Chú Ái Tinh Không
Chương 35
Editor: Nguyệt
Yên lặng nghiêng mặt đi, Chung Thịnh cảm thấy hình tượng cao lớn trong lòng mình đang có xu thế sụp đổ. Cho dù anh biết ngài Ariel mười tám tuổi và người đàn ông thành thục lý trí ấy khẳng định không giống nhau, nhưng khác biệt đến mức này thì thật không biết nói gì.
“Ai chà, hai thằng nhóc này trốn nhanh nhỉ." Từ Vệ Quốc gãi mũi ra khỏi phòng huấn luyện, vừa lúc thấy Ariel và Chung Thịnh đứng đối diện nhau không nói gì ngoài cửa. “Sao, hai cậu không có phản ứng gì à?"
“Báo cáo trưởng quan, lúc tôi ra khỏi đản thương thấy tức ngực, nên ra ngoài hít thở không khí."
“Báo cáo trưởng quan, tôi cũng vậy."
Từ Vệ Quốc buồn bực hỏi: “Ồ? Chỉ thế thôi?"
Hai người đồng thanh trả lời: “Vâng, thưa trưởng quan."
Từ Vệ Quốc gãi cằm, lần đầu tiên huấn luyện tinh thần lực mà không nôn, ừm, quả nhiên là nhân tài. Mình có nên tăng cường độ huấn luyện của hai đứa này lên không nhỉ? Hay là dứt khoát gia tăng chương trình học lên đi?
Bị Từ Vệ Quốc nhìn với ánh mắt nghiền ngẫm tới mức lạnh cả lưng, Chung Thịnh bất giác lùi về phía sau non nửa bước.
Lẳng lặng đứng bên cạnh Chung Thịnh, Ariel rất không thích ánh mắt có ý xấu này của Từ Vệ Quốc. Đặc biệt là khi ánh mắt này hướng về phía Chung Thịnh, hắn dường như có thể thấy được cái đuôi xù đằng sau Chung Thịnh đang dựng hết lông lên …
Ariel không nhanh không chậm hỏi: “Trưởng quan Từ, anh còn việc gì không?"
Từ Vệ Quốc lấy lại tinh thần, nói với Ariel: “A? Tạm thời không có."
“Vậy chúng tôi đi trước." Ariel giơ tay chào, lưu loát xoay người, lôi theo Chung Thịnh rời đi.
“Chậc chậc, quả nhiên là con trai của tướng quân Clifford, ngạo khí mười phần nha." Từ Vệ Quốc nhìn theo bóng lưng hai người, cười híp mắt: “Hà hà, vậy để tôi tận tình dạy dỗ cậu một phen, coi như báo thù cho ông già nhà tôi."
Tới khi bóng hai người khuất hẳn, Từ Vệ Quốc mới quay đầu lại nhìn phòng huấn luyện lộn xộn, mày chíu chặt.
“Chậc, đúng là phiền toái." Lẩm bẩm một câu, Từ Vệ Quốc mở quang não liên hệ với phòng y tế.
Tiễn bước các học viên còn đang nôn mửa không ngừng, Từ Vệ Quốc cân nhắc một chút, lại mở quang não lần nữa.
“Alô, chú ạ?"
“Thằng nhóc thối nhà mi, lại có việc gì nữa?" Trên màn hình quang não hiện lên khuôn mặt của thượng tá Từ Kiều.
“Hì hì, chú, cháu nhớ là nếu trong lớp cháu có học viên tinh anh thì điểm học phần của cháu cũng nhiều thêm đúng không?"
“Học viên tinh anh?" Từ Kiều hơi kinh ngạc, nói: “Đúng vậy, nếu có học viên tinh anh, vì để cổ vũ tinh thần các huấn luyện viên, nhà trường sẽ cộng thêm mười phần trăm điểm học phần."
“Mười phần trăm, không ít nha." Từ Vệ Quốc líu lưỡi.
“Cháu nghĩ học viên tinh anh nhiều lắm sao?" Từ Kiều cười nhạo. Vốn dĩ kỳ khảo hạch của trường quân đội Đệ Nhất đã vượt xa tiêu chuẩn của các trường khác rồi, nếu có thể làm học viên tinh anh của Đệ Nhất thì lại càng nổi tiếng, chắc chắn phải tài giỏi hơn người. Học viên như thế chỉ e mười năm cũng chưa được một người, thằng nhóc này tưởng mười phần trăm điểm học phần dễ kiếm lắm sao?
“Hầy, học viên tinh anh thì đã là gì, lớp cháu năm nay có những hai người." Từ Vệ Quốc chống nạnh ngửa mặt lên trời mà cười, vô cùng đắc ý.
Từ Kiều bật cười: “Thằng nhóc thối này, lại còn hai người, được một đã may cho cháu lắm rồi." Lập tức lại nghiêm mặt, “Nhưng chú nói cho cháu biết, cháu đừng có làm quá, vì để học viên đạt tiêu chuẩn tinh anh mà thương tổn tới thân thể của họ. Nếu chuyện này xảy ra, chú tuyệt đối không tha cho cháu đâu." Nói đến cuối, vẻ mặt Từ Kiều đã vô cùng nghiêm nghị.
“Chú, chú nghĩ cháu là loại người nào chứ …" Từ Vệ Quốc nói với vẻ phẫn nộ: “Cháu là loại không từ thủ đoạn để đạt mục đích sao? Nếu dùng thuốc kích thích, quả thật có thể kích phát tiềm năng của con nguời, nhưng làm vậy khác nào hủy đi tương lai của họ. Chuyện vô nhân đạo như thế sao cháu có thể làm được. Cháu mà làm thật, không cần chú ra tay, bố cháu cũng đánh chết cháu."
Lúc nói đến bố mình, Từ Vệ Quốc không nhịn được rùng mình. Xem ra, ngoài thượng tá Từ Kiều, Từ Vệ Quốc cũng bị bố mình dạy bảo không ít …
“Được rồi, cháu biết thế là tốt." Từ Kiều không kiên nhẫn phất tay: “Còn chuyện gì không?"
“Có!"
“Nói!"
“Hà hà." Từ Vệ Quốc cười gian xảo: “Chú nói với cô là cháu nhớ món sườn xào chua ngọt của cô lắm, cuối tuần cháu muốn qua ăn ké."
“Thằng nhóc thối nhà mi, biết rồi." Từ Kiều cười mắng, đóng quang não lại.
Từ Vệ Quốc gãi đầu, cứ nhớ đến tay nghề tuyệt diệu của cô là không nhịn được nước miếng chảy ròng.
Sụt … Lau lau chất lỏng khả nghi bên khóe miệng, Từ Vệ Quốc chột dạ nhìn xung quanh. May là học viên đều được đưa đến phòng y tế hết rồi, bộ dạng mất mặt vừa rồi của mình chắc không ai thấy đâu nhỉ?
Lập tức, thân thể hắn cứng đờ, máy móc đưa mắt nhìn máy theo dõi gắn trên tường. Chết tiệt, không có ai nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình chứ?
Tòa nhà trung tâm, trong một phòng giám sát, Ngô Bác Phương cười đến chảy cả nước mắt.
“Phụt … ha ha ha … Em … em họ cậu thật là buồn cười quá, thế mà … thế mà lại đứng đó chảy nước miếng. Chắc hẳn tay nghề của bác gái phải tốt lắm."
“Bình thường thôi." Từ Bảo Quốc ngượng ngùng nói, trong lòng thì đang thóa mạ Từ Vệ Quốc. Thằng ngốc này, cái chuyện mất mặt như chảy nước miếng mà cũng làm được, cậu còn có thể dọa người hơn sao?!!
Ngô Bác Phương vỗ mạnh bả vai Từ Bảo Quốc, cố nhịn cười nói: “Ha ha, lão Từ à, cậu xấu lắm nha, tay nghề bác gái tốt thế mà không cho tôi thử một lần. Như thế là có lỗi với anh em lắm đó."
Từ Bảo Quốc nhìn Từ Vệ Quốc dáo dác rình xung quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, không thành vấn đề. Hay là cuối tuần tới luôn đi, vừa lúc thằng nhóc thối đó cũng muốn đến nhà tôi."
Ăn! Tôi cho cậu ăn! Cái thằng ham ăn nhà cậu, hại tôi cũng bị mất mặt theo. Tôi gọi Ngô Bác Phương tới đấy, tôi không tin là cậu dám mặt dày tranh thức ăn với cậu ấy. Đến lúc đó, những món cậu thích tôi đều đặt trước mặt Ngô Bác Phương hết, để xem cậu ăn cái gì.
Từ Bảo Quốc cười dữ tợn.
Ngô Bác Phương đương nhiên không biết ý đồ của Từ Bảo Quốc, cho nên anh rất khoái trá nhận lời mời. Vì thế, đến cuối tuần, Từ Vệ Quốc chỉ có thể chăm chú nhìn những món mình thích nhất rơi vào miệng Ngô Bác Phương, còn mình thì yên lặng ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn …
Một người thượng úy, một người thiếu úy, mẹ nó trưởng quan cướp miếng ăn của thiếu úy làm thiếu úy đáng thương không chịu nổi …
Đương nhiên, Từ Vệ Quốc cũng trả thù Từ Bảo Quốc. Tuy rằng anh họ là thượng úy, nhưng ở nhà họ Từ không bàn đến quân hàm, chỉ dùng nắm đấm phân thắng bại. Thế là, một tuần sau đấy, Từ Vệ Quốc luôn tìm đủ mọi cơ hội để ‘giao lưu’ với Từ Bảo Quốc.
Chuyện bên này tạm thời không đề cập đến.
Sau lần đối thoại trước cửa phòng huấn luyện tinh thần lực lần trước, Chung Thịnh và Ariel dường như đã đạt thành một nhận thức chung rất kỳ diệu. Chung Thịnh không biết chuyện này là tốt hay xấu, nhưng người khôn khéo như ngài Ariel đã không vạch trần, vậy anh cũng vui vẻ làm như không biết gì hết.
Hai người trở lại phòng ngủ, Chung Thịnh tự giác đi pha trà bưởi. Tuy nghĩ vậy thật buồn cười, nhưng hình như ngài Ariel thật sự bị ly trà bưởi này mua chuộc, cuối cùng không đề cập đến lời nói dối sơ hở chồng chất của anh nữa.
Mặc kế thế nào, ngày đầu tiên đã trôi qua. Chung Thịnh đánh tiếng với Ariel rồi trở về phòng mình.
Bình thản ngâm mình trong bồn nước nóng, Chung Thịnh vừa thả lỏng thân thể vừa vận động đại não chạy hết năng suất. Ngày hôm qua gặp được ngài Ariel với anh mà nói là một niềm vui bất ngờ quá lớn, khiến anh đến tận hôm nay vẫn chưa bình thường lại được.
Nguyệt: hộc máu Từ chương 20 đến chương 35 mới hết 1 ngày Óo
Yên lặng nghiêng mặt đi, Chung Thịnh cảm thấy hình tượng cao lớn trong lòng mình đang có xu thế sụp đổ. Cho dù anh biết ngài Ariel mười tám tuổi và người đàn ông thành thục lý trí ấy khẳng định không giống nhau, nhưng khác biệt đến mức này thì thật không biết nói gì.
“Ai chà, hai thằng nhóc này trốn nhanh nhỉ." Từ Vệ Quốc gãi mũi ra khỏi phòng huấn luyện, vừa lúc thấy Ariel và Chung Thịnh đứng đối diện nhau không nói gì ngoài cửa. “Sao, hai cậu không có phản ứng gì à?"
“Báo cáo trưởng quan, lúc tôi ra khỏi đản thương thấy tức ngực, nên ra ngoài hít thở không khí."
“Báo cáo trưởng quan, tôi cũng vậy."
Từ Vệ Quốc buồn bực hỏi: “Ồ? Chỉ thế thôi?"
Hai người đồng thanh trả lời: “Vâng, thưa trưởng quan."
Từ Vệ Quốc gãi cằm, lần đầu tiên huấn luyện tinh thần lực mà không nôn, ừm, quả nhiên là nhân tài. Mình có nên tăng cường độ huấn luyện của hai đứa này lên không nhỉ? Hay là dứt khoát gia tăng chương trình học lên đi?
Bị Từ Vệ Quốc nhìn với ánh mắt nghiền ngẫm tới mức lạnh cả lưng, Chung Thịnh bất giác lùi về phía sau non nửa bước.
Lẳng lặng đứng bên cạnh Chung Thịnh, Ariel rất không thích ánh mắt có ý xấu này của Từ Vệ Quốc. Đặc biệt là khi ánh mắt này hướng về phía Chung Thịnh, hắn dường như có thể thấy được cái đuôi xù đằng sau Chung Thịnh đang dựng hết lông lên …
Ariel không nhanh không chậm hỏi: “Trưởng quan Từ, anh còn việc gì không?"
Từ Vệ Quốc lấy lại tinh thần, nói với Ariel: “A? Tạm thời không có."
“Vậy chúng tôi đi trước." Ariel giơ tay chào, lưu loát xoay người, lôi theo Chung Thịnh rời đi.
“Chậc chậc, quả nhiên là con trai của tướng quân Clifford, ngạo khí mười phần nha." Từ Vệ Quốc nhìn theo bóng lưng hai người, cười híp mắt: “Hà hà, vậy để tôi tận tình dạy dỗ cậu một phen, coi như báo thù cho ông già nhà tôi."
Tới khi bóng hai người khuất hẳn, Từ Vệ Quốc mới quay đầu lại nhìn phòng huấn luyện lộn xộn, mày chíu chặt.
“Chậc, đúng là phiền toái." Lẩm bẩm một câu, Từ Vệ Quốc mở quang não liên hệ với phòng y tế.
Tiễn bước các học viên còn đang nôn mửa không ngừng, Từ Vệ Quốc cân nhắc một chút, lại mở quang não lần nữa.
“Alô, chú ạ?"
“Thằng nhóc thối nhà mi, lại có việc gì nữa?" Trên màn hình quang não hiện lên khuôn mặt của thượng tá Từ Kiều.
“Hì hì, chú, cháu nhớ là nếu trong lớp cháu có học viên tinh anh thì điểm học phần của cháu cũng nhiều thêm đúng không?"
“Học viên tinh anh?" Từ Kiều hơi kinh ngạc, nói: “Đúng vậy, nếu có học viên tinh anh, vì để cổ vũ tinh thần các huấn luyện viên, nhà trường sẽ cộng thêm mười phần trăm điểm học phần."
“Mười phần trăm, không ít nha." Từ Vệ Quốc líu lưỡi.
“Cháu nghĩ học viên tinh anh nhiều lắm sao?" Từ Kiều cười nhạo. Vốn dĩ kỳ khảo hạch của trường quân đội Đệ Nhất đã vượt xa tiêu chuẩn của các trường khác rồi, nếu có thể làm học viên tinh anh của Đệ Nhất thì lại càng nổi tiếng, chắc chắn phải tài giỏi hơn người. Học viên như thế chỉ e mười năm cũng chưa được một người, thằng nhóc này tưởng mười phần trăm điểm học phần dễ kiếm lắm sao?
“Hầy, học viên tinh anh thì đã là gì, lớp cháu năm nay có những hai người." Từ Vệ Quốc chống nạnh ngửa mặt lên trời mà cười, vô cùng đắc ý.
Từ Kiều bật cười: “Thằng nhóc thối này, lại còn hai người, được một đã may cho cháu lắm rồi." Lập tức lại nghiêm mặt, “Nhưng chú nói cho cháu biết, cháu đừng có làm quá, vì để học viên đạt tiêu chuẩn tinh anh mà thương tổn tới thân thể của họ. Nếu chuyện này xảy ra, chú tuyệt đối không tha cho cháu đâu." Nói đến cuối, vẻ mặt Từ Kiều đã vô cùng nghiêm nghị.
“Chú, chú nghĩ cháu là loại người nào chứ …" Từ Vệ Quốc nói với vẻ phẫn nộ: “Cháu là loại không từ thủ đoạn để đạt mục đích sao? Nếu dùng thuốc kích thích, quả thật có thể kích phát tiềm năng của con nguời, nhưng làm vậy khác nào hủy đi tương lai của họ. Chuyện vô nhân đạo như thế sao cháu có thể làm được. Cháu mà làm thật, không cần chú ra tay, bố cháu cũng đánh chết cháu."
Lúc nói đến bố mình, Từ Vệ Quốc không nhịn được rùng mình. Xem ra, ngoài thượng tá Từ Kiều, Từ Vệ Quốc cũng bị bố mình dạy bảo không ít …
“Được rồi, cháu biết thế là tốt." Từ Kiều không kiên nhẫn phất tay: “Còn chuyện gì không?"
“Có!"
“Nói!"
“Hà hà." Từ Vệ Quốc cười gian xảo: “Chú nói với cô là cháu nhớ món sườn xào chua ngọt của cô lắm, cuối tuần cháu muốn qua ăn ké."
“Thằng nhóc thối nhà mi, biết rồi." Từ Kiều cười mắng, đóng quang não lại.
Từ Vệ Quốc gãi đầu, cứ nhớ đến tay nghề tuyệt diệu của cô là không nhịn được nước miếng chảy ròng.
Sụt … Lau lau chất lỏng khả nghi bên khóe miệng, Từ Vệ Quốc chột dạ nhìn xung quanh. May là học viên đều được đưa đến phòng y tế hết rồi, bộ dạng mất mặt vừa rồi của mình chắc không ai thấy đâu nhỉ?
Lập tức, thân thể hắn cứng đờ, máy móc đưa mắt nhìn máy theo dõi gắn trên tường. Chết tiệt, không có ai nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình chứ?
Tòa nhà trung tâm, trong một phòng giám sát, Ngô Bác Phương cười đến chảy cả nước mắt.
“Phụt … ha ha ha … Em … em họ cậu thật là buồn cười quá, thế mà … thế mà lại đứng đó chảy nước miếng. Chắc hẳn tay nghề của bác gái phải tốt lắm."
“Bình thường thôi." Từ Bảo Quốc ngượng ngùng nói, trong lòng thì đang thóa mạ Từ Vệ Quốc. Thằng ngốc này, cái chuyện mất mặt như chảy nước miếng mà cũng làm được, cậu còn có thể dọa người hơn sao?!!
Ngô Bác Phương vỗ mạnh bả vai Từ Bảo Quốc, cố nhịn cười nói: “Ha ha, lão Từ à, cậu xấu lắm nha, tay nghề bác gái tốt thế mà không cho tôi thử một lần. Như thế là có lỗi với anh em lắm đó."
Từ Bảo Quốc nhìn Từ Vệ Quốc dáo dác rình xung quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, không thành vấn đề. Hay là cuối tuần tới luôn đi, vừa lúc thằng nhóc thối đó cũng muốn đến nhà tôi."
Ăn! Tôi cho cậu ăn! Cái thằng ham ăn nhà cậu, hại tôi cũng bị mất mặt theo. Tôi gọi Ngô Bác Phương tới đấy, tôi không tin là cậu dám mặt dày tranh thức ăn với cậu ấy. Đến lúc đó, những món cậu thích tôi đều đặt trước mặt Ngô Bác Phương hết, để xem cậu ăn cái gì.
Từ Bảo Quốc cười dữ tợn.
Ngô Bác Phương đương nhiên không biết ý đồ của Từ Bảo Quốc, cho nên anh rất khoái trá nhận lời mời. Vì thế, đến cuối tuần, Từ Vệ Quốc chỉ có thể chăm chú nhìn những món mình thích nhất rơi vào miệng Ngô Bác Phương, còn mình thì yên lặng ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn …
Một người thượng úy, một người thiếu úy, mẹ nó trưởng quan cướp miếng ăn của thiếu úy làm thiếu úy đáng thương không chịu nổi …
Đương nhiên, Từ Vệ Quốc cũng trả thù Từ Bảo Quốc. Tuy rằng anh họ là thượng úy, nhưng ở nhà họ Từ không bàn đến quân hàm, chỉ dùng nắm đấm phân thắng bại. Thế là, một tuần sau đấy, Từ Vệ Quốc luôn tìm đủ mọi cơ hội để ‘giao lưu’ với Từ Bảo Quốc.
Chuyện bên này tạm thời không đề cập đến.
Sau lần đối thoại trước cửa phòng huấn luyện tinh thần lực lần trước, Chung Thịnh và Ariel dường như đã đạt thành một nhận thức chung rất kỳ diệu. Chung Thịnh không biết chuyện này là tốt hay xấu, nhưng người khôn khéo như ngài Ariel đã không vạch trần, vậy anh cũng vui vẻ làm như không biết gì hết.
Hai người trở lại phòng ngủ, Chung Thịnh tự giác đi pha trà bưởi. Tuy nghĩ vậy thật buồn cười, nhưng hình như ngài Ariel thật sự bị ly trà bưởi này mua chuộc, cuối cùng không đề cập đến lời nói dối sơ hở chồng chất của anh nữa.
Mặc kế thế nào, ngày đầu tiên đã trôi qua. Chung Thịnh đánh tiếng với Ariel rồi trở về phòng mình.
Bình thản ngâm mình trong bồn nước nóng, Chung Thịnh vừa thả lỏng thân thể vừa vận động đại não chạy hết năng suất. Ngày hôm qua gặp được ngài Ariel với anh mà nói là một niềm vui bất ngờ quá lớn, khiến anh đến tận hôm nay vẫn chưa bình thường lại được.
Nguyệt: hộc máu Từ chương 20 đến chương 35 mới hết 1 ngày Óo
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ