Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?
Chương 8: Chọn em
Diệp Hi lo lắng, cố rút tay ra khỏi tay Viên Thanh Thanh, cô muốn bỏ chạy không muốn đối diện với sự thật. Nhưng trời phụ lòng người, Lãnh Hàn Thiên đã nhìn qua phía này, thấy anh nhn cô, đôi mắt ấy sự lạnh lung ấy sao quen thuộc mà xa lạ như vậy. Lão tam lão tứ lão ngũ lão lục cũng đã nhận ra cô họ tính gọi cô nhưng bị Hàn Thiên ngăn lại ‘ Viên tiểu thư lại có chuyện gì sao?’ Viên Thanh Thanh nhìn Lãnh Hàn Thiên, cô tin chắc Lãnh thiếu sẽ thiên vị cô nếu không hợp đồng lần này của Lãnh gia sẽ khó thành. ‘ Lãnh thiếu, Diệp tiểu thư đụng phải Thanh Thanh không xin lỗi lại còn tát Thanh Thanh nữa, Lãnh thiếu, cậu ở đây là người không sợ quyền không sợ thế, mong cậu nói tiếng công bằng.’
Lãnh Hàn Thiên nhìn trong đôi mắt của Diệp Hi vẫn đôi mắt trong suốt đó, vẫn sự ngổn ngáo đó, vẫn đôi mắt không khuất phục đó. Diệp Hi nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Hàn Thiên, trong đôi mắt toát lên vẻ ân cần lo lắng, trong đôi mắt chứa sự yêu thương, cô ngẩn người, thật sự ánh mắt đó anh giành cho cô, không phải người khác? Cô quyết định làm một chuyện mà nếu cô không làm sẽ hối hận cả đời. Cô hất bàn tay Viên Thanh Thanh ra, chạy đến trong lồng ngực của Lãnh Hàn Thiên, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, hai bên khóe mắt, những giọt nước như pha lê rơi xuống, cô đánh anh cắn anh, mọi người há hốc miệng, ai đây cũng nghĩ: ‘ rồi xong, Diệp tiểu thư tùy hứng đã quen không biết tời cao đất dày chọc phải Lãnh thiếu rồi, Diệp gia cả đời coi như xong.’
Viên Thanh Thanh há hốc miệng, xong trở nên vui vẻ, Lãnh thiếu là người tàng khốc, cực kì ghét ai đụng vào mình, mặc dù cô là đối tác làm ăn của anh nhưng chỉ mới dám khoát tay anh chưa dám làm gì vậy mà Diệp Hi không thức thời, chọc phải tai họa rồi. Những quý ông quý bà ở tầng trên nghe động tĩnh cũng chạy xuống, Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước, mắt mà run cầm cập, trong lòng thầm mắng Diệp Hi hàng ngàn lần. Mọi người đang chờ xem phản ứng của Lãnh thiếu nhưng lần này lại làm mọi người im lặng toàn trường… Lãnh Hàn Thiên không những không đẩy Diệp Hi ra mà còn ôm cô thật chặt vào lòng. Cảm nhận được thân thể yếu ớt đang làm loạn trong lòng mình, anh để mặc cho cô đánh, cô cắn anh, anh chỉ có thể ôm chặt cô như thể sợ buông cô ra thì cô sẽ biến mất. Hai năm qua, cô không biết anh nhớ cô đến nhường nào, cô không biết anh đau ra sao. Nhận thấy đôi tay ôm mình ngày càng siết chặt, Diệp Hi ngừng khóc, đẩy anh ra, cô xoay người đi về phía khác. Thân thể nhỏ bé trong lồng ngực biến mất, Lãnh Hàn Thiên ngây ngốc nhìn Diệp Hi, anh không hiểu cô tại sao lại như vậy, anh không hiểu tại sao cô lại giận anh?
Diệp Hi nhìn đám Tư Thành, trừng mắt nhìn họ, đám bọn họ lâm vào trạng thái ngây ngốc, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lão đại lại trừng họ như vậy? Tư Thành là người thức thời nhất chạy đến bên Diệp Hi xum xoe đưa cô một quả nho cười nói: ‘lão đại, có gì bớt giận, giận sẽ nóng người mà nóng người sẽ mọc mụn, mọc mụn sẽ không đẹp, lại còn mau già nữa, đến, ăn trái nho giảm nhiệt.’ Diệp Hi hừ nhẹ khoanh tay xoay người ra hướng khác, không quan tâm Tư Thành đang dỗ dành cô. Lần này mọi người hóa đá, cháu trai đọc tôn của Hoàng thị lại đi dỗ dành Diệp tiểu thư nhưng Diệp tiểu thu lại làm lơ. Tư Thành không quan tâm mọi người đang nghĩ gì, anh đang cố gắn dỗ ngọt lão đại của mình, cái gì chứ lão đại mà phát rồ thì ở đây kể cả anh Lãnh Hàn Thiên hay lão tam lão ngũ lão lục tất cả mọi người đều không có cuộc sống tốt đẹp đâu. Nhận thấy Diệp Hi vẫn còn đang rất tức giận, lão tam cũng rất xoắn suýt, lão đại rất ít khi tức giận nhưng cơn giận của cô có thể sánh với cuồng phong đi qua, để lại trên mặt đất là đống hỗn tạp. Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, Lãnh Hàn Thiên lên tiếng: ‘Tiểu Du, không được tùy hứng’ Nghe thấy Hàn Thiên gọi cô thân mật như vậy nhưng tại sao anh lại trách móc cô? Là tại cô chọc giận cái gì Viên đó nên anh trách cô sao? Ánh mắt cô nhìn anh chỉ đầy oán giận, Lãnh Hàn Thiên nhìn ra trong đôi mắt cô là sự uất ức, là trách móc, là tức giận ánh mắt đó làm anh ngây ngốc, tất cả mọi người ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Diệp Hi nhìn anh cười nhạt: ‘Thiên ca ca, anh đang trách móc tiểu Du sao? Là tiểu Du chọc anh sao? Là tiểu Du điêu ngoa tùy hứng làm anh mất mặt sao? Là tiểu Du ngu ngốc nên anh mắng tiểu Du sao?’ Giọng nói của Diệp Hi dần dần lạc đi, cô nhận ra từ lúc cô song lại tới bây giờ những lần cô khóc đều liên quan đến anh, đều vì anh, vậy mà anh không quan tâm cảm xúc của cô chỉ biết trách cô. Lãnh Hàn Thiên thấy cô khóc, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, là vì anh mà cô khóc sao? Nhưng anh phải làm sao thì cô mới không khóc nữa? Đưa tay kéo cô ôm vào lòng, Diệp Hi vùng vẫy muốn thoát khỏi anh nhưng không được, sức anh quá lớn cô không thể nào thoát khỏi anh, cô thét lên: ‘buông em ra’ để mặc cho cô vùng vẫy trong ngục mình Lãnh Hàn Thiên ôm cô càng chặt hơn cho đến khi, thấy trong ngực mình chỉ còn tiếng nấc anh mới buông cô ra. Diệp Hi thoát khỏi lồng ngực của Lãnh Hàn Thiên, chạy đến sau lưng lão tam trốn tránh đi ánh mắt của anh, cơ thể nhỏ bé trốn tránh anh, nhưng anh không tức giận đến gần cô nhẹ nhàng hỏi: ‘Tiểu Du tức giận sao?’ cô trầm mặc không nói, vẫn núp sau thân hình to lớn của lão tam. Thấy cô không trả lời, anh vẫn tiếp tục hỏi: ‘Tiểu Du giận Thiên caca sao? Tiểu Du ghét Thiên caca sao? Tiểu du không thương Thiên caca nữa sao?’ Nghe Hàn Thiên nói như vậy, Diệp Hi nhíu mày, thoát khỏi lưng của lão Tam ai nói cô không thương Thiên ca ca: ‘ nói bậy, là Thiên caca co người mới rồi không cần tiểu Du nữa, Thiên ca ca mắng tiểu Du, tiểu Du thật rất rất tức giận.’ Lãnh Hàn Thiên nghe đã hiểu ra vấn đề, thì ra đêm đó, cả đêm nay cô hiểu lầm anh, cô tưởng anh bỏ rơi cô nên cô tức giận, là anh sai rồi còn trách móc cô, vương tay định kéo cô lại vòng ngục của mình nhưng cô lại tránh thoát tay anh, anh cười khổ lắc đầu dỗ dành cô: ‘tiểu Du ngoan, Thiên caca chưa bao giờ không cần tiểu Du hết, là tiểu Du hiểu lầm Thiên ca ca nào, ngoan đến đây Thiên caca lau nước mắt cho, là Thiên ca ca sai rồi, Tiểu Du muốn phạt sao cũng được, Thiên ca ca cũng sẽ không giận Tiểu Du đâu.’ Nghe anh nói, Diệp Hi nghi ngờ đến gần anh: ‘ thật sao? Thiên ca ca không ghét tiểu Du, không không cần tiểu Du nữa, Thiên ca ca vẫn sẽ thương tiểu Du nhất đúng không?’ thấy cô đã chịu đến gần anh hơn, Lãnh Hàn Thiên lại dụ dỗ: ‘ tất nhiên rồi, Thiên caca là thương tiểu Du nhất, mau theo Thiên ca ca về nhà rồi tiểu Du muốn phạt sao thì phạt.’ Diệp Hi chờ câu nói này của anh chạy tới lôi anh ra ngoài, còn quay lại : ‘lão tam, trở về chúng ta phạt lão nhị theo quy tắc cũ.’
Nghe tới chữ quy tắc cũ bốn người còn lại ai cũng rùng mình trong lòng mặc niệm cho lão nhị. Rồi sau đó cũng rời bỏ buổi tiệc đi ra ngoài. Tất cả mọi người từ trong cảm giác hóa đá bỗng bừng tỉnh trở lại, những gì họ chứng kiến nãy giờ là thật sao? Lãnh Thiếu, Hoàng thiếu, còn cả ba người bí ẩn kia là vì Diệp tiểu thư mà nài nỉ van xin sao? Có lẽ ở đây người bất ngờ nhất cũng là Viên Thanh Thanh, Lâm Phàm, Lâm Vân, còn có cả Lưu Uyển nữa. Từ bao giờ Diệp Hi lại quen được những người đó vậy? từ khi nào Diệp Hi lại trở nên uy phong như vậy? Buổi tiệc kết thúc trong nỗi bần thần của mọi người.
Lãnh Hàn Thiên nhìn trong đôi mắt của Diệp Hi vẫn đôi mắt trong suốt đó, vẫn sự ngổn ngáo đó, vẫn đôi mắt không khuất phục đó. Diệp Hi nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Hàn Thiên, trong đôi mắt toát lên vẻ ân cần lo lắng, trong đôi mắt chứa sự yêu thương, cô ngẩn người, thật sự ánh mắt đó anh giành cho cô, không phải người khác? Cô quyết định làm một chuyện mà nếu cô không làm sẽ hối hận cả đời. Cô hất bàn tay Viên Thanh Thanh ra, chạy đến trong lồng ngực của Lãnh Hàn Thiên, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, hai bên khóe mắt, những giọt nước như pha lê rơi xuống, cô đánh anh cắn anh, mọi người há hốc miệng, ai đây cũng nghĩ: ‘ rồi xong, Diệp tiểu thư tùy hứng đã quen không biết tời cao đất dày chọc phải Lãnh thiếu rồi, Diệp gia cả đời coi như xong.’
Viên Thanh Thanh há hốc miệng, xong trở nên vui vẻ, Lãnh thiếu là người tàng khốc, cực kì ghét ai đụng vào mình, mặc dù cô là đối tác làm ăn của anh nhưng chỉ mới dám khoát tay anh chưa dám làm gì vậy mà Diệp Hi không thức thời, chọc phải tai họa rồi. Những quý ông quý bà ở tầng trên nghe động tĩnh cũng chạy xuống, Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước, mắt mà run cầm cập, trong lòng thầm mắng Diệp Hi hàng ngàn lần. Mọi người đang chờ xem phản ứng của Lãnh thiếu nhưng lần này lại làm mọi người im lặng toàn trường… Lãnh Hàn Thiên không những không đẩy Diệp Hi ra mà còn ôm cô thật chặt vào lòng. Cảm nhận được thân thể yếu ớt đang làm loạn trong lòng mình, anh để mặc cho cô đánh, cô cắn anh, anh chỉ có thể ôm chặt cô như thể sợ buông cô ra thì cô sẽ biến mất. Hai năm qua, cô không biết anh nhớ cô đến nhường nào, cô không biết anh đau ra sao. Nhận thấy đôi tay ôm mình ngày càng siết chặt, Diệp Hi ngừng khóc, đẩy anh ra, cô xoay người đi về phía khác. Thân thể nhỏ bé trong lồng ngực biến mất, Lãnh Hàn Thiên ngây ngốc nhìn Diệp Hi, anh không hiểu cô tại sao lại như vậy, anh không hiểu tại sao cô lại giận anh?
Diệp Hi nhìn đám Tư Thành, trừng mắt nhìn họ, đám bọn họ lâm vào trạng thái ngây ngốc, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lão đại lại trừng họ như vậy? Tư Thành là người thức thời nhất chạy đến bên Diệp Hi xum xoe đưa cô một quả nho cười nói: ‘lão đại, có gì bớt giận, giận sẽ nóng người mà nóng người sẽ mọc mụn, mọc mụn sẽ không đẹp, lại còn mau già nữa, đến, ăn trái nho giảm nhiệt.’ Diệp Hi hừ nhẹ khoanh tay xoay người ra hướng khác, không quan tâm Tư Thành đang dỗ dành cô. Lần này mọi người hóa đá, cháu trai đọc tôn của Hoàng thị lại đi dỗ dành Diệp tiểu thư nhưng Diệp tiểu thu lại làm lơ. Tư Thành không quan tâm mọi người đang nghĩ gì, anh đang cố gắn dỗ ngọt lão đại của mình, cái gì chứ lão đại mà phát rồ thì ở đây kể cả anh Lãnh Hàn Thiên hay lão tam lão ngũ lão lục tất cả mọi người đều không có cuộc sống tốt đẹp đâu. Nhận thấy Diệp Hi vẫn còn đang rất tức giận, lão tam cũng rất xoắn suýt, lão đại rất ít khi tức giận nhưng cơn giận của cô có thể sánh với cuồng phong đi qua, để lại trên mặt đất là đống hỗn tạp. Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, Lãnh Hàn Thiên lên tiếng: ‘Tiểu Du, không được tùy hứng’ Nghe thấy Hàn Thiên gọi cô thân mật như vậy nhưng tại sao anh lại trách móc cô? Là tại cô chọc giận cái gì Viên đó nên anh trách cô sao? Ánh mắt cô nhìn anh chỉ đầy oán giận, Lãnh Hàn Thiên nhìn ra trong đôi mắt cô là sự uất ức, là trách móc, là tức giận ánh mắt đó làm anh ngây ngốc, tất cả mọi người ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Diệp Hi nhìn anh cười nhạt: ‘Thiên ca ca, anh đang trách móc tiểu Du sao? Là tiểu Du chọc anh sao? Là tiểu Du điêu ngoa tùy hứng làm anh mất mặt sao? Là tiểu Du ngu ngốc nên anh mắng tiểu Du sao?’ Giọng nói của Diệp Hi dần dần lạc đi, cô nhận ra từ lúc cô song lại tới bây giờ những lần cô khóc đều liên quan đến anh, đều vì anh, vậy mà anh không quan tâm cảm xúc của cô chỉ biết trách cô. Lãnh Hàn Thiên thấy cô khóc, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, là vì anh mà cô khóc sao? Nhưng anh phải làm sao thì cô mới không khóc nữa? Đưa tay kéo cô ôm vào lòng, Diệp Hi vùng vẫy muốn thoát khỏi anh nhưng không được, sức anh quá lớn cô không thể nào thoát khỏi anh, cô thét lên: ‘buông em ra’ để mặc cho cô vùng vẫy trong ngục mình Lãnh Hàn Thiên ôm cô càng chặt hơn cho đến khi, thấy trong ngực mình chỉ còn tiếng nấc anh mới buông cô ra. Diệp Hi thoát khỏi lồng ngực của Lãnh Hàn Thiên, chạy đến sau lưng lão tam trốn tránh đi ánh mắt của anh, cơ thể nhỏ bé trốn tránh anh, nhưng anh không tức giận đến gần cô nhẹ nhàng hỏi: ‘Tiểu Du tức giận sao?’ cô trầm mặc không nói, vẫn núp sau thân hình to lớn của lão tam. Thấy cô không trả lời, anh vẫn tiếp tục hỏi: ‘Tiểu Du giận Thiên caca sao? Tiểu Du ghét Thiên caca sao? Tiểu du không thương Thiên caca nữa sao?’ Nghe Hàn Thiên nói như vậy, Diệp Hi nhíu mày, thoát khỏi lưng của lão Tam ai nói cô không thương Thiên ca ca: ‘ nói bậy, là Thiên caca co người mới rồi không cần tiểu Du nữa, Thiên ca ca mắng tiểu Du, tiểu Du thật rất rất tức giận.’ Lãnh Hàn Thiên nghe đã hiểu ra vấn đề, thì ra đêm đó, cả đêm nay cô hiểu lầm anh, cô tưởng anh bỏ rơi cô nên cô tức giận, là anh sai rồi còn trách móc cô, vương tay định kéo cô lại vòng ngục của mình nhưng cô lại tránh thoát tay anh, anh cười khổ lắc đầu dỗ dành cô: ‘tiểu Du ngoan, Thiên caca chưa bao giờ không cần tiểu Du hết, là tiểu Du hiểu lầm Thiên ca ca nào, ngoan đến đây Thiên caca lau nước mắt cho, là Thiên ca ca sai rồi, Tiểu Du muốn phạt sao cũng được, Thiên ca ca cũng sẽ không giận Tiểu Du đâu.’ Nghe anh nói, Diệp Hi nghi ngờ đến gần anh: ‘ thật sao? Thiên ca ca không ghét tiểu Du, không không cần tiểu Du nữa, Thiên ca ca vẫn sẽ thương tiểu Du nhất đúng không?’ thấy cô đã chịu đến gần anh hơn, Lãnh Hàn Thiên lại dụ dỗ: ‘ tất nhiên rồi, Thiên caca là thương tiểu Du nhất, mau theo Thiên ca ca về nhà rồi tiểu Du muốn phạt sao thì phạt.’ Diệp Hi chờ câu nói này của anh chạy tới lôi anh ra ngoài, còn quay lại : ‘lão tam, trở về chúng ta phạt lão nhị theo quy tắc cũ.’
Nghe tới chữ quy tắc cũ bốn người còn lại ai cũng rùng mình trong lòng mặc niệm cho lão nhị. Rồi sau đó cũng rời bỏ buổi tiệc đi ra ngoài. Tất cả mọi người từ trong cảm giác hóa đá bỗng bừng tỉnh trở lại, những gì họ chứng kiến nãy giờ là thật sao? Lãnh Thiếu, Hoàng thiếu, còn cả ba người bí ẩn kia là vì Diệp tiểu thư mà nài nỉ van xin sao? Có lẽ ở đây người bất ngờ nhất cũng là Viên Thanh Thanh, Lâm Phàm, Lâm Vân, còn có cả Lưu Uyển nữa. Từ bao giờ Diệp Hi lại quen được những người đó vậy? từ khi nào Diệp Hi lại trở nên uy phong như vậy? Buổi tiệc kết thúc trong nỗi bần thần của mọi người.
Tác giả :
Nam Giang