Chưa Bao Giờ
Chương 23
Trình Phong: "Bảo bối....hôm nay tha cho em"
Trình Phong bật dậy, bắt điện thoại.
Mộc Ly chỉnh lại áo đã bị anh làm cho xốc xếch. Khuôn mặt đỏ lựng, cô len lén nhìn anh, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Trình Phong nói chuyện điện thoại rất nhỏ, đôi khi chỉ ậm ừ hai ba tiếng, cô không thể nghe được cuộc đối thoại của anh. Không biết được đầu dây bên kia nói gì, gương mặt Trình Phong vẫn tuyệt nhiên không biểu lộ bất kì cảm xúc, lạnh nhạt và ngông cuồng. Nhưng không hiểu sao trong lòng Mộc Ly lại có cảm giác không yên, giống như chuyện gì đó rất căng thẳng đang xảy ra.
Trình Phong cúp máy
Trình Phong: "Anh có việc cần làm...anh đưa em về"
*gật gật*
Cô theo anh ra xe, dạo này anh đều đến đón cô.
Suốt trên đoạn đường về, Trình Phong đều im lặng. Gương mặt lạnh băng điềm tĩnh, đôi mắt bất cần sâu hút của anh làm tâm cô dường như dậy sóng. Mộc Ly cảm nhận được rõ cái buốt ngay tim.
Cô nhìn anh, cảm giác này rất quen thuộc, giống như nó đã từng xảy ra. Mộc Ly cố gắng suy nghĩ, nhưng không thể nhớ ra được điều gì.
Mộc Ly: "Trình Phong..."
"Hửm????"
Mộc Ly: "Tuần sau anh ra mộ mẹ với em được không?"
Cô ấp úng
Trình Phong nhìn cô, điệu bộ của cô khiến anh thấy thương.
Mộc Ly luôn muốn ra mộ mẹ một mình, Trình Phong biết rõ điều đó. Từ ngày xưa, cô luôn trốn ba mình ra mộ mẹ, đơn giản chỉ vì cô không muốn ai thấy được mặt yếu đuối của bản thân, cũng giống như anh.
Anh hiểu rõ, mặc dù mẹ cô mất từ khi cô còn nhỏ, nhưng giữa Mộc Ly và mẹ luôn có một sự ràng buộc vô hình. Cô luôn trân trọng từng giây từng phút ở bên mộ mẹ, không muốn chia sẻ với ai.
Vẫn như năm đó, việc cô rủ anh cùng ra mộ Mộc phu nhân, tuy chỉ là lời đề nghị đơn giản, nhưng điều đó chứng tỏ, tình cảm của cô dành cho anh thật sự rất chân thành và sâu đậm.
Trình Phong: "Tuần sau anh sẽ đưa em đi"
Đoạn đường về nhà cô không đủ dài để cô ở bên anh thêm một chút nữa. Vẫn như thường lệ, Trình Phong đậu xe ở một khoảng không quá xa nhà cô.
Mộc Ly bước xuống xe, tâm trạng vẫn khá bồn chồn.
Mộc Ly: "Tuần sau gặp anh"
Anh cười mỉm, vẫy tay ý bảo cô vào nhà. Anh luôn thường chờ đến khi cô bước vào khu vực an toàn rồi mới rời đi.
Mộc Ly đi được vài bước, không biết cô suy nghĩ điều gì. Chỉ biết hiện tại đầu óc cô rất mơ hồ, nhưng tâm trạng thì lại bộn bề nổi lo.
Cô quay lại nhìn anh, và bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh đang hướng về cô.
Mộc Ly: "Trình Phong...không gặp không về"
*Gật đầu*
Mộc Ly
Không gặp không về
..............
Mộc Ly vừa khuất sau khu vực quan sát của Mộc gia, một chiếc xe màu đen bóng khác lập tức áp sát lấy xe của Trình Phong.
Tiểu Lục và Mask nhanh chóng bước xuống xe.
Trong khi Tiểu Lục lên xe anh ngồi ở vị trí người lái, đổi chỗ cho anh xuống băng sau, thì Mask cũng nhanh nhẹn ngồi vào băng sau kế bên anh.
Cậu đưa súng cho Trình Phong.
Anh ngắm nhìn khẩu súng khá lâu, khuôn mặt điềm tĩnh thật khó đoán. Nhìn gương mặt lạnh tanh chết chóc của anh, Mask bỗng nhiên thấy sợ.
Mask theo anh bao lâu nay, có nguy hiểm nào chưa từng trải qua. Cậu chưa từng tiếc rẻ cái mạng này với anh, vì nếu không có anh, cậu vốn dĩ cũng không còn mục đích sống. Nhưng vẻ mặt lúc này của Trình Phong, khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Mask hiểu anh hơn ai hết, khi anh chuẩn bị đi săn, đặc biệt là đối với những con mồi lớn, Trình Phong đều sẽ như thế.
Trình Phong
Sẽ chỉ bước tới
Không bao giờ lùi bước
Một kiểu săn mồi tự sát
Mask kiểm tra kế hoạch trên ipad một lần nữa. Cậu thở hắt ra.
Cho những ai không hiểu dạng săn mồi tự sát, kiểu săn mồi của những kẻ điên, một mạng đổi một mạng. Trình Phong vốn dĩ đã bỏ mặc cái mạng của bản thân. Mask nhìn anh, cậu hiểu từ lâu anh đã không còn muốn sống, chỉ là...anh vẫn luôn muốn mượn tay ai đó gϊếŧ mình.
Tiểu Lục: "Cậu Phong...tai nghe của ngài"
Tiểu Lục đưa cho anh một tai nghe dạng con chip siêu nhỏ.
Tiểu Lục: "Em đã rà soát thành công mật thất của bọn chúng. Bây giờ em sẽ cố gắng hack hệ thống bảo mật của chúng. Mọi thông tin...em sẽ thông báo trực tiếp qua tai nghe này..."
Trình Phong gật đầu, gắn con chip vào một bên tai, gương mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
Hôm nay Trình Phong đến cảng Nam Sơn, cảng buôn lậu vũ khí lớn nhất trong nước, nhưng anh chỉ đem theo vỏn vẹn ba người. Trình Phong tất nhiên đã kế hoạch hoàn hảo trong đầu, nhưng mà
Nhưng mà
....
Đối đầu với ông trùm của cảng Nam Sơn, chỉ với ba người...à không...một mình anh thôi chứ. Mask và Tiểu Lục được anh sắp đặt hỗ trợ từ bên ngoài.
Trình Phong quay qua nhìn Mask khi phát hiện ra nãy giờ cậu cứ len lén nhìn anh.
Anh nhăn mặt
Trình Phong: "Có chuyện gì???"
Mask ngập ngừng
Năm đó, khi Trình Phong trả được thù, cậu cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Anh có thể bắt đầu một cuộc sống mới, không đau khổ, không thù hận. Nhưng cậu đã lầm, nỗi đau năm đó, vẫn cứ âm ỉ, gϊếŧ anh từng chút từng chút một.
Mask đã luôn hi vọng, việc gặp lại Mộc Ly sẽ giúp anh thoát khỏi địa ngục của bản thân.
Cậu vẫn luôn hi vọng như thế
Cuộc đời của Trình Phong, đã chịu đủ mọi khổ đau rồi.
Mask: "Cậu Phong...cẩn thận..."
Trình Phong chau mày, gương mặt không để lộ bất kì cảm xúc gì.
Trình Phong: "lắm chuyện"
...
Trình Phong bật dậy, bắt điện thoại.
Mộc Ly chỉnh lại áo đã bị anh làm cho xốc xếch. Khuôn mặt đỏ lựng, cô len lén nhìn anh, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Trình Phong nói chuyện điện thoại rất nhỏ, đôi khi chỉ ậm ừ hai ba tiếng, cô không thể nghe được cuộc đối thoại của anh. Không biết được đầu dây bên kia nói gì, gương mặt Trình Phong vẫn tuyệt nhiên không biểu lộ bất kì cảm xúc, lạnh nhạt và ngông cuồng. Nhưng không hiểu sao trong lòng Mộc Ly lại có cảm giác không yên, giống như chuyện gì đó rất căng thẳng đang xảy ra.
Trình Phong cúp máy
Trình Phong: "Anh có việc cần làm...anh đưa em về"
*gật gật*
Cô theo anh ra xe, dạo này anh đều đến đón cô.
Suốt trên đoạn đường về, Trình Phong đều im lặng. Gương mặt lạnh băng điềm tĩnh, đôi mắt bất cần sâu hút của anh làm tâm cô dường như dậy sóng. Mộc Ly cảm nhận được rõ cái buốt ngay tim.
Cô nhìn anh, cảm giác này rất quen thuộc, giống như nó đã từng xảy ra. Mộc Ly cố gắng suy nghĩ, nhưng không thể nhớ ra được điều gì.
Mộc Ly: "Trình Phong..."
"Hửm????"
Mộc Ly: "Tuần sau anh ra mộ mẹ với em được không?"
Cô ấp úng
Trình Phong nhìn cô, điệu bộ của cô khiến anh thấy thương.
Mộc Ly luôn muốn ra mộ mẹ một mình, Trình Phong biết rõ điều đó. Từ ngày xưa, cô luôn trốn ba mình ra mộ mẹ, đơn giản chỉ vì cô không muốn ai thấy được mặt yếu đuối của bản thân, cũng giống như anh.
Anh hiểu rõ, mặc dù mẹ cô mất từ khi cô còn nhỏ, nhưng giữa Mộc Ly và mẹ luôn có một sự ràng buộc vô hình. Cô luôn trân trọng từng giây từng phút ở bên mộ mẹ, không muốn chia sẻ với ai.
Vẫn như năm đó, việc cô rủ anh cùng ra mộ Mộc phu nhân, tuy chỉ là lời đề nghị đơn giản, nhưng điều đó chứng tỏ, tình cảm của cô dành cho anh thật sự rất chân thành và sâu đậm.
Trình Phong: "Tuần sau anh sẽ đưa em đi"
Đoạn đường về nhà cô không đủ dài để cô ở bên anh thêm một chút nữa. Vẫn như thường lệ, Trình Phong đậu xe ở một khoảng không quá xa nhà cô.
Mộc Ly bước xuống xe, tâm trạng vẫn khá bồn chồn.
Mộc Ly: "Tuần sau gặp anh"
Anh cười mỉm, vẫy tay ý bảo cô vào nhà. Anh luôn thường chờ đến khi cô bước vào khu vực an toàn rồi mới rời đi.
Mộc Ly đi được vài bước, không biết cô suy nghĩ điều gì. Chỉ biết hiện tại đầu óc cô rất mơ hồ, nhưng tâm trạng thì lại bộn bề nổi lo.
Cô quay lại nhìn anh, và bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh đang hướng về cô.
Mộc Ly: "Trình Phong...không gặp không về"
*Gật đầu*
Mộc Ly
Không gặp không về
..............
Mộc Ly vừa khuất sau khu vực quan sát của Mộc gia, một chiếc xe màu đen bóng khác lập tức áp sát lấy xe của Trình Phong.
Tiểu Lục và Mask nhanh chóng bước xuống xe.
Trong khi Tiểu Lục lên xe anh ngồi ở vị trí người lái, đổi chỗ cho anh xuống băng sau, thì Mask cũng nhanh nhẹn ngồi vào băng sau kế bên anh.
Cậu đưa súng cho Trình Phong.
Anh ngắm nhìn khẩu súng khá lâu, khuôn mặt điềm tĩnh thật khó đoán. Nhìn gương mặt lạnh tanh chết chóc của anh, Mask bỗng nhiên thấy sợ.
Mask theo anh bao lâu nay, có nguy hiểm nào chưa từng trải qua. Cậu chưa từng tiếc rẻ cái mạng này với anh, vì nếu không có anh, cậu vốn dĩ cũng không còn mục đích sống. Nhưng vẻ mặt lúc này của Trình Phong, khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Mask hiểu anh hơn ai hết, khi anh chuẩn bị đi săn, đặc biệt là đối với những con mồi lớn, Trình Phong đều sẽ như thế.
Trình Phong
Sẽ chỉ bước tới
Không bao giờ lùi bước
Một kiểu săn mồi tự sát
Mask kiểm tra kế hoạch trên ipad một lần nữa. Cậu thở hắt ra.
Cho những ai không hiểu dạng săn mồi tự sát, kiểu săn mồi của những kẻ điên, một mạng đổi một mạng. Trình Phong vốn dĩ đã bỏ mặc cái mạng của bản thân. Mask nhìn anh, cậu hiểu từ lâu anh đã không còn muốn sống, chỉ là...anh vẫn luôn muốn mượn tay ai đó gϊếŧ mình.
Tiểu Lục: "Cậu Phong...tai nghe của ngài"
Tiểu Lục đưa cho anh một tai nghe dạng con chip siêu nhỏ.
Tiểu Lục: "Em đã rà soát thành công mật thất của bọn chúng. Bây giờ em sẽ cố gắng hack hệ thống bảo mật của chúng. Mọi thông tin...em sẽ thông báo trực tiếp qua tai nghe này..."
Trình Phong gật đầu, gắn con chip vào một bên tai, gương mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
Hôm nay Trình Phong đến cảng Nam Sơn, cảng buôn lậu vũ khí lớn nhất trong nước, nhưng anh chỉ đem theo vỏn vẹn ba người. Trình Phong tất nhiên đã kế hoạch hoàn hảo trong đầu, nhưng mà
Nhưng mà
....
Đối đầu với ông trùm của cảng Nam Sơn, chỉ với ba người...à không...một mình anh thôi chứ. Mask và Tiểu Lục được anh sắp đặt hỗ trợ từ bên ngoài.
Trình Phong quay qua nhìn Mask khi phát hiện ra nãy giờ cậu cứ len lén nhìn anh.
Anh nhăn mặt
Trình Phong: "Có chuyện gì???"
Mask ngập ngừng
Năm đó, khi Trình Phong trả được thù, cậu cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Anh có thể bắt đầu một cuộc sống mới, không đau khổ, không thù hận. Nhưng cậu đã lầm, nỗi đau năm đó, vẫn cứ âm ỉ, gϊếŧ anh từng chút từng chút một.
Mask đã luôn hi vọng, việc gặp lại Mộc Ly sẽ giúp anh thoát khỏi địa ngục của bản thân.
Cậu vẫn luôn hi vọng như thế
Cuộc đời của Trình Phong, đã chịu đủ mọi khổ đau rồi.
Mask: "Cậu Phong...cẩn thận..."
Trình Phong chau mày, gương mặt không để lộ bất kì cảm xúc gì.
Trình Phong: "lắm chuyện"
...
Tác giả :
La Mik Mik