Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?
Chương 25: Âm mưu
Tần Hạo lái xe một mạch đến Lâm gia. Lâm Vân đã dọn hạn lý xong, đang mang xuống. Chờ Tần Hạo đến, Lâm Vân trong lòng sốt sắn, Lưu Uyên trở lại phòng khách, thấy Lâm Vân đang lo lắng gì đó, lại còn dọn hành lý thắc mắc hỏi: “Vân nhi, con tính đi đâu mà mang nhiều hành lý như vậy?"
Lâm Vân giật mình lắp bắp: “ dạ con con.... dạ con tính đi chơi với mấy bạn vài ngày, mấy hôm nay con tham gia vài câu lạc bộ ở trường nên hôm nay đi." Lưu Uyên nghe vậy không nghi ngờ gì dặn dò : “ đi chơi cẩn thận, à có thiếu tiền thì mẹ gửi cho." Lâm Vân đứng hình sau đó vờ nũng nịu:“ Dạ, mẹ con cũng sắp hết tiền rồi, mẹ gửi cho con ít đi, con không muốn thua thiệt bạn bè đâu." Lưu Uyên gật đầu, Lâm Vân trong lòng lo lắng càng dày đặc thì Tần Hạo đến, cô chào mẹ sau đó chạy vội ra xe đi mất.
Trên xe, Lâm Vân khóc, lúc nãy cô đã kìm nén để không khóc tránh mẹ cô nghi ngờ, bây giờ, cô đã có điểm tựa cô khóc."A Hạo, bame bắt em lấy tề thiếu, baba em thấy công ty đang xuống dốc nên muốn em gả cho Tề Bằng. Em không muốn, em muốn trốn đi, A Hạo anh đưa em đi đi." Tần Hạo dừng xe bên đường, ôm Lâm Vâm vào lòng. “ Vân nhi bình tĩnh nói anh nghe, em đừng khóc..." Lâm Vân vẫn khóc nức nở:“ Không anh hứa đưa em đi đi, không em sẽ không buống anh đâu." Tần Hạo bó tay, anh chỉ có thể an ủi:“ Vân nhi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em buông ra, đến nhà anh đi." Lâm Vân từ từ buông Tần Hạo ra, Tần Hạo lái xe thẳng đến nhà anh.
Hôm đó, Lâm Vân sau khi đến nơi vì qía mệt mỏi cô đã ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khi lấy lại tinh thần, cô đã tỉnh táo. Cô phải báo cho Diệp Hi. Gọi điện đến, Diệp Hi. Diệp Hi dạo này rất nhàn nhãn, công việc đã có Ngô Thừa Ân giải quyết, việc nhà đã có Adi, cô dạo này chỉ việc ăn ngủ và bị Lãnh Hàn Thiên sủng còn tất cả đều vô tư vô lo. Hôm nay, cô đang cùng adi học nấu ăn, nhận được điện thoại của Lâm Vân, cô đồng ý đến cafe Rotia gặp mặt.
Đến nơi, Diệp Hi thấy Lâm Vân đã chờ sẵn, không ngần ngại Diệp Hi ngồi xuống đối diện cô ta, hai chân bắt ngang:“ Lâm Vân, cô gọi tôi ra đây là có chuyện gì?"
Thấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Diệp Hi Lâm Vân có chút khó xử, bất quá, vì chính mình cùng Tần Hạo hạnh phúc cô không thể không nói...
Thấy Lâm Vân trầm mặt không nói Diệp Hi thiếu kiên nhẫn: “ Lâm Vân, cô không phải chỉ gọi tôi ra đây để im lặng chứ? Nếu vậy Lâm tiểu thư cứ tự nhiên Diệp Hi này không rảnh cùng cô đếm sao." Lâm Vân thấy Diệp Hi đang tính đứng lên, vội vàng bừng tỉnh giữ tay cô lại: “ Diệp Hi, em có chuyện muốn nói với chị, chị cho em một ít thời gian được không?" Thấy trong mắt Lâm Vân là sự chân thành, cùng giãy dụa, tâm Diệp Hi trùng xuống, đẩy tay Lâm Vân ra, cô trở mình ngồi lại ghế.
Lâm Vân thấy Diệp Hi đồng ý, liền ngồi lại, nhanh chóng nói: “ chị..." là câu nói giọng chân thành, bất quá Diệp Hi cảm thấy rợn da gà. Kiếp trước đến giờ Lâm Vân chưa bao giờ gọi cô bằng giọng điệu này, có hay không làm Diệp Hi cảm thấy khó hiểu.
“ Lâm Vân, tôi không cần biết trong hồ lô cô bán thuốc gì, tốt nhất cô nên thức thời đi là vừa, còn nữa, có chuyện gì thì mau nói đừng vòng vèo nữa." Lâm Vân nhìn Diệp Hi, trong mắt chị cô đáng ghét vậy sao? là cô độc ác quá sao? “ Chị, em xin lỗi chị, thật lòng xin lỗi chị chuyện của bao năm qua là em sai, em mong chị bỏ qua,hôm nay em hẹn chị ra đây thứ nhất là muốn xin lỗi chị, thứ hai là nhờ chị giúp đỡ và thứ ba là..." Thấy Diệp Hi ra dấu mình nói tiếp Lâm Vân mới tiếp tục nói tiếp “ Thứ ba em muốn nói chị biết một tin tức quan trọng. Em biết chuyện bao năm qua em làm sẽ làm chị không tin nhưng em thật sự thay đổi, em đã tìm được hạnh phúc của mình, là em sai khi ganh tị tranh giành với chị, em mong chị đừng để trong lòng. Vì vậy, em mong chị giúp em và Tần Hạo ra nước ngoài. Em thật sự mệt mỏi cuộc sống này rồi, có Tần Hạo cuộc sống của em sẽ thay đổi tốt hơn."
Diệp Hi tiếp tục lắng nghe, không biết là cô mềm lòng hay vì cái gì khác cô tin Lâm Vân thay đổi, bất quá, ... “ Lâm Vân, cô có Lâm gia, Tần Hạo cũng có công ty riêng của anh ấy, hai người có thể tự ra nước ngoài tại sao còn nhờ tôi giúp?" Lâm Vân biết Diệp Hi sẽ nói vậy, không nhanh không chậm nói tiếp: “Chị, không phải em không đi được nhưng Lâm Phàm, ông ta muốn em gả cho Tề thiếu, em không muốn, nếu giờ em mang tiếng của Tần Hạo trốn đi thì công ty của anh ấy sẽ nguy mất, em tin chị có thể giúp em. Còn tin em muốn báo chị là Lâm Phàm ông ấy muốn Diệp gia, ông ta sẽ không tiếc thỉ đoạn muốn chị giao Diệp gia ra. Chị biết Lâm Phàm ông ta là loại người gì, vì tiền tài ông ta không ngại bán con gái mình em mong chị sẽ không bị ông ta lợi dụng. Em nói là thật, Diệp Hi chị tin em đi, em nói là thật." Những sự kiện này Diệp Hi đã đoán ra, nhưng cô không ngờ Lâm Vân lại là người nói với cô. Không biết xuất phát từ đâu, chắc có lẽ là đồng cảm Diệp Hi lên tiếng: “ Lâm Vân, tôi tin cô, nhưng không có nghĩa tôi giúp cô, cảm ơn cô đã nhắc nhở, chuyện của cô tôi sẽ suy nghĩ lại còn về Lâm Phàm tôi sẽ không để ông ta thực hiện được ý đồ." Nói xong Diệp Hi quay lưng đi, nhìn theo bíng lưng cô, Lâm Vân thất thần, cô không ngờ Diệp Hi lại tin tưởng cô như vậy?
Lâm Vân giật mình lắp bắp: “ dạ con con.... dạ con tính đi chơi với mấy bạn vài ngày, mấy hôm nay con tham gia vài câu lạc bộ ở trường nên hôm nay đi." Lưu Uyên nghe vậy không nghi ngờ gì dặn dò : “ đi chơi cẩn thận, à có thiếu tiền thì mẹ gửi cho." Lâm Vân đứng hình sau đó vờ nũng nịu:“ Dạ, mẹ con cũng sắp hết tiền rồi, mẹ gửi cho con ít đi, con không muốn thua thiệt bạn bè đâu." Lưu Uyên gật đầu, Lâm Vân trong lòng lo lắng càng dày đặc thì Tần Hạo đến, cô chào mẹ sau đó chạy vội ra xe đi mất.
Trên xe, Lâm Vân khóc, lúc nãy cô đã kìm nén để không khóc tránh mẹ cô nghi ngờ, bây giờ, cô đã có điểm tựa cô khóc."A Hạo, bame bắt em lấy tề thiếu, baba em thấy công ty đang xuống dốc nên muốn em gả cho Tề Bằng. Em không muốn, em muốn trốn đi, A Hạo anh đưa em đi đi." Tần Hạo dừng xe bên đường, ôm Lâm Vâm vào lòng. “ Vân nhi bình tĩnh nói anh nghe, em đừng khóc..." Lâm Vân vẫn khóc nức nở:“ Không anh hứa đưa em đi đi, không em sẽ không buống anh đâu." Tần Hạo bó tay, anh chỉ có thể an ủi:“ Vân nhi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em buông ra, đến nhà anh đi." Lâm Vân từ từ buông Tần Hạo ra, Tần Hạo lái xe thẳng đến nhà anh.
Hôm đó, Lâm Vân sau khi đến nơi vì qía mệt mỏi cô đã ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khi lấy lại tinh thần, cô đã tỉnh táo. Cô phải báo cho Diệp Hi. Gọi điện đến, Diệp Hi. Diệp Hi dạo này rất nhàn nhãn, công việc đã có Ngô Thừa Ân giải quyết, việc nhà đã có Adi, cô dạo này chỉ việc ăn ngủ và bị Lãnh Hàn Thiên sủng còn tất cả đều vô tư vô lo. Hôm nay, cô đang cùng adi học nấu ăn, nhận được điện thoại của Lâm Vân, cô đồng ý đến cafe Rotia gặp mặt.
Đến nơi, Diệp Hi thấy Lâm Vân đã chờ sẵn, không ngần ngại Diệp Hi ngồi xuống đối diện cô ta, hai chân bắt ngang:“ Lâm Vân, cô gọi tôi ra đây là có chuyện gì?"
Thấy thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Diệp Hi Lâm Vân có chút khó xử, bất quá, vì chính mình cùng Tần Hạo hạnh phúc cô không thể không nói...
Thấy Lâm Vân trầm mặt không nói Diệp Hi thiếu kiên nhẫn: “ Lâm Vân, cô không phải chỉ gọi tôi ra đây để im lặng chứ? Nếu vậy Lâm tiểu thư cứ tự nhiên Diệp Hi này không rảnh cùng cô đếm sao." Lâm Vân thấy Diệp Hi đang tính đứng lên, vội vàng bừng tỉnh giữ tay cô lại: “ Diệp Hi, em có chuyện muốn nói với chị, chị cho em một ít thời gian được không?" Thấy trong mắt Lâm Vân là sự chân thành, cùng giãy dụa, tâm Diệp Hi trùng xuống, đẩy tay Lâm Vân ra, cô trở mình ngồi lại ghế.
Lâm Vân thấy Diệp Hi đồng ý, liền ngồi lại, nhanh chóng nói: “ chị..." là câu nói giọng chân thành, bất quá Diệp Hi cảm thấy rợn da gà. Kiếp trước đến giờ Lâm Vân chưa bao giờ gọi cô bằng giọng điệu này, có hay không làm Diệp Hi cảm thấy khó hiểu.
“ Lâm Vân, tôi không cần biết trong hồ lô cô bán thuốc gì, tốt nhất cô nên thức thời đi là vừa, còn nữa, có chuyện gì thì mau nói đừng vòng vèo nữa." Lâm Vân nhìn Diệp Hi, trong mắt chị cô đáng ghét vậy sao? là cô độc ác quá sao? “ Chị, em xin lỗi chị, thật lòng xin lỗi chị chuyện của bao năm qua là em sai, em mong chị bỏ qua,hôm nay em hẹn chị ra đây thứ nhất là muốn xin lỗi chị, thứ hai là nhờ chị giúp đỡ và thứ ba là..." Thấy Diệp Hi ra dấu mình nói tiếp Lâm Vân mới tiếp tục nói tiếp “ Thứ ba em muốn nói chị biết một tin tức quan trọng. Em biết chuyện bao năm qua em làm sẽ làm chị không tin nhưng em thật sự thay đổi, em đã tìm được hạnh phúc của mình, là em sai khi ganh tị tranh giành với chị, em mong chị đừng để trong lòng. Vì vậy, em mong chị giúp em và Tần Hạo ra nước ngoài. Em thật sự mệt mỏi cuộc sống này rồi, có Tần Hạo cuộc sống của em sẽ thay đổi tốt hơn."
Diệp Hi tiếp tục lắng nghe, không biết là cô mềm lòng hay vì cái gì khác cô tin Lâm Vân thay đổi, bất quá, ... “ Lâm Vân, cô có Lâm gia, Tần Hạo cũng có công ty riêng của anh ấy, hai người có thể tự ra nước ngoài tại sao còn nhờ tôi giúp?" Lâm Vân biết Diệp Hi sẽ nói vậy, không nhanh không chậm nói tiếp: “Chị, không phải em không đi được nhưng Lâm Phàm, ông ta muốn em gả cho Tề thiếu, em không muốn, nếu giờ em mang tiếng của Tần Hạo trốn đi thì công ty của anh ấy sẽ nguy mất, em tin chị có thể giúp em. Còn tin em muốn báo chị là Lâm Phàm ông ấy muốn Diệp gia, ông ta sẽ không tiếc thỉ đoạn muốn chị giao Diệp gia ra. Chị biết Lâm Phàm ông ta là loại người gì, vì tiền tài ông ta không ngại bán con gái mình em mong chị sẽ không bị ông ta lợi dụng. Em nói là thật, Diệp Hi chị tin em đi, em nói là thật." Những sự kiện này Diệp Hi đã đoán ra, nhưng cô không ngờ Lâm Vân lại là người nói với cô. Không biết xuất phát từ đâu, chắc có lẽ là đồng cảm Diệp Hi lên tiếng: “ Lâm Vân, tôi tin cô, nhưng không có nghĩa tôi giúp cô, cảm ơn cô đã nhắc nhở, chuyện của cô tôi sẽ suy nghĩ lại còn về Lâm Phàm tôi sẽ không để ông ta thực hiện được ý đồ." Nói xong Diệp Hi quay lưng đi, nhìn theo bíng lưng cô, Lâm Vân thất thần, cô không ngờ Diệp Hi lại tin tưởng cô như vậy?
Tác giả :
Nam Giang