Chúa Tể Chi Vương
Chương 60: Truyền gọi Triệu Phong
Triệu Lân Long diễn luyện một phen, không thể nói là không đặc sắc.
Bỏ đi hào quang tu vi cao nhất trong đám hậu bối, mỗi một loại võ học mà hắn tu luyện, đám thiếu niên trong thành Vũ Dương đều chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
So với lúc còn ở Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, cảnh giới hỏa hầu của “Vân Toa Chỉ" mà hắn tu luyện lại có tinh tiến, thân pháp hỏa hầu của “Bộ Anh Thân" cũng tiếp cận viên mãn.
Thì ra sau khi bị nhục ở Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, Triệu Lân Long càng khổ tâm tu luyện, thậm chí còn xem Tân Vô Ngân và Triệu Phong là kẻ địch giả tưởng.
Dưới áp lực to lớn, thực lực của hắn tự nhiên cό bước tiến bộ nhảy vọt, cho dù là một vài trưởng bối lục trọng lâu năm cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
- Không tệ!
Mấy người gia chủ Triệu Thiên Thương trao đổi ánh mắt với nhau, đều âm thầm gật đầu.
Trong mắt bọn họ, Triệu Lân Long với thân phận là hậu bối biểu hiện ra thực lực như vậy quả thật hiếm có.
Mấy người không khỏi chăm chú nhìn vẻ mặt của “Diệp đại sư".
Thế nhưng vẻ mặt của Diệp đại sư thủy chung không thay đổi, ít nhất là trong mắt không có chút kinh hỉ nào.
- Diệp đại sư, ngài cảm thấy như thế nào?
Triệu Thiên Thương không nhịn được dò hỏi.
Một khi nghĩa tử Triệu Lân Long được Quảng Lăng phủ nhìn trúng, ngày sau nhất định có thể được thăng chức rất nhanh.
Đến lúc đó, toàn bộ Triệu tộc đều được lợi, quét ngang toàn bộ thành Vũ Dương trở thành bá chủ mạnh nhất, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi gia chủ mở miệng, trong mắt mấy vị trưởng lão cũng lộ ra sự chờ mong.
Trong ánh mắt của mấy người tràn ngập vẻ cấp bách.
- Bình thường thôi.
Diệp đại sư không mặn không nhạt nói
Bình thường thôi?
Ba chữ này giống như búa tại hung hăng nện lên mấy người Triệu Thiên Thương.
Làm sao có thể... Chỉ “bình thường thôi"?
Vài vị trưởng lão đều kinh hãi vô cùng hoảng sợ.
- Bình thường thôi?
Sắc mặt Triệu Lân Long đỏ bừng, sau đó trở nên tái mét.
Lúc này, trong lòng hắn đang dâng lên một ngọn lửa giận, đồng thời còn cảm thấy ủy khuất.
Thân là thiên tài có tu vi cao nhất thành Vũ Dương, đánh giá về hắn trong mắt đối phương cũng chỉ là “bình thường thôi".
- Đúng rồi, Lân Long! Không phải ngươi đã thoáng lĩnh ngộ được tàn thức của võ học Thánh Phẩm hay sao?
Triệu Thiên Thương nhắc nhở.
Tàn thức của võ học Thánh Phẩm!
Đúng rồi! Không sai!
Ánh mắt của mấy vị trưởng lão ở đây đều sáng lên, liên tục gật đầu.
- Ha ha.
Diệp đại sư nhẹ nhàng cười, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia hứng thú.
- Vâng, nghĩa phụ.
Triệu Lân Long hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đột nhiên khí tức trên người hắn sinh ra biến hóa bất thường.
Thân thể tứ chi của hắn chậm rãi thả lỏng, Võ Đạo Nội Kình tuân theo một phương thức đặc biệt, tràn ra ngoài.
Phù...
Quanh người Triệu Lân Long sinh ra một luồng kình phong, áo bào bay phất phới.
Giờ khắc này, trên người Triệu Lân Long đột nhiên cό một loại khí tức cùng loại với của Tân Vô Ngân ngày trước, chẳng qua là ảm đạm hơn rất nhiều, còn không bằng một phần mười Tân Vô Ngân.
- Tùy Phong Thức!
Cánh tay của Triệu Lân Long vung lên, một luồng kình phong mãnh liệt chấn động, khiến áo bào rung động “phần phật" không thôi.
- Phần phật...
Một luồng vòng tròn sóng khí quét ngang ra mấy mét, tay áo vung lên phát ra tiếng vang dội giống như sóng dữ vô bờ.
Uy lực của một cái phất tay tùy ý này, e rằng có thể khiến một tấm bia đá vỡ nát, dưới thất trọng võ đạo, rất ít người có thể đón đỡ nó mà không bị thương.
-Tốt tốt!
Triệu Thiên Thương và mấy vị trưởng lão khác không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Không phải là bọn họ làm ra vẻ, mà quả thực là hành động phát ra từ nội tâm.
Dù với tu vi Đại Sư võ đạo của bọn họ, cho dù có thể lĩnh ngộ tàn thức của võ học Thánh Phẩm, thì cũng không mạnh hơn Triệu Lân Long bao nhiêu.
Sau khi trầm trồ khen ngợi một phen, mấy vị nhân vật cấp bậc trưởng lão trong Triệu tộc đều nhìn về phía Diệp đại sư với ánh mắt tha thiết chờ mong
Lúc này, có lẽ không còn vấn đề gì nữa?
Khóe miệng Triệu Lân Long khẽ nhếch lên một nụ cười.
- Cái này của ngươi cũng gọi là lĩnh ngộ tàn thức của võ học Thánh Phẩm? Thậm chí uy lực còn không bằng võ học đỉnh cấp của ngươi! Ngươi ngay cả chút da lông bên ngoài của tàn thức võ học Thánh Phẩm cũng không học được, chỉ có cái vỏ ngoài mà thôi!
Thanh âm lạnh lùng vô tình vang lên trong đại điện.
Thoáng chốc.
Đại điện của Triệu tộc đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Đám người Triệu Thiên Thương, Triệu Lân Long giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Điều này sao có thể?
Hô hấp của Triệu Lân Long trở nên gấp gáp, trong lòng cũng có chút không phục.
Thế nhưng nam tử mặc thanh sam ngồi trên vị trí thủ tọa của đại điện là cường giả cửu trọng võ đạo, vũ lực gần như tiếp cận cực hạn của Tương Vân quốc rồi.
Cửu trọng võ đạo!
Cho dù mấy người có không phục nhiều hơn nữa thì cũng không có chút dũng khí phản kháng nào.
- Thiên tài của Triệu tộc mà ta muốn tìm không phải là hắn.
Diệp đại sư quả quyết nói
Ngày ấy, trong Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, hai gã Quảng Quân Vệ mặc dù không biết tên của Triệu Phong và Tân Vô Ngân, thế nhưng đã miêu tả qua thiên phú và tiềm lực của bọn họ.
Thiên phú và tiềm lực của hai người đó, cho dù đặt ở quận Quảng Lăng cũng có cơ hội xếp vào năm hạng đầu.
Mà biểu hiện của Triệu Lân Long, đặt ở quận thành cao cấp thì ngay cả hai mươi hạng đầu cũng không tiến vào được.
- Thưa đại sư, tu vi của Triệu Lân Long đã là đệ nhất nhân trong đám hậu bối của Triệu tộc rồi.
Triệu Thiên Thương có chút bất đắc dĩ nói.
Lúc này, mấy vị trưởng lão đã mơ hồ hiểu ra, thiên tài mà Diệp đại sư muốn tìm rốt cuộc là người nào.
Người đó, chính là thiếu niên chi tộc luôn bị bọn họ lạnh nhạt.
Đây chính là sự thật mà Triệu Thiên Thương không muốn tiếp nhận nhất.
Trầm mặc trong giây lát.
- Như vậy thì các ngươi hãy cho gọi toàn bộ thiếu niên có tu vi đạt tới ngũ trọng trở lên tới đây.
Diệp đại sư lên tiếng nói, Triệu Thiên Thương vội vàng đồng ý, sau đó phái người phân phó xuống dưới.
Ba người Triệu Vũ Phi, Triệu Phong*, Triệu Hàn đều đi vào đại điện.
Trong Triệu thị gia tộc, thiếu niên tấn chức ngũ trọng võ đạo trở lên cũng chỉ có năm người, bao gồm: Triệu Lân Long, Triệu Phong, Triệu Vũ Phi, Triệu Phong*, Triệu Hàn.
Nhưng hôm nay, chỉ có bốn người.
Triệu Thiên Thương trầm giọng nói:
- Vị này chính là Diệp đại sư đến từ quận Quảng Lăng, các ngươi hãy biểu hiện thật tốt, nếu như được xem trọng có thể sẽ được “Quảng Lăng phủ" trọng dụng.
Vẻ mặt ba người Triệu Vũ Phi lập tức có chút biến ảo, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.
So với Quảng Lăng phủ, Triệu thị gia tộc chẳng qua chỉ là một thế lực nhỏ, chưa đủ nhắc tới.
Người diễn luyện đầu tiên là Triệu Hàn.
Sau khi hắn bước lên, trong cơ thể đột nhiên tuôn ra một luồng Võ Đạo Nội Kinh cường đại mà kỳ dị, luận cường độ và độ hùng hậu thì hầu như không thua lục trọng võ đạo.
- Phụ thuộc vào ngoại lực, cưỡng ép đề thăng cảnh giới, chỉ là tiểu đạo mà thôi.
Diệp đại sư lắc đầu nói.
Triệu Hàn kết cục thất bại, biểu hiện của hắn trong mắt Diệp đại sư quả thật rất kém cỏi.
Một màn này khiến Triệu Lân Long hơi thở phào một hơi, thậm chí còn có chút đắc y.
Sau đó, đến lượt Triệu Phong* lên sân khấu.
Quá bình thường ngộ tính miễn cưỡng tạm được.
Lần này đánh giá cao hơn một chút.
Cuối cùng, đến lượt Triệu Vũ Phi lên sân.
Tuổi của Triệu Vũ Phi là nhỏ nhất trong mấy người, sau khi lên sân liền nhanh chóng thi triển ra võ học đỉnh cấp “Linh Phong Trảm".
Dưới sự trợ giúp của Lăng Độ Khí Quyết, thân pháp, chiêu thức của nàng trở nên linh động phiêu dật, tràn ngập biến hóa.
Mà võ học luyện thể của nàng cũng không hề thua kém gì "Thiết Bích Quyết".
Mấy môn võ học này phối hợp với nhau, màn diễn luyện của Triệu Vũ Phi có một loại hàm súc thú vị đặc biệt.
Trên gương mặt thủy chung không thay đổi của Diệp đại sư cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng mỉm cười gật đầu:
- Tạm được.
Tạm được!
Đây đã là đánh giá tốt nhất hiện nay.
Trên mặt Triệu Lân Long lập tức hiện ra vẻ khó coi.
Luận thực lực, tu vi, hắn hiển nhiên còn trên Triệu Vũ Phi một bậc.
Thế nhưng Triệu Vũ Phi mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, tại phương diện tư chất tiềm lực đủ để lọt vào pháp nhãn của Diệp đại sư.
Thần sắc của mấy vị trưởng lão của Triệu tộc có chút kinh ngạc.
Bọn hắn không ngờ người mà Diệp đại sư chính thức nhìn trúng lại là Triệu Vũ Phi.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, Triệu Vũ Phi đến từ chi tộc, tài nguyên mà nàng tu luyện trước đây đều kém xa Triệu Lân Long.
Mặc dù dưới loại tình huống này, nhưng lúc bằng tuổi thì thành tựu của Triệu Vũ Phi còn vượt xa Triệu Lân Long.
- Nàng xem như còn tạm được, nhưng dường như cũng không phải là người trong tình bảo.
Diệp đại sư khẽ chau mày.
Không tốt!
Đám người Triệu Thiên Thương lập tức cảm thấy trái tim xiết chặt.
Một màn tiếp theo chính là chuyện mà bọn hắn không muốn xảy ra nhất.
- Thưa đại sư, trong bổn tộc vẫn còn một thiên tài có tư chất và thực lực còn trên cả Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi mỉm cười đáp.
Từ khi tiến vào đại điện, trong lòng nàng vẫn cảm thấy nghi hoặc tại sao Triệu Phong lại không tới đây.
Trong mấy người ở đây, chỉ có nàng là không biết Triệu Phong bị gia tộc truyền xuống "lệnh cấm túc", bởi vì hiềm nghi câu kết với gia tộc đối địch.
Dưới loại tình huống này, mọi người rất ăn ý bỏ qua Triệu Phong.
- Ô, còn một người sao?
Sắc mặt Diệp đại sư hơi trầm xuống, đưa mắt nhìn lướt qua mấy người Triệu Thiên Thương.
Trong lòng đám người Triệu Thiên Thương run lên, bị ánh mắt của Diệp đại sư đảo qua giống như bị một lưỡi đao vô hình xẹt qua vậy.
- Thưa đại sư, tình huống là thế này... trong bổn tộc vẫn còn có một thiếu niên đạt yêu cầu, nhưng bởi vì bị hiềm nghi phản bội gia tộc...
- Câm miệng!
Trên mặt Diệp đại sư lộ vẻ tức giận, ngắt lời hắn, lạnh lùng nói:
- Người ta muốn là tên thiên tài đó, mặc kệ hắn có phải là phản đồ trong miệng các ngươi hay không!
Thanh âm trong trẻo vang vọng khắp đại điện, phảng phất như có một lực xuyên thấu đáng sợ.
Mấy vị trưởng lão đều sợ hãi run rẩy.
Đám người Triệu Lân Long chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cảm giác như bị một trận gió đông thổi qua.
Chỉ một ý niệm tức giận đã mang đến cho bọn họ loại áp lực này.
Khó có thể tưởng tượng được cửu trọng võ đạo đứng ở độ cao như thế nào.
- Truyền Triệu Phong.
Trong lòng Triệu Thiên Thương cảm thấy vô lực, thốt ra mấy chữ.
Mấy vị trưởng lão đều cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt, âm thầm thở dài.
Triệu Lân Long cũng xiết chặt hai nắm tay, âm thầm cắn răng, vô cùng không cam lòng.
Chẳng lẽ đã ước định đệ nhất thiên tài Triệu tộc như hắn lại bị một kẻ đến từ chi tộc thay thế hay sao?
- Triệu Phong cũng chưa chắc sẽ bị nhìn trúng. Cho dù có thì đã sao? Ta nhất định sẽ khiêm hăm mât sạch mặt mũi!
Ánh mắt Triệu Lân Long lóe lên, trên mặt tràn đầy phiền muộn và khó coi.
Nửa ngày sau.
Một thiếu niên thân hình rất tuấn tú, bước đi trầm ổn tiến vào đại điện.
- Hôm nay rốt cuộc là người nào đến Triệu tộc?
Trong lòng Triệu Phong có chút buồn bực.
Xem tình hình lúc này, có lẽ đám người gia chủ đều xem nam tử mặc thanh sam ngồi trên vị trí thủ tọa là người cầm đầu rồi.
Mắt trái của hắn thoáng mở ra, liền nhìn thấy sự phân bổ khí huyết và nội kình trên người nam tử mặc thanh sam.
Từng sợi kinh mạch khí huyết nội kình ngưng luyện giống như gân trâu, tụ mà không tán, thậm chí cũng không tiết ra chút khí tức nào.
Càng kinh khủng hơn chính là Võ Đạo Nội Kình trên thân người này đã đạt tới cực hạn của lượng và chất.
Nếu như nói Võ Đạo Nội Kình của Triệu Lân Long là một hồ lô nước lạnh, như vậy của gia chủ Triệu Thiên Thương chính là một thùng nước ấm, chênh lệch khá xa.
Thế nhưng nếu so sánh thì Võ Đạo Nội Kình của nam tử mặc thanh sam lại giống như một vạc nước thép!
Bất luận là chất lượng hay là số lượng, đều đạt tới đỉnh phong.
- Thật mạnh!
Trong lòng Triệu Phong run lên, rất nhanh thu liễm mắt trái lại.
Ngoại trừ thiếu nữ trẻ tuổi trong hạp cốc của Huyết Mãng ra, người trước mắt rất có thể chính là người mạnh nhất mà hắn gặp được lúc còn sống.
- Ngươi tên là gì?
Diệp đại sư mở miệng hỏi.
- Triệu Phong.
Thanh âm của thiếu niên rất vững vàng trấn định.
- Không tệ.
Trên mặt Diệp đại sư có chút hứng thú.
Mỗi hô hấp và cử chỉ của hắn đều sinh ra khí tức vô hình, vậy mà không ngờ thiếu niên trước mắt lại không xuất hiện chút khiếp ý và bối rối gì. Chẳng biết tại sao, thiếu niên trước mắt lại khiến hắn có cảm giác không thể nhìn thấu hoàn toàn.
Tu vi chính thức của Triệu Phong là lục trọng thể nhưng Khô Mộc Tức Pháp của hắn đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn, dưới tình huống hắn tận lực thu liễm thì cho dù là Diệp đại sư cũng không thể dễ dàng nhìn thấu...
Bỏ đi hào quang tu vi cao nhất trong đám hậu bối, mỗi một loại võ học mà hắn tu luyện, đám thiếu niên trong thành Vũ Dương đều chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
So với lúc còn ở Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, cảnh giới hỏa hầu của “Vân Toa Chỉ" mà hắn tu luyện lại có tinh tiến, thân pháp hỏa hầu của “Bộ Anh Thân" cũng tiếp cận viên mãn.
Thì ra sau khi bị nhục ở Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, Triệu Lân Long càng khổ tâm tu luyện, thậm chí còn xem Tân Vô Ngân và Triệu Phong là kẻ địch giả tưởng.
Dưới áp lực to lớn, thực lực của hắn tự nhiên cό bước tiến bộ nhảy vọt, cho dù là một vài trưởng bối lục trọng lâu năm cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
- Không tệ!
Mấy người gia chủ Triệu Thiên Thương trao đổi ánh mắt với nhau, đều âm thầm gật đầu.
Trong mắt bọn họ, Triệu Lân Long với thân phận là hậu bối biểu hiện ra thực lực như vậy quả thật hiếm có.
Mấy người không khỏi chăm chú nhìn vẻ mặt của “Diệp đại sư".
Thế nhưng vẻ mặt của Diệp đại sư thủy chung không thay đổi, ít nhất là trong mắt không có chút kinh hỉ nào.
- Diệp đại sư, ngài cảm thấy như thế nào?
Triệu Thiên Thương không nhịn được dò hỏi.
Một khi nghĩa tử Triệu Lân Long được Quảng Lăng phủ nhìn trúng, ngày sau nhất định có thể được thăng chức rất nhanh.
Đến lúc đó, toàn bộ Triệu tộc đều được lợi, quét ngang toàn bộ thành Vũ Dương trở thành bá chủ mạnh nhất, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi gia chủ mở miệng, trong mắt mấy vị trưởng lão cũng lộ ra sự chờ mong.
Trong ánh mắt của mấy người tràn ngập vẻ cấp bách.
- Bình thường thôi.
Diệp đại sư không mặn không nhạt nói
Bình thường thôi?
Ba chữ này giống như búa tại hung hăng nện lên mấy người Triệu Thiên Thương.
Làm sao có thể... Chỉ “bình thường thôi"?
Vài vị trưởng lão đều kinh hãi vô cùng hoảng sợ.
- Bình thường thôi?
Sắc mặt Triệu Lân Long đỏ bừng, sau đó trở nên tái mét.
Lúc này, trong lòng hắn đang dâng lên một ngọn lửa giận, đồng thời còn cảm thấy ủy khuất.
Thân là thiên tài có tu vi cao nhất thành Vũ Dương, đánh giá về hắn trong mắt đối phương cũng chỉ là “bình thường thôi".
- Đúng rồi, Lân Long! Không phải ngươi đã thoáng lĩnh ngộ được tàn thức của võ học Thánh Phẩm hay sao?
Triệu Thiên Thương nhắc nhở.
Tàn thức của võ học Thánh Phẩm!
Đúng rồi! Không sai!
Ánh mắt của mấy vị trưởng lão ở đây đều sáng lên, liên tục gật đầu.
- Ha ha.
Diệp đại sư nhẹ nhàng cười, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia hứng thú.
- Vâng, nghĩa phụ.
Triệu Lân Long hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đột nhiên khí tức trên người hắn sinh ra biến hóa bất thường.
Thân thể tứ chi của hắn chậm rãi thả lỏng, Võ Đạo Nội Kình tuân theo một phương thức đặc biệt, tràn ra ngoài.
Phù...
Quanh người Triệu Lân Long sinh ra một luồng kình phong, áo bào bay phất phới.
Giờ khắc này, trên người Triệu Lân Long đột nhiên cό một loại khí tức cùng loại với của Tân Vô Ngân ngày trước, chẳng qua là ảm đạm hơn rất nhiều, còn không bằng một phần mười Tân Vô Ngân.
- Tùy Phong Thức!
Cánh tay của Triệu Lân Long vung lên, một luồng kình phong mãnh liệt chấn động, khiến áo bào rung động “phần phật" không thôi.
- Phần phật...
Một luồng vòng tròn sóng khí quét ngang ra mấy mét, tay áo vung lên phát ra tiếng vang dội giống như sóng dữ vô bờ.
Uy lực của một cái phất tay tùy ý này, e rằng có thể khiến một tấm bia đá vỡ nát, dưới thất trọng võ đạo, rất ít người có thể đón đỡ nó mà không bị thương.
-Tốt tốt!
Triệu Thiên Thương và mấy vị trưởng lão khác không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Không phải là bọn họ làm ra vẻ, mà quả thực là hành động phát ra từ nội tâm.
Dù với tu vi Đại Sư võ đạo của bọn họ, cho dù có thể lĩnh ngộ tàn thức của võ học Thánh Phẩm, thì cũng không mạnh hơn Triệu Lân Long bao nhiêu.
Sau khi trầm trồ khen ngợi một phen, mấy vị nhân vật cấp bậc trưởng lão trong Triệu tộc đều nhìn về phía Diệp đại sư với ánh mắt tha thiết chờ mong
Lúc này, có lẽ không còn vấn đề gì nữa?
Khóe miệng Triệu Lân Long khẽ nhếch lên một nụ cười.
- Cái này của ngươi cũng gọi là lĩnh ngộ tàn thức của võ học Thánh Phẩm? Thậm chí uy lực còn không bằng võ học đỉnh cấp của ngươi! Ngươi ngay cả chút da lông bên ngoài của tàn thức võ học Thánh Phẩm cũng không học được, chỉ có cái vỏ ngoài mà thôi!
Thanh âm lạnh lùng vô tình vang lên trong đại điện.
Thoáng chốc.
Đại điện của Triệu tộc đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Đám người Triệu Thiên Thương, Triệu Lân Long giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Điều này sao có thể?
Hô hấp của Triệu Lân Long trở nên gấp gáp, trong lòng cũng có chút không phục.
Thế nhưng nam tử mặc thanh sam ngồi trên vị trí thủ tọa của đại điện là cường giả cửu trọng võ đạo, vũ lực gần như tiếp cận cực hạn của Tương Vân quốc rồi.
Cửu trọng võ đạo!
Cho dù mấy người có không phục nhiều hơn nữa thì cũng không có chút dũng khí phản kháng nào.
- Thiên tài của Triệu tộc mà ta muốn tìm không phải là hắn.
Diệp đại sư quả quyết nói
Ngày ấy, trong Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, hai gã Quảng Quân Vệ mặc dù không biết tên của Triệu Phong và Tân Vô Ngân, thế nhưng đã miêu tả qua thiên phú và tiềm lực của bọn họ.
Thiên phú và tiềm lực của hai người đó, cho dù đặt ở quận Quảng Lăng cũng có cơ hội xếp vào năm hạng đầu.
Mà biểu hiện của Triệu Lân Long, đặt ở quận thành cao cấp thì ngay cả hai mươi hạng đầu cũng không tiến vào được.
- Thưa đại sư, tu vi của Triệu Lân Long đã là đệ nhất nhân trong đám hậu bối của Triệu tộc rồi.
Triệu Thiên Thương có chút bất đắc dĩ nói.
Lúc này, mấy vị trưởng lão đã mơ hồ hiểu ra, thiên tài mà Diệp đại sư muốn tìm rốt cuộc là người nào.
Người đó, chính là thiếu niên chi tộc luôn bị bọn họ lạnh nhạt.
Đây chính là sự thật mà Triệu Thiên Thương không muốn tiếp nhận nhất.
Trầm mặc trong giây lát.
- Như vậy thì các ngươi hãy cho gọi toàn bộ thiếu niên có tu vi đạt tới ngũ trọng trở lên tới đây.
Diệp đại sư lên tiếng nói, Triệu Thiên Thương vội vàng đồng ý, sau đó phái người phân phó xuống dưới.
Ba người Triệu Vũ Phi, Triệu Phong*, Triệu Hàn đều đi vào đại điện.
Trong Triệu thị gia tộc, thiếu niên tấn chức ngũ trọng võ đạo trở lên cũng chỉ có năm người, bao gồm: Triệu Lân Long, Triệu Phong, Triệu Vũ Phi, Triệu Phong*, Triệu Hàn.
Nhưng hôm nay, chỉ có bốn người.
Triệu Thiên Thương trầm giọng nói:
- Vị này chính là Diệp đại sư đến từ quận Quảng Lăng, các ngươi hãy biểu hiện thật tốt, nếu như được xem trọng có thể sẽ được “Quảng Lăng phủ" trọng dụng.
Vẻ mặt ba người Triệu Vũ Phi lập tức có chút biến ảo, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.
So với Quảng Lăng phủ, Triệu thị gia tộc chẳng qua chỉ là một thế lực nhỏ, chưa đủ nhắc tới.
Người diễn luyện đầu tiên là Triệu Hàn.
Sau khi hắn bước lên, trong cơ thể đột nhiên tuôn ra một luồng Võ Đạo Nội Kinh cường đại mà kỳ dị, luận cường độ và độ hùng hậu thì hầu như không thua lục trọng võ đạo.
- Phụ thuộc vào ngoại lực, cưỡng ép đề thăng cảnh giới, chỉ là tiểu đạo mà thôi.
Diệp đại sư lắc đầu nói.
Triệu Hàn kết cục thất bại, biểu hiện của hắn trong mắt Diệp đại sư quả thật rất kém cỏi.
Một màn này khiến Triệu Lân Long hơi thở phào một hơi, thậm chí còn có chút đắc y.
Sau đó, đến lượt Triệu Phong* lên sân khấu.
Quá bình thường ngộ tính miễn cưỡng tạm được.
Lần này đánh giá cao hơn một chút.
Cuối cùng, đến lượt Triệu Vũ Phi lên sân.
Tuổi của Triệu Vũ Phi là nhỏ nhất trong mấy người, sau khi lên sân liền nhanh chóng thi triển ra võ học đỉnh cấp “Linh Phong Trảm".
Dưới sự trợ giúp của Lăng Độ Khí Quyết, thân pháp, chiêu thức của nàng trở nên linh động phiêu dật, tràn ngập biến hóa.
Mà võ học luyện thể của nàng cũng không hề thua kém gì "Thiết Bích Quyết".
Mấy môn võ học này phối hợp với nhau, màn diễn luyện của Triệu Vũ Phi có một loại hàm súc thú vị đặc biệt.
Trên gương mặt thủy chung không thay đổi của Diệp đại sư cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng mỉm cười gật đầu:
- Tạm được.
Tạm được!
Đây đã là đánh giá tốt nhất hiện nay.
Trên mặt Triệu Lân Long lập tức hiện ra vẻ khó coi.
Luận thực lực, tu vi, hắn hiển nhiên còn trên Triệu Vũ Phi một bậc.
Thế nhưng Triệu Vũ Phi mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, tại phương diện tư chất tiềm lực đủ để lọt vào pháp nhãn của Diệp đại sư.
Thần sắc của mấy vị trưởng lão của Triệu tộc có chút kinh ngạc.
Bọn hắn không ngờ người mà Diệp đại sư chính thức nhìn trúng lại là Triệu Vũ Phi.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, Triệu Vũ Phi đến từ chi tộc, tài nguyên mà nàng tu luyện trước đây đều kém xa Triệu Lân Long.
Mặc dù dưới loại tình huống này, nhưng lúc bằng tuổi thì thành tựu của Triệu Vũ Phi còn vượt xa Triệu Lân Long.
- Nàng xem như còn tạm được, nhưng dường như cũng không phải là người trong tình bảo.
Diệp đại sư khẽ chau mày.
Không tốt!
Đám người Triệu Thiên Thương lập tức cảm thấy trái tim xiết chặt.
Một màn tiếp theo chính là chuyện mà bọn hắn không muốn xảy ra nhất.
- Thưa đại sư, trong bổn tộc vẫn còn một thiên tài có tư chất và thực lực còn trên cả Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi mỉm cười đáp.
Từ khi tiến vào đại điện, trong lòng nàng vẫn cảm thấy nghi hoặc tại sao Triệu Phong lại không tới đây.
Trong mấy người ở đây, chỉ có nàng là không biết Triệu Phong bị gia tộc truyền xuống "lệnh cấm túc", bởi vì hiềm nghi câu kết với gia tộc đối địch.
Dưới loại tình huống này, mọi người rất ăn ý bỏ qua Triệu Phong.
- Ô, còn một người sao?
Sắc mặt Diệp đại sư hơi trầm xuống, đưa mắt nhìn lướt qua mấy người Triệu Thiên Thương.
Trong lòng đám người Triệu Thiên Thương run lên, bị ánh mắt của Diệp đại sư đảo qua giống như bị một lưỡi đao vô hình xẹt qua vậy.
- Thưa đại sư, tình huống là thế này... trong bổn tộc vẫn còn có một thiếu niên đạt yêu cầu, nhưng bởi vì bị hiềm nghi phản bội gia tộc...
- Câm miệng!
Trên mặt Diệp đại sư lộ vẻ tức giận, ngắt lời hắn, lạnh lùng nói:
- Người ta muốn là tên thiên tài đó, mặc kệ hắn có phải là phản đồ trong miệng các ngươi hay không!
Thanh âm trong trẻo vang vọng khắp đại điện, phảng phất như có một lực xuyên thấu đáng sợ.
Mấy vị trưởng lão đều sợ hãi run rẩy.
Đám người Triệu Lân Long chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cảm giác như bị một trận gió đông thổi qua.
Chỉ một ý niệm tức giận đã mang đến cho bọn họ loại áp lực này.
Khó có thể tưởng tượng được cửu trọng võ đạo đứng ở độ cao như thế nào.
- Truyền Triệu Phong.
Trong lòng Triệu Thiên Thương cảm thấy vô lực, thốt ra mấy chữ.
Mấy vị trưởng lão đều cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt, âm thầm thở dài.
Triệu Lân Long cũng xiết chặt hai nắm tay, âm thầm cắn răng, vô cùng không cam lòng.
Chẳng lẽ đã ước định đệ nhất thiên tài Triệu tộc như hắn lại bị một kẻ đến từ chi tộc thay thế hay sao?
- Triệu Phong cũng chưa chắc sẽ bị nhìn trúng. Cho dù có thì đã sao? Ta nhất định sẽ khiêm hăm mât sạch mặt mũi!
Ánh mắt Triệu Lân Long lóe lên, trên mặt tràn đầy phiền muộn và khó coi.
Nửa ngày sau.
Một thiếu niên thân hình rất tuấn tú, bước đi trầm ổn tiến vào đại điện.
- Hôm nay rốt cuộc là người nào đến Triệu tộc?
Trong lòng Triệu Phong có chút buồn bực.
Xem tình hình lúc này, có lẽ đám người gia chủ đều xem nam tử mặc thanh sam ngồi trên vị trí thủ tọa là người cầm đầu rồi.
Mắt trái của hắn thoáng mở ra, liền nhìn thấy sự phân bổ khí huyết và nội kình trên người nam tử mặc thanh sam.
Từng sợi kinh mạch khí huyết nội kình ngưng luyện giống như gân trâu, tụ mà không tán, thậm chí cũng không tiết ra chút khí tức nào.
Càng kinh khủng hơn chính là Võ Đạo Nội Kình trên thân người này đã đạt tới cực hạn của lượng và chất.
Nếu như nói Võ Đạo Nội Kình của Triệu Lân Long là một hồ lô nước lạnh, như vậy của gia chủ Triệu Thiên Thương chính là một thùng nước ấm, chênh lệch khá xa.
Thế nhưng nếu so sánh thì Võ Đạo Nội Kình của nam tử mặc thanh sam lại giống như một vạc nước thép!
Bất luận là chất lượng hay là số lượng, đều đạt tới đỉnh phong.
- Thật mạnh!
Trong lòng Triệu Phong run lên, rất nhanh thu liễm mắt trái lại.
Ngoại trừ thiếu nữ trẻ tuổi trong hạp cốc của Huyết Mãng ra, người trước mắt rất có thể chính là người mạnh nhất mà hắn gặp được lúc còn sống.
- Ngươi tên là gì?
Diệp đại sư mở miệng hỏi.
- Triệu Phong.
Thanh âm của thiếu niên rất vững vàng trấn định.
- Không tệ.
Trên mặt Diệp đại sư có chút hứng thú.
Mỗi hô hấp và cử chỉ của hắn đều sinh ra khí tức vô hình, vậy mà không ngờ thiếu niên trước mắt lại không xuất hiện chút khiếp ý và bối rối gì. Chẳng biết tại sao, thiếu niên trước mắt lại khiến hắn có cảm giác không thể nhìn thấu hoàn toàn.
Tu vi chính thức của Triệu Phong là lục trọng thể nhưng Khô Mộc Tức Pháp của hắn đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn, dưới tình huống hắn tận lực thu liễm thì cho dù là Diệp đại sư cũng không thể dễ dàng nhìn thấu...
Tác giả :
Khoái Xan Điếm