Chu Sa - Nhất Bán Công Tử
Chương 105 Phiên Ngoại 4 Cửu Nguyệt Lan Hoa
Rất lâu, rất lâu về trước, không còn ai nhớ rõ là khi nào, chỉ biết năm đó cửu nguyệt lan hoa đã bắt đầu tàn lụi bên bờ Vong Luân.
Ngũ tộc sớm chọn được linh thế tương lai---Thế quân Hổ tộc Thiên Văn Cẩm làm người kế nhiệm thứ mười hai.
Từ nhỏ Thiên Văn Cẩm đã thể hiện bản thân là một người tư chất hơn người, thông minh hoạt bát, có thể xem là nhân trung long phượng. Nếu đứng ở một nơi cao mà nhìn cũng nhìn không thấy nữ nhân này, với thân phận cao quý của mình, sớm đã được mọi người xem là báu vật mà tiền hô hậu ủng.
Theo sau Thiên Văn Cẩm có một vị hậu duệ không kế nhiệm, Thiên Sanh, cũng là thanh mai trúc mã của nàng. Hai vạn tuổi, mang theo gương mặt non nớt trẻ con, Thiên Văn Cẩm đưa cho Thiên Sanh một cành lan bát nguyệt, lời nói hứa năm ấy vẫn còn vang vọng trong tâm trí.
"A Sanh, chỉ cần ta đủ ba vạn tuổi, ta sẽ lấy ngươi vào cửa."
Lời nói đó, đến hiện tại Thiên Sanh vẫn còn nhớ, chập chờn giữa giấc mộng, tỉnh dậy mới phát hiện nằm bên cạnh mình là Thiên đế, không phải nàng ấy...
Thiên Văn Cẩm háo thắng, Thiên Văn Cẩm cuồng ngạo, và Thiên Văn Cẩm kiêu hãnh. Nữ nhân này như một trận cuồng phong, điên cuồng càn quét một thứ, lại vô tình quét đi cả tâm trí của Thiên Sanh, khiến nàng cả đời này cũng chỉ biết yêu một mình nàng ấy.
Chờ đợi Thiên Văn Cẩm mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được nàng ấy đạt ba vạn tuổi, bất quá trời không thuận theo nàng, Hổ quân đã quyết định kết thông gia cùng Phượng tộc.
Năm ấy, trữ quân Phượng tộc Diêm Tống Bình chỉ mới có hai vạn ba trăm tuổi đã nổi danh khắp ngũ tộc tứ hải, không chỉ xinh đẹp hiểu lễ còn thông thạo tứ kinh ngũ thư, thông minh uyên bác.
Thiên Văn Cẩm biết tin đã đến tìm Thiên Sanh an ủi: "A Sanh, ta không thích trữ quân Phượng tộc, ngươi không cần phải lo, có thời gian ta sẽ lựa lời nói với phụ quân."
Lúc đó Thiên Sanh đã rất tin, nàng đặt hết tất cả tin tưởng của mình vào Thiên Văn Cẩm, để rồi trái tim nàng tan nát dưới lời hứa hẹn trẻ con năm ấy...
Đăng hoa lễ mừng sinh thần ba vạn tuổi của trữ quân Phượng tộc cũng đến, thân là trữ quân Hổ tộc, Thiên Văn Cẩm không thể không đến, còn dẫn theo cả hảo bằng hữu của mình—Trữ quân Minh giới Thư Phàm.
Thư Phàm và Thiên Văn Cẩm quen biết qua một lần lịch luyện, sau kết sau thành bằng hữu, tình cảm có thể nói là vô cùng tốt đẹp. Hai người đều đồng dạng thân phận tôn quý, sở thích tương đồng, tuổi tác tương đương, những điều này đã khiến cả hai càng thêm thân thiết hơn.
Nhưng tình cảm đó không kéo dài được bao lâu...
Trong chính cái đêm đăng hoa lễ đó, cả Thư Phàm và Thiên Văn Cẩm đều bị trữ quân Phượng tộc Diêm Tống Bình câu hết hồn phách.
Dưới ánh thiên đăng, Diêm Tống Bình mặc một bộ tố y, tay ôm một thanh tỳ bà, ánh mắt ʍôиɠ lung ngước nhìn thiên đăng trêи bầu trời cao rộng ấy. Khi ấy, vạt áo dài phía sau bị gió thổi lay nhè nhẹ, đôi sóng mắt tĩnh lặng như hồ thu tưởng chừng như có thể chứa cả một bầu trời sao điêu linh. Mặt ngọc điêu trác, gò má nho nhỏ ửng hồng vì lạnh, môi mềm cong lên như cười lại như không phải.
Trong chính giây phút đó, cả Thiên Văn Cẩm và Thư Phàm ai cũng đều không thở nổi. Diêm Tống Bình như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, đẹp không tỳ vết, ngay cả trăng sáng trêи cao cũng phải lu mờ trước vẻ đẹp kinh thải tuyệt hồng này của nàng.
Với thân phận trữ quân Hổ tộc của mình, Thiên Văn Cẩm dễ dàng nói chuyện được với Diêm Tống Bình, chỉ trong đêm đó, có một vị trữ quân thao thức cả đêm vì nhớ một nụ cười khuynh thành.
Và Thiên Văn Cẩm quên lời hứa năm đó với Thiên Sanh, quên đi triệt để.
Thời gian Thiên Văn Cẩm ở Phượng tộc còn nhiều hơn ở Hổ tộc, ngày đến tối chỉ biết đến một mình Diêm Tống Bình, cố tình tìm những tiểu đồ vật dễ thương cho hôn thê ngoạn, không biết có bao nhiêu ngốc nghếch.
Mà ngay đến cả Thư Phàm cũng vậy, nàng thích Diêm Tống Bình, so với Thiên Văn Cẩm chỉ hơn chứ không kém, tìm mọi cách khiến cho tiểu mỹ nhân vui vẻ. Có lần Thư Phàm lặn lội đến tận Đông Hải chỉ để mang về một vỏ ốc hoàng hôn tặng cho Diêm Tống Bình, kết quả vẫn thua nhánh huyết san hô của Thiên Văn Cẩm.
Kết quả không khó đoán, Thiên Văn Cẩm và Thư Phàm trở mặt với nhau, cùng đánh một trận trêи núi Côn Luân phân chia thắng thua.
Năm đó, Thư Phàm thua trận, ôm vết thương đau buốt nhìn về phía Diêm Tống Bình, nàng có thể thấy được, nàng ấy đang chạy về phía nàng. Ôm trái tim cuồng nhiệt của tuổi trẻ, ôm tình yêu ngây ngô đầu tiên trong đời, cuối cùng cũng không tránh khỏi tan nát con tim. Bóng dáng nhỏ nhắn của Diêm Tống Bình không có dừng lại, cứ như vậy chạy tiếp, cánh tay nhỏ bé ôm siết lấy Thiên Văn Cẩm mà khóc hô.
"A Cẩm, ngươi có sao không? Có bị thương ở đâu không? Đau lắm hay không hả?"
Diêm Tống Bình khóc, là vì Thiên Văn Cẩm mà khóc.
Còn Thư Phàm khóc, là vì trái tim nàng đau đớn đến không hô hấp nổi.
Ngày đó, còn có một người rơi lệ, Thiên Sanh nhìn Thiên Văn Cẩm ôn nhu dỗ dành Diêm Tống Bình mà lòng đau như cắt, trái tim nàng cũng vỡ vụn thành trăm mảnh.
Chưa bao giờ Thiên Văn Cẩm ôn nhu với nàng như vậy.
Chưa bao giờ Thiên Văn Cẩm xót thương nàng như vậy.
Chưa bao giờ...
Lời hứa trẻ con năm ấy, đem tất cả hy vọng, tất cả tình yêu của Thiên Sanh hóa thành tro bụi.
Thiên Văn Cẩm đã từng nói: "Thiên Sanh, năm đó ta nói lấy ngươi là bởi vì ta không muốn phụ quân ép ta lấy Thiên Hành, ta chán ghét hắn nhưng ta cũng không có yêu ngươi. Ta biết ta đã khiến ngươi bỏ lỡ rất nhiều đoạn nhân duyên tốt, nhưng ta thật sự không thể làm trái lời con tim của mình được, người trêи đời này ta yêu chỉ có một mình Diêm Tống Bình."
Không biết khi đó Thiên Sanh đã gượng chống đỡ như thế nào, đến hiện tại nghĩ lại trái tim vẫn đau đến không cách nào hô hấp được, nước mắt càng kiềm nén càng chảy xuống nhiều hơn.
Bi ai.
Đáng thương.
Tuyệt vọng.
Năm đó Thiên Sanh tận mắt nhìn thấy Thiên Văn Cẩm mặc một bộ hồng y xinh đẹp, dắt tay Diêm Tống Bình vào Ức Luân sơn bái lạy thượng thiên phụ mẫu. Đã từng mong ước người cùng Thiên Văn Cẩm nắm tay là nàng, người cùng nàng ấy ước định tam sinh tam thế là nàng, dù nàng có đến trước Diêm Tống Bình thì nàng vẫn là kẻ thua cuộc.
Quan trọng không phải là ai đến trước mà là ai khiến Thiên Văn Cẩm cảm động trước.
Ôm trái tim đau đớn của mình chấp nhận lời cầu hôn của Thiên đế, Thiên Sanh chính thức bước lên kiệu hoa, gả nhập thiên giới, từ nay với ngũ tộc không còn quan hệ gì.
Ngày đó Thiên Văn Cẩm mặc một bộ hồng trang, cao giọng nói: "Thiên Sanh, từ hôm nay ngươi đã không còn là người của ngũ tộc, gả đến Thiên giới nhất định phải tuân thủ luật giới của Thiên giới, không được tùy hứng như ở ngũ tộc. Ta với thân phận là Linh đế, thay mặt bách tính ngũ tộc cầu chúc ngươi cả đời bình an vui vẻ."
Cả đời bình an vui vẻ...
Sáu chữ này, sao nghe chua xót đến vậy?
Khát vọng tuổi trẻ, tình yêu đầu đời, tất cả hóa thành cát bụi, gió thổi một cái tình tan người tỉnh.
Nhưng lão thiên gia cũng không quá bạc đãi Thiên Sanh, sau nhiều năm gả vào Hổ tộc thì Diêm Tống Bình vẫn không hoài thai được, điều này khiến cả ngũ tộc được một phen náo loạn.
Thiên Sanh không như năm đó yếu đuối để mặc số phận bài bố, nàng đi tìm Diêm Tống Bình, cho nàng ta hai lựa chọn: Một là rời khỏi Thiên Văn Cẩm, hai là ở bên cạnh nàng ấy khiến Hổ tộc không có nổi người kế tự.
Diêm Tống Bình lại không yếu đuối như Thiên Sanh đã từng nghĩ: "Thiên hậu, tại sao ta phải lựa chọn? Người quyết định ta nên rời đi hay ở lại là A Cẩm, chỉ cần nàng muốn ta đi thì ta sẽ đi, nàng muốn ta ở lại thì ta sẽ ở lại, trêи đời này chỉ có A Cẩm mới có quyền quyết định hạnh phúc của ta."
Chính cả Thiên Sanh cũng không tin Thiên Văn Cẩm vì một nữ nhân mà buông bỏ linh đế vị, nàng quyết định đến tìm nàng ấy, và đó là ngày đau thương nhất cuộc đời nàng.
Thiên Văn Cẩm lạnh lùng giáng cho Thiên Sanh một cái tát, như năm xưa cao ngạo không ai bằng: "Ngươi đã không còn là người của ngũ tộc, chuyện này cũng không cần ngươi quan tâm đến. Sau này nếu còn nói những chuyện như vậy với A Bình, dù cho ngươi là Thiên hậu nhưng nếu ngươi thương tổn một sợi tóc của nàng thì ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Như năm đó, lạnh lùng, tàn nhẫn xé nát trái tim yếu mềm của Thiên Sanh.
Thiên Sanh không thể yêu Thiên Văn Cẩm như năm xưa, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thể quên được nữ nhân cao ngạo đó.
Trong tim mỗi người đều có một người không thể yêu, một tình yêu không thể đến và một phần chân tình bị chà đạp.
Cuối cùng vẫn là Diêm Tống Bình hạnh phúc nhất, nàng có được yêu thương của Thiên Văn Cẩm, có được những đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận. Nhưng muốn có hạnh phúc đều phải trả giá, Diêm Tống Bình bị đày xuống làm phàm nhân, bị đánh tan hồn phách, nếu không có Diêm La thì trêи đời này vĩnh viễn mất đi một Diêm trữ quân.
Ai can đảm đánh đổi nhiều hơn, người đó có được hạnh phúc nhiều hơn.
Tựa như cửu nguyệt lan hoa, nó đánh đổi cả một khoảng thời gian tươi đẹp của mình chỉ chờ đến độ tháng năm lại lần nữa rực rỡ trêи bờ Vong Luân.
Tình cảm cũng vậy, ai đánh đổi nhiều, chưa chắc đã là bất hạnh.
Ngũ tộc sớm chọn được linh thế tương lai---Thế quân Hổ tộc Thiên Văn Cẩm làm người kế nhiệm thứ mười hai.
Từ nhỏ Thiên Văn Cẩm đã thể hiện bản thân là một người tư chất hơn người, thông minh hoạt bát, có thể xem là nhân trung long phượng. Nếu đứng ở một nơi cao mà nhìn cũng nhìn không thấy nữ nhân này, với thân phận cao quý của mình, sớm đã được mọi người xem là báu vật mà tiền hô hậu ủng.
Theo sau Thiên Văn Cẩm có một vị hậu duệ không kế nhiệm, Thiên Sanh, cũng là thanh mai trúc mã của nàng. Hai vạn tuổi, mang theo gương mặt non nớt trẻ con, Thiên Văn Cẩm đưa cho Thiên Sanh một cành lan bát nguyệt, lời nói hứa năm ấy vẫn còn vang vọng trong tâm trí.
"A Sanh, chỉ cần ta đủ ba vạn tuổi, ta sẽ lấy ngươi vào cửa."
Lời nói đó, đến hiện tại Thiên Sanh vẫn còn nhớ, chập chờn giữa giấc mộng, tỉnh dậy mới phát hiện nằm bên cạnh mình là Thiên đế, không phải nàng ấy...
Thiên Văn Cẩm háo thắng, Thiên Văn Cẩm cuồng ngạo, và Thiên Văn Cẩm kiêu hãnh. Nữ nhân này như một trận cuồng phong, điên cuồng càn quét một thứ, lại vô tình quét đi cả tâm trí của Thiên Sanh, khiến nàng cả đời này cũng chỉ biết yêu một mình nàng ấy.
Chờ đợi Thiên Văn Cẩm mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được nàng ấy đạt ba vạn tuổi, bất quá trời không thuận theo nàng, Hổ quân đã quyết định kết thông gia cùng Phượng tộc.
Năm ấy, trữ quân Phượng tộc Diêm Tống Bình chỉ mới có hai vạn ba trăm tuổi đã nổi danh khắp ngũ tộc tứ hải, không chỉ xinh đẹp hiểu lễ còn thông thạo tứ kinh ngũ thư, thông minh uyên bác.
Thiên Văn Cẩm biết tin đã đến tìm Thiên Sanh an ủi: "A Sanh, ta không thích trữ quân Phượng tộc, ngươi không cần phải lo, có thời gian ta sẽ lựa lời nói với phụ quân."
Lúc đó Thiên Sanh đã rất tin, nàng đặt hết tất cả tin tưởng của mình vào Thiên Văn Cẩm, để rồi trái tim nàng tan nát dưới lời hứa hẹn trẻ con năm ấy...
Đăng hoa lễ mừng sinh thần ba vạn tuổi của trữ quân Phượng tộc cũng đến, thân là trữ quân Hổ tộc, Thiên Văn Cẩm không thể không đến, còn dẫn theo cả hảo bằng hữu của mình—Trữ quân Minh giới Thư Phàm.
Thư Phàm và Thiên Văn Cẩm quen biết qua một lần lịch luyện, sau kết sau thành bằng hữu, tình cảm có thể nói là vô cùng tốt đẹp. Hai người đều đồng dạng thân phận tôn quý, sở thích tương đồng, tuổi tác tương đương, những điều này đã khiến cả hai càng thêm thân thiết hơn.
Nhưng tình cảm đó không kéo dài được bao lâu...
Trong chính cái đêm đăng hoa lễ đó, cả Thư Phàm và Thiên Văn Cẩm đều bị trữ quân Phượng tộc Diêm Tống Bình câu hết hồn phách.
Dưới ánh thiên đăng, Diêm Tống Bình mặc một bộ tố y, tay ôm một thanh tỳ bà, ánh mắt ʍôиɠ lung ngước nhìn thiên đăng trêи bầu trời cao rộng ấy. Khi ấy, vạt áo dài phía sau bị gió thổi lay nhè nhẹ, đôi sóng mắt tĩnh lặng như hồ thu tưởng chừng như có thể chứa cả một bầu trời sao điêu linh. Mặt ngọc điêu trác, gò má nho nhỏ ửng hồng vì lạnh, môi mềm cong lên như cười lại như không phải.
Trong chính giây phút đó, cả Thiên Văn Cẩm và Thư Phàm ai cũng đều không thở nổi. Diêm Tống Bình như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, đẹp không tỳ vết, ngay cả trăng sáng trêи cao cũng phải lu mờ trước vẻ đẹp kinh thải tuyệt hồng này của nàng.
Với thân phận trữ quân Hổ tộc của mình, Thiên Văn Cẩm dễ dàng nói chuyện được với Diêm Tống Bình, chỉ trong đêm đó, có một vị trữ quân thao thức cả đêm vì nhớ một nụ cười khuynh thành.
Và Thiên Văn Cẩm quên lời hứa năm đó với Thiên Sanh, quên đi triệt để.
Thời gian Thiên Văn Cẩm ở Phượng tộc còn nhiều hơn ở Hổ tộc, ngày đến tối chỉ biết đến một mình Diêm Tống Bình, cố tình tìm những tiểu đồ vật dễ thương cho hôn thê ngoạn, không biết có bao nhiêu ngốc nghếch.
Mà ngay đến cả Thư Phàm cũng vậy, nàng thích Diêm Tống Bình, so với Thiên Văn Cẩm chỉ hơn chứ không kém, tìm mọi cách khiến cho tiểu mỹ nhân vui vẻ. Có lần Thư Phàm lặn lội đến tận Đông Hải chỉ để mang về một vỏ ốc hoàng hôn tặng cho Diêm Tống Bình, kết quả vẫn thua nhánh huyết san hô của Thiên Văn Cẩm.
Kết quả không khó đoán, Thiên Văn Cẩm và Thư Phàm trở mặt với nhau, cùng đánh một trận trêи núi Côn Luân phân chia thắng thua.
Năm đó, Thư Phàm thua trận, ôm vết thương đau buốt nhìn về phía Diêm Tống Bình, nàng có thể thấy được, nàng ấy đang chạy về phía nàng. Ôm trái tim cuồng nhiệt của tuổi trẻ, ôm tình yêu ngây ngô đầu tiên trong đời, cuối cùng cũng không tránh khỏi tan nát con tim. Bóng dáng nhỏ nhắn của Diêm Tống Bình không có dừng lại, cứ như vậy chạy tiếp, cánh tay nhỏ bé ôm siết lấy Thiên Văn Cẩm mà khóc hô.
"A Cẩm, ngươi có sao không? Có bị thương ở đâu không? Đau lắm hay không hả?"
Diêm Tống Bình khóc, là vì Thiên Văn Cẩm mà khóc.
Còn Thư Phàm khóc, là vì trái tim nàng đau đớn đến không hô hấp nổi.
Ngày đó, còn có một người rơi lệ, Thiên Sanh nhìn Thiên Văn Cẩm ôn nhu dỗ dành Diêm Tống Bình mà lòng đau như cắt, trái tim nàng cũng vỡ vụn thành trăm mảnh.
Chưa bao giờ Thiên Văn Cẩm ôn nhu với nàng như vậy.
Chưa bao giờ Thiên Văn Cẩm xót thương nàng như vậy.
Chưa bao giờ...
Lời hứa trẻ con năm ấy, đem tất cả hy vọng, tất cả tình yêu của Thiên Sanh hóa thành tro bụi.
Thiên Văn Cẩm đã từng nói: "Thiên Sanh, năm đó ta nói lấy ngươi là bởi vì ta không muốn phụ quân ép ta lấy Thiên Hành, ta chán ghét hắn nhưng ta cũng không có yêu ngươi. Ta biết ta đã khiến ngươi bỏ lỡ rất nhiều đoạn nhân duyên tốt, nhưng ta thật sự không thể làm trái lời con tim của mình được, người trêи đời này ta yêu chỉ có một mình Diêm Tống Bình."
Không biết khi đó Thiên Sanh đã gượng chống đỡ như thế nào, đến hiện tại nghĩ lại trái tim vẫn đau đến không cách nào hô hấp được, nước mắt càng kiềm nén càng chảy xuống nhiều hơn.
Bi ai.
Đáng thương.
Tuyệt vọng.
Năm đó Thiên Sanh tận mắt nhìn thấy Thiên Văn Cẩm mặc một bộ hồng y xinh đẹp, dắt tay Diêm Tống Bình vào Ức Luân sơn bái lạy thượng thiên phụ mẫu. Đã từng mong ước người cùng Thiên Văn Cẩm nắm tay là nàng, người cùng nàng ấy ước định tam sinh tam thế là nàng, dù nàng có đến trước Diêm Tống Bình thì nàng vẫn là kẻ thua cuộc.
Quan trọng không phải là ai đến trước mà là ai khiến Thiên Văn Cẩm cảm động trước.
Ôm trái tim đau đớn của mình chấp nhận lời cầu hôn của Thiên đế, Thiên Sanh chính thức bước lên kiệu hoa, gả nhập thiên giới, từ nay với ngũ tộc không còn quan hệ gì.
Ngày đó Thiên Văn Cẩm mặc một bộ hồng trang, cao giọng nói: "Thiên Sanh, từ hôm nay ngươi đã không còn là người của ngũ tộc, gả đến Thiên giới nhất định phải tuân thủ luật giới của Thiên giới, không được tùy hứng như ở ngũ tộc. Ta với thân phận là Linh đế, thay mặt bách tính ngũ tộc cầu chúc ngươi cả đời bình an vui vẻ."
Cả đời bình an vui vẻ...
Sáu chữ này, sao nghe chua xót đến vậy?
Khát vọng tuổi trẻ, tình yêu đầu đời, tất cả hóa thành cát bụi, gió thổi một cái tình tan người tỉnh.
Nhưng lão thiên gia cũng không quá bạc đãi Thiên Sanh, sau nhiều năm gả vào Hổ tộc thì Diêm Tống Bình vẫn không hoài thai được, điều này khiến cả ngũ tộc được một phen náo loạn.
Thiên Sanh không như năm đó yếu đuối để mặc số phận bài bố, nàng đi tìm Diêm Tống Bình, cho nàng ta hai lựa chọn: Một là rời khỏi Thiên Văn Cẩm, hai là ở bên cạnh nàng ấy khiến Hổ tộc không có nổi người kế tự.
Diêm Tống Bình lại không yếu đuối như Thiên Sanh đã từng nghĩ: "Thiên hậu, tại sao ta phải lựa chọn? Người quyết định ta nên rời đi hay ở lại là A Cẩm, chỉ cần nàng muốn ta đi thì ta sẽ đi, nàng muốn ta ở lại thì ta sẽ ở lại, trêи đời này chỉ có A Cẩm mới có quyền quyết định hạnh phúc của ta."
Chính cả Thiên Sanh cũng không tin Thiên Văn Cẩm vì một nữ nhân mà buông bỏ linh đế vị, nàng quyết định đến tìm nàng ấy, và đó là ngày đau thương nhất cuộc đời nàng.
Thiên Văn Cẩm lạnh lùng giáng cho Thiên Sanh một cái tát, như năm xưa cao ngạo không ai bằng: "Ngươi đã không còn là người của ngũ tộc, chuyện này cũng không cần ngươi quan tâm đến. Sau này nếu còn nói những chuyện như vậy với A Bình, dù cho ngươi là Thiên hậu nhưng nếu ngươi thương tổn một sợi tóc của nàng thì ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Như năm đó, lạnh lùng, tàn nhẫn xé nát trái tim yếu mềm của Thiên Sanh.
Thiên Sanh không thể yêu Thiên Văn Cẩm như năm xưa, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thể quên được nữ nhân cao ngạo đó.
Trong tim mỗi người đều có một người không thể yêu, một tình yêu không thể đến và một phần chân tình bị chà đạp.
Cuối cùng vẫn là Diêm Tống Bình hạnh phúc nhất, nàng có được yêu thương của Thiên Văn Cẩm, có được những đứa con ngoan ngoãn hiếu thuận. Nhưng muốn có hạnh phúc đều phải trả giá, Diêm Tống Bình bị đày xuống làm phàm nhân, bị đánh tan hồn phách, nếu không có Diêm La thì trêи đời này vĩnh viễn mất đi một Diêm trữ quân.
Ai can đảm đánh đổi nhiều hơn, người đó có được hạnh phúc nhiều hơn.
Tựa như cửu nguyệt lan hoa, nó đánh đổi cả một khoảng thời gian tươi đẹp của mình chỉ chờ đến độ tháng năm lại lần nữa rực rỡ trêи bờ Vong Luân.
Tình cảm cũng vậy, ai đánh đổi nhiều, chưa chắc đã là bất hạnh.
Tác giả :
Nhất Bán Công Tử