Chú Là Của Em
Chương 114: Là ai dám ra tay trên đầu thái tuế
"Lệ Minh Viễn, anh thật sự vô cùng kiêu ngạo!"
Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: "Chẳng lẽ bởi vì tôi là người của thế hệ sau, cho nên trong mắt người lớn tuổi các người, tôi làm bất cứ cái gì cũng đều là vô cùng kiêu ngạo sao! Nếu như bố tôi còn sống, cũng làm chuyện tương tự như tôi thì các người có dám nói chuyện với ông ấy như thế này không?"
Nói đến đứa con trai lớn, trong mắt ông cụ Lệ nhanh chóng hiện lên một tia đau lòng, sắc bén nói: "Đủ rồi! Lời nói của một ông già như tôi không ai nghe đúng không? Minh Viễn hiểm khi trở lại mộtchuyến, các người đều làm ầm ĩ cái gì, nếu đổi thành một ông già như tôi thì tôi cũng không vui khi về nhà này!"
Lúc này mọi người mới im lặng nhưng trong lòng lại thầm mắng ông già xấu tính này chỉ biết đối xử bất công với đứa con hoang do con trai cả của ông để lại, đứa con thiên chi kiêu tử do chính tay bồi dưỡng!
Có nhiều con cháu như vậy, ông ấy lại không ngần ngại tuân theo các quy tắc do tổ tiên đặt ra để con trai trưởng kế thừa vị trí, trở thành người nắm giữ quyền lực
Bất luận người khác có tranh thế nào cũng vô ích!
Lệ Minh Viễn hờ hững liếc nhìn ông nội nói: "Gọi cháu trở về nhà chỉ để đối mặt với những chuyện này thôi sao?"
Ông cụ Lệ họ nhẹ một tiếng: "Tất nhiên không phải. Hôm nay ông gọi cháutrở về nhà là để báo cho cháu biết. Cháu thân là người đứng đầu nhà họ Lệ, pháu phải có trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lệ của chúng ta!"
Dù sao Lê Kiên cũng là chủ nhỏ của cháu, ở bên ngoài nó bị người ta bắt nạt thảm hại như vậy, làm sao cháu có thể khoanh tay đứng nhìn?"
"Ổ? Vậy ông nội muốn cháu làm như thế nào? Tìm người ra kia rồi trút giận thay cho chủ nhỏ à?"
"Cháu là người nắm quyền trong nhà họ Lệ, tất nhiên là nên làm như vậy, để người ngoài biết rằng nhà họ Lê của chúng ta không dễ bắt nạt, kẻ nào dám bắt nạt người nhà họ Lệ thì tuyệt đối không thể buông tha !"
"Bắt nạt? Ông có chắc không phải chủ nhỏ của cháu ở bên ngoài gây chuyện thị phí rồi bị người ta dạy dỗ hay không?"Lệ Kiên lập tức dựng tóc gáy nói: "Lệ Minh Viễn, rốt cuộc cậu có từng để người chủ nhỏ của cậu vào mắt không? Người trong nhà xảy ra chuyện, cậu không giúp đỡ tìm ra hung thủ thì thôi, đẳng này cậu còn định vu oan cho tôi!"
Bố mau nhìn xem, con đã thê thảm như vậy rồi mà Minh Viễn nó không quan tâm con, không giúp con tìm ra thủ phạm hại con! Mà lại còn bôi nhọ con như thiết
Lê Minh Viễn, quả thực là cậu không xứng làm người cầm quyền của nhà họ Lê chúng tôi!"
Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: "Tôi xứng hay không, không phải chủ nói là được."
Ông cụ Lệ đau đầu nói: "Được rồi, tại sao lại cãi nhau! Không phải Minh Viễn đến bệnh viện thăm con rồi sao! Người làm con bị thương, không phải bố cũng đã cho người tìm được rồi hả? Bố lập tức mang kẻđó về cho con tự mình xử lý, thế đã được chưa! Có cái gì mà phải ồn ào!"
Khi Lệ Kiên tưởng tượng đến người đã làm mình bị thương đêm đó, tên đầu sở đã gây ra tình trạng thê thảm của mình, sẽ sớm bị đưa về nhà để cho anh ta xử lý, trong lòng liền bạo phát.
Anh ta thật muốn nhìn xem là ai lại dám ra tay trên đầu Thái Tuết
Đêm nay, nhất định anh ta phải làm
cho con rùa rụt cổ đó nhục nhã
Dám để anh ta đoạn từ tuyệt tôn, đêm nay nhất định phải cắt đi của quý của tên cặn bã kia, khiến tên đó tuyệt vọng không dám sống nửa
Nhưng điều mà Lễ Khi không bao giờ ngờ tới là Tô Noàn làm hoàn toàn không có thứ đó
Khi bị đưa đến nhà họ Lê, trên đầu có trùm một cái túi đen nên Tô Noãn Tâm cũng không biết nơi này là ở chỗ nào.
Cô chỉ biết là khi bước xuống xe cô sẽ sớm nhìn thấy chính chủ, người có thù tất với mình.
. Giờ phút này, trong lòng Tô Noãn Tâm đặc biệt phức tạp.
Một mặt, cô hy vọng rằng người mà cô làm bị thương là Lệ Minh Viễn sẽ có mặt... để cô có thể chết không quá khó coi.
Nhưng một mặt, cô không muốn nhìn thấy anh... Như vậy, cô sẽ không phải đối mặt với sự trả thù của anh.
Tuy rằng đang yêu đương với cô mà ngày hôm sau Lệ Minh Viễn đã ngoại tình với những người phụ nữ khác khiến cô rất chán ghét, nhưng ngoài chuyện này ra, Lê Minh Viễn thực sự đối xử với có đủ thấu tình đạt lý... thậm chí có thể nói là nuông