Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 14: Đã phụ trách thì phụ trách cả đời
“Nhưng tôi không có chứng minh thư, hình như cái gì cũng phải có chứng minh thư đúng không, dù là công việc hay là đến trường."
Một câu của hắn như sấm sét đùng một cái, đầu óc tôi trống rỗng, lập tức nhảy dựng lên “Cái gì? Cậu không có chứng minh thư? Sao lại thế, hộ khẩu của cậu đâu?"
Hắn lắc đầu “Không có."
“Không có hộ khẩu? Giấy khai sinh của cậu đâu?"
Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của tôi lại lắc đầu “Không có cơ hội nhìn thấy."
Tôi phát điên nói với hắn: “Nói cách khác, cậu mười mấy năm không hộ khẩu, công lý của thế giới này ở đâu chứ, không chứng minh thân phận thì sống kiểu gì, sinh bệnh cũng không thể vào bệnh viện, ra ngoài không thể ở khách sạn, xuất ngoại không thể đi, người giám hộ của cậu rất vô trách nhiệm!"
“Người giám hộ? Hình như cũng không có."
Từ trước đến nay cậu sống thế nào vậy. Ngoài thân thể ra, không lẽ không có cái gì khác sao? Thật quá chua xót.
“Tôi nghĩ biện pháp giúp cậu, bây giờ cậu còn nhỏ, vẫn có thể cứu." đầu óc tôi lập tức chạy với vận tốc hết cỡ, lát nữa hỏi Majo xem loại giấy chứng minh thư này phải làm sao bây giờ.
“Không có ai nói giọng điệu của cô không bình thường sao?"
Tôi khó hiểu nhìn khuôn mặt vô tội của hắn.
“Trông cô cũng không lớn, ít nhất thì nhỏ hơn so với tôi, nhưng giọng điệu của cô có sự sai biệt rõ ràng so với tuổi của cô. Bình thường, khi mọi người tiếp xúc với người cùng tuổi tuyệt đối sẽ không ‘đứa trẻ này’ ‘đứa trẻ kia’, đó là cách xưng hô của trưởng bối, không lẽ kỳ thật cô đã là cái lão thái bà, nhưng có thuật trú nhan." vẻ mặt hắn như bừng tỉnh đại ngộ “Có vài người mấy trăm tuổi nhưng bề ngoài lại trẻ trung, rất rất giỏi."
“Cậu nói ai mấy trăm tuổi đấy, tôi mới mười lăm, tuổi tâm lý của tôi không được thành thục sao?" tôi nổi giận đùng đùng đứng dậy lao ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền hối hận, sao lại tức giận đến mức này chứ, thật đúng là giống như trẻ con tức giận vậy. Nhưng chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ để ý đến tuổi tác, kiếp trước, tôi không hay lo mấy chuyện vẻ ngoài, liên tục mấy năm cũng không để ý, nhưng tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, giận dữ khi bị nói là lão thái bà cũng là thường tình.
Tôi thuận tiện đi đến bên cạnh tường rào, lớn tiếng gọi Majo bên trong cửa sổ “Majo, cho em hỏi chút."
“Miru, em còn chưa ngủ sao, trẻ con ngủ sớm dậy sớm thì sức khỏe mới tốt." Majo cầm một bát mì ăn liền vươn đầu ra khỏi cửa sổ.
“Giờ mới chín giờ, quá sớm, chẳng phải Majo anh cũng ăn thực phẩm vớ vẩn không có ích với sức khỏe còn gì, anh nên sớm đi tìm một cô gái để chăm sóc anh đi."
“Cái gì mà thực phẩm vớ vẩn, đây là nguồn sống của anh đấy. Mà nếu bị quản giống Harris thì anh thà độc thân cả đời cho xong, đâu có vấn đề gì là không giải quyết được." Anh ta mở rộng miệng, ăn vang sùm sụp, tướng ăn vô cùng thê thảm.
“Nếu không có giấy khai sinh thì sao làm được chứng minh thư bây giờ, đâu thể cứ lên cục bạn dân kêu một tiếng tôi muốn chứng minh thư là được?"
“Chứng minh thư? Em gọi một tiếng đại ca Majo đi, anh lập tức sẽ biến ra mười tờ cho em." Majo cười giống hệt lưu manh vậy, tôi cảm thấy anh ta so với kẻ đang ngồi ở sô pha nhà tôi còn giống xã hội đen chết tiệt hơn.
“Đại ca Majo." Tôi gọi không chút tình cảm, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề thì có phải gọi là ông nội cũng được, dù sao cũng chỉ cần gọi một tiếng.
“Nghe không được tự nhiên, thôi được rồi, kiếm cái ảnh chụp dán lên là được, đây là tư liệu hợp với thằng nhóc kia nhất. Con người em có một tật xấu không tốt, cứu người rồi lại còn cứu cả mấy chuyện này, trách nhiệm nhiều quá."
Tôi giơ hai tay ra, tiếp nhận chứng minh thư mà Majo ném tới, cầm ở trong tay lật qua lật lại xem
“Quen rồi, bởi vì đã cứu cho nên luôn hy vọng người mình cứu có thể sống tốt, như vậy thì em mới yên tâm." Cứu người thì phải cứu cho trót, tiễn người thì phải đưa đến tận cửa nhà, nửa đường buông tay là ác, còn không bằng ngay từ đầu làm như không thấy.
“Đừng nhìn, nhân viên chế tác chứng minh thư là cấp dưới của anh, không có khả năng là giả, nhưng tên thì không thể lựa chọn, chứng minh thư ghi tên gì thì phải theo tên đó, để trống thì không được rồi."
Nói nghiêm túc thật đấy, có cấp dưới là quan lớn thì sao còn phải ăn mì ăn liền chứ, vẻ mặt tôi ghi chữ ‘nói dối’ nhìn cậu ta, nói: “Cám ơn."
“Oa oa oa! Rõ thật là, nói thật cũng không có ai tin, cái thế đạo gì đây, cảm ơn anh thì làm giúp anh làm bữa sáng một bữa đi."
“Vậy cũng được, chứng minh thư này phải dùng được mới được, được rồi, nếu là thật thì em sẽ giúp anh làm bữa sáng một tháng." Tôi xoay người vào nhà.
Đằng sau, Majo cao hứng trả lời “Thật vậy chăng, vậy anh phải đi nghĩ thực đơn ngay mới được, tay nghề của Miru được xếp là một trong ba tài năng ẩm thực của phố Bối Bối đấy!"
Thật không chịu nổi, mì ăn liền sắp phun từ lỗ mũi ra rồi kìa.
“Lance Gordon?" Hắn kẹp chứng minh thư giữa hai ngón tay, động tác lưu loát ở giữa năm ngón tay như múa.
“Không có cách nào khác, đây là tạm thời, nếu muốn làm một lần nữa thì phiền phức lắm, không chứng minh thư thì phải chấp nhận tên này thôi."
“Nói như vậy, là lệnh đuổi khách?" Ném chứng minh thư lên không trung vang “Đông" một cái lên bàn, quay hai vòng mới dừng.
“Ha ha, sao lại nói như vậy." Tôi xấu hổ chọc chọc hai ngón tay vào nhau, không lẽ ý đuổi người của tôi trắng trợn như vậy?
“Tôi nghĩ, cô thấy vết thương của tôi lành hẳn rồi nên muốn văng tôi ra, thì ra không phải à." Hắn dịu dàng cười, kiểu cười rất giả.
“Cũng không thể nói như vậy được, nhưng người trẻ tuổi không có nhà của mình thì cũng không tốt, thế giới bên ngoài rất phấn khích, tìm công việc đứng đắn mà sống đi, nếu không, tôi kiếm cho cậu chút tư liệu cho cậu đến trường, chẳng lẽ cậu muốn tôi nuôi cậu cả đời?" Tôi cười híp mắt, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu bé, cậu sẽ không trách ân nhân cứu mạng là tôi mới đúng.
“Nhưng chẳng phải là cô đã nói tôi là trách nhiệm của cô sao, cô không muốn phụ trách nữa?" Hắn cười càng ngày càng thâm, vui vẻ thật tình cực kỳ giống một đứa trẻ nhặt được máy chơi game.
“Tôi chỉ phụ trách đến khi vết thương của cậu khỏe hẳn." Tôi bắt đầu phát điên, dù tuổi tâm lý không phải, nhưng bề ngoài tôi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cậu lại là một đại gia chơi bời lêu lổng, sao có thể da mặt dày nói được ra miệng câu đó chứ.
“Nhưng..."
Không khí đột nhiên nặng nề, cảm giác hít thở không thông bóp nghẹt yết hầu, tôi thở không nổi, ôm lấy ngực, máu gần như sắp đông lại, sao lại thế này?
Tôi nhìn hắn chậm rãi mở miệng, trong mắt hắn có gì đó thay đổi, ngay cả màu sắc cũng thay đổi. Lúc này nhìn hắn khiến cho tôi nghĩ tới lần đầu tiên gặp hắn ở cửa, đó là màu đen thuần túy.
“Nhưng Miru đã từng nói rằng tôi là trách nhiệm của cô, cho nên cô hẳn phải phụ trách cả đời chứ. Kỳ thật cô mới là người lãnh khốc nhất, rõ ràng cười với người khác ấm áp như vậy, nhưng lại không hề hỏi tên, một chút tin tưởng cũng không có. Không hỏi tên, là vì muốn không chịu gánh nặng khi đá văng tôi ra. Chỉ cần không biết, là có thể giả vờ lau mọi trí nhớ đi, thật quá giảo hoạt."
Tiếng của hắn mang theo trêu tức, tôi ngồi ở ghế dựa cuộn thành một đống, mồ hôi lạnh dính vào tóc mái gần như ướt sũng. Không khí như kết băng, tôi lạnh chịu không nổi. Hắn mở miệng gằn từng tiếng như là kim đâm, đâm vào da của tôi.
“Giết chết cô rất dễ, Miru quá yếu ớt, đến mức chỉ cần bóp nhẹ đã vỡ."
Hắn đang nói cái gì? Tôi đang bị ù tai.
“Ngẫm lại, Miru vẫn là người đầu tiên tôi quen biết từ khi ra khỏi Meteorcity, có chút đáng tiếc... Nếu không thì thế này đi, cô hỏi tên tôi thì tôi sẽ không giết cô, chủ ý này rất tốt."
Hắn lầm bầm lầu bầu cái quỷ gì đó, tôi cảm giác có người kéo tôi vào trong lòng, tôi càng thấy đau hơn, lục phủ ngũ tạng như bị nát vậy, rõ ràng đang mở to mắt nhưng lại chỉ thấy bóng tối không có tiêu cự, rõ ràng nghe thấy nhưng lại hoàn toàn không thể lý giải mỗi câu hắn nói.
Rõ ràng là tiếng nói ôn hòa dễ nghe mà lại giống như ác ma đang nói “Đúng rồi, trước tự giới thiệu, Miru, cô tên gì?"
“Tôi tên là... Miru..." Tên tôi là gì? Đầu óc hoảng loạn, chỉ có thể thuận theo hắn, gian nan mở miệng “…Sylvia."
“Ừ, xin chào, tôi là Chrollo Lucifer." tiếng nói kia biến thành một cái hôn, ở bên tai cười khẽ.
Tôi run run, cảm nhận được thân thể mình đến cực hạn đang sụp đổ, Meteorcity? Cảm giác khủng hoảng vốn biến mất rất lâu giờ lại quay lại, tôi không phải chịu bao lâu, bởi vì tôi lập tức bị té xỉu.
Một câu của hắn như sấm sét đùng một cái, đầu óc tôi trống rỗng, lập tức nhảy dựng lên “Cái gì? Cậu không có chứng minh thư? Sao lại thế, hộ khẩu của cậu đâu?"
Hắn lắc đầu “Không có."
“Không có hộ khẩu? Giấy khai sinh của cậu đâu?"
Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của tôi lại lắc đầu “Không có cơ hội nhìn thấy."
Tôi phát điên nói với hắn: “Nói cách khác, cậu mười mấy năm không hộ khẩu, công lý của thế giới này ở đâu chứ, không chứng minh thân phận thì sống kiểu gì, sinh bệnh cũng không thể vào bệnh viện, ra ngoài không thể ở khách sạn, xuất ngoại không thể đi, người giám hộ của cậu rất vô trách nhiệm!"
“Người giám hộ? Hình như cũng không có."
Từ trước đến nay cậu sống thế nào vậy. Ngoài thân thể ra, không lẽ không có cái gì khác sao? Thật quá chua xót.
“Tôi nghĩ biện pháp giúp cậu, bây giờ cậu còn nhỏ, vẫn có thể cứu." đầu óc tôi lập tức chạy với vận tốc hết cỡ, lát nữa hỏi Majo xem loại giấy chứng minh thư này phải làm sao bây giờ.
“Không có ai nói giọng điệu của cô không bình thường sao?"
Tôi khó hiểu nhìn khuôn mặt vô tội của hắn.
“Trông cô cũng không lớn, ít nhất thì nhỏ hơn so với tôi, nhưng giọng điệu của cô có sự sai biệt rõ ràng so với tuổi của cô. Bình thường, khi mọi người tiếp xúc với người cùng tuổi tuyệt đối sẽ không ‘đứa trẻ này’ ‘đứa trẻ kia’, đó là cách xưng hô của trưởng bối, không lẽ kỳ thật cô đã là cái lão thái bà, nhưng có thuật trú nhan." vẻ mặt hắn như bừng tỉnh đại ngộ “Có vài người mấy trăm tuổi nhưng bề ngoài lại trẻ trung, rất rất giỏi."
“Cậu nói ai mấy trăm tuổi đấy, tôi mới mười lăm, tuổi tâm lý của tôi không được thành thục sao?" tôi nổi giận đùng đùng đứng dậy lao ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền hối hận, sao lại tức giận đến mức này chứ, thật đúng là giống như trẻ con tức giận vậy. Nhưng chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ để ý đến tuổi tác, kiếp trước, tôi không hay lo mấy chuyện vẻ ngoài, liên tục mấy năm cũng không để ý, nhưng tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, giận dữ khi bị nói là lão thái bà cũng là thường tình.
Tôi thuận tiện đi đến bên cạnh tường rào, lớn tiếng gọi Majo bên trong cửa sổ “Majo, cho em hỏi chút."
“Miru, em còn chưa ngủ sao, trẻ con ngủ sớm dậy sớm thì sức khỏe mới tốt." Majo cầm một bát mì ăn liền vươn đầu ra khỏi cửa sổ.
“Giờ mới chín giờ, quá sớm, chẳng phải Majo anh cũng ăn thực phẩm vớ vẩn không có ích với sức khỏe còn gì, anh nên sớm đi tìm một cô gái để chăm sóc anh đi."
“Cái gì mà thực phẩm vớ vẩn, đây là nguồn sống của anh đấy. Mà nếu bị quản giống Harris thì anh thà độc thân cả đời cho xong, đâu có vấn đề gì là không giải quyết được." Anh ta mở rộng miệng, ăn vang sùm sụp, tướng ăn vô cùng thê thảm.
“Nếu không có giấy khai sinh thì sao làm được chứng minh thư bây giờ, đâu thể cứ lên cục bạn dân kêu một tiếng tôi muốn chứng minh thư là được?"
“Chứng minh thư? Em gọi một tiếng đại ca Majo đi, anh lập tức sẽ biến ra mười tờ cho em." Majo cười giống hệt lưu manh vậy, tôi cảm thấy anh ta so với kẻ đang ngồi ở sô pha nhà tôi còn giống xã hội đen chết tiệt hơn.
“Đại ca Majo." Tôi gọi không chút tình cảm, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề thì có phải gọi là ông nội cũng được, dù sao cũng chỉ cần gọi một tiếng.
“Nghe không được tự nhiên, thôi được rồi, kiếm cái ảnh chụp dán lên là được, đây là tư liệu hợp với thằng nhóc kia nhất. Con người em có một tật xấu không tốt, cứu người rồi lại còn cứu cả mấy chuyện này, trách nhiệm nhiều quá."
Tôi giơ hai tay ra, tiếp nhận chứng minh thư mà Majo ném tới, cầm ở trong tay lật qua lật lại xem
“Quen rồi, bởi vì đã cứu cho nên luôn hy vọng người mình cứu có thể sống tốt, như vậy thì em mới yên tâm." Cứu người thì phải cứu cho trót, tiễn người thì phải đưa đến tận cửa nhà, nửa đường buông tay là ác, còn không bằng ngay từ đầu làm như không thấy.
“Đừng nhìn, nhân viên chế tác chứng minh thư là cấp dưới của anh, không có khả năng là giả, nhưng tên thì không thể lựa chọn, chứng minh thư ghi tên gì thì phải theo tên đó, để trống thì không được rồi."
Nói nghiêm túc thật đấy, có cấp dưới là quan lớn thì sao còn phải ăn mì ăn liền chứ, vẻ mặt tôi ghi chữ ‘nói dối’ nhìn cậu ta, nói: “Cám ơn."
“Oa oa oa! Rõ thật là, nói thật cũng không có ai tin, cái thế đạo gì đây, cảm ơn anh thì làm giúp anh làm bữa sáng một bữa đi."
“Vậy cũng được, chứng minh thư này phải dùng được mới được, được rồi, nếu là thật thì em sẽ giúp anh làm bữa sáng một tháng." Tôi xoay người vào nhà.
Đằng sau, Majo cao hứng trả lời “Thật vậy chăng, vậy anh phải đi nghĩ thực đơn ngay mới được, tay nghề của Miru được xếp là một trong ba tài năng ẩm thực của phố Bối Bối đấy!"
Thật không chịu nổi, mì ăn liền sắp phun từ lỗ mũi ra rồi kìa.
“Lance Gordon?" Hắn kẹp chứng minh thư giữa hai ngón tay, động tác lưu loát ở giữa năm ngón tay như múa.
“Không có cách nào khác, đây là tạm thời, nếu muốn làm một lần nữa thì phiền phức lắm, không chứng minh thư thì phải chấp nhận tên này thôi."
“Nói như vậy, là lệnh đuổi khách?" Ném chứng minh thư lên không trung vang “Đông" một cái lên bàn, quay hai vòng mới dừng.
“Ha ha, sao lại nói như vậy." Tôi xấu hổ chọc chọc hai ngón tay vào nhau, không lẽ ý đuổi người của tôi trắng trợn như vậy?
“Tôi nghĩ, cô thấy vết thương của tôi lành hẳn rồi nên muốn văng tôi ra, thì ra không phải à." Hắn dịu dàng cười, kiểu cười rất giả.
“Cũng không thể nói như vậy được, nhưng người trẻ tuổi không có nhà của mình thì cũng không tốt, thế giới bên ngoài rất phấn khích, tìm công việc đứng đắn mà sống đi, nếu không, tôi kiếm cho cậu chút tư liệu cho cậu đến trường, chẳng lẽ cậu muốn tôi nuôi cậu cả đời?" Tôi cười híp mắt, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu bé, cậu sẽ không trách ân nhân cứu mạng là tôi mới đúng.
“Nhưng chẳng phải là cô đã nói tôi là trách nhiệm của cô sao, cô không muốn phụ trách nữa?" Hắn cười càng ngày càng thâm, vui vẻ thật tình cực kỳ giống một đứa trẻ nhặt được máy chơi game.
“Tôi chỉ phụ trách đến khi vết thương của cậu khỏe hẳn." Tôi bắt đầu phát điên, dù tuổi tâm lý không phải, nhưng bề ngoài tôi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cậu lại là một đại gia chơi bời lêu lổng, sao có thể da mặt dày nói được ra miệng câu đó chứ.
“Nhưng..."
Không khí đột nhiên nặng nề, cảm giác hít thở không thông bóp nghẹt yết hầu, tôi thở không nổi, ôm lấy ngực, máu gần như sắp đông lại, sao lại thế này?
Tôi nhìn hắn chậm rãi mở miệng, trong mắt hắn có gì đó thay đổi, ngay cả màu sắc cũng thay đổi. Lúc này nhìn hắn khiến cho tôi nghĩ tới lần đầu tiên gặp hắn ở cửa, đó là màu đen thuần túy.
“Nhưng Miru đã từng nói rằng tôi là trách nhiệm của cô, cho nên cô hẳn phải phụ trách cả đời chứ. Kỳ thật cô mới là người lãnh khốc nhất, rõ ràng cười với người khác ấm áp như vậy, nhưng lại không hề hỏi tên, một chút tin tưởng cũng không có. Không hỏi tên, là vì muốn không chịu gánh nặng khi đá văng tôi ra. Chỉ cần không biết, là có thể giả vờ lau mọi trí nhớ đi, thật quá giảo hoạt."
Tiếng của hắn mang theo trêu tức, tôi ngồi ở ghế dựa cuộn thành một đống, mồ hôi lạnh dính vào tóc mái gần như ướt sũng. Không khí như kết băng, tôi lạnh chịu không nổi. Hắn mở miệng gằn từng tiếng như là kim đâm, đâm vào da của tôi.
“Giết chết cô rất dễ, Miru quá yếu ớt, đến mức chỉ cần bóp nhẹ đã vỡ."
Hắn đang nói cái gì? Tôi đang bị ù tai.
“Ngẫm lại, Miru vẫn là người đầu tiên tôi quen biết từ khi ra khỏi Meteorcity, có chút đáng tiếc... Nếu không thì thế này đi, cô hỏi tên tôi thì tôi sẽ không giết cô, chủ ý này rất tốt."
Hắn lầm bầm lầu bầu cái quỷ gì đó, tôi cảm giác có người kéo tôi vào trong lòng, tôi càng thấy đau hơn, lục phủ ngũ tạng như bị nát vậy, rõ ràng đang mở to mắt nhưng lại chỉ thấy bóng tối không có tiêu cự, rõ ràng nghe thấy nhưng lại hoàn toàn không thể lý giải mỗi câu hắn nói.
Rõ ràng là tiếng nói ôn hòa dễ nghe mà lại giống như ác ma đang nói “Đúng rồi, trước tự giới thiệu, Miru, cô tên gì?"
“Tôi tên là... Miru..." Tên tôi là gì? Đầu óc hoảng loạn, chỉ có thể thuận theo hắn, gian nan mở miệng “…Sylvia."
“Ừ, xin chào, tôi là Chrollo Lucifer." tiếng nói kia biến thành một cái hôn, ở bên tai cười khẽ.
Tôi run run, cảm nhận được thân thể mình đến cực hạn đang sụp đổ, Meteorcity? Cảm giác khủng hoảng vốn biến mất rất lâu giờ lại quay lại, tôi không phải chịu bao lâu, bởi vì tôi lập tức bị té xỉu.
Tác giả :
Mạn Không