Chú Ái Tinh Không
Chương 193
Editor: Nguyệt
“Đây là …" Peter nhìn màn hình, cũng thấy khó hiểu. Bọn chúng vừa mới nãy còn chạy như bay, sao đột nhiên lại thành con ma men? Chuyện này rất bất thường!
“Chẳng lẽ người điều khiển xảy ra chuyện gì rồi?" Mắt chột phấn khích nói.
“Chắc sẽ không … xui xẻo đến mức đó chứ?" Peter không dám chắc, chung quy cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Tên cướp phụ trách quan sát ra-đa nhún vai, ý nói hắn cũng không biết, nhưng mà: “Hạm trưởng, tốc độ của chúng đang giảm dần."
“Tốt!" Peter sáng mắt lên. Cần quái gì phải biết nguyên do, nếu tốc độ của chúng đang giảm, thì sẽ đuổi kịp chúng nhanh thôi. Phải giết chết chúng nó trước khi tiến vào khu vực của Liên Bang. Thật ra áp lực của Peter cũng lớn lắm.
Hắn biết đợt tấn công trước đã làm bộ đội canh gác chú ý. Theo tính toán của lão đại, nếu quân đội nhận được tín hiệu rồi đi cứu viện ngay lập tức, thì chỉ khoảng chưa đầy một tiếng nữa, bọn họ sẽ chạm trán với quân đội.
Cướp vũ trụ rất hung tàn, nhưng không hề ngu. Chiến hạm hải tặc đấu với tàu bảo vệ bình thường thì còn được, chứ gặp quân chính quy thì khổ.
Bây giờ Peter chỉ mong giải quyết xong đối phương trước khi quân cứu viện của Liên Bang đến. Nếu không thì … bọn chúng chỉ còn nước chạy trốn.
“Phụt …" Gerald nhìn màn hình biểu thị động tác né tránh hình chữ S xiêu xiêu vẹo vẹo của Phỉ Nhi, không nhịn được phì cười.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Nhi nhắm chặt mắt ngồi trên ghế hạm trưởng với ánh mắt kỳ quặc.
“Ariel, cậu lừa tớ!!! Phi thuyền không thể thực hiện động tác né tránh hình chữ S! QAQ!" Lâm Phỉ Nhi dùng những dấu chấm than cực lớn để biểu đạt sự bất mãn của mình với Ariel.
Đáng tiếc là chẳng nhằm nhò gì với Ariel. Hắn chỉ nhíu mày nói: “Nếu không làm được, thì cùng nhau chờ chết đi."
Lâm Phỉ Nhi: “!!!"
“Nhưng … tôi chết cũng chẳng sao, dù gì vẫn có người yêu bên cạnh. Còn cậu một thân một mình cô đơn, ngay cả cảm giác yêu thương còn chưa từng nếm trải, chết như thế có cam lòng không?" Ariel hất tóc, nháy mắt với Chung Thịnh khiến mọi người ngạc nhiên.
Cả phòng ai nấy đều trố mắt rớt cằm, chỉ có Chung Thịnh là xấu hổ đỏ mặt.
Lâm Phỉ Nhi: “QAQ, tớ muốn tìm người yêu chết cùng!!!!"
“Nếu có thể sống sót, thì kiếm cả đống người cũng được. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu có thể sống tiếp." Ariel nói rất bình thản. Nhưng nói đi nói lại thì vẫn là một con dao cắm phập vào tim Lâm Phỉ Nhi.
Nếu không phải còn đang bận điều khiển phi thuyền, thì Lâm Phỉ Nhi đã nhảy dựng lên hộc máu cho Ariel xem rồi. Không được bắt nạt người ta! Nhất là con gái! Chính vì mấy tên đàn ông các người chiếm hết những người tài giỏi xuất chúng cho nên thân là phận gái tôi đây mới không có ai cần!
“Được rồi, sống được cái đã rồi nói sau, nghe lời tôi đi." Ariel đổi lại giọng đứng đắn. Lâm Phỉ Nhi không kêu gào nữa, im lặng nghe Ariel chỉ dẫn.
“Nhớ kỹ, bây giờ cậu đang điều khiển một chiếc phi thuyền cực lớn. Giá trị tinh thần lực của cậu rất cao, đủ để khống chế con thuyền này. Sự khác nhau giữa lái phi thuyền và điều khiển cơ giáp chỉ là thể tích của phi thuyền quá lớn. Lúc điều khiển cơ giáp, cậu có thể tưởng tượng mình là một mỹ nữ yểu điệu."
Lâm Phỉ Nhi: “Tớ vốn là như thế!!!"
Ariel: …
Mọi người: …
Chán nản vỗ trán, Ariel bắt đầu nghi ngờ tiểu đội trực thuộc này của mình liệu có phải lựa chọn chính xác không.
“Được rồi, để tôi nói kiểu khác, lúc lái phi thuyền, phải tưởng tượng mình thành một người béo phì, một người to béo mập mạp khi thực hiện động tác né tránh hình chữ S tất nhiên phải có một số điều chỉnh nho nhỏ cho phù hợp với hình thể của mình. Tôi nghĩ chắc cậu sẽ không nói với tôi người béo phì không thực hiện được động tác đó, đúng không?"
“Được rồi, để tớ thử xem …" Lâm Phỉ Nhi viết dòng này xong thì không nói gì nữa. Những người trên phi thuyền không cảm nhận được gì, còn Lôi Tranh đang theo dõi ra-đa thì nhìn ra được, hiện tại phi thuyền di chuyển vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như trước, nhưng mơ hồ đã có bóng dáng của hình chữ S.
“Tốt lắm, Phỉ Nhi, cậu làm rất tốt." Ariel nhướn mày, vui vẻ tặng Lâm Phỉ Nhi một lời cổ vũ.
Lâm Phỉ Nhi vẽ trên màn hình một khuôn mặt cười kiêu ngạo, sau đó tiếp tục luyện động tác né tránh hình chữ S phiên bản béo phì.
“Hạm trưởng, cự ly chỉ còn năm mươi đơn vị vũ trụ." Mắt chột báo cáo với Peter.
“Ừ." Peter rít một hơi xì gà, “Chủ pháo chuẩn bị."
“Rõ."
“Hạm trưởng! Có biến!"
“Chuyện gì?" Peter ngẩng đầu nhìn liếc qua ra-đa. Màn hình đang hiển thị hình ảnh chiếc phi thuyền mà họ đang đuổi theo, vừa rồi trông còn như con ma men, bây giờ động tác đã rõ ràng và lưu loát hơn nhiều. Peter nhìn một lát, đứng bật dậy.
“Đây là … động tác né tránh hình chữ S?" Giọng hắn rất lạ, nghe có vẻ không giống câu nghi vấn.
Mắt chột cũng ngẩn ra nhìn màn hình. Bọn chúng đều biết điều khiển cơ giáp, nhưng đây đúng là lần đầu tiên thấy một phi thuyền khổng lồ thực hiện được động tác né tránh hình chữ S.
Tên cướp giám sát ra-đa nuốt nước miếng cái ực, nói nhỏ: “Đúng vậy. Hơn nữa, tốc độ của chúng đang tăng lên."
Tăng tốc có nghĩa là đối phương đã thành thạo thao tác, cũng có nghĩa là cứ tiếp tục thế này thì chủ pháo sẽ rất khó nhắm vào chúng.
Peter kinh ngạc nhìn hình ảnh chiếc phi thuyền hiển thị trên màn hình, vắt óc nghĩ cách mà không ra. Theo tin tức lão đại cung cấp, nhân viên điều khiển của phi thuyền gần như đã bị họ giết sạch. Phi thuyền có thể tiếp tục hoạt động đã làm người ta sửng sốt rồi, vậy mà chẳng biết ai đang lái nó, lại có thể thực hiện động tác của cơ giáp, dù chỉ là động tác né tránh hình chữ S đơn giản nhất cũng đủ khiến hắn ngỡ ngàng.
“Nhanh lên! Nhân lúc chúng chưa thành thạo, đẩy nhanh tốc độ tấn công!" Peter quyết định rất nhanh. Đối phương ngày càng thành thạo, bọn chúng lại càng khó ngắm trúng mục tiêu. Thay vì lát nữa mất hẳn mục tiêu, chi bằng nã pháo luôn bây giờ.
“Xác định mục tiêu động cơ phản lực, nã pháo!" Peter hô lên.
“Nã pháo!" Tên cướp điều khiển vũ khí cũng hô lại một lần.
Chùm sáng trắng chói mắt bắn từ cánh trái chiến hạm vọt thẳng ra ngoài. Phi thuyền phía trước dường như đã phát hiện lần tấn công này, cùng lúc làm động tác né tránh.
Cột sáng không bắn trúng vị trí trọng yếu của động cơ phản lực, mà chệch sang phần đuôi bên phải của phi thuyền.
Peter thấy thế, lắc đầu nuối tiếc. Không trúng động cơ phản lực, nhưng trúng vị trí khác chắc sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của động cơ. Chỉ cần khiến chúng giảm tốc độ, Peter tin chắc rằng mình có thể phá hủy phi thuyền trước khi quân cứu viện đến.
Đáng tiếc, chuyện khiến hắn sửng sốt đã xảy ra.
Một giây ngay trước khi cột sáng tiếp xúc phần đuôi bên phải của phi thuyền, một màng sáng trong suốt đột nhiên xuất hiện.
Chùm sáng trắng tấn công không có hiệu quả. Còn màng sáng trong suốt mờ hẳn đi.
“Cái đệt! Tại sao chúng vẫn còn năng lượng để duy trì màng chắn?" Peter tức muốn lật bàn. Lúc trước màng chắn bảo vệ gần như đã tiêu hao hết năng lượng. Vậy bây giờ rút cuộc là chúng lấy năng lượng ở đâu ra? Chẳng lẽ trên phi thuyền có nguồn năng lượng dự trữ vô hạn?
“Làm hay lắm." Lôi Tranh hô lên, hưng phấn nhìn Chung Thịnh.
Những người khác cũng dùng ánh mắt cực kỳ nhiệt tình nhìn anh làm anh hơi đỏ mặt.
“Màng chắn còn bao nhiêu năng lượng?"
Chung Thịnh kiểm tra một lát rồi nói: “Còn khoảng 60%."
“Tốt lắm." Ariel rất hài lòng. Vốn dĩ năng lượng của họ không còn nhiều, nếu duy trì màng chắn liên tục thì sợ là không cầm cự được lâu. Nhưng để khởi động màng chắn đúng một giây ngay trước khi bị tấn công thì cần phải biết nắm bắt thời cơ thật chính xác. Trong những người ở đây, chỉ Chung Thịnh có khả năng đó.
“Chung Thịnh, cậu ngầu lắm đó!!!" Gerald hai mắt sáng như sao, nhìn Chung Thịnh với vẻ sùng bái.
Edward nghe thế mặt liền sa sầm, ánh mắt nhìn Chung Thịnh cũng trở nên phức tạp.
“Chú ý, chủ pháo của chúng lại bắt đầu tụ năng lượng." Lôi Tranh không quên nhiệm vụ của mình, vừa mừng cho Chung Thịnh vừa chú ý ra-đa để cảnh báo kịp thời.
“Phỉ Nhi, trông chờ vào cậu cả đấy. Chúng ta không còn nhiều năng lượng, chỉ khi cậu cố gắng tránh được tấn công của chúng, chúng ta mới cầm cự được càng lâu hơn." – Ariel nói.
“Không thành vấn đề! Xem đây!" Màn hình hiện lên dòng chữ lớn như vậy, rồi mọi người cảm nhận được rất rõ phi thuyền nghiêng đi, vẽ thành một đường cong mềm mại.
Nhìn Lâm Phỉ Nhi điều khiển phi thuyền ngày càng thành thạo, Ariel dần thoải mái hơn.
Lại nhìn những người bận rộn trong phòng hạm trưởng, hắn hơi nhoẻn miệng cười. Bây giờ bị bọn cướp tập kích vô cùng nguy hiểm, nhưng xét ở khía cạnh khác, băng cướp Huyết Dạ cũng trở thành đá mài dao cho tiểu đội của hắn.
Tác giả:
→.→ Edward đúng là lòng dạ hẹp hòi. Tính chiếm hữu cực cao … Nhưng hãy thông cảm cho thằng bé luôn không có được gì này, tha thứ cho cậu ta đi.
“Đây là …" Peter nhìn màn hình, cũng thấy khó hiểu. Bọn chúng vừa mới nãy còn chạy như bay, sao đột nhiên lại thành con ma men? Chuyện này rất bất thường!
“Chẳng lẽ người điều khiển xảy ra chuyện gì rồi?" Mắt chột phấn khích nói.
“Chắc sẽ không … xui xẻo đến mức đó chứ?" Peter không dám chắc, chung quy cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Tên cướp phụ trách quan sát ra-đa nhún vai, ý nói hắn cũng không biết, nhưng mà: “Hạm trưởng, tốc độ của chúng đang giảm dần."
“Tốt!" Peter sáng mắt lên. Cần quái gì phải biết nguyên do, nếu tốc độ của chúng đang giảm, thì sẽ đuổi kịp chúng nhanh thôi. Phải giết chết chúng nó trước khi tiến vào khu vực của Liên Bang. Thật ra áp lực của Peter cũng lớn lắm.
Hắn biết đợt tấn công trước đã làm bộ đội canh gác chú ý. Theo tính toán của lão đại, nếu quân đội nhận được tín hiệu rồi đi cứu viện ngay lập tức, thì chỉ khoảng chưa đầy một tiếng nữa, bọn họ sẽ chạm trán với quân đội.
Cướp vũ trụ rất hung tàn, nhưng không hề ngu. Chiến hạm hải tặc đấu với tàu bảo vệ bình thường thì còn được, chứ gặp quân chính quy thì khổ.
Bây giờ Peter chỉ mong giải quyết xong đối phương trước khi quân cứu viện của Liên Bang đến. Nếu không thì … bọn chúng chỉ còn nước chạy trốn.
“Phụt …" Gerald nhìn màn hình biểu thị động tác né tránh hình chữ S xiêu xiêu vẹo vẹo của Phỉ Nhi, không nhịn được phì cười.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Nhi nhắm chặt mắt ngồi trên ghế hạm trưởng với ánh mắt kỳ quặc.
“Ariel, cậu lừa tớ!!! Phi thuyền không thể thực hiện động tác né tránh hình chữ S! QAQ!" Lâm Phỉ Nhi dùng những dấu chấm than cực lớn để biểu đạt sự bất mãn của mình với Ariel.
Đáng tiếc là chẳng nhằm nhò gì với Ariel. Hắn chỉ nhíu mày nói: “Nếu không làm được, thì cùng nhau chờ chết đi."
Lâm Phỉ Nhi: “!!!"
“Nhưng … tôi chết cũng chẳng sao, dù gì vẫn có người yêu bên cạnh. Còn cậu một thân một mình cô đơn, ngay cả cảm giác yêu thương còn chưa từng nếm trải, chết như thế có cam lòng không?" Ariel hất tóc, nháy mắt với Chung Thịnh khiến mọi người ngạc nhiên.
Cả phòng ai nấy đều trố mắt rớt cằm, chỉ có Chung Thịnh là xấu hổ đỏ mặt.
Lâm Phỉ Nhi: “QAQ, tớ muốn tìm người yêu chết cùng!!!!"
“Nếu có thể sống sót, thì kiếm cả đống người cũng được. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu có thể sống tiếp." Ariel nói rất bình thản. Nhưng nói đi nói lại thì vẫn là một con dao cắm phập vào tim Lâm Phỉ Nhi.
Nếu không phải còn đang bận điều khiển phi thuyền, thì Lâm Phỉ Nhi đã nhảy dựng lên hộc máu cho Ariel xem rồi. Không được bắt nạt người ta! Nhất là con gái! Chính vì mấy tên đàn ông các người chiếm hết những người tài giỏi xuất chúng cho nên thân là phận gái tôi đây mới không có ai cần!
“Được rồi, sống được cái đã rồi nói sau, nghe lời tôi đi." Ariel đổi lại giọng đứng đắn. Lâm Phỉ Nhi không kêu gào nữa, im lặng nghe Ariel chỉ dẫn.
“Nhớ kỹ, bây giờ cậu đang điều khiển một chiếc phi thuyền cực lớn. Giá trị tinh thần lực của cậu rất cao, đủ để khống chế con thuyền này. Sự khác nhau giữa lái phi thuyền và điều khiển cơ giáp chỉ là thể tích của phi thuyền quá lớn. Lúc điều khiển cơ giáp, cậu có thể tưởng tượng mình là một mỹ nữ yểu điệu."
Lâm Phỉ Nhi: “Tớ vốn là như thế!!!"
Ariel: …
Mọi người: …
Chán nản vỗ trán, Ariel bắt đầu nghi ngờ tiểu đội trực thuộc này của mình liệu có phải lựa chọn chính xác không.
“Được rồi, để tôi nói kiểu khác, lúc lái phi thuyền, phải tưởng tượng mình thành một người béo phì, một người to béo mập mạp khi thực hiện động tác né tránh hình chữ S tất nhiên phải có một số điều chỉnh nho nhỏ cho phù hợp với hình thể của mình. Tôi nghĩ chắc cậu sẽ không nói với tôi người béo phì không thực hiện được động tác đó, đúng không?"
“Được rồi, để tớ thử xem …" Lâm Phỉ Nhi viết dòng này xong thì không nói gì nữa. Những người trên phi thuyền không cảm nhận được gì, còn Lôi Tranh đang theo dõi ra-đa thì nhìn ra được, hiện tại phi thuyền di chuyển vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như trước, nhưng mơ hồ đã có bóng dáng của hình chữ S.
“Tốt lắm, Phỉ Nhi, cậu làm rất tốt." Ariel nhướn mày, vui vẻ tặng Lâm Phỉ Nhi một lời cổ vũ.
Lâm Phỉ Nhi vẽ trên màn hình một khuôn mặt cười kiêu ngạo, sau đó tiếp tục luyện động tác né tránh hình chữ S phiên bản béo phì.
“Hạm trưởng, cự ly chỉ còn năm mươi đơn vị vũ trụ." Mắt chột báo cáo với Peter.
“Ừ." Peter rít một hơi xì gà, “Chủ pháo chuẩn bị."
“Rõ."
“Hạm trưởng! Có biến!"
“Chuyện gì?" Peter ngẩng đầu nhìn liếc qua ra-đa. Màn hình đang hiển thị hình ảnh chiếc phi thuyền mà họ đang đuổi theo, vừa rồi trông còn như con ma men, bây giờ động tác đã rõ ràng và lưu loát hơn nhiều. Peter nhìn một lát, đứng bật dậy.
“Đây là … động tác né tránh hình chữ S?" Giọng hắn rất lạ, nghe có vẻ không giống câu nghi vấn.
Mắt chột cũng ngẩn ra nhìn màn hình. Bọn chúng đều biết điều khiển cơ giáp, nhưng đây đúng là lần đầu tiên thấy một phi thuyền khổng lồ thực hiện được động tác né tránh hình chữ S.
Tên cướp giám sát ra-đa nuốt nước miếng cái ực, nói nhỏ: “Đúng vậy. Hơn nữa, tốc độ của chúng đang tăng lên."
Tăng tốc có nghĩa là đối phương đã thành thạo thao tác, cũng có nghĩa là cứ tiếp tục thế này thì chủ pháo sẽ rất khó nhắm vào chúng.
Peter kinh ngạc nhìn hình ảnh chiếc phi thuyền hiển thị trên màn hình, vắt óc nghĩ cách mà không ra. Theo tin tức lão đại cung cấp, nhân viên điều khiển của phi thuyền gần như đã bị họ giết sạch. Phi thuyền có thể tiếp tục hoạt động đã làm người ta sửng sốt rồi, vậy mà chẳng biết ai đang lái nó, lại có thể thực hiện động tác của cơ giáp, dù chỉ là động tác né tránh hình chữ S đơn giản nhất cũng đủ khiến hắn ngỡ ngàng.
“Nhanh lên! Nhân lúc chúng chưa thành thạo, đẩy nhanh tốc độ tấn công!" Peter quyết định rất nhanh. Đối phương ngày càng thành thạo, bọn chúng lại càng khó ngắm trúng mục tiêu. Thay vì lát nữa mất hẳn mục tiêu, chi bằng nã pháo luôn bây giờ.
“Xác định mục tiêu động cơ phản lực, nã pháo!" Peter hô lên.
“Nã pháo!" Tên cướp điều khiển vũ khí cũng hô lại một lần.
Chùm sáng trắng chói mắt bắn từ cánh trái chiến hạm vọt thẳng ra ngoài. Phi thuyền phía trước dường như đã phát hiện lần tấn công này, cùng lúc làm động tác né tránh.
Cột sáng không bắn trúng vị trí trọng yếu của động cơ phản lực, mà chệch sang phần đuôi bên phải của phi thuyền.
Peter thấy thế, lắc đầu nuối tiếc. Không trúng động cơ phản lực, nhưng trúng vị trí khác chắc sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của động cơ. Chỉ cần khiến chúng giảm tốc độ, Peter tin chắc rằng mình có thể phá hủy phi thuyền trước khi quân cứu viện đến.
Đáng tiếc, chuyện khiến hắn sửng sốt đã xảy ra.
Một giây ngay trước khi cột sáng tiếp xúc phần đuôi bên phải của phi thuyền, một màng sáng trong suốt đột nhiên xuất hiện.
Chùm sáng trắng tấn công không có hiệu quả. Còn màng sáng trong suốt mờ hẳn đi.
“Cái đệt! Tại sao chúng vẫn còn năng lượng để duy trì màng chắn?" Peter tức muốn lật bàn. Lúc trước màng chắn bảo vệ gần như đã tiêu hao hết năng lượng. Vậy bây giờ rút cuộc là chúng lấy năng lượng ở đâu ra? Chẳng lẽ trên phi thuyền có nguồn năng lượng dự trữ vô hạn?
“Làm hay lắm." Lôi Tranh hô lên, hưng phấn nhìn Chung Thịnh.
Những người khác cũng dùng ánh mắt cực kỳ nhiệt tình nhìn anh làm anh hơi đỏ mặt.
“Màng chắn còn bao nhiêu năng lượng?"
Chung Thịnh kiểm tra một lát rồi nói: “Còn khoảng 60%."
“Tốt lắm." Ariel rất hài lòng. Vốn dĩ năng lượng của họ không còn nhiều, nếu duy trì màng chắn liên tục thì sợ là không cầm cự được lâu. Nhưng để khởi động màng chắn đúng một giây ngay trước khi bị tấn công thì cần phải biết nắm bắt thời cơ thật chính xác. Trong những người ở đây, chỉ Chung Thịnh có khả năng đó.
“Chung Thịnh, cậu ngầu lắm đó!!!" Gerald hai mắt sáng như sao, nhìn Chung Thịnh với vẻ sùng bái.
Edward nghe thế mặt liền sa sầm, ánh mắt nhìn Chung Thịnh cũng trở nên phức tạp.
“Chú ý, chủ pháo của chúng lại bắt đầu tụ năng lượng." Lôi Tranh không quên nhiệm vụ của mình, vừa mừng cho Chung Thịnh vừa chú ý ra-đa để cảnh báo kịp thời.
“Phỉ Nhi, trông chờ vào cậu cả đấy. Chúng ta không còn nhiều năng lượng, chỉ khi cậu cố gắng tránh được tấn công của chúng, chúng ta mới cầm cự được càng lâu hơn." – Ariel nói.
“Không thành vấn đề! Xem đây!" Màn hình hiện lên dòng chữ lớn như vậy, rồi mọi người cảm nhận được rất rõ phi thuyền nghiêng đi, vẽ thành một đường cong mềm mại.
Nhìn Lâm Phỉ Nhi điều khiển phi thuyền ngày càng thành thạo, Ariel dần thoải mái hơn.
Lại nhìn những người bận rộn trong phòng hạm trưởng, hắn hơi nhoẻn miệng cười. Bây giờ bị bọn cướp tập kích vô cùng nguy hiểm, nhưng xét ở khía cạnh khác, băng cướp Huyết Dạ cũng trở thành đá mài dao cho tiểu đội của hắn.
Tác giả:
→.→ Edward đúng là lòng dạ hẹp hòi. Tính chiếm hữu cực cao … Nhưng hãy thông cảm cho thằng bé luôn không có được gì này, tha thứ cho cậu ta đi.
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ