Chú Ái Tinh Không
Chương 116
Editor: Nguyệt
“Tại sao? Con không tin tướng quân Clifford lại ngu xuẩn như vậy, để đứa con trai duy nhất của mình lấy một thằng đàn ông không quyền không thế." Giọng Edward lạnh như băng.
Người phụ nữ xinh đẹp bỏ cây lược gỗ xuống, lạnh lùng nhìn con trai mình: “Đáng tiếc, John thật sự ngốc vậy đấy, dùng lý do này để từ chối bố con."
Edward cứng họng. Hành động này của tướng quân Clifford đúng là ngốc không ai bằng, bỏ qua một gia tộc với thế lực khổng lồ để chọn một kẻ vô danh tiểu tốt. Chẳng lẽ quân nhân đều là đầu đất?
“Được rồi, không nói đến John nữa. Rốt cuộc con đang làm cái gì? Tại sao Elena lại thích thằng nhóc đó? Chẳng lẽ nó xuất sắc như vậy sao." Giọng người phụ nữ xinh đẹp nghiêm khắc hẳn lên.
“Con không biết Elena gặp cậu ta lúc nào, nhưng theo con biết thì Ariel Clifford chưa từng chủ động tiếp cận Elena lần nào. Hay nên nói là … cậu ta không hề để mắt đến con bé." Trong mắt Edward lướt qua vẻ châm chọc.
Người phụ nữ xinh đẹp sầm mặt nói: “Cái gì? Mày làm anh trai mà em gái mình thế nào cũng không biết là sao?"
“Xin lỗi mẹ, việc học hành của con bận rộn." Edward cúi thấp người, nhưng ngữ điệu chẳng có vẻ gì cung kính, “À phải rồi, đúng như mẹ nói, Ariel Clifford rất xuất sắc. Nếu những lời ngợi ca tướng quân Clifford của mẹ lúc trước không phải nói ngoa, thì con nghĩ cậu ta còn giỏi hơn cả bố mình."
“Chết tiệt! Mày là đồ vô dụng!" Người phụ nữ xinh đẹp giận tím mặt, ném lược vào ảo ảnh của Edward.
Cây lược xuyên qua ảo ảnh, nện lên tấm gương treo trên tường, vỡ thành từng mảnh.
“Thằng con của ả đàn bà đê tiện kia mà lại xuất sắc như thế? Tao không tin. Nhất định là mày vô dụng không chịu cố gắng. Chết tiệt, mày đúng là đồ vô dụng!"
Edward lạnh lùng nhìn vị phu nhân dịu dàng hiền thục trong mắt mọi người giờ đây đang tru tréo với vẻ mặt dữ tợn, miệng dùng những lời lẽ độc ác nhất để nhục mạ rủa xả chính con trai mình.
Hắn thầm cười tự giễu. Mong chờ cái gì? Mong mẹ có thể an ủi sao?
Chẳng phải từ lúc bảy tuổi đã biết bộ mặt thật của mẹ rồi à? Trong cái nhà này, chắc chỉ có mình biết người phụ nữ được người ta khen là ‘dịu dàng chu đáo’ kia đã làm bao nhiêu chuyện điên cuồng đáng sợ trong bóng tối. Những vệt roi trên lưng mình là bằng chứng xác thực nhất.
“Được rồi, thưa mẹ." Edward mất kiên nhẫn, ngắt lời phu nhân Heideck còn đang nổi điên. “Con công nhận Ariel rất xuất sắc, nhưng mẹ nên biết rất nhiều thiên tài xuất sắc đều chết yểu. Trường học thường phái những học sinh tốt nhất đến nơi nguy hiểm nhất. Trong hoàn cảnh đó, thiên tài rất dễ gục ngã."
Người phụ nữ xinh đẹp còn đang trong cơn cuồng nộ, ném đồ đạc loạn xạ, nghe vậy mới ngừng lại, nhìn Edward thoáng vẻ đăm chiêu, từ từ ngồi xuống.
“Mẹ biết mà, con mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng đâu." Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười thật dịu dàng. Nếu không tận mắt thấy cô ta vừa nổi điên, thì chắc chẳng ai tin người bây giờ và người điên cuồng lúc nãy là một.
Edward cười tự giễu: “Vâng, thưa mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng. Cho dù là vì mẹ, vì em gái, hay vì … chính con."
Nói đến cuối, giọng hắn nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Người phụ nữ xinh đẹp cũng không để ý cuối câu hắn nói cái gì, chỉ gật đầu hài lòng rồi ngắt liên lạc.
Trước khi ngắt tín hiệu, Edward nghe người phụ nữ kia gọi: “Rachel, vào đây."
Rachel? Hầu gái theo mẹ hơn mười năm nay? Đồng lõa phụ trách trói chặt hắn mỗi lần mẹ dùng roi quất hắn?
Edward cười nhạt. Ở cái nhà này, chắc chỉ có họ biết bộ mặt thật của mẹ thôi nhỉ?
À … Có lẽ bố cũng biết một chút, chỉ giả vờ như không biết thôi chăng?
Ừ, nghĩ cũng phải. Vợ chồng bao năm nay, kiểu gì chẳng hiểu nhau ít nhiều. Không biết lúc mẹ đánh mình thì bố có cảm nghĩ gì.
Nụ cười của Edward bắt đầu biến dạng, mơ hồ ẩn chứa sự điên cuồng.
Trong cái nhà này, chắc chỉ có em gái mình là ngây thơ đơn thuần thôi. Mà có mẹ với anh trai điên cuồng thế này, em gái mình liệu có đơn thuần thật không?
Thôi, mặc kệ nó. Muốn điên thì cả nhà cùng điên. Muốn chết thì cả nhà cùng chết.
Edward tháo quang não, vào phòng tắm, định ngâm nước nóng một lúc cho thư giãn.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua. Học viên của đoàn trao đổi cũng học được nhiều điều ở trường Đệ Nhất. Bước tìm hiểu lẫn nhau về cơ bản đã hoàn thành. Hơn nữa, các học viên cũng dần thích ứng với cuộc sống tại trường Đệ Nhất.
Kế hoạch ấp ủ bấy lâu của Từ Vệ Quốc – giải thi đấu cơ giáp – được công bố.
Áp phích được dán đầy trên hành lang trong trường. Mạng nội bộ của trường cũng thường xuyên đưa tin tuyên truyền.
Giải đấu lớn do trường quân sự Đệ Nhất phối hợp với mạng chiến đấu cùng tổ chức nhoáng cái đã thu hút sự chú ý của mọi người. Thậm chí có thể nói là toàn bộ các trường quân sự ở Liên Bang đều bùng nổ.
Nhiều trường top hai cảm thán trường Đệ Nhất tài lực hùng hậu, nào ai nghĩ đến giải đấu này vốn chỉ là để bày ra cho đoàn trao đổi của đế quốc Elan xem.
Tóm lại, tên Từ Vệ Quốc âm hiểm giả dối này nghĩ rằng đoàn trao đổi cộng lại mới có vài người, trường Đệ Nhất lại đông học viên, tổ chức giải đấu là để ra oai, cho các người biết nhóm học viên tinh anh chúng tôi dù chưa chính thức vào quân đội cũng không thể xem thường.
Không ngờ đề nghị của Từ Vệ Quốc được phần đông lãnh đạo trường tán thành. Hiệu trưởng Phó quyết định cứ dứt khoát phối hợp với mạng chiến đấu tổ chức hẳn một giải đấu lớn.
Vốn là Từ Vệ Quốc chỉ định dùng phòng học giả tưởng của trường để tiến hành thi đấu nhỏ thôi. Nhưng làm lớn lên rồi, giải đấu tổ chức trên mạng đương nhiên không thể chỉ tiến hành trong một phòng học giả tưởng của trường, dù đó có là trường Đệ Nhất.
Sau khi nhà trường và đại diện của mạng chiến đấu bàn bạc, vạch ra kế hoạch cụ thể, họ bắt đầu liên hệ với các trường quân sự khác. Ngoài ra, họ còn hoan nghênh một số quân nhân đã xuất ngũ đến tham dự giải đấu.
Đương nhiên, các học viên chưa tốt nghiệp không thể bằng được những quân nhân dạn dày kinh nghiệm được tôi luyện trên chiến trường. Cho nên, để công bằng, ban tổ chức quyết định mở thêm một giải thi đấu cơ giáp dành cho thanh niên. Giải này chỉ giới hạn trong phạm vi các trường quân sự. Nếu không phải học viên trường quân sự thì sao? Ngại quá, bạn đành phải tham gia giải đấu toàn dân thôi.
Đối tượng duy nhất không bị hạn chế là kỹ sư cơ giáp. Nói cách khác, nếu lúc báo danh bạn nói rõ mình là kỹ sư cơ giáp thì dù có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, đều có thể tham gia cả hai giải đấu. Đương nhiên, không bị hạn chế về mặt này thì sẽ càng khắt khe về mặt khác. Hạn chế của kỹ sư cơ giáp là nếu báo danh với thân phận kỹ sư cơ giáp, thì không được tham gia thi đấu, cơ giáp được phép sử dụng chỉ là một vài loại cơ giáp chuyên tu, hơn nữa không được phép cải tạo bất kỳ cái gì. Nói một cách đơn giản, anh làm kỹ sư cơ giáp thì chỉ công tác trong phạm vi công việc của kỹ sư cơ giáp thôi, không thể dùng danh nghĩa kỹ sư cơ giáp tham gia chiến đấu.
Trong lúc toàn dân khí thế hừng hực thảo luận về giải thi đấu cơ giáp quy mô lớn, học viên các trường quân sự lại tập trung thảo luận về giải cơ giáp dành cho thanh niên.
Đừng thấy quy mô của giải thanh niên không bằng giải toàn dân mà lầm, chính vì đối tượng tham gia là học viên các trường quân sự nên quy tắc mới càng nghiêm ngặt, canh tranh càng khốc liệt hơn, không thua gì giải cấp toàn dân.
Học viện không quân Sa Trường Tinh.
Một học viên trẻ tuổi hỏi với vẻ hứng khởi: “Lưu Nham, cậu bảo bọn mình tham gia hạng mục thi đấu đồng đội có được không? Biết đâu lại gặp học viên trường Đệ Nhất, vừa hay có thể xem họ có giỏi như lời đồn không."
“Tùy cậu." Một cậu học viên khác nằm ườn trên sô pha uể oải đáp.
Học viện cải tạo cơ giáp Vinh Hạ Tinh.
“Đi nào, đi nào, Nguyễn Ngọc Văn! Cậu còn lề mà lề mề là không kịp báo danh bây giờ!" Một nữ sinh hai má đầy tàn nhang lôi kéo một cô gái dáng người nhỏ nhắn chạy đến phòng đăng ký.
Trung tâm huấn luyện binh chủng phòng không không quân Mục Diệp Tinh.
“Nhanh lên nào, Bartu, tớ có cảm giác cậu sẽ giành được giải cao ở hạng mục thi đấu cá nhân. Hừ, trường Đệ Nhất là cái gì, đoàn trao đổi đế quốc Elan là cái gì chứ, phải cho họ biết trường top hai như chúng ta cũng có thiên tài!"
Một thanh niên khác dáng người cao to cười ngại ngùng.
Những thiên tài các trường cố gắng che giấu đều nảy sinh hứng thú với giải đấu lần này. Một giải đấu chấn động cả Liên Bang.
Bình thường mạng chiến đấu vẫn tổ chức một vài giải đấu, nhưng tiêu chuẩn lẫn quy mô đều không thể so với giải có trường Đệ Nhất tham gia được. Huống chi, lúc này đây, không chỉ trường Đệ Nhất, mà các trường quân sự khác cũng nhiệt liệt hưởng ứng. Có thể nói giải thi đấu cơ giáp lần này là giải đấu lớn nhất trong lịch sử.
Tuy rất tiếc vì dân chúng bình thường không thể tham dự giải đấu dành cho khối trường quân sự, nhưng được xem hình ảnh đầy đủ các trận là tốt rồi. Những trận thi đấu cấp cao thế này bình thường đâu dễ được xem.
Tác giả:
Khụ khụ … Chắc mọi người đều đã hiểu vì sao Edward lại thành ra như thế … Đều do mẹ hắn bức ép cả ╮(╯╰)╭
“Tại sao? Con không tin tướng quân Clifford lại ngu xuẩn như vậy, để đứa con trai duy nhất của mình lấy một thằng đàn ông không quyền không thế." Giọng Edward lạnh như băng.
Người phụ nữ xinh đẹp bỏ cây lược gỗ xuống, lạnh lùng nhìn con trai mình: “Đáng tiếc, John thật sự ngốc vậy đấy, dùng lý do này để từ chối bố con."
Edward cứng họng. Hành động này của tướng quân Clifford đúng là ngốc không ai bằng, bỏ qua một gia tộc với thế lực khổng lồ để chọn một kẻ vô danh tiểu tốt. Chẳng lẽ quân nhân đều là đầu đất?
“Được rồi, không nói đến John nữa. Rốt cuộc con đang làm cái gì? Tại sao Elena lại thích thằng nhóc đó? Chẳng lẽ nó xuất sắc như vậy sao." Giọng người phụ nữ xinh đẹp nghiêm khắc hẳn lên.
“Con không biết Elena gặp cậu ta lúc nào, nhưng theo con biết thì Ariel Clifford chưa từng chủ động tiếp cận Elena lần nào. Hay nên nói là … cậu ta không hề để mắt đến con bé." Trong mắt Edward lướt qua vẻ châm chọc.
Người phụ nữ xinh đẹp sầm mặt nói: “Cái gì? Mày làm anh trai mà em gái mình thế nào cũng không biết là sao?"
“Xin lỗi mẹ, việc học hành của con bận rộn." Edward cúi thấp người, nhưng ngữ điệu chẳng có vẻ gì cung kính, “À phải rồi, đúng như mẹ nói, Ariel Clifford rất xuất sắc. Nếu những lời ngợi ca tướng quân Clifford của mẹ lúc trước không phải nói ngoa, thì con nghĩ cậu ta còn giỏi hơn cả bố mình."
“Chết tiệt! Mày là đồ vô dụng!" Người phụ nữ xinh đẹp giận tím mặt, ném lược vào ảo ảnh của Edward.
Cây lược xuyên qua ảo ảnh, nện lên tấm gương treo trên tường, vỡ thành từng mảnh.
“Thằng con của ả đàn bà đê tiện kia mà lại xuất sắc như thế? Tao không tin. Nhất định là mày vô dụng không chịu cố gắng. Chết tiệt, mày đúng là đồ vô dụng!"
Edward lạnh lùng nhìn vị phu nhân dịu dàng hiền thục trong mắt mọi người giờ đây đang tru tréo với vẻ mặt dữ tợn, miệng dùng những lời lẽ độc ác nhất để nhục mạ rủa xả chính con trai mình.
Hắn thầm cười tự giễu. Mong chờ cái gì? Mong mẹ có thể an ủi sao?
Chẳng phải từ lúc bảy tuổi đã biết bộ mặt thật của mẹ rồi à? Trong cái nhà này, chắc chỉ có mình biết người phụ nữ được người ta khen là ‘dịu dàng chu đáo’ kia đã làm bao nhiêu chuyện điên cuồng đáng sợ trong bóng tối. Những vệt roi trên lưng mình là bằng chứng xác thực nhất.
“Được rồi, thưa mẹ." Edward mất kiên nhẫn, ngắt lời phu nhân Heideck còn đang nổi điên. “Con công nhận Ariel rất xuất sắc, nhưng mẹ nên biết rất nhiều thiên tài xuất sắc đều chết yểu. Trường học thường phái những học sinh tốt nhất đến nơi nguy hiểm nhất. Trong hoàn cảnh đó, thiên tài rất dễ gục ngã."
Người phụ nữ xinh đẹp còn đang trong cơn cuồng nộ, ném đồ đạc loạn xạ, nghe vậy mới ngừng lại, nhìn Edward thoáng vẻ đăm chiêu, từ từ ngồi xuống.
“Mẹ biết mà, con mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng đâu." Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười thật dịu dàng. Nếu không tận mắt thấy cô ta vừa nổi điên, thì chắc chẳng ai tin người bây giờ và người điên cuồng lúc nãy là một.
Edward cười tự giễu: “Vâng, thưa mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng. Cho dù là vì mẹ, vì em gái, hay vì … chính con."
Nói đến cuối, giọng hắn nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Người phụ nữ xinh đẹp cũng không để ý cuối câu hắn nói cái gì, chỉ gật đầu hài lòng rồi ngắt liên lạc.
Trước khi ngắt tín hiệu, Edward nghe người phụ nữ kia gọi: “Rachel, vào đây."
Rachel? Hầu gái theo mẹ hơn mười năm nay? Đồng lõa phụ trách trói chặt hắn mỗi lần mẹ dùng roi quất hắn?
Edward cười nhạt. Ở cái nhà này, chắc chỉ có họ biết bộ mặt thật của mẹ thôi nhỉ?
À … Có lẽ bố cũng biết một chút, chỉ giả vờ như không biết thôi chăng?
Ừ, nghĩ cũng phải. Vợ chồng bao năm nay, kiểu gì chẳng hiểu nhau ít nhiều. Không biết lúc mẹ đánh mình thì bố có cảm nghĩ gì.
Nụ cười của Edward bắt đầu biến dạng, mơ hồ ẩn chứa sự điên cuồng.
Trong cái nhà này, chắc chỉ có em gái mình là ngây thơ đơn thuần thôi. Mà có mẹ với anh trai điên cuồng thế này, em gái mình liệu có đơn thuần thật không?
Thôi, mặc kệ nó. Muốn điên thì cả nhà cùng điên. Muốn chết thì cả nhà cùng chết.
Edward tháo quang não, vào phòng tắm, định ngâm nước nóng một lúc cho thư giãn.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua. Học viên của đoàn trao đổi cũng học được nhiều điều ở trường Đệ Nhất. Bước tìm hiểu lẫn nhau về cơ bản đã hoàn thành. Hơn nữa, các học viên cũng dần thích ứng với cuộc sống tại trường Đệ Nhất.
Kế hoạch ấp ủ bấy lâu của Từ Vệ Quốc – giải thi đấu cơ giáp – được công bố.
Áp phích được dán đầy trên hành lang trong trường. Mạng nội bộ của trường cũng thường xuyên đưa tin tuyên truyền.
Giải đấu lớn do trường quân sự Đệ Nhất phối hợp với mạng chiến đấu cùng tổ chức nhoáng cái đã thu hút sự chú ý của mọi người. Thậm chí có thể nói là toàn bộ các trường quân sự ở Liên Bang đều bùng nổ.
Nhiều trường top hai cảm thán trường Đệ Nhất tài lực hùng hậu, nào ai nghĩ đến giải đấu này vốn chỉ là để bày ra cho đoàn trao đổi của đế quốc Elan xem.
Tóm lại, tên Từ Vệ Quốc âm hiểm giả dối này nghĩ rằng đoàn trao đổi cộng lại mới có vài người, trường Đệ Nhất lại đông học viên, tổ chức giải đấu là để ra oai, cho các người biết nhóm học viên tinh anh chúng tôi dù chưa chính thức vào quân đội cũng không thể xem thường.
Không ngờ đề nghị của Từ Vệ Quốc được phần đông lãnh đạo trường tán thành. Hiệu trưởng Phó quyết định cứ dứt khoát phối hợp với mạng chiến đấu tổ chức hẳn một giải đấu lớn.
Vốn là Từ Vệ Quốc chỉ định dùng phòng học giả tưởng của trường để tiến hành thi đấu nhỏ thôi. Nhưng làm lớn lên rồi, giải đấu tổ chức trên mạng đương nhiên không thể chỉ tiến hành trong một phòng học giả tưởng của trường, dù đó có là trường Đệ Nhất.
Sau khi nhà trường và đại diện của mạng chiến đấu bàn bạc, vạch ra kế hoạch cụ thể, họ bắt đầu liên hệ với các trường quân sự khác. Ngoài ra, họ còn hoan nghênh một số quân nhân đã xuất ngũ đến tham dự giải đấu.
Đương nhiên, các học viên chưa tốt nghiệp không thể bằng được những quân nhân dạn dày kinh nghiệm được tôi luyện trên chiến trường. Cho nên, để công bằng, ban tổ chức quyết định mở thêm một giải thi đấu cơ giáp dành cho thanh niên. Giải này chỉ giới hạn trong phạm vi các trường quân sự. Nếu không phải học viên trường quân sự thì sao? Ngại quá, bạn đành phải tham gia giải đấu toàn dân thôi.
Đối tượng duy nhất không bị hạn chế là kỹ sư cơ giáp. Nói cách khác, nếu lúc báo danh bạn nói rõ mình là kỹ sư cơ giáp thì dù có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, đều có thể tham gia cả hai giải đấu. Đương nhiên, không bị hạn chế về mặt này thì sẽ càng khắt khe về mặt khác. Hạn chế của kỹ sư cơ giáp là nếu báo danh với thân phận kỹ sư cơ giáp, thì không được tham gia thi đấu, cơ giáp được phép sử dụng chỉ là một vài loại cơ giáp chuyên tu, hơn nữa không được phép cải tạo bất kỳ cái gì. Nói một cách đơn giản, anh làm kỹ sư cơ giáp thì chỉ công tác trong phạm vi công việc của kỹ sư cơ giáp thôi, không thể dùng danh nghĩa kỹ sư cơ giáp tham gia chiến đấu.
Trong lúc toàn dân khí thế hừng hực thảo luận về giải thi đấu cơ giáp quy mô lớn, học viên các trường quân sự lại tập trung thảo luận về giải cơ giáp dành cho thanh niên.
Đừng thấy quy mô của giải thanh niên không bằng giải toàn dân mà lầm, chính vì đối tượng tham gia là học viên các trường quân sự nên quy tắc mới càng nghiêm ngặt, canh tranh càng khốc liệt hơn, không thua gì giải cấp toàn dân.
Học viện không quân Sa Trường Tinh.
Một học viên trẻ tuổi hỏi với vẻ hứng khởi: “Lưu Nham, cậu bảo bọn mình tham gia hạng mục thi đấu đồng đội có được không? Biết đâu lại gặp học viên trường Đệ Nhất, vừa hay có thể xem họ có giỏi như lời đồn không."
“Tùy cậu." Một cậu học viên khác nằm ườn trên sô pha uể oải đáp.
Học viện cải tạo cơ giáp Vinh Hạ Tinh.
“Đi nào, đi nào, Nguyễn Ngọc Văn! Cậu còn lề mà lề mề là không kịp báo danh bây giờ!" Một nữ sinh hai má đầy tàn nhang lôi kéo một cô gái dáng người nhỏ nhắn chạy đến phòng đăng ký.
Trung tâm huấn luyện binh chủng phòng không không quân Mục Diệp Tinh.
“Nhanh lên nào, Bartu, tớ có cảm giác cậu sẽ giành được giải cao ở hạng mục thi đấu cá nhân. Hừ, trường Đệ Nhất là cái gì, đoàn trao đổi đế quốc Elan là cái gì chứ, phải cho họ biết trường top hai như chúng ta cũng có thiên tài!"
Một thanh niên khác dáng người cao to cười ngại ngùng.
Những thiên tài các trường cố gắng che giấu đều nảy sinh hứng thú với giải đấu lần này. Một giải đấu chấn động cả Liên Bang.
Bình thường mạng chiến đấu vẫn tổ chức một vài giải đấu, nhưng tiêu chuẩn lẫn quy mô đều không thể so với giải có trường Đệ Nhất tham gia được. Huống chi, lúc này đây, không chỉ trường Đệ Nhất, mà các trường quân sự khác cũng nhiệt liệt hưởng ứng. Có thể nói giải thi đấu cơ giáp lần này là giải đấu lớn nhất trong lịch sử.
Tuy rất tiếc vì dân chúng bình thường không thể tham dự giải đấu dành cho khối trường quân sự, nhưng được xem hình ảnh đầy đủ các trận là tốt rồi. Những trận thi đấu cấp cao thế này bình thường đâu dễ được xem.
Tác giả:
Khụ khụ … Chắc mọi người đều đã hiểu vì sao Edward lại thành ra như thế … Đều do mẹ hắn bức ép cả ╮(╯╰)╭
Tác giả :
Mặc Vũ Yên Dạ