Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 137
Chương 137
“Sao cậu ta biết cô Hàm bị khó chịu vậy?" Có ai đó trong nhóm chợt hỏi, còn mang theo ý cười trêu ghẹo.
Đinh Hồng Quân thoáng qua tên nhóc ngồi bên góc kia hai giây rồi khẽ cười.
“Uống tiếp nào, không ai được ép Hi Họa nữa đấy." Có Đinh Hồng Quân phá giải câu hỏi như đùa như thật vừa rồi, mọi người lại tiếp tục ca hát, trò chuyện.
Hàm Hi Họa lén nhìn Hàn Dĩ Ngôn một chút, cô biết là anh đã dặn phục vụ mang nước chanh lên cho mình. Khi nãy cô đã thấy anh rời khỏi phòng.
Cô không muốn nghĩ nhiều nhưng lại không thể không biết ý tứ trong những hành động của Hàn Dĩ Ngôn.
Có hơi nhức đầu, cô cụp mắt uống một ngụm nước chanh. Đúng là dễ chịu không ít.
Từ đó cũng không ai ép Hàm Hi Họa uống rượu nữa.
Đưa đẩy một hồi không rõ vì sao Hàn Dĩ Ngôn lại là người đưa cô trở về nhà hàng để lấy xe.
Hạ Tiếu Mạt thì bảo tự bắt taxi về nhà luôn. Hàm Hi Họa cũng không thể ép người ta theo mình được.
Vậy nên mới có chuyện lúc này lần nữa cô ngồi trên xe của Hàn Dĩ Ngôn.
“Có vẻ em không muốn tiếp xúc với tôi." Không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Hàm Hi Họa cũng thành thực gật đầu. Cô thản nhiên trả lời. “Đúng vậy."
Tiếng cười nhạt của người đàn ông bên ghế lái khiến Hàm Hi Họa không nhịn được mà đánh mắt sang nhìn.
Anh vẫn một mực quan sát đường phía trước. “Là vì Nam Lãnh sao?"
Thu lại tầm mắt từ sườn mặt anh, Hàm Hi Họa đáp: “Một phần vì anh ấy."
Nụ cười trước đó nhạt dần, Hàn Dĩ Ngôn cuối cùng cũng nhìn cô. “Phần còn lại là vì em không muốn?"
Cô gái không nói tiếng nào, cả hai rơi vào im lặng. Mà im lặng đồng nghĩa với việc cô thừa nhận chính cô không muốn gần anh.
Bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt, không ai biết kể cả chính Hàn Dĩ Ngôn cũng không phát hiện anh đang tức giận và khó chịu cực kỳ.
Tới nhà hàng Hàm Hi Họa mím môi rồi quay sang nhìn anh, vẫn nên cảm ơn một tiếng: “Cảm ơn đã đưa tôi đi một đoạn. Tạm biệt." Dây an toàn vừa mở ra Hàm Hi Họa không do dự đẩy cửa xe nhưng còn chưa kịp bước chân xuống thì cánh tay đã bị bắt lấy kéo lại.
Cô hoảng hốt kêu lên.
“Anh làm gì vậy?" Hàm Hi Họa dằn khỏi bàn tay như gọng kìm của người đàn ông nhưng đều vô ích. Cô hơi đau, hai mày cau chặt trợn mắt trừng anh cảnh cáo.
Hàn Dĩ Ngôn giật mình buông lỏng cái siết tay của mình nhưng không hoàn toàn buông ra. “Xin lỗi." Anh khẽ giọng ôn nhu.
Hàm Hi Họa bặm môi nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của anh như muốn thông qua đó nhìn thấy chút gì đó, chỉ một chút thôi nhưng đều không có gì cả.
Khuôn mặt kiều diễm của cô gái hồng hào vì men rượu, cặp mắt long lanh ngấn nước như chực trào lệ. Ánh mắt anh không sao rời đi nổi, cho đến khi nghe tiếng rên nhỏ của cô, anh giật mình đảo mắt chạm phải phần trước ngực của người con gái. Bộ váy này quả thật quá mức khiến đàn ông muốn phạm tội. Yết hầu Hàn Dĩ Ngôn lên xuống rồi anh hoảng hốt với ý nghĩ hồ đồ, hoang đường của mình. “Tôi… em về đi."
Cuối cùng cũng cố gắng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, anh vội buông cánh tay cô ra.
Lúc này Hàm Hi Họa ôm tức giận lần nữa định mở cửa xe thì người đàn ông lên tiếng. “Lúc nãy… tôi xin lỗi. Tôi hơi quá chén."
Cô hít sâu một hơi, không đáp lại anh mà dứt khoát mở cửa rồi lại sập cửa một cái thật mạnh.