Chu Sa Nhiễm
Chương 23
Chương 23:
Đến trung tâm thành phố, hai người xuống xe, tìm được một quán ăn gần đó, trong lúc đợi món, Chu Tú Mẫn nhớ tới "Đàm Thi" trong câu chuyện của vị giáo sư già, nhàm chán lên mạng tìm kiếm, ngoại trừ một bộ tiểu thuyết có nội dung liên quan, ngoài ra đều là "từ đồng âm". Chu Tú Mẫn đưa điện thoại cho Chu Sa xem, hỏi Chu Sa có phải là hai chữ này, không viết sai chứ, Chu Sa nói chính là hai chữ này, không viết sai. Chu Tú Mẫn nhấn vào xem cuốn tiểu thuyết kia một lát, nói buồn nôn rồi đưa cho Chu Sa xem, Chu Sa không xem, Chu Sa nói, "cậu bảo người khác kì quái, cậu mới kì quái ấy, buồn nôn còn bắt người khác xem". Chu Tú Mẫn cứng rắn nhét điện thoại vào tay, bắt cô xem, nói mọi người cùng nhau buồn nôn sẽ tốt hơn một mình cô ấy buồn nôn. Chu Sa ảo não nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn "hi" một tiếng vui vẻ, rồi lại là bày ra bộ mặt "hừ hừ, tôi dã man như vậy đấy" nhìn Chu Sa, Chu Sa chỉ đành ủ rũ cúi đầu đọc tiểu thuyết.
Mở đầu cuốn tiểu thuyết là câu chuyện về cung đình Hậu Tấn nuôi dưỡng một nhóm "độc nhân", gọi là Đàm Thi, chuyên để phục vụ Hoàng đế và quý tộc. Phương pháp nuôi dưỡng nhóm "độc nhân" này vô cùng độc ác: Thu dưỡng những đứa trẻ nhà nghèo, từ nhỏ cho bọn họ uống thuốc độc, ban đầu lượng thuốc độc rất nhỏ, sau đó từ từ tăng dần, những đứa trẻ này sống ở nơi u ám không thấy ánh mắt trời nên da dẻ đa phần trắng khác người, hơn nữa đều để phục vụ Hoàng thân quốc thích nên đa phần những đứa trẻ này mặt mày thanh tú, dáng vẻ xinh đẹp, khi trưởng thành mỹ mạo hơn người. Trong quá trình đó, có rất nhiều đứa trẻ không chịu được độc tính mà mất mạng, người chết nhiều không đếm xuể, xương chất thành núi, những đứa trẻ chưa chết còn lại được nuôi chung với đống xác chết ấy, cơ thể bị khí lạnh của người chết xâm nhập, ăn thịt xác chết. Sau khi trưởng thành trăm nghìn loại độc không thể xâm nhập, uống máu của họ có thể ngăn chặn chất độc, còn có thể kéo dài tuổi thọ, hồi xuân nhan sắc, cho nên vô cùng thịnh hành trong cung đình nhà Tấn. Loại phong tục này kéo dài hơn trăm năm, mãi đến khi một vị hoàng đế trẻ tuổi vì vô tình nhìn thấy một cảnh tượng xấu xí "độc nhân" ăn thịt xác chết, liền nổi trận lôi đình. Hoàng đế hạ lệnh cấm chỉ việc nuôi dưỡng và chém cùng giết tận đám "Đàm Thi trong và ngoài cung đình" cùng tộc người nuôi dưỡng nhóm độc nhân kia.
Câu chuyện bắt đầu từ đây, nhân vật chính là một "độc nhân" được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh như thế, còn chưa tiến cung hầu hạ Hoàng đế, liền bị chèn ép tới mất mạng.
...
Chu Tú Mẫn bật một lon Sprite ra uống, thấy Chu Sa chăm chú nhìn điện thoại rất lâu không động đậy, ủ rũ hỏi, "Cậu chưa xem xong à?"
"Xem xong rồi."
"Vậy cậu đọc cái gì đấy?"
"Tiểu thuyết. Trí tưởng tượng phong phú ghê, viết cũng rất hay."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn thật muốn nhổ ngụm Sprite vào mặt cô, bèn cướp điện thoại về, "Ai bảo cậu đọc tiểu thuyết chứ? Tôi bảo cậu đọc lời dẫn thôi." Cả mặt Chu Sa hoang mang nhìn bàn tay trống trơn sau khi điện thoại bị cướp đi, "Đọc hay lắm."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn vô cùng sầu muộn, đây là ví dụ của việc "trẻ ngoan càng dễ học hư" sao? Lúc này đồ ăn đã được dọn lên, Chu Tú Mẫn quát cô: "Không cho đọc nữa, ăn đi."
Chu Sa có thói quen "ăn không nói chuyện", Chu Tú Mẫn bình thường ăn cơm ở nhà, trên bàn ăn yên lặng không thấy tình thương – dù sao cô ấy cùng người trong nhà cũng không có chuyện gì để nói, lâu dần cũng thành thói quen – nhưng khi cô và Chu Sa ở cạnh nhau, cảm giác đặc biệt thoải mái, những câu chuyện dường như bất tận, cho nên cũng quên mất thói quen này, lâu lâu lại mở miệng nói chuyện. Cô ấy hỏi Chu Sa, khẩu khí mang theo chút hoài nghi cùng kinh ngạc có chút khó tưởng tượng, "Cậu nghĩ là thật hay giả? Trong lịch sử thật sự có cách nuôi dưỡng độc ác biến thái đó sao? Nói vậy thì khẩu vị của đám Hoàng thân quốc thích kia cũng thật nặng, nuôi ở bên người, còn uống máu của họ... trời ơi... khó mà tưởng tượng được."
Chu Sa cười nhìn cô ấy, hỏi: "Cậu có biết "trùng" của người Miêu trong truyền thuyết được nuôi thế nào không?"
"Chính là đem bỏ rất nhiều loại độc có độc tính cực mạnh vào trong cái hũ, chôn xuống đất, bảy bảy bốn chín ngày sau thì đào lên, sau đó đem dìm những con sâu bọ độc vào trong đó, con nào không chết thì được gọi là 'trùng'."
"Cái này cũng có chút tương tự. Nhưng đối tượng đổi thành người mà thôi. Bởi vì chúng ta là người, cho nên khó để tiếp nhận, nhưng giả dụ như chúng ta là sâu bọ, chắc chắn cũng cảm thấy không tiếp nhận được đúng không?"
"Cậu..." Chu Tú Mẫn bỗng nhiên không biết nói gì, rất lâu sau mới trịnh trọng nói, "Lại một lần nữa tôi phát hiện cậu mới độc miệng, tư duy cũng đặc biệt kì quái."
Chu Sa mặt mày bối rối, "Không phải sao?"
"Phải. Vấn đề chính là, chúng ta là người, cho nên làm sao cậu có thể bình thản như không có chuyện gì mà thảo luận 'giả dụ như chúng ta là sâu bọ' chứ?"
Chu Tú Mẫn trợn mắt, "Thôi bỏ đi. Không nói chuyện với cậu nữa. Không có cách nào giao tiếp." Được một lúc, cô ấy lại nghĩ ra cái gì, đôi mắt lấp lánh, lại cười nói, "Bên trong nói 'độc nhân' da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp hơn người, cái này có chút giống cậu đấy, cậu chắc không phải chứ? Cậu xem, cậu ở nơi có rất nhiều muỗi như thế, nhưng lại không bị muỗi cắn."
Chu Sa đỏ mặt nhìn cô ấy chằm chằm, "Cậu mới ăn thịt người chết, mình không ăn."
Chu Tú Mẫn vội vàng "phì phì phì", "Cậu mới ăn thịt người chết." Cô ấy hung dữ lườm cô, "Cậu... cái người này, nói chuyện có thể nắm bắt trọng tâm chút không? Trọng tâm của tôi là 'da dẻ trắng trẻ xinh đẹp hơn người', tôi đang khen cậu xinh đẹp đó."
"Mình không phải."
"..." Thật là...
Buồn bực, không thèm để ý cô nữa!
Một lúc sau, Chu Sa mở lời, "Ghi chép dã sử, tuy có chuyện là thật, nhưng cũng có những câu chuyện là bịa đặt, cậu biết tác dụng ban đầu của 'Đàm Thi' là gì không?"
Chu Tú Mẫn hờ hững, "Là gì? Không phải nói để hầu hạ Hoàng đế Quý phi Hàng thân quốc thích hay sao?"
"Trộm mộ. Cung đình Hậu Tấn vô cùng xa hoa lãng phí, cho nên cần đến rất nhiều tiền, sau đó có người đưa ra chủ ý với những đồ bồi táng xa xỉ trong mộ huyệt. Nhưng những ngôi mộ có đồ bồi táng xa xỉ đó đều là những nhà quyền thế giàu sang, những gia đình có tiền đó để phòng ngừa kẻ trộm, đều dốc tâm tư bố trí cơ quan cấm xâm nhập. Tuy nhiên khi đó công nghệ để tạo ra những cơ quan đó còn thô sơ, nên sử dụng độc chính là cách phổ biến nhất để phòng trộm cắp. Thế nên mới có 'Đàm Thi'. 'Đàm Thi' được nuôi dưỡng thực chất là để xâm nhập những ngôi mộ hung hiểm kia rồi trộm đồ. Nghe nói trình độ dùng độc thời Hậu Tấn rất cao, ngay đến cả ngày nay khi khoa học phát triển cũng khó mà sánh được, nghe nói nó là cuộc so tài cửa những người chống trộm và kẻ đi trộm."
Chu Tú Mẫn đột nhiên nhớ lại người anh hai chưa từng gặp mặt, nghe nói đã chết vì trúng kịch độc được bố trí trong mộ huyệt. Hình như cô ấy từng nghe qua, lăng mộ mà bọn họ xâm nhập chính là mộ nhà Tấn. Mặt mày Chu Tú Mẫn trắng bệch hỏi, "Vậy có loại độc nào... khiến xương thịt con người thối rữa không?"
Chu Sa sửng sốt nhìn cô ấy, "Sao cậu lại biết?"
Chu Tú Mẫn quanh co, "Tôi tùy tiện hỏi thôi, tiểu thuyết võ hiệp không phải hay có mấy tình tiết đó hả?"
"Có. Nhưng loại độc này vô cùng nguy hiểm, bình thường trúng độc sẽ chết ngay lập tức. Nếu không chết... còn thê thảm hơn người chết, xương thịt thối rữa từng mảng, thịt thối còn mọc ra một loại dòi bọ rất buồn nôn, trực tiếp chui vào trong xương, hút tủy xương của người đó, người không chết cũng bị dày vò đến phát điên. Loại độc này vô cùng quý giá hiếm gặp, cho nên bình thường chỉ dùng trong lăng mộ của Hoàng đế, hoặc là Thần tử Quý phi được sủng ái, người bình thường không có cơ hội dùng đến. Cho nên gặp phải lăng mộ kiểu này, tốt nhất không nên vào, nếu không hậu quả không nói cũng có thể tưởng tượng được."
Sắc mặt Chu Tú Mẫn càng trắng hơn, lẩm bẩm, "Không... có cách nào sao?"
Chu Sa cười cười, "Không biết nữa. Cổ nhân có rất nhiều thứ thần kì, dùng độc ắt có cách giải độc, chỉ là chúng ta chưa hiểu hết mà thôi."
Chu Tú Mẫn hoảng hốt gật gật đầu, lại nói: "Loại độc này tên là gì?"
"Không nói thì hơn, nói rồi cậu lại ghét mình."
Chu Tú Mẫn nhìn cô, "Nói!"
Chu Sa nói ăn xong rồi nói tiếp, tránh cậu buồn nôn. Chu Tú Mẫn nói, dù sao cũng quá buồn nôn rồi, cậu nói đi. Hút tủy làm thức ăn cũng nói rồi, còn cái gì có thể buồn nôn hơn? Chu Tú Mẫn cũng chú ý đến những người ở bàn khác nhìn chằm chằm vào họ, cho nên cô ấy tuy muốn Chu Sa nói, nhưng Chu Sa không trả lời cô ấy cũng không tiếp tục truy hỏi. Hai người ăn cơm xong tiếp tục bắt xe quay về, Chu Tú Mẫn mới hỏi: "Tên gì thế? Lúc ăn cơm, cậu nói loại độc hiếm gặp đó tên gì?"
Chu Sa chần chừ rất lâu, "Chu Sa Nhiễm!"
"Hả?" Chu Tú Mẫn sửng sốt mở to mắt nhìn cô, cái tên này nghe ra cũng rất thi vị đấy chứ.
"Bởi vì da dẻ bên ngoài của người trúng độc sẽ đỏ au, giống như bị chu sa nhuộm lên, cho nên gọi là 'Chu Sa Nhiễm'."
Chu Tú Mẫn nhìn cô, quả nhiên buồn nôn quá. Cô ấy nói, "Xem ra tôi gọi cậu là giày quân đội quả là sáng suốt."
"..." Chu Sa cúi đầu, làm bộ hối hận như thể "sớm biết vậy đã không nói". Chu Tú Mẫn lại hỏi: "Tại sao cậu lại biết nhiều thế? Ai nói với cậu hả?"
Chu Sa ấp úng, "Đọc sách, trong tiểu thuyết có nói."
"Sao tôi có cảm giác cậu rất quen thuộc với nó?" Chu Tú Mẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm cô nói, "Nói chuyện từ đầu chí cuối rành rọt đâu ra đấy. Đúng rồi, ngoài cái gọi là 'Chu Sa Nhiễm' ấy ra còn loại kịch độc nào khác không? Nói nghe xem. Này, có thời gian cậu kể cho tôi nghe những chuyện cậu đọc được, nghe được được không? Tôi cảm thấy rất thú vị."
"Không phải cậu nói khẩu vị nặng à?"
"Tôi..." Chu Tú Mẫn lại bị nghẹn. "Tôi thích khẩu vị nặng được chưa?"
"Ừ!"
"Ừ cái em gái cậu." Chu Tú Mẫn hung hăng lườm cô một cái, bất mãn trong lòng. Vậy nên cô ấy mới ghét kiểu người đần độn này, không hiểu tình người không rành thế sự, nghĩ thôi mà khiến người muốn phát điên. Chu Tú Mẫn quyết định không thèm để ý đến cô nữa. Cô ấy ủ rũ một lúc lâu, đột nhiên nghe Chu Sa nói "Tương Tư Dẫn". Chu Tú Mẫn vô thức ngẩng đầu nhìn cô, "Cậu tương tư ai?"
"Không phải cậu hỏi mình còn loại kịch độc nào không à?"
"..." Chu Tú Mẫn nghiến răng nghiến lợi, thật muốn nhào qua cắn chết cô, "Giày quân đội ngốc, cậu còn có thể trì độn hơn nữa à?"
"Hả?"
"... Thôi bỏ đi. Coi như tôi chưa nói gì. Cậu tiếp tục đi. Tương Tư Dẫn thì sao?" Đấu với trời càng khó càng hưng phấn, đấu với giày quân đội, lãng phí tâm tư.
"'Tương Tư Dẫn' cùng 'Chu Sa Nhiễm' khá giống nhau, đều là chất kịch độc, chỉ cần dính phải một chút bằng đầu tăm cũng nhất định sẽ chết, người nhà có nhớ nhung thì bọn họ cũng không quay về được, nên gọi là 'Tương Tư Dẫn'."
"Cậu nói những người thời xưa thật là, giết người thì giết thôi, còn đặt mấy cái tên văn nghệ giả dối thế làm gì?" Chu Tú Mẫn chịu không nổi, "Cậu xem tài chính tốt biết bao, mua một nghìn tám, bán hai nghìn năm, lợi nhuận bảy trăm, vừa rõ ràng vừa chân thực."
Chu Sa cười mỉm, khẽ thở dài nói, Chu Tú Mẫn, cậu thật lợi hại, Chu Tú Mẫn không hiểu sao mình bỗng biến lợi hại rồi. Chu Sa nói, nhìn cậu không thích khảo cổ, nhưng thành thích có thể tốt như thế, không lợi hại thì là gì. Chu Tú Mẫn có chút xấu hổ, "Không phải không thích, chỉ là... chỉ là có chút chướng ngại tâm lí."
"Hả?"
Chu Tú Mẫn tránh đi vấn đề này, "Tối nay cậu có phải đi gia sư không? Tài liệu trong máy ghi âm để tôi chỉnh sửa cho. Ngày mai giao cho cậu."
Chu Sa cảm động nhìn cô ấy, "Vậy làm phiền cậu rồi."
Chu Tú Mẫn đỏ mặt, "Được rồi, lại nữa."
Cô ấy xuống xe ở trạm gần khu nhà ở. Chu Tú Mẫn về đến nhà, người đi làm hôm nay được nghỉ luân phiên, đang ngồi ngoài phòng khách ngâm nga một bài hát tiếng Anh, nhìn thấy Chu Tú Mẫn về nhà, ngại ngùng dừng lại, giải thích công ty đang tổ chức cuộc thi ca nhạc, cô nàng đăng kí tham gia, Chu Tú Mẫn "ừm ừm à à" đáp lại một tiếng, nói cố lên, sau đó xách ba lô về phòng. Cô ấy đặt máy ghi âm và sổ ghi chép lên bàn. Bật máy tính lên, sau đó cởi quần áo đi tắm rửa, một thân mồ hôi, tắm rửa thoải mái rồi mới có thể làm việc.
Cô ấy vừa vào phòng tắm, người đi làm gõ cửa tiến vào, đứng bên ngoài hỏi Chu Tú Mẫn có máy mp3 hay không, cô nàng muốn lên mạng tải về để phát lúc biểu diễn. Chu Tú Mẫn nói có nhưng mấy trăm năm rồi không dùng đến – bây giờ đều nghe nhạc bằng điện thoại, ai còn dùng máy mp3 nữa chứ – cũng không biết để chỗ nào, người đi làm lại tỏ ra gấp gáp như vậy, liền bảo cô nàng tự tìm, hình như đặt trong giỏ trên kệ sách nào đó. Người đi làm đáp lại, tìm được rồi, liền ra ngoài. Chu Tú Mẫn tiếp tục tắm rửa, tắm rửa xong mở tủ lạnh lấy một lon nước chuẩn bị sắp xếp tài tiệu giáo sư cung cấp, kết quả tìm khắp trong ngoài cả dưới đất cũng không tìm thấy máy ghi âm của cô ấy. Chu Tú Mẫn nhớ tới người đi làm, phải chăng lấy nhầm rồi? Cô ấy nhanh chóng vào phòng người đi làm tìm cô nàng, người đi làm ngồi trước máy tính, quả nhiên thấy máy ghi âm đang cắm vào máy tính, Chu Tú Mẫn nói cô nàng lấy nhầm rồi, rồi mang máy ghi âm về. Về đến phòng, cô ấy tìm một hồi chiếc mp3 lỗi thời của mình đưa cho đối phương, sau đó mới ngồi xuống chuẩn bị khởi động. Cô ấy ấn máy ghi âm, nó phát ra giai điệu của một ca khúc tiếng Anh, Chu Tú Mẫn trong lòng có một dự cảm không tốt, vội vàng tua đi mấy phút, máy ghi âm hiển thị không còn đoạn ghi âm nào. Chu Tú Mẫn sửng sốt thất thần, hỏi người đi làm đã làm gì, nội dung bên trong máy ghi âm của cô ấy tại sao không còn nữa. Cô nàng luống cuống nhìn cô ấy, "Làm sao thế?"
"Nội dung bên trong của tôi đâu hết rồi? Tài liệu làm bài tập của tôi đâu?"
Người đi làm vẫn chưa phản ứng kịp, "Nội dung gì?"
"Máy ghi âm của tôi! Bản ghi âm bên trong..." Chu Tú Mẫn thiếu chút nữa gầm lên.
Cô nàng ấp úng, "Tôi... cái đó... tôi không cẩn thận xóa mất rồi."
Không cẩn thận? Chu Tú Mẫn có cả ý định muốn giết cô nàng, khẳng định là lười biếng, trực tiếp đem nội dung bên trong xóa đi để tải bài hát. Chu Tú Mẫn tức giận không thôi, thật là muốn tiến lên cho cô nàng hai cái bạt tai, cô ấy gầm lên: "Trước lúc chị 'không cẩn thận' không thể hỏi tôi sao?"
"Tôi..." Cô nàng hoảng hốt, "Xin lỗi, nội dung rất quan trọng sao? Tôi thật sự không cố ý. Tôi..."
Xin lỗi cái rắm. Chu Tú Mẫn nổi nóng đóng sầm cửa về phòng. Cô ấy cầm lấy máy ghi âm, bực dọc ngã xuống giường, xong rồi, làm sao bàn giao với giày quân đội đây?