Chủ Mẫu Mạnh Nhất
Chương 24: Đêm trước đại hôn
Thế nhưng hết cách rồi, nàng cũng chẳng có gì để mất cả, dù sao đây cũng là đệ đệ của mình, Tô Vãn bèn nâng tay, cười nói, “Để tỷ tỷ dạy đệ cách tự bảo vệ mình, như thế nào?"
Lâu Triệt thấy Tô Vãn nói như vậy thì do dự, không biết phải cự tuyệt làm sao, Tô Vãn cười nhẹ, nhét một quyển sách đã ố vàng vào tay hắn, “Đây là lễ vật tỷ tỷ cho đệ. Không cần nói với mẫu thân cũng không sao, biết không?"
Lâu Triệt mở sách ra, nhìn thấy chữ bên trong, mắt lóe lên vui sướng, “Dạ biết, tỷ tỷ!"
Tô Vãn vuốt cằm, tao nhã mỉm cười. Tiểu gia hỏa này quả thực chính là trẻ nhỏ dễ dạy!
*********
Chính uyển.
Lâu Nghiên không kiềm chế được, đứng bật dậy, nhìn Đại phu nhân nói, “Mẫu thân, an bài như vậy có thực sự thỏa đáng không? Nhỡ phụ thân hỏi đến thì làm sao?"
Đại phu nhân nâng mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thì thào nói nhỏ, “Mẫu thân chịu khổ trong đại viện này nhiều năm, nhưng nữ tử kia lại phá hủy mọi thứ thuộc về ta, vị trí chủ mẫu của ta, thanh danh của muội muội con. Nghiên Nhi, nữ nhân có tàn nhẫn thì mới có được địa vị."(Ari:Chỉ có bà thôi..tại bà ép Vãn tỷ quá tỷ ấy mới làm vậy)
Lâu Nghiên vuốt cằm suy nghĩ, nhưng lại không thể bình tĩnh được. Vài ngày qua, phụ thân đã rất khoan dung với các nàng, mẫu thân vẫn có thể nắm quyền trông coi mọi chuyện trong đại viện, mà nàng cũng vẫn có thể đến quân doanh, chỉ là vẫn có chút không được như trước kia nữa.
Đại phu nhân nhắm nghiền hai mắt, trong đêm tối, nụ cười trên khóe miệng mang theo vẻ âm lãnh.
************
Tô Vãn ngồi lặng lẽ nhìn hoa đài ngoài cửa sổ, lúc này đã là tháng hai, cuối xuân, đầu hạ, thích hợp để đi ra ngoài, thích ứng với hoàn cảnh mới. Ngày mai là ngày nàng gả đến Vương phủ…
Tương Tư đi đến phía sau nàng, nhẹ giọng nói, “Tứ tiểu thư, đêm đã khuya, người nên đi ngủ sớm. Ngày mai mới có tinh thần."
Tô Vãn nhìn Tương Tư, cười trêu ghẹo nói, “Tương Tư của chúng ta khi nào thì lập gia đình đây? Chờ ta đến Vương phủ, sắp xếp xong mọi chuyện sẽ thay Tương Tư tìm một nam nhân tốt, được không?"
Tương Tư tuy chỉ là nha hoàn, nhưng dáng người xinh đẹp, lại trí tuệ, nhưng dù sao vẫn là nữ nhi, bị Tô Vãn trêu chọc như vậy, đỏ mặt, cúi đầu nói, “Tương Tư chỉ muốn hầu hạ Tứ tiểu thư thật tốt, chưa từng lo lắng đến việc lập gia đình."
“Tứ tiểu thư của ngươi là người có giác ngộ cao, không thích trói buộc tự do của người khác, ngươi cứ tin tưởng Tứ tiểu thư đi!" Tô Vãn vỗ nhẹ vai Tương Tư, ánh mắt kiên định.
Tương Tư chỉ cười nhẹ, liền đỡ nàng đứng dậy, thay áo ngủ.
Nằm trên giường, Tô Vãn trằn trọc. Tâm như thế nào cũng không bình tĩnh được, chỉ cần nghĩ đến ngày mai nàng sẽ gả cho tên hồ ly kia, trong lòng liền khó chịu! Còn có thể có ngày lành sao? Thật sự là ưu sầu…
Ngồi dậy, thay một bộ y phụ dạ hành, buộc tóc dài thành đuôi ngựa đơn giản, Tô Vãn nhảy ra khỏi Thủy Uyển.
Lặng lẽ ngồi trên một chiếc thuyền giữa hồ, tay cầm bầu rượu, ngửa mặt ngắm trăng, nhâm nhi hạt dưa, thưởng thức rượu ngon. Cuộc sống vô cùng thoải mái, sau này đến Vương phủ rồi, sợ là sẽ không thể hưởng thụ như vậy nữa.
“Cô nương, rượu ngon lại chỉ có một người uống, thì còn gì thú vị nữa?" Thanh âm có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc vang lên bên tai, Tô Vãn cố gắng mới nhớ ra là tiểu cực phẩm ở quán trọ.
Đạm mạc làm bộ như không nghe thấy, Tô Vãn tiếp tục uống rượu của mình.
Áo bào trắng nổi bật trước hồ, người tới tay cầm sáo ngọc, hai mắt híp lại nhìn giai nhân trên thuyền. Bật nhẹ mũi chân, thả người bay lên thuyền nhỏ, ngồi xuống trước mặt Tô Vãn, đoạt lấy bầu rượu trên tay nàng, nhấp một ngụm, “Quả nhiên là mỹ vị. Thật không ngờ Tứ tiểu thư còn có sở thích này…"
Liên quan tới cái lông của ngươi sao! Ngờ vực liếc qua hắn, Tô Vãn đưa tay muốn lấy một bình rượu khác, nhưng lại phát hiện ra không còn bình nào, bèn vươn tay thon dài trắng nón ra quơ quơ, “Tốt nhất là ngoan ngoãn đưa cho ta!"
“Nếu không thì sao?" Ngọc Diện công tử nhếch đuôi lông mày ngả ngớn, dưới ánh trăng tựa như tiên tử, nhưng nhiều hơn một phần lệ khí.
Tô Vãn mất hứng, dám tranh rượu của nàng, quả thực là không muốn sống, nàng muốn ra tay đánh hắn nhưng lại nhớ ra trước mặt người này, võ công của nàng chỉ là phế vật. Bất quá dường như hắn nhìn ra được là nàng chỉ đang ngụy trang, lần trước là cố ý khiêu khích, lần này lại…
Chán ghét vươn tay muốn điểm huyệt nhưng hắn lại nhẹ nhàng tránh được, vui mừng hô, “Rượu ngon, rượu ngon, chỉ đáng tiếc là giai nhân trước mặt có chút không ổn. Nếu không cảnh đẹp lại có giai nhân, khiến người ta say mê cỡ nào!"
Shit!
Tô Vãn nổi giận, đoạt lại bầu rượu, hắn còn tiếp tục nói năng lỗ mãng đi, ngại tiểu đệ đệ sống quá lâu rồi phải không?
Chậm rãi đứng lên, thả người giữa không trung, lụa trắng quấn lấy thân bình, vừa muốn thu hồi lại phát hiện ra một lực đạo kỳ dị truyền tới.
Tô Vãn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, thả người ngồi xuống thuyền, không hờn giận nói, “Ngọc Diện công tử, công tử đường đường là Cung chủ của Linh Cung, lại đi uống rượu cùng đệ nhất phế vật, quả thật là mất mặt! Bổn tiểu thư không phụng bồi nổi!"
Ngọc Diện công tử vươn tay cản đường của nàng, “Đây là bồi thường của ta, bất quá nàng phải đáp ứng ta một điều kiện."
“Không có hứng thú." Tô Vãn đối với người này đã sinh ra chán ghét, không muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ nghĩ đến chuyện trở về trễ, ngày mai trên mặt sẽ có hai quầng mắt gấu trúc, làm mất mặt phủ Tướng quân.
Người nào đó cũng không chịu bỏ qua, duỗi ra cánh tay dài, một lệnh bài bằng vàng liền xuất hiện, “Làm Nhị Cung chủ Linh Cung, nàng muốn cái gì cũng được."
Tô Vãn ngạc nhiên nhìn Ngọc Diện công tử, khoa trương cười hai tiếng, “Ha ha, Nhị cung chủ? Phế vật làm Nhị cung chủ? Ngày mai ta chính là Vương Phi, ai quan tâm đến nhị cung chủ của ngươi. Tránh xa một chút…"
Dứt lời, thả người nhảy lên, biến mất trong đêm tối.
Mùi hương thơm ngát của nàng còn vương nói chóp mũi nhưng người lại không thấy, mắt phượng hẹp dài híp lại, bên trong trăm ngàn cảm xúc, môi mỏng khẽ nhếch: Lâu Vãn, nàng đúng là một nữ tử đặc biệt!
Xem ra, Ngọc Vô Ngân hắn phải xem xét kỹ một lần nữa…(Ari:H em mới biết tên anh~)
*************
Sáng sớm hôm sau.
Tô Vãn ngồi im trước bàn trang điểm, nhìn chính mình xa lạ trong gương! Cho tới giờ, nàng cũng chưa quen thuộc với khuôn mặt này, bởi vì đây cũng không phải là nàng.
Mà là Lâu Vãn!
Nhan sắc của Lâu Vãn có thể nói là nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc ( D: đẹp dữ thần vậy luôn đó hả, ở hiện đại mà đẹp như vậy muốn làm phế vật cũng k được :)) ) .
Tương Tư trùm khăn lên đầu nàng, cười nói, “Hôm nay, Tứ tiểu thư tuyệt đối là tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ."
Tô Vãn cười nhẹ, đứng dậy khỏi ghế, xoay một vòng tròn trước gương đồng, quả thật là đẹp mắt đến cực điểm! Trước kia ở thế kỷ 21, sống trong máu lạnh. Hôn nhân ư? Nằm mơ cũng không nghĩ đến, mà nay đến cổ đại lại được thử nghiệm một phen.
Lâu Triệt thấy Tô Vãn nói như vậy thì do dự, không biết phải cự tuyệt làm sao, Tô Vãn cười nhẹ, nhét một quyển sách đã ố vàng vào tay hắn, “Đây là lễ vật tỷ tỷ cho đệ. Không cần nói với mẫu thân cũng không sao, biết không?"
Lâu Triệt mở sách ra, nhìn thấy chữ bên trong, mắt lóe lên vui sướng, “Dạ biết, tỷ tỷ!"
Tô Vãn vuốt cằm, tao nhã mỉm cười. Tiểu gia hỏa này quả thực chính là trẻ nhỏ dễ dạy!
*********
Chính uyển.
Lâu Nghiên không kiềm chế được, đứng bật dậy, nhìn Đại phu nhân nói, “Mẫu thân, an bài như vậy có thực sự thỏa đáng không? Nhỡ phụ thân hỏi đến thì làm sao?"
Đại phu nhân nâng mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thì thào nói nhỏ, “Mẫu thân chịu khổ trong đại viện này nhiều năm, nhưng nữ tử kia lại phá hủy mọi thứ thuộc về ta, vị trí chủ mẫu của ta, thanh danh của muội muội con. Nghiên Nhi, nữ nhân có tàn nhẫn thì mới có được địa vị."(Ari:Chỉ có bà thôi..tại bà ép Vãn tỷ quá tỷ ấy mới làm vậy)
Lâu Nghiên vuốt cằm suy nghĩ, nhưng lại không thể bình tĩnh được. Vài ngày qua, phụ thân đã rất khoan dung với các nàng, mẫu thân vẫn có thể nắm quyền trông coi mọi chuyện trong đại viện, mà nàng cũng vẫn có thể đến quân doanh, chỉ là vẫn có chút không được như trước kia nữa.
Đại phu nhân nhắm nghiền hai mắt, trong đêm tối, nụ cười trên khóe miệng mang theo vẻ âm lãnh.
************
Tô Vãn ngồi lặng lẽ nhìn hoa đài ngoài cửa sổ, lúc này đã là tháng hai, cuối xuân, đầu hạ, thích hợp để đi ra ngoài, thích ứng với hoàn cảnh mới. Ngày mai là ngày nàng gả đến Vương phủ…
Tương Tư đi đến phía sau nàng, nhẹ giọng nói, “Tứ tiểu thư, đêm đã khuya, người nên đi ngủ sớm. Ngày mai mới có tinh thần."
Tô Vãn nhìn Tương Tư, cười trêu ghẹo nói, “Tương Tư của chúng ta khi nào thì lập gia đình đây? Chờ ta đến Vương phủ, sắp xếp xong mọi chuyện sẽ thay Tương Tư tìm một nam nhân tốt, được không?"
Tương Tư tuy chỉ là nha hoàn, nhưng dáng người xinh đẹp, lại trí tuệ, nhưng dù sao vẫn là nữ nhi, bị Tô Vãn trêu chọc như vậy, đỏ mặt, cúi đầu nói, “Tương Tư chỉ muốn hầu hạ Tứ tiểu thư thật tốt, chưa từng lo lắng đến việc lập gia đình."
“Tứ tiểu thư của ngươi là người có giác ngộ cao, không thích trói buộc tự do của người khác, ngươi cứ tin tưởng Tứ tiểu thư đi!" Tô Vãn vỗ nhẹ vai Tương Tư, ánh mắt kiên định.
Tương Tư chỉ cười nhẹ, liền đỡ nàng đứng dậy, thay áo ngủ.
Nằm trên giường, Tô Vãn trằn trọc. Tâm như thế nào cũng không bình tĩnh được, chỉ cần nghĩ đến ngày mai nàng sẽ gả cho tên hồ ly kia, trong lòng liền khó chịu! Còn có thể có ngày lành sao? Thật sự là ưu sầu…
Ngồi dậy, thay một bộ y phụ dạ hành, buộc tóc dài thành đuôi ngựa đơn giản, Tô Vãn nhảy ra khỏi Thủy Uyển.
Lặng lẽ ngồi trên một chiếc thuyền giữa hồ, tay cầm bầu rượu, ngửa mặt ngắm trăng, nhâm nhi hạt dưa, thưởng thức rượu ngon. Cuộc sống vô cùng thoải mái, sau này đến Vương phủ rồi, sợ là sẽ không thể hưởng thụ như vậy nữa.
“Cô nương, rượu ngon lại chỉ có một người uống, thì còn gì thú vị nữa?" Thanh âm có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc vang lên bên tai, Tô Vãn cố gắng mới nhớ ra là tiểu cực phẩm ở quán trọ.
Đạm mạc làm bộ như không nghe thấy, Tô Vãn tiếp tục uống rượu của mình.
Áo bào trắng nổi bật trước hồ, người tới tay cầm sáo ngọc, hai mắt híp lại nhìn giai nhân trên thuyền. Bật nhẹ mũi chân, thả người bay lên thuyền nhỏ, ngồi xuống trước mặt Tô Vãn, đoạt lấy bầu rượu trên tay nàng, nhấp một ngụm, “Quả nhiên là mỹ vị. Thật không ngờ Tứ tiểu thư còn có sở thích này…"
Liên quan tới cái lông của ngươi sao! Ngờ vực liếc qua hắn, Tô Vãn đưa tay muốn lấy một bình rượu khác, nhưng lại phát hiện ra không còn bình nào, bèn vươn tay thon dài trắng nón ra quơ quơ, “Tốt nhất là ngoan ngoãn đưa cho ta!"
“Nếu không thì sao?" Ngọc Diện công tử nhếch đuôi lông mày ngả ngớn, dưới ánh trăng tựa như tiên tử, nhưng nhiều hơn một phần lệ khí.
Tô Vãn mất hứng, dám tranh rượu của nàng, quả thực là không muốn sống, nàng muốn ra tay đánh hắn nhưng lại nhớ ra trước mặt người này, võ công của nàng chỉ là phế vật. Bất quá dường như hắn nhìn ra được là nàng chỉ đang ngụy trang, lần trước là cố ý khiêu khích, lần này lại…
Chán ghét vươn tay muốn điểm huyệt nhưng hắn lại nhẹ nhàng tránh được, vui mừng hô, “Rượu ngon, rượu ngon, chỉ đáng tiếc là giai nhân trước mặt có chút không ổn. Nếu không cảnh đẹp lại có giai nhân, khiến người ta say mê cỡ nào!"
Shit!
Tô Vãn nổi giận, đoạt lại bầu rượu, hắn còn tiếp tục nói năng lỗ mãng đi, ngại tiểu đệ đệ sống quá lâu rồi phải không?
Chậm rãi đứng lên, thả người giữa không trung, lụa trắng quấn lấy thân bình, vừa muốn thu hồi lại phát hiện ra một lực đạo kỳ dị truyền tới.
Tô Vãn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, thả người ngồi xuống thuyền, không hờn giận nói, “Ngọc Diện công tử, công tử đường đường là Cung chủ của Linh Cung, lại đi uống rượu cùng đệ nhất phế vật, quả thật là mất mặt! Bổn tiểu thư không phụng bồi nổi!"
Ngọc Diện công tử vươn tay cản đường của nàng, “Đây là bồi thường của ta, bất quá nàng phải đáp ứng ta một điều kiện."
“Không có hứng thú." Tô Vãn đối với người này đã sinh ra chán ghét, không muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ nghĩ đến chuyện trở về trễ, ngày mai trên mặt sẽ có hai quầng mắt gấu trúc, làm mất mặt phủ Tướng quân.
Người nào đó cũng không chịu bỏ qua, duỗi ra cánh tay dài, một lệnh bài bằng vàng liền xuất hiện, “Làm Nhị Cung chủ Linh Cung, nàng muốn cái gì cũng được."
Tô Vãn ngạc nhiên nhìn Ngọc Diện công tử, khoa trương cười hai tiếng, “Ha ha, Nhị cung chủ? Phế vật làm Nhị cung chủ? Ngày mai ta chính là Vương Phi, ai quan tâm đến nhị cung chủ của ngươi. Tránh xa một chút…"
Dứt lời, thả người nhảy lên, biến mất trong đêm tối.
Mùi hương thơm ngát của nàng còn vương nói chóp mũi nhưng người lại không thấy, mắt phượng hẹp dài híp lại, bên trong trăm ngàn cảm xúc, môi mỏng khẽ nhếch: Lâu Vãn, nàng đúng là một nữ tử đặc biệt!
Xem ra, Ngọc Vô Ngân hắn phải xem xét kỹ một lần nữa…(Ari:H em mới biết tên anh~)
*************
Sáng sớm hôm sau.
Tô Vãn ngồi im trước bàn trang điểm, nhìn chính mình xa lạ trong gương! Cho tới giờ, nàng cũng chưa quen thuộc với khuôn mặt này, bởi vì đây cũng không phải là nàng.
Mà là Lâu Vãn!
Nhan sắc của Lâu Vãn có thể nói là nhất tiếu khuynh thành, nhị tiếu khuynh quốc ( D: đẹp dữ thần vậy luôn đó hả, ở hiện đại mà đẹp như vậy muốn làm phế vật cũng k được :)) ) .
Tương Tư trùm khăn lên đầu nàng, cười nói, “Hôm nay, Tứ tiểu thư tuyệt đối là tân nương xinh đẹp nhất thiên hạ."
Tô Vãn cười nhẹ, đứng dậy khỏi ghế, xoay một vòng tròn trước gương đồng, quả thật là đẹp mắt đến cực điểm! Trước kia ở thế kỷ 21, sống trong máu lạnh. Hôn nhân ư? Nằm mơ cũng không nghĩ đến, mà nay đến cổ đại lại được thử nghiệm một phen.
Tác giả :
Tô Mễ Mễ