4 góc nơi Tô Ánh Tuyết đang múa rồi liền đi vào trong
Đến đây điệu nhạc bắt đầu lên cao, 4 người đang cầm 4 đầu dải lụa dài chạy nhanh tới, sau đó ném về phía Tô Ánh Tuyết, lúc này Tô Ánh Tuyết đang đứng 1 chân, 2 tay dang ngang thì đột nhiên nhảy lên cao
Tấm lụa kia bay tới đúng lúc nàng vừa nhảy lên, chân nàng khẽ chạm vào tấm lụa khiến nó chậm rãi rơi xuống đất, phủ kín không gian nơi nàng đứng, chỉ chừa lại 4 góc đặt chậu mực
Nàng quay tròn 1 vòng trên không trung sau đó chạm đất gần 1 chậu mực, sau đó 2 tay dang ngang, người ngửa ra phía sau, 1 chân làm trụ 1 chân duỗi ra ngoài đến phía trên chậu mực
Rồi nàng liền xoay người lại, mũi chân khẽ chạm vào chậu mực bên trong khiến cho đôi tất trắng trên chân của nàng thấm đẫm mực đen
Sau đó nàng liền tiến tới tấm vải lựa trắng, đôi chân như đang dùng 1 bộ pháp thần kỳ, cánh tay không ngừng phe phẩy ống tay áo dài như 1 người nghiện rượu đang say, bước tới bước lui không có quy tắc
Hết lùi xuống lại tiến lên, cứ như thế 1 vòng gần 1 phần 3 tấm lụa bị chân nàng làm đen
Tiếp đó nàng dừng lại tại bên ngoài tấm lụa phía trên, 1 chân đầu gối khẽ thấp xuống, 2 tay dang ngang, đầu khẽ cúi. Bốn người khác đứng ngoài, nhóm gót đứng bằng mũi chân chạy nhanh tới, 1 tay trước ngực 1 tay cho ra sau, tốc độ làm ống tay áo phe phẩy như đang được gió thổi vào
Họ tiến tới 4 góc tấm lụa, cầm lên rồi ném nhẹ ra ngoài
Tô Ánh Tuyết lúc này ngửa người ra phía sau, 2 ống tay áo nhúng vào chậu mực, tấm vải đang dần hạ xuống thì nàng liền hất ống tay áo lên, chạy theo đánh vào trên tấm lụa vài cái
Do tác động của nàng mà nhất thời tấm vải không lập tức hạ xuống ngay, nàng dùng ống tay áo đánh nhiều lần vào tấm vải rồi cuối cùng nàng ngửa người ra sau, 2 ống tay áo đánh cùng 1 lúc vào tấm vải khiến nó bay ra ngoài 1 chút, nàng đứng lên, 1 chân đưa lên trước khụy đồi gối xuống 1 chút, chân còn lại cho ra sau khiến cơ thể nàng hạ thấp xuống, 2 tay dang ngang hất ra 2 ống tay áo dài, chỉ là 2 ống tay áo bây giờ chẳng còn 1 chút mực nào cả
Tấm vải bay ra ngoài thì được 4 người khác giữ lấy, Tô Ánh Tuyết thấy thế liền gật đầu, 4 người họ lại ném tấm lụa về phía nàng
Tác giả :
Gia Cát Tư Uyển