Chú Ái Tinh Không
Chương 14
Editor: Nguyệt
Trong những chiếc quang não này có cài máy giám thị và hệ thống định vị. Đương nhiên, máy giám thị chỉ dùng để giám sát nội dụng xem trên quang não mà không có chức năng nghe trộm hay nhìn lén. Đây là đặc quyền mà chính phủ liên bang ban cho quân bộ. Đối với quân đội của một quốc gia, theo dõi ở mức độ này là điều tất yếu. Quân nhân bình thường dĩ nhiên không biết chuyện này. Nhưng dẫu sao đời trước Chung Thịnh cũng là phó quan của một vị thiếu tướng, những chuyện cơ mật này anh vẫn có tư cách tiếp xúc đến.
Không chút do dự tháo quang não đeo ở cổ tay xuống, Chung Thịnh biết rõ không thể cự tuyệt việc đổi quang não mới. Với lại, anh và Hạng Phi vẫn sống nhờ trợ cấp của chính phủ nên quang não cũng là loại phổ thông có các tính năng cơ bản nhất, tất nhiên không so được với quang não quân bộ cấp phát cho, nên hai người đổi rất thoải mái.
Nhưng, hai người không có ý kiến không có nghĩa là người khác cũng sẽ thích loại quang não chẳng chút cá tính này. Tối thiểu, một nữ sinh xinh đẹp trong số các học viên dự bị sau khi cầm lấy quang não liền lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Nữ sinh quay đầu nhìn huấn luyện viên Beasley, hỏi thử: “Trưởng quan, tôi có thể sử dụng quang não của mình không?"
Huấn luyện viên không phản đối mà ôn hòa hỏi: “Ồ? Tại sao?"
“Báo cáo trưởng quan, loại quang não này rất lạc hậu." Nữ sinh nọ thấy trung úy không phản đối, lập tức tươi cười giơ cổ tay lên. “Trưởng quan xem, chiếc quang não tôi sử dụng là đời mới nhất, dù công năng hay kiểu dáng đều hơn cái này nhiều."
Nữ sinh chỉ chỉ quang não đeo trên cổ tay mình, vỏ ngoài màu tím nhạt, so với màu bạc lạnh của quang não quân bộ phát cho thì quả thật đẹp hơn nhiều, công năng cũng tiên tiến hơn.
Chung Thịnh đổi quang não xong liền lặng lẽ lui về vị trí của mình. Khi nhìn thấy nữ sinh làm vậy, anh không khỏi nhíu mày.
Hạng Phi chậm hơn một chút, lúc về hàng đứng bên cạnh anh thấy vậy, nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng hỏi: “A Thịnh, làm sao thế?"
“Không có gì." Chung Thịnh lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt có phần đồng tình nhìn nữ sinh kia.
Quả nhiên là đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ, dù nhờ có tố chất thân thể tốt mà vào được trường quân đội Đệ Nhất cũng không ý thức rõ ý nghĩa ẩn hàm trong mấy từ này.
Trường quân đội Đệ Nhất là chỗ nào? Đó là trường quân đội tốt nhất liên bang, cái nôi của những vị đại tướng vĩ đại.
Nói thẳng ra, trường quân đội Đệ Nhất cần là tinh anh trong tinh anh, chứ không phải đứa trẻ không chịu lớn trong vòng tay bố mẹ.
Sau khi tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, bọn họ đều muốn vào hàng cao tầng trong quân đội. So với các binh sĩ bình thường khác, họ chẳng những không thể lơi lỏng, mà còn phải yêu cầu bản thân mình nghiêm khắc hơn nữa. Trong quân đội, kỷ luật nghiêm minh là yêu cầu tối thiểu. Cấp trên ra lệnh cho anh, việc duy nhất anh phải làm là chấp hành chứ không phải viện cớ hay cò kè mặc cả. Hành vi của nữ sinh này rõ ràng đã phạm quy. Chưa nói đến những ảnh hưởng khác, ít nhất, trong mắt huấn luyện viên Beasley, hình tượng của cô đã rớt thê thảm.
“Được, vậy cô cứ dùng quang não của mình đi."
Ngoài dự đoán của Chung Thịnh, huấn luyện viên Beasley chẳng những không quát mắng nữ sinh, mà còn dung túng cho cô sử dụng quang não của mình.
Nữ sinh kia cười đắc ý, khinh thường nhìn những học viên đã đổi quang não khác, như thể đang rất đắc ý vì được trưởng quan kính trọng vài phần.
Chung Thịnh nhìn gương mặt đang mỉm cười của huấn luyện viên Beasley, lòng bỗng phát lạnh.
Đào thải … bắt đầu từ bây giờ rồi sao?
Hiển nhiên, nữ sinh này thậm chí còn chưa bước qua cổng lớn của trường quân đội Đệ Nhất đã bị đào thải. Chung Thịnh không cảm thấy việc cô có thể dùng quang não của mình là do huấn luyện viên Beasley ưu đãi cô. Bị quát mắng còn có cơ hội vãn hồi, nhưng nếu được dung túng, vậy có nghĩa là cô đã bị đào thải.
Rõ ràng, không chỉ có Chung Thịnh nhìn ra chuyện này. Người thanh niên đứng bên cạnh Hạng Phi cũng lộ ra vẻ trầm tư.
“Được rồi, các bạn có thể dựa theo thông tin trên quang não để tìm phòng của mình. Chúng ta lập tức xuất phát." – Trung úy Beasley ôn hòa nói với các học viên dự bị. Sau đó, anh quay đầu nói với thiếu úy tóc đỏ: “Đặng Bồi, cậu đưa vị tiểu thư này về. Hành trình của cô ấy đã chấm dứt."
Nữ sinh xinh đẹp kia nhất thời sửng sốt. Mấy học viên dự bị đứng bên cạnh cũng há hốc mồm.
Chấm dứt?
Có ý gì?
Nữ sinh hai mắt mê mang, dường như hoàn toàn không hiểu ý trung úy.
“Vâng, thưa trưởng quan."
Thiếu úy Đặng Bồi lên tiếng, rồi đi tới trước mặt nữ sinh, nhấc tay mời: “Tiểu thư, mời xuống tàu."
Nữ sinh kia dường như đã hiểu được, nhưng lại không dám tin, dùng giọng điệu run rẩy hỏi: “Có … có ý gì?"
“Ý của trung úy là cô đã bị đào thải, không cần đến tinh cầu thủ đô nữa." – Đặng Bồi mặt không chút thay đổi nói.
“Cái gì? Sao … sao lại như vậy? Không có khả năng!" Nữ sinh kia mở trừng mắt, hai mắt hơi ươn ướt trông rất là đáng thương.
Giọt nước mắt tràn ra khóe mi. Nữ sinh kia lớn tiếng chất vấn: “Tại sao tôi bị đào thải? Chẳng lẽ là vì tôi không đổi quang não sao?"
Beasley thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Mệnh lệnh của tôi là bảo các cô cậu đổi quang não mới. Cô không chấp hành mệnh lệnh."
Vẻ mặt nữ sinh kia như thể không tin nổi. Cô không thể tưởng tượng chỉ vì nguyên nhân này mà mình bị đào thải.
“Tôi … tôi đổi. Tôi đổi còn không được sao. Bây giờ tôi đổi liền." Nữ sinh vội vàng gỡ quang não trên tay. Nhưng tay cô run lẩy bẩy, tháo nửa ngày cũng không ra. Móng tay dài nhỏ thậm chí còn để lại mấy vết xước trên cổ tay.
Đặng Bồi ngăn động tác của cô, trầm giọng nói: “Tiểu thư, cô đã bị đào thải. Mời xuống tàu."
“Không … Như vậy không công bằng!" Nữ sinh kia gần như không chịu nổi nữa, lệ rơi đầy mặt.
“Công bằng?" – Trung úy Beasley lạnh mặt – “Cái gì là công bằng? Trên chiến trường, dù phía trước là núi đao biển lửa, cô biết rõ mình đi sẽ chết, nhưng chỉ cần có lệnh thì cô nhất định phải đi. Như vậy có công bằng không? Tôi nói cho cô biết, trong quân đội không có công bằng, chỉ có mệnh lệnh! Không phục tùng mệnh lệnh kết cục chỉ có một!"
Nữ sinh kia kinh ngạc nhìn vẻ mặt ác liệt của Beasley, môi run rẩy, cuối cùng khóc òa lên.
“Tiễn cô ta đi." – Beasley vung tay nói.
Đặng Bồi mang nữ sinh kia xuống tàu. Những học viên dự bị còn lại đều lộ ra vẻ mờ mịt.
Chung Thịnh nửa cụp mắt, chung quy bảo trì trầm mặc. Hạng Phi nhìn trung úy Beasley, lại nhìn Chung Thịnh, ánh mắt lóe lên, không nói gì.
Gerald đứng bên cạnh Hạng Phi dường như cũng sợ, mặt hơi tái. Cậu lặng lẽ kéo tay áo Hạng Phi, nhỏ giọng nói: “Không nghiêm trọng thế chứ? Vừa mới lên tàu …"
Hạng Phi không chờ cậu nói xong đã đưa mắt nhìn Beasley. Gerald lập tức cứng người, lén lút liếc mắt một cái, thấy đối phương không chú ý đến mình mới thở phào một hơi, nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Dường như bị bầu không khí trầm trọng này ảnh hưởng, tất cả học viên đều không hẹn mà cùng đứng thẳng lưng, mắt không chớp nhìn thẳng phía trước chứ không tò mò xem xét khắp nơi như lúc mới lên tàu.
Chung Thịnh dùng khóe mắt nhìn thoáng qua biểu hiện của các học viên, thầm gật gù trong lòng. Chiêu giết gà dọa khỉ này vị trung uý kia dùng rất tốt. Tối thiểu, trong đầu các học viên này cũng đã có một khái niệm cơ bản về kỷ luật nghiêm minh. Không có khái niệm này làm trụ cột, những thứ khác đều là nói suông.
Trong những chiếc quang não này có cài máy giám thị và hệ thống định vị. Đương nhiên, máy giám thị chỉ dùng để giám sát nội dụng xem trên quang não mà không có chức năng nghe trộm hay nhìn lén. Đây là đặc quyền mà chính phủ liên bang ban cho quân bộ. Đối với quân đội của một quốc gia, theo dõi ở mức độ này là điều tất yếu. Quân nhân bình thường dĩ nhiên không biết chuyện này. Nhưng dẫu sao đời trước Chung Thịnh cũng là phó quan của một vị thiếu tướng, những chuyện cơ mật này anh vẫn có tư cách tiếp xúc đến.
Không chút do dự tháo quang não đeo ở cổ tay xuống, Chung Thịnh biết rõ không thể cự tuyệt việc đổi quang não mới. Với lại, anh và Hạng Phi vẫn sống nhờ trợ cấp của chính phủ nên quang não cũng là loại phổ thông có các tính năng cơ bản nhất, tất nhiên không so được với quang não quân bộ cấp phát cho, nên hai người đổi rất thoải mái.
Nhưng, hai người không có ý kiến không có nghĩa là người khác cũng sẽ thích loại quang não chẳng chút cá tính này. Tối thiểu, một nữ sinh xinh đẹp trong số các học viên dự bị sau khi cầm lấy quang não liền lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Nữ sinh quay đầu nhìn huấn luyện viên Beasley, hỏi thử: “Trưởng quan, tôi có thể sử dụng quang não của mình không?"
Huấn luyện viên không phản đối mà ôn hòa hỏi: “Ồ? Tại sao?"
“Báo cáo trưởng quan, loại quang não này rất lạc hậu." Nữ sinh nọ thấy trung úy không phản đối, lập tức tươi cười giơ cổ tay lên. “Trưởng quan xem, chiếc quang não tôi sử dụng là đời mới nhất, dù công năng hay kiểu dáng đều hơn cái này nhiều."
Nữ sinh chỉ chỉ quang não đeo trên cổ tay mình, vỏ ngoài màu tím nhạt, so với màu bạc lạnh của quang não quân bộ phát cho thì quả thật đẹp hơn nhiều, công năng cũng tiên tiến hơn.
Chung Thịnh đổi quang não xong liền lặng lẽ lui về vị trí của mình. Khi nhìn thấy nữ sinh làm vậy, anh không khỏi nhíu mày.
Hạng Phi chậm hơn một chút, lúc về hàng đứng bên cạnh anh thấy vậy, nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng hỏi: “A Thịnh, làm sao thế?"
“Không có gì." Chung Thịnh lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt có phần đồng tình nhìn nữ sinh kia.
Quả nhiên là đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ, dù nhờ có tố chất thân thể tốt mà vào được trường quân đội Đệ Nhất cũng không ý thức rõ ý nghĩa ẩn hàm trong mấy từ này.
Trường quân đội Đệ Nhất là chỗ nào? Đó là trường quân đội tốt nhất liên bang, cái nôi của những vị đại tướng vĩ đại.
Nói thẳng ra, trường quân đội Đệ Nhất cần là tinh anh trong tinh anh, chứ không phải đứa trẻ không chịu lớn trong vòng tay bố mẹ.
Sau khi tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, bọn họ đều muốn vào hàng cao tầng trong quân đội. So với các binh sĩ bình thường khác, họ chẳng những không thể lơi lỏng, mà còn phải yêu cầu bản thân mình nghiêm khắc hơn nữa. Trong quân đội, kỷ luật nghiêm minh là yêu cầu tối thiểu. Cấp trên ra lệnh cho anh, việc duy nhất anh phải làm là chấp hành chứ không phải viện cớ hay cò kè mặc cả. Hành vi của nữ sinh này rõ ràng đã phạm quy. Chưa nói đến những ảnh hưởng khác, ít nhất, trong mắt huấn luyện viên Beasley, hình tượng của cô đã rớt thê thảm.
“Được, vậy cô cứ dùng quang não của mình đi."
Ngoài dự đoán của Chung Thịnh, huấn luyện viên Beasley chẳng những không quát mắng nữ sinh, mà còn dung túng cho cô sử dụng quang não của mình.
Nữ sinh kia cười đắc ý, khinh thường nhìn những học viên đã đổi quang não khác, như thể đang rất đắc ý vì được trưởng quan kính trọng vài phần.
Chung Thịnh nhìn gương mặt đang mỉm cười của huấn luyện viên Beasley, lòng bỗng phát lạnh.
Đào thải … bắt đầu từ bây giờ rồi sao?
Hiển nhiên, nữ sinh này thậm chí còn chưa bước qua cổng lớn của trường quân đội Đệ Nhất đã bị đào thải. Chung Thịnh không cảm thấy việc cô có thể dùng quang não của mình là do huấn luyện viên Beasley ưu đãi cô. Bị quát mắng còn có cơ hội vãn hồi, nhưng nếu được dung túng, vậy có nghĩa là cô đã bị đào thải.
Rõ ràng, không chỉ có Chung Thịnh nhìn ra chuyện này. Người thanh niên đứng bên cạnh Hạng Phi cũng lộ ra vẻ trầm tư.
“Được rồi, các bạn có thể dựa theo thông tin trên quang não để tìm phòng của mình. Chúng ta lập tức xuất phát." – Trung úy Beasley ôn hòa nói với các học viên dự bị. Sau đó, anh quay đầu nói với thiếu úy tóc đỏ: “Đặng Bồi, cậu đưa vị tiểu thư này về. Hành trình của cô ấy đã chấm dứt."
Nữ sinh xinh đẹp kia nhất thời sửng sốt. Mấy học viên dự bị đứng bên cạnh cũng há hốc mồm.
Chấm dứt?
Có ý gì?
Nữ sinh hai mắt mê mang, dường như hoàn toàn không hiểu ý trung úy.
“Vâng, thưa trưởng quan."
Thiếu úy Đặng Bồi lên tiếng, rồi đi tới trước mặt nữ sinh, nhấc tay mời: “Tiểu thư, mời xuống tàu."
Nữ sinh kia dường như đã hiểu được, nhưng lại không dám tin, dùng giọng điệu run rẩy hỏi: “Có … có ý gì?"
“Ý của trung úy là cô đã bị đào thải, không cần đến tinh cầu thủ đô nữa." – Đặng Bồi mặt không chút thay đổi nói.
“Cái gì? Sao … sao lại như vậy? Không có khả năng!" Nữ sinh kia mở trừng mắt, hai mắt hơi ươn ướt trông rất là đáng thương.
Giọt nước mắt tràn ra khóe mi. Nữ sinh kia lớn tiếng chất vấn: “Tại sao tôi bị đào thải? Chẳng lẽ là vì tôi không đổi quang não sao?"
Beasley thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Mệnh lệnh của tôi là bảo các cô cậu đổi quang não mới. Cô không chấp hành mệnh lệnh."
Vẻ mặt nữ sinh kia như thể không tin nổi. Cô không thể tưởng tượng chỉ vì nguyên nhân này mà mình bị đào thải.
“Tôi … tôi đổi. Tôi đổi còn không được sao. Bây giờ tôi đổi liền." Nữ sinh vội vàng gỡ quang não trên tay. Nhưng tay cô run lẩy bẩy, tháo nửa ngày cũng không ra. Móng tay dài nhỏ thậm chí còn để lại mấy vết xước trên cổ tay.
Đặng Bồi ngăn động tác của cô, trầm giọng nói: “Tiểu thư, cô đã bị đào thải. Mời xuống tàu."
“Không … Như vậy không công bằng!" Nữ sinh kia gần như không chịu nổi nữa, lệ rơi đầy mặt.
“Công bằng?" – Trung úy Beasley lạnh mặt – “Cái gì là công bằng? Trên chiến trường, dù phía trước là núi đao biển lửa, cô biết rõ mình đi sẽ chết, nhưng chỉ cần có lệnh thì cô nhất định phải đi. Như vậy có công bằng không? Tôi nói cho cô biết, trong quân đội không có công bằng, chỉ có mệnh lệnh! Không phục tùng mệnh lệnh kết cục chỉ có một!"
Nữ sinh kia kinh ngạc nhìn vẻ mặt ác liệt của Beasley, môi run rẩy, cuối cùng khóc òa lên.
“Tiễn cô ta đi." – Beasley vung tay nói.
Đặng Bồi mang nữ sinh kia xuống tàu. Những học viên dự bị còn lại đều lộ ra vẻ mờ mịt.
Chung Thịnh nửa cụp mắt, chung quy bảo trì trầm mặc. Hạng Phi nhìn trung úy Beasley, lại nhìn Chung Thịnh, ánh mắt lóe lên, không nói gì.
Gerald đứng bên cạnh Hạng Phi dường như cũng sợ, mặt hơi tái. Cậu lặng lẽ kéo tay áo Hạng Phi, nhỏ giọng nói: “Không nghiêm trọng thế chứ? Vừa mới lên tàu …"
Hạng Phi không chờ cậu nói xong đã đưa mắt nhìn Beasley. Gerald lập tức cứng người, lén lút liếc mắt một cái, thấy đối phương không chú ý đến mình mới thở phào một hơi, nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Dường như bị bầu không khí trầm trọng này ảnh hưởng, tất cả học viên đều không hẹn mà cùng đứng thẳng lưng, mắt không chớp nhìn thẳng phía trước chứ không tò mò xem xét khắp nơi như lúc mới lên tàu.
Chung Thịnh dùng khóe mắt nhìn thoáng qua biểu hiện của các học viên, thầm gật gù trong lòng. Chiêu giết gà dọa khỉ này vị trung uý kia dùng rất tốt. Tối thiểu, trong đầu các học viên này cũng đã có một khái niệm cơ bản về kỷ luật nghiêm minh. Không có khái niệm này làm trụ cột, những thứ khác đều là nói suông.
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ