Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?
Chương 14: Xé rách
Trở về đến nhà Diệp Hi không lăn ra ngủ ngay, cô suy nghĩ làm thế nào để Lãnh Hàn Thiên nói thích cô. Cô trằn trọc suốt một đêm đến gần sáng cô mới ngủ được. Chín giờ sáng Diệp Hi mới thức dậy, đêm qua, cô đã lên kế hoạch, chuẩn bị bắt tay vào việc truy tìm hạnh phúc. Vừa mới bước xuống lầu, tâm trạng đang tốt, Diệp Hi lại gặp một đám phá đám. Lâm Phàm tìm đến, hơn ba tháng từ lúc cô trùng sinh sống lại đến nay cũng đã hơn hai tháng vậy mà bây giờ vác xác đến đây, nói ông ta không có mưu đồ mới là chuyện lạ. Ung dung đến trước mặt ông ta lễ độ nói “ baba không biết hôm nay baba đến đây nên không kịp xuống đón. Không biết baba hôm nay đến đây là thăm Hi nhi hay là..."
Lời nói trần trụi, Lâm Phàm khẽ biến sắc, áp lửa giận vào trong, bên ngoài nở nụ cười: Không sao là ta nói Adi để cho con nghĩ ngơi, không đánh thức con. Hi nhi, đã lâu gia đình ta hội họp với nhau, trưa nay Uyên di có nấu món con thích, con về hội họp cùng gia đình đi."
Diệp Hi khinh thường, hừ! kiếp trước cô không có thứ gì bị ông ta khinh bỉ, cô luôn tranh giành, luôn làm nổi bật để được ông quan tâm hỏi han nhưng kết quả là gì? Ông ta vì gia sản Diệp gia mới giả bộ tốt với cô, đến lúc cô bị oan, ông ta liền quay lưng làm ngơ vậy mà bây giờ ông ta đến lời ngon tiếng ngọt với cô. Người ta nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Diệp Hi cô kiếp này sẽ trả lại hết thảy những gì họ đã đối xử với cô. Hừ lạnh, Diệp Hi nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm “baba còn nhớ đến tiểu Hi sao? Tiểu Hi nào có diễm phúc nào mà cùng Lâm gia."
Lâm Phàm nghe được trong lời nói của Diệp Hi có chút châm biếm lửa giận vừa áp chế lại nổi lên.
“Diệp Hi, đừng thấy ta cho con mặt mũi mà tiến tới. Ta nói rồi, dù sao hôm nay con cũng phải về Diệp gia dùng cơm với gia đình." Nói xong ông ta nhìn Diệp Hi. Diệp Hi là người nào, cô để người ta sai khiến mình vậy sao? Diệp Hi thản nhiên đứng, lên chống lại ánh mắt của ông ta “ baba à! baba có cảm giác sai không? Diệp Hi là họ Diệp, baba họ Lâm, gọi ông một tiếng baba là vì ông sinh ra tôi, nhưng ngoài hai chữ baba Diệp Hi này xem thường ông. Đừng lấy vai vế ra mà đe dọa tôi, những việc làm mấy năm qua của ông không phải tôi không biết chỉ là không nói thôi, đừng xem mình quá cao mà té đau."
Lâm Phàm lần này tức giận thật rồi, ông không ngờ Diệp Hi lại trắng trợn đe dọa ông như vậy “ Hừ! Diệp Hi, con đừng quá đáng, con đừng tưởng có Diệp gia là bản lãnh con cao, con đừng quá tự cao tự đại mà mất đi gia đình."
Diệp Hi cười, gia đình, ngoài Lãnh Hàn Thiên cho cô ra, cô không cần ai cho nữa, huống hồ những con người kia, những con người hại chết mẹ cô, hại cô, còn giả nhân giả nghĩa. “Lâm tổng..." Diệp Hi gằng giọng, đổi cách xưng hô “tôi nể mặt ông nên mới gọi một tiếng baba, nếu ông muốn xé rách cái tình cảm mà hai mươi mấy năm qua ông hằng đêm muốn hủy diệt thì tôi không ngại giúp ông hoàng thành việc đó. Lâm tổng, năm đó là Lâm gia để ông lấy mẹ tôi, là Lâm gia muôdn gán nợ ông cho mẹ tôi, hai mươi mấy năm qua ông luôn cho rằng đó là sỉ nhục, còn mẹ tôi yêu ông thật lòng để ông nhẫn tâm nhìn bà mất, tôi nói ông biết, dựa vào cái gì cũng được nhưng ông nhớ nếu Lâm gia không nhờ Diệp gia chúng tôi thì đã ra đường ăn xin từ lâu chứ không được như hôm nay vươn tầm ra quốc tế như vậy đâu. Ông nghe cho kỉ đây, ông hãy thu hồi lại hết thảy tâm tư của ông đi, ngày nay Diệp gia không bằng Lâm gia nhưng ông nên nhớ sau lưng tôi là ai." Diệp Hi nhìn Lâm Phàm ánh mắt lóe lên vẻ thù hận cùng chán ghét, kinh tởm. Lâm Phàm run run run “ Diệp Hi cô..." Lâm Phàm làm sao không biết sau lưng Diệp gia là ai, là ngũ đại thế lực lớn hàng đầu thế giới, mà cũng tại bữa tiệc sinh nhật Triệu Tuyên ai cũng biết Lãnh thiếu cưng chiều Diệp Hi ra sao, người thừa kế của tứ đại thế lực cung kính Diệp Hi ra sao, không ai dám đi trêu chọc một trong bốn người kia chứ huống hồ gì người nắm trong tay bốn thế lực kia.
Diệp Hi ung dung nhìn Lâm Phàm mở miệng “ Lâm tổng, chuyện cũng đã hết, không tiễn xin mời, sau đó xoay lưng bỏ đi. Lâm Phàm nhìn Diệp Hi bỏ đi trong đầu lóe lên tia độc ác.
Lời nói trần trụi, Lâm Phàm khẽ biến sắc, áp lửa giận vào trong, bên ngoài nở nụ cười: Không sao là ta nói Adi để cho con nghĩ ngơi, không đánh thức con. Hi nhi, đã lâu gia đình ta hội họp với nhau, trưa nay Uyên di có nấu món con thích, con về hội họp cùng gia đình đi."
Diệp Hi khinh thường, hừ! kiếp trước cô không có thứ gì bị ông ta khinh bỉ, cô luôn tranh giành, luôn làm nổi bật để được ông quan tâm hỏi han nhưng kết quả là gì? Ông ta vì gia sản Diệp gia mới giả bộ tốt với cô, đến lúc cô bị oan, ông ta liền quay lưng làm ngơ vậy mà bây giờ ông ta đến lời ngon tiếng ngọt với cô. Người ta nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông, Diệp Hi cô kiếp này sẽ trả lại hết thảy những gì họ đã đối xử với cô. Hừ lạnh, Diệp Hi nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm “baba còn nhớ đến tiểu Hi sao? Tiểu Hi nào có diễm phúc nào mà cùng Lâm gia."
Lâm Phàm nghe được trong lời nói của Diệp Hi có chút châm biếm lửa giận vừa áp chế lại nổi lên.
“Diệp Hi, đừng thấy ta cho con mặt mũi mà tiến tới. Ta nói rồi, dù sao hôm nay con cũng phải về Diệp gia dùng cơm với gia đình." Nói xong ông ta nhìn Diệp Hi. Diệp Hi là người nào, cô để người ta sai khiến mình vậy sao? Diệp Hi thản nhiên đứng, lên chống lại ánh mắt của ông ta “ baba à! baba có cảm giác sai không? Diệp Hi là họ Diệp, baba họ Lâm, gọi ông một tiếng baba là vì ông sinh ra tôi, nhưng ngoài hai chữ baba Diệp Hi này xem thường ông. Đừng lấy vai vế ra mà đe dọa tôi, những việc làm mấy năm qua của ông không phải tôi không biết chỉ là không nói thôi, đừng xem mình quá cao mà té đau."
Lâm Phàm lần này tức giận thật rồi, ông không ngờ Diệp Hi lại trắng trợn đe dọa ông như vậy “ Hừ! Diệp Hi, con đừng quá đáng, con đừng tưởng có Diệp gia là bản lãnh con cao, con đừng quá tự cao tự đại mà mất đi gia đình."
Diệp Hi cười, gia đình, ngoài Lãnh Hàn Thiên cho cô ra, cô không cần ai cho nữa, huống hồ những con người kia, những con người hại chết mẹ cô, hại cô, còn giả nhân giả nghĩa. “Lâm tổng..." Diệp Hi gằng giọng, đổi cách xưng hô “tôi nể mặt ông nên mới gọi một tiếng baba, nếu ông muốn xé rách cái tình cảm mà hai mươi mấy năm qua ông hằng đêm muốn hủy diệt thì tôi không ngại giúp ông hoàng thành việc đó. Lâm tổng, năm đó là Lâm gia để ông lấy mẹ tôi, là Lâm gia muôdn gán nợ ông cho mẹ tôi, hai mươi mấy năm qua ông luôn cho rằng đó là sỉ nhục, còn mẹ tôi yêu ông thật lòng để ông nhẫn tâm nhìn bà mất, tôi nói ông biết, dựa vào cái gì cũng được nhưng ông nhớ nếu Lâm gia không nhờ Diệp gia chúng tôi thì đã ra đường ăn xin từ lâu chứ không được như hôm nay vươn tầm ra quốc tế như vậy đâu. Ông nghe cho kỉ đây, ông hãy thu hồi lại hết thảy tâm tư của ông đi, ngày nay Diệp gia không bằng Lâm gia nhưng ông nên nhớ sau lưng tôi là ai." Diệp Hi nhìn Lâm Phàm ánh mắt lóe lên vẻ thù hận cùng chán ghét, kinh tởm. Lâm Phàm run run run “ Diệp Hi cô..." Lâm Phàm làm sao không biết sau lưng Diệp gia là ai, là ngũ đại thế lực lớn hàng đầu thế giới, mà cũng tại bữa tiệc sinh nhật Triệu Tuyên ai cũng biết Lãnh thiếu cưng chiều Diệp Hi ra sao, người thừa kế của tứ đại thế lực cung kính Diệp Hi ra sao, không ai dám đi trêu chọc một trong bốn người kia chứ huống hồ gì người nắm trong tay bốn thế lực kia.
Diệp Hi ung dung nhìn Lâm Phàm mở miệng “ Lâm tổng, chuyện cũng đã hết, không tiễn xin mời, sau đó xoay lưng bỏ đi. Lâm Phàm nhìn Diệp Hi bỏ đi trong đầu lóe lên tia độc ác.
Tác giả :
Nam Giang