Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 51: Mềm lòng
Sau khi trở về nhà, đúng như dự đoán, TV trong phòng khách đã được bật lên, Ưng Khải đang đợi cô quay lại, nhưng chưa chờ được cô thì đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Ưng Tử nhanh chóng vỗ nhẹ lên mặt mình, che giấu cảm xúc, bước đến sô pha đẩy Ưng Khải: "Bố, dậy đi, mau lên giường ngủ, đừng để bị cảm lạnh."
Ưng Khải từ trong cơn mơ tỉnh táo lại. Ngồi dậy trên sô pha, thật lâu sau mới hoàn hồn, khịt mũi: "Cuối cùng con cũng biết về rồi sao? Không bị lừa đi cũng coi như có đầu óc."
Ưng Tử cười khổ một tiếng: "Bố, bố đang nói gì vậy? Tiêu Nhất Mặc người ta là ai? Lừa con gái bố làm gì chứ?"
Ưng Khải nghẹn lời, một lúc sau mới hậm hực nói: "Dù Tiêu Nhất Mặc có tốt đến đâu so với con gái bố cũng kém xa. Con đừng có dễ dàng để cậu ta bắt được, bố nói cho con nghe, đàn ông dễ dàng theo đuổi được thì sẽ không biết quý trọng..."
"Vừa rồi còn không ngừng cảm ơn người ta vì đã cứu lấy hạng mục Cẩm Địa, bây giờ lại nói những lời này với con ", Ưng Tử không có cách gì với Ưng Khải, "Bố mau đi ngủ đi, thức khuya cẩn thận huyết áp cao."
Ưng Khải bị cô đẩy vào phòng, cảm khái nói: "Tiêu Nhất Mặc, người này thực sự quá lợi hại. Lúc trước bố cảm thấy rằng hạng mục Cẩm Địa là vô vọng, nhưng khi nhận lấy cậu ấy đã thực sự cứu được nó. Aizz, nếu bố cố gắng tranh đua thì tốt rồi, bây giờ bố lo rằng gia đình họ sẽ khinh thường chúng ta, đến lúc đó con lại phải nhiều chịu thiệt thòi."
"Không đâu." Ưng Tử nhẹ nhàng nói, dùng giọng điệu mà bản thân cũng không tin nói, "Bố, đừng nói bừa nữa."
Liên tiếp hai ngày, Ưng Tử không nhận được một chút tin tức nào từ Tiêu Nhất Mặc, đừng nói đến việc đón cô trở về căn hộ, trên WeChat thậm chí còn không có một tin phản hồi.
Vào chiều ngày thứ hai, cô lấy hết can đảm gọi cho Tiêu Nhất Mặc, nhưng kết quả lại là Sầm Ninh nghe máy, nói với cô rằng Tiêu Nhất Mặc đang họp sẽ gọi lại cho cô khi cuộc họp kết thúc. Nhưng khi cô ăn tối xong, Tiêu Nhất Mặc vẫn không gọi, vì vậy cô đành phải về ký túc xá trước.
Gần 8 giờ, Tiêu Nhất Mặc gọi đến, giọng điệu nhàn nhạt: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì," Ưng Tử thận trọng hỏi, "Nghỉ Tết vẫn còn họp sao?"
"Đầu tư chip của Khoa học kĩ thuật Hoa Trí có chút vấn đề, có thể sẽ mất một chút thời gian."
"Nghiêm trọng lắm sao?" Ưng Tử đột nhiên trở nên lo lắng.
"Còn may," giọng Tiêu Nhất Mặc ngừng lại, như đang chờ đợi điều gì đó, bên tai chỉ nghe thấy im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ quanh quẩn bên tai. Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Nhất Mặc lạnh lùng hỏi: "Em còn việc gì không? Nếu không tôi cúp máy."
Ưng Tử ngẩn ngơ: "Không còn."
Tai nghe truyền đến tiếng "tút tút" buồn tẻ, Ưng Tử nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, rồi chậm rì rì nằm xuống. Đầu óc cô rối bời, cô không biết mình đang nghĩ gì nữa. Tuần sau có bài thi, còn có vòng sơ loại cho giải Grand Prix. Cô tự nhủ mình nên đọc sách, hoặc đến phòng âm nhạc bên cạnh để chơi piano và luyện hát.
Nhưng mà, cô không muốn làm bất cứ điều gì.
Đêm đó, cô nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được, đầu óc mơ mơ màng màng, mơ thấy rất nhiều người, lúc sau nhìn thấy Trịnh Ngọc Nhiễm cười nhạo cô, "Tôi đã nói cô không biết tự lượng sức mình, đúng chứ? Muốn độc chiếm anh Nhất Mặc, đừng có nằm mơ!". Một lúc sau lại nghe thấy giọng nói đồng tình của Đinh Giai Lam, "Tiểu Tử, em ấy, có phúc mà không biết hưởng, thôi, cũng không thể trách em, hai người đã chia tay rồi.". Một lúc sau lại thấy Tiêu Nhất Mặc đang chơi đùa trên bãi biển với một người phụ nữ xinh đẹp không nhìn thấy mặt...
Khi tỉnh dậy, cô nhìn vào đồng hồ, mới chỉ 5 giờ 30 sáng.
Cô lặng lẽ đứng dậy, ba người còn lại vẫn đang ngủ say như heo, chỉ có Trịnh Viện lật người lẩm bẩm: "Vẫn còn sớm như vậy..."
Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, trên đường hầu như không có một bóng người. Ưng Tử quấn chặt áo khoác, bước đi lang thang không có mục tiêu.
"Chào buổi sáng."
Ai đó chạy ngang qua và chào.
Đó là một người xa lạ.
Ưng Tử vội vàng trở lại khuôn mặt tươi cười, mới phát hiện mình đã đi bộ đến sân thể dục trường, trên đường chạy nhựa rộng rãi có khoảng mười sinh viên đang chạy buổi sáng, còn có những người khác đang chơi bóng tập thể dục buổi sáng.
Cô quan sát một lúc, cũng nhiệt tình chạy theo họ.
Hơi lạnh được hít vào trong khoang mũi, hô hấp dần trở nên gấp gáp, tất cả sự rối rắm trong não lúc này đều bị bản năng của cơ thể ép ra ngoài.
Suy nghĩ vớ vẩn gì chứ?
Ngay từ đầu, cô đã biết Tiêu Nhất Mặc là người như thế nào, anh là một người đàn ông kiêu hãnh trời cho. Sự dịu dàng và tình yêu của anh chỉ dành cho người vợ ngoan ngoãn và nghe lời của mình, bây giờ nhân vật này chính là cô thôi. Mà cô, chỉ một chút ý kiến bất đồng, thậm chí có thể mất luôn vai trò người vợ này.
Chỉ cần làm theo ý nghĩa của Tiêu Nhất Mặc, làm tất cả các thủ tục kết hôn. Cô không thể tham lam như vậy, cô hy vọng rằng hạng mục Cẩm Địa sẽ được sống lại, nhưng cô sợ điều này điều kia, cô sợ rằng cô sẽ xấu hổ liên lụy người nhà vì đã kết hôn lại ly hôn.
Những suy nghĩ viển vông ẩn sâu trong lòng, từ hôm nay trở đi sẽ xóa sạch chúng ra khỏi tâm trí.
Ưng Tử tự nói với mình nhiều lần.
Cùng lúc đó, Tiêu Nhất Mặc cũng thức dậy sớm. Chất lượng giấc ngủ của anh luôn rất tốt, nhưng ngày hôm qua không biết có chuyện gì mà cứ mơ mơ màng màng, trong mơ luôn xuất hiện đôi mắt ngấn nước của Ưng Tử.
Chẳng lẽ Ưng Tử biết được điểm yếu của anh, không nỡ nhìn cô khóc nên mới đi vào giấc mộng khiến anh mềm lòng?
Anh ngồi dậy khỏi giường suy nghĩ và nhìn xung quanh, căn phòng ngủ rộng lớn trống rỗng, chiếc giường lớn thiếu một người có vẻ đáng thương một cách khó hiểu.
Mặc dù Ưng Tử làm anh khó chịu, nhưng anh thực sự không cố ý từ chối trả lời cuộc gọi của Ưng Tử, ngày hôm qua anh thực sự rất bận.
Bộ phận nghiên cứu và phát triển chip của Hoa Trí đã gặp sự cố với chip sản xuất cuối cùng. Máy in thạch bản đã mua gặp sự cố không thể giải thích được và các kỹ sư đã sửa chữa nó trong vài ngày mà không có bất kỳ cải thiện nào. Liên hệ khẩn cấp với nhà sản xuất nhưng lại như đã chìm đáy biển, nếu cứ tiếp tục như vậy, ý nghĩa của giai đoạn đầu nghiên cứu phát minh, thiết kế đều sẽ phải ngâm nước nóng. Nước H cấm bán các sản phẩm công nghệ hàng đầu như vậy cho Trung Quốc. Máy in thạch bản này đã được chuyển đến đây thông qua một bên thứ ba sau khi anh liên hệ với nhiều bên. Nếu nhà sản xuất từ chối liên hệ lại, có thể anh sẽ phải đi nước H một chuyến với Bùi Chiêu Dương.
Trời đã tối sau cuộc tham vấn khẩn cấp với các lãnh đạo cấp cao của Hoa Trí, anh trực tiếp trở về nhà cũ với Tiêu Dục Hành.
Nằm trên giường, anh cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại với Ưng Tử tối hôm qua, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Chỉ nói suông vài câu, không có lời nói ngọt ngào, không có lời xin lỗi chân thành, huống chi là loại suy nghĩ nhớ nhung.
Có vẻ như lần này anh thực sự cần tách khỏi Ưng Tử, để cô có thể hiểu rõ ràng rằng trong anh không có cái gọi là cậy sủng mà kiêu, đừng nghĩ rằng anh thực sự không thể sống thiếu cô.
Cho dù anh thực sự thích Ưng Tử, thì cũng là trong phạm vi hợp lý, anh hoàn toàn không thể để phụ nữ muốn làm gì thì làm như những người đàn ông mê muội kia, không có khả năng.
Rời xa nhau một tháng để bình tĩnh lại, chỉ cần đôi mắt đẫm lệ của Ưng Tử không xuất hiện trước mặt anh, anh cảm thấy mình có thể làm được, sẽ không mềm lòng.
Sau khi đưa ra quyết định, Tiêu Nhất Mặc tươi tỉnh thức dậy rời khỏi giường,
Cùng chạy bộ bên ngoài với Tiêu Ninh Đông, hai cha con vào nhà ăn. Vì công việc và nghỉ ngơi khác nhau nên bữa sáng của nhà họ Tiêu đều ăn riêng, khi hai người bước vào thì gia đình Tiêu Dục Hành đã ăn xong, dì Trần vẫn đang đợi, dìu Tiêu Ninh Đông vào bàn và mỉm cười hỏi Tiêu Nhất Mặc: "Tại sao ngày Tết Tiểu Tử không đến đây vậy? Hai vợ chồng nhỏ cãi nhau à?"
Tiêu Ninh Đông nghi ngờ liếc nhìn con trai.
Vẻ mặt Tiêu Nhất Mặc tự nhiên nói: "Sao có thể? Gia đình cô ấy có chút việc."
"Sao Tiểu Tử có thể cãi nhau với chú cháu được?" Tiêu Dục Hành nói đùa," Cô ấy ngoan ngoãn như vậy, nếu là cãi nhau, chắc chắc là chú tôi đã bắt nạt cô ấy."
"Có sao?" Tiêu Nhất Mặc bất mãn hỏi.
Tiêu Dục Hành tiếp tục chế giễu: "Đúng vậy. Đừng bắt nạt quá, cẩn thận trái tim nhỏ của Tiểu Tử bị bắt nạt mà chạy mất."
Tiêu Nhất Mặc cầm dao nĩa trong tay, không hiểu vì sao trong lòng lại đập lỡ một nhịp.
Tiêu Ninh Đông khẽ khịt mũi: "Ta cảm thấy Nhất Mặc đối xử rất tốt với cô ấy thế nào, chuyện gì cũng phải xử lý."
Tiêu Dục Hành nhún vai, bất lực nói: "Được rồi, ông nội, lời ông nói đều đúng. Ông cứ từ từ cháu đi trước, sáng nay Tiếu Tiếu bay về từ nước Y, cháu phải đi đón rồi."
Tiêu Ninh Đông cau mày: "Dục Hành, cháu và bạn gái sao vậy? Hai người tuổi cũng lớn rồi, sao còn chưa tính đến chuyện kết hôn?"
"Ông nội," Tiêu Dục Hành rất bất lực, "Cô ấy không muốn kết hôn."
"Không muốn kết hôn thì đổi người khác, cháu của Tiêu gia ta phải lo lắng không cưới được vợ ư? Điều kiện của cô ta, ông rất không hài lòng." Tiêu Ninh Đông không vui nói.
Tiêu Dục Hành không muốn tranh cãi với người già nên dỗ dành: "Được rồi, ông nội, cháu sẽ nói chuyện với cô ấy một lần nữa. Cháu vẫn còn nhỏ, không vội."
Tiêu Quốc Trung ở một bên nhìn cha mình. Khuôn mặt ủ rũ, xấu hổ hòa giải, "Tiếu Tiếu cái gì cũng tốt, nhưng... lại lấy sự nghiệp làm trọng, lần sau chúng con sẽ khuyên nhỏ con bé."
Dì Trần cười trêu ghẹo: "Dục Hành, con cũng chiều Tiếu Tiếu quá, dì nghĩ cứ tiếp tục như vậy con bé thực sự sẽ cưỡi lên trên đầu con đấy, sau này bước vào cửa nhà chúng ta làm sao bây giờ?"
Tiêu Dục Hành mỉm cười, nhưng không tỏ ý kiến, đứng dậy và rời đi.
Cả Tiêu Quốc Trung và Tiêu Ninh Đông sắc mặt đều có chút khó coi, dì Trần cũng có chút xấu hổ, nhanh chóng kéo Tiêu Nhất Mặc qua hòa giải: "Tiểu Tử tốt hơn, vừa ngoan vừa nghe lời, ánh mắt Nhất Mặc quả rất tốt."
Tiêu Nhất Mặc rất đồng ý với điều này.
Anh luôn cảm thấy kế hoạch của Du Tiếu Tiếu không thể thực hiện được nữa, nếu cứ tiếp tục thực hiện thì trái tim sẽ rất hoang mang, anh đã mơ hồ nhắc nhở Tiêu Dục Hành hai lần, nhưng Tiêu Dục Hành lại tỏ vẻ không đồng ý.
Phụ nữ thực sự không thể quá chiều, Du Tiếu Tiếu chính là một ví dụ điển hình. Từ một nhân viên lập kế hoạch nhỏ của một công ty, cô ta gần như trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ. Ỷ vào tình yêu của Tiêu Dục Hành, cô ta đã làm cho một chương trình gameshow nhỏ trở nên nổi tiếng, những minh tinh mới nổi đi tới trước mặt cô ta còn phải ngoan ngoãn kêu một tiếng "Cô Dư", bây giờ còn không thèm nhìn đến nhà họ Tiêu, thật sự là vô pháp vô thiên.
Anh cũng thực sự lo lắng Tiêu Dục Hành giúp người ta nổi tiếng, sau này lại trở thành công dã tràng.
May mắn thay, Tiểu Tử của anh không giống như Du Tiếu Tiếu.
Nghĩ kỹ lại, Ưng Tử thích anh như vậy, làm sao có thể ly hôn sớm một năm, đêm giao thừa đó chắc hẳn là đang thử đi? Rõ ràng hai người thỏa thuận nói rõ là một năm, nhìn ngày càng gần, cô sẽ không yên lòng, muốn lấy lui làm tiến cũng là chuyện bình thường.
Phụ nữ à, luôn cần có nhiều hứa hẹn mới có thể an tâm, Ưng Tử cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, lần này anh phải cho Ưng Tử hiểu rõ, có yêu cầu gì phải nói thẳng, không cần phải chơi trò gì mà lấy lui làm tiến.
Nghĩ thế này, một tháng thì có vẻ hơi lâu, Ưng Tử thật sự đau lòng thì phải làm sao đây?
Thôi thì mười ngày vậy.
Ưng Tử nhanh chóng vỗ nhẹ lên mặt mình, che giấu cảm xúc, bước đến sô pha đẩy Ưng Khải: "Bố, dậy đi, mau lên giường ngủ, đừng để bị cảm lạnh."
Ưng Khải từ trong cơn mơ tỉnh táo lại. Ngồi dậy trên sô pha, thật lâu sau mới hoàn hồn, khịt mũi: "Cuối cùng con cũng biết về rồi sao? Không bị lừa đi cũng coi như có đầu óc."
Ưng Tử cười khổ một tiếng: "Bố, bố đang nói gì vậy? Tiêu Nhất Mặc người ta là ai? Lừa con gái bố làm gì chứ?"
Ưng Khải nghẹn lời, một lúc sau mới hậm hực nói: "Dù Tiêu Nhất Mặc có tốt đến đâu so với con gái bố cũng kém xa. Con đừng có dễ dàng để cậu ta bắt được, bố nói cho con nghe, đàn ông dễ dàng theo đuổi được thì sẽ không biết quý trọng..."
"Vừa rồi còn không ngừng cảm ơn người ta vì đã cứu lấy hạng mục Cẩm Địa, bây giờ lại nói những lời này với con ", Ưng Tử không có cách gì với Ưng Khải, "Bố mau đi ngủ đi, thức khuya cẩn thận huyết áp cao."
Ưng Khải bị cô đẩy vào phòng, cảm khái nói: "Tiêu Nhất Mặc, người này thực sự quá lợi hại. Lúc trước bố cảm thấy rằng hạng mục Cẩm Địa là vô vọng, nhưng khi nhận lấy cậu ấy đã thực sự cứu được nó. Aizz, nếu bố cố gắng tranh đua thì tốt rồi, bây giờ bố lo rằng gia đình họ sẽ khinh thường chúng ta, đến lúc đó con lại phải nhiều chịu thiệt thòi."
"Không đâu." Ưng Tử nhẹ nhàng nói, dùng giọng điệu mà bản thân cũng không tin nói, "Bố, đừng nói bừa nữa."
Liên tiếp hai ngày, Ưng Tử không nhận được một chút tin tức nào từ Tiêu Nhất Mặc, đừng nói đến việc đón cô trở về căn hộ, trên WeChat thậm chí còn không có một tin phản hồi.
Vào chiều ngày thứ hai, cô lấy hết can đảm gọi cho Tiêu Nhất Mặc, nhưng kết quả lại là Sầm Ninh nghe máy, nói với cô rằng Tiêu Nhất Mặc đang họp sẽ gọi lại cho cô khi cuộc họp kết thúc. Nhưng khi cô ăn tối xong, Tiêu Nhất Mặc vẫn không gọi, vì vậy cô đành phải về ký túc xá trước.
Gần 8 giờ, Tiêu Nhất Mặc gọi đến, giọng điệu nhàn nhạt: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì," Ưng Tử thận trọng hỏi, "Nghỉ Tết vẫn còn họp sao?"
"Đầu tư chip của Khoa học kĩ thuật Hoa Trí có chút vấn đề, có thể sẽ mất một chút thời gian."
"Nghiêm trọng lắm sao?" Ưng Tử đột nhiên trở nên lo lắng.
"Còn may," giọng Tiêu Nhất Mặc ngừng lại, như đang chờ đợi điều gì đó, bên tai chỉ nghe thấy im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ quanh quẩn bên tai. Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Nhất Mặc lạnh lùng hỏi: "Em còn việc gì không? Nếu không tôi cúp máy."
Ưng Tử ngẩn ngơ: "Không còn."
Tai nghe truyền đến tiếng "tút tút" buồn tẻ, Ưng Tử nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, rồi chậm rì rì nằm xuống. Đầu óc cô rối bời, cô không biết mình đang nghĩ gì nữa. Tuần sau có bài thi, còn có vòng sơ loại cho giải Grand Prix. Cô tự nhủ mình nên đọc sách, hoặc đến phòng âm nhạc bên cạnh để chơi piano và luyện hát.
Nhưng mà, cô không muốn làm bất cứ điều gì.
Đêm đó, cô nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được, đầu óc mơ mơ màng màng, mơ thấy rất nhiều người, lúc sau nhìn thấy Trịnh Ngọc Nhiễm cười nhạo cô, "Tôi đã nói cô không biết tự lượng sức mình, đúng chứ? Muốn độc chiếm anh Nhất Mặc, đừng có nằm mơ!". Một lúc sau lại nghe thấy giọng nói đồng tình của Đinh Giai Lam, "Tiểu Tử, em ấy, có phúc mà không biết hưởng, thôi, cũng không thể trách em, hai người đã chia tay rồi.". Một lúc sau lại thấy Tiêu Nhất Mặc đang chơi đùa trên bãi biển với một người phụ nữ xinh đẹp không nhìn thấy mặt...
Khi tỉnh dậy, cô nhìn vào đồng hồ, mới chỉ 5 giờ 30 sáng.
Cô lặng lẽ đứng dậy, ba người còn lại vẫn đang ngủ say như heo, chỉ có Trịnh Viện lật người lẩm bẩm: "Vẫn còn sớm như vậy..."
Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, trên đường hầu như không có một bóng người. Ưng Tử quấn chặt áo khoác, bước đi lang thang không có mục tiêu.
"Chào buổi sáng."
Ai đó chạy ngang qua và chào.
Đó là một người xa lạ.
Ưng Tử vội vàng trở lại khuôn mặt tươi cười, mới phát hiện mình đã đi bộ đến sân thể dục trường, trên đường chạy nhựa rộng rãi có khoảng mười sinh viên đang chạy buổi sáng, còn có những người khác đang chơi bóng tập thể dục buổi sáng.
Cô quan sát một lúc, cũng nhiệt tình chạy theo họ.
Hơi lạnh được hít vào trong khoang mũi, hô hấp dần trở nên gấp gáp, tất cả sự rối rắm trong não lúc này đều bị bản năng của cơ thể ép ra ngoài.
Suy nghĩ vớ vẩn gì chứ?
Ngay từ đầu, cô đã biết Tiêu Nhất Mặc là người như thế nào, anh là một người đàn ông kiêu hãnh trời cho. Sự dịu dàng và tình yêu của anh chỉ dành cho người vợ ngoan ngoãn và nghe lời của mình, bây giờ nhân vật này chính là cô thôi. Mà cô, chỉ một chút ý kiến bất đồng, thậm chí có thể mất luôn vai trò người vợ này.
Chỉ cần làm theo ý nghĩa của Tiêu Nhất Mặc, làm tất cả các thủ tục kết hôn. Cô không thể tham lam như vậy, cô hy vọng rằng hạng mục Cẩm Địa sẽ được sống lại, nhưng cô sợ điều này điều kia, cô sợ rằng cô sẽ xấu hổ liên lụy người nhà vì đã kết hôn lại ly hôn.
Những suy nghĩ viển vông ẩn sâu trong lòng, từ hôm nay trở đi sẽ xóa sạch chúng ra khỏi tâm trí.
Ưng Tử tự nói với mình nhiều lần.
Cùng lúc đó, Tiêu Nhất Mặc cũng thức dậy sớm. Chất lượng giấc ngủ của anh luôn rất tốt, nhưng ngày hôm qua không biết có chuyện gì mà cứ mơ mơ màng màng, trong mơ luôn xuất hiện đôi mắt ngấn nước của Ưng Tử.
Chẳng lẽ Ưng Tử biết được điểm yếu của anh, không nỡ nhìn cô khóc nên mới đi vào giấc mộng khiến anh mềm lòng?
Anh ngồi dậy khỏi giường suy nghĩ và nhìn xung quanh, căn phòng ngủ rộng lớn trống rỗng, chiếc giường lớn thiếu một người có vẻ đáng thương một cách khó hiểu.
Mặc dù Ưng Tử làm anh khó chịu, nhưng anh thực sự không cố ý từ chối trả lời cuộc gọi của Ưng Tử, ngày hôm qua anh thực sự rất bận.
Bộ phận nghiên cứu và phát triển chip của Hoa Trí đã gặp sự cố với chip sản xuất cuối cùng. Máy in thạch bản đã mua gặp sự cố không thể giải thích được và các kỹ sư đã sửa chữa nó trong vài ngày mà không có bất kỳ cải thiện nào. Liên hệ khẩn cấp với nhà sản xuất nhưng lại như đã chìm đáy biển, nếu cứ tiếp tục như vậy, ý nghĩa của giai đoạn đầu nghiên cứu phát minh, thiết kế đều sẽ phải ngâm nước nóng. Nước H cấm bán các sản phẩm công nghệ hàng đầu như vậy cho Trung Quốc. Máy in thạch bản này đã được chuyển đến đây thông qua một bên thứ ba sau khi anh liên hệ với nhiều bên. Nếu nhà sản xuất từ chối liên hệ lại, có thể anh sẽ phải đi nước H một chuyến với Bùi Chiêu Dương.
Trời đã tối sau cuộc tham vấn khẩn cấp với các lãnh đạo cấp cao của Hoa Trí, anh trực tiếp trở về nhà cũ với Tiêu Dục Hành.
Nằm trên giường, anh cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại với Ưng Tử tối hôm qua, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Chỉ nói suông vài câu, không có lời nói ngọt ngào, không có lời xin lỗi chân thành, huống chi là loại suy nghĩ nhớ nhung.
Có vẻ như lần này anh thực sự cần tách khỏi Ưng Tử, để cô có thể hiểu rõ ràng rằng trong anh không có cái gọi là cậy sủng mà kiêu, đừng nghĩ rằng anh thực sự không thể sống thiếu cô.
Cho dù anh thực sự thích Ưng Tử, thì cũng là trong phạm vi hợp lý, anh hoàn toàn không thể để phụ nữ muốn làm gì thì làm như những người đàn ông mê muội kia, không có khả năng.
Rời xa nhau một tháng để bình tĩnh lại, chỉ cần đôi mắt đẫm lệ của Ưng Tử không xuất hiện trước mặt anh, anh cảm thấy mình có thể làm được, sẽ không mềm lòng.
Sau khi đưa ra quyết định, Tiêu Nhất Mặc tươi tỉnh thức dậy rời khỏi giường,
Cùng chạy bộ bên ngoài với Tiêu Ninh Đông, hai cha con vào nhà ăn. Vì công việc và nghỉ ngơi khác nhau nên bữa sáng của nhà họ Tiêu đều ăn riêng, khi hai người bước vào thì gia đình Tiêu Dục Hành đã ăn xong, dì Trần vẫn đang đợi, dìu Tiêu Ninh Đông vào bàn và mỉm cười hỏi Tiêu Nhất Mặc: "Tại sao ngày Tết Tiểu Tử không đến đây vậy? Hai vợ chồng nhỏ cãi nhau à?"
Tiêu Ninh Đông nghi ngờ liếc nhìn con trai.
Vẻ mặt Tiêu Nhất Mặc tự nhiên nói: "Sao có thể? Gia đình cô ấy có chút việc."
"Sao Tiểu Tử có thể cãi nhau với chú cháu được?" Tiêu Dục Hành nói đùa," Cô ấy ngoan ngoãn như vậy, nếu là cãi nhau, chắc chắc là chú tôi đã bắt nạt cô ấy."
"Có sao?" Tiêu Nhất Mặc bất mãn hỏi.
Tiêu Dục Hành tiếp tục chế giễu: "Đúng vậy. Đừng bắt nạt quá, cẩn thận trái tim nhỏ của Tiểu Tử bị bắt nạt mà chạy mất."
Tiêu Nhất Mặc cầm dao nĩa trong tay, không hiểu vì sao trong lòng lại đập lỡ một nhịp.
Tiêu Ninh Đông khẽ khịt mũi: "Ta cảm thấy Nhất Mặc đối xử rất tốt với cô ấy thế nào, chuyện gì cũng phải xử lý."
Tiêu Dục Hành nhún vai, bất lực nói: "Được rồi, ông nội, lời ông nói đều đúng. Ông cứ từ từ cháu đi trước, sáng nay Tiếu Tiếu bay về từ nước Y, cháu phải đi đón rồi."
Tiêu Ninh Đông cau mày: "Dục Hành, cháu và bạn gái sao vậy? Hai người tuổi cũng lớn rồi, sao còn chưa tính đến chuyện kết hôn?"
"Ông nội," Tiêu Dục Hành rất bất lực, "Cô ấy không muốn kết hôn."
"Không muốn kết hôn thì đổi người khác, cháu của Tiêu gia ta phải lo lắng không cưới được vợ ư? Điều kiện của cô ta, ông rất không hài lòng." Tiêu Ninh Đông không vui nói.
Tiêu Dục Hành không muốn tranh cãi với người già nên dỗ dành: "Được rồi, ông nội, cháu sẽ nói chuyện với cô ấy một lần nữa. Cháu vẫn còn nhỏ, không vội."
Tiêu Quốc Trung ở một bên nhìn cha mình. Khuôn mặt ủ rũ, xấu hổ hòa giải, "Tiếu Tiếu cái gì cũng tốt, nhưng... lại lấy sự nghiệp làm trọng, lần sau chúng con sẽ khuyên nhỏ con bé."
Dì Trần cười trêu ghẹo: "Dục Hành, con cũng chiều Tiếu Tiếu quá, dì nghĩ cứ tiếp tục như vậy con bé thực sự sẽ cưỡi lên trên đầu con đấy, sau này bước vào cửa nhà chúng ta làm sao bây giờ?"
Tiêu Dục Hành mỉm cười, nhưng không tỏ ý kiến, đứng dậy và rời đi.
Cả Tiêu Quốc Trung và Tiêu Ninh Đông sắc mặt đều có chút khó coi, dì Trần cũng có chút xấu hổ, nhanh chóng kéo Tiêu Nhất Mặc qua hòa giải: "Tiểu Tử tốt hơn, vừa ngoan vừa nghe lời, ánh mắt Nhất Mặc quả rất tốt."
Tiêu Nhất Mặc rất đồng ý với điều này.
Anh luôn cảm thấy kế hoạch của Du Tiếu Tiếu không thể thực hiện được nữa, nếu cứ tiếp tục thực hiện thì trái tim sẽ rất hoang mang, anh đã mơ hồ nhắc nhở Tiêu Dục Hành hai lần, nhưng Tiêu Dục Hành lại tỏ vẻ không đồng ý.
Phụ nữ thực sự không thể quá chiều, Du Tiếu Tiếu chính là một ví dụ điển hình. Từ một nhân viên lập kế hoạch nhỏ của một công ty, cô ta gần như trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ. Ỷ vào tình yêu của Tiêu Dục Hành, cô ta đã làm cho một chương trình gameshow nhỏ trở nên nổi tiếng, những minh tinh mới nổi đi tới trước mặt cô ta còn phải ngoan ngoãn kêu một tiếng "Cô Dư", bây giờ còn không thèm nhìn đến nhà họ Tiêu, thật sự là vô pháp vô thiên.
Anh cũng thực sự lo lắng Tiêu Dục Hành giúp người ta nổi tiếng, sau này lại trở thành công dã tràng.
May mắn thay, Tiểu Tử của anh không giống như Du Tiếu Tiếu.
Nghĩ kỹ lại, Ưng Tử thích anh như vậy, làm sao có thể ly hôn sớm một năm, đêm giao thừa đó chắc hẳn là đang thử đi? Rõ ràng hai người thỏa thuận nói rõ là một năm, nhìn ngày càng gần, cô sẽ không yên lòng, muốn lấy lui làm tiến cũng là chuyện bình thường.
Phụ nữ à, luôn cần có nhiều hứa hẹn mới có thể an tâm, Ưng Tử cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, lần này anh phải cho Ưng Tử hiểu rõ, có yêu cầu gì phải nói thẳng, không cần phải chơi trò gì mà lấy lui làm tiến.
Nghĩ thế này, một tháng thì có vẻ hơi lâu, Ưng Tử thật sự đau lòng thì phải làm sao đây?
Thôi thì mười ngày vậy.
Tác giả :
Tiểu Thố