Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 109: Anh phát cáu rồi
“Sinh con?"
Tô Thi Thi trên mặt thẹn thùng khoảnh khắc thành khẩn trương.
Cô từ đầu liền không nghĩ tới vấn đề này!
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, sắc mặt nhất thời trầm tiếp xuống: “Tô Thi Thi, em có phải hay không vẫn một mực uống thuốc?"
“Tôi..."
Tô Thi Thi há miệng thở dốc, rõ ràng sức mạnh tràn đầy, ở một khắc này đột nhiên cảm thấy được chột dạ.
Bùi Dịch bước đi thật nhanh, lập tức tới đến bên giường, không chút ôn nhu đem cô ném lên giường, trên cao nhìn xuống nói
“Cho nên em vẫn lại là không nghĩ muốn gả cho tôi, lại càng không nghĩ muốn sinh con cho tôi phải không?"
“Tôi..."
Tô Thi Thi túm lấy ra giường, giờ khắc này trong lòng rất loạn.
Cô không phải không nghĩ muốn chuyện này, chỉ là hai người tình huống trước mắt từ đầu liền không thể nghĩ đến chuyện kia.
“Tại sao không nói lời nào?" Bùi Dịch thấy cô cúi đầu, mày nhăn càng sâu.
Cô gái này bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, tại sao hiện tại một câu cũng không nói?
Anh thật tình nguyện để cô phản bác lời anh nói, mà không phải cứ như vậy lặng im!
Nhớ tới ngày đó cô ly hôn, cô ở trên xe kiên trì muốn uống thuốc. Lúc ấy anh không ép cô, anh cho rằng cho cô chút thời gian cô sẽ nghĩ rõ ràng.
Nhưng đến bây giờ, cô còn đang né tránh anh!
Bùi Dịch không biết chính mình tức giận từ đâu tới, anh cực kỳ không thích bản thân lùi bước!
“Tô Thi Thi, ở trong mắt em, tôi có phải hay không chỉ là nơi để em tạm thời cảng tránh gió? Đợi cho gió êm sóng lặng, em sẽ rời khỏi tôi?"
Bùi Dịch lửa giận bừng bừng, nắm cằm của cô, đem đầu cô nhấc lên trên, nổi giận đùng đùng nhìn cô.
“Em đừng nói với tôi em mới vừa rồi không có do dự? Em nghĩ muốn muốn cùng bà nội em rời khỏi nơi này, phải không?"
Tuy hai người ở chung không lâu, nhưng là Bùi Dịch đối tâm tư của Tô Thi Thi đã phi thường hiểu biết. Cô chỉ cần nhăn nhíu mi, anh liền biết cô suy nghĩ cái gì.
Vừa rồi lúc anh mở cửa đi vào nhìn đến trong mắt cô bối rối chớp lóe rồi biến mất, liền đại khái hiểu rõ rồi.
“Bùi Dịch, anh có thể hay không không cần lại mọi chuyện rối lên? Tôi... Chúng ta hiện tại ở trong tình cảnh này, anh thật sự cảm thấy được thích hợp sinh con sao?" Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh hỏi.
“Tôi làm mọi chuyện rối lên?" Bùi Dịch sắc mặt triệt để trầm tiếp xuống.
Anh chải quét địa một phen buông cô ra, đứng thẳng lên, trên mặt đã mặt không chút thay đổi.
“Tôi muốn em gả cho tôi, em không chuẩn bị sẵn sàng, tôi có thể đợi. Em hiện tại không muốn sinh con, tôi cũng có thể đợi. Nhưng mà em thì sao? Chỉ nghĩ muốn phải rời khỏi, chúng ta đến cùng là cái quan hệ gì? Tôi đối với em là gì?" Bùi Dịch càng nói thanh âm càng lạnh, làm không khí bốn phía tựa hồ cũng thấp hơn mấy độ.
Tô Thi Thi trong lòng nỗi lên một cỗ tức giận, đứng lên nhìn thẳng anh: “Anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt anh tôi liền là như thế này, không chịu trách nhiệm? Tôi biết anh rất tốt với tôi, tôi cũng một mực cố gắng! Anh sao lại muốn nói với tôi như vậy?"
“Bùi Dịch, anh tới cùng đang sợ cái gì? Tôi tự nhận là tôi không có cho anh loại này không có cảm giác an toàn, vẫn lại là nói anh đã từng..."
“Đủ rồi!"
Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang lời cô, trong mắt phiền toái chớp lóe rồi biến mất.
Anh gắt gao nắm bắt quả đấm, cả chính mình đều bị vừa rồi tức giận làm cho hoảng sợ.
Anh đang làm sao thế này? Tại sao cảm giác được Tô Thi Thi nghĩ muốn phải rời khỏi, lòng của anh liền triệt để rối loạn?
Trước mắt giống như hiện ra bóng lưng một người con gái khác kéo hành lý rời đi. Khi đó cô gái kia còn từng nói 'đời này chết cũng sẽ không buông tay', vậy mà cô ấy cuối cùng cũng đi mất.
Hiện tại Tô Thi Thi ngay cả một câu hứa hẹn đều không có cho anh...
“Tô Thi Thi."
Bùi Dịch đóng chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ nói: “Em thắng rồi."
Rồi không thèm nhìn Tô Thi Thi, xoay người đi ra bên ngoài.
Tô Thi Thi nói không sai, anh không có cảm giác an toàn. Cho dù anh ở bên ngoài lyoon tỏ vẻ hung hăng nguy hiểm thế nào, nhưng là nội tâm luôn luôn vẫn có chỗ nào đó yếu ớt.
Năm đó Trạm Dẫn Lan kia bỏ đi không một lời giải thích, quả thật đối với anh là một đả kích lớn, đã trở thành bóng ma tâm lý.
“Ầm!"
Cửa bị đóng, như là cách trở hai thế giới.
Tô Thi Thi trong mắt dày, khổ sở trực tiếp khóc ầm lên.
“Đồ trứng thối, rõ ràng là chính anh không xác định, còn trách tôi..."
Tô Thi Thi trên mép giường lau nước mắt, trong lòng liền giống như bị lấp đầy đá vụn trong đầu vậy, có một tia khí từ trong kẽ đá chui ra, lại không thoải mái, làm cô thêm khó chịu.
“Coi anh là cảng tránh gió, nếu vậy tôi thật sự chịu ở lại nơi bày sao? Trong lòng anh thế nào? Anh thực tưởng là tôu nhìn không ra sao?"
Tô Thi Thi càng nghĩ càng thương tâm.
Bùi Dịch đối với cô rất tốt, nhưng là có gì đó không rõ ràng, tổng để cho cô cảm thấy được anh như là từ cô nhìn thấy được hình ảnh của người nào đó.
Đúng là có đôi khi, cô rõ ràng nhìn đến chính mình trong mắt hắn. Nhưng là hôm nay Bùi Dịch biểu hiện như vậy để cho trong lòng cô điểm nghi hoặc đó càng ngày càng nặng.
Dựa vào thủ đoạn cùng tính cách của Bùi Dịch, anb đại khái có thể bá đạo không cho cô rời khỏi, mà không phải giống như hiện tại...“A!"
Tô Thi Thi phiền lòng cầm lấy gối đầu, toàn bộ đều đã ném đến trên mặt đất.
Cô đứng lên chạy tới cửa, một cái liền khóa trái cửa lại rồi. Sau đó chạy đến trên giường, xốc chăn lên, liền ngủ.
“Có bản lĩnh thì anh bò cửa sổ vào nữa đi, tôi nhất định chụp lại ảnh đó tung hết lên trên mạng!"
Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nghĩ muốn đi ngủ, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng. Nhưng nghe thật lâu sau, cũng chưa nghe đến ngoài cửa có động tĩnh.
“Hừ! Có bản lĩnh vĩnh viễn đừng trở về!"
Tô Thi Thi vừa tức vừa khóc, khóc khóc, bất tri bất giác đã ngủ.
Ryeo: Hừm. Hai người, rõ ràng có tình cảm với nhau mà còn làm giá. Tui mệt rồi nha
Chờ lúc cô tỉnh lại, bên cạnh vị trí lạnh lẽo. Cô đứng lên nhìn một phen, không có dấu vết có người ngủ qua.
Tối hôm qua Bùi Dịch không có trở về.
Tô Thi Thi mi mắt có chút sưng, hít hít cái mũi, trái tim ở một chỗ nào đó vẫn như cũ cực kỳ khó chịu.
“Tô tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi."
Tô Thi Thi mở cửa ra ngoài, Tiểu Ưu theo thường lệ đứng ở cửa. Nhìn thấy cô, hướng về phía cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Giống như bị tươi cười của Tiểu Ưu cuốn hút, Tô Thi Thi cũng kìm lòng không đậu mỉm cười một phen, tâm tình nháy mắt tốt lên rất nhiều.
“Bà nội tôi..."
“Lão phu nhân đã ở dưới lầu." Tiểu Ưu nói.
Tô Thi Thi gật gật đầu, hướng cầu thang đi đến. Cô lúc đi đến cầu thang, nhìn xuống dưới, thân thể cương một phen.
Chỉ thấy trong phòng ăn, bà nội cô cùng Bùi Dịch đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn ăn cơm.
Không khí vậy mà dị thường hài hòa. Bộ dáng giống như là bà cháu hai người cùng nhau ăn cơm một dạng.
Tô Thi Thi trong lòng đột nhiên tràn ngập một cỗ chua xót.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô cả đêm hờn dỗi, khóc mi mắt đều đã sưng lên, mà anh lại giống như người không có việc gì.
Lúc Tô Thi Thi đi xuống, đến bên cạnh bàn ăn, vừa lúc nghe được Bùi Dịch tại cùng bà nội cô nói chuyện.
“Cô ấy rất ưa thích cái cây kia, bất quá hiện tại không phải mùa ra hoa." Bùi Dịch nói.
“Mùa xuân sang năm cùng đi, nhoáng một cái như vậy đã qua nhiều năm, cây đã lớn như vậy." Phương Ngọc Hoa cười nói.
Tô Thi Thi thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng mà đi qua.
Cô còn không có đến gần, Bùi Dịch đột nhiên buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, đối với Phương Ngọc Hoa nói: “Bà nội, người từ từ mà ăn."
Sau đó đứng dậy, thân thể cao lớn hơi hơi nhất chuyển, hướng Tô Thi Thi phương hướng đi tới.
Tô Thi Thi tâm đột nhiên nhảy một phen, đang lo lắng muốn hay không lên tiếng kêu gọi anh, đã thấy Bùi Dịch vậy mà giống không thấy được cô một dạng, trực tiếp từ bên cạnh cô đi qua.
Gặp thoáng qua một khắc kia, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy sóng mũi cay cay.
Bàn chân của cô phản bội cô, thẳng tắp địa hướng tới chân Bùi Dịch đá tới.
Chỉ nghe “Ầm" một tiếng, lập tức là tiếng Tô Thi Thi thét chói tai.
“Tôi... Ngón chân tôi..."
Tô Thi Thi trực tiếp khóc, tên hỗn đản kia ở trong phòng ăn đẩy ghế!
Đầu ngón chân của cô đều đã thiếu chút nữa gãy rồi!
Bùi Dịch quay đầu vừa thấy, mặt triệt để trầm tiếp xuống.
“Tô Thi Thi, em là heo sao?"
“Anh mới đúng heo!" Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, nâng lên cái chân không bị thương kia, dùng lực hướng chân anh đá một đá.
Lập tức lại là một tiếng hét thảm thiết, Tô Thi Thi muốn chết tâm đều có rồi.
Ai tới nói cho cô biết tại sao chân của anh so với ghế lại vẫn cứng rắn hơn vậy?
Chân cô có phải hay không tàn phế rồi hả?
Mọi người sớm hảo
Tô Thi Thi trên mặt thẹn thùng khoảnh khắc thành khẩn trương.
Cô từ đầu liền không nghĩ tới vấn đề này!
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, sắc mặt nhất thời trầm tiếp xuống: “Tô Thi Thi, em có phải hay không vẫn một mực uống thuốc?"
“Tôi..."
Tô Thi Thi há miệng thở dốc, rõ ràng sức mạnh tràn đầy, ở một khắc này đột nhiên cảm thấy được chột dạ.
Bùi Dịch bước đi thật nhanh, lập tức tới đến bên giường, không chút ôn nhu đem cô ném lên giường, trên cao nhìn xuống nói
“Cho nên em vẫn lại là không nghĩ muốn gả cho tôi, lại càng không nghĩ muốn sinh con cho tôi phải không?"
“Tôi..."
Tô Thi Thi túm lấy ra giường, giờ khắc này trong lòng rất loạn.
Cô không phải không nghĩ muốn chuyện này, chỉ là hai người tình huống trước mắt từ đầu liền không thể nghĩ đến chuyện kia.
“Tại sao không nói lời nào?" Bùi Dịch thấy cô cúi đầu, mày nhăn càng sâu.
Cô gái này bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, tại sao hiện tại một câu cũng không nói?
Anh thật tình nguyện để cô phản bác lời anh nói, mà không phải cứ như vậy lặng im!
Nhớ tới ngày đó cô ly hôn, cô ở trên xe kiên trì muốn uống thuốc. Lúc ấy anh không ép cô, anh cho rằng cho cô chút thời gian cô sẽ nghĩ rõ ràng.
Nhưng đến bây giờ, cô còn đang né tránh anh!
Bùi Dịch không biết chính mình tức giận từ đâu tới, anh cực kỳ không thích bản thân lùi bước!
“Tô Thi Thi, ở trong mắt em, tôi có phải hay không chỉ là nơi để em tạm thời cảng tránh gió? Đợi cho gió êm sóng lặng, em sẽ rời khỏi tôi?"
Bùi Dịch lửa giận bừng bừng, nắm cằm của cô, đem đầu cô nhấc lên trên, nổi giận đùng đùng nhìn cô.
“Em đừng nói với tôi em mới vừa rồi không có do dự? Em nghĩ muốn muốn cùng bà nội em rời khỏi nơi này, phải không?"
Tuy hai người ở chung không lâu, nhưng là Bùi Dịch đối tâm tư của Tô Thi Thi đã phi thường hiểu biết. Cô chỉ cần nhăn nhíu mi, anh liền biết cô suy nghĩ cái gì.
Vừa rồi lúc anh mở cửa đi vào nhìn đến trong mắt cô bối rối chớp lóe rồi biến mất, liền đại khái hiểu rõ rồi.
“Bùi Dịch, anh có thể hay không không cần lại mọi chuyện rối lên? Tôi... Chúng ta hiện tại ở trong tình cảnh này, anh thật sự cảm thấy được thích hợp sinh con sao?" Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh hỏi.
“Tôi làm mọi chuyện rối lên?" Bùi Dịch sắc mặt triệt để trầm tiếp xuống.
Anh chải quét địa một phen buông cô ra, đứng thẳng lên, trên mặt đã mặt không chút thay đổi.
“Tôi muốn em gả cho tôi, em không chuẩn bị sẵn sàng, tôi có thể đợi. Em hiện tại không muốn sinh con, tôi cũng có thể đợi. Nhưng mà em thì sao? Chỉ nghĩ muốn phải rời khỏi, chúng ta đến cùng là cái quan hệ gì? Tôi đối với em là gì?" Bùi Dịch càng nói thanh âm càng lạnh, làm không khí bốn phía tựa hồ cũng thấp hơn mấy độ.
Tô Thi Thi trong lòng nỗi lên một cỗ tức giận, đứng lên nhìn thẳng anh: “Anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt anh tôi liền là như thế này, không chịu trách nhiệm? Tôi biết anh rất tốt với tôi, tôi cũng một mực cố gắng! Anh sao lại muốn nói với tôi như vậy?"
“Bùi Dịch, anh tới cùng đang sợ cái gì? Tôi tự nhận là tôi không có cho anh loại này không có cảm giác an toàn, vẫn lại là nói anh đã từng..."
“Đủ rồi!"
Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang lời cô, trong mắt phiền toái chớp lóe rồi biến mất.
Anh gắt gao nắm bắt quả đấm, cả chính mình đều bị vừa rồi tức giận làm cho hoảng sợ.
Anh đang làm sao thế này? Tại sao cảm giác được Tô Thi Thi nghĩ muốn phải rời khỏi, lòng của anh liền triệt để rối loạn?
Trước mắt giống như hiện ra bóng lưng một người con gái khác kéo hành lý rời đi. Khi đó cô gái kia còn từng nói 'đời này chết cũng sẽ không buông tay', vậy mà cô ấy cuối cùng cũng đi mất.
Hiện tại Tô Thi Thi ngay cả một câu hứa hẹn đều không có cho anh...
“Tô Thi Thi."
Bùi Dịch đóng chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ nói: “Em thắng rồi."
Rồi không thèm nhìn Tô Thi Thi, xoay người đi ra bên ngoài.
Tô Thi Thi nói không sai, anh không có cảm giác an toàn. Cho dù anh ở bên ngoài lyoon tỏ vẻ hung hăng nguy hiểm thế nào, nhưng là nội tâm luôn luôn vẫn có chỗ nào đó yếu ớt.
Năm đó Trạm Dẫn Lan kia bỏ đi không một lời giải thích, quả thật đối với anh là một đả kích lớn, đã trở thành bóng ma tâm lý.
“Ầm!"
Cửa bị đóng, như là cách trở hai thế giới.
Tô Thi Thi trong mắt dày, khổ sở trực tiếp khóc ầm lên.
“Đồ trứng thối, rõ ràng là chính anh không xác định, còn trách tôi..."
Tô Thi Thi trên mép giường lau nước mắt, trong lòng liền giống như bị lấp đầy đá vụn trong đầu vậy, có một tia khí từ trong kẽ đá chui ra, lại không thoải mái, làm cô thêm khó chịu.
“Coi anh là cảng tránh gió, nếu vậy tôi thật sự chịu ở lại nơi bày sao? Trong lòng anh thế nào? Anh thực tưởng là tôu nhìn không ra sao?"
Tô Thi Thi càng nghĩ càng thương tâm.
Bùi Dịch đối với cô rất tốt, nhưng là có gì đó không rõ ràng, tổng để cho cô cảm thấy được anh như là từ cô nhìn thấy được hình ảnh của người nào đó.
Đúng là có đôi khi, cô rõ ràng nhìn đến chính mình trong mắt hắn. Nhưng là hôm nay Bùi Dịch biểu hiện như vậy để cho trong lòng cô điểm nghi hoặc đó càng ngày càng nặng.
Dựa vào thủ đoạn cùng tính cách của Bùi Dịch, anb đại khái có thể bá đạo không cho cô rời khỏi, mà không phải giống như hiện tại...“A!"
Tô Thi Thi phiền lòng cầm lấy gối đầu, toàn bộ đều đã ném đến trên mặt đất.
Cô đứng lên chạy tới cửa, một cái liền khóa trái cửa lại rồi. Sau đó chạy đến trên giường, xốc chăn lên, liền ngủ.
“Có bản lĩnh thì anh bò cửa sổ vào nữa đi, tôi nhất định chụp lại ảnh đó tung hết lên trên mạng!"
Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nghĩ muốn đi ngủ, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng. Nhưng nghe thật lâu sau, cũng chưa nghe đến ngoài cửa có động tĩnh.
“Hừ! Có bản lĩnh vĩnh viễn đừng trở về!"
Tô Thi Thi vừa tức vừa khóc, khóc khóc, bất tri bất giác đã ngủ.
Ryeo: Hừm. Hai người, rõ ràng có tình cảm với nhau mà còn làm giá. Tui mệt rồi nha
Chờ lúc cô tỉnh lại, bên cạnh vị trí lạnh lẽo. Cô đứng lên nhìn một phen, không có dấu vết có người ngủ qua.
Tối hôm qua Bùi Dịch không có trở về.
Tô Thi Thi mi mắt có chút sưng, hít hít cái mũi, trái tim ở một chỗ nào đó vẫn như cũ cực kỳ khó chịu.
“Tô tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi."
Tô Thi Thi mở cửa ra ngoài, Tiểu Ưu theo thường lệ đứng ở cửa. Nhìn thấy cô, hướng về phía cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Giống như bị tươi cười của Tiểu Ưu cuốn hút, Tô Thi Thi cũng kìm lòng không đậu mỉm cười một phen, tâm tình nháy mắt tốt lên rất nhiều.
“Bà nội tôi..."
“Lão phu nhân đã ở dưới lầu." Tiểu Ưu nói.
Tô Thi Thi gật gật đầu, hướng cầu thang đi đến. Cô lúc đi đến cầu thang, nhìn xuống dưới, thân thể cương một phen.
Chỉ thấy trong phòng ăn, bà nội cô cùng Bùi Dịch đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn ăn cơm.
Không khí vậy mà dị thường hài hòa. Bộ dáng giống như là bà cháu hai người cùng nhau ăn cơm một dạng.
Tô Thi Thi trong lòng đột nhiên tràn ngập một cỗ chua xót.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô cả đêm hờn dỗi, khóc mi mắt đều đã sưng lên, mà anh lại giống như người không có việc gì.
Lúc Tô Thi Thi đi xuống, đến bên cạnh bàn ăn, vừa lúc nghe được Bùi Dịch tại cùng bà nội cô nói chuyện.
“Cô ấy rất ưa thích cái cây kia, bất quá hiện tại không phải mùa ra hoa." Bùi Dịch nói.
“Mùa xuân sang năm cùng đi, nhoáng một cái như vậy đã qua nhiều năm, cây đã lớn như vậy." Phương Ngọc Hoa cười nói.
Tô Thi Thi thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng mà đi qua.
Cô còn không có đến gần, Bùi Dịch đột nhiên buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, đối với Phương Ngọc Hoa nói: “Bà nội, người từ từ mà ăn."
Sau đó đứng dậy, thân thể cao lớn hơi hơi nhất chuyển, hướng Tô Thi Thi phương hướng đi tới.
Tô Thi Thi tâm đột nhiên nhảy một phen, đang lo lắng muốn hay không lên tiếng kêu gọi anh, đã thấy Bùi Dịch vậy mà giống không thấy được cô một dạng, trực tiếp từ bên cạnh cô đi qua.
Gặp thoáng qua một khắc kia, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy sóng mũi cay cay.
Bàn chân của cô phản bội cô, thẳng tắp địa hướng tới chân Bùi Dịch đá tới.
Chỉ nghe “Ầm" một tiếng, lập tức là tiếng Tô Thi Thi thét chói tai.
“Tôi... Ngón chân tôi..."
Tô Thi Thi trực tiếp khóc, tên hỗn đản kia ở trong phòng ăn đẩy ghế!
Đầu ngón chân của cô đều đã thiếu chút nữa gãy rồi!
Bùi Dịch quay đầu vừa thấy, mặt triệt để trầm tiếp xuống.
“Tô Thi Thi, em là heo sao?"
“Anh mới đúng heo!" Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, nâng lên cái chân không bị thương kia, dùng lực hướng chân anh đá một đá.
Lập tức lại là một tiếng hét thảm thiết, Tô Thi Thi muốn chết tâm đều có rồi.
Ai tới nói cho cô biết tại sao chân của anh so với ghế lại vẫn cứng rắn hơn vậy?
Chân cô có phải hay không tàn phế rồi hả?
Mọi người sớm hảo
Tác giả :
Trần Mạc Tranh