Chư Thiên Tế
Quyển 2 - Chương 1: Tiểu đội
Trăng sáng mây thưa.
Ánh sao sáng chói, giống như ân điển cửu thiên ban tặng, lưa thưa rải xuống khu rừng.
Đây không phải là một bức tranh phong cảnh bóng đêm đẹp tuyệt, nhưng lại ang theo sự yên lặng và ấm áp đến lạ thường.
- Ba ngày nữa, chỉ ba ngày nữa thôi sẽ tới được đế đô của Thánh quang đế quốc, rốt cuộc ta cũng có thể nhìn thấy tận mặt đô thành của đế quốc vĩ đại nhất, thật sự quá tuyệt vời.
Từ trong bóng tối, một giọng nói từ khu rừng vọng lại.
Giữa màn đêm yên tĩnh, giọng nói đó thực sự quá rõ rõ ràng.
Nếu quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được giữa khoảnh rừng cạnh đó, một đoàn đội đang ngồi vây quanh đống lửa.
Đoàn đội này cấu thành từ bốn người.
Vừa nói chuyện là một người thanh niên với mái tóc dài màu xanh nhạt, khuôn mặt mang theo nụ cười như ánh dương quang. Thanh niên này nhìn qua chỉ chừng 22, 23 tuổi. Với độ tuổi như vậy, đối với một thế giới bị ma thú chiếm đóng giống như Thiên hoang mà nói, hiển nhiên là đã quá già đời, thậm chí đã từng trải qua chém giết sống chết cùng ma thú, nhưng trên khuôn mặt của hắn nhìn không ra nửa điểm khí tức phong trần cùng tang thương.
Sư ngây thơ vẫn còn đó.
Khuôn mặt ngay thơ cộng với tướng mạo tuấn mỹ đủ để khiến cho mọi thiếu nữ trên thế giới ghen ghét khiến cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn lần đầu tên đều sẽ hoài nghi rốt cuộc đây là tên tiểu bạch kiểm mà vị quý tộc nào nuôi dưỡng, hay bản thân hắn đã có xuất thân quý tộc cao quý.
Ngoài thanh niên này ra, hai người bên cạnh một người là một vị thanh niên thành thục nhìn qua tầm 27, 28 tuổi cùng một vị thiếu nữ nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn cả người thanh niên tóc lam.
Tướng mạo thiếu nữ chỉ được coi là trung thượng, nhưng đôi mắt to tròn, lúng liếng, trong veo lại khiến cho bất cứ kẻ nào đều cảm thấy rung động. Giống như mang theo một loại ma lực có thể nhìn thẳng vào linh hồn, có thể gột rửa mọi tà niệm, tội ác trong trái tim khiến cho trái tim trở nên an bình, tường hòa. Rất khó tưởng tượng nổi, tại một thế giới mà ma thú hoành hành như vậy, vẫn còn có người có thể bảo trì trái tim của mình thuần khiết giống như là không nhiễm một hạt bụi.
- Thánh quang đế đô? Rất lâu trước đó ta đã từng nghe qua nơi này. Trước đó chúng ta đã thấy rất nhiều điều mới lạ ở Lam hải thành thực khiến cho ta mở mang tầm mắt. Lúc này tới Thánh quang đế đô, nhất định chúng ta phải vui vẻ một phen. Lăng nguyệt, ngươi thấy có phải không?
Thanh niên nói chuyện, dẫn phát lòng hiếu kỳ của thiếu nữ, khiến cho khuôn mặt của nàng vốn đang mang theo vẻ mệt mỏi lập tức tràn đầy sức sống trở lại.
- Tốt, Tuyền tuyền, nghe lời ta, chờ chúng ta đến Thánh quang đế đô, phải chơi một mạch ba ngày liền.
- Ba ngày, ba ngày quá ít, ít nhất phải chơi cả nửa tháng
- Nửa tháng thì nửa tháng.
Lăng nguyệt gật đầu thật mạnh. Thấy người thiếu nữ tên Tuyền tuyền giơ cao bàn tay trắng noãn ra, hai người rất có ăn ý, lăng không đập tay đến bốp một cái, trong nháy mắt đã hiểu được ý nhau.
Thấy cảnh này, thanh niên áo trắng đứng bên cạnh chỉ ỉm cười, tùy ý để cho hai người làm ầm ĩ. Mà thanh niên áo xanh dường như có chút xúc động, không nói gì.
- Đáng tiếc, chúng ta không thể đến Vấn kiếm thành. Nghe nói, Vấn kiếm thành là tòa thành do tông môn đệ nhất Thánh quang đế quốc Lâm môn kiếm tông thành lập. Nếu như có thể đi xem một chút, khẳng định có thể chứng kiến sự phồn hoa đô hội.
Thiếu nữ tên Tuyền tuyền nghe xong lời này, cũng có chút ủ ê.
- Vấn kiếm thành... Haizz, nghe nói Vấn kiếm thành có một loại đặc sản tên là Long duyên hương chỉ có ở trên Vấn kiếm sơn. Chỉ cần sử dụng một chút loại hương thảo này sẽ có thể khiến cho hương thơm lưu lại trên người đến vài ngày không tan. Đáng tiếc, chỉ sợ sau này không mua được nữa rồi.
- Ừ, nghe nói lúc này Vấn kiếm thành đã bị phong tỏa. Nghe nói, Lâm môn kiếm tông bị người ta diệt tông. Thực là khó tin, Lâm môn kiếm tông, đây chính là kiếm tông đệ nhất Thánh quang đế quốc, nghe nói trong tông có cả cường giả chí tôn thần thoại vĩ đại tọa trấn, môn hạ có tới ba mươi mấy vạn đệ tử, cao thủ nhiều vô số. Tông môn cường đại như vậy lại bị diệt tông. Không biết người ra tay, sẽ đáng sợ đến trình độ nào?
- Đúng vậy, trong Lâm môn kiếm tông có tới trăm vạn nhân khẩu nhưng ngay cả một người cũng không còn sống sót. Thủ đoạn của người này thật là độc ác, trong đó sợ rằng có không ít người vô tội.
Lăng nguyệt gật đầu, vừa nghĩ tới việc trên trăm vạn người bị giết chết, sắc mặt có chút hoảng sợ.
- Thật đáng sợ, nhiều người như vậy, thật không biết vì sao tên xấu xa kia có thể hạ thủ được.
- Đúng vậy, Lăng nguyệt, ngươi nhớ kỹ sau này nếu gặp phải hắn, lập tức chạy được bao xa thì chạy.
Lăng nguyệt gật đầu thật mạnh.
- Đáng tiếc, Long duyên hương của ta.
-Tuyền tuyền, ngươi yên tâm. Sau này ta sẽ tìm cho ngươi thứ tốt hơn.
- Ừ! Ta biết Lăng Nguyệt là lợi hại nhất! Ngoại trừ ca ca ra, ngươi chính là người lợi hại nhất.
Thiếu nữ Tuyền tuyền noi, ánh mắt nhìn về phía Lăng nguyệt có chút sùng bái.
- Nào có...
Bị ánh mắt của thiếu nữ tên Tuyền tuyền nhìn thẳng, Lăng nguyệt có chút xấu hổ, khuôn mặt ngây ngô, vừa nói vừa liếc trộm người thanh niên áo trắng cạnh đó.
- Bạch ly đại ca thật là lợi hại. Ta tốn rất nhiều công sức mới có thể đánh bại con ma thú cấp quân vương kia, nhưng đến lúc nó muốn chạy trốn, ta đành bó tay. Không ngờ Bạch ly đại ca chỉ cần một kiếm đã đánh chết nó, thực lực như vậy, sợ rằng ta có tu luyện thêm vài chục năm cũng không đuội kịp.
- Đương nhiên, trong lòng ta ca ca chính là người lợi hại nhất.
Bạch Tuyền Tuyền nói xong liền quàng tay ôm lấy cánh tay của người thanh niên áo trắng ngồi bên cạnh, tự hào nói.
- Trên thực tế tu vi của Lăng nguyệt đã không kém, chỉ thiếu chút kinh nghiệm thực chiến cùng năng lực ứng biến tình huống mà thôi. Con ma thú kia có thực lực không thua gì nhân loại đại tông sư, chặn giết không khó, chủ yếu là ngươi phải tự tin vào bản thân, có dũng khí chiến đấu chống lại nó.
- Bạch ly đại ca yên tâm, nhất định ta sẽ chăm chỉ tu luyện để sớm có tu vi cùng kiếm thuật mạnh mẽ. Đến lúc đó có thể bảo vệ Tuyền tuyền!
Lăng nguyệt gật đầu, khuôn mặt đầy kiên quyết,
Chỉ là loại kiên quyết này phối hợp với gương mặt tuấn mỹ đủ để có thể khiến cho mọi người con gái cảm thấy đố kỵ, cùng với khí chất có thể dùng hai từ "ôn nhu" để hình dung, nhìn thế nào cũng sẽ khiến cho người khác thầm nghĩ..
Thực không đáng tin cậy.
- Được rồi, được rồi, hiểu được quyết tâm của ngươi rồi.
Nghe được mấy lời đầy ẩn ý này của Lăng nguyệt, Bạch Tuyền Tuyền đỏ mặt cười, mang theo vẻ thẹn thùng. Chỉ là nàng cùng Lăng nguyệt không phải quen biết nhau ngày một ngày hai, rất nhanh đã khôi phục, lại, lướt mắt nhìn thanh niên tên Bạch ly cùng với thanh niên áo xanh vẫn đang im lặng, lúc này mới mở miệng.
- Nhưng mà ngươi phải cố gắng thật nhiều. Trong mấy người chúng ta ngoại trừ ta thân gái yếu đuối ra, ngươi chính là người xếp bét. Ca ca ta thì không cần nói rồi, đương nhiên là lợi hại. Mà Huyền thiên tông đại ca, ờ, mặc dù không thấy đại ca xuất thủ. Nhưng mà lúc trước đại ca bị thương nặng như vậy, mới có nửa tháng đã gần khôi phục, nhìn thôi đã biết rằng lợi hại hết sức, so với ngươi lợi hại hơn nhiều. Tiểu Lăng nguyệt, nhiêm vụ của ngươi mười phần gian khổ đó!
Ánh sao sáng chói, giống như ân điển cửu thiên ban tặng, lưa thưa rải xuống khu rừng.
Đây không phải là một bức tranh phong cảnh bóng đêm đẹp tuyệt, nhưng lại ang theo sự yên lặng và ấm áp đến lạ thường.
- Ba ngày nữa, chỉ ba ngày nữa thôi sẽ tới được đế đô của Thánh quang đế quốc, rốt cuộc ta cũng có thể nhìn thấy tận mặt đô thành của đế quốc vĩ đại nhất, thật sự quá tuyệt vời.
Từ trong bóng tối, một giọng nói từ khu rừng vọng lại.
Giữa màn đêm yên tĩnh, giọng nói đó thực sự quá rõ rõ ràng.
Nếu quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được giữa khoảnh rừng cạnh đó, một đoàn đội đang ngồi vây quanh đống lửa.
Đoàn đội này cấu thành từ bốn người.
Vừa nói chuyện là một người thanh niên với mái tóc dài màu xanh nhạt, khuôn mặt mang theo nụ cười như ánh dương quang. Thanh niên này nhìn qua chỉ chừng 22, 23 tuổi. Với độ tuổi như vậy, đối với một thế giới bị ma thú chiếm đóng giống như Thiên hoang mà nói, hiển nhiên là đã quá già đời, thậm chí đã từng trải qua chém giết sống chết cùng ma thú, nhưng trên khuôn mặt của hắn nhìn không ra nửa điểm khí tức phong trần cùng tang thương.
Sư ngây thơ vẫn còn đó.
Khuôn mặt ngay thơ cộng với tướng mạo tuấn mỹ đủ để khiến cho mọi thiếu nữ trên thế giới ghen ghét khiến cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn lần đầu tên đều sẽ hoài nghi rốt cuộc đây là tên tiểu bạch kiểm mà vị quý tộc nào nuôi dưỡng, hay bản thân hắn đã có xuất thân quý tộc cao quý.
Ngoài thanh niên này ra, hai người bên cạnh một người là một vị thanh niên thành thục nhìn qua tầm 27, 28 tuổi cùng một vị thiếu nữ nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn cả người thanh niên tóc lam.
Tướng mạo thiếu nữ chỉ được coi là trung thượng, nhưng đôi mắt to tròn, lúng liếng, trong veo lại khiến cho bất cứ kẻ nào đều cảm thấy rung động. Giống như mang theo một loại ma lực có thể nhìn thẳng vào linh hồn, có thể gột rửa mọi tà niệm, tội ác trong trái tim khiến cho trái tim trở nên an bình, tường hòa. Rất khó tưởng tượng nổi, tại một thế giới mà ma thú hoành hành như vậy, vẫn còn có người có thể bảo trì trái tim của mình thuần khiết giống như là không nhiễm một hạt bụi.
- Thánh quang đế đô? Rất lâu trước đó ta đã từng nghe qua nơi này. Trước đó chúng ta đã thấy rất nhiều điều mới lạ ở Lam hải thành thực khiến cho ta mở mang tầm mắt. Lúc này tới Thánh quang đế đô, nhất định chúng ta phải vui vẻ một phen. Lăng nguyệt, ngươi thấy có phải không?
Thanh niên nói chuyện, dẫn phát lòng hiếu kỳ của thiếu nữ, khiến cho khuôn mặt của nàng vốn đang mang theo vẻ mệt mỏi lập tức tràn đầy sức sống trở lại.
- Tốt, Tuyền tuyền, nghe lời ta, chờ chúng ta đến Thánh quang đế đô, phải chơi một mạch ba ngày liền.
- Ba ngày, ba ngày quá ít, ít nhất phải chơi cả nửa tháng
- Nửa tháng thì nửa tháng.
Lăng nguyệt gật đầu thật mạnh. Thấy người thiếu nữ tên Tuyền tuyền giơ cao bàn tay trắng noãn ra, hai người rất có ăn ý, lăng không đập tay đến bốp một cái, trong nháy mắt đã hiểu được ý nhau.
Thấy cảnh này, thanh niên áo trắng đứng bên cạnh chỉ ỉm cười, tùy ý để cho hai người làm ầm ĩ. Mà thanh niên áo xanh dường như có chút xúc động, không nói gì.
- Đáng tiếc, chúng ta không thể đến Vấn kiếm thành. Nghe nói, Vấn kiếm thành là tòa thành do tông môn đệ nhất Thánh quang đế quốc Lâm môn kiếm tông thành lập. Nếu như có thể đi xem một chút, khẳng định có thể chứng kiến sự phồn hoa đô hội.
Thiếu nữ tên Tuyền tuyền nghe xong lời này, cũng có chút ủ ê.
- Vấn kiếm thành... Haizz, nghe nói Vấn kiếm thành có một loại đặc sản tên là Long duyên hương chỉ có ở trên Vấn kiếm sơn. Chỉ cần sử dụng một chút loại hương thảo này sẽ có thể khiến cho hương thơm lưu lại trên người đến vài ngày không tan. Đáng tiếc, chỉ sợ sau này không mua được nữa rồi.
- Ừ, nghe nói lúc này Vấn kiếm thành đã bị phong tỏa. Nghe nói, Lâm môn kiếm tông bị người ta diệt tông. Thực là khó tin, Lâm môn kiếm tông, đây chính là kiếm tông đệ nhất Thánh quang đế quốc, nghe nói trong tông có cả cường giả chí tôn thần thoại vĩ đại tọa trấn, môn hạ có tới ba mươi mấy vạn đệ tử, cao thủ nhiều vô số. Tông môn cường đại như vậy lại bị diệt tông. Không biết người ra tay, sẽ đáng sợ đến trình độ nào?
- Đúng vậy, trong Lâm môn kiếm tông có tới trăm vạn nhân khẩu nhưng ngay cả một người cũng không còn sống sót. Thủ đoạn của người này thật là độc ác, trong đó sợ rằng có không ít người vô tội.
Lăng nguyệt gật đầu, vừa nghĩ tới việc trên trăm vạn người bị giết chết, sắc mặt có chút hoảng sợ.
- Thật đáng sợ, nhiều người như vậy, thật không biết vì sao tên xấu xa kia có thể hạ thủ được.
- Đúng vậy, Lăng nguyệt, ngươi nhớ kỹ sau này nếu gặp phải hắn, lập tức chạy được bao xa thì chạy.
Lăng nguyệt gật đầu thật mạnh.
- Đáng tiếc, Long duyên hương của ta.
-Tuyền tuyền, ngươi yên tâm. Sau này ta sẽ tìm cho ngươi thứ tốt hơn.
- Ừ! Ta biết Lăng Nguyệt là lợi hại nhất! Ngoại trừ ca ca ra, ngươi chính là người lợi hại nhất.
Thiếu nữ Tuyền tuyền noi, ánh mắt nhìn về phía Lăng nguyệt có chút sùng bái.
- Nào có...
Bị ánh mắt của thiếu nữ tên Tuyền tuyền nhìn thẳng, Lăng nguyệt có chút xấu hổ, khuôn mặt ngây ngô, vừa nói vừa liếc trộm người thanh niên áo trắng cạnh đó.
- Bạch ly đại ca thật là lợi hại. Ta tốn rất nhiều công sức mới có thể đánh bại con ma thú cấp quân vương kia, nhưng đến lúc nó muốn chạy trốn, ta đành bó tay. Không ngờ Bạch ly đại ca chỉ cần một kiếm đã đánh chết nó, thực lực như vậy, sợ rằng ta có tu luyện thêm vài chục năm cũng không đuội kịp.
- Đương nhiên, trong lòng ta ca ca chính là người lợi hại nhất.
Bạch Tuyền Tuyền nói xong liền quàng tay ôm lấy cánh tay của người thanh niên áo trắng ngồi bên cạnh, tự hào nói.
- Trên thực tế tu vi của Lăng nguyệt đã không kém, chỉ thiếu chút kinh nghiệm thực chiến cùng năng lực ứng biến tình huống mà thôi. Con ma thú kia có thực lực không thua gì nhân loại đại tông sư, chặn giết không khó, chủ yếu là ngươi phải tự tin vào bản thân, có dũng khí chiến đấu chống lại nó.
- Bạch ly đại ca yên tâm, nhất định ta sẽ chăm chỉ tu luyện để sớm có tu vi cùng kiếm thuật mạnh mẽ. Đến lúc đó có thể bảo vệ Tuyền tuyền!
Lăng nguyệt gật đầu, khuôn mặt đầy kiên quyết,
Chỉ là loại kiên quyết này phối hợp với gương mặt tuấn mỹ đủ để có thể khiến cho mọi người con gái cảm thấy đố kỵ, cùng với khí chất có thể dùng hai từ "ôn nhu" để hình dung, nhìn thế nào cũng sẽ khiến cho người khác thầm nghĩ..
Thực không đáng tin cậy.
- Được rồi, được rồi, hiểu được quyết tâm của ngươi rồi.
Nghe được mấy lời đầy ẩn ý này của Lăng nguyệt, Bạch Tuyền Tuyền đỏ mặt cười, mang theo vẻ thẹn thùng. Chỉ là nàng cùng Lăng nguyệt không phải quen biết nhau ngày một ngày hai, rất nhanh đã khôi phục, lại, lướt mắt nhìn thanh niên tên Bạch ly cùng với thanh niên áo xanh vẫn đang im lặng, lúc này mới mở miệng.
- Nhưng mà ngươi phải cố gắng thật nhiều. Trong mấy người chúng ta ngoại trừ ta thân gái yếu đuối ra, ngươi chính là người xếp bét. Ca ca ta thì không cần nói rồi, đương nhiên là lợi hại. Mà Huyền thiên tông đại ca, ờ, mặc dù không thấy đại ca xuất thủ. Nhưng mà lúc trước đại ca bị thương nặng như vậy, mới có nửa tháng đã gần khôi phục, nhìn thôi đã biết rằng lợi hại hết sức, so với ngươi lợi hại hơn nhiều. Tiểu Lăng nguyệt, nhiêm vụ của ngươi mười phần gian khổ đó!
Tác giả :
Thừa Phong Ngự Kiếm