Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 12

Đã nhiều ngày trôi qua, bé thỏ tím vẫn giống như trước ở bên hắn đòi hỏi, mà hắn thì chỉ cần bị bé thỏ tím hôn một cái sẽ xác định không rõ phương hướng, cả người nóng lên, tay bé thỏ tím đụng đến thắt lưng hắn sẽ tự nhiên cương lên, tay bé thỏ tím duỗi ra vói vào tiểu huyệt phía dưới thì chân hắn sẽ mở lớn ra khát cầu bị chọc thủng, dương vật của y vừa tiến vào thì hắn sẽ phát ra những âm thanh cực kỳ dâm đãng. Nhưng tâm lại lạnh, bé thỏ tím không yêu ta, y chỉ là mê luyến cái thân thể dâm đãng này thôi, ngày nào đó khi y gặp người mình thích thì sẽ bỏ đi thôi, Chung Húc Phong không dám nghĩ tiếp nữa. Thân thể càng kêu gào thì tâm càng mất mác••••

Hôm nay Chung Húc Phong ngồi chờ một hồi không thấy thân ảnh quen thuộc kia, tâm lạnh, bé thỏ tím cối cùng đã đi rồi sao? Sớm biết rằng chuyện này sẽ rất đau đớn, muốn khóc, thế nhưng lệ lại chẳng thể chảy ra. Hắn cứ như vậy nằm trên ghế sô pha, nhìn thời gian trôi mà tâm lại càng thêm lạnh lẽo.

Đột nhiên cuộc điện thoại mong chờ lại do lão ba gọi tới, lão ba bảo bé thỏ tím đang ở bên Đông Đường muốn hắn qua đó.  Vừa nghe thế, không cần nghe đến phần phía sau lão ba nói, Chung Húc Phong nắm lấy quần áo lái xe đi.

“Tiểu Giới, ta thích ngươi nhất" thở hổn hển chạy đến, nhưng câu đầu tiên nghe được là câu tỏ tình của bé thỏ tím đối với người khác. Nguyên lai y kêu mình đến để cho mình hiểu rõ vị trí của bản thân sao, trái tim đáng chết, đi thôi, nhưng chân lại không nhấc lên được.

“Chú tới rồi à." bé thỏ tím lôi kéo tay người kia thực vui vẻ, hạnh phúc mà đi tới chỗ mình, phản ứng đầu tiên của Chung Húc Phong là ————-trốn.

“Bé thỏ tím, chú của ngươi giống như rất đau lòng nga." Tiểu Giới nhìn phía cửa mà nói.

“Hắc hắc, ta thích nhất vẻ mặt này của chú ấy." Tiểu Giới lạnh rét = =||, ham mê của con thỏ tím này cũng không phải là khủng bố bình thường nha, ai yêu y người đó thật không may mắn, gã chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Chung Húc Phong.

“Chú, bộ dáng lúc nãy của ngươi thật đáng yêu quá " đuổi theo Chung Húc Phong rồi kéo hắn vào xe.

“Không nên nhìn ta." Chung Húc Phong tránh người sang chỗ khác.

Nâng đầu Chung Húc Phong cho mặt hắn đối diện với mình, bé thỏ tím nhìn khuôn mặt của hắn đã chảy dài hai dòng lệ, trong lòng thầm mắng chính mình hình như hơi quá đáng, lại có thể làm cho hắn khóc.

“Không nên nhìn, ta như thế này rất khó xem, một người đàn ông thế nhưng •••• thế nhưng vì chuyện như vậy mà khóc"  nhưng nước mắt không ngừng lại được.

“Thực xin lỗi, chú, là do bé thỏ tím không tốt" bé thỏ tím cảm thấy mắt mình cũng trở nên chua xót.

“Ta không cần nghe ngươi giải thích! Không cần ngươi thương hại! Ngươi đi đi!" Cái gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn nghĩ, không muốn chờ mong.

Bé thỏ tím không nói gì, Chung Húc Phong nghĩ y đã muốn buông tha mình rồi, y một chút tình cảm cũng không bố thí cho ta.

Yên lặng dài ba giây đồng hồ, sau đó lại từ trong yên lặng mà bùng nổ.

Bé thỏ tím đang nâng khuôn mặt của Chung Húc Phong, hôn lên những giọt nước mắt, hôn cái mũi, cuối cùng là cắn đôi môi, cẩn thận gặm, Chung Húc Phong tự giác khẽ mở miệng ra, bé thỏ tím đem đầu lưỡi vào, liếm hết khoang miệng của hắn không chừa chỗ nào, sau đó quấn lấy lưỡi Chung Húc Phong mà nút••••

Đợi hôn xong, hai người đều đã thở hổn hển đầy nặng nề, trên mặt Chung Húc Phong dâng lên một màu hồng đẹp đẽ, đương nhiên tiểu đệ đệ của hắn cũng đã cứng lên.

[Dựa vào gần như vậy bé thỏ tím nhất định phát hiện ra!] Chung Húc Phong ở trong lòng mắng nhiếc chính mình [vì sao lại dâm đãng đến vậy?]

“Chú có muốn biết năm đó ta ngoại trừ muốn đem mông ngươi ra ngược đãi cho đã còn muốn cái gì nữa không?" dùng chân cọ cọ tiểu đệ đệ của Chung Húc Phong, bé thỏ tím cười thật phóng đãng.

“Ta không muốn nghe" Chung Húc Phong đem đầu chôn vào tay, vì cái gì mình ở trước mặt bé thỏ tím không thể giống một đại nam nhân, chẳng qua chỉ là hôn một cái thôi mà.

“Ta lúc đó đã nghĩ chú rất đáng yêu, chờ ta trưởng thành nhất định phải đem ngươi về nhà, cho nên mỗi ngày đều luyện tập kỹ xảo H nga ~ chú thật sự rất vừa lòng phải không" bé thỏ tím đem móng vuốt sói luồn vào trong quần Chung Húc Phong.

“Ngươi ••••" Chung Húc Phong trên mặt lại hồng thêm một tầng, còn mang sắc thái hạnh phúc.

“Chú, ngươi đáng yêu như vậy, người ta nhịn không được." bé thỏ tím nắm tay của hắn đem xuống phía dưới, tay Chung Húc Phong chạm được một đồ vật gì đó cứng cứng nóng như lửa, sau lại nhéo nhéo mặt trên nơi đó [nguyên lai bé thỏ tím cũng giống mình] cao hứng nở nụ cười.

“Vậy chú, ngươi có ưng thuận lời cầu hôn của bé thỏ tím không?" hạ thân một bên hướng vào người của Chung Húc Phong cọ cọ, một bên làm nũng.

“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?" Chung Húc Phong cảm thấy hắn bây giờ trông rất giống một cô vợ nhỏ đầy ghen tuông. Nhưng quả thật trong lòng hắn không thoải mái.

“Chuyện gì a?" bé thỏ tím không rõ ràng.

“Chính là.......ngươi đối với cái kẻ gọi là Tiểu Giới kia nói thích hắn nhất, ngươi..... còn chưa nói với ta" âm thanh khúc cuối nhỏ đến khiến người ta nghe không được.

“Cái kia a, Tiểu Giới nói từ nay về sau sẽ giúp ta trông coi tổ chức Đông Đường, có thể cho ta một lòng một dạ làm vợ ngươi a, cho nên ta nói thích hắn nhất."  Chung Húc Phong bàng hoàng, quần cũng đánh rơi dưới đất.

“Vậy chú có đồng ý không a~" bé thỏ tím bật người dậy kéo quần áo hắn ra.

Sau đó bên trong xe chỉ còn những âm thanh như sau

“Bên trái a ~ a.... ngươi xấu xa ~~ bên trái cũng muốn nữa ~~ ân ~~~ a.... .."

“Không cần ~~ không cần nữa ~~ tiến vào ~ mau ~~ a a a......."

“Chú ~ không cần cắn chặt như vậy ~ của ta muốn đứt luôn rồi ~"

“Nhưng ~~ thật thoải mái ~~~ a a a....... Mau chút nữa ~"

Hoàn hảo cánh cửa làm bằng thủy tinh chống ánh sáng, bất quá không có công dụng cách âm, lúc sau đã có người đến cạnh xe thăm dò, Chung Húc Phong bắt đầu trả thù, chân ôm lấy càng chặt, đem tiếng gào thét của bé thỏ tím đến lớn nhất, sau đó cái gì cũng không nghe được ••••

Ở trong xe làm hai lần bé thỏ tím mới buông ra cho Chung Húc Phong lái xe về nhà.

“Ôm ta vào đi." Chung Húc Phong mệt muốn chết, ở trên xe làm rất gấp rút a.

“Chú, bé thỏ tím nhỏ gầy như vầy sao có thể ôm ngươi vào a" sống chết mặc bây.

“Nhưng, người ta mệt" cả người ghé vào trong lòng bé thỏ tím.

Cuối cùng bé thỏ tím đành đầu hàng đem Chung Húc Phong bế đi vào.

Hơn nữa nhận thức sâu sắc được rằng thói làm bừa nhõng nhẽo của hắn là bắt nguồn từ mình, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy a.
Tác giả : TIỂU BÁT
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại