Chú Ái Tinh Không
Chương 79
Editor: Nguyệt
Lúc nhìn đến cái giường cực lớn hình trái tim trải ga màu phấn hồng, mặt Chung Thịnh đỏ bừng.
Chết tiệt, đây rõ ràng là phòng dành cho vợ chồng mới cưới.
Anh muốn đi tìm Hồ Lập, nhưng Ariel lại bảo Hồ Lập vừa nói đừng làm phiền anh ta, cậu lấy lý do đổi phòng đi tìm anh ta chỉ phí thì giờ thôi.
Chung Thịnh á khẩu không nói được gì. Nhưng bảo anh ở cùng Ariel trong cái phòng ‘trăng mật’ này thật sự là khảo nghiệm định lực của anh mà.
“Tôi … tôi đi đổi phòng với bọn Hạng Phi." Nghẹn cả nửa ngày, Chung Thịnh mới lắp bắp nói thế, vừa dứt lời liền vội vàng lao ra khỏi phòng, không đợi Ariel phản ứng.
Đôi đồng tử lại tối đi mấy phần, Ariel cảm giác như có một ngọn lửa thiêu đốt trong người, muốn giải tòa mà không giải tỏa được.
Đáng tiếc, Chung Thịnh đã đánh giá thấp mức độ vô sỉ của Hồ Lập. Không chỉ phòng họ, của Hạng Phi và của Lâm Phỉ Nhi đều là phòng đôi. Nhìn gian phòng cùng phong cách ‘vợ chồng son’, bày trí vô cùng mờ ám, Chung Thịnh chỉ biết trầm mặc.
“Về rồi?"
Lúc Chung Thịnh mở cửa, Ariel mặc áo sơ mi đang nằm dựa lên đầu giường.
“Ừ." Chung Thịnh gật đầu, nhìn Ariel nằm thoải mái trên cái giường lớn màu phấn hồng, chung quy cứ cảm thấy không hợp.
Ngài Ariel chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng manh và quần dài, tóc xõa trên vai. Có lẽ vì đang ở trong phòng nên Ariel thả lỏng hơn rất nhiều, nút áo trên cùng không cài, để lộ mảng da trắng nõn nhẵn nhụi.
Chung Thịnh bất giác nuốt nước miếng. Tuy nói thế này có hơi mạo phạm ngài Ariel, nhưng trưởng quan nằm dựa trên giường như thế trông rất quyến rũ …
“Đứng ngây ra đó làm gì thế?" Chung Thịnh mãi không bước vào làm Ariel thấy nghi hoặc, ngẩng đầu lên lại thấy Chung Thịnh ngây ra nhìn mình, trong mắt loáng qua những … cảm xúc khác thường.
“À, xin lỗi." Chung Thịnh đỏ cả tai, lòng thầm mắng mình. Chết tiệt, sao mình có thể dùng cái từ “quyến rũ" hạ lưu đó để hình dung vẻ đẹp cao quý hoàn mỹ của ngài Ariel chứ.
Ariel nhíu mày, ánh mắt vừa rồi của Chung Thịnh … nói sao nhỉ, có cảm giác hơi khác thường, hắn thấy quen thuộc như đã từng nhìn được ở ai đó, nhưng không phải là Chung Thịnh.
Cẩn thận nhớ lại, Ariel chợt nhận ra, mỗi lần mẹ có ý đồ gì đó với bố, trong mắt đều hiện lên những cảm xúc như thế.
Nói vậy tức là … Chung Thịnh có dục vọng với mình?
Ariel mắt sáng rực, nhoẻn miệng cười. Lúc trước dùng chiến lược ‘tình yêu hàm súc’ đã thất bại thảm hại, hắn thậm chí nghi ngờ phải chăng Chung Thịnh không yêu mình. Nay xem ra cậu chỉ hơi chậm hiểu, lại che giấu khá tốt thôi, mình nghĩ oan cho cậu ấy rồi.
Đóng quang não lại, Ariel đứng dậy, tiện tay ném cho Chung Thịnh một cái khăn, rồi ngồi xuống giường.
Chung Thịnh nhận lấy khăn lập tức hiểu ý bước lên lau tóc cho Ariel. Công việc này từ khoảng nửa tháng hay một tháng trước đã được giao vào tay Chung Thịnh. Hình như có lần Ariel thấy anh lau tóc cho Hạng Phi, nên sau đó anh gánh luôn việc lau tóc cho Ariel.
Nhưng mà … Chung Thịnh thấy lạ, trong ký túc xá trường quân đội không có đồ đạc dư thừa thì cũng thôi đi, chẳng lẽ khách sạn lại không có máy sấy tóc?
Chung Thịnh đương nhiên sẽ không nói ra điều mình thắc mắc, cho nên anh vẫn im lặng làm việc.
Chuyện khiến anh thấy phiền lòng là từ góc độ của anh có thể nhìn rõ cả mảng da lớn qua cổ áo của ngài Ariel, lúc lau tóc thỉnh thoảng tay lại chạm vào cổ Ariel, cảm giác trơn láng mịn màng làm anh không kìm lòng được tưởng tượng đến khi được vuốt lên làn da nhẵn nhụi đó xúc cảm sẽ tốt đến thế nào. Thế là việc lau tóc không chỉ còn là một chuyện đơn thuần nữa. Hơi thở của Chung Thịnh càng lúc càng dồn dập. Trong vô thức, số lần tay anh ‘vô tình’ chạm vào Ariel cũng càng lúc càng nhiều.
“Xong rồi, tôi đi tắm đây."
Vội vàng bỏ lại một câu, Chung Thịnh vọt ngay vào phòng tắm. Biết là bỏ lại ngài Ariel như thế rất vô lễ, nhưng anh sợ rằng cứ tiếp tục như thế có khi mình sẽ làm ra chuyện gì đó càng vô lễ hơn.
Lấy cái khăn khô trên đầu xuống, Ariel không giấu được ý cười bên môi. Dù chỉ là những cử chỉ rất bình thường, nhưng trong hoàn cảnh đặc thù thế này lại mang đến hiệu quả khác thường.
Quả nhiên, với một Chung Thịnh chậm hiểu thì ‘hàm súc’ chỉ là mấy thứ vớ vẩn. Nếu biết sớm, có khi hắn đã ra lệnh cho cậu, có khi ôm được cậu lên giường từ lâu rồi cũng nên.
Hửm?
Nghĩ thông suốt chuyện này, Ariel bắt đầu suy tính, nếu mình trực tiếp ra lệnh cho Chung Thịnh cởi quần áo thì khả năng cậu phục tùng mệnh lệnh là bao nhiêu? Tính toán trong lòng một hồi, Ariel không thể không thừa nhận, nếu hắn làm vậy thì xác suất Chung Thịnh tuân theo là rất cao.
Nghĩ đến đó, Ariel lại đen mặt. Nói thế chẳng lẽ đủ loại hành động biểu lộ ‘kín đáo’ của hắn đều vô ích cả sao?
Ariel hơi giận, nhấn số liên lạc với mẹ.
“Ồ? Con yêu, dạo này con sống có tốt không?" Phu nhân tóc vàng xinh đẹp vừa xuất hiện đã mang gương mặt tươi cười rạng rỡ.
“Cảm ơn mẹ, con vẫn ổn."
“Sao rồi, sao rồi, con theo đuổi được cô bé đó chưa?" – Phu nhân tóc vàng hào hứng hỏi.
Sắc mặt Ariel bất giác trầm xuống.
Phu nhân tóc vàng thấy thế, lập tức thầm kêu không ổn. Con trai yêu quý của bà tính tình thế nào bà hiểu nhất, bảo nó đi chỉ huy chiến dịch, thậm chí ra chiến trường chém giết cũng không thành vấn đề, nhưng bảo nó dùng lời ngon tiếng ngọt đi dỗ dành con gái thì khó lắm. Cái mặt lạnh như băng đó được di truyền từ bố nó rồi, năm đó bà tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được tướng quân Clifford, giờ nhớ lại vẫn thấy ngày xưa mình thật dũng cảm. Còn Ariel di truyền cả tính cách lẫn bộ mặt than đó, có thể chủ động thích ai đó bà đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Nhưng lỡ như cái mặt băng đó dọa người ta chạy mất thì sao, bà rất lo Ariel sẽ bị đả kích nặng nề, đến nỗi không gượng dậy nổi.
Tính tình hai cha con giống nhau như đúc, chỉ cần có thể vén mở vỏ ngoài lạnh lùng sẽ thấy một trái tim nóng bỏng như ngọn lửa rực cháy, đủ để thiêu đốt người ta. Nếu không phải lúc trước bà đã sớm nhìn thấu bản chất của tướng quân Clifford, chắc cũng bị dọa chạy mất rồi.
“Con yêu, đừng lo lắng qua. Con gái hay ngượng ngùng mà, có lẽ lần này cô bé từ chối con chỉ là vì xấu hổ thôi."
Mặt Ariel lập tức đen toàn phần. “Ai bảo mẹ là con bị từ chối?"
“Hả?" – Phu nhân tóc vàng kinh ngạc che miệng – “Chẳng lẽ cô bé đồng ý rồi?"
Ariel nhìn mẹ mình không biết nói gì. Chẳng lẽ mẹ vẫn nghĩ mình sẽ bị từ chối?
“À không phải." Phu Nhân tóc vàng như nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích: “Ý mẹ là nếu không phải bị từ chối thì sao trông mặt con lại mất tự nhiên như thế?"
Ariel giật giật môi. Mẹ à, rốt cuộc mẹ thấy con mất tự nhiên chỗ nào, rõ ràng con vẫn duy trì mặt than mà.
“Chậc chậc, con yêu à, mẹ nuôi con từ tấm bé đến khi trưởng thành, người khác không nhìn ra vẻ mặt của con thì thôi, chẳng lẽ mẹ lại không biết?" Phu nhân tóc vàng đắc ý.
Ariel thầm bĩu môi, nghĩ bụng: Ngoài mẹ ra còn một người nữa có thể nhìn ra tâm trạng của con bất kỳ lúc nào đó.
“Hừ hừ, con xem, mẹ biết chắc bây giờ con đang nghĩ thầm mẹ nói sai rồi, đúng chứ?"
Ariel: “…"
“Được rồi, con nói nhanh lên, gọi cho mẹ chắc là có nguyên nhân gì đó đúng không. Nếu con tỏ tình thành công rồi thì hôm nào dẫn cô bé đó về cho bố mẹ gặp đi."
“Mẹ … con chưa nói đó là con gái." Ariel ngán ngẩm.
“A!" – Phu nhân tóc vàng trợn tròn mắt – “Ý con là …"
“Vâng, người con thích là … phó quan của con."
“Phì … Lại còn phó quan, bây giờ con còn chẳng có quân hàm mà đã trang bị phó quan rồi?" Phu nhân tóc vàng che miệng cười khúc khích.
Ariel thở dài: “Được rồi, thật ra đó là bạn học của con, nhưng cậu ấy đã tuyên thệ trung thành với con."
“Bạn học của con? Tuyên thệ trung thành?" Phu nhân tóc vàng thật sự kinh ngạc. Bà rất hiểu con mình, ngoài mặt không tỏ vẻ gì chứ thật ra lại khá cao ngạo. Từ bé đến giờ, số người được nó gọi là bạn không nhiều, mà những người đó ai ai cũng tài giỏi cả. Bây giờ người nó thích lại là bạn học, còn là phó quan được nó công nhận, vậy chắc xuất sắc lắm. Hơn nữa, người có biểu hiện xuất sắc trong trường Đệ Nhất hiển nhiên sẽ được nhiều gia tộc lớn mời chào. Người như thế lại tuyên thệ trung thành với con mình, thật là khó tin.
“Vâng." Ariel thản nhiên đáp. Hắn hiểu lý do mẫu thân tỏ ra kinh ngạc. Chung Thịnh có thực lực thế, lại đưa ra lựa chọn như vậy, ngoài mình ra chắc mọi người đều kinh ngạc cả.
Tác giả:
→.→ Mọi người có nhận ra người nào đó đang gặp nguy hiểm không!!!!
Có muốn đoán thử tình tiết chương sau không?
Ngàn lần đừng nghĩ ‘sâu xa’ nha Ô hô hô hô … cười *** đãng
P/S: Nhân viên tư vấn tình yêu ngoài cuộc tốt nhất – Phu nhân tướng quân Clifford!!
Lúc nhìn đến cái giường cực lớn hình trái tim trải ga màu phấn hồng, mặt Chung Thịnh đỏ bừng.
Chết tiệt, đây rõ ràng là phòng dành cho vợ chồng mới cưới.
Anh muốn đi tìm Hồ Lập, nhưng Ariel lại bảo Hồ Lập vừa nói đừng làm phiền anh ta, cậu lấy lý do đổi phòng đi tìm anh ta chỉ phí thì giờ thôi.
Chung Thịnh á khẩu không nói được gì. Nhưng bảo anh ở cùng Ariel trong cái phòng ‘trăng mật’ này thật sự là khảo nghiệm định lực của anh mà.
“Tôi … tôi đi đổi phòng với bọn Hạng Phi." Nghẹn cả nửa ngày, Chung Thịnh mới lắp bắp nói thế, vừa dứt lời liền vội vàng lao ra khỏi phòng, không đợi Ariel phản ứng.
Đôi đồng tử lại tối đi mấy phần, Ariel cảm giác như có một ngọn lửa thiêu đốt trong người, muốn giải tòa mà không giải tỏa được.
Đáng tiếc, Chung Thịnh đã đánh giá thấp mức độ vô sỉ của Hồ Lập. Không chỉ phòng họ, của Hạng Phi và của Lâm Phỉ Nhi đều là phòng đôi. Nhìn gian phòng cùng phong cách ‘vợ chồng son’, bày trí vô cùng mờ ám, Chung Thịnh chỉ biết trầm mặc.
“Về rồi?"
Lúc Chung Thịnh mở cửa, Ariel mặc áo sơ mi đang nằm dựa lên đầu giường.
“Ừ." Chung Thịnh gật đầu, nhìn Ariel nằm thoải mái trên cái giường lớn màu phấn hồng, chung quy cứ cảm thấy không hợp.
Ngài Ariel chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng manh và quần dài, tóc xõa trên vai. Có lẽ vì đang ở trong phòng nên Ariel thả lỏng hơn rất nhiều, nút áo trên cùng không cài, để lộ mảng da trắng nõn nhẵn nhụi.
Chung Thịnh bất giác nuốt nước miếng. Tuy nói thế này có hơi mạo phạm ngài Ariel, nhưng trưởng quan nằm dựa trên giường như thế trông rất quyến rũ …
“Đứng ngây ra đó làm gì thế?" Chung Thịnh mãi không bước vào làm Ariel thấy nghi hoặc, ngẩng đầu lên lại thấy Chung Thịnh ngây ra nhìn mình, trong mắt loáng qua những … cảm xúc khác thường.
“À, xin lỗi." Chung Thịnh đỏ cả tai, lòng thầm mắng mình. Chết tiệt, sao mình có thể dùng cái từ “quyến rũ" hạ lưu đó để hình dung vẻ đẹp cao quý hoàn mỹ của ngài Ariel chứ.
Ariel nhíu mày, ánh mắt vừa rồi của Chung Thịnh … nói sao nhỉ, có cảm giác hơi khác thường, hắn thấy quen thuộc như đã từng nhìn được ở ai đó, nhưng không phải là Chung Thịnh.
Cẩn thận nhớ lại, Ariel chợt nhận ra, mỗi lần mẹ có ý đồ gì đó với bố, trong mắt đều hiện lên những cảm xúc như thế.
Nói vậy tức là … Chung Thịnh có dục vọng với mình?
Ariel mắt sáng rực, nhoẻn miệng cười. Lúc trước dùng chiến lược ‘tình yêu hàm súc’ đã thất bại thảm hại, hắn thậm chí nghi ngờ phải chăng Chung Thịnh không yêu mình. Nay xem ra cậu chỉ hơi chậm hiểu, lại che giấu khá tốt thôi, mình nghĩ oan cho cậu ấy rồi.
Đóng quang não lại, Ariel đứng dậy, tiện tay ném cho Chung Thịnh một cái khăn, rồi ngồi xuống giường.
Chung Thịnh nhận lấy khăn lập tức hiểu ý bước lên lau tóc cho Ariel. Công việc này từ khoảng nửa tháng hay một tháng trước đã được giao vào tay Chung Thịnh. Hình như có lần Ariel thấy anh lau tóc cho Hạng Phi, nên sau đó anh gánh luôn việc lau tóc cho Ariel.
Nhưng mà … Chung Thịnh thấy lạ, trong ký túc xá trường quân đội không có đồ đạc dư thừa thì cũng thôi đi, chẳng lẽ khách sạn lại không có máy sấy tóc?
Chung Thịnh đương nhiên sẽ không nói ra điều mình thắc mắc, cho nên anh vẫn im lặng làm việc.
Chuyện khiến anh thấy phiền lòng là từ góc độ của anh có thể nhìn rõ cả mảng da lớn qua cổ áo của ngài Ariel, lúc lau tóc thỉnh thoảng tay lại chạm vào cổ Ariel, cảm giác trơn láng mịn màng làm anh không kìm lòng được tưởng tượng đến khi được vuốt lên làn da nhẵn nhụi đó xúc cảm sẽ tốt đến thế nào. Thế là việc lau tóc không chỉ còn là một chuyện đơn thuần nữa. Hơi thở của Chung Thịnh càng lúc càng dồn dập. Trong vô thức, số lần tay anh ‘vô tình’ chạm vào Ariel cũng càng lúc càng nhiều.
“Xong rồi, tôi đi tắm đây."
Vội vàng bỏ lại một câu, Chung Thịnh vọt ngay vào phòng tắm. Biết là bỏ lại ngài Ariel như thế rất vô lễ, nhưng anh sợ rằng cứ tiếp tục như thế có khi mình sẽ làm ra chuyện gì đó càng vô lễ hơn.
Lấy cái khăn khô trên đầu xuống, Ariel không giấu được ý cười bên môi. Dù chỉ là những cử chỉ rất bình thường, nhưng trong hoàn cảnh đặc thù thế này lại mang đến hiệu quả khác thường.
Quả nhiên, với một Chung Thịnh chậm hiểu thì ‘hàm súc’ chỉ là mấy thứ vớ vẩn. Nếu biết sớm, có khi hắn đã ra lệnh cho cậu, có khi ôm được cậu lên giường từ lâu rồi cũng nên.
Hửm?
Nghĩ thông suốt chuyện này, Ariel bắt đầu suy tính, nếu mình trực tiếp ra lệnh cho Chung Thịnh cởi quần áo thì khả năng cậu phục tùng mệnh lệnh là bao nhiêu? Tính toán trong lòng một hồi, Ariel không thể không thừa nhận, nếu hắn làm vậy thì xác suất Chung Thịnh tuân theo là rất cao.
Nghĩ đến đó, Ariel lại đen mặt. Nói thế chẳng lẽ đủ loại hành động biểu lộ ‘kín đáo’ của hắn đều vô ích cả sao?
Ariel hơi giận, nhấn số liên lạc với mẹ.
“Ồ? Con yêu, dạo này con sống có tốt không?" Phu nhân tóc vàng xinh đẹp vừa xuất hiện đã mang gương mặt tươi cười rạng rỡ.
“Cảm ơn mẹ, con vẫn ổn."
“Sao rồi, sao rồi, con theo đuổi được cô bé đó chưa?" – Phu nhân tóc vàng hào hứng hỏi.
Sắc mặt Ariel bất giác trầm xuống.
Phu nhân tóc vàng thấy thế, lập tức thầm kêu không ổn. Con trai yêu quý của bà tính tình thế nào bà hiểu nhất, bảo nó đi chỉ huy chiến dịch, thậm chí ra chiến trường chém giết cũng không thành vấn đề, nhưng bảo nó dùng lời ngon tiếng ngọt đi dỗ dành con gái thì khó lắm. Cái mặt lạnh như băng đó được di truyền từ bố nó rồi, năm đó bà tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được tướng quân Clifford, giờ nhớ lại vẫn thấy ngày xưa mình thật dũng cảm. Còn Ariel di truyền cả tính cách lẫn bộ mặt than đó, có thể chủ động thích ai đó bà đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Nhưng lỡ như cái mặt băng đó dọa người ta chạy mất thì sao, bà rất lo Ariel sẽ bị đả kích nặng nề, đến nỗi không gượng dậy nổi.
Tính tình hai cha con giống nhau như đúc, chỉ cần có thể vén mở vỏ ngoài lạnh lùng sẽ thấy một trái tim nóng bỏng như ngọn lửa rực cháy, đủ để thiêu đốt người ta. Nếu không phải lúc trước bà đã sớm nhìn thấu bản chất của tướng quân Clifford, chắc cũng bị dọa chạy mất rồi.
“Con yêu, đừng lo lắng qua. Con gái hay ngượng ngùng mà, có lẽ lần này cô bé từ chối con chỉ là vì xấu hổ thôi."
Mặt Ariel lập tức đen toàn phần. “Ai bảo mẹ là con bị từ chối?"
“Hả?" – Phu nhân tóc vàng kinh ngạc che miệng – “Chẳng lẽ cô bé đồng ý rồi?"
Ariel nhìn mẹ mình không biết nói gì. Chẳng lẽ mẹ vẫn nghĩ mình sẽ bị từ chối?
“À không phải." Phu Nhân tóc vàng như nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích: “Ý mẹ là nếu không phải bị từ chối thì sao trông mặt con lại mất tự nhiên như thế?"
Ariel giật giật môi. Mẹ à, rốt cuộc mẹ thấy con mất tự nhiên chỗ nào, rõ ràng con vẫn duy trì mặt than mà.
“Chậc chậc, con yêu à, mẹ nuôi con từ tấm bé đến khi trưởng thành, người khác không nhìn ra vẻ mặt của con thì thôi, chẳng lẽ mẹ lại không biết?" Phu nhân tóc vàng đắc ý.
Ariel thầm bĩu môi, nghĩ bụng: Ngoài mẹ ra còn một người nữa có thể nhìn ra tâm trạng của con bất kỳ lúc nào đó.
“Hừ hừ, con xem, mẹ biết chắc bây giờ con đang nghĩ thầm mẹ nói sai rồi, đúng chứ?"
Ariel: “…"
“Được rồi, con nói nhanh lên, gọi cho mẹ chắc là có nguyên nhân gì đó đúng không. Nếu con tỏ tình thành công rồi thì hôm nào dẫn cô bé đó về cho bố mẹ gặp đi."
“Mẹ … con chưa nói đó là con gái." Ariel ngán ngẩm.
“A!" – Phu nhân tóc vàng trợn tròn mắt – “Ý con là …"
“Vâng, người con thích là … phó quan của con."
“Phì … Lại còn phó quan, bây giờ con còn chẳng có quân hàm mà đã trang bị phó quan rồi?" Phu nhân tóc vàng che miệng cười khúc khích.
Ariel thở dài: “Được rồi, thật ra đó là bạn học của con, nhưng cậu ấy đã tuyên thệ trung thành với con."
“Bạn học của con? Tuyên thệ trung thành?" Phu nhân tóc vàng thật sự kinh ngạc. Bà rất hiểu con mình, ngoài mặt không tỏ vẻ gì chứ thật ra lại khá cao ngạo. Từ bé đến giờ, số người được nó gọi là bạn không nhiều, mà những người đó ai ai cũng tài giỏi cả. Bây giờ người nó thích lại là bạn học, còn là phó quan được nó công nhận, vậy chắc xuất sắc lắm. Hơn nữa, người có biểu hiện xuất sắc trong trường Đệ Nhất hiển nhiên sẽ được nhiều gia tộc lớn mời chào. Người như thế lại tuyên thệ trung thành với con mình, thật là khó tin.
“Vâng." Ariel thản nhiên đáp. Hắn hiểu lý do mẫu thân tỏ ra kinh ngạc. Chung Thịnh có thực lực thế, lại đưa ra lựa chọn như vậy, ngoài mình ra chắc mọi người đều kinh ngạc cả.
Tác giả:
→.→ Mọi người có nhận ra người nào đó đang gặp nguy hiểm không!!!!
Có muốn đoán thử tình tiết chương sau không?
Ngàn lần đừng nghĩ ‘sâu xa’ nha Ô hô hô hô … cười *** đãng
P/S: Nhân viên tư vấn tình yêu ngoài cuộc tốt nhất – Phu nhân tướng quân Clifford!!
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ