Chu Nhan
Chương 48
Uyên không nói gì, chỉ giơ tay lên, chậm rãi nắm chặt kiếm trong tay. Khoảnh khắc kia, nam tử vẫn luôn ân cần giản dị bỗng nhiên tràn đầy khí thế sắc nhọn, trong nháy mắt cả người giống như kiếm ra khỏi vỏ!
“Ồ, thì ra ngươi thật sự không phải môn hạ Kiếm Thánh?" Hiển nhiên đây là lần đầu tiên nhìn thấy kiếm của Uyên một cách tường tận, trong mắt Thời Ảnh xẹt qua một tia hiểu rõ, “Thứ ngươi dùng có phải Thực Thể kiếm? Là bởi vì chưa đạt tới cảnh giới dĩ khí ngự kiếm của môn hạ Kiếm Thánh? Hay là..."
Lời còn chưa dứt, kiếm khí như sấm sét đã bay đến trước mặt.
“Ngươi thử nhìn sẽ biết thôi!" Uyên nhỏ giọng cười nhạt, chợt xuất kiếm!
Chu Nhan giật mình ở một bên, có vẻ chân tay luống cuống, bọn họ… bọn họ thực sự đánh nhau rồi! Hai người quan trọng nhất đời nàng, lại đánh nhau ngay trước mắt nàng.
“Đừng… Đừng đánh!" Nhất thời nàng không biết phải làm sao, liên tục kêu lên, “Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế hay sao? Đừng đánh! Mau ngừng tay!"
Nhưng mà, căn bản không có người nào để ý đến lời can ngăn của nàng.
Đây chính là một cuộc ẩu đả ngươi chết ta sống, khi kiếm của Uyên ra khỏi vỏ, đồ vật bị kiếm phong đánh trúng lung lay đổ vỡ. Theo đường kiếm càng lúc càng nhanh, tiếng gió thổi len lỏi qua vết nứt trên thân kiếm của hắn, một luồng âm thanh nghẹn nghèo biến ảo, càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng không khác nào tiếng quỷ than.
Sấm sét màu đen uốn lượn trong căn phòng nhỏ hẹp và trên hành lang, linh hoạt thay đổi, bay đi muôn lối, nhưng mà, bất luận hắn công kích như vũ báo thế nào, cũng chỉ khiến Thời Ảnh lui lại mấy bước, từ trong phòng ra ngoài hành lang mà thôi.
Sắc mặt Thời Ảnh bất động, chỉ là nâng hai tay dưới áo bào trắng lên.
Chỉ là một động tác thật đơn giản, lại làm cho Chu Nhan sợ hãi tột độ: Đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sư phụ dùng hai tay kết ấn!
Đứng ở sâu trong lối đi tối tăm, Thời Ảnh biểu cảm nghiêm túc và tập trung, hai mắt hơi nhìn xuống hai tay mình, căn bản không nhìn đường kiếm của đối phương. Nhưng mà, mỗi một lần đầu ngón tay y xẹt qua, đều đối ứng với phương hướng xuất kiếm của Uyên! Trong nháy mắt, trong hư không có bức tường vô hình được dựng lên, chặn kiếm phong đen kịt lại ngay tại những thời khắc chỉ mành treo chuông.
Thời Ảnh làm tư thế đan mười ngón tay trước ngực, nhanh chóng không một tiếng động, mỗi một động tác đều đại diện cho một chú thuật cực kỳ tinh vi: Hoặc thủ hoặc công, hoặc xa hoặc gần, sơ khả phi mã, kín không kẽ hở.
Chu Nhan ở một bên hoàn toàn không chen miệng vào được, chỉ biết trợn mắt há hốc miệng. Mỗi một chú thuật này, đều yêu cầu thuật sư bình thường phải tu luyện tử hai mươi năm trở lên mới có chút công lực, vậy mà sư phụ lại chỉ cần động động một ngón tay là được sao? Trên đời này lại còn có người mạnh cỡ thần linh này tồn tại?
Nàng tập trung tinh thần thấy đầu ngón tay sư phụ tuôn ra hết chú thuật này đến chú thuật khác mà lòng có chút xuất thần.
Nhưng mà, động tác trên ngón tay sư phụ bỗng nhiên dừng giây lát, nhìn thoáng qua, tung ra một tia sét xẹt qua giữa lối đi.
“Chết tiệt!" Thời Ảnh quát khẽ một câu, “Cô ta chạy rồi?"
Ai? Chu Nhan ngạc nhiên quét mắt theo đường nhìn của sư phụ, thấy trong phòng đã trống rỗng. Hoa khôi Như Ý của Tinh Hải Vân Đình kia, chẳng biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng!
Trong chớp mắt này, nàng đã hiểu ra, Uyên rõ ràng biết trên người mình có thương tích, nhưng vẫn cố chấp xông lên, đối đầu cường địch, thì ra chỉ là để tìm cơ hội cho hoa khôi kia thoát thân! Huynh… vì cô gái xinh đẹp kia, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không cần sao?
Khoảnh khắc ấy, lòng của nàng bỗng nhiên vừa chua vừa đắng, như đè cục sắt.
Tựa như là sợ Thời Ảnh lập tức truy kích hoa khôi, ánh mắt Uyên biến đổi, cổ tay bỗng nhiên trầm xuống, kiếm phong kích động trong phòng đột nhiên biến mất.
Nghìn vạn bóng kiếm quy nhất, lập tức tụ tập giữa không trung!
Uyên tung người nhảy lên, đâm một kiếm ra. Nhát kiếm kia ngưng tụ toàn lực, ngược lại không còn chút tiếng gió thổi nào, giống như một thanh kiếm vừa nặng vừa dày, vô thanh vô tức bổ không trung ra. Sức mạnh và sức ép của nhát kiếm ấy khiến cho Chu Nhan đứng một bên cũng cảm thấy ngực hít thở không thông, không tự chủ được mà lùi liền ba bước.
“Hay cho một chiêu “Thương sinh tội gì"!". Con ngươi Thời Ảnh co chặt lại, cười nhạt, “Môn hạ Kiếm Thánh, phân quang hóa ảnh, cửu ca cửu vấn… Ngươi học từ đâu ra? Hai vị Kiếm Thánh Phi Hoa và Lưu Mộng là gì của ngươi?"
Vừa nói, ngón tay y đã đưa lên, vút qua tiếp kiếm, nhưng mà Uyên căn bản không trả lời câu hỏi của y, lập tức lại xuất liền ba chiêu kiếm, kiếm khí bức người, không chừa lối thoát.
“Muốn bức lui ta, cùng đào tẩu với đồng bọn sao? Nằm mơ!" Lập tức, y giương giọng cười nhạt, chợt thả bàn tay giao nhau trước ngực ra, mở cánh tay ra hai bên, thân thể xoay tròn thật nhanh, pháp bào rộng lớn phần phật bay lượn, sau đó, hai tay y lại lập tức hợp lại.
Ngón trỏ đưa về phía ngón trỏ, giao giau giữa thái dương.
Tư thế này sao lại quen thuộc như thế, hình như mình đã nhìn thấy ở trang cuối cuốn sách chép tay rồi. Khoảnh khắc kia, đầu óc nàng sáng ngời: Không xong! Đây, đây chẳng lẽ là… Thiên Tru?!
Chu Nhan chấn động toàn thân, không kịp nghĩ ngợi gì nữa, trong tích tắc bay cả người tới.
“Mau tránh ra!" Nàng kéo y phục Uyên, dùng hết sức lực kéo hắn về phía sau. “Roẹt" một tiếng, quần áo nát tươm, Uyên lảo đảo lùi về phía sau một bước. Còn nàng thừa dịp lôi kéo mà đổi vị trí, chắn trước mặt của hắn!
Trong chớp mắt, một luồng sáng màu tím nhạt đã ngưng kết ở đầu ngón tay Thời Ảnh.
Ở dưới Thiên Tru, không còn hài cốt!
“Sư phụ!" Chu Nhan cả kinh hô, “Đừng… đừng mà!"
Trong sát na, nàng nhớ lại trên mấy trang cuối cùng của bản chép tay ghi lại một loại pháp thuật phòng ngự cường đại nhất: Thiên Thụ – thuật phòng ngự hệ mộc được thực thi bằng cách triệu hoán toàn bộ cây cối sâu trong đại địa, dùng thân làm vật dẫn, chỉ cần chân đạp mặt đất, là có thể hấp thu lực lượng vô tận.
Thuật pháp cao thâm như vậy, trong khoảng thời gian mấy tháng này nàng chưa kịp học tới. Nhưng lúc này đối mặt với “Thiên Tru" mà sư phụ thi triển ra, cũng chỉ có Thiên Thụ mới có thể miễn cưỡng đối kháng được!
Nàng bất chấp hết thảy, chỉ cố lục lọi trí nhớ, ngón tay nhanh chóng vẽ ra từng đạo phù chú phòng ngự, bất chấp nguy hiểm to lớn mà cố gắng làm thử, hoàn toàn không để ý tới lỡ như thi pháp thất bại sẽ có kết quả đáng sợ thế nào.
Trong tầng hầm của Tinh Hải Vân Đình, giữa căn phòng không thấy ánh mặt trời, từng cái cây một chui từ dưới đất lên, cao dần giữa không trung, nhanh chóng đan xen vào nhau bao bọc lấy nàng vào giữa. Ngàn cây nở hoa, vạn suối tranh chảy, cảm giác sức mạnh cương đại sắc bén hô ứng lục hợp, thiên địa đồng lòng vô cùng vô tận này, lần đầu tiên làm cho nàng – người thao túng sức mạnh này – cũng cảm thấy có chút kính nể.
Trời ạ… nếu biết sớm rằng mấy tờ cuối cùng trong bản chép tay kia lại lợi hại như vậy, nàng sẽ không ăn không uống tranh thủ học cho bằng được nó! Hôm nay nước đến chân mới nhảy, sao mà làm tốt đây?
Ngay lúc nàng đang luống cuống tay chân, ngón tay Thời Ảnh hợp lại, sức mạnh Thiên Tru lập tức hoàn tất tập kết ngay giữa ngón tay y! Nhưng mà Chu Nhan bên này dù sao cũng là lần đầu tiên thi triển, mới lạ lại hoảng loạn, tay run không ngừng, tốc độ kém sư phụ rất xa, không đợi phù chú hoàn thành, Thiên Thụ thành lớp, một đạo quang đã như sấm đánh tới!
Thôi xong! Thiên Tru đánh xuống, hài cốt không còn!
Thiên Thụ của nàng, chỉ thiếu một khắc là có thể hoàn thành, lại cứ không kịp!
Một chớp mắt này, nàng sợ đến bưng kín mặt, tuyệt vọng hô to: “Sư phụ!"
“Lui ra!" Cũng ngay lúc ấy, khi nàng sắp không cách nào chống đỡ, Uyên vốn đã bị nàng kéo về phía sau bỗng nhiên quát to một tiếng, nhảy ra, chắn phía trước nàng! Uyên gắng sức đẩy nàng ra, đón sấm sét đánh tới, rút kiếm xông lên!
“Uyên!" Nàng mở mắt, la thất thanh.
Nhưng mà, khoảnh khắc nàng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong bóng tối có sấm sét cuồn cuộn rót xuống đỉnh đầu, mang theo khí thế giết thần diệt ma; mà Uyên một người một kiếm vẫn lao nhanh đến, dùng lưỡi kiếm đen nghênh đón ánh sáng màu tím nhạt, bất chấp tất cả, không sợ hãi chút nào!
Nàng cả tiếng kinh hô, tim mật đều vỡ vụn, liều lĩnh xông tới.
Thấy nàng bỗng nhiên nhảy ra ngăn trở, thần sắc Thời Ảnh hơi thay đổi một chút, nhưng mà cổ tay vẫn nhanh chóng chém tới như cũ, không dung tình chút nào!
“Không!" Nàng tê tâm liệt phế hô to, “Đừng mà!"
Thiên Tru từ trên trời giáng xuống, kiếm đen chém vào quang mang đến trước, ầm ầm như hai luồng sấm sét va nhau! Ánh sáng bắn ra bốn phía, giống như lửa đỏ lập tức nuốt hết toàn bộ không gian. Giữa tiếng nổ, cả người nàng bị rung chấn đến bay ra sau, nặng nề đập vào trên vách tường, phun ra ngụm máu, trước mắt lập tức đen kịt một mảnh.
Đó là khoảng mù tạm thời sau khi “Thiên Tru" xuất hiện.
“Uyên… Uyên!" Nàng rớt xuống mặt đất, đau đến gân cốt toàn thân đều giống như nứt vỡ, giùng giằng bò qua mặt đất, thất thanh hô to, toàn thân run rẩy vì sợ hãi và phẫn nộ: Sư phụ… Sư phụ người, lại giết Uyên ngay trước mắt nàng? Hơn nữa, sư phụ vì giết cho được Uyên mà không tiếc giết luôn cả mình?
Sao… sao lại vậy? Vì sao bỗng nhiên tất cả mọi người đều thay đổi vậy!
Nàng giùng giằng bò qua, hô to tên Uyên. Nhưng mà, trong bóng đêm lục lọi một lượt gian phòng, mặt đất rỗng tuếch, ngoại trừ vết máu đầy tay, nàng không chạm được vào cái gì. Uyên… Uyên đâu rồi?
Sức mạnh Thiên Tru cực đại, nếu như bắn trúng chính diện, tất nhiên hài cốt không còn.
“Uyên… Uyên!" Tuy rằng biết rõ vô vọng, nàng vẫn tuyệt vọng hô to, ngũ tạng đau đớn, kéo thân thể trên mặt đất giùng giằng bò quanh, lục lọi mặt đất trống rỗng, “Uyên! Huynh đang ở đâu? Trả lời muội đi!"
Đột nhiên, một cái chân đạp lên bả vai của nàng.
“Đừng uổng phí khí lực." Trên đỉnh đầu có tiếng nói truyền tới, rất thản nhiên, “Con bị trọng thương, càng động đậy nhiều thì phủ tạng tổn hại càng sâu".
Nàng sửng sốt một chút, kêu lên “Sư phụ?!"
Đó là tiếng của sư phụ! Sư phụ… Người bình yên vô sự? Nói như vậy, Uyên thực sự đã… Trong lúc nhất thời nàng hít phải một hơi lãnh khí, đau đến toàn thân run rẩy, trước mắt trống rỗng. Nhưng mà, khi người kia cúi người, cố gắng ôm nàng từ dưới đất dậy, Chu Nhan lấy lại tinh thần, cảm thấy phẫn nộ bừng bừng như lửa cháy.
“Cút đi!" Nàng đẩy y ra, trở tay tung ra một chú thuật. Nhưng mà tốc độ của Thời Ảnh nhanh hơn nàng rất nhiều, đầu ngón tay của nàng vừa khẽ động, y đã bắt lấy cổ tay nàng, kéo cả người nàng từ dưới đất lên.
“Chớ lộn xộn". Y lạnh lùng nói, “Bằng không sẽ bị đòn đấy."
“Buông ta ra… Buông ta ra!" Chu Nhan bình thường nghe được chữ “đòn" thì sợ đến phát run, lúc này lại hoàn toàn không sợ hãi.
Hận đến cực độ, máu nóng đầy đầu, nàng liều mạng giãy dụa, dưới tình thế cấp bách cố sức rút cánh tay về, cũng kéo tay y lại, hung tợn cắn một cái!
“….". Người bất thình linh bị tập kích chấn động mạnh một cái, nhưng không có rút tay ra.
“Ồ, thì ra ngươi thật sự không phải môn hạ Kiếm Thánh?" Hiển nhiên đây là lần đầu tiên nhìn thấy kiếm của Uyên một cách tường tận, trong mắt Thời Ảnh xẹt qua một tia hiểu rõ, “Thứ ngươi dùng có phải Thực Thể kiếm? Là bởi vì chưa đạt tới cảnh giới dĩ khí ngự kiếm của môn hạ Kiếm Thánh? Hay là..."
Lời còn chưa dứt, kiếm khí như sấm sét đã bay đến trước mặt.
“Ngươi thử nhìn sẽ biết thôi!" Uyên nhỏ giọng cười nhạt, chợt xuất kiếm!
Chu Nhan giật mình ở một bên, có vẻ chân tay luống cuống, bọn họ… bọn họ thực sự đánh nhau rồi! Hai người quan trọng nhất đời nàng, lại đánh nhau ngay trước mắt nàng.
“Đừng… Đừng đánh!" Nhất thời nàng không biết phải làm sao, liên tục kêu lên, “Có chuyện gì không thể nói chuyện tử tế hay sao? Đừng đánh! Mau ngừng tay!"
Nhưng mà, căn bản không có người nào để ý đến lời can ngăn của nàng.
Đây chính là một cuộc ẩu đả ngươi chết ta sống, khi kiếm của Uyên ra khỏi vỏ, đồ vật bị kiếm phong đánh trúng lung lay đổ vỡ. Theo đường kiếm càng lúc càng nhanh, tiếng gió thổi len lỏi qua vết nứt trên thân kiếm của hắn, một luồng âm thanh nghẹn nghèo biến ảo, càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng không khác nào tiếng quỷ than.
Sấm sét màu đen uốn lượn trong căn phòng nhỏ hẹp và trên hành lang, linh hoạt thay đổi, bay đi muôn lối, nhưng mà, bất luận hắn công kích như vũ báo thế nào, cũng chỉ khiến Thời Ảnh lui lại mấy bước, từ trong phòng ra ngoài hành lang mà thôi.
Sắc mặt Thời Ảnh bất động, chỉ là nâng hai tay dưới áo bào trắng lên.
Chỉ là một động tác thật đơn giản, lại làm cho Chu Nhan sợ hãi tột độ: Đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sư phụ dùng hai tay kết ấn!
Đứng ở sâu trong lối đi tối tăm, Thời Ảnh biểu cảm nghiêm túc và tập trung, hai mắt hơi nhìn xuống hai tay mình, căn bản không nhìn đường kiếm của đối phương. Nhưng mà, mỗi một lần đầu ngón tay y xẹt qua, đều đối ứng với phương hướng xuất kiếm của Uyên! Trong nháy mắt, trong hư không có bức tường vô hình được dựng lên, chặn kiếm phong đen kịt lại ngay tại những thời khắc chỉ mành treo chuông.
Thời Ảnh làm tư thế đan mười ngón tay trước ngực, nhanh chóng không một tiếng động, mỗi một động tác đều đại diện cho một chú thuật cực kỳ tinh vi: Hoặc thủ hoặc công, hoặc xa hoặc gần, sơ khả phi mã, kín không kẽ hở.
Chu Nhan ở một bên hoàn toàn không chen miệng vào được, chỉ biết trợn mắt há hốc miệng. Mỗi một chú thuật này, đều yêu cầu thuật sư bình thường phải tu luyện tử hai mươi năm trở lên mới có chút công lực, vậy mà sư phụ lại chỉ cần động động một ngón tay là được sao? Trên đời này lại còn có người mạnh cỡ thần linh này tồn tại?
Nàng tập trung tinh thần thấy đầu ngón tay sư phụ tuôn ra hết chú thuật này đến chú thuật khác mà lòng có chút xuất thần.
Nhưng mà, động tác trên ngón tay sư phụ bỗng nhiên dừng giây lát, nhìn thoáng qua, tung ra một tia sét xẹt qua giữa lối đi.
“Chết tiệt!" Thời Ảnh quát khẽ một câu, “Cô ta chạy rồi?"
Ai? Chu Nhan ngạc nhiên quét mắt theo đường nhìn của sư phụ, thấy trong phòng đã trống rỗng. Hoa khôi Như Ý của Tinh Hải Vân Đình kia, chẳng biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng!
Trong chớp mắt này, nàng đã hiểu ra, Uyên rõ ràng biết trên người mình có thương tích, nhưng vẫn cố chấp xông lên, đối đầu cường địch, thì ra chỉ là để tìm cơ hội cho hoa khôi kia thoát thân! Huynh… vì cô gái xinh đẹp kia, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không cần sao?
Khoảnh khắc ấy, lòng của nàng bỗng nhiên vừa chua vừa đắng, như đè cục sắt.
Tựa như là sợ Thời Ảnh lập tức truy kích hoa khôi, ánh mắt Uyên biến đổi, cổ tay bỗng nhiên trầm xuống, kiếm phong kích động trong phòng đột nhiên biến mất.
Nghìn vạn bóng kiếm quy nhất, lập tức tụ tập giữa không trung!
Uyên tung người nhảy lên, đâm một kiếm ra. Nhát kiếm kia ngưng tụ toàn lực, ngược lại không còn chút tiếng gió thổi nào, giống như một thanh kiếm vừa nặng vừa dày, vô thanh vô tức bổ không trung ra. Sức mạnh và sức ép của nhát kiếm ấy khiến cho Chu Nhan đứng một bên cũng cảm thấy ngực hít thở không thông, không tự chủ được mà lùi liền ba bước.
“Hay cho một chiêu “Thương sinh tội gì"!". Con ngươi Thời Ảnh co chặt lại, cười nhạt, “Môn hạ Kiếm Thánh, phân quang hóa ảnh, cửu ca cửu vấn… Ngươi học từ đâu ra? Hai vị Kiếm Thánh Phi Hoa và Lưu Mộng là gì của ngươi?"
Vừa nói, ngón tay y đã đưa lên, vút qua tiếp kiếm, nhưng mà Uyên căn bản không trả lời câu hỏi của y, lập tức lại xuất liền ba chiêu kiếm, kiếm khí bức người, không chừa lối thoát.
“Muốn bức lui ta, cùng đào tẩu với đồng bọn sao? Nằm mơ!" Lập tức, y giương giọng cười nhạt, chợt thả bàn tay giao nhau trước ngực ra, mở cánh tay ra hai bên, thân thể xoay tròn thật nhanh, pháp bào rộng lớn phần phật bay lượn, sau đó, hai tay y lại lập tức hợp lại.
Ngón trỏ đưa về phía ngón trỏ, giao giau giữa thái dương.
Tư thế này sao lại quen thuộc như thế, hình như mình đã nhìn thấy ở trang cuối cuốn sách chép tay rồi. Khoảnh khắc kia, đầu óc nàng sáng ngời: Không xong! Đây, đây chẳng lẽ là… Thiên Tru?!
Chu Nhan chấn động toàn thân, không kịp nghĩ ngợi gì nữa, trong tích tắc bay cả người tới.
“Mau tránh ra!" Nàng kéo y phục Uyên, dùng hết sức lực kéo hắn về phía sau. “Roẹt" một tiếng, quần áo nát tươm, Uyên lảo đảo lùi về phía sau một bước. Còn nàng thừa dịp lôi kéo mà đổi vị trí, chắn trước mặt của hắn!
Trong chớp mắt, một luồng sáng màu tím nhạt đã ngưng kết ở đầu ngón tay Thời Ảnh.
Ở dưới Thiên Tru, không còn hài cốt!
“Sư phụ!" Chu Nhan cả kinh hô, “Đừng… đừng mà!"
Trong sát na, nàng nhớ lại trên mấy trang cuối cùng của bản chép tay ghi lại một loại pháp thuật phòng ngự cường đại nhất: Thiên Thụ – thuật phòng ngự hệ mộc được thực thi bằng cách triệu hoán toàn bộ cây cối sâu trong đại địa, dùng thân làm vật dẫn, chỉ cần chân đạp mặt đất, là có thể hấp thu lực lượng vô tận.
Thuật pháp cao thâm như vậy, trong khoảng thời gian mấy tháng này nàng chưa kịp học tới. Nhưng lúc này đối mặt với “Thiên Tru" mà sư phụ thi triển ra, cũng chỉ có Thiên Thụ mới có thể miễn cưỡng đối kháng được!
Nàng bất chấp hết thảy, chỉ cố lục lọi trí nhớ, ngón tay nhanh chóng vẽ ra từng đạo phù chú phòng ngự, bất chấp nguy hiểm to lớn mà cố gắng làm thử, hoàn toàn không để ý tới lỡ như thi pháp thất bại sẽ có kết quả đáng sợ thế nào.
Trong tầng hầm của Tinh Hải Vân Đình, giữa căn phòng không thấy ánh mặt trời, từng cái cây một chui từ dưới đất lên, cao dần giữa không trung, nhanh chóng đan xen vào nhau bao bọc lấy nàng vào giữa. Ngàn cây nở hoa, vạn suối tranh chảy, cảm giác sức mạnh cương đại sắc bén hô ứng lục hợp, thiên địa đồng lòng vô cùng vô tận này, lần đầu tiên làm cho nàng – người thao túng sức mạnh này – cũng cảm thấy có chút kính nể.
Trời ạ… nếu biết sớm rằng mấy tờ cuối cùng trong bản chép tay kia lại lợi hại như vậy, nàng sẽ không ăn không uống tranh thủ học cho bằng được nó! Hôm nay nước đến chân mới nhảy, sao mà làm tốt đây?
Ngay lúc nàng đang luống cuống tay chân, ngón tay Thời Ảnh hợp lại, sức mạnh Thiên Tru lập tức hoàn tất tập kết ngay giữa ngón tay y! Nhưng mà Chu Nhan bên này dù sao cũng là lần đầu tiên thi triển, mới lạ lại hoảng loạn, tay run không ngừng, tốc độ kém sư phụ rất xa, không đợi phù chú hoàn thành, Thiên Thụ thành lớp, một đạo quang đã như sấm đánh tới!
Thôi xong! Thiên Tru đánh xuống, hài cốt không còn!
Thiên Thụ của nàng, chỉ thiếu một khắc là có thể hoàn thành, lại cứ không kịp!
Một chớp mắt này, nàng sợ đến bưng kín mặt, tuyệt vọng hô to: “Sư phụ!"
“Lui ra!" Cũng ngay lúc ấy, khi nàng sắp không cách nào chống đỡ, Uyên vốn đã bị nàng kéo về phía sau bỗng nhiên quát to một tiếng, nhảy ra, chắn phía trước nàng! Uyên gắng sức đẩy nàng ra, đón sấm sét đánh tới, rút kiếm xông lên!
“Uyên!" Nàng mở mắt, la thất thanh.
Nhưng mà, khoảnh khắc nàng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong bóng tối có sấm sét cuồn cuộn rót xuống đỉnh đầu, mang theo khí thế giết thần diệt ma; mà Uyên một người một kiếm vẫn lao nhanh đến, dùng lưỡi kiếm đen nghênh đón ánh sáng màu tím nhạt, bất chấp tất cả, không sợ hãi chút nào!
Nàng cả tiếng kinh hô, tim mật đều vỡ vụn, liều lĩnh xông tới.
Thấy nàng bỗng nhiên nhảy ra ngăn trở, thần sắc Thời Ảnh hơi thay đổi một chút, nhưng mà cổ tay vẫn nhanh chóng chém tới như cũ, không dung tình chút nào!
“Không!" Nàng tê tâm liệt phế hô to, “Đừng mà!"
Thiên Tru từ trên trời giáng xuống, kiếm đen chém vào quang mang đến trước, ầm ầm như hai luồng sấm sét va nhau! Ánh sáng bắn ra bốn phía, giống như lửa đỏ lập tức nuốt hết toàn bộ không gian. Giữa tiếng nổ, cả người nàng bị rung chấn đến bay ra sau, nặng nề đập vào trên vách tường, phun ra ngụm máu, trước mắt lập tức đen kịt một mảnh.
Đó là khoảng mù tạm thời sau khi “Thiên Tru" xuất hiện.
“Uyên… Uyên!" Nàng rớt xuống mặt đất, đau đến gân cốt toàn thân đều giống như nứt vỡ, giùng giằng bò qua mặt đất, thất thanh hô to, toàn thân run rẩy vì sợ hãi và phẫn nộ: Sư phụ… Sư phụ người, lại giết Uyên ngay trước mắt nàng? Hơn nữa, sư phụ vì giết cho được Uyên mà không tiếc giết luôn cả mình?
Sao… sao lại vậy? Vì sao bỗng nhiên tất cả mọi người đều thay đổi vậy!
Nàng giùng giằng bò qua, hô to tên Uyên. Nhưng mà, trong bóng đêm lục lọi một lượt gian phòng, mặt đất rỗng tuếch, ngoại trừ vết máu đầy tay, nàng không chạm được vào cái gì. Uyên… Uyên đâu rồi?
Sức mạnh Thiên Tru cực đại, nếu như bắn trúng chính diện, tất nhiên hài cốt không còn.
“Uyên… Uyên!" Tuy rằng biết rõ vô vọng, nàng vẫn tuyệt vọng hô to, ngũ tạng đau đớn, kéo thân thể trên mặt đất giùng giằng bò quanh, lục lọi mặt đất trống rỗng, “Uyên! Huynh đang ở đâu? Trả lời muội đi!"
Đột nhiên, một cái chân đạp lên bả vai của nàng.
“Đừng uổng phí khí lực." Trên đỉnh đầu có tiếng nói truyền tới, rất thản nhiên, “Con bị trọng thương, càng động đậy nhiều thì phủ tạng tổn hại càng sâu".
Nàng sửng sốt một chút, kêu lên “Sư phụ?!"
Đó là tiếng của sư phụ! Sư phụ… Người bình yên vô sự? Nói như vậy, Uyên thực sự đã… Trong lúc nhất thời nàng hít phải một hơi lãnh khí, đau đến toàn thân run rẩy, trước mắt trống rỗng. Nhưng mà, khi người kia cúi người, cố gắng ôm nàng từ dưới đất dậy, Chu Nhan lấy lại tinh thần, cảm thấy phẫn nộ bừng bừng như lửa cháy.
“Cút đi!" Nàng đẩy y ra, trở tay tung ra một chú thuật. Nhưng mà tốc độ của Thời Ảnh nhanh hơn nàng rất nhiều, đầu ngón tay của nàng vừa khẽ động, y đã bắt lấy cổ tay nàng, kéo cả người nàng từ dưới đất lên.
“Chớ lộn xộn". Y lạnh lùng nói, “Bằng không sẽ bị đòn đấy."
“Buông ta ra… Buông ta ra!" Chu Nhan bình thường nghe được chữ “đòn" thì sợ đến phát run, lúc này lại hoàn toàn không sợ hãi.
Hận đến cực độ, máu nóng đầy đầu, nàng liều mạng giãy dụa, dưới tình thế cấp bách cố sức rút cánh tay về, cũng kéo tay y lại, hung tợn cắn một cái!
“….". Người bất thình linh bị tập kích chấn động mạnh một cái, nhưng không có rút tay ra.
Tác giả :
Thương Nguyệt