Chú Ái Tinh Không
Chương 88
Editor: Nguyệt
Mắt Ariel chợt loáng qua chút cảm xúc rồi bình tĩnh trở lại. “Chung Thịnh là của tôi."
Hạng Phi nhướn mày: “Của cậu? Xét theo nghĩa nào?"
Ariel nhìn cậu, giọng nói không hề che giấu tính chiếm hữu: “Xét theo bất cứ nghĩa nào, cậu ấy đều là của tôi."
Hạng Phi nở một nụ cười khoái trá. Quả nhiên nói chuyện với người thông minh là nhẹ nhàng nhất, chỉ đơn giản mấy câu là hai bên đã hiểu rõ ý nhau.
“Vậy được rồi, sau này Chung Thịnh giao cho cậu." Hạng Phi vỗ nhẹ lên vai Ariel.
Tuy không thích người khác chạm vào người mình, nhưng Ariel không tránh tay Hạng Phi. Hắn đứng thẳng người, từ trên nhìn xuống Hạng Phi thoáng chút áp lực: “Chung Thịnh là của tôi, sau này phải giữ khoảng cách với cậu ấy. Tôi không thích người của tôi có mùi kẻ khác."
Hạng Phi cười càng vui vẻ. Mặc dù giọng điệu uy hiếp của cậu ta làm cậu hơi khó chịu, nhưng nể mặt Chung Thịnh, cậu quyết định bỏ qua lần này.
Ariel không ở lại phòng Hạng Phi lâu. Dù gì mối liên hệ giữa hắn và Hạng Phi chỉ có duy nhất Chung Thịnh. Lúc không có Chung Thịnh, hai người họ đều chẳng có ý nói với nhau về đề tài gì khác.
“Ariel, cậu về rồi."
Lúc Ariel về phòng, Chung Thịnh đang xem tin tức trên mạng. Đời trước sau khi vào học viện quân sự, anh dồn gần hết tâm tư vào việc học tập rèn luyện, cho nên không để ý lắm đến tình hình thời sự. Còn bây giờ, họ đang ở thành phố Blood, mỗi ngày chỉ đi xem đấu cơ giáp, ngoài ra không còn nhiệm vụ nào khác, cũng không có đản thương để đăng nhập mạng chiến đấu, nên không thể tiến hành huấn luyện cơ giáp. Thế nên, ngày nào anh cũng lên mạng lướt web, thỉnh thoảng lại tìm được mấy đề tài thú vị để thảo luận với Ariel.
“Ừ. Cậu ăn cơm chưa?" Ariel cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo sơ mi làm bằng tơ bên trong.
“Chưa. Đợi cậu." Chung Thịnh đứng dậy, lấy thức ăn ra khỏi ***g giữ nhiệt, dọn dẹp xong xuôi rồi chờ Ariel ngồi xuống cùng ăn.
Ariel nhìn Chung Thịnh, trong mắt hiện lên ý cười. Chung Thịnh lúc này rất giống người vợ chờ chồng đi làm về.
Tiến lên hai bước, Ariel đột nhiên ghé sát tai Chung Thịnh hít một hơi thật sâu: “Thơm quá …"
Mặt Chung Thịnh lập tức đỏ lừ. Cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích. Mặc cho Ariel làm xong động ác mờ ám đó, chậm rãi ngồi vào ghế.
Hít sâu một hơi, màu đỏ trên mặt dần nhạt bớt. Chung Thịnh vẻ mặt điềm tĩnh ngồi xuống.
Mấy ngày gần đây, anh bắt đầu thấy mù mờ vì hành vi của Ariel.
Chẳng hiểu có phải bị áo giác không, mà anh cứ thấy ngày nào Ariel cũng làm mấy động tác rất mờ ám để ‘đùa giỡn’ anh.
Dù nghĩ vậy chẳng khác nào lăng mạ ngài Ariel, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, anh lo một ngày nào đó mình sẽ coi thái độ này của Ariel thành thật, rồi để lộ bí mật lớn nhất của mình.
Đề tài nói chuyện trong bữa tối của hai người vẫn xoay quanh Hồ Lập cùng việc huấn luyện. Mặc dù loại huấn luyện này đối với Chung Thịnh và Ariel … chẳng có tác dụng gì …
May là ngày thứ ba sau khi đến thành phố Blood huấn luyện, Hồ Lập đã thuê cho họ một phòng huấn luyện thể năng riêng, để họ không chỉ quan sát trận đấu rèn luyện tinh thần, mà còn có thể ‘rèn luyện thân thể’.
“Cậu nói xem cô gái theo chúng ta mấy ngày nay là ai phái tới?" – Chung Thịnh hỏi.
“Chắc là Hồ Lập." Ariel đáp, không để tâm lắm.
“Không phải nhà trường sao?"
“Tôi nghĩ không phải. Nếu hiệu trưởng giao chúng ta cho Hồ Lập, thì tất nhiên là tin tưởng anh ta. Hơn nữa, gã này thoạt nhìn có vẻ không đáng tin, nhưng không phải người vô trách nhiệm. Anh ta sẽ không tùy tiện bỏ mặc chúng ta ở Thành Dưới. Tìm người âm thầm bảo vệ chúng ta mới hợp với tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh ta."
“Phụt …" Chung Thịnh suýt thì không nhịn được cười.
Nhìn trưởng quan Ariel vẻ mặt nghiêm túc nói Hồ Lập ngoài lạnh trong nóng bằng giọng điệu nghiêm trang đó, thật sự là rất … buồn cười.
Năm đó có rất nhiều người nói trưởng quan Ariel là kiểu người mặt ngoài lạnh lùng, trong tâm lại nóng ấm như lửa. Không ngờ bây giờ ngài ấy lại dùng mấy từ này để nói về người khác.
“Hửm? Buồn cười lắm sao?" Ariel đặt bát xuống, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng.
“Không." Chung Thịnh vội vàng nghiêm mặt.
Ariel liếc nhìn anh. Mặc dù Chung Thịnh thế này rất đáng yêu, nhưng ‘cử chỉ mờ ám quá thường xuyên sẽ làm mất tác dụng’ – trích “Làm sao để người ấy yêu bạn say đắm". Để phòng ngừa trường hợp phản tác dụng xảy ra, hắn đành phải kéo đề tài này lại.
“Trận đấu ngày mai …"
“Tôi có dự cảm sẽ là loại đấu người thật. Hơn nữa, có thể mấy ngày sau chúng ta cũng phải lên sàn đấu chém giết." Chung Thịnh cười khổ bất đắc dĩ.
Đây không phải dự cảm. Đời trước anh từng tận mắt chứng kiến một trận đấu ‘Kẻ đào vong’ ở thành phố Blood. Trong loại hình đấu võ này, người được chọn làm kẻ đào vong đều là những tội phạm tội danh cực kỳ nghiêm trọng. Họ chỉ được mang theo một con dao găm laser, ngoài ra không có bất kỳ vũ khí nào khác. Còn kẻ đi săn có thể dùng súng laser. Tuy chỉ là súng laser loại năng lượng trung bình, nhưng so với con dao laser của kẻ đào vong thì quả là khác nhau một trời một vực.
Như tên gọi, hình thức đấu là đào vong. Chỉ cần kẻ đào vong có thể đào thoát khỏi tay kẻ đi săn, thậm chí xử lý được kẻ đi săn, họ sẽ có điều kiện sinh hoạt càng tốt hơn.
Đối với những tên tội phạm sớm đã bị Liên Bang phán án tử hình, chưa bị hành hình chẳng qua là do được người đứng sau thành phố Blood thu mua. Để được sống, mỗi ngày họ đều phải tranh đấu kiếm tiền, nếu đạt mức chỉ định thì có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn. Đấu thắng sẽ có được không gian hoạt động càng lớn, càng nhiều thức ăn ngon, càng nhiều những cô nàng gợi cảm quyến rũ. Đó là tất cả ý nghĩa sinh tồn của họ.
Cũng vì thế, mỗi một trận đấu, họ không chỉ phải cố gắng sống sót, mà nếu có khả năng còn phải giết chết kẻ đi săn. Xử lý được một kẻ đi săn, họ sẽ có một tháng nghỉ ngơi.
Kẻ đào vong đấu để sống. Nhưng kẻ đi săn thì không phải vậy.
Vì phô trương quyền quý, vì tiền tài chiêu mộ lính đánh thuê, vì rèn luyện mà tham gia thi đấu, mỗi một thợ săn đến nơi đây đều có mục đích. Nhưng bất kể là mục đích gì, trước khi tham gia trận đấu, họ đều phải ký kết hiệp ước hợp pháp với thành phố Blood, nếu không may bị tù nhân xử lý, thành phố Blood sẽ không chịu trách nhiệm.
Từ tận đáy lòng, Chung Thịnh rất ghét kiểu đấu đó.
Một người lính như anh sống sót được trên chiến trường đã là chuyện chẳng dễ dàng gì. Vậy mà lại có kẻ ngu ngốc bỏ tiền ra để đi chịu chết. Đúng là không thể hiểu nổi.
“Hồ Lập biết điểm dừng." Thoạt nhìn Ariel có vẻ rất bình tĩnh.
Thật ra hắn chẳng có cảm giác gì với phương thức huấn luyện này của Hồ Lập. Hay phải nói là, đời trước hắn đã trải qua chiến tranh còn tàn khốc hơn, mấy cảnh chém giết này trong mắt hắn chỉ như một vở kịch nhạt nhẽo.
Có thể trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang, Ariel không chỉ có gia thế xuất chúng cùng vẻ ngoài hoàn mỹ, mà còn sở hữu cả khí chất và tinh thần máu thép. Đấy mới là nguyên nhân chính dẫn hắn lên đến đỉnh vinh quang.
Tinh Không Giảo Lang. Danh hiệu này không chỉ tán thưởng sự mưu trí của hắn, mà còn cảm thán cả bản tính khát máu như của loài sói xảo quyệt.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh. Phần lớn thời gian hai người đều ở trong phòng huấn luyện thể năng.
Hiện tại, nhược điểm lớn nhất hạn chế khả năng phát huy thực lực của hai người chính là thể chất. Nếu không đạt thể thuật cấp mười hai, thì hầu hết các động tác điều khiển cơ giáp cao cấp họ đều không làm được. Không phải không có kỹ thuật, mà là cơ thể không chịu nổi sức ép cực lớn đó.
Mồ hôi đổ trên sàn phòng tập để lại vết tích của tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết. Cũng chỉ khi ở đây, Chung Thịnh mới có thể thả lỏng tinh thần, không nghĩ đến những cử chỉ đầy ẩn ý càng ngày càng quá mức của Ariel gần đây.
Vùi đầu vào sâu trong nước, đến khi ***g ngực nhức nhối vì nén khí mới ngẩng lên, nước nhỏ tong tỏng từ chân tóc xuống người. Chung Thịnh xoa mặt, ra khỏi bồn tắm.
Lau khô thân thể, tay cầm vào nắm đấm cửa phòng tắm, anh lại bất giác tạm dừng một chút.
Bây giờ chắc Ariel đang nằm trên giường đọc sách. Dường như mấy ngày nay, mỗi lần anh mở cửa phòng tắm ra đều thấy Ariel nằm đọc sách.
Chung Thịnh cũng thích cuộc sống sinh hoạt quy luật như vậy. Nhưng từ khi ở cùng phòng với Ariel, anh lại mong Ariel có thể bỏ thói quen này đi.
Chung Thịnh cười khổ. Cho dù Ariel làm nhiều chuyện như vậy với mục đích gì, chẳng phải mình đều không thể phản kháng sao?
Sự thật này từ đời trước đã biết rõ rồi …
Hít sâu một hơi. Chung Thịnh thầm hạ quyết tâm, nếu Ariel không định làm rõ, thì cứ xem như mình đang nằm mơ đi. Chờ đến khi Ariel thấy chán rồi, có lẽ mình còn có thể trở về làm một phó quan.
Đáng tiếc, Chung Thịnh ra quyết định lại không ngờ rằng Ariel đã đổi ý.
Mắt Ariel chợt loáng qua chút cảm xúc rồi bình tĩnh trở lại. “Chung Thịnh là của tôi."
Hạng Phi nhướn mày: “Của cậu? Xét theo nghĩa nào?"
Ariel nhìn cậu, giọng nói không hề che giấu tính chiếm hữu: “Xét theo bất cứ nghĩa nào, cậu ấy đều là của tôi."
Hạng Phi nở một nụ cười khoái trá. Quả nhiên nói chuyện với người thông minh là nhẹ nhàng nhất, chỉ đơn giản mấy câu là hai bên đã hiểu rõ ý nhau.
“Vậy được rồi, sau này Chung Thịnh giao cho cậu." Hạng Phi vỗ nhẹ lên vai Ariel.
Tuy không thích người khác chạm vào người mình, nhưng Ariel không tránh tay Hạng Phi. Hắn đứng thẳng người, từ trên nhìn xuống Hạng Phi thoáng chút áp lực: “Chung Thịnh là của tôi, sau này phải giữ khoảng cách với cậu ấy. Tôi không thích người của tôi có mùi kẻ khác."
Hạng Phi cười càng vui vẻ. Mặc dù giọng điệu uy hiếp của cậu ta làm cậu hơi khó chịu, nhưng nể mặt Chung Thịnh, cậu quyết định bỏ qua lần này.
Ariel không ở lại phòng Hạng Phi lâu. Dù gì mối liên hệ giữa hắn và Hạng Phi chỉ có duy nhất Chung Thịnh. Lúc không có Chung Thịnh, hai người họ đều chẳng có ý nói với nhau về đề tài gì khác.
“Ariel, cậu về rồi."
Lúc Ariel về phòng, Chung Thịnh đang xem tin tức trên mạng. Đời trước sau khi vào học viện quân sự, anh dồn gần hết tâm tư vào việc học tập rèn luyện, cho nên không để ý lắm đến tình hình thời sự. Còn bây giờ, họ đang ở thành phố Blood, mỗi ngày chỉ đi xem đấu cơ giáp, ngoài ra không còn nhiệm vụ nào khác, cũng không có đản thương để đăng nhập mạng chiến đấu, nên không thể tiến hành huấn luyện cơ giáp. Thế nên, ngày nào anh cũng lên mạng lướt web, thỉnh thoảng lại tìm được mấy đề tài thú vị để thảo luận với Ariel.
“Ừ. Cậu ăn cơm chưa?" Ariel cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo sơ mi làm bằng tơ bên trong.
“Chưa. Đợi cậu." Chung Thịnh đứng dậy, lấy thức ăn ra khỏi ***g giữ nhiệt, dọn dẹp xong xuôi rồi chờ Ariel ngồi xuống cùng ăn.
Ariel nhìn Chung Thịnh, trong mắt hiện lên ý cười. Chung Thịnh lúc này rất giống người vợ chờ chồng đi làm về.
Tiến lên hai bước, Ariel đột nhiên ghé sát tai Chung Thịnh hít một hơi thật sâu: “Thơm quá …"
Mặt Chung Thịnh lập tức đỏ lừ. Cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích. Mặc cho Ariel làm xong động ác mờ ám đó, chậm rãi ngồi vào ghế.
Hít sâu một hơi, màu đỏ trên mặt dần nhạt bớt. Chung Thịnh vẻ mặt điềm tĩnh ngồi xuống.
Mấy ngày gần đây, anh bắt đầu thấy mù mờ vì hành vi của Ariel.
Chẳng hiểu có phải bị áo giác không, mà anh cứ thấy ngày nào Ariel cũng làm mấy động tác rất mờ ám để ‘đùa giỡn’ anh.
Dù nghĩ vậy chẳng khác nào lăng mạ ngài Ariel, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, anh lo một ngày nào đó mình sẽ coi thái độ này của Ariel thành thật, rồi để lộ bí mật lớn nhất của mình.
Đề tài nói chuyện trong bữa tối của hai người vẫn xoay quanh Hồ Lập cùng việc huấn luyện. Mặc dù loại huấn luyện này đối với Chung Thịnh và Ariel … chẳng có tác dụng gì …
May là ngày thứ ba sau khi đến thành phố Blood huấn luyện, Hồ Lập đã thuê cho họ một phòng huấn luyện thể năng riêng, để họ không chỉ quan sát trận đấu rèn luyện tinh thần, mà còn có thể ‘rèn luyện thân thể’.
“Cậu nói xem cô gái theo chúng ta mấy ngày nay là ai phái tới?" – Chung Thịnh hỏi.
“Chắc là Hồ Lập." Ariel đáp, không để tâm lắm.
“Không phải nhà trường sao?"
“Tôi nghĩ không phải. Nếu hiệu trưởng giao chúng ta cho Hồ Lập, thì tất nhiên là tin tưởng anh ta. Hơn nữa, gã này thoạt nhìn có vẻ không đáng tin, nhưng không phải người vô trách nhiệm. Anh ta sẽ không tùy tiện bỏ mặc chúng ta ở Thành Dưới. Tìm người âm thầm bảo vệ chúng ta mới hợp với tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh ta."
“Phụt …" Chung Thịnh suýt thì không nhịn được cười.
Nhìn trưởng quan Ariel vẻ mặt nghiêm túc nói Hồ Lập ngoài lạnh trong nóng bằng giọng điệu nghiêm trang đó, thật sự là rất … buồn cười.
Năm đó có rất nhiều người nói trưởng quan Ariel là kiểu người mặt ngoài lạnh lùng, trong tâm lại nóng ấm như lửa. Không ngờ bây giờ ngài ấy lại dùng mấy từ này để nói về người khác.
“Hửm? Buồn cười lắm sao?" Ariel đặt bát xuống, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng.
“Không." Chung Thịnh vội vàng nghiêm mặt.
Ariel liếc nhìn anh. Mặc dù Chung Thịnh thế này rất đáng yêu, nhưng ‘cử chỉ mờ ám quá thường xuyên sẽ làm mất tác dụng’ – trích “Làm sao để người ấy yêu bạn say đắm". Để phòng ngừa trường hợp phản tác dụng xảy ra, hắn đành phải kéo đề tài này lại.
“Trận đấu ngày mai …"
“Tôi có dự cảm sẽ là loại đấu người thật. Hơn nữa, có thể mấy ngày sau chúng ta cũng phải lên sàn đấu chém giết." Chung Thịnh cười khổ bất đắc dĩ.
Đây không phải dự cảm. Đời trước anh từng tận mắt chứng kiến một trận đấu ‘Kẻ đào vong’ ở thành phố Blood. Trong loại hình đấu võ này, người được chọn làm kẻ đào vong đều là những tội phạm tội danh cực kỳ nghiêm trọng. Họ chỉ được mang theo một con dao găm laser, ngoài ra không có bất kỳ vũ khí nào khác. Còn kẻ đi săn có thể dùng súng laser. Tuy chỉ là súng laser loại năng lượng trung bình, nhưng so với con dao laser của kẻ đào vong thì quả là khác nhau một trời một vực.
Như tên gọi, hình thức đấu là đào vong. Chỉ cần kẻ đào vong có thể đào thoát khỏi tay kẻ đi săn, thậm chí xử lý được kẻ đi săn, họ sẽ có điều kiện sinh hoạt càng tốt hơn.
Đối với những tên tội phạm sớm đã bị Liên Bang phán án tử hình, chưa bị hành hình chẳng qua là do được người đứng sau thành phố Blood thu mua. Để được sống, mỗi ngày họ đều phải tranh đấu kiếm tiền, nếu đạt mức chỉ định thì có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn. Đấu thắng sẽ có được không gian hoạt động càng lớn, càng nhiều thức ăn ngon, càng nhiều những cô nàng gợi cảm quyến rũ. Đó là tất cả ý nghĩa sinh tồn của họ.
Cũng vì thế, mỗi một trận đấu, họ không chỉ phải cố gắng sống sót, mà nếu có khả năng còn phải giết chết kẻ đi săn. Xử lý được một kẻ đi săn, họ sẽ có một tháng nghỉ ngơi.
Kẻ đào vong đấu để sống. Nhưng kẻ đi săn thì không phải vậy.
Vì phô trương quyền quý, vì tiền tài chiêu mộ lính đánh thuê, vì rèn luyện mà tham gia thi đấu, mỗi một thợ săn đến nơi đây đều có mục đích. Nhưng bất kể là mục đích gì, trước khi tham gia trận đấu, họ đều phải ký kết hiệp ước hợp pháp với thành phố Blood, nếu không may bị tù nhân xử lý, thành phố Blood sẽ không chịu trách nhiệm.
Từ tận đáy lòng, Chung Thịnh rất ghét kiểu đấu đó.
Một người lính như anh sống sót được trên chiến trường đã là chuyện chẳng dễ dàng gì. Vậy mà lại có kẻ ngu ngốc bỏ tiền ra để đi chịu chết. Đúng là không thể hiểu nổi.
“Hồ Lập biết điểm dừng." Thoạt nhìn Ariel có vẻ rất bình tĩnh.
Thật ra hắn chẳng có cảm giác gì với phương thức huấn luyện này của Hồ Lập. Hay phải nói là, đời trước hắn đã trải qua chiến tranh còn tàn khốc hơn, mấy cảnh chém giết này trong mắt hắn chỉ như một vở kịch nhạt nhẽo.
Có thể trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang, Ariel không chỉ có gia thế xuất chúng cùng vẻ ngoài hoàn mỹ, mà còn sở hữu cả khí chất và tinh thần máu thép. Đấy mới là nguyên nhân chính dẫn hắn lên đến đỉnh vinh quang.
Tinh Không Giảo Lang. Danh hiệu này không chỉ tán thưởng sự mưu trí của hắn, mà còn cảm thán cả bản tính khát máu như của loài sói xảo quyệt.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh. Phần lớn thời gian hai người đều ở trong phòng huấn luyện thể năng.
Hiện tại, nhược điểm lớn nhất hạn chế khả năng phát huy thực lực của hai người chính là thể chất. Nếu không đạt thể thuật cấp mười hai, thì hầu hết các động tác điều khiển cơ giáp cao cấp họ đều không làm được. Không phải không có kỹ thuật, mà là cơ thể không chịu nổi sức ép cực lớn đó.
Mồ hôi đổ trên sàn phòng tập để lại vết tích của tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết. Cũng chỉ khi ở đây, Chung Thịnh mới có thể thả lỏng tinh thần, không nghĩ đến những cử chỉ đầy ẩn ý càng ngày càng quá mức của Ariel gần đây.
Vùi đầu vào sâu trong nước, đến khi ***g ngực nhức nhối vì nén khí mới ngẩng lên, nước nhỏ tong tỏng từ chân tóc xuống người. Chung Thịnh xoa mặt, ra khỏi bồn tắm.
Lau khô thân thể, tay cầm vào nắm đấm cửa phòng tắm, anh lại bất giác tạm dừng một chút.
Bây giờ chắc Ariel đang nằm trên giường đọc sách. Dường như mấy ngày nay, mỗi lần anh mở cửa phòng tắm ra đều thấy Ariel nằm đọc sách.
Chung Thịnh cũng thích cuộc sống sinh hoạt quy luật như vậy. Nhưng từ khi ở cùng phòng với Ariel, anh lại mong Ariel có thể bỏ thói quen này đi.
Chung Thịnh cười khổ. Cho dù Ariel làm nhiều chuyện như vậy với mục đích gì, chẳng phải mình đều không thể phản kháng sao?
Sự thật này từ đời trước đã biết rõ rồi …
Hít sâu một hơi. Chung Thịnh thầm hạ quyết tâm, nếu Ariel không định làm rõ, thì cứ xem như mình đang nằm mơ đi. Chờ đến khi Ariel thấy chán rồi, có lẽ mình còn có thể trở về làm một phó quan.
Đáng tiếc, Chung Thịnh ra quyết định lại không ngờ rằng Ariel đã đổi ý.
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ