Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 155: Đừng nói với Quý Hoài rằng tôi ở đây
Edit: anh Dờ
Vương Văn Bân vào phòng, y tá Bình Nhi sốt ruột xua tay với cậu ta, Vương Văn Bân đành dập thuốc lá rồi mới vào đi vào.
Bình Nhi còn rất trẻ nhưng vừa mở miệng ra là như bà cô già lắm chuyện, "Vương tiên sinh, trong phòng bệnh không được hút thuốc, thân thể người bệnh vốn đã yếu lại còn ngửi thấy mùi thuốc lá, cho dù khỏi rồi cũng sẽ ngã bệnh trở lại mất. Mà hút thuốc lá không tốt đâu, quảng cáo đều nói hút thuốc lá gây hại cho sức khỏe, tôi nhìn anh hút ngày hai bao, sáng nay nhìn thấy tận bốn cái vỏ trong thùng rác..."
"Bà cô ơi," Vương Văn Bân ôm quyền nhận thua, "Lần sau không hút nữa, tuyệt đối không hút nữa."
"Không hút trước mặt tôi chứ gì? Ôi giời, tôi cũng chả quản anh được, thôi thì anh chỉ cần đừng hút trong phòng bệnh, kẻo Giang tiên sinh ngửi thấy mà chết sặc."
Vương Văn Bân kéo cái ghế ngồi ở bên giường bệnh, đùa giỡn: "Sặc càng tốt, sặc tỉnh luôn thì hay biết mấy, bao nhiêu ngày rồi chẳng thấy động đậy gì."
Bình Nhi thở dài nhìn người kia nằm bất động trên giường bệnh sau đó đi ra ngoài.
Vương Văn Bân thấy không có ai nói chuyện thì nhàm chán, tay ngứa ngáy lại muốn rút thuốc, nhưng nhớ ra người đang nằm trên giường kia thì cố nhịn lại.
"Lão đại, một tháng rồi. Nếu anh vẫn không tỉnh thì to chuyện rồi đấy." Vương Văn Bân ngừng lại một chút, lời đe dọa trong miệng không nói ra nữa. Cậu có thể nói thế nào đây, lúc cậu dìu Giang Tử Mặc bị trọng thương đi ra, phía sau còn vài tên vẫn đuổi theo.
Bọn họ trốn chạy vội vàng, phía sau núi là thôn làng của dân, đường cùng rồi đành phải đi nhờ xe một một hộ nhà nông ra khỏi Kim Thành. Giang Tử Mặc trên đường vẫn luôn mong manh sắp tắt thở, vết thương trên đầu chảy máu ồ ạt, nếu không phải vì Vương Văn Bân có kinh nghiệm hai năm học băng bó cầm máu, bọn họ có lẽ đã chết giữa đường.
Hai người không hề mang theo thứ gì, phía sau vẫn có người truy đuổi, cuối cùng trốn sang Liêu Thành mới né tránh được. Mà Liêu Thành gần Thục Nam, lúc Vương Văn Bân trở về từ châu Phi thì dừng chân ở đây đầu tiên. Lúc ở châu Phi cậu ta quen biết một bác sĩ mở phòng khám tư tại Liêu Thành, bác sĩ đó là bác sĩ ngoại khoa nổi danh trong nước, làm công việc viện trợ ở châu Phi hai mươi năm. Có một lần, bệnh viện địa phương bị bọn khủng bố tấn công, Vương Văn Bân cứu bác sĩ từ trong đám cháy ra.
Người này trọng tình trọng nghĩa, sau đó cũng cứu Vương Văn Bân mấy lần. Hai người cùng nhau về nước, bác sĩ già bảo muốn dưỡng lão nên mở phòng khám tư ở chỗ này.
Lúc Vương Văn Bân mang Giang Tử Mặc tới, Giang Tử Mặc đã mất ý thức rồi. Hộp sọ nứt, lúc sau bị tác động lực quá mạnh nên bị tụ máu, chèn ép lên dây thần kinh, khiến cho thần kinh suy nhược, ý thức dần bị ăn mòn.
Bác sĩ nói muốn phẫu thuật, nghiêm túc giảng giải cho Vương Văn Bân và Giang Tử Mặc rằng có thể không cần phẫu thuật, sẽ chống đỡ được nhưng ý thức dần xói mòn, một khi hệ thống thần kinh không chịu nổi áp lực nữa thì sẽ vỡ ra dẫn đến tử vong. Điểm tốt là có thể chống đỡ được vài năm. Nhưng nếu làm phẫu thuật thì quá nguy hiểm, ai cũng không dám nói trước.
"Làm đi." Giang Tử Mặc còn sót lại một chút ý thức, tự mình quyết định.
Trước lúc phẫu thuật, Giang Tử Mặc nói: "Đừng nói với Quý Hoài rằng tôi ở đây, nếu tôi không tỉnh lại, coi như..." Chưa dứt lời, Giang Tử Mặc liền ngất đi, hắn được đưa vào phòng mổ. Kết quả phẫu thuật thế nào thì phải xem ý trời, không ai biết được. Vương Văn Bân cũng bị thương không nhẹ, cũng khẩn cấp được đưa vào phòng khác để phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kết thúc, Giang Tử Mặc không tỉnh lại, bảo là chết não thì không chính xác lắm. Có điều cũng vô tri vô giác, sống như thực vật.
Lời Giang Tử Mặc nói trước khi phẫu thuật, Vương Văn Bân biết là có ý gì. Không nói cho Quý Hoài biết, nếu để Quý Hoài biết bọn hắn chạy được ra, chạy tới nơi này lại không cứu được người thì cậu lại càng thêm đau lòng.
Lão đại không ở đó, Quý Hoài chắc hẳn rất đau khổ. Bằng không lão đại cũng không cần phải cố gắng nói nốt một câu trước khi mất ý thức như vậy, trong lúc sinh tử nguy nan còn nhớ tới người thương, nhât định là đã trân quý đặt người ấy sâu tận đáy tim.
Nhưng nếu cậu không ở đó thì hình như chẳng sao cả nhỉ? Cho dù cậu có không tỉnh lại trên bàn mổ, lão đại và Quý Hoài biết được có lẽ sẽ đau lòng, Lục Thất cũng sẽ đau lòng. Dù sao cũng có tình nghĩa bao năm.
Nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi, người kia có thể đau lòng cho cậu một khoảng thời gian đã là tốt lắm rồi, lại còn đòi hỏi phải khắc cốt ghi tâm, xé gan xé phổi?
Vương Văn Bân bật cười, cần gì phải thế. Lúc cậu mang Lục Thất ra khỏi đám cháy, mấy câu sau cùng là lời biệt ly Lục Thất, nếu đã nói vậy rồi cậu thì cần gì phải tới làm phiền người ta nữa?
Vương Văn Bân lắc đầu, dọn dẹp hết những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, bây giờ một mình cũng tốt.
Lần này cậu tới để thăm Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc nằm bệnh viện này không có gì cần lo lắng, còn cậu thì đi xung quanh tìm một công việc bồi bàn, coi như làm lại từ đầu.
Cậu đứng lên vỗ vỗ ngực Giang Tử Mặc: "Lần sau lại đến thăm anh."
Nói xong cậu rời đi, việc còn chưa làm xong, sợ bị bà chủ mắng nên tất tả chạy về.
Bên này Quý Hoài hoàn toàn tiếp quản A Uyển, chuyên môn của Hoa Gia và lão Ngũ cậu nhìn không hiểu, nhưng cậu ép mình phải học. Cậu mua rất nhiều sách về máy tính, mỗi ngày ở lì trong văn phòng.
Lục Thất không khuyên được lại không dám ép cậu.
Quý Hoài không chỉ tiếp quản A Uyển mà còn tiếp tục kế hoạch thu mua Hoa thị của chú Mặc. Cậu gọi mấy người lão Ngũ tập trung lại, họp liền ba tiếng đồng hồ.
Họp xong, Hoa Gia đi ra vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói: "Bây giờ tôi méo dám nhìn mắt chị dâu nữa luôn, cứ cảm thấy lạnh cả sống lưng."
"Thôi ngậm mồm vào đi chú em." Lão Ngũ chụp lấy đầu Hoa Gia, không nhịn được cũng nói: "Từ lúc lão đại đi, chị dâu thay đổi quá, kế hoạch thu mua Hoa thị lần này, chú mày xem, cậu ấy tốn rất nhiều tâm tư."
Nói tới đây, lão Ngũ rùng mình thật mạnh, nhớ tới bản kế hoạch từng bước nuốt trọn Hoa thị của Quý Hoài, trong lòng anh lạnh run.
Quả nhiên không thể đụng vào lão đại, càng không thể coi thường chị dâu, đều là người có thể ăn tươi nuốt sống người ta, bất cứ lúc nào cũng có thể muốn mạng người, lão Ngũ thầm thắp nến cho Hoa thị.
Lục Thất ngồi ở bàn làm việc thật lâu không nhúc nhích, Quý Hoài thu dọn bản kế hoạch trên bàn, lúc này anh mới sực tỉnh. Anh phức tạp nhìn tài liệu trong tay Quý Hoài, lại nhìn cậu: "Hoài thiếu gia, cậu thật sự muốn thu mua Hoa thị?"
"Ừm." Quý Hoài gật đầu, "Chúng ta không có chứng cứ buộc tội Hoa Cẩm Lăng, vậy chỉ có thể khiến anh ta sống không bằng chết, sau đó anh ta sẽ tự để lộ dấu vết."
Lục Thất không nói gì, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Hoài thiếu gia, cậu làm gì tôi cũng ủng hộ, nhưng... chú ý tự chăm sóc bản thân."
Quý Hoài sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
Cậu trở lại văn phòng gọi một cuộc điện thoại cho Hoa Duẫn Quan, giọng nói kinh ngạc truyền tới: "Quý Hoài? là con đúng không? Con... gọi điện thoại cho ta..."
Ông ta cười vô cùng vui vẻ, Quý Hoài chờ ông ta cười xong mới nói: "Trong tay ông có bao nhiêu cổ phần Hoa gia?"
"19%." Hoa Duẫn Quan không do dự nói thẳng.
Dương như nghĩ ra điều gì, ông ta nói: "Quý Hoài, ba chuyển cổ phần về dưới tên con được không? Như vậy con có thứ để dựa vào, có thể vô lo vô nghĩ cả đời..."
Quý Hoài không biết là do một tiếng "ba" hay là do ý tưởng của Hoa Duẫn Quan làm cho chấn động, cậu rơi vào im lặng.
Hoa Duẫn Quan thấy Quý Hoài không đáp, cẩn thận hỏi: "Quý Hoài, con xem có được không? Đống cổ phiếu đó ta cầm cũng vô dụng, ta không quan tâm. Nhưng con thì khác, về sau con công tác hay học tập thì đều cần tiền, sẽ luôn cần có tiền trong tay..."
Thực tế, Hoa Duẫn Quan muốn Quý Hoài dùng tiền từ cổ phần trong tay mình, chứ không muốn cậu dùng tiền của Giang Tử Mặc.
Một lúc lâu sau, Quý Hoài bình tĩnh nói: "Tôi không cần ông tặng, tôi mua theo giá thị trường."
Hoa Duẫn Quan vội vã nói: "Không cần không cần!"
Quý Hoài ngắt lời: "Hoa Cẩm Lăng đã tìm ông đúng không?"
Hoa Duẫn Quan khựng lại một chút, Quý Hoài cười lạnh, con ngươi lạnh lùng dù cười lên cũng không hề lộ ra sự vui vẻ, "Dù Hoa Cẩm Lăng nói với ông thế nào, đe dọa hay là dụ dỗ, chuyện ảnh chụp ông không cần quan tâm, tôi sẽ xử lý. Còn về chuyện tiền bạc, anh ta ra giá bao nhiêu, tôi sẽ trả giá cao hơn."
Hoa Duẫn Quan thở dài, "Hoa Cẩm Lăng quả thật tới tìm ta, cậu ta muốn cổ phần. Cổ phần của Hoa Duẫn Hòa đã về tay cậu ta rồi, bây giờ Hoa Cẩm Lăng là cổ đông lớn nhất của Hoa thị, nhưng cậu ta vẫn thèm thuồng nhìn vào cổ phần của ta."
Hiện giờ Hoa Cẩm Lăng để ý tới cổ phần trong tay Hoa Duẫn Quan, nếu Quý Hoài đoán không sai, Hoa Cẩm Lăng không thể trông cậy vào mấy tấm hình mà có thể đe dọa được Hoa Duẫn Quan, vậy thì khả năng cao là anh ta sẽ chuẩn bị hậu chiêu.
Nhưng kệ xác Hoa Cẩm Lăng muốn làm gì, Quý Hoài đều có thể ngáng đường anh ta. Hoa Cẩm Lăng không phải muốn Hoa thị sao? Vậy nếu cậu khiến anh ta đoạt được một Hoa thị rách nát trăm ngàn chỗ hở thì sẽ thế nào?
"Ra giá đi, bao nhiêu tiền?" Quý Hoài nói.
Hoa Duẫn Quan nghe thế thì buồn bã. Đồ trong tay ông đưa cho con không phải chuyện đương nhiên hay sao, nhưng Quý Hoài không cần, cậu muốn sòng phẳng mua bằng tiền. Quý Hoài dùng tiền, có nghĩa là chặt đứt mọi mối liên hệ không chút lưu tình.
Hoa Duẫn Hòa tự trách trong lòng, áy náy không chịu được, nhưng chỉ cần Quý Hoài muốn thì ông sẽ cho cậu.
"Được, cổ phần công ty đều cho con, tính giá thị trường đi." Hoa Duẫn Quan đáp.
Quý Hoài nhìn bức ảnh chụp nho nhỏ chỗ ống đựng bút trên bàn làm việc, vẻ mặt không hề dao động, bình thản nói: "Cảm ơn."
Vương Văn Bân vào phòng, y tá Bình Nhi sốt ruột xua tay với cậu ta, Vương Văn Bân đành dập thuốc lá rồi mới vào đi vào.
Bình Nhi còn rất trẻ nhưng vừa mở miệng ra là như bà cô già lắm chuyện, "Vương tiên sinh, trong phòng bệnh không được hút thuốc, thân thể người bệnh vốn đã yếu lại còn ngửi thấy mùi thuốc lá, cho dù khỏi rồi cũng sẽ ngã bệnh trở lại mất. Mà hút thuốc lá không tốt đâu, quảng cáo đều nói hút thuốc lá gây hại cho sức khỏe, tôi nhìn anh hút ngày hai bao, sáng nay nhìn thấy tận bốn cái vỏ trong thùng rác..."
"Bà cô ơi," Vương Văn Bân ôm quyền nhận thua, "Lần sau không hút nữa, tuyệt đối không hút nữa."
"Không hút trước mặt tôi chứ gì? Ôi giời, tôi cũng chả quản anh được, thôi thì anh chỉ cần đừng hút trong phòng bệnh, kẻo Giang tiên sinh ngửi thấy mà chết sặc."
Vương Văn Bân kéo cái ghế ngồi ở bên giường bệnh, đùa giỡn: "Sặc càng tốt, sặc tỉnh luôn thì hay biết mấy, bao nhiêu ngày rồi chẳng thấy động đậy gì."
Bình Nhi thở dài nhìn người kia nằm bất động trên giường bệnh sau đó đi ra ngoài.
Vương Văn Bân thấy không có ai nói chuyện thì nhàm chán, tay ngứa ngáy lại muốn rút thuốc, nhưng nhớ ra người đang nằm trên giường kia thì cố nhịn lại.
"Lão đại, một tháng rồi. Nếu anh vẫn không tỉnh thì to chuyện rồi đấy." Vương Văn Bân ngừng lại một chút, lời đe dọa trong miệng không nói ra nữa. Cậu có thể nói thế nào đây, lúc cậu dìu Giang Tử Mặc bị trọng thương đi ra, phía sau còn vài tên vẫn đuổi theo.
Bọn họ trốn chạy vội vàng, phía sau núi là thôn làng của dân, đường cùng rồi đành phải đi nhờ xe một một hộ nhà nông ra khỏi Kim Thành. Giang Tử Mặc trên đường vẫn luôn mong manh sắp tắt thở, vết thương trên đầu chảy máu ồ ạt, nếu không phải vì Vương Văn Bân có kinh nghiệm hai năm học băng bó cầm máu, bọn họ có lẽ đã chết giữa đường.
Hai người không hề mang theo thứ gì, phía sau vẫn có người truy đuổi, cuối cùng trốn sang Liêu Thành mới né tránh được. Mà Liêu Thành gần Thục Nam, lúc Vương Văn Bân trở về từ châu Phi thì dừng chân ở đây đầu tiên. Lúc ở châu Phi cậu ta quen biết một bác sĩ mở phòng khám tư tại Liêu Thành, bác sĩ đó là bác sĩ ngoại khoa nổi danh trong nước, làm công việc viện trợ ở châu Phi hai mươi năm. Có một lần, bệnh viện địa phương bị bọn khủng bố tấn công, Vương Văn Bân cứu bác sĩ từ trong đám cháy ra.
Người này trọng tình trọng nghĩa, sau đó cũng cứu Vương Văn Bân mấy lần. Hai người cùng nhau về nước, bác sĩ già bảo muốn dưỡng lão nên mở phòng khám tư ở chỗ này.
Lúc Vương Văn Bân mang Giang Tử Mặc tới, Giang Tử Mặc đã mất ý thức rồi. Hộp sọ nứt, lúc sau bị tác động lực quá mạnh nên bị tụ máu, chèn ép lên dây thần kinh, khiến cho thần kinh suy nhược, ý thức dần bị ăn mòn.
Bác sĩ nói muốn phẫu thuật, nghiêm túc giảng giải cho Vương Văn Bân và Giang Tử Mặc rằng có thể không cần phẫu thuật, sẽ chống đỡ được nhưng ý thức dần xói mòn, một khi hệ thống thần kinh không chịu nổi áp lực nữa thì sẽ vỡ ra dẫn đến tử vong. Điểm tốt là có thể chống đỡ được vài năm. Nhưng nếu làm phẫu thuật thì quá nguy hiểm, ai cũng không dám nói trước.
"Làm đi." Giang Tử Mặc còn sót lại một chút ý thức, tự mình quyết định.
Trước lúc phẫu thuật, Giang Tử Mặc nói: "Đừng nói với Quý Hoài rằng tôi ở đây, nếu tôi không tỉnh lại, coi như..." Chưa dứt lời, Giang Tử Mặc liền ngất đi, hắn được đưa vào phòng mổ. Kết quả phẫu thuật thế nào thì phải xem ý trời, không ai biết được. Vương Văn Bân cũng bị thương không nhẹ, cũng khẩn cấp được đưa vào phòng khác để phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kết thúc, Giang Tử Mặc không tỉnh lại, bảo là chết não thì không chính xác lắm. Có điều cũng vô tri vô giác, sống như thực vật.
Lời Giang Tử Mặc nói trước khi phẫu thuật, Vương Văn Bân biết là có ý gì. Không nói cho Quý Hoài biết, nếu để Quý Hoài biết bọn hắn chạy được ra, chạy tới nơi này lại không cứu được người thì cậu lại càng thêm đau lòng.
Lão đại không ở đó, Quý Hoài chắc hẳn rất đau khổ. Bằng không lão đại cũng không cần phải cố gắng nói nốt một câu trước khi mất ý thức như vậy, trong lúc sinh tử nguy nan còn nhớ tới người thương, nhât định là đã trân quý đặt người ấy sâu tận đáy tim.
Nhưng nếu cậu không ở đó thì hình như chẳng sao cả nhỉ? Cho dù cậu có không tỉnh lại trên bàn mổ, lão đại và Quý Hoài biết được có lẽ sẽ đau lòng, Lục Thất cũng sẽ đau lòng. Dù sao cũng có tình nghĩa bao năm.
Nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi, người kia có thể đau lòng cho cậu một khoảng thời gian đã là tốt lắm rồi, lại còn đòi hỏi phải khắc cốt ghi tâm, xé gan xé phổi?
Vương Văn Bân bật cười, cần gì phải thế. Lúc cậu mang Lục Thất ra khỏi đám cháy, mấy câu sau cùng là lời biệt ly Lục Thất, nếu đã nói vậy rồi cậu thì cần gì phải tới làm phiền người ta nữa?
Vương Văn Bân lắc đầu, dọn dẹp hết những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, bây giờ một mình cũng tốt.
Lần này cậu tới để thăm Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc nằm bệnh viện này không có gì cần lo lắng, còn cậu thì đi xung quanh tìm một công việc bồi bàn, coi như làm lại từ đầu.
Cậu đứng lên vỗ vỗ ngực Giang Tử Mặc: "Lần sau lại đến thăm anh."
Nói xong cậu rời đi, việc còn chưa làm xong, sợ bị bà chủ mắng nên tất tả chạy về.
Bên này Quý Hoài hoàn toàn tiếp quản A Uyển, chuyên môn của Hoa Gia và lão Ngũ cậu nhìn không hiểu, nhưng cậu ép mình phải học. Cậu mua rất nhiều sách về máy tính, mỗi ngày ở lì trong văn phòng.
Lục Thất không khuyên được lại không dám ép cậu.
Quý Hoài không chỉ tiếp quản A Uyển mà còn tiếp tục kế hoạch thu mua Hoa thị của chú Mặc. Cậu gọi mấy người lão Ngũ tập trung lại, họp liền ba tiếng đồng hồ.
Họp xong, Hoa Gia đi ra vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói: "Bây giờ tôi méo dám nhìn mắt chị dâu nữa luôn, cứ cảm thấy lạnh cả sống lưng."
"Thôi ngậm mồm vào đi chú em." Lão Ngũ chụp lấy đầu Hoa Gia, không nhịn được cũng nói: "Từ lúc lão đại đi, chị dâu thay đổi quá, kế hoạch thu mua Hoa thị lần này, chú mày xem, cậu ấy tốn rất nhiều tâm tư."
Nói tới đây, lão Ngũ rùng mình thật mạnh, nhớ tới bản kế hoạch từng bước nuốt trọn Hoa thị của Quý Hoài, trong lòng anh lạnh run.
Quả nhiên không thể đụng vào lão đại, càng không thể coi thường chị dâu, đều là người có thể ăn tươi nuốt sống người ta, bất cứ lúc nào cũng có thể muốn mạng người, lão Ngũ thầm thắp nến cho Hoa thị.
Lục Thất ngồi ở bàn làm việc thật lâu không nhúc nhích, Quý Hoài thu dọn bản kế hoạch trên bàn, lúc này anh mới sực tỉnh. Anh phức tạp nhìn tài liệu trong tay Quý Hoài, lại nhìn cậu: "Hoài thiếu gia, cậu thật sự muốn thu mua Hoa thị?"
"Ừm." Quý Hoài gật đầu, "Chúng ta không có chứng cứ buộc tội Hoa Cẩm Lăng, vậy chỉ có thể khiến anh ta sống không bằng chết, sau đó anh ta sẽ tự để lộ dấu vết."
Lục Thất không nói gì, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Hoài thiếu gia, cậu làm gì tôi cũng ủng hộ, nhưng... chú ý tự chăm sóc bản thân."
Quý Hoài sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
Cậu trở lại văn phòng gọi một cuộc điện thoại cho Hoa Duẫn Quan, giọng nói kinh ngạc truyền tới: "Quý Hoài? là con đúng không? Con... gọi điện thoại cho ta..."
Ông ta cười vô cùng vui vẻ, Quý Hoài chờ ông ta cười xong mới nói: "Trong tay ông có bao nhiêu cổ phần Hoa gia?"
"19%." Hoa Duẫn Quan không do dự nói thẳng.
Dương như nghĩ ra điều gì, ông ta nói: "Quý Hoài, ba chuyển cổ phần về dưới tên con được không? Như vậy con có thứ để dựa vào, có thể vô lo vô nghĩ cả đời..."
Quý Hoài không biết là do một tiếng "ba" hay là do ý tưởng của Hoa Duẫn Quan làm cho chấn động, cậu rơi vào im lặng.
Hoa Duẫn Quan thấy Quý Hoài không đáp, cẩn thận hỏi: "Quý Hoài, con xem có được không? Đống cổ phiếu đó ta cầm cũng vô dụng, ta không quan tâm. Nhưng con thì khác, về sau con công tác hay học tập thì đều cần tiền, sẽ luôn cần có tiền trong tay..."
Thực tế, Hoa Duẫn Quan muốn Quý Hoài dùng tiền từ cổ phần trong tay mình, chứ không muốn cậu dùng tiền của Giang Tử Mặc.
Một lúc lâu sau, Quý Hoài bình tĩnh nói: "Tôi không cần ông tặng, tôi mua theo giá thị trường."
Hoa Duẫn Quan vội vã nói: "Không cần không cần!"
Quý Hoài ngắt lời: "Hoa Cẩm Lăng đã tìm ông đúng không?"
Hoa Duẫn Quan khựng lại một chút, Quý Hoài cười lạnh, con ngươi lạnh lùng dù cười lên cũng không hề lộ ra sự vui vẻ, "Dù Hoa Cẩm Lăng nói với ông thế nào, đe dọa hay là dụ dỗ, chuyện ảnh chụp ông không cần quan tâm, tôi sẽ xử lý. Còn về chuyện tiền bạc, anh ta ra giá bao nhiêu, tôi sẽ trả giá cao hơn."
Hoa Duẫn Quan thở dài, "Hoa Cẩm Lăng quả thật tới tìm ta, cậu ta muốn cổ phần. Cổ phần của Hoa Duẫn Hòa đã về tay cậu ta rồi, bây giờ Hoa Cẩm Lăng là cổ đông lớn nhất của Hoa thị, nhưng cậu ta vẫn thèm thuồng nhìn vào cổ phần của ta."
Hiện giờ Hoa Cẩm Lăng để ý tới cổ phần trong tay Hoa Duẫn Quan, nếu Quý Hoài đoán không sai, Hoa Cẩm Lăng không thể trông cậy vào mấy tấm hình mà có thể đe dọa được Hoa Duẫn Quan, vậy thì khả năng cao là anh ta sẽ chuẩn bị hậu chiêu.
Nhưng kệ xác Hoa Cẩm Lăng muốn làm gì, Quý Hoài đều có thể ngáng đường anh ta. Hoa Cẩm Lăng không phải muốn Hoa thị sao? Vậy nếu cậu khiến anh ta đoạt được một Hoa thị rách nát trăm ngàn chỗ hở thì sẽ thế nào?
"Ra giá đi, bao nhiêu tiền?" Quý Hoài nói.
Hoa Duẫn Quan nghe thế thì buồn bã. Đồ trong tay ông đưa cho con không phải chuyện đương nhiên hay sao, nhưng Quý Hoài không cần, cậu muốn sòng phẳng mua bằng tiền. Quý Hoài dùng tiền, có nghĩa là chặt đứt mọi mối liên hệ không chút lưu tình.
Hoa Duẫn Hòa tự trách trong lòng, áy náy không chịu được, nhưng chỉ cần Quý Hoài muốn thì ông sẽ cho cậu.
"Được, cổ phần công ty đều cho con, tính giá thị trường đi." Hoa Duẫn Quan đáp.
Quý Hoài nhìn bức ảnh chụp nho nhỏ chỗ ống đựng bút trên bàn làm việc, vẻ mặt không hề dao động, bình thản nói: "Cảm ơn."
Tác giả :
Đương Thả