Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 12-1: Đà hồng 4.1
Hôm sau Ưng Tử ăn xong bữa trưa liền đi đến trường, hầu như toàn bộ thành viên đoàn hợp xướng đều có mặt, mỗi người cầm một khúc phổ nhạc tự mình luyện tập.
Tần Tây Viễn thấy Ưng Tử liền lập tức lại đến gần: ""Tiểu Tử, anh có mua dưa hấu, em thử một miếng đi, rất ngọt.""
Thành viên có quan hệ tốt với Tần Tây Viễn lập tức ồn ào, ""Tiểu Tử, đoàn trưởng rất quan tâm em nhé, như thế nào cũng phải cho em ăn miếng giữa, ghen tị quá.""
Ưng Tử cười, nghịch ngợm nói: ""Chắc chắn là vậy, em giúp anh ấy viết âm hợp xướng, coi như đây là phát lương cho em đi.""
Mọi người cười nói, chờ đến khi tất cả thành viên đều đến hết, bắt đầu tập luyện hợp xướng.
nguyên bản là bài hát có phong cách RAP, sau khi được Ưng Tử và Tần Tây Viễn cải biên, hợp xướng lai càng có hiệu quả hơn, càng thêm có hương vị của thời xưa. Ở giữa có bắt chước một chút phương pháp kinh kịch, tuy rằng chỉ ít ỏi 4 câu nhưng lại biến đó thành tinh hoa của cả bộ phận, Tần Tây Viễn châm trước bảo Ưng Tử đơn độc xướng, lấy câu hòa hợp xướng làm thanh âm dần khếch tán, hình thành sự bất đồng đánh vào thính giác người nghe.
Làn đầu tiên hợp âm bởi vì không thuần thục nên có chút cãi vã nhỏ, hiệu quả không quá tốt, Tân Tây Viễn luyện cho mọi người từng câu chuẩn âm một, Ưng Tử từ nhỏ luyện đàn dương cầm, đối với chuẩn âm rất mẫn cảm, cũng cùng nhau giúp đỡ luyện tập lặp lại vài đoạn chỗ khó khăn. Cả một buổi chiều luyện lên xuống cuối cùng cũng có chút thành tựu, lần luyện tập cuối cùng được Tần Tây Viễn ghi âm lại, hiệu quả rất không tồi.
Ưng Tử mang đoạn ghi âm trở lại phòng ngủ hưng phấn đưa cho bạn cùng phòng nghe, Bành Tuệ Tuệ là người ồn ào đầu tiên: ""Trời, hoàn thành trong 3 ngày! Đoàn hợp xướng của các cậu sau khi nổi tiếng đừng quên cho bọn tớ ôm đùi.""
Lý Thấm và Trịnh Viện không hiểu âm nhạc, nhưng lại mạnh mẽ cổ vũ, vung tay đầy hào khí: ""Xướng! Đến lúc đó tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một bó hoa tươi, cho cậu trở thành người nổi tiếng.""
Một người khác cũng xem náo nhiệt: ""Hoặc là tớ phụ trách kéo ruy băng, kêu cổ động viên cổ vũ cho cậu.""
Ưng Tử bị các cô làm cho cười không ngừng: ""Các cậu đủ rồi, tớ chỉ hy vọng lúc đó không bị lạc giọng, trường hợp quan trọng như vậy, tưởng tượng thôi àm bắp chân tớ run lên.""
Lời này cũng không phải là lời nói khiêm tốn.
Cô trời sinh đã nhát gan, lúc nhỏ bị giáo viên kêu trở lời câu hỏi thôi àm mặt cũng đỏ, học đàn mỗi năm giáo viên đều tổ chức hội âm nhạc nhỏ, ở dưới cô rất ổn nhưng vừa lên sân khấu sẽ có chút khẩn trương.
May mắn đây là một tiết mục đại hợp xướng, một đám người cùng nhau đứng, nếu không thì cô cũng không dám tham gia.
Kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu hoạt động từ thứ hai, trong phòng ngủ mọi người đều có hoạt động riêng. Trịnh Viện tham gia kỷ niệm thành lập trường ngọn lửa tiếp sức ""Tân hỏa truyền thừa"", Bành Tuệ Tuệ là người đứng đầu trong bừa tiệc trà của cựu sinh viên, Lý Thấm lại là thành viên của hội học sinh tổ chức hoạt động trồng cây của cựu sinh viên nổi tiếng gần hồ học tập, mang một cái tên hoa mỹ là ""Gieo niềm hy vọng về Đại học Sư phạm"".
Bữa tiệc mừng là đêm cuối cùng, được tổ chức vào chủ nhật. Tuần này dàn hợp xướng hầu như mỗi ngày đều luyện tập, cộng với deadline cuối học kì, Ưng Tử vội đến không kịp thở, vẫn luôn không có thời gian ở cùng Tiêu Nhất Mặc.
Vì thế trong lòng cô luôn bất an, đôi lúc nhớ tới câu Tiêu Nhất Mặc nói ""Xã đoạn ứng phó một chút là được, đặc biệt là phụ nữ"", Ưng Tử rất sợ Tiêu Nhất Mặc phản đối cô tham gia đoàn hợp xướng.
Hôm nay là thứ 7 diễn tập cho buổi tiệc tối, cô thừa thừa dịp chưa lên sân khấu, ở wechat Tiêu Nhất Mặc cô đã gửi cho vài tin ngoài lề về ngày thành lập trường, tỏ vẻ cô tham gia đây hoạt động chính của trường.
[Tử: Sắp đến lượt chúng tôi, có chút khẩn trương.]
Tin được gửi đi, như đá chìm đáy biển.
Ưng Tử vốn dĩ cũng không nghĩ Tiêu Nhất Mặc sẽ nói chuyện trên Wechat, đúng lúc người phụ trách gọi bọn cô, cô nhanh chóng cất điện thoại đi lên sân khấu.
Hiệu quả diễn tập không tồi, thầy giáo phụ trách tiệc tối còn khen thêm, bảo bọn họ chuẩn bị tốt buổi diễn ngày mai, mọi người dường như được tiêm thêm máu gà, lại đến phòng học luyện thêm vài làn, sau đó mới tan cuộc. Một đường đi thẳng đến kí túc xá, cô lấy điện thoại ra kiểm tra vòng bạn bè, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức chưa đọc của Tiêu Nhất Mặc hiện lên 3 chưa đọc.
[Tiêu Nhất Mặc: sợ cái gì, lá gan thật nhỏ.
Tiêu Nhất Mặc: Khi nào chính thức diễn?
Tiêu Nhất Mặc: Tôi sẽ đến.]
Ưng Tử nhìn ba chữ ""Tôi sẽ đến"", ngốc một chút.
Tiêu Nhất Mặc là người nào? Sao có thể đến xem đoàn cô hợp xướng? Ngày đó cũng chỉ là thuận miệng nói ra, căn bản không nghĩ đến Tiêu Nhất Mặc sẽ đến.
Tưởng tượng Tiêu Nhất Mặc sẽ ngồi ở dưới sân khấu nhìn cô, cô càng khẩn trương, trong lòng cầu nguyện mai bỗng dưng anh có việc quan trọng đột xuất không thể tới, nhưng lại trái lương tâm mà gõ trả lời.
[Tử: 7 giờ tối mai bắt đầu diễn.
Tử: Tôi sẽ dành cho anh một vé.]
Tần Tây Viễn thấy Ưng Tử liền lập tức lại đến gần: ""Tiểu Tử, anh có mua dưa hấu, em thử một miếng đi, rất ngọt.""
Thành viên có quan hệ tốt với Tần Tây Viễn lập tức ồn ào, ""Tiểu Tử, đoàn trưởng rất quan tâm em nhé, như thế nào cũng phải cho em ăn miếng giữa, ghen tị quá.""
Ưng Tử cười, nghịch ngợm nói: ""Chắc chắn là vậy, em giúp anh ấy viết âm hợp xướng, coi như đây là phát lương cho em đi.""
Mọi người cười nói, chờ đến khi tất cả thành viên đều đến hết, bắt đầu tập luyện hợp xướng.
nguyên bản là bài hát có phong cách RAP, sau khi được Ưng Tử và Tần Tây Viễn cải biên, hợp xướng lai càng có hiệu quả hơn, càng thêm có hương vị của thời xưa. Ở giữa có bắt chước một chút phương pháp kinh kịch, tuy rằng chỉ ít ỏi 4 câu nhưng lại biến đó thành tinh hoa của cả bộ phận, Tần Tây Viễn châm trước bảo Ưng Tử đơn độc xướng, lấy câu hòa hợp xướng làm thanh âm dần khếch tán, hình thành sự bất đồng đánh vào thính giác người nghe.
Làn đầu tiên hợp âm bởi vì không thuần thục nên có chút cãi vã nhỏ, hiệu quả không quá tốt, Tân Tây Viễn luyện cho mọi người từng câu chuẩn âm một, Ưng Tử từ nhỏ luyện đàn dương cầm, đối với chuẩn âm rất mẫn cảm, cũng cùng nhau giúp đỡ luyện tập lặp lại vài đoạn chỗ khó khăn. Cả một buổi chiều luyện lên xuống cuối cùng cũng có chút thành tựu, lần luyện tập cuối cùng được Tần Tây Viễn ghi âm lại, hiệu quả rất không tồi.
Ưng Tử mang đoạn ghi âm trở lại phòng ngủ hưng phấn đưa cho bạn cùng phòng nghe, Bành Tuệ Tuệ là người ồn ào đầu tiên: ""Trời, hoàn thành trong 3 ngày! Đoàn hợp xướng của các cậu sau khi nổi tiếng đừng quên cho bọn tớ ôm đùi.""
Lý Thấm và Trịnh Viện không hiểu âm nhạc, nhưng lại mạnh mẽ cổ vũ, vung tay đầy hào khí: ""Xướng! Đến lúc đó tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một bó hoa tươi, cho cậu trở thành người nổi tiếng.""
Một người khác cũng xem náo nhiệt: ""Hoặc là tớ phụ trách kéo ruy băng, kêu cổ động viên cổ vũ cho cậu.""
Ưng Tử bị các cô làm cho cười không ngừng: ""Các cậu đủ rồi, tớ chỉ hy vọng lúc đó không bị lạc giọng, trường hợp quan trọng như vậy, tưởng tượng thôi àm bắp chân tớ run lên.""
Lời này cũng không phải là lời nói khiêm tốn.
Cô trời sinh đã nhát gan, lúc nhỏ bị giáo viên kêu trở lời câu hỏi thôi àm mặt cũng đỏ, học đàn mỗi năm giáo viên đều tổ chức hội âm nhạc nhỏ, ở dưới cô rất ổn nhưng vừa lên sân khấu sẽ có chút khẩn trương.
May mắn đây là một tiết mục đại hợp xướng, một đám người cùng nhau đứng, nếu không thì cô cũng không dám tham gia.
Kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu hoạt động từ thứ hai, trong phòng ngủ mọi người đều có hoạt động riêng. Trịnh Viện tham gia kỷ niệm thành lập trường ngọn lửa tiếp sức ""Tân hỏa truyền thừa"", Bành Tuệ Tuệ là người đứng đầu trong bừa tiệc trà của cựu sinh viên, Lý Thấm lại là thành viên của hội học sinh tổ chức hoạt động trồng cây của cựu sinh viên nổi tiếng gần hồ học tập, mang một cái tên hoa mỹ là ""Gieo niềm hy vọng về Đại học Sư phạm"".
Bữa tiệc mừng là đêm cuối cùng, được tổ chức vào chủ nhật. Tuần này dàn hợp xướng hầu như mỗi ngày đều luyện tập, cộng với deadline cuối học kì, Ưng Tử vội đến không kịp thở, vẫn luôn không có thời gian ở cùng Tiêu Nhất Mặc.
Vì thế trong lòng cô luôn bất an, đôi lúc nhớ tới câu Tiêu Nhất Mặc nói ""Xã đoạn ứng phó một chút là được, đặc biệt là phụ nữ"", Ưng Tử rất sợ Tiêu Nhất Mặc phản đối cô tham gia đoàn hợp xướng.
Hôm nay là thứ 7 diễn tập cho buổi tiệc tối, cô thừa thừa dịp chưa lên sân khấu, ở wechat Tiêu Nhất Mặc cô đã gửi cho vài tin ngoài lề về ngày thành lập trường, tỏ vẻ cô tham gia đây hoạt động chính của trường.
[Tử: Sắp đến lượt chúng tôi, có chút khẩn trương.]
Tin được gửi đi, như đá chìm đáy biển.
Ưng Tử vốn dĩ cũng không nghĩ Tiêu Nhất Mặc sẽ nói chuyện trên Wechat, đúng lúc người phụ trách gọi bọn cô, cô nhanh chóng cất điện thoại đi lên sân khấu.
Hiệu quả diễn tập không tồi, thầy giáo phụ trách tiệc tối còn khen thêm, bảo bọn họ chuẩn bị tốt buổi diễn ngày mai, mọi người dường như được tiêm thêm máu gà, lại đến phòng học luyện thêm vài làn, sau đó mới tan cuộc. Một đường đi thẳng đến kí túc xá, cô lấy điện thoại ra kiểm tra vòng bạn bè, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức chưa đọc của Tiêu Nhất Mặc hiện lên 3 chưa đọc.
[Tiêu Nhất Mặc: sợ cái gì, lá gan thật nhỏ.
Tiêu Nhất Mặc: Khi nào chính thức diễn?
Tiêu Nhất Mặc: Tôi sẽ đến.]
Ưng Tử nhìn ba chữ ""Tôi sẽ đến"", ngốc một chút.
Tiêu Nhất Mặc là người nào? Sao có thể đến xem đoàn cô hợp xướng? Ngày đó cũng chỉ là thuận miệng nói ra, căn bản không nghĩ đến Tiêu Nhất Mặc sẽ đến.
Tưởng tượng Tiêu Nhất Mặc sẽ ngồi ở dưới sân khấu nhìn cô, cô càng khẩn trương, trong lòng cầu nguyện mai bỗng dưng anh có việc quan trọng đột xuất không thể tới, nhưng lại trái lương tâm mà gõ trả lời.
[Tử: 7 giờ tối mai bắt đầu diễn.
Tử: Tôi sẽ dành cho anh một vé.]
Tác giả :
Tiểu Thố