Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 80: Vùng đất bị quên đi

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 80: Vùng đất bị quên đi

“Nơi này hoa không nở được." trong con ngươi lạnh lẽo là một mảnh đạm mạc, giống như là tôi đang làm một chuyện rất ngây thơ nhưng hắn lại vui vẻ dung túng.

“Vậy sao? Không nở được thì thật đáng tiếc, nhưng vẫn nên thử xem sao, hiệp hội Green đào tạo ra được một loại mầm hoa tên là Tử có sức sống rất mạnh, cho dù không có nước, cho dù trời luôn đầy mây, cho dù chỉ có một tầng bụi đất rất mỏng cũng có thể sinh tồn, hơn nữa biết cố gắng chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để nở hoa, loại hoa này quả thực rất giỏi." Tôi kéo khẩu trang xuống, vươn tay lấy tiếp một nhúm hoa Tử có lông nhỏ trong bao, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, chúng nó liền bay đi rất xa. Mùi hương của hoa Tử rất được, trên năm cánh hoa có những sáu loại nhan sắc, trông cực kỳ tiên diễm, nếu nó có thể nở ở nơi này, không biết khi lớn lên sẽ trông như thế nào?

“Bùn đất của Meteorcity không có chất dinh dưỡng để các thực vật bình thường sinh trưởng, các loại ô nhiễm khiến cho nơi này biến thành một vùng đất tràn ngập kịch độc, cho dù mầm hoa của hiệp hội Green có thể sinh trưởng ở nơi này, thì cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành loại biến dị. Đất cằn cỗi và hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ không cho phép bất kì thực vật nào thảnh thơi nở hoa, hơn nữa đống hoa linh tinh này lại không thể làm đồ ăn." Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống, thái độ tùy ý mỉm cười nhìn phía đường chân trời, u ám lạnh lùng in hằn trong đồng tử mắt đen thuần như thủy tinh cầu nhưng lại vô cùng hắc ám của hắn.

“Ô nhiễm đến mức cực kỳ nghiêm trọng." Tôi hiểu ý hắn, không cần phải đi khắp nơi này, chỉ cần nhìn một khu nhỏ toàn núi rác rưởi độc hại này là hiểu thành phố này đang bị hỏng nặng đến mức nào.

Nguyên nhân Meteorcity bị xã hội hiện đại cách ly có rất nhiều, nhưng xét đến cùng thì không ai, không có một quốc gia nào có thể gánh nổi trách nhiệm đưa Meteorcity trở lại xã hội cả. Vấn đề xử lý, giải quyết rác rưởi sẽ đi vào ngõ cụt, vùng đất đang bị ô nhiễm hoàn toàn cũng không thể giải quyết được, người của Meteorcity vốn bị bỏ đi cũng không thể an trí được, đành phải làm như không thấy, dùng lưới sắt và tạo ra sa mạc để cách ly, lạnh nhạt ép nơi này vào sổ đen. Lấy thái độ của một người xem để bình luận, tôi cũng chỉ có thể thở dài cho vùng đất chồng chất các loại không công bằng này, có lẽ các loại không công bằng ấy là nguyên nhân khiến cho Meteorcity trở nên tàn khốc như thế đi.

Vùng đất bị quên đi, Meteorcity trong thế giới Hunter.

Hoa Tử bay xa, sẽ rơi xuống nơi nào? Tôi phủi phủi tay, ngẩng đầu nhìn trời, một mảnh màu tím đậm dần dần nhuộm đường chân trời, tôi bỗng nghĩ, nếu là bọn họ - những tên bạn già vô pháp vô thiên của tôi nếu đi đến nơi này, bọn họ sẽ làm gì? Ha ha, nhất định sẽ sống phấn khích hơn tôi rất nhiều, bởi vì bọn họ đều là những người mà một khi đã quyết định đường muốn đi, thì dù có đầu rơi máu chảy cũng không chịu quay đầu, không trốn chạy sự thật nhưng cũng không buông tha lý tưởng, cho dù có bị gãy chân cũng sẽ dám độc thân một mình lết đến Tây Tạng, chỉ để nhìn một khoảng bầu trời trong sạch thuần túy hơn bất cứ đâu.

Tôi từng ở một buổi tiệc trà xã giao thảo luận chuyện giấc mộng và thỏa hiệp, cuối cùng một đám trẻ con siêu lớn tuổi ôm vai nhau cười ha hả ra kết luận, chuyện đáng sợ hơn cả cái chết chính là buông tha cho con đường mà ban đầu mình đã quyết định phải đi, thỏa hiệp thì không nhất định sẽ chết, nhưng buông tha cho việc tiếp tục sống mới là vô vị. Aiz, một đám chủ nghĩa điên cuồng vì lý tưởng, nhưng tôi lại thích họ.

Ngẫu nhiên ngẫm lại, nếu không có bọn họ thì kiếp trước của tôi chắc chắn sẽ thiếu đi sắc màu, cứ nhìn tính cách muốn ở lì ở nhà của tôi thì biết, nếu không phải bọn họ thúc dục, phụ giúp tôi chạy, khiến tôi sống không đần độn ở kiếp trước thì khi xuyên qua thành Miru Sylvia, có lẽ tôi sẽ rất khổ sở trong việc giữ vững tâm lý như vậy đi.

“Biểu cảm của Miru rất thả lỏng thoải mái, đang suy nghĩ gì?" Hắn hơi nghiêng đầu cười nhìn tôi, giống như một người có lễ phép hỏi.

Thói quen này rất không tốt: tươi cười dịu dàng và giọng điệu lễ phép ra kết hợp với một đôi mắt tối như mực không có một chút cảm tình, biểu cảm và ánh mắt luôn biểu đạt hai loại cảm xúc chạy về hai cực trái ngược, rất muốn hỏi thằng nhóc này cậu không mệt à?

“Tôi đang nghĩ nếu có một ngày tôi đi rồi, cậu có bị thương tâm không?" Không phải là chưa từng mộng loại chuyên này, đại thần xuyên qua mà tôi chưa bao giờ gặp đột nhiên bay đến trước mặt tôi, sau một thân tỏa ánh sáng thần thánh kia là gương mặt thuần khiết, thần nói cho tôi biết ‘ta không cẩn thận khiến cô bị xuyên không, giờ cho cô trở về cô có bằng lòng không?’

Tôi có thể tưởng tượng rõ ràng gương mặt như tranh vẽ kia, tôi sẽ trịnh trọng đáp ứng ông ta. Sau đó mua một đống đồ ăn, mời hàng xóm phố Bối Bối, những người quen biết ở đội chấp pháp, những bạn bè vài năm quen biết đi dự tiệc, tôi sẽ từng bước từng bước bắt tay bọn họ cảm ơn bọn họ đã chăm sóc, nói lời từ biệt với từng người một, vô cùng náo nhiệt vui vẻ nói lời từ biệt.

Sau đó sẽ mang toàn bộ sổ tiết kiệm quyên góp cho thư viện của thành phố và quỹ giáo dục, coi như là món quà tặng cho các học sinh khai giảng. Đem số lẻ còn lại đổi thành tiền xu chạy đến quảng trường, nghe âm nhạc của các nghệ nhân lưu lạc bên cạnh suối phun một hồi, để toàn bộ tiền xu vào túi đựng nhạc khí của bọn họ, rồi chúc bọn họ may mắn.

Trả lại hết sách mượn ở thư viện thành phố, gạch bỏ thẻ mượn sách. Trước lúc đi nhất định phải tổng vệ sinh căn nhà một lượt, trịnh trọng nói lời vĩnh biệt với ngôi nhà. Cuối cùng......

“Miru muốn đi đâu?" màu đen bình tĩnh bỗng có một góc bị phá vỡ, trong ánh mắt hắn không còn tĩnh mặc, trên gương mặt thanh tú không còn mỉm cười.

Vấn đề này rất đột ngột sao? Chẳng lẽ cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới, chúng tôi có khả năng sẽ tách ra?

“Chỉ là nếu, tôi làm sao mà biết mình phải đi nơi nào chứ." Tôi gập lại khuỷu tay, chống cằm cười nói.

Cuối cùng...... Tôi sẽ cho cậu một cái ôm, nói cho cậu rằng bình an rất quan trọng, trong cuộc sống không ai chăm sóc cậu thì cậu phải cố gắng mà sống, ngửi được thức ăn không muốn ăn thì phải chạy cho nhanh, không ngủ được thì mua một con gấu bông để siết cũng là một lựa chọn không tệ, về sau không nên thường xuyên mặc quần áo có cúc, lỡ rách thì không biết khâu, đọc sách không nên cứ nằm mãi, không hiểu điều gì thì hỏi các tiền bối, cứ tự mình vò đầu nghĩ cũng không phải chuyện hay. Còn nữa, không nên quá nhớ tôi, ha ha.

Nếu có thể trở về thì lưu lại khuôn mặt tươi cười mà về, nếu không thể trở về thì tiếp tục sống, tiếp tục tưởng niệm, công thức và lựa chọn rất đơn giản không phải sao?

“Phải không?" giọng điệu thản nhiên không cho là đúng đáp lại đáp án thuận miệng có lệ của tôi.

“Đúng vậy." Tôi cười tủm tỉm, vươn tay vào bọc nhỏ bên hông lấy ra một cái bấm móng tay nhỏ, sau đó mở năm ngón tay ra, dịu dàng nói với hắn: “Nào, đưa tay cho tôi, móng tay dài quá phải cắt."

Hắn cương gương mặt than tựa trên tường một hồi, mới vươn tay chống vách tường, nghiêng người đến gần, sau đó vươn ra tay trái.

Tôi cầm lấy nhìn nhìn, đối với con trai mà nói, móng tay của hắn quá dài, đầu móng tay hơi có hình vòng cung, nhớ tới lúc trước hắn dùng móng tay cắt hoa lá lưu loát, tôi vẫn luôn hoài nghi không biết móng tay hắn làm bằng cái gì, rõ ràng sờ sờ thấy khá mềm mại. Hắn lại có thói quen hay phá phách, ở lúc không có ai quản thì vô luận là tóc hay móng tay luôn dài hơn so với người bình thường, thậm chí còn muốn đợi đến lúc cực kỳ dài mới đi giải quyết. Mà khi có người giúp hắn cắt thì hắn càng lười nhác, không có ai nhắc nhở thì hắn hoàn toàn mặc kệ, thằng nhóc này kỳ thật có tính cách của một đại thiếu gia, cơm đến thì há mồm, trà đến còn do dự có nên vươn tay cầm hay không.

Tôi cúi đầu cẩn thận giúp hắn cắt phần móng tay dư thừa “Cậu cũng nên học cách sử dụng bấm móng tay đi, đã lớn như vậy rồi."

Hắn nhàm chán trả lời: “Xé ra chẳng phải đơn giản hơn sao."

Miệng tôi lệch sang một bên, điển hình chết cũng không sửa đây mà, ban đầu rõ ràng trông hắn dễ nói chuyện, nói cái gì cũng lắng tai nghe, nhưng chỉ cần bạn quay người lại, là hắn không thèm quản vừa rồi bạn nói cái gì, ông đây muốn gì là làm nấy. Vất vả dụ dỗ hắn dùng răng nanh cắn thức ăn, kết quả ngoài bánh Mân Côi sẽ ế chết người ra thì toàn là dùng nuốt, muốn hắn thưởng thức hương vị thì lại trực tiếp đi liếm tay. Khuyên can mãi bảo hắn đừng dùng dao phá hỏng tóc, nhưng nếu tôi mà không nhìn chằm chằm hắn, phỏng chừng hắn vẫn sẽ cầm dao nhỏ để tước thẳng. Móng tay lại càng không cần nói, trước lúc tôi cắt móng tay cho hắn, hắn tám phần ngay cả móng tay là cái gì cũng không biết, dù sao nó mà dài quá sẽ tự động gẫy, không cần phải để ý đến nó.

Trước mắt mới thôi, cũng chỉ có khiến cho hắn miễn cưỡng ngủ là có chút hiệu quả, nhưng nếu hắn không khăng khăng muốn siết chết tôi thì tôi sẽ càng vui mừng hơn.

“Cậu đấy, hết cứu." tính cách tối tăm còn chưa tính, còn lười như vậy nữa. Tôi vừa cẩn thận giúp hắn cắt móng tay vừa lo lắng nghĩ, tương lai liệu có cô gái tốt nào nguyện ý gả cho cậu không đây? Trăm ngàn đừng lưu lạc giống như Majo đấy.

“À." Hắn không tim không phổi đáp lời, thoạt nhìn cực kỳ giống phái yên vui không lo chuyện ngày mai, yên vui đến mức tối tăm.

“Cậu rất nặng, tôi mà ngã xuống thì nhớ kéo tôi lại." Tôi vừa giúp hắn cắt móng ngón áp út vừa nói, hắn dựa cả người lên tôi, trực tiếp coi bả vai tôi làm gối đầu, từ lúc đến Meteorcity, đây là lần đầu tiên hắn có động tác giống như lúc ở Esme.

“Miru, nếu có một ngày cô phải đi thì trước đó nhớ rõ nói tạm biệt với tôi một tiếng."

Mái tóc của hắn dụi nhẹ mặt tôi, có chút ngứa, giọng nói bởi vì vang ngay bên tai gây cảm giác trầm thấp ấm áp.

“À, được." Tôi phủi đi đống móng tay vừa bấm xong “Muốn tặng tôi quà chia tay?" Nói thì nói như vậy, nhưng cái gọi là đại thần xuyên qua kia xuất hiện mới là lạ, ngẫu nhiên nằm mơ để tự tiêu khiển một chút mà thôi.

“Ừ, tôi sẽ tự tay giết cô, kẻ phản bội cho dù là cô cũng không thể tha thứ." hắc ám tối tăm đến tận xương tủy, đang dần dần hạ xuống giữa trời chiều lạnh lẽo ghê người.

Câu này nói ra thế nhưng lại có thể cười thật tình như vậy sao, cứ như là ở trong thế giới đầy rác rưởi này, chỉ có loại lời kịch này mới là bình thường nhất.

Tôi cúi đầu, mái tóc dài cũng xõa xuống theo, chỉ có làn tóc này là mềm mại, còn toàn bộ đều là những thứ bị vứt bỏ vô biên vô hạn chạy tít ra xa, quạ ưng chim chóm ở trên đầu bay qua bay lại, màu đen mang theo bén nhọn sáng lóe. Đây là khung cảnh mà người dân thường xuyên nhìn thấy trên vùng đất bị quên đi, lặng im và trống trải là bố cảnh đọng lại, nếu không có ai muốn đi thay đổi, thì nơi này vẫn sẽ trầm mặc như vậy sao?

“Cậu luôn như vậy, ngoài chiêu này ra thì cậu không học được gì khác sao?" không có trách nhiệm với cậu thì cậu nói muốn giết tôi, tôi muốn đi cậu cũng nói muốn giết tôi, không thuận của ý của cậu, cậu vẫn nói muốn giết tôi, aiz, ngoài chiêu này ra cậu không còn chiêu nào khác sao?

Tôi nhẹ nhàng kéo khóe miệng ra một cái mỉm cười, buông tay trái hắn ra, hắn tự nhiên đưa tay phải qua.

“Bạo lực và uy hiếp tử vong chẳng phải là phương pháp trực tiếp nhất và dễ dàng nhất để thành công sao? N, chỉ cần có thể đạt tới mục đích là được." Hắn lộ ra một cái tươi cười rất đáng yêu, không hề che dấu sự thẳng thắn.

“Ừ ừ ừ, dùng tốt là được, đồ lười." đúng là cậu luôn thích trực tiếp chạy thẳng tới đích nhanh nhất bằng mấy cách kiểu đó, vậy làm sao bây giờ để cậu sửa đây? Mấy câu uy hiếp tùy hứng đến mức khủng bố đó tôi sợ lắm rồi.

“Còn nữa......" Tôi bỗng nghĩ đến gì đó, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn một cái, nhăn lại mi nói: “Cái gì mà kẻ phản bội chứ, thật khó nghe, tôi đâu có bán cậu cho cục cảnh sát nói cậu là tòng phạm lừa đảo đâu, từ này không được tùy tiện nói lung tung."

Hắn trầm mặc, không quan tâm tôi.

Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ dung túng, thôi vậy, cái tên chết cũng không hối cải, cậu muốn thế nào thì cứ như thế đi. Nếu chuyện kiện tụng mà có thể khiến cậu thay đổi, thì chỉ cần mấy ngày thôi là tôi sẽ chết mất vì lao lực quá độ trước khi cậu thay đổi đấy.

Móng tay chưa bấm hết, hoàng hôn cũng chưa buông xuống, hoa Tử không biết bay đi đâu cắm rễ, trong gió vẫn mang theo mùi của Meteorcity khiến cho người ta không chịu nổi.

Thật lâu sau tôi mới nẹ gọi “Lance, bầu trời của Meteorcity rất được." Thật sự rất được, một khắc khi mặt trời lặn xuống núi kia, mọi nhan sắc hoa mỹ nhất đều được phô bày trên bầu trời, bồng bềnh nồng đậm, nhan sắc này thậm chí có thể được coi là một kiểu thuần túy sáng lạn.

“Cô thích?" Hắn lười biếng hỏi.

Tôi không trả lời, không biết vì sao chỉ cần hắn hỏi tôi thích cái gì là tôi liền có cảm giác sợ hãi quái dị, do lỗi của xác ướp? Thậm chí còn có một suy nghĩ hoang đường rằng nếu tôi nói thích thì không lẽ cậu sẽ bóc toàn bộ bầu trời xuống tặng cho tôi? Bỗng rùng mình một cái.

Tôi nhịn một hồi, mới hơi thở hổn hển nói: “Lance, tôi sắp ngã xuống rồi, cậu nặng chết đi được." rốt cục cậu đã thoái hóa từ đồ lười xuống thành côn trùng không xương sao? Rõ ràng mang cả sức nặng toàn thân đè lên người tôi mà, cậu nghĩ cậu là một mảnh lá cây có thể theo gió bay đi sao?

“Cô ngã thì tôi sẽ kéo lên." Hắn nhắm mắt, ngay cả dịch người một chút cũng lười.

“Ngu ngốc, đã bảo cậu đừng dựa nữa, kéo cái gì mà kéo? Cậu không đè tôi ngã thì cậu không vui có phải không?"

“Ha ha."

“Ha cái gì mà ha, cách tôi xa một chút!"
Tác giả : Mạn Không
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại