Chú Ái Tinh Không
Chương 184
Editor: Nguyệt
“Anh …" Chung Thịnh nhíu mày. Loại này mà cũng lên làm chỉ huy được sao? Sao còn chưa lôi ra ngoài bắn chết đi?
[Xét ở góc độ nào đó mà nói, Chung Thịnh quả không hổ là cấp dưới trung thành được Ariel đào tạo …]
“Dovic… Thiếu gia của chúng tôi, khụ khụ, quan chỉ huy là người của gia tộc Dovic…"
“Tôi không quan tâm thiếu gia của các anh thuộc gia tộc nào. Bây giờ, điều tôi muốn biết, là các anh có giao lại quyền chỉ huy hay không. Nhưng tôi phải nhắc nhở là chúng ta đã lãng phí ba mươi giây đồng hồ rồi đấy. Nếu mười giây nữa mà chưa đưa ra được quyết định, thì chúng tôi sẽ lập tức khai chiến với kẻ cầm đầu băng cướp." Chung Thịnh phất tay lên tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Ai thèm để ý tên vô dụng đó thuộc gia tộc nào. Lúc này anh chỉ muốn cướp lấy quyền chỉ huy. Nếu không phải tàu bảo vệ chỉ có thể cầm cự được trong thời gian quá ngắn, khả năng sẽ làm kế hoạch của Ariel thất bại, anh còn lâu mới để ý tên vô dụng đó sống hay chết.
Không có năng lực còn muốn tranh giành quyền lợi, cái loại đó chết cũng đáng.
“Được … Cậu lấy đi, dù sao tôi cũng không có khả năng tiếp tục chỉ huy. Cùng là chết, sớm hay muộn đều như nhau." – Cậu ấm ủ rũ nói.
Nghe câu này xong, Chung Thịnh mới liếc mắt nhìn hắn một cái. Tuy là ăn hại, nhưng chí ít vẫn tự ý thức được bản thân.
Chung Thịnh nhìn thoáng qua những người trong phòng hạm trưởng, lạnh giọng hỏi: “Được. Từ giờ trở đi, quyền chỉ huy tàu bảo vệ sẽ được chuyển giao cho hạ sĩ Ariel Clifford. Có ai còn thắc mắc gì không?"
Hầu hết mọi người vẫn còn đang ngơ ngác. Mới hơn nửa phút mà người chỉ huy đã giao quyền chỉ huy cho người khác, mặc dù mọi người đều khinh bỉ cậu thiếu gia kia, nhưng chuyện này cũng quá là … lố?
“Tôi …" Một người mặc đồng phục trong phòng không kìm được phải đứng lên phản đối. Nhưng còn chưa nói gì đã bị Chung Thịnh ngắt lời.
“Anh có ý kiến?"
“Vâng …"
Chung Thịnh phất tay: “Tôi không cần nghe ý kiến của anh. Do … Do gì nhỉ?"
“Dovic …" Cấu ấm rụt rè đáp.
“Ừ, các anh nghe kỹ đây, thiếu gia Dovic được trao quyền chỉ huy bởi chính công ty của các anh. Thế có nghĩa là, tất cả các anh đều là cấp dưới của anh ta. Mà nay, anh ta giao quyền chỉ huy cho ngài Ariel, tức là bây giờ các anh trở thành cấp dưới của ngài Ariel. Đối với cấp dưới không phục tùng mệnh lệnh cấp trên, tôi sẽ thi hành hình phạt rất nghiêm khắc, nhất là trong tình huống khẩn cấp như bây giờ." Chung Thịnh trở nên nghiêm nghị và sắc bén hơn bao giờ hết, “Vệ binh!"
Hai vệ binh cầm vũ khí đứng canh ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, lơ ngơ chẳng hiểu gì.
“Nhìn cái gì, tôi đã giao quyền chỉ huy rồi, bây giờ người chỉ huy chính là ngài Ariel." Cậu ấm buồn bực hô lên.
“Rõ." Hai vệ binh nghe thế mới đáp lại.
Chung Thịnh liếc nhìn họ làm họ sởn cả người: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Lập tức giải những người này giam vào phòng cấm túc. Trong thời kỳ chiến tranh, tôi không có thời gian để trấn an từng người một. Muốn sống sót thì phải phục tùng mệnh lệnh của ngài Ariel."
“Rõ!" Hai vệ binh lập tức tóm lấy anh chàng đứng lên phản đối lúc nãy, lôi ra ngoài. Anh kia đến lúc bị quặp tay ra sau lưng trói chặt mới giật mình tỉnh ra, bắt đầu liên mồm kháng nghị: “Tôi phản đối! Cậu không có quyền làm thế!"
Tiếng la hét của anh ta ngày càng xa. Chung Thịnh mặt không đổi sắc, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt, khiến họ bỗng dưng cảm thấy áp lực nặng nề.
Bấy giờ, Chung Thịnh mới gật đầu hài lòng, tự động rời khỏi kênh liên lạc.
Trong lúc khẩn cấp thế này, anh không rảnh để đi trấn an từng thuyền viên một. Giành được quyền chỉ huy tàu bảo vệ đã là tin vui ngoài mong đợi rồi, nếu còn phí thời gian thuyết phục từng người một thì chắc bọn cướp đã dọn dẹp xong chiến trường rồi cũng nên.
Từ đầu đến cuối, Ariel không hề xen ngang quá trình Chung Thịnh lập uy. Là thủ trưởng, có một cấp dưới có năng lực giải quyết vấn đề của cấp trên bất kỳ lúc nào là một niềm may mắn đối với hắn. Là người yêu, có bạn đời tài giỏi như thế càng là niềm vinh hạnh của Ariel.
“Bây giờ mọi người không còn thắc mắc gì nữa chứ?" Sau khi Chung Thịnh rời khỏi kênh liên lạc, gương mặt tinh xảo mà lạnh lùng của Ariel lại một lần nữa choán hết màn hình. Mọi người trên tàu đều cảm thán, cậu phó quan vừa rồi cả hành vi cử chỉ lẫn lời nói đều sắc bén như một con dao, không ai dám đối chọi trực tiếp, còn người đẹp lạnh lùng này lại khiến người ta cảm thấy kính sợ từ sâu tận trong lòng. Không ai biết sự kính sợ đó bắt nguồn từ bản thân cậu ta, hay là từ dòng họ của cậu ta – Clifford.
“Vậy thì, mệnh lệnh thứ nhất của tôi là, lấy phi thuyền làm lá chắn, tất cả tàu bảo vệ còn có thể di chuyển lập tức nấp đằng sau phi thuyền."
Mệnh lệnh đầu tiên của Ariel khiến mọi người ai nấy đều choáng váng.
Lấy phi thuyền làm lá chắn? Nấp đằng sau phi thuyền?
Này này! Tàu bảo vệ là để bảo vệ phi thuyền, trốn đằng sau thì còn làm ăn được gì nữa?
“Phục tùng mệnh lệnh, rồi chờ lệnh tiếp theo của tôi." Ariel nói xong thì ngắt liên lạc.
Trong phòng hạm trưởng, ai nấy đều ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Mệnh lệnh như vậy? Phải tuân theo thật sao?
Dù khinh thường cậu ấm kia, nhưng dẫu sao cũng là một người chỉ huy đứng đắn, thế là hầu hết mọi người đều quay sang nhìn hắn.
“Nhìn tôi làm gì, phục tùng mệnh lệnh đi. Đằng nào cũng giao quyền chỉ huy cho cậu ta rồi, đều là chết cả, sớm hay muộn có khác gì đâu. Trông cậu ta tự tin thế, có khi chúng ta có cơ hội sống sót thật cũng nên." Cậu ấm cười tự giễu.
Mọi người im lặng chấp hành mệnh lệnh.
Hiện giờ họ gần như đã rơi vào đường cùng, trông cậy vào tên hạm trưởng không đáng tin này có thể cứu vớt bọn họ đúng là mơ mộng hão huyền. So ra, chẳng bằng gửi gắm hy vọng vào cậu thanh niên kia, ít ra thì thân phận và bối cảnh xuất thân của cậu ta cũng đáng để họ kỳ vọng.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh di chuyển, mấy chiếc tàu bảo vệ kia dù không biết quyền chỉ huy đã được giao cho người khác chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, dù phục hay không phục, thì vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của chỉ huy.
Khi tất cả đã di chuyển ra phía sau phi thuyền chở khách, cố gắng nấp gọn sau lưng nó, họ ngạc nhiên phát hiện ra rằng, chiến hạm của bọn cướp đang giảm dần lực tấn công.
Chuyện này … sao có thể xảy ra?
Mặc kệ có thể hay không, sự thực cũng đã phơi bày ra đó. Ít nhiều gì tàu bảo vệ cũng có thời gian để nghỉ ngơi hồi sức. Kể cả là phó quan lên chỉ huy chiến đấu, hắn vẫn dám chắc có thể duy trì được hơn mười phút.
Gã đàn ông tuấn tú nghe tin báo được truyền đến qua máy liên lạc, bất đắc dĩ nói: “Lão đại, tàu bảo vệ trốn ra sau phi thuyền rồi, còn di chuyển vòng quanh phi thuyền, bọn Lưu An đành phải giảm lực tấn công."
“Hửm?" Đôi mắt màu đỏ tươi của kẻ đeo mặt nạ đảo qua nhìn gã đàn ông tuấn tú, khiến gã phải rùng mình. Lão đại đáng sợ thật.
“Bây giờ phải làm sao?" Gã hỏi, “Mấy chiếc cơ giáp kia đang trên đường đến phòng hạm trưởng, chắc khoảng năm phút nữa là đến nơi."
“Bọn Duke đã tìm thấy hàng chưa?"
“Chưa. Ông già kia quá nham hiểm, trước khi chết còn cài đặt cho cái thùng đó tự động phát nổ nếu bị di chuyển. Nếu khuân được cả chiếc phi thuyền về, thì còn có thể từ từ phá giải. Nhưng bây giờ … chúng ta không có thời gian."
Kẻ đeo mặt nạ gõ nhịp lên tay vịn. Trong phòng hạm trưởng, không một ai dám thở mạnh, sợ chọc giận sát tinh, hại mình mất mạng.
“Bọn Lưu An có hỗ trợ được không?"
“Được thì cũng được, nhưng … bây giờ tình hình chiến đấu ngoài kia đang căng thẳng, cho dù phái cơ giáp ra cũng khó mà lên được phi thuyền. Hơn nữa …" không kịp. Gã biết dù mình không nói ra thì lão đại vẫn hiểu.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa trở nên vang dội trong căn phòng hạm trưởng im thin thít. Đôi mắt lạnh lẽo của kẻ đeo mặt nạ dường như mất tiêu cự, cứ nhìn theo hướng màn hình mà không nói gì.
“Lão đại!"
Ngay lúc đó, Rena đột nhiên mở cửa bước vào, cây roi mềm bằng kim loại còn đang rỏ máu tong tỏng, có vẻ đã giết kha khá người.
Kẻ đeo mặt nạ nhìn thoáng qua roi của cô ta. Rena nhún vai, cười duyên: “Đi một chuyến không công, chán quá nên tìm chút việc làm cho vui."
Kẻ đeo mặt nạ không nhìn cô ta nữa. Bây giờ hắn phải đưa ra quyết định, từ bỏ nhiệm vụ lần này, hay tiếp tục.
“Bảo bọn Lưu An tăng lực công kích, rồi nhắn cho bên Duke xem có thể cắt rời cả căn phòng đó được không." Kẻ đeo mặt nạ bình tĩnh nói.
Gã đàn ông tuấn tú và cô ả kiều diễm liếc nhìn nhau. Ý lão đại là tiếp tục làm nhiệm vụ?
“Chúng ta rời khỏi đây thôi." Kẻ đeo mặt nạ nói. Lập tức, gã đàn ông tuấn tú hóa thành thú vật, cô ả xinh đẹp kia cũng vung roi mềm lên.
Phút chốc, cả phòng hạm trưởng chìm trong tiếng kêu gào thảm thiết. Chưa đầy ba phút sau, tất cả thuyền viên còn sống sót đều bị hai người họ giết hại.
“Chậc, ngon thật." Rena liếm vết máu bên miệng, gương mặt ửng hồng trông vừa quyến rũ vừa rùng rợn.
Vằn thú thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt gã đàn ông tuấn tú, móng vuốt sắc nhọn vẫn còn nhỏ máu.
Khi nhóm Ariel đến phòng hạm trưởng, cảnh tượng mà họ nhìn thấy quả thật không khác gì địa ngục.
Sàn phòng tràn đầy máu tươi. Thi thể bị cắt xé ra thành từng mảnh, không nhìn ra được là của ai với ai.
Tác giả:
Cướp vũ trụ không có nhân tính mà … Mọi người đừng nuôi ý đồ thu bọn chúng làm đàn em … Đây có phải thể loại truyện ngựa giống với hậu cung đâu, mà muốn nhân vật chính vừa thể hiện ra khí thế vương giả là ai nấy đều quỳ gối thần phục …
“Anh …" Chung Thịnh nhíu mày. Loại này mà cũng lên làm chỉ huy được sao? Sao còn chưa lôi ra ngoài bắn chết đi?
[Xét ở góc độ nào đó mà nói, Chung Thịnh quả không hổ là cấp dưới trung thành được Ariel đào tạo …]
“Dovic… Thiếu gia của chúng tôi, khụ khụ, quan chỉ huy là người của gia tộc Dovic…"
“Tôi không quan tâm thiếu gia của các anh thuộc gia tộc nào. Bây giờ, điều tôi muốn biết, là các anh có giao lại quyền chỉ huy hay không. Nhưng tôi phải nhắc nhở là chúng ta đã lãng phí ba mươi giây đồng hồ rồi đấy. Nếu mười giây nữa mà chưa đưa ra được quyết định, thì chúng tôi sẽ lập tức khai chiến với kẻ cầm đầu băng cướp." Chung Thịnh phất tay lên tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Ai thèm để ý tên vô dụng đó thuộc gia tộc nào. Lúc này anh chỉ muốn cướp lấy quyền chỉ huy. Nếu không phải tàu bảo vệ chỉ có thể cầm cự được trong thời gian quá ngắn, khả năng sẽ làm kế hoạch của Ariel thất bại, anh còn lâu mới để ý tên vô dụng đó sống hay chết.
Không có năng lực còn muốn tranh giành quyền lợi, cái loại đó chết cũng đáng.
“Được … Cậu lấy đi, dù sao tôi cũng không có khả năng tiếp tục chỉ huy. Cùng là chết, sớm hay muộn đều như nhau." – Cậu ấm ủ rũ nói.
Nghe câu này xong, Chung Thịnh mới liếc mắt nhìn hắn một cái. Tuy là ăn hại, nhưng chí ít vẫn tự ý thức được bản thân.
Chung Thịnh nhìn thoáng qua những người trong phòng hạm trưởng, lạnh giọng hỏi: “Được. Từ giờ trở đi, quyền chỉ huy tàu bảo vệ sẽ được chuyển giao cho hạ sĩ Ariel Clifford. Có ai còn thắc mắc gì không?"
Hầu hết mọi người vẫn còn đang ngơ ngác. Mới hơn nửa phút mà người chỉ huy đã giao quyền chỉ huy cho người khác, mặc dù mọi người đều khinh bỉ cậu thiếu gia kia, nhưng chuyện này cũng quá là … lố?
“Tôi …" Một người mặc đồng phục trong phòng không kìm được phải đứng lên phản đối. Nhưng còn chưa nói gì đã bị Chung Thịnh ngắt lời.
“Anh có ý kiến?"
“Vâng …"
Chung Thịnh phất tay: “Tôi không cần nghe ý kiến của anh. Do … Do gì nhỉ?"
“Dovic …" Cấu ấm rụt rè đáp.
“Ừ, các anh nghe kỹ đây, thiếu gia Dovic được trao quyền chỉ huy bởi chính công ty của các anh. Thế có nghĩa là, tất cả các anh đều là cấp dưới của anh ta. Mà nay, anh ta giao quyền chỉ huy cho ngài Ariel, tức là bây giờ các anh trở thành cấp dưới của ngài Ariel. Đối với cấp dưới không phục tùng mệnh lệnh cấp trên, tôi sẽ thi hành hình phạt rất nghiêm khắc, nhất là trong tình huống khẩn cấp như bây giờ." Chung Thịnh trở nên nghiêm nghị và sắc bén hơn bao giờ hết, “Vệ binh!"
Hai vệ binh cầm vũ khí đứng canh ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, lơ ngơ chẳng hiểu gì.
“Nhìn cái gì, tôi đã giao quyền chỉ huy rồi, bây giờ người chỉ huy chính là ngài Ariel." Cậu ấm buồn bực hô lên.
“Rõ." Hai vệ binh nghe thế mới đáp lại.
Chung Thịnh liếc nhìn họ làm họ sởn cả người: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Lập tức giải những người này giam vào phòng cấm túc. Trong thời kỳ chiến tranh, tôi không có thời gian để trấn an từng người một. Muốn sống sót thì phải phục tùng mệnh lệnh của ngài Ariel."
“Rõ!" Hai vệ binh lập tức tóm lấy anh chàng đứng lên phản đối lúc nãy, lôi ra ngoài. Anh kia đến lúc bị quặp tay ra sau lưng trói chặt mới giật mình tỉnh ra, bắt đầu liên mồm kháng nghị: “Tôi phản đối! Cậu không có quyền làm thế!"
Tiếng la hét của anh ta ngày càng xa. Chung Thịnh mặt không đổi sắc, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt, khiến họ bỗng dưng cảm thấy áp lực nặng nề.
Bấy giờ, Chung Thịnh mới gật đầu hài lòng, tự động rời khỏi kênh liên lạc.
Trong lúc khẩn cấp thế này, anh không rảnh để đi trấn an từng thuyền viên một. Giành được quyền chỉ huy tàu bảo vệ đã là tin vui ngoài mong đợi rồi, nếu còn phí thời gian thuyết phục từng người một thì chắc bọn cướp đã dọn dẹp xong chiến trường rồi cũng nên.
Từ đầu đến cuối, Ariel không hề xen ngang quá trình Chung Thịnh lập uy. Là thủ trưởng, có một cấp dưới có năng lực giải quyết vấn đề của cấp trên bất kỳ lúc nào là một niềm may mắn đối với hắn. Là người yêu, có bạn đời tài giỏi như thế càng là niềm vinh hạnh của Ariel.
“Bây giờ mọi người không còn thắc mắc gì nữa chứ?" Sau khi Chung Thịnh rời khỏi kênh liên lạc, gương mặt tinh xảo mà lạnh lùng của Ariel lại một lần nữa choán hết màn hình. Mọi người trên tàu đều cảm thán, cậu phó quan vừa rồi cả hành vi cử chỉ lẫn lời nói đều sắc bén như một con dao, không ai dám đối chọi trực tiếp, còn người đẹp lạnh lùng này lại khiến người ta cảm thấy kính sợ từ sâu tận trong lòng. Không ai biết sự kính sợ đó bắt nguồn từ bản thân cậu ta, hay là từ dòng họ của cậu ta – Clifford.
“Vậy thì, mệnh lệnh thứ nhất của tôi là, lấy phi thuyền làm lá chắn, tất cả tàu bảo vệ còn có thể di chuyển lập tức nấp đằng sau phi thuyền."
Mệnh lệnh đầu tiên của Ariel khiến mọi người ai nấy đều choáng váng.
Lấy phi thuyền làm lá chắn? Nấp đằng sau phi thuyền?
Này này! Tàu bảo vệ là để bảo vệ phi thuyền, trốn đằng sau thì còn làm ăn được gì nữa?
“Phục tùng mệnh lệnh, rồi chờ lệnh tiếp theo của tôi." Ariel nói xong thì ngắt liên lạc.
Trong phòng hạm trưởng, ai nấy đều ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Mệnh lệnh như vậy? Phải tuân theo thật sao?
Dù khinh thường cậu ấm kia, nhưng dẫu sao cũng là một người chỉ huy đứng đắn, thế là hầu hết mọi người đều quay sang nhìn hắn.
“Nhìn tôi làm gì, phục tùng mệnh lệnh đi. Đằng nào cũng giao quyền chỉ huy cho cậu ta rồi, đều là chết cả, sớm hay muộn có khác gì đâu. Trông cậu ta tự tin thế, có khi chúng ta có cơ hội sống sót thật cũng nên." Cậu ấm cười tự giễu.
Mọi người im lặng chấp hành mệnh lệnh.
Hiện giờ họ gần như đã rơi vào đường cùng, trông cậy vào tên hạm trưởng không đáng tin này có thể cứu vớt bọn họ đúng là mơ mộng hão huyền. So ra, chẳng bằng gửi gắm hy vọng vào cậu thanh niên kia, ít ra thì thân phận và bối cảnh xuất thân của cậu ta cũng đáng để họ kỳ vọng.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh di chuyển, mấy chiếc tàu bảo vệ kia dù không biết quyền chỉ huy đã được giao cho người khác chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, dù phục hay không phục, thì vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của chỉ huy.
Khi tất cả đã di chuyển ra phía sau phi thuyền chở khách, cố gắng nấp gọn sau lưng nó, họ ngạc nhiên phát hiện ra rằng, chiến hạm của bọn cướp đang giảm dần lực tấn công.
Chuyện này … sao có thể xảy ra?
Mặc kệ có thể hay không, sự thực cũng đã phơi bày ra đó. Ít nhiều gì tàu bảo vệ cũng có thời gian để nghỉ ngơi hồi sức. Kể cả là phó quan lên chỉ huy chiến đấu, hắn vẫn dám chắc có thể duy trì được hơn mười phút.
Gã đàn ông tuấn tú nghe tin báo được truyền đến qua máy liên lạc, bất đắc dĩ nói: “Lão đại, tàu bảo vệ trốn ra sau phi thuyền rồi, còn di chuyển vòng quanh phi thuyền, bọn Lưu An đành phải giảm lực tấn công."
“Hửm?" Đôi mắt màu đỏ tươi của kẻ đeo mặt nạ đảo qua nhìn gã đàn ông tuấn tú, khiến gã phải rùng mình. Lão đại đáng sợ thật.
“Bây giờ phải làm sao?" Gã hỏi, “Mấy chiếc cơ giáp kia đang trên đường đến phòng hạm trưởng, chắc khoảng năm phút nữa là đến nơi."
“Bọn Duke đã tìm thấy hàng chưa?"
“Chưa. Ông già kia quá nham hiểm, trước khi chết còn cài đặt cho cái thùng đó tự động phát nổ nếu bị di chuyển. Nếu khuân được cả chiếc phi thuyền về, thì còn có thể từ từ phá giải. Nhưng bây giờ … chúng ta không có thời gian."
Kẻ đeo mặt nạ gõ nhịp lên tay vịn. Trong phòng hạm trưởng, không một ai dám thở mạnh, sợ chọc giận sát tinh, hại mình mất mạng.
“Bọn Lưu An có hỗ trợ được không?"
“Được thì cũng được, nhưng … bây giờ tình hình chiến đấu ngoài kia đang căng thẳng, cho dù phái cơ giáp ra cũng khó mà lên được phi thuyền. Hơn nữa …" không kịp. Gã biết dù mình không nói ra thì lão đại vẫn hiểu.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa trở nên vang dội trong căn phòng hạm trưởng im thin thít. Đôi mắt lạnh lẽo của kẻ đeo mặt nạ dường như mất tiêu cự, cứ nhìn theo hướng màn hình mà không nói gì.
“Lão đại!"
Ngay lúc đó, Rena đột nhiên mở cửa bước vào, cây roi mềm bằng kim loại còn đang rỏ máu tong tỏng, có vẻ đã giết kha khá người.
Kẻ đeo mặt nạ nhìn thoáng qua roi của cô ta. Rena nhún vai, cười duyên: “Đi một chuyến không công, chán quá nên tìm chút việc làm cho vui."
Kẻ đeo mặt nạ không nhìn cô ta nữa. Bây giờ hắn phải đưa ra quyết định, từ bỏ nhiệm vụ lần này, hay tiếp tục.
“Bảo bọn Lưu An tăng lực công kích, rồi nhắn cho bên Duke xem có thể cắt rời cả căn phòng đó được không." Kẻ đeo mặt nạ bình tĩnh nói.
Gã đàn ông tuấn tú và cô ả kiều diễm liếc nhìn nhau. Ý lão đại là tiếp tục làm nhiệm vụ?
“Chúng ta rời khỏi đây thôi." Kẻ đeo mặt nạ nói. Lập tức, gã đàn ông tuấn tú hóa thành thú vật, cô ả xinh đẹp kia cũng vung roi mềm lên.
Phút chốc, cả phòng hạm trưởng chìm trong tiếng kêu gào thảm thiết. Chưa đầy ba phút sau, tất cả thuyền viên còn sống sót đều bị hai người họ giết hại.
“Chậc, ngon thật." Rena liếm vết máu bên miệng, gương mặt ửng hồng trông vừa quyến rũ vừa rùng rợn.
Vằn thú thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt gã đàn ông tuấn tú, móng vuốt sắc nhọn vẫn còn nhỏ máu.
Khi nhóm Ariel đến phòng hạm trưởng, cảnh tượng mà họ nhìn thấy quả thật không khác gì địa ngục.
Sàn phòng tràn đầy máu tươi. Thi thể bị cắt xé ra thành từng mảnh, không nhìn ra được là của ai với ai.
Tác giả:
Cướp vũ trụ không có nhân tính mà … Mọi người đừng nuôi ý đồ thu bọn chúng làm đàn em … Đây có phải thể loại truyện ngựa giống với hậu cung đâu, mà muốn nhân vật chính vừa thể hiện ra khí thế vương giả là ai nấy đều quỳ gối thần phục …
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ