Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 31: Tần thiếu mời cô ăn cơm
Edit: Linh Thái
Beta: Gấu
"Anh là cái đồ lưu manh, anh muốn làm gì hả? Mau thả tôi ra! Chết tiệt, tay anh đang sờ vào đâu thế!"
Đoàn Ngọc Lộ hổn hển đang cố đẩy cái này người đàn ông chết tiệc này ra khỏi người mình.
Nhưng khi cô ta ngẩng đầu, lúc nhìn đến người đàn ông này bộ dáng khi đó, mi mắt lúc này liền biến thành mắt lấp lánh.
"Tần ca ca!" Đoàn Ngọc Lộ ôm liền vòng cánh tay qua cổ Tần Phong, hận không thể cả thân thể đều dính đến trên người hắn ta.
Tần Phong mới vừa còn muốn nhân cơ hội mò mẫn vài cái, vừa nghe là tuếng của Đoàn Ngọc Lộ, lập tức hận không thể ngay tại chỗ bỏ chạy.
"Cô đợi đấy!" Hắn ta oán hận đang trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, người phụ nữ này là đang cố ý!
"Tần ca ca, mặt của là sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Sao bị chảy máu rồi hả?" Đoàn Ngọc Lộ nhìn đến Tần Phong trên mặt trái có mấy vết máu, lúc này đau lòng đang muốn giúp hắn ta lau lau.
Tần Phong liêgn cố gắng tránh né tay cô ta, cố nặn ra một nụ cười tươi tắn nói: "Ngọc Lộ, cô trước tiên bỏ tay..."
"Tần ca ca, anh để cho em xem xem, này nếu lỡ để lại sẹo thì làm sao đây a?"
Đoàn Ngọc Lộ mới không nỡ buông tay. Cô từ trước đến nay chỉ thích bộ dạng đẹp trai hoặc là đàn ông ở trên giường công phu lợi hại.
Mà Tần Phong chẳng những bộ dạng soái ca, nghe nói kia phương diện cũng rất lợi hại, là trong cảm nhận của cô ta là đệ nhất tuyệt phẩm hiếm có.
Chỉ tiếc trước kia không cơ hội, hiện tại rất không dễ dàng ôm ấp như thế này, cô ta làm sao có thể dễ dàng buông tay.
Tô Thi Thi trái lại thấy có chút trợn mắt há hốc mồm.
Đoàn Ngọc Lộ này, tác phong cũng quá phóng đãng, nhất điểm đều không có chút đức hạnh của người vợ.
Cô ho khan một tiếng, như có như không cười nhìn thoáng qua Tần Phong, nói: "Nhị Tiểu Thư nói không sai, Tần tiên sinh đi trước rửa sạch một phen miệng vết thương. Nếu lỡ bị uốn ván cái gì, liền không được."
"Đúng đúng, Tần ca ca, chúng ta đi thôi." Đoàn Ngọc Lộ không khỏi phân trần đang kéo tay Tần Phong, lôi kéo hướng biệt thự nhà mình đi đến.
"Được." Tần Phong bỗng nhiên thay đổi chủ ý, hướng Tô Thi Thi đá lông nheo, theo Đoàn Ngọc Lộ đi tới.
Tô Thi Thi bị hắn ta nhìn một cái toàn thân tóc gáy đều đã thiếu chút nữa dựng thẳng lên tới, đang muốn tiến vào biệt thự, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Bùi Dịch ôn hoà.
"Còn chưa có xem đủ?"
"Anh làm sao mà đi không có chút tiếng động nào vậy?" Tô Thi Thi bị dọa sợ đến nỗi cả người nhảy dựng. Người đàn ông này vừa mới rõ ràng còn đang đứng cách cô hơn 5m, bằng không Đoàn Ngọc Lộ mà nhìn thấy anh sẽ không chạy tới rồi.
Bùi Dịch nhàn nhạt đang nhìn hai mắt Tô Thi Thi, bỗng nhiên khom lưng đem cô bế lên.
"Ang muốn làm gì?" Tô Thi Thi thét chói tai.
Bùi Dịch cúi đầu xem cô, khóe môi nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Em không phải mới vừa bị kẻ lưu manh kia dọa sợ tới mức chân mềm nhũng sao? Tôi ôm em đi vào."
"Tôi đâu nào..." Tô Thi Thi còn chưa nói xong, liền nhìn thấy tia cảnh cáo trong mắt Bùi Dịch, yên lặng đem những lời còn lại nuốt trở vào.
Cô có thể cho rằng anh đang ghen hay không đây?
Mà cái tên Tần Phong kia không biết từ đâu chạy đến!
"Anh biết người kia sao?" Tô Thi Thi nhịn không được hỏi.
Bùi Dịch khóe môi bĩu một cái, có vẻ vẫn lại là không rất cao hứng: "Em không cần để ý đến hắn ta."
"Không được! Tôi muốn báo thù!" Tô Thi Thi cắn răng nói.
Người đàn ông kia vừa rồi sờ soạng cô, không thể cứ như vậy thôi!
"Tô Thi Thi, em nếu còn lại gần người đàn ông khác, có tin tôi hay không ném em trên mặt đất?" Bùi Dịch bạo phát.
Cái người phụ nữ chết tiệtnày, không sợ anh à?
Vừa rồi anh gọi cô đi đến chỗ anh, vậy màcô vẫn ở lại bên kia cùng Tần Phong lôi lôi kéo kéo, bây giờ còn nói cái không để yên!
"Này, anh sao không nói đạo lý vậy! Buông ra, bản thân tôi đi!" Tô Thi Thi nổi giận.
Bùi Dịch ôm tay cô chặt chẽ, bước chân nhanh hơn.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình bên tai gió lạnh vù vèo không ngừng, sợ tới mức tâm can phù phù phù phù đang nhảy.
"Anh đi chậm một chút đi!" Tô Thi Thi kìm lòng không đậu đang ôm lấy Bùi Dịch cổ, người này tốc độ cũng quá khủng bố rồi!
Bùi Dịch cúi đầu liếc nhìn cô một cái, hừ lạnh: "Hiện tại biết sợ?
"Ấu trĩ!" Tô Thi Thi chẳng muốn nói chuyện với anh.
Bùi Dịch kìm nén tức giận trong lòng, hận không thể đem cô vứt trên mặt đất!
Người phụ nữ này thật biết cách chọc giận anh!
Bởi vì đi quá nhanh, không quá một phút đồng hồ liền đến phòng khách. Bùi Dịch nhíu mày, đem Tô Thi Thi vứt đến trên ghế sofa.
"Anh..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị ném choáng quáng, tức giận đến nỗi cầm lấy một cái gối ôm liền muốn hướng Bùi Dịch ném tới.
Bùi Dịch đang muốn ngồi xuống, một cái không chú ý, bị gối ôm vừa vặn nem trúng vào người, bịch một tiếng liền ngã ở trên ghế sofa.
" A..." Tiểu Ưu bưng trà đi ra sợ tới mức thân thể mềm nhũn, gì đó trong tay toàn bộ quẳng ngã ở trên mặt đất.
"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý." Tiểu Ưu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, sợ tới mức tay đều đã run lên.
"Cút!" Bùi Dịch đen mặt phẫn nộ quát.
"Tôi... Là!" Tiểu Ưu hốc mắt nhất thời đỏ, cúi đầu đứng lên.
Tô Thi Thi còn không có ứng kịp trước thái độ của Bùi Dịch quát mắng người hầu, nhìn Tiểu Ưu mắt đỏ lên nước mắt sắp trào ra luôn rồi, còn có trên đất nhặt các mảnh vỡ, lúng ta lúng túng nói một câu cũng không xong.
"Bùi tiên sinh, anh hẳn không là nghĩ muốn giết người diệt khẩu đi?"
"Em..." Bùi Dịch bị chọc giận đến nở nụ cười, người phụ nữ này luôn luôn có thể để cho anh vừa tức lại không làm được gì.
"Tiểu Ưu, cô đi pha một bình trà khác đi. Dụng cây chổi tới quét, đừng để bị đứt tay." Tô Thi Thi đối với Tiểu Ưu thật có lỗi nói.
Đều do cô vừa rồi ném quá chuẩn, bằng không cũng sẽ không đem Tiểu Ưu dọa đến như vậy.
Tiểu Ưu cảm kích nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, nhưng Bùi Dịchkhông có cho phép, đứng ở chỗ đấy vẫn lại là không dám động.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, lại nhìn đến nữ giúp việccúi đầu đáng thương tội nghiệp, thật lâu sau, không kiên nhẫn xua xua tay︰ "Đi xuống đi."
"Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn Tô tiểu thư!" Tiểu Ưu gấo rút vội vàng lui xuống, dùng tốc độ cực nhanh cầmcông cụ dọn dẹp, thu dọn nơi này sạch sẽ lại lui xuống.
Chờ cô sau khi đi rồi, Tô Thi Thi tựa vào ở trên ghế sofa, nhìn Bùi Dịch: "Anh mỗi lần đều là như vậy tùy tiện sa thải người sao?"
Nếu vừa rồi cô không nói chuyện, hiện tại Tiểu Ưu sợ là đã bị sa thải rồi.
"Sao vậy, Tô tiểu thư muốn quản chuyện trong nhà tôi sao?"
Tô Thi Thi nghẹn lời, bị ngữ khí của anh làm cho cô có chút không thoải mái.
Anh nói không sai, cô cũng không phải là gì của anh, dựa vào cái gì quản những thứ này?
Cô lạnh lùng nghiêm mặt, cúi đầu chơi với mấy ngón tay của mình.
Bùi Dịch nhìn đến tiểu nữ nhân trên mặt biểu tình cô đơn, sửng sốt một phen.
Anh vừa rồi có phải hay không nói bậy rồi hả?
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch nghĩ nghĩ, đổi đề tài, "Em hôm nay đi phỏng vấn, có phải hay không bị bẽ mặt rồi hả?"
"Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì." Tô Thi Thi sắc mặt càng kém rồi.
Bùi Dịch mặt cũng đen.
Người phụ nữ này tính khí càng ngày càng lớn rồi?
Thật sự là làm hư rồi!
Hai người chính đang còn đang chiến tranh, bên ngoài tiểu biệt thự quản gia đi đến, đối với Bùi Dịch nói: "Tiên sinh, Tần tiên sinh tới mời Tô tiểu thư qua đi ăn cơm chung."
"Mời tôi?" Tô Thi Thi nhíu mày, "Đi nhà bên cạnh?"
Quản gia cung kính nói: "Đúng."
Bùi Dịch lông mày nhíu lại, đối với quản gia khoát tay: "Biết rõ, nói cho hắn ta, chúng ta lập tức đi qua."
"Tôi không cần đi qua ăn cơm!" Tô Thi Thi lập tức phản bác.
Tòa biệt thự bên cạnh kia, cô đi vào một lần liền ghê tởm một lần! Vậy mà vẫn còn phải điqua ăn cơm? Cô ngốc sao?
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch bỗng nhiên yên lặng nhìn Tô Thi Thi.
"Anh... Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi nhìn thấy bọn họ sẽ tiêu hóa không nổi, anh đừng có mà dụ dỗ tôi..."
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch lại gọi cô một lần, bây giờ, anh cực kỳ thành thật nói, "Tôi nghe nói, mẹ em có một cái lắc đeo tay, hiện tại đang ở trên tay mẹ kế của em."
"Sao vậy? Em không nghĩ muốn đi lấy trở về?"
Beta: Gấu
"Anh là cái đồ lưu manh, anh muốn làm gì hả? Mau thả tôi ra! Chết tiệt, tay anh đang sờ vào đâu thế!"
Đoàn Ngọc Lộ hổn hển đang cố đẩy cái này người đàn ông chết tiệc này ra khỏi người mình.
Nhưng khi cô ta ngẩng đầu, lúc nhìn đến người đàn ông này bộ dáng khi đó, mi mắt lúc này liền biến thành mắt lấp lánh.
"Tần ca ca!" Đoàn Ngọc Lộ ôm liền vòng cánh tay qua cổ Tần Phong, hận không thể cả thân thể đều dính đến trên người hắn ta.
Tần Phong mới vừa còn muốn nhân cơ hội mò mẫn vài cái, vừa nghe là tuếng của Đoàn Ngọc Lộ, lập tức hận không thể ngay tại chỗ bỏ chạy.
"Cô đợi đấy!" Hắn ta oán hận đang trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, người phụ nữ này là đang cố ý!
"Tần ca ca, mặt của là sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Sao bị chảy máu rồi hả?" Đoàn Ngọc Lộ nhìn đến Tần Phong trên mặt trái có mấy vết máu, lúc này đau lòng đang muốn giúp hắn ta lau lau.
Tần Phong liêgn cố gắng tránh né tay cô ta, cố nặn ra một nụ cười tươi tắn nói: "Ngọc Lộ, cô trước tiên bỏ tay..."
"Tần ca ca, anh để cho em xem xem, này nếu lỡ để lại sẹo thì làm sao đây a?"
Đoàn Ngọc Lộ mới không nỡ buông tay. Cô từ trước đến nay chỉ thích bộ dạng đẹp trai hoặc là đàn ông ở trên giường công phu lợi hại.
Mà Tần Phong chẳng những bộ dạng soái ca, nghe nói kia phương diện cũng rất lợi hại, là trong cảm nhận của cô ta là đệ nhất tuyệt phẩm hiếm có.
Chỉ tiếc trước kia không cơ hội, hiện tại rất không dễ dàng ôm ấp như thế này, cô ta làm sao có thể dễ dàng buông tay.
Tô Thi Thi trái lại thấy có chút trợn mắt há hốc mồm.
Đoàn Ngọc Lộ này, tác phong cũng quá phóng đãng, nhất điểm đều không có chút đức hạnh của người vợ.
Cô ho khan một tiếng, như có như không cười nhìn thoáng qua Tần Phong, nói: "Nhị Tiểu Thư nói không sai, Tần tiên sinh đi trước rửa sạch một phen miệng vết thương. Nếu lỡ bị uốn ván cái gì, liền không được."
"Đúng đúng, Tần ca ca, chúng ta đi thôi." Đoàn Ngọc Lộ không khỏi phân trần đang kéo tay Tần Phong, lôi kéo hướng biệt thự nhà mình đi đến.
"Được." Tần Phong bỗng nhiên thay đổi chủ ý, hướng Tô Thi Thi đá lông nheo, theo Đoàn Ngọc Lộ đi tới.
Tô Thi Thi bị hắn ta nhìn một cái toàn thân tóc gáy đều đã thiếu chút nữa dựng thẳng lên tới, đang muốn tiến vào biệt thự, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng Bùi Dịch ôn hoà.
"Còn chưa có xem đủ?"
"Anh làm sao mà đi không có chút tiếng động nào vậy?" Tô Thi Thi bị dọa sợ đến nỗi cả người nhảy dựng. Người đàn ông này vừa mới rõ ràng còn đang đứng cách cô hơn 5m, bằng không Đoàn Ngọc Lộ mà nhìn thấy anh sẽ không chạy tới rồi.
Bùi Dịch nhàn nhạt đang nhìn hai mắt Tô Thi Thi, bỗng nhiên khom lưng đem cô bế lên.
"Ang muốn làm gì?" Tô Thi Thi thét chói tai.
Bùi Dịch cúi đầu xem cô, khóe môi nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Em không phải mới vừa bị kẻ lưu manh kia dọa sợ tới mức chân mềm nhũng sao? Tôi ôm em đi vào."
"Tôi đâu nào..." Tô Thi Thi còn chưa nói xong, liền nhìn thấy tia cảnh cáo trong mắt Bùi Dịch, yên lặng đem những lời còn lại nuốt trở vào.
Cô có thể cho rằng anh đang ghen hay không đây?
Mà cái tên Tần Phong kia không biết từ đâu chạy đến!
"Anh biết người kia sao?" Tô Thi Thi nhịn không được hỏi.
Bùi Dịch khóe môi bĩu một cái, có vẻ vẫn lại là không rất cao hứng: "Em không cần để ý đến hắn ta."
"Không được! Tôi muốn báo thù!" Tô Thi Thi cắn răng nói.
Người đàn ông kia vừa rồi sờ soạng cô, không thể cứ như vậy thôi!
"Tô Thi Thi, em nếu còn lại gần người đàn ông khác, có tin tôi hay không ném em trên mặt đất?" Bùi Dịch bạo phát.
Cái người phụ nữ chết tiệtnày, không sợ anh à?
Vừa rồi anh gọi cô đi đến chỗ anh, vậy màcô vẫn ở lại bên kia cùng Tần Phong lôi lôi kéo kéo, bây giờ còn nói cái không để yên!
"Này, anh sao không nói đạo lý vậy! Buông ra, bản thân tôi đi!" Tô Thi Thi nổi giận.
Bùi Dịch ôm tay cô chặt chẽ, bước chân nhanh hơn.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình bên tai gió lạnh vù vèo không ngừng, sợ tới mức tâm can phù phù phù phù đang nhảy.
"Anh đi chậm một chút đi!" Tô Thi Thi kìm lòng không đậu đang ôm lấy Bùi Dịch cổ, người này tốc độ cũng quá khủng bố rồi!
Bùi Dịch cúi đầu liếc nhìn cô một cái, hừ lạnh: "Hiện tại biết sợ?
"Ấu trĩ!" Tô Thi Thi chẳng muốn nói chuyện với anh.
Bùi Dịch kìm nén tức giận trong lòng, hận không thể đem cô vứt trên mặt đất!
Người phụ nữ này thật biết cách chọc giận anh!
Bởi vì đi quá nhanh, không quá một phút đồng hồ liền đến phòng khách. Bùi Dịch nhíu mày, đem Tô Thi Thi vứt đến trên ghế sofa.
"Anh..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị ném choáng quáng, tức giận đến nỗi cầm lấy một cái gối ôm liền muốn hướng Bùi Dịch ném tới.
Bùi Dịch đang muốn ngồi xuống, một cái không chú ý, bị gối ôm vừa vặn nem trúng vào người, bịch một tiếng liền ngã ở trên ghế sofa.
" A..." Tiểu Ưu bưng trà đi ra sợ tới mức thân thể mềm nhũn, gì đó trong tay toàn bộ quẳng ngã ở trên mặt đất.
"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý." Tiểu Ưu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, sợ tới mức tay đều đã run lên.
"Cút!" Bùi Dịch đen mặt phẫn nộ quát.
"Tôi... Là!" Tiểu Ưu hốc mắt nhất thời đỏ, cúi đầu đứng lên.
Tô Thi Thi còn không có ứng kịp trước thái độ của Bùi Dịch quát mắng người hầu, nhìn Tiểu Ưu mắt đỏ lên nước mắt sắp trào ra luôn rồi, còn có trên đất nhặt các mảnh vỡ, lúng ta lúng túng nói một câu cũng không xong.
"Bùi tiên sinh, anh hẳn không là nghĩ muốn giết người diệt khẩu đi?"
"Em..." Bùi Dịch bị chọc giận đến nở nụ cười, người phụ nữ này luôn luôn có thể để cho anh vừa tức lại không làm được gì.
"Tiểu Ưu, cô đi pha một bình trà khác đi. Dụng cây chổi tới quét, đừng để bị đứt tay." Tô Thi Thi đối với Tiểu Ưu thật có lỗi nói.
Đều do cô vừa rồi ném quá chuẩn, bằng không cũng sẽ không đem Tiểu Ưu dọa đến như vậy.
Tiểu Ưu cảm kích nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, nhưng Bùi Dịchkhông có cho phép, đứng ở chỗ đấy vẫn lại là không dám động.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, lại nhìn đến nữ giúp việccúi đầu đáng thương tội nghiệp, thật lâu sau, không kiên nhẫn xua xua tay︰ "Đi xuống đi."
"Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn Tô tiểu thư!" Tiểu Ưu gấo rút vội vàng lui xuống, dùng tốc độ cực nhanh cầmcông cụ dọn dẹp, thu dọn nơi này sạch sẽ lại lui xuống.
Chờ cô sau khi đi rồi, Tô Thi Thi tựa vào ở trên ghế sofa, nhìn Bùi Dịch: "Anh mỗi lần đều là như vậy tùy tiện sa thải người sao?"
Nếu vừa rồi cô không nói chuyện, hiện tại Tiểu Ưu sợ là đã bị sa thải rồi.
"Sao vậy, Tô tiểu thư muốn quản chuyện trong nhà tôi sao?"
Tô Thi Thi nghẹn lời, bị ngữ khí của anh làm cho cô có chút không thoải mái.
Anh nói không sai, cô cũng không phải là gì của anh, dựa vào cái gì quản những thứ này?
Cô lạnh lùng nghiêm mặt, cúi đầu chơi với mấy ngón tay của mình.
Bùi Dịch nhìn đến tiểu nữ nhân trên mặt biểu tình cô đơn, sửng sốt một phen.
Anh vừa rồi có phải hay không nói bậy rồi hả?
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch nghĩ nghĩ, đổi đề tài, "Em hôm nay đi phỏng vấn, có phải hay không bị bẽ mặt rồi hả?"
"Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì." Tô Thi Thi sắc mặt càng kém rồi.
Bùi Dịch mặt cũng đen.
Người phụ nữ này tính khí càng ngày càng lớn rồi?
Thật sự là làm hư rồi!
Hai người chính đang còn đang chiến tranh, bên ngoài tiểu biệt thự quản gia đi đến, đối với Bùi Dịch nói: "Tiên sinh, Tần tiên sinh tới mời Tô tiểu thư qua đi ăn cơm chung."
"Mời tôi?" Tô Thi Thi nhíu mày, "Đi nhà bên cạnh?"
Quản gia cung kính nói: "Đúng."
Bùi Dịch lông mày nhíu lại, đối với quản gia khoát tay: "Biết rõ, nói cho hắn ta, chúng ta lập tức đi qua."
"Tôi không cần đi qua ăn cơm!" Tô Thi Thi lập tức phản bác.
Tòa biệt thự bên cạnh kia, cô đi vào một lần liền ghê tởm một lần! Vậy mà vẫn còn phải điqua ăn cơm? Cô ngốc sao?
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch bỗng nhiên yên lặng nhìn Tô Thi Thi.
"Anh... Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi nhìn thấy bọn họ sẽ tiêu hóa không nổi, anh đừng có mà dụ dỗ tôi..."
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch lại gọi cô một lần, bây giờ, anh cực kỳ thành thật nói, "Tôi nghe nói, mẹ em có một cái lắc đeo tay, hiện tại đang ở trên tay mẹ kế của em."
"Sao vậy? Em không nghĩ muốn đi lấy trở về?"
Tác giả :
Trần Mạc Tranh